Nghe được những lời này, trong mắt Mạnh Tư Thành đột nhiên sáng lên, anh nhìn Tô Hồng Tụ, lại thấy trên mặt Tô Hồng Tụ mang theo đau thương cùng tuyệt vọng, vốn có chút vui mừng nhưng hiện tại tâm liền từ từ chìm xuống.
Tô Hồng Tụ giơ tay lên, lau nước mắt bên quai hàm, mang theo giọng mũi nói: "Mạnh Tư Thành, tôi thích anh, nhưng hai chúng ta không thể anh có biết không?"
Trong mắt Mạnh Tư Thành mờ đi, mở miệng trầm thấp hỏi: "Tại sao?"
Tô Hồng Tụ cắn môi, buộc bản thân không rơi lệ nữa, bất đắc dĩ cười nói: "Mạnh Tư Thành, anh yêu thích tôi, nhưng cái thích ấy là ngôi sao ở trên cao nhìn xuống, anh thương hại tôi đồng tình tôi, thậm chí cho rằng có thể khống chế được tôi, phải không?"
Mạnh Tư Thành im lặng, mím môi không nói.
Trong mắt Tô Hồng Tụ lóe lên lệ quang nói: "Chúng ta cho tới bây giờ đều là bất bình đẳng, anh vẫn luôn ở trên cao nhìn xuống tôi, mà tôi cũng vẫn luôn là người ngẩng đầu nhìn anh, anh ở trước mặt của tôi cho tới bây giờ đều là lạnh lùng thâm trầm, còn tôi ở trước mặt anh cho tới bây giờ đều là nơm nớp lo sợ, hai người chúng ta như vậy, làm sao có thể ở chung một chỗ đây?"
Mạnh Tư Thành nâng mắt nhìn lên, ngưng mắt nhìn gương mặt còn vương nước mắt của Tô Hồng Tụ nói: "Tô Hồng Tụ, em nói em cũng yêu thích tôi ."
Anh một mực nhắc lại những lời này, cô cũng thích anh, không phải sao?
Nhưng nếu như cô cũng thích anh, tại sao bây giờ hai người lại trở nên nông nỗi này?
Tô Hồng Tụ thê lương mà cười nói: "Mạnh Tư Thành, hai người ở chung một chỗ không phải chỉ có thích là được. Đúng vậy, lúc trước tôi muốn tìm một người thích hợp để gả, không cần yêu, chỉ cần hai người có thể chung sống hòa thuận ở cùng nhau cuộc sống, như vậy ta liền có thể hạnh phúc. Nhưng nếu như mà ta biết cái gì là yêu, nếu như mà ta biết tự ta ở yêu, ta lại không biện pháp tiếp nhận cùng mình người yêu miễn cưỡng như vậy ở cùng nhau."
Mạnh Tư Thành chau mày nói: "Tôi không hiểu rõ ý của em." Nếu như cô cũng thích anh,thì mọi chuyện cần phải phức tạp như thế sao? Mạnh Tư Thành không cách nào hiểu được, tại sao đã qua nhiều năm anh vẫn như cũ bị cô từ chối. Tại sao hôm nay anh đã có được tất cả lại như cũ không chiếm được Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ cắn môi nói: "Mạnh Tư Thành, anh rất ưu tú, giống như không có gì là không làm được, nhưng anh lại không biết yêu như thế nào."
Trong mắt Mạnh Tư Thành thoáng qua một tia khổ sở, lẩm bẩm nói: "Tôi không hiểu thế nào là yêu? Có lẽ tôi không hiểu, vậy phải yêu như thế nào mới gọi là yêu đây?"
Có lẽ anh thật sự không hiểu, còn nhỏ ăn nhờ ở đậu, không có ai có yêu thương, cũng không có ai đã dạy anh nên yêu như thế nào. Anh yêu cô nhiều năm như vậy, tự cho rằng đã yêu đúng cách, đè nén khổ sở yêu, đến cuối cùng lại phát hiện, chẳng lẽ tình yêu của anh đối với cô mà nói lại là một loại tổn thương?
Tô Hồng Tụ có chút mê mang lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, bởi vì tôi cũng không hiểu phải yêu như thế nào. Nhưng tôi lại biết, mặc dù tôi tự ti yếu đuối, nhưng cũng có kiêu ngạo của chính mình, tôi không có cách nào ở trước mặt người mình yêu đi yêu một cách hèn mọn như vậy."
Cô hèn mọn và hèn nhát, cô quẫn bách và bất đắc dĩ, tình nguyện biểu hiện ra ở trước mặt một người xa lạ, cũng không muốn cho người mình thích thấy.
Bởi vì yêu, cho nên ở trước mặt anh lòng tự ái của cô nhiều hơn, cô hi vọng mình có đủ thể diện và tôn nghiêm đi yêu, càng hy vọng tình yêu đó được ngang hàng.
Cô, cũng không hy vọng trước khi cô đạt được điều đó, cô đã nhận được tình yêu của anh nhưng là sự bố thí y hệt tình yêu.
Tô Hồng Tụ biết cô đang tùy hứng, từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên cô bất chấp tất cả tùy hứng, nhưng ở trước mặt phần tình yêu hèn mọn này, cô để mặc cho chính mình một lần tùy hứng.
Gió lạnh hong khô nước mắt trên mặt cô, có một loại cảm giác đau nhói ở trên mặt từ từ lan tràn, mãi cho đến trong lòng, tim cũng đã đau đến chết lặng. Tô Hồng Tụ nghe được giọng nói tỉnh táo mà thê lương của cô: "Mạnh Tư Thành, hai người chúng ta, làm sao có thể ở chung một chỗ đây?"
Mạnh Tư Thành nghe âm thanh bình tĩnh của cô nói lời kết thúc, trái tim anh chấn động, thấy gương mặt nhu hòa của Tô Hồng Tụ lại mang theo quật cường, kiên quyết nhìn anh, giống như đã sớm quyết định, quyết chí thề muốn cùng anh vạch rõ giới hạn.
Trước mắt anh là một Tô Hồng Tụ xa lạ, không giống với thường ngày luôn yên tĩnh nhu nhược, cô rất kiên định nói ra những lời nói vô tình, một đao đem lòng của anh cắt nát.
Anh cắn răng nói: "Tốt, tôi hiểu, tôi đi, được chưa?"
Anh nói anh muốn đi, nhưng bước chân lại không bước được, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ, không nhúc nhích.
Tô Hồng Tụ khép hờ mắt, nhẹ nói: "Tôi hiểu biết rõ ban đầu tôi có thể được tuyển vào công ty của anh, là vì anh cố ý muốn giúp đỡ tôi đi? Hôm nay chuyện đến trình độ này, tôi cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại nơi đó, tôi sẽ từ chức."
Mạnh Tư Thành cười lạnh nói: "Không cần, tôi còn không đến nỗi không có phong độ như vậy, em hãy cứ tiếp tục ở lại nơi đó!"
Tô Hồng Tụ kiên trì nói: "Tôi từ chức."
Mạnh Tư Thành châm chọc nói: "Thế nào, em định từ nay về sau không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa? Hay là nói nếu em tiếp tục ở lại nơi đó sẽ cảm thấy buồn nôn cảm thấy khó chịu đúng không?"
Tô Hồng Tụ quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tùy anh muốn nghĩ như thế nào, tôi muốn từ chức."
Mạnh Tư Thành cắn răng cười nói: "Tốt, vậy em từ chức đi, tùy em!" Nói xong chợt sải bước, lướt qua người cô không quay đầu lại rời đi.
Tô Hồng Tụ ngơ ngác đứng ở chỗ đó một lúc, mới xoay người sang chỗ khác nhìn lên, thấy gió lạnh đang thổi, ánh đèn cô độc, không còn bóng dáng của người nào đó, Mạnh Tư Thành đã thực sự tức giận mà bỏ đi rồi.
Bước chân của cô hơi cứng ngắc bước đi, như cái xác không hồn đi lên tầng, trở lại phòng của cô.
Trở lại phòng cô mới phát hiện, cô vội vàng xuống tầng, không mang theo điện thoại di động, điện thoại di động có nhiều cuộc gọi nhỡ, hiện tại vẫn còn đang đổ chuông! Vì vậy cô vội vàng cầm lên vừa nhìn, là mẹ cô, chỉ là không biết vì sao đã muộn như thế mẹ cô còn gọi điện thoại tới.
Nhận điện thoại, cô nghe được giọng nói lo lắng của mẹ : "A lô, tôi nay không biết làm sao mẹ không ngủ được, mí mắt luôn nhảy, chẳng lẽ có chuyện gì ?"
Tô Hồng Tụ miễn cưỡng kéo ra một cười mà nói: "Mẹ, tại sao có thể có chuyện gì chứ, mẹ nghĩ nhiều thôi."
Mẹ và con gái có phải hay không có cảm ứng tâm linh? Tại sao lúc này mẹ cô lại gọi điện thoại tới đây?
Mà mẹ Tô vừa nghe giọng nói của con gái, liền cảm thấy không đúng, vội khẩn trương hỏi: "Hồng Tụ, con làm sao vậy? Mẹ nghe giọng nói của con không đúng! Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trong lòng Tô Hồng Tụ chợt đau xót, cảm giác trong đôi mắt có nước mắt trượt xuống, nhưng cô liều mạng nuốt xuống nghẹn ngào này, cố gắng bình tĩnh nói: "Mẹ, thực sự không có chuyện gì."
Bên kia mẹ Tô dừng lạiDĐLQĐ, thở dài nói: "Mẹ không có bản lĩnh gì, cũng không ở bên cạnh con, có chuyện gì xảy ra mẹ cũng không biết, mà biết cũng không cách nào giúp con được."
Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, con cũng không mong mẹ phải tài giỏi cái gì, chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh sống thật vui vẻ, không có việc gì, con gái đã vừa lòng rồi."
Trong giọng nói của mẹ Tô đau lòng nói: "Hồng Tụ, có chuyện gì thì cứ nói với mẹ, nói ra cũng dễ chịu hơn. Nếu không chờ sau này mẹ không còn nữa, con muốn nói với mẹ cũng không nói được nữa." Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của mẹ Tô cũng mang theo điểm nức nở.
Mũi Tô Hồng Tụ vừa đau vừa xót nói: "Mẹ, thực sự không có chuyện gì." Cô dừng lại, nghĩ tới chuyện công tác sợ rằng không có cách nào dấu diếm mẹ, liền dứt khoát nói: "Mẹ, thật ra thì không có chuyện gì lớn, chỉ là con, con từ chức."
Ở bên kia mẹ Tô im lặng trong chốc lát, sau đó cười nói: "Không sao, không muốn làm nữa thì từ chức, công việc đổi lại là được, coi như không đổi được, cùng lắm thì về nhà, ở bên cạnh mẹ cũng tốt hơn."
Tô Hồng Tụ biết mẹ đang an ủi cô, ấm áp, dịu dàng nói: "Mẹ, không có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng, con lại tìm việc khác là được."
Giọng nói của mẹ Tô nhẹ nhàng an ủi nói: "Hồng Tụ, bộ dáng vừa rồi của con, làm mẹ giật cả mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đấy. Thật ra công việc, từ chức thì từ chức, cùng lắm thì không làm, chỉ cần người không có việc gì là được."
Trong lòng Tô Hồng Tụ áy náy, biết bộ dạng vừa rồi của cô nhất định khiến mẹ suy nghĩ lung tung.
Mẹ Tô an ủi Tô Hồng Tụ một hồi, Tô Hồng Tụ cũng đành phải theo ý của mẹ, nói cô không sao, cuối cùng mẹ con hai người cũng cười rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Hồng Tụ cảm thấy vô cùng thê lương. Nói gì không có công việc không sao, chỉ là hai mẹ con an ủi lẫn nhau thôi! Kỳ thật lấy tình cảnh của cô, công việc rất quan trọng, vô cùng quan trọng, so với lòng tự ái hư vô mờ mịt, so với tình yêu thì quan trọng hơn nhiều!
Nghĩ đến một phen vừa bị nhục nhã kia, loại tình yêu vô vọng này, sự kiên trì buồn cười, cùng với tương lai mong manh, nước mắt chợt từ trong vành mắt trào ra. Giờ khắc này mới biết thì ra sự tỉnh táo kiên quyết vừa rồi đều là giả, là cô ngụy trang ở trước mặt anh ra một tấm áo khoác tự cho là đúng!
Cô cho tới bây giờ đều là hèn yếu vô dụng, cô cho tới bây giờ đều là hèn mọn yếu đuối!
Tô Hồng Tụ, trên thế giới này cô vốn là loại người buồn cười đáng thương nhất, cái gì cũng sai cũng không có chút ý nghĩa nào để kiên trìDĐLQĐ!
Cô cảm thấy giống như có một thanh đao đang đục khoét trong lòng cô, đau đến tận cùng. Vươn tay raDĐLQĐ, run rẩy che tim, sau đó chán nản ngã ở trên giườngDĐLQĐ.
Đây là một buổi đêm gió lạnh thổi ào ào, đây là một buổi đêm cô đơn và lạnh lẽo.
Tô Hồng Tụ nằm lỳ ở trên giường, để mặc cho nước mắt của cô cọ rửa áo gối.
Ngày mai, cô lại có thể cười đối mặt với cái thế giới này, nhưng tối nay, hãy để cho cô phóng túng khóc một cuộc thôi.