Kỳ thật lấy thành tích học tập ra xem xét, Tô Hồng Tụ không phải là một học sinh thông minh nhất, nhưng nhất định là một học sinh chăm chỉ nhất, kiên nhẫn tỉ mỉ nghe theo chỉ huy.
Hiện tại, Tô Hồng Tụ đang ở dưới sự chỉ dạy của bạn học Mạnh Tư Thành vĩ đại, từng bước một tiến hành việc bắt nạt Mạnh Tư Thành.
Cô hiên ngang cưỡi ngồi trên hai chân của anh, cô vươn tay cởi ra nút áo anh, lộ ra lồng ngực kiên cố. Cô không nhịn được vươn tay sờ sờ, lồng ngực anh tản mát ra nhiệt lực, kịch liệt phập phòng, phía trên thậm chí còn có tầng mồ hôi mịn.
Cô tò mò nhìn mồ hôi dính tại trên tay cô, cảm thụ nhịp tim của anh đang kịch liệt phập phồng, cảm nhận sự khác biệt cơ thể giữa nam và nữ. Đang sờ vui vẻ, lại nghe được anh truyền đến một tiếng kêu đau, Tô Hồng Tụ tò mò ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn đến giữa cổ họng anh có chút rung rung, mày kiếm nhíu, đôi mắt nhìn cô dáng vẻ giống như rất bất mãn, cô lo lắng hỏi: "Sao vậy, như vậy không tốt sao?"
Trong cổ họng Mạnh Tư Thành phát ra giống như rất hưởng thụ thở dài, mơ hồ khàn khàn nói: "Rất tốt, em tiếp tục đi, tiếp tục sờ xuống dưới."
Tô Hồng Tụ được khích lệ, hơn nữa thật sự cô có lòng hiếu kì rất nặng, vì vậy tay kia liền lục lọi đi tới hạt đậu nhỏ hồng hồng. Cô cúi đầu quan sát, nho nhỏ, có chút màu đỏ sậm, bởi vì cô đụng chạm giống như bắt đầu thay đổi thành cứng rắn, nhẹ nhàng xẹt qua rất có xúc cảm.
Về hạt châu ở cô tò mò chạm tới, từ từ mà trở nên cứng hơn, mà hô hấp của Mạnh Tư Thành càng lộ vẻ dồn dập nói: "Nhanh lên một chút, còn có quần chưa cởi ra đấy."
Tô Hồng Tụ lập tức ý thức được cô xuất thần, ồ một tiếng vội vàng thu tay lại, nghe lời cúi người bắt đầu cởi thắt lưng của anh.
Phía dưới quần, đã có một cái lều chống lên thật cao, cô biết ở trong đó là cái gì, nhưng vẫn có chút sợ, vì vậy đưa tay ra cố gắng cẩn thận né tránh cái lều này, đi tới chỗ đai lưng, nghĩ tới làm sao để không kinh động cái lều này mà đem đai lưng cởi ra.
Dây lưng đàn ông, cô chưa dùng qua, cũng không có hiểu qua, có chút khó khăn. Mạnh Tư Thành một cái tay bắt được tay nhỏ bé của cô, hướng dẫn cô làm sao để cởi ra dây lưng, kéo ra khóa kéo, trong lúc này ngón tay cô luôn là lơ đãng đụng phải cái lều kia, vì vậy tay cô hơi run.
Mạnh Tư Thành cảm thấy cô sợ hãi, đôi mắt anh sáng rực, bên môi nụ cười càng đậm: "Sợ cái gì ?"
Tô Hồng Tụ uất ức ngẩng lên đầu nhìn anh, rất bất mãn nói: "Ai sợ chứ, là em muốn bắt nạt anh!" Thốt ra lời này xong, cô lần nữa nhớ lại mục đích của mình, khiến Mạnh Tư Thành trở thành người của cô, không bao giờ cho người khác mơ ước anh nữa!
Mạnh Tư Thành gật đầu, nói ra mập mờ vô hạn: "Tốt, nó chờ em bắt nạt đấy."
Tô Hồng Tụ nghe được anh nói "Nó", trên mặt cô độ nóng tăng thêm một tầng, nó gì mà nó, cô mới không sợ nó ! Chính là muốn bắt nạt nó!
Mà khi cô mất sức cả buổi rốt cuộc cởi xong quần của anh kéo khóa nhìn đến “nó”, thật làm cô sợ hết hồn: "Em không làm nữa, được không?" Cô ngang nhiên cưỡi trên người người ta, lại đi cầu xin điều không tưởng.
Mạnh Tư Thành có thể đồng ý sao? Anh áp chế bản thân từng bước một hướng dẫn cô là vì cái gì, làm sao có thể buông ra món ngon đang dâng đến miệng này ?
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Mạnh Tư Thành, lần nữa nhỏ giọng tội nghiệp thỉnh cầu nói: "Em không muốn bắt nạt anh nữa còn không được sao?"
Mạnh Tư Thành giận tái mặt nói: "Nhanh lên một chút."
Tô Hồng Tụ cắn môi dưới nói: "Được rồi, vậy kế tiếp làm sao làm?"
Mạnh Tư Thành đã mở ra áo của cô, một bàn tay to đỡ hông của cô, bàn tay của cánh tay đeo băng đang bừa bãi vuốt ve mật đào mềm mại của cô, nghe được lời của cô rất hài lòng cười nói: "Em đứng lên một chút."
Tô Hồng Tụ theo lệnh mà làm, kế tiếp một động tác một cái chỉ lệnh, chỉ thị tuyệt đối làm cho người ta mặt đỏ tim đập, động tác tuyệt đối tiêu chuẩn.
Hơi đứng lên, đi phía trước, nhắm chuẩn, sau đó ngồi xuống.
Khi đến cuối cùng một bước thời điểm, Tô Hồng Tụ cái này chỉ thị thi hành khí nghỉ việc: "Không được, khẳng định không vào được." Cô nhìn cái đó to lớn, cô làm sao có thể dung nạp nó đây?
Mạnh Tư Thành hai bàn tay to nâng lên mông của cô, khàn khàn nói: "Có thể, tiến vào là được rồi."
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, khó khăn nuốt nước bọt, lắc đầu sợ hãi nói: "Em không dám." Bị người khác cắt một đao cùng bản thân tự cắt chính mình một đao cảm giác giống nhau sao? Cô không hạ được nhẫn tâm như vậy!
Mạnh Tư Thành cũng biết này lâm môn một cước cho cô đi đến làm dĩ nhiên là quá mức làm khó cô, nhìn cô một phen bị anh giày vò, chỗ đó của cô một mảnh lầy lội đã đủ làm khúc dạo đầu rồi, vì vậy anh cũng không do dự, hai bàn tay to của anh kéo eo cô nhắm ngay xuống dưới, đồng thời phía dưới phối hợp hướng lên trên đi.
Hai loại sức lực cùng lúc mà đến, này dâng trào vật trong nháy mắt đâm rách chướng ngại, phân băng rách ngọc tiến vào nó mong đợi đã lâu địa phương.
Tô Hồng Tụ nhất thời có cảm giác như bị xé nứt, đau nhức đánh úp về phía toàn thân, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống nói: "Đau quá, không cần."
Mạnh Tư Thành không cho cô cự tuyệt nói: "Không thể không muốn."
Tô Hồng Tụ nỉ non, đôi mắt đẫm lệ mông lung tội nghiệp nhìn Mạnh Tư Thành, nhỏ giọng nói: "Đau."
Mạnh Tư Thành mặc dù gấp, nhưng rốt cuộc thương tiếc đây là lần đầu tiên của cô, vì vậy đưa ra bàn tay, dịu dàng vỗ về chơi đùa nơi hai người kết hợp, khiến nơi đó chảy ra nhiều hơn dịch trơn, trong miệng dịu dàng an ủi nói: "Chỉ đau lần này thôi, về sau sẽ không đau nữa."
Tô Hồng Tụ dịu ngoan gật đầu: "Ừ, em biết." Cô tự nói với mình chỉ là đau một cái mà thôi, hơn nữa cô sớm có chuẩn bị tâm lý không phải sao?
Từ từ, theo ngón tay thon dài của Mạnh Tư Thành phủ lấy nơi đó, cô lấy được trấn an, cảm giác đau đớn từ từ chậm lại. Vì vậy cô đánh bạo vươn tay vịn bờ vai của anh, cũng cẩn thận tận lực không để cho nửa người dưới của cô có động tác gì.
Bởi vì hơi vừa động, trong thân thể cái đó tráng kiện mơ hồ có nhịp đập, trêu chọc khiến cả người cô có cảm giác không kềm chế được.
Mạnh Tư Thành cảm thấy cô đỡ đau đớn hơn, liền thử thăm dò hơi động, ai biết cái khẽ động này của anh đối với Tô Hồng Tụ đang ngồi cưỡi tại trên người anh mà nói, không khác nào đất rung núi chuyển, nhất thời kêu lên: "Không cần ——"
Mạnh Tư Thành vội vàng dừng lại hỏi: "Đau lắm hả?"
Tô Hồng Tụ lắp bắp nói: "Không phải."
Mạnh Tư Thành không hiểu hỏi: "Đó là thế nào?"
Tô Hồng Tụ không biết nói cảm giác ra bản thân như thế nào, đó không phải là đau, bởi vì đau thì rất bén nhọn .
Cái vật cứng rắn đó cứ như vậy đỉnh đi vào, nơi đó của cô mềm mại như con trai bị một lực mạnh tách ra, nhưng ở sau khi tách ra lại thật chặt bao lấy vật cứng rắn này. Hiện tại vật cứng rắn đang chôn tại trong cơ thể cô, cô cảm thấy bụng mình cũng bị chống đỡ trướng lên, bị cường hành tạo ra, tạo ra đã đến cực hạn vốn là khó chịu, hiện tại vật đó còn được voi đòi tiên muốn động tới động đi, này không khác gì là hoạ vô đơn chí a!
Mạnh Tư Thành nhìn má cô đỏ hồng, chiếc cổ xinh đẹp khẽ ngửa ra sau, đôi mắt to dịu dàng đang tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, trong lòng càng thêm xúc động, anh không để ý gì khác nữa, dưới thân lần nữa động lên.
Cô thừa nhận hành động này của anh, ngồi ở trên đùi anh, cô chỉ có thể vươn tay đỡ bờ vai của anh, chống đỡ lấy thân thể của mình không ngã xuống đằng sau, cúi đầu dựa vào nằm ở trên ngực anh, đồng thời phát ra nho nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào.
Khi anh đi vào bởi vì tư thế này, vật cứng đó cơ hồ ở trong cơ thể cô, dường như muốn đính vào chỗ sâu nhất, cô liền không nhịn được phát ra thật thấp tiếng thét chói tai, thật chặt giữ chặt bờ vai của anh, nhỏ giọng xin: "Đừng đi vào trong sâu quá, đau lắm."
Mạnh Tư Thành nhìn cô gái đáng thương đang nằm ở trên người mình, trong lòng dâng lên nồng nặc thương tiếc, không nhịn được nâng lên bàn tay bị thương kia, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng an ủi nói: "Đừng sợ, anh đi ra ngoài đây."
Anh nói lời giữ lời, cái này lui ra ngoài rồi. Nhưng khi anh thối lui khỏi thì đỉnh của vật cứng rắn cọ vào vách tường bên trong của cô. Anh nhẹ nhàng lui ra bên ngoài, vật kia như dẫn theo thịt non mềm mại của cô cũng đi ra ngoài. Khi anh hoàn toàn thối lui khỏi thì một phần thịt non bên trong dường như muốn bị anh hoàn toàn mang ra khỏi một dạng, đây mới là cảm giác giày vò nhất !
Thật vất vả vật cứng rắn này thối lui ra khỏi, dựa vào đầu vai của anh Tô Hồng Tụ đang muốn thở nhẹ một hơi, ai biết vật cứng rắn lại một lần nữa quay lại, hung hăng đâm một cái vào bên trong cô, vì vậy Tô Hồng Tụ há mồm hút không khí, sau đó nhỏ giọng rên rỉ thét chói tai, thét chói tai sau lại chỉ có thể nức nở nắm chặt bờ vai của anh, thân thể theo công kích của anh mà kịch liệt đung đưa.
Anh đang yêu cô, một tay đỡ bên eo cô, một tay chơi đùa nơi mềm mại của cô bởi vì theo công kích của anh mà lay động.
Nơi mềm mại của cô rất đẹp, ấy là loại nhọn vểnh lên, nhìn rất động lòng người! Trước kia cô mặc đồ quá mức bảo thủ, người khác đều nhìn không ra, nhưng kể từ khi phong cách của cô thay đổi, những đường cong của cô càng ngày càng bắt đầu lộ ra ngoài, vì vậy nơi xinh đẹp này tựa hồ bị người khác chú ý tới.
Mạnh Tư Thành ngước nhìn cô gái xinh đẹp ở trước mắt anh, nhìn đoàn mật đào biến hình tại trên tay anh, anh không nhịn được nghĩ, nhất định không thể để cho cô mặc mấy loại quần áo như vậy nữa.
Vẻ đẹp của cô, không thể để cho người khác chú ý thấy được!
Tất cả của cô, cũng phải là của anh, duy nhất thuộc về anh. Tất cả tựa như hôm nay vẻ đẹp khi cô nằm ở trên người anh, cũng không thể để cho người khác thấy.
Trong lòng Mạnh Tư Thành bắt đầu có ý tưởng ích kỷ, có lẽ ở trong mắt người khác, cô chỉ là một cây cỏ nho nhỏ hay xấu hổ, nhưng đối với anh cô là điều tốt đẹp nhất.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạnh Tư Thành dâng lên một cỗ tham muốn giữ lấy điên cuồng, hận làm sao để đem cô giấu đi vào trong cơ thể của anh không bao giờ cho phép người khác thấy cô, vì vậy bên dưới bắt đầu càng thêm dùng sức đội lên trên.
Anh thích nhìn bộ dáng bây giờ của cô, thích nhìn cô bởi vì công kích của anh mà nức nở nghẹn ngào ngâm gọi, mà thân thể xinh đẹp của cô như cành liễu trong gió lớn đung đưa, cơ hồ muốn bị bẻ gảy, thật đáng thương a!
Tô Hồng Tụ cảm nhận được anh đột nhiên tang tốc, càng thêm nắm chặt bờ vai của anh thừa nhận công kích, nhưng bên trong cô thường xuyên bị cọ xát, như có như không một cảm giác lạ không nói rõ được.
Từ từ, cảm giác kia đầy tràn toàn thân khiến cô không nhịn được nâng lên cổ, mái tóc như tơ theo động tác của cô mà bãi động trên không trung bay múa ra đường cong đẹp đẽ, cuối cùng rũ xuống sau ót, rơi vào trên thân thể của cô, cũng thỉnh thoảng quét nhẹ qua bắp đùi của Mạnh Tư Thành.
Cô nheo lại đôi mắt mê mang, hai má tản mát ra màu hồng mê người sáng rỡ, đôi môi đỏ tươi khẽ mở, nơi cổ họng phát ra tiếng rên kiều mị.
Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng cảu cô, đồng thời cũng cảm nhận được phía dưới không ngừng phân bí ra mật dịch, biết cô sắp tiến vào trạng thái, thậm chí sợ là đã đã tới rồi, vì vậy càng thêm dùng sức đội lên trên, đồng thời không ngừng biến đổi các góc độ đội lên trên đụng, đến khi tiếng cô càng thêm yếu ớt, đồng thời lông mày nhỏ nhắn của cô nhíu lại phát ra âm thanh nói không rõ là khổ sở hay vui mừng nữa.
Trong không khí tràn ngập hương vị nam nữ hoan ái, tiếng đàn ông thở gấp cùng tiếng rên đầy kiều mị của phụ nữ, còn có âm thanh "phốc xít….phốc xít" ở giữa hai chân vang lên, đây là giai điệu từ thiên cổ tới nay.
Tô Hồng Tụ cảm thấy có một loại khoái cảm từ từ tích lũy, từng điểm một kéo lên, mỗi một lần dường như muốn nhảy lên tới điểm cao nhất, cũng đang trong nháy mắt đó lại hạ đi xuống, cô bắt đầu cảm giác mình giống như cần gì đó, giống như cần phải đi một chỗ, leo đến một chỗ, nơi đó có thể cho cô vui vẻ vô hạn, nhưng chỗ đó ở nơi nào, lại đi như thế nào, cô không biết, cô không đủ sức lực, vì vậy chỉ có thể nức nở nhỏ giọng nói: "Mạnh Tư Thành. . . . . ."
Mạnh Tư Thành, cái tên đầy quen thuộc khiến cô khi nghĩ đến dường như đều muốn rơi lệ. Thật lâu trước đây cái tên đó khiến cô cảm thấy kinh hoảng cảm thấy luống cuống cũng cảm thấy không hiểu được tính cách của người thiếu niên lạnh lùng đó, trải qua mười năm bồi hồi mười năm chia lìa cũng là mười năm trằn trọc, cái tên đó trở lại một lần nữa bên người cô giúp đỡ cô ôm cô, cuối cùng cho cô cảm giác an toàn cho cô khát vọng nhưng cái tên đó đã trở thành một đàn ông rồi.
Chưa bao giờ ý thức của Tô Hồng Tụ rõ ràng như thế, thì ra cô vẫn luôn yêu anh, từ lúc còn là một nữ sinh ngượng ngùng, cho tới bây giờ hèn mọn không tự tin yêu anh, thì ra cô vẫn luôn yêu, yêu đến nguyện ý mặc cho anh muốn bắt nạt cô thế nào cũng được, yêu đến cho dù không biết tương lại ra sao bất chấp tất cả như con thiêu thân lao vào lửa!
Mạnh Tư Thành, chỉ cần ba chữ là có thể khiến cho tim cô đập rộn lên trên mặt nóng lên, hôm nay cô để anh cuồng mãnh xâm lược, bất đắc dĩ nhỏ giọng uất ức goi tên anh, muốn được nhiều hơn nhiều hơn nữa.
"Kẹp chặt lấy eo của anh!" Mạnh Tư Thành cắn răng khàn khàn ra lệnh.
Tô Hồng Tụ ngượng ngùng nhưng vẫn thuận theo lời anh kẹp chặt chân vào eo của anh, kết quả cô làm như vậy giống như càng làm cho vật cứng rắn kia xâm nhập được vào sâu bên trong cô hơn.
Sau đó cô chỉ cảm thấy Mạnh Tư Thành chợt động mạnh thắt lưng một cái xông thẳng vào sâu bên trong cô, rồi mọi thứ giống như cây vạn tuế ra hoa, giống như pháo hoa nở rộ, trước mắt ngàn đóa vạn đóa nhìn không rõ, chỉ biết là rất hoa lệ.
Cô vô lực chống đỡ ở bả vai của Mạnh Tư Thành, ngước cổ cao giọng thét chói tai rên rỉ, tiếng rên ở trong không khí run rẩy quanh quẩn.
Cô mở ra cặp mắt sương mù mê say, lại thấy đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Tư Thành thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào cô, ở trong đó có thỏa mãn có khát vọng còn có nghi ngờ.
"Sao vậy anh?" Cô nhẹ nhàng mở miệng, mở miệng lúc phát hiện giọng nói của cô mang theo cảm giác mềm mại tinh tế đầy mị hoặc.
Mạnh Tư Thành một tay ôm sát cô vào lòng, đỡ cô tựa vào trên ngực, nâng lên chiếc cằm thon nhỏ của cô, quan sát cô tỉ mỉ.
Cô càng thêm bất an, nhìn anh là lạ !
Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, thật lâu mới khàn khàn mở miệng: "Tô Hồng Tụ, tại sao em lại muốn quyến rũ anh?"
Câu dẫn? Cái từ này dùng là như thế rõ ràng cùng táo bạo, điều này làm cho còn ở trong tình triều Tô Hồng Tụ cả người khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "Em. . . . . . em không có. . . . . ." Cái này cũng coi là quyến rũ sao?
Đôi môi mỏng của Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng ma sát qua đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt anh có dụng ý khác hướng phía dưới nhìn rồi nói: "Bộ dạng bây giờ của em, lại vẫn còn nói là không có quyến rũ anh sao?"
Bộ dáng bây giờ? Bây giờ là hình dáng gì đây?
Tô Hồng Tụ thế này mới ý thức được hai chân cô vẫn đang ngồi ở trên đùi anh, mà cái vật thể đã từ từ mềm xuống kia vẫn còn đang chôn sâu ở trong cơ thể cô!
Cô kinh hoảng muốn đứng lên, lại bị một bàn tay của Mạnh Tư Thành vững vàng cố định nói: "Không được lộn xộn."
Cô còn đang không hiểu, lại đột nhiên phát hiện, vật thể còn ở trong cơ thể cô đang từ từ cứng rắn lại!
À? Anh lại muốn lần nữa sao?
Đôi mắt Tô Hồng Tụ mông lung làm bộ đáng thương nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại nhìn đến trong đôi mắt anh ngày càng trầm xuống, quả nhiên là muốn làm lại lần nữa hay sao?
Mạnh Tư Thành vỗ về nhè nhẹ phía sau lưng cô để cho cô từ từ trấn định lại, lúc này mới đâu vào đấy dụ dỗ nói: " Mới vừa rồi là lần đầu tiên em còn chưa bắt nạt anh, anh đã giúp em một lần rồi, kết quả em vẫn còn chưa bắt nạt anh đâu đấy. Vì công bằng để đạt được mục đích, chúng mình làm lại một lần nữa đi, lần này để cho em bắt nạt anh, có được không?"
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút hỏi: "Có thể nói không sao?"
Ngón tay cái hơi thô ráp của Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng cọ qua đôi môi mềm mại của cô, giọng anh êm ái nhưng kiên định nói: "Không được".
Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói, một lần nữa, cô tới?
Mạnh Tư Thành tiếp tục khích lệ tinh thần cô nói: "Mới vừa rồi em giận đùng đùng chạy vào lá gan vừa nãy chạy đi nơi nào rồi? Mới vừa rồi là ai nói muốn khiến anh trở thành người đàn ông của cô ấy nhỉ?"
Bị kích thích như vậy, dũng khí của Tô Hồng Tụ sớm bị đâm dẹp chợt trở lại, cô cẩn thận xem xét một chút phía dưới thân thể hai người, nhìn lại sắc mặt của Mạnh Tư Thành, chợt cô như chém đinh chặt sắt tuyên bố: "Đúng vậy, em chính là muốn bắt nạt anh đấy!"
Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng nhấn một cái nút ở bên cạnh, ghế sofa dựa lưng kêu một tiếng rồi ngả xuống, trở thành một chiếc giường lớn, sau đó anh thuận thế nằm xuống, lười biếng cười nhìn người còn đang ngốc lăng ngồi cưỡi bên trên anh nói: "Tốt lắm, anh để mặc cho em bắt nạt đây."
Tô Hồng Tụ nắm nắm quả đấm, tốt, nói làm thì làm ngay! Không thể để cho anh xem thường được!
Kỳ thật lấy thành tích học tập ra xem xét, Tô Hồng Tụ không phải là một học sinh thông minh nhất, nhưng nhất định là một học sinh chăm chỉ nhất, kiên nhẫn tỉ mỉ nghe theo chỉ huy.
Hiện tại, Tô Hồng Tụ đang ở dưới sự chỉ dạy của bạn học Mạnh Tư Thành vĩ đại, từng bước một tiến hành việc bắt nạt Mạnh Tư Thành.
Cô hiên ngang cưỡi ngồi trên hai chân của anh, cô vươn tay cởi ra nút áo anh, lộ ra lồng ngực kiên cố. Cô không nhịn được vươn tay sờ sờ, lồng ngực anh tản mát ra nhiệt lực, kịch liệt phập phòng, phía trên thậm chí còn có tầng mồ hôi mịn.
Cô tò mò nhìn mồ hôi dính tại trên tay cô, cảm thụ nhịp tim của anh đang kịch liệt phập phồng, cảm nhận sự khác biệt cơ thể giữa nam và nữ. Đang sờ vui vẻ, lại nghe được anh truyền đến một tiếng kêu đau, Tô Hồng Tụ tò mò ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn đến giữa cổ họng anh có chút rung rung, mày kiếm nhíu, đôi mắt nhìn cô dáng vẻ giống như rất bất mãn, cô lo lắng hỏi: "Sao vậy, như vậy không tốt sao?"
Trong cổ họng Mạnh Tư Thành phát ra giống như rất hưởng thụ thở dài, mơ hồ khàn khàn nói: "Rất tốt, em tiếp tục đi, tiếp tục sờ xuống dưới."
Tô Hồng Tụ được khích lệ, hơn nữa thật sự cô có lòng hiếu kì rất nặng, vì vậy tay kia liền lục lọi đi tới hạt đậu nhỏ hồng hồng. Cô cúi đầu quan sát, nho nhỏ, có chút màu đỏ sậm, bởi vì cô đụng chạm giống như bắt đầu thay đổi thành cứng rắn, nhẹ nhàng xẹt qua rất có xúc cảm.
Về hạt châu ở cô tò mò chạm tới, từ từ mà trở nên cứng hơn, mà hô hấp của Mạnh Tư Thành càng lộ vẻ dồn dập nói: "Nhanh lên một chút, còn có quần chưa cởi ra đấy."
Tô Hồng Tụ lập tức ý thức được cô xuất thần, ồ một tiếng vội vàng thu tay lại, nghe lời cúi người bắt đầu cởi thắt lưng của anh.
Phía dưới quần, đã có một cái lều chống lên thật cao, cô biết ở trong đó là cái gì, nhưng vẫn có chút sợ, vì vậy đưa tay ra cố gắng cẩn thận né tránh cái lều này, đi tới chỗ đai lưng, nghĩ tới làm sao để không kinh động cái lều này mà đem đai lưng cởi ra.
Dây lưng đàn ông, cô chưa dùng qua, cũng không có hiểu qua, có chút khó khăn. Mạnh Tư Thành một cái tay bắt được tay nhỏ bé của cô, hướng dẫn cô làm sao để cởi ra dây lưng, kéo ra khóa kéo, trong lúc này ngón tay cô luôn là lơ đãng đụng phải cái lều kia, vì vậy tay cô hơi run.
Mạnh Tư Thành cảm thấy cô sợ hãi, đôi mắt anh sáng rực, bên môi nụ cười càng đậm: "Sợ cái gì ?"
Tô Hồng Tụ uất ức ngẩng lên đầu nhìn anh, rất bất mãn nói: "Ai sợ chứ, là em muốn bắt nạt anh!" Thốt ra lời này xong, cô lần nữa nhớ lại mục đích của mình, khiến Mạnh Tư Thành trở thành người của cô, không bao giờ cho người khác mơ ước anh nữa!
Mạnh Tư Thành gật đầu, nói ra mập mờ vô hạn: "Tốt, nó chờ em bắt nạt đấy."
Tô Hồng Tụ nghe được anh nói "Nó", trên mặt cô độ nóng tăng thêm một tầng, nó gì mà nó, cô mới không sợ nó ! Chính là muốn bắt nạt nó!
Mà khi cô mất sức cả buổi rốt cuộc cởi xong quần của anh kéo khóa nhìn đến “nó”, thật làm cô sợ hết hồn: "Em không làm nữa, được không?" Cô ngang nhiên cưỡi trên người người ta, lại đi cầu xin điều không tưởng.
Mạnh Tư Thành có thể đồng ý sao? Anh áp chế bản thân từng bước một hướng dẫn cô là vì cái gì, làm sao có thể buông ra món ngon đang dâng đến miệng này ?
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Mạnh Tư Thành, lần nữa nhỏ giọng tội nghiệp thỉnh cầu nói: "Em không muốn bắt nạt anh nữa còn không được sao?"
Mạnh Tư Thành giận tái mặt nói: "Nhanh lên một chút."
Tô Hồng Tụ cắn môi dưới nói: "Được rồi, vậy kế tiếp làm sao làm?"
Mạnh Tư Thành đã mở ra áo của cô, một bàn tay to đỡ hông của cô, bàn tay của cánh tay đeo băng đang bừa bãi vuốt ve mật đào mềm mại của cô, nghe được lời của cô rất hài lòng cười nói: "Em đứng lên một chút."
Tô Hồng Tụ theo lệnh mà làm, kế tiếp một động tác một cái chỉ lệnh, chỉ thị tuyệt đối làm cho người ta mặt đỏ tim đập, động tác tuyệt đối tiêu chuẩn.
Hơi đứng lên, đi phía trước, nhắm chuẩn, sau đó ngồi xuống.
Khi đến cuối cùng một bước thời điểm, Tô Hồng Tụ cái này chỉ thị thi hành khí nghỉ việc: "Không được, khẳng định không vào được." Cô nhìn cái đó to lớn, cô làm sao có thể dung nạp nó đây?
Mạnh Tư Thành hai bàn tay to nâng lên mông của cô, khàn khàn nói: "Có thể, tiến vào là được rồi."
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, khó khăn nuốt nước bọt, lắc đầu sợ hãi nói: "Em không dám." Bị người khác cắt một đao cùng bản thân tự cắt chính mình một đao cảm giác giống nhau sao? Cô không hạ được nhẫn tâm như vậy!
Mạnh Tư Thành cũng biết này lâm môn một cước cho cô đi đến làm dĩ nhiên là quá mức làm khó cô, nhìn cô một phen bị anh giày vò, chỗ đó của cô một mảnh lầy lội đã đủ làm khúc dạo đầu rồi, vì vậy anh cũng không do dự, hai bàn tay to của anh kéo eo cô nhắm ngay xuống dưới, đồng thời phía dưới phối hợp hướng lên trên đi.
Hai loại sức lực cùng lúc mà đến, này dâng trào vật trong nháy mắt đâm rách chướng ngại, phân băng rách ngọc tiến vào nó mong đợi đã lâu địa phương.
Tô Hồng Tụ nhất thời có cảm giác như bị xé nứt, đau nhức đánh úp về phía toàn thân, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống nói: "Đau quá, không cần."
Mạnh Tư Thành không cho cô cự tuyệt nói: "Không thể không muốn."
Tô Hồng Tụ nỉ non, đôi mắt đẫm lệ mông lung tội nghiệp nhìn Mạnh Tư Thành, nhỏ giọng nói: "Đau."
Mạnh Tư Thành mặc dù gấp, nhưng rốt cuộc thương tiếc đây là lần đầu tiên của cô, vì vậy đưa ra bàn tay, dịu dàng vỗ về chơi đùa nơi hai người kết hợp, khiến nơi đó chảy ra nhiều hơn dịch trơn, trong miệng dịu dàng an ủi nói: "Chỉ đau lần này thôi, về sau sẽ không đau nữa."
Tô Hồng Tụ dịu ngoan gật đầu: "Ừ, em biết." Cô tự nói với mình chỉ là đau một cái mà thôi, hơn nữa cô sớm có chuẩn bị tâm lý không phải sao?
Từ từ, theo ngón tay thon dài của Mạnh Tư Thành phủ lấy nơi đó, cô lấy được trấn an, cảm giác đau đớn từ từ chậm lại. Vì vậy cô đánh bạo vươn tay vịn bờ vai của anh, cũng cẩn thận tận lực không để cho nửa người dưới của cô có động tác gì.
Bởi vì hơi vừa động, trong thân thể cái đó tráng kiện mơ hồ có nhịp đập, trêu chọc khiến cả người cô có cảm giác không kềm chế được.
Mạnh Tư Thành cảm thấy cô đỡ đau đớn hơn, liền thử thăm dò hơi động, ai biết cái khẽ động này của anh đối với Tô Hồng Tụ đang ngồi cưỡi tại trên người anh mà nói, không khác nào đất rung núi chuyển, nhất thời kêu lên: "Không cần ——"
Mạnh Tư Thành vội vàng dừng lại hỏi: "Đau lắm hả?"
Tô Hồng Tụ lắp bắp nói: "Không phải."
Mạnh Tư Thành không hiểu hỏi: "Đó là thế nào?"
Tô Hồng Tụ không biết nói cảm giác ra bản thân như thế nào, đó không phải là đau, bởi vì đau thì rất bén nhọn .
Cái vật cứng rắn đó cứ như vậy đỉnh đi vào, nơi đó của cô mềm mại như con trai bị một lực mạnh tách ra, nhưng ở sau khi tách ra lại thật chặt bao lấy vật cứng rắn này. Hiện tại vật cứng rắn đang chôn tại trong cơ thể cô, cô cảm thấy bụng mình cũng bị chống đỡ trướng lên, bị cường hành tạo ra, tạo ra đã đến cực hạn vốn là khó chịu, hiện tại vật đó còn được voi đòi tiên muốn động tới động đi, này không khác gì là hoạ vô đơn chí a!
Mạnh Tư Thành nhìn má cô đỏ hồng, chiếc cổ xinh đẹp khẽ ngửa ra sau, đôi mắt to dịu dàng đang tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, trong lòng càng thêm xúc động, anh không để ý gì khác nữa, dưới thân lần nữa động lên.
Cô thừa nhận hành động này của anh, ngồi ở trên đùi anh, cô chỉ có thể vươn tay đỡ bờ vai của anh, chống đỡ lấy thân thể của mình không ngã xuống đằng sau, cúi đầu dựa vào nằm ở trên ngực anh, đồng thời phát ra nho nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào.
Khi anh đi vào bởi vì tư thế này, vật cứng đó cơ hồ ở trong cơ thể cô, dường như muốn đính vào chỗ sâu nhất, cô liền không nhịn được phát ra thật thấp tiếng thét chói tai, thật chặt giữ chặt bờ vai của anh, nhỏ giọng xin: "Đừng đi vào trong sâu quá, đau lắm."
Mạnh Tư Thành nhìn cô gái đáng thương đang nằm ở trên người mình, trong lòng dâng lên nồng nặc thương tiếc, không nhịn được nâng lên bàn tay bị thương kia, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng an ủi nói: "Đừng sợ, anh đi ra ngoài đây."
Anh nói lời giữ lời, cái này lui ra ngoài rồi. Nhưng khi anh thối lui khỏi thì đỉnh của vật cứng rắn cọ vào vách tường bên trong của cô. Anh nhẹ nhàng lui ra bên ngoài, vật kia như dẫn theo thịt non mềm mại của cô cũng đi ra ngoài. Khi anh hoàn toàn thối lui khỏi thì một phần thịt non bên trong dường như muốn bị anh hoàn toàn mang ra khỏi một dạng, đây mới là cảm giác giày vò nhất !
Thật vất vả vật cứng rắn này thối lui ra khỏi, dựa vào đầu vai của anh Tô Hồng Tụ đang muốn thở nhẹ một hơi, ai biết vật cứng rắn lại một lần nữa quay lại, hung hăng đâm một cái vào bên trong cô, vì vậy Tô Hồng Tụ há mồm hút không khí, sau đó nhỏ giọng rên rỉ thét chói tai, thét chói tai sau lại chỉ có thể nức nở nắm chặt bờ vai của anh, thân thể theo công kích của anh mà kịch liệt đung đưa.
Anh đang yêu cô, một tay đỡ bên eo cô, một tay chơi đùa nơi mềm mại của cô bởi vì theo công kích của anh mà lay động.
Nơi mềm mại của cô rất đẹp, ấy là loại nhọn vểnh lên, nhìn rất động lòng người! Trước kia cô mặc đồ quá mức bảo thủ, người khác đều nhìn không ra, nhưng kể từ khi phong cách của cô thay đổi, những đường cong của cô càng ngày càng bắt đầu lộ ra ngoài, vì vậy nơi xinh đẹp này tựa hồ bị người khác chú ý tới.
Mạnh Tư Thành ngước nhìn cô gái xinh đẹp ở trước mắt anh, nhìn đoàn mật đào biến hình tại trên tay anh, anh không nhịn được nghĩ, nhất định không thể để cho cô mặc mấy loại quần áo như vậy nữa.
Vẻ đẹp của cô, không thể để cho người khác chú ý thấy được!
Tất cả của cô, cũng phải là của anh, duy nhất thuộc về anh. Tất cả tựa như hôm nay vẻ đẹp khi cô nằm ở trên người anh, cũng không thể để cho người khác thấy.
Trong lòng Mạnh Tư Thành bắt đầu có ý tưởng ích kỷ, có lẽ ở trong mắt người khác, cô chỉ là một cây cỏ nho nhỏ hay xấu hổ, nhưng đối với anh cô là điều tốt đẹp nhất.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạnh Tư Thành dâng lên một cỗ tham muốn giữ lấy điên cuồng, hận làm sao để đem cô giấu đi vào trong cơ thể của anh không bao giờ cho phép người khác thấy cô, vì vậy bên dưới bắt đầu càng thêm dùng sức đội lên trên.
Anh thích nhìn bộ dáng bây giờ của cô, thích nhìn cô bởi vì công kích của anh mà nức nở nghẹn ngào ngâm gọi, mà thân thể xinh đẹp của cô như cành liễu trong gió lớn đung đưa, cơ hồ muốn bị bẻ gảy, thật đáng thương a!
Tô Hồng Tụ cảm nhận được anh đột nhiên tang tốc, càng thêm nắm chặt bờ vai của anh thừa nhận công kích, nhưng bên trong cô thường xuyên bị cọ xát, như có như không một cảm giác lạ không nói rõ được.
Từ từ, cảm giác kia đầy tràn toàn thân khiến cô không nhịn được nâng lên cổ, mái tóc như tơ theo động tác của cô mà bãi động trên không trung bay múa ra đường cong đẹp đẽ, cuối cùng rũ xuống sau ót, rơi vào trên thân thể của cô, cũng thỉnh thoảng quét nhẹ qua bắp đùi của Mạnh Tư Thành.
Cô nheo lại đôi mắt mê mang, hai má tản mát ra màu hồng mê người sáng rỡ, đôi môi đỏ tươi khẽ mở, nơi cổ họng phát ra tiếng rên kiều mị.
Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng cảu cô, đồng thời cũng cảm nhận được phía dưới không ngừng phân bí ra mật dịch, biết cô sắp tiến vào trạng thái, thậm chí sợ là đã đã tới rồi, vì vậy càng thêm dùng sức đội lên trên, đồng thời không ngừng biến đổi các góc độ đội lên trên đụng, đến khi tiếng cô càng thêm yếu ớt, đồng thời lông mày nhỏ nhắn của cô nhíu lại phát ra âm thanh nói không rõ là khổ sở hay vui mừng nữa.
Trong không khí tràn ngập hương vị nam nữ hoan ái, tiếng đàn ông thở gấp cùng tiếng rên đầy kiều mị của phụ nữ, còn có âm thanh "phốc xít….phốc xít" ở giữa hai chân vang lên, đây là giai điệu từ thiên cổ tới nay.
Tô Hồng Tụ cảm thấy có một loại khoái cảm từ từ tích lũy, từng điểm một kéo lên, mỗi một lần dường như muốn nhảy lên tới điểm cao nhất, cũng đang trong nháy mắt đó lại hạ đi xuống, cô bắt đầu cảm giác mình giống như cần gì đó, giống như cần phải đi một chỗ, leo đến một chỗ, nơi đó có thể cho cô vui vẻ vô hạn, nhưng chỗ đó ở nơi nào, lại đi như thế nào, cô không biết, cô không đủ sức lực, vì vậy chỉ có thể nức nở nhỏ giọng nói: "Mạnh Tư Thành. . . . . ."
Mạnh Tư Thành, cái tên đầy quen thuộc khiến cô khi nghĩ đến dường như đều muốn rơi lệ. Thật lâu trước đây cái tên đó khiến cô cảm thấy kinh hoảng cảm thấy luống cuống cũng cảm thấy không hiểu được tính cách của người thiếu niên lạnh lùng đó, trải qua mười năm bồi hồi mười năm chia lìa cũng là mười năm trằn trọc, cái tên đó trở lại một lần nữa bên người cô giúp đỡ cô ôm cô, cuối cùng cho cô cảm giác an toàn cho cô khát vọng nhưng cái tên đó đã trở thành một đàn ông rồi.
Chưa bao giờ ý thức của Tô Hồng Tụ rõ ràng như thế, thì ra cô vẫn luôn yêu anh, từ lúc còn là một nữ sinh ngượng ngùng, cho tới bây giờ hèn mọn không tự tin yêu anh, thì ra cô vẫn luôn yêu, yêu đến nguyện ý mặc cho anh muốn bắt nạt cô thế nào cũng được, yêu đến cho dù không biết tương lại ra sao bất chấp tất cả như con thiêu thân lao vào lửa!
Mạnh Tư Thành, chỉ cần ba chữ là có thể khiến cho tim cô đập rộn lên trên mặt nóng lên, hôm nay cô để anh cuồng mãnh xâm lược, bất đắc dĩ nhỏ giọng uất ức goi tên anh, muốn được nhiều hơn nhiều hơn nữa.
"Kẹp chặt lấy eo của anh!" Mạnh Tư Thành cắn răng khàn khàn ra lệnh.
Tô Hồng Tụ ngượng ngùng nhưng vẫn thuận theo lời anh kẹp chặt chân vào eo của anh, kết quả cô làm như vậy giống như càng làm cho vật cứng rắn kia xâm nhập được vào sâu bên trong cô hơn.
Sau đó cô chỉ cảm thấy Mạnh Tư Thành chợt động mạnh thắt lưng một cái xông thẳng vào sâu bên trong cô, rồi mọi thứ giống như cây vạn tuế ra hoa, giống như pháo hoa nở rộ, trước mắt ngàn đóa vạn đóa nhìn không rõ, chỉ biết là rất hoa lệ.
Cô vô lực chống đỡ ở bả vai của Mạnh Tư Thành, ngước cổ cao giọng thét chói tai rên rỉ, tiếng rên ở trong không khí run rẩy quanh quẩn.
Cô mở ra cặp mắt sương mù mê say, lại thấy đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Tư Thành thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào cô, ở trong đó có thỏa mãn có khát vọng còn có nghi ngờ.
"Sao vậy anh?" Cô nhẹ nhàng mở miệng, mở miệng lúc phát hiện giọng nói của cô mang theo cảm giác mềm mại tinh tế đầy mị hoặc.
Mạnh Tư Thành một tay ôm sát cô vào lòng, đỡ cô tựa vào trên ngực, nâng lên chiếc cằm thon nhỏ của cô, quan sát cô tỉ mỉ.
Cô càng thêm bất an, nhìn anh là lạ !
Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, thật lâu mới khàn khàn mở miệng: "Tô Hồng Tụ, tại sao em lại muốn quyến rũ anh?"
Câu dẫn? Cái từ này dùng là như thế rõ ràng cùng táo bạo, điều này làm cho còn ở trong tình triều Tô Hồng Tụ cả người khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "Em. . . . . . em không có. . . . . ." Cái này cũng coi là quyến rũ sao?
Đôi môi mỏng của Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng ma sát qua đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt anh có dụng ý khác hướng phía dưới nhìn rồi nói: "Bộ dạng bây giờ của em, lại vẫn còn nói là không có quyến rũ anh sao?"
Bộ dáng bây giờ? Bây giờ là hình dáng gì đây?
Tô Hồng Tụ thế này mới ý thức được hai chân cô vẫn đang ngồi ở trên đùi anh, mà cái vật thể đã từ từ mềm xuống kia vẫn còn đang chôn sâu ở trong cơ thể cô!
Cô kinh hoảng muốn đứng lên, lại bị một bàn tay của Mạnh Tư Thành vững vàng cố định nói: "Không được lộn xộn."
Cô còn đang không hiểu, lại đột nhiên phát hiện, vật thể còn ở trong cơ thể cô đang từ từ cứng rắn lại!
À? Anh lại muốn lần nữa sao?
Đôi mắt Tô Hồng Tụ mông lung làm bộ đáng thương nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại nhìn đến trong đôi mắt anh ngày càng trầm xuống, quả nhiên là muốn làm lại lần nữa hay sao?
Mạnh Tư Thành vỗ về nhè nhẹ phía sau lưng cô để cho cô từ từ trấn định lại, lúc này mới đâu vào đấy dụ dỗ nói: " Mới vừa rồi là lần đầu tiên em còn chưa bắt nạt anh, anh đã giúp em một lần rồi, kết quả em vẫn còn chưa bắt nạt anh đâu đấy. Vì công bằng để đạt được mục đích, chúng mình làm lại một lần nữa đi, lần này để cho em bắt nạt anh, có được không?"
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút hỏi: "Có thể nói không sao?"
Ngón tay cái hơi thô ráp của Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng cọ qua đôi môi mềm mại của cô, giọng anh êm ái nhưng kiên định nói: "Không được".
Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói, một lần nữa, cô tới?
Mạnh Tư Thành tiếp tục khích lệ tinh thần cô nói: "Mới vừa rồi em giận đùng đùng chạy vào lá gan vừa nãy chạy đi nơi nào rồi? Mới vừa rồi là ai nói muốn khiến anh trở thành người đàn ông của cô ấy nhỉ?"
Bị kích thích như vậy, dũng khí của Tô Hồng Tụ sớm bị đâm dẹp chợt trở lại, cô cẩn thận xem xét một chút phía dưới thân thể hai người, nhìn lại sắc mặt của Mạnh Tư Thành, chợt cô như chém đinh chặt sắt tuyên bố: "Đúng vậy, em chính là muốn bắt nạt anh đấy!"
Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng nhấn một cái nút ở bên cạnh, ghế sofa dựa lưng kêu một tiếng rồi ngả xuống, trở thành một chiếc giường lớn, sau đó anh thuận thế nằm xuống, lười biếng cười nhìn người còn đang ngốc lăng ngồi cưỡi bên trên anh nói: "Tốt lắm, anh để mặc cho em bắt nạt đây."
Tô Hồng Tụ nắm nắm quả đấm, tốt, nói làm thì làm ngay! Không thể để cho anh xem thường được!