Tô Hồng Tụ cười vẫn lấy tấm hình ra, lần nữa xác nhận tấm hình đen trắng này chính là của mình, mà hình như tấm hình chụp vào thời điểm năm nhất trung học, nếu không phải hôm nay nhìn được tấm hình này của mình thì cũng không biết mình cũng có tấm hình như vậy rồi, chỉ là không biết từ đâu mà Mạnh Tư Thành có tấm hình này.
Mạnh Tư Thành thấy cô hiển nhiên đã nhận ra, bất đắc dĩthừa nhận nói: “Không sai, đây chính là hình trước kia của em.” Nói xong anh cũng lại gần nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Bộ dạng trước kia của em, nhìn lại thấy thật ngốc.”
Tô Hồng Tụ tự nhiên cũng nhìn ra khi đó mình thật là ngốc, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ nhút nhát nhìn về phía trước, đó chính là Tô Hồng Tụ của mười mấy năm về trước!
Cô nhìn mình nhiều năm về trước cảm khái một phen, sau chợt nhớ tới: “Mạnh Tư Thành, làm sao anh có được tấm hình này?”
Mạnh Tư Thành nghe cô hỏi cái này, hạ giọng nói: “A, khi đó nhìn thấy giấy báo dự thi, trên đó có tấm hình này. . ., sau nó thành giấy bỏ đi, anh thấy ném đi có chút đáng tiếc. . . vì vậy liền lột xuống giữ lại.”
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại nhìn đến vành tai có chút đỏ, con ngươi tránh né của anh. Tô Hồng Tụ không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Thời điểm đó anh đang làm lớp trưởng, là anh lợi dụng chức vụ len lén từ chỗ nào lấy đi hình của em, có phải hay không?”
Mạnh Tư Thành nghiêng đầu lại, kéo lấy tay của cô, từ trong tay của cô lấy lại bức hình rồi cẩn thận cất vào trong ví tiền, rồi bỏ vào túi, sau đó mới không cho là đúng nói: “Cái gì mà len lén, không thể nói anh như vậy.”
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút thời điểm khi đó, thật là vừa cảm động vừa buồn cười: “Thì ra là thời điểm trước kia anh đã lén yêu thích em nha!”
Mạnh Tư Thành không được tự nhiên, nghiêm nghị nhìn cô, sau đó dứt khoát quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy, anh đã thích em từ khi đó.”
Tươi cười của Tô Hồng Tụ lập tức thu lại, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có thâm tình cùng nhớ lại, trước mắt loáng thoáng xuất hiện thiếu niên lạnh lùng, cô độc rất nhiều năm trước, đôi mắt luôn bắt bẻ khi nhìn cô. Cô- cô gái luôn nhạy cảm, tự ti có hay không đã từng xuyên thấu qua vẻ lạnh lùng cố ý che dấu mà cảm nhận được nội tâm ấm áp của anh?
Như anh đã từng nói, khi đó bọn họ không hiểu được yêu như thế nào? Cũng không hiểu được cách chung đụng ra sao? Bọn họ dấu đi trong lòng những cảm xúc tốt đẹp cho nhau, đối xử khách khí, xa lạ thậm chí dùng ánh mắt khinh bỉ mà đối mặt với thế giới này cũng đối mặt với chính cảm xúc của mình. Vì vậy vào giờ khắc này, ánh mắt của cô đã có chút ươn ướt, có bao nhiêu người ở thời khắc thiếu niên đã lặng lẽ khắc sâu hình ảnh một người khác trong đáy lòng, lại có bao nhiêu người có thể sau rất nhiều năm cùng nhau nhớ lại những năm tháng tuổi xanh tốt đẹp? Đặc biệt như bọn họ vậy, hai người từkhông được tự nhiên đối mặt, sau bao nhiêu năm đi qua kết cục nhiều nhất chỉ là những lời thăm hỏi thoảng qua, sau đó tình yêu say đắm chỉ dám chôn chặt trong lòng, có lẽ đến thời điểm tóc đã trắng xoá nhìn lại tấm hình ngày xưa, nhớ lại bản thân đã từng thích đối phương, đối với người bầu bạn với mình cả cuộc đời là một tiếng thở dài mỉm cười?
Cô hẳn là nên cảm tạ trời cao, để cho bọn họ sau khi quanh đi quẩn lại thế nhưng có thể nắm tay, cùng nhau cười nói nhớ lại những năm tháng thanh xuân đã qua?
Mạnh Tư Thành cẩn thận cầm lấy tay cô nắm ở trong tay mình, một tay khác khẽ vuốt gươngmặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Tô Hồng Tụ từ trong hồi ức tỉnh lại, thấy Mạnh Tư Thành đang ân cần nhìn mình. Đôi mắt này loáng thoáng mười mấy năm trước còn là một thiếu niên, trải qua năm tháng bắt đầu trở nên thành thịc, chững chạc, cũng bắt đầu biết dịu dàng. Cô cầm ngược lại tay anh, khe khẽ cười với anh, nhẹ giọng nói: “Không có gi, mẹ đang chờ chúng ta, chúng tam au lên lầu thôi.”
Ở trong trí nhớ xa xôi của Mạnh Tư Thành, giống như cũng có hình ảnh, thời điểm lễ mừng năm mới vui vẻ, ấm áp, giống như mẹ bưng lên bát sủi cảo nóng hổi, cùng với hình ảnh mình được nhận bao lì xì. Thế nhưng chút trí nhớ quá xa xôi, quá mơ hồ, nồi sủi cảo nóng bốc hơi làm mơ hồ tầm mắt của anh đồng thời cũng làm mơ hồ tâm trí của anh. Nhiều năm về sau trong trí nhớ mơ hồ kinh nghiệm lễ mừng năm mới đều không phải là quá tốt, hoặc là tại lúc mọi người cười nói thì một mình anh lặng lẽ làm việc nhà, hay mcô đơn ngồi trong phòng nhìn ra thế giới ồn ào bên ngoài.
Đối với anh mà nói, ở trong một không gian rộng mở nhưng ấm áp, thoải mái, vui vẻ, vào buổi sáng đầu năm mới nấu nồi sủi cảo, nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của mọi người bên cạnh, loại cảm giác này quá mức xa lạ, cũng quá mức . . . . . khát vọng rồi.
Mạnh Tư Thành cúi đầu, ăn xong bát sủi cảo anh cảm giác mắt mình đã có chút ươn ướt.
Tô Hồng Tụ ở bên cạnh chú ý tới vẻ mặt khác thường của anh, vội vàng hỏi; “Thế nào? Anh không thích ăn sủi cảo sao?”
Vừa đúng lúc mẹ Tô từ trong phòng bếp đi ra, thấy tình cảnh này ngượng ngùng cười nói: “Gần sang năm mới mặc dù làm đồ ăn, nhưng đều là món ăn gia đình, đoán chừng cháu ở bên ngoài nhiều, kiến thức rộng rãi, cũng không quen ăn khẩu vị trong nhà làm.”
Mạnh Tư Thành vội ngẩng đầu cười nói: “Bác gái người nói chuyện đi đâu rồi, sủi cảo ăn rất ngon, cháu thích ăn nhất!”
Mẹ Tô cũng rất vui, đặt đồ ăn mới nấu xong lên bàn: “Cháu cũng không cần khách khí, thích ăn món gì thì ăn, nếu là không thích thì nói với Tô Hồng Tụ, muốn ăn cái gì chúng ta chuẩn bị cho cháu.”
Mạnh Tư Thành vội vàng đứng dậy giúp một tay cất xoong: “Bác gái, món ăn đã nhiều, không bằng bác mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Tô Hồng Tụ cũng cảm thấy chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, không cần phải phiền phức như thế, vì vậy vội vàng kêu mẹ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, mẹ Tô vốn muốn làm thêm chút thức ăn, nhưng không cưỡng được Tô Hồng Tụ làm nũng lôi kéo, đành phải ngồi theo xuống cùng nhau ăn cơm.
Trong bữa cơm, mẹ Tô lại nghĩ đến Mạnh Tư Thành là đàn ông con trai có lẽ muốn uống rượu, vì vậy lấy ra một chai rượu trắng được hàng xóm đưa trước đấy, muốn cho Mạnh Tư Thành mở ra, Mạnh Tư Thành vội vàng ngăn lại, lại cung Tô Hồng Tụ thuyết phục một hồi mới thôi, nhưng mẹ Tô vẫn còn rất áy náy: “Trong nhà không có những người khác, không có ai cùng cháu uống vài chén.” Mạnh Tư Thành thấy mẹ Tô quá mức tha thiết không thể làm gì khác hơn là nói đều là người một nhà không cần khách khí như thế, thật ra thì cứ tuỳ tiện một chút là được rồi. Mẹ Tô nghe thấy từ “Người một nhà” cười đến càng thêm vui vẻ, suy nghĩ một chút mình làm quả phụ nuôi con lâu như vậy, cuối cùng mới có con rể, vì vậy từ “người một nhà” này nghe thế nào cũng thấy rất lọt tai!
Ăn điểm tâm xong là đến thời điểm chúc tết đầu năm, năm trước là Tô Hồng Tụ đi cùng mẹ chúc tết, hôm nay mẹ Tô muốn Tô Hồng Tụ ở nhà cùng với Mạnh Tư Thành, chính mình đi ra ngoài đi dạo vòng quanh hàng xóm láng giềng và bà con thân thích, người quen cũ là được rồi.
Lần này Tô Hồng tụ không cưỡng lại ý của mẹ, vì nếu để một mình Mạnh Tư Thành ở nhà thì không được, mà dẫn anh đi chúc tết cùng càng không được, cũng chỉ có thể cùng ở nhà thôi.
Mẹ vừa rời đi Mạnh Tư Thành đã nhìn Tô Hồng Tụ mỉm cười, thấy vậy mặt Tô Hồng Tụ đỏ rần: “Anh đây là có ý gì? Cười cái gì mà cười?”
Mạnh Tư Thành rất là vui vẻ: “Anh chính là muốn cười thôi. Thế nào anh không thể cười sao?”
Tô Hồng Tụ cong môi: “Anh cười rất là hư.”
Mạnh Tư Thành đi tới ôm cô, nhỏ giọng cười hỏi: “Anh cười hư như thế nào?”
Tô Hồng Tụ tránh cánh tay anh: “Mới vừa rồi anh còn là bộ dáng chính nhân quân tử, mẹ em vừa mới rời đi anh đã không nghiêm chỉnh.”
Mạnh Tư Thành không đồng ý: “Anh thế nào không đứng đắn, anh đâu có làm gì sai sao?”
Tô Hồng Tụ bất mãn, người này thế nào lại mở mắt nói mò đây: “Chẳng phải anh cứ muốn ấp ấp ôm ôm.”
Mạnh Tư Thành tiếp tục cúi đầu ở bên tai cô cười: “Chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ không thể ấp ấp ôm ôm?”
Nghe anh nói như thế, mặt Tô Hồng Tụ thoáng chốc đỏ lên, chỉ là cô cũng không phản bác, khẽ cúi đầu, trong lòng ngọt ngào vô hạn.
Mạnh Tư Thành tiếp tục nói nhỏ: “Anh cảm thấy được hôm nay nhà em mời được con rể tới nhà, mẹ em khẳng định rất vui vẻ.”
Tô Hồng Tụ “phốc” cười ra tiếng: “Anh đang ở đây nghĩ cái gì vậy ah!”
Mạnh Tư Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải? Anh xem mẹ em rất thích tính anh mà.”
Tô Hồng Tụ ở trong lòng anh mím môi cười: “Con rể tới nhà, thua thiệt anh còn nghĩ ra được! Nếu thật sự anh là con rể tới nhà, tương lai con của chúng ta thế nhưng phải mang họ “Tô” đó!”
Con ngươi Mạnh Tư Thành sáng ngời nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, nhẹ nhàng “Nha” một tiếng: “Em cũng đã suy tính vấn đề đứa bé của chúng ta, vậy anh có phải hay không cũng nên càng thêm cố gắng rồi?” Nói xong đã giữ cằm cô cúi đầu muốn hôn xuống. Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ đứng lên: “Cái gì với cái gì vậy, anh. . . . .” Nhưng cô còn chưa nói dứt lời, nụ hôn đã tràn đầy trời đẩt rơi xuống rồi.
Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ ngủ cùng với mẹ, Mạnh Tư Thành thực sự được ngủ trong phòng của Tô Hồng Tụ.
Ngày thứ hai, lúc ăn sang Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành tối hôm qua ngủ như thế nào, Mạnh Tư Thành nhìn một chút mẹ Tô đang bận rộn trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Rất tốt, trong phòng em mùi vị rất thoải mái.”
Tô Hồng Tụ nhất thời đỏ mặt, muốn nói anh mấy câu, nhưng vừa hay nhìn thấy mẹ đi ra, nên dừng lại.
Bọn họ đang ăn cơm, chợt Mạnh Tư Thành nhận được một cuộc điện thoại, cũng chính là bạn học cũ gọi tới, báo là muốn mở một cuộc họp mặt bạn cũ, phần lớn các bạn học cũ thời Trung học đều tham gia, hỏi Mạnh Tư Thành bây giờ đang ở thành phố S hay đã trở lại? có tham dự hay không? Mạnh Tư Thành do dự một chút, nói để xem xét thời gian rồi trả lời chắc chắn. Sau đó hai người lại hỏi thăm một phen, tuỳ tiện nói chút chuyện rồi cúp điện thoại.
Một lúc sau Tô Hồng Tụ cũng nhận được điện thoại của bạn học cũ, bạn học dĩ nhiên là biết Tô Hồng Tụ đang nghỉ lễ mừng năm mới ở nhà, vì vậy trực tiếp hỏi năm nay có rảnh rỗi tới tham gia họp mặt không? Tô Hồng Tụ do dự một chút, lại nhìn Mạnh Tư Thành sau đó cũng nói để sắp xếp thời gian sau đó sẽ trả lời chắc chắn, Ngược lại khiến bạn cũ kia cười, hắn thế nhưng lien tiếp nhận được hai câu trả lời giống nhau.
Vừa đúng lúc mẹ Tô đi tới, nghe được bọn họ nói chuyện họp mặt bạn cũ, liền nói là bạn học cũ giờ có cơ hội gặp nhau hẳn là nên tham dự, trong nhà cũng không có chuyện gì, nếu muốn đi thì đi thôi.Vì vậy Tô Hồng Tụ cùng Mạnh Tư Thành hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới hay là cùng đi tham dự thôi, nên cùng chia nhau gọi cho bạn học.
Mẹ Tô thấy bọn họ còn chia ra gọi điện thoại cho bạn thì không khỏi cười nói: “Hai đứa đúng là trẻ con, vẫn là không được tự nhiên!” Trải qua hơn một ngày chung đụng, mẹ Tô đã cùng Mạnh Tư Thành tương đối quen thuộc rồi, còn có tâm lý coi như chính con trai của mình vì vậy mới nói những lời này. Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ lần nữa lại liếc mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng cười.