Yên Như nói Hứa Mộ Châu phải suốt đêm gấp gáp trở về, nhưng cô ta rõ ràng xem nhẹ hắn, hoặc có lẽ đánh giá cao trình độ hiểu rõ của bản thân đối với hắn. Cũng không phải chàng trai , tuổi, sao có thể vì yêu mà đánh mất lý trí? Dù sao giờ sáng ngày thứ hai, Nghi Hi mới thấy bóng dáng bạn trai cũ của mình.
Lúc ấy cô vừa mới ăn xong bữa sáng, Trần Tranh ra ngoài làm việc, trong phòng bệnh lại không có ai, hắn đẩy cửa vào, Nghi Hi tùy ý đưa mắt nhìn, tiếp tục chơi iPad.
Hứa Mộ Châu ngồi xuống bên giường, nhìn cô một lúc, "Em thế nào?"
Cô lướt weibo, thuận tay mở một liên kết, là ca khúc mới nhất của nữ ca sĩ Thiệu Niên cô thích, giai điệu du dương quanh quẩn trong phòng bệnh, "Rất tốt."
Hắn đưa tay sờ lên trán cô, vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị từ chối, không ngờ cô lại chẳng hề trốn tránh. Trong lòng hắn vui sướng, bờ môi cũng nở nụ cười, "Là anh không tốt. Nếu như ngày hôm qua anh ở đây, nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện."
"Anh ở đó cũng không làm được gì. Lê Thành Lãng đã dùng tốc độ nhanh nhất để cứu tôi, chẳng lẽ anh định thay thế tôi thành người bị cô gái đó đẩy xuống nước sao?"
Vả mặt cô ôn hòa như vậy, hắn kinh ngạc không thôi, nhìn cô nói: "Nếu như anh ở đấy, anh sẽ nhảy xuống cứu em đầu tiên."
Nghi Hi ôm iPad cười rộ lên, "Anh biết bơi à? Tôi nhớ được anh chưa bơi bao giờ, anh định làm thế nào để cứu tôi? Anh mà đi thì chỉ có chìm, có khi tôi còn phải cứu anh ấy chứ."
Hắn suy nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, bản thân lại nói lời càn như vậy. Cô mặt mày cong cong, môi hồng câu lên, xinh đẹp không tưởng tượng được, hắn không nhịn được ngồi gần thêm một chút, cầm tay phải của cô.
"Tiểu Hi, em... Không tức giận sao?"
Cô làm như không hiểu, "Tức giận? Giận dỗi cái gì? Đúng rồi, sao anh biết tôi xảy ra chuyện? Ai nói với anh?"
Hắn có một thoáng chần chờ, sau đó nói: "A Hoa gọi điện thoại kể lại chuyện xảy ra ở trường quay. Anh vốn nghĩ lập tức trở về gấp, chẳng qua thật sự thoát thân không được."
Nghi Hi gật gật đầu, xem màn hình không nói chuyện. Không khí bỗng nhiên lạnh xuống, Hứa Mộ Châu trong lòng có quỷ, không có chuyện gì nói nhảm, "Ngày mai anh không có lịch làm việc, em cũng thế, muốn đi gần đây chơi một chút không? Coi như nhân cơ hội nghỉ phép."
Nghi Hi nói: "Không thể, hiện tại tôi vẫn còn trong vòng bí mật, nếu như bị chụp ảnh sẽ không tốt. Anh buổi chiều còn có cảnh quay mà? Đừng ở đây cùng tôi, một lúc nữa y tá sẽ đến kiểm tra phòng, ngày hôm qua cô ấy còn tán gẫu với tôi về 《 Nam viên di yêu 》, nhìn thấy anh chắc cô ấy phát điên mất?"
"Nếu thế thì anh sẽ ký tên cho cô ấy, cần gì phải trốn tránh?"
"Nhưng tôi muốn anh trốn đi. Đi nhanh đi, đừng cho tôi nằm viện mà lòng đều bất an, trở về chuẩn bị thật tốt, nếu diễn không tốt chọc giận đạo diễn Đàm, vậy anh liền thua dưới tay tôi."
Hắn đành phải đứng dậy, lại dặn dò mấy câu mới rời khỏi. Nghi Hi nhìn hắn đi đến cửa, đột nhiên hỏi: "Này, nếu tôi nói với anh, tôi bị người ta bắt nạt, anh sẽ phản ứng thế nào?"
Hắn nhíu mày, "Bắt nạt? Ai bắt nạt em?"
Nghi Hi nhìn chòng chọc hắn nửa ngày, "Xì" một tiếng nở nụ cười, "Nói đùa thôi. Tôi như vậy làm sao chịu thiệt được, anh xem ai có thể bắt nạt tôi chứ?"
Hắn vẫn không tin, "Thật sự không có chuyện gì?"
"Thật sự không có chuyện gì đâu. Anh quả thực quá dễ lừa, tùy tiện nói một câu đã bị hù dọa." Bàn tay để ở trên chăn của cô, không tự giác nắm chặt chăn mền màu trắng, "Yên tâm đi, cho dù thật sự có người dám bắt nạt tôi, cũng không dễ dàng thực hiện như vậy."
Hứa Mộ Châu rời khỏi đó, Nghi Hi ôm đầu gối ngồi ở trên giường, nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ. Lâu nay vẫn luôn cùng Yên Như so chiêu, cô phát hiện trọng điểm của bản thân sớm đã không còn ở tình yêu giữa cô và Hứa Mộ Châu, người phụ nữ đó chen ngang giữa hai người, khiến cô rốt cuộc không còn cách nào hưởng thụ tình yêu.
Cũng giống như hôm nay, vốn tưởng rằng mục đích của cô ta chỉ đơn giản là khiến cô rơi xuống nước phạm sai lầm, chính là tới khi cô ta nói ra lời đó, kia căn bản không phải trọng điểm.
Cô ta cho cô đi nói với Hứa Mộ Châu, là do cô ta hại cô rơi xuống nước, cô ta dám nói như vậy không kiêng nể gì, cao cao tại thượng, chỉ vì cô ta chắc chắn Hứa Mộ Châu sẽ không tin tưởng. Nghi Hi trước giờ chưa phải trải qua khuất nhục như vậy, trước mặt bị tình địch khoe khoang, trong khi cô là bạn gái chính thức, bạn trai cô lại tin tưởng người khác. Tin tưởng người phụ nữ khác.
Thậm chí cô không thể ầm ĩ với Hứa Mộ Châu, bởi vì đây chính là mong đợi của Yên Như. Cô ta cố ý kích thích cô, chọc giận cô, chính là muốn xem cô tranh cãi với Hứa Mộ Châu, như vậy cô ta liền có thể xuất hiện giả bộ hiền thục, như vậy bọn họ lại càng không có cách nào hợp lại.
Cô cũng từng thập phần mong đợi, có lẽ là Yên Như tự phụ, hắn vẫn tin tưởng cô. Chính là vừa rồi, cô cố ý thăm dò, người nói cho hắn biết chuyện cô rơi xuống nước chính là Yên Như, hắn lại nói dối. Hắn đã bắt đầu thay Yên Như che giấu trước mặt cô, nếu cô có bằng chứng còn tốt, không có bằng chứng lại lên án cô ta, không thể nghi ngờ đó chính là ý nguyện của Yên Như. Sợ rằng hắn thật sự sẽ cảm thấy là cô cố tình gây sự.
Lúc nãy ở cùng một chỗ với Hứa Mộ Châu, cô cho rằng bọn họ vĩnh viễn cũng không cần giả vờ trước mặt nhau, chính là vừa rồi, cô rõ ràng tức không chịu được, lại phải giả vờ như không có chuyện gì. Một khắc kia, cô hiểu được đã có gì thay đổi.
So với chia tay, đây mới là vết rách lớn nhất.
Hắn không tin tưởng cô, cho nên cô, cũng không tiếp tục tín nhiệm hắn.
Cô vẫn ngồi không nhúc nhích, chăn mền xốc lên ở một bên, không biết trải qua bao lâu, đến lúc cô phản ứng kịp mới phát hiện bản thân đang khóc. Nước mắt thuận theo gò má rơi xuống, lặng yên không một tiếng động, cô thậm chí không có phát giác. Lau loạn xa một cái, nước mắt lại càng lúc càng nhiều, giống như suối nước không ngừng được. Cô cứng người trong khoảnh khắc, bỗng nhiên không muốn cưỡng ép bản thân. Vùi mặt vào cánh tay, không đi suy xét hậu quả, không để ý đến hình tượng, cô rốt cục thống thống khoái khoái khóc ra tiếng.
"... Nghi Hi? Cô sao thế?"
Tiếng khóc ngừng lại, cô chờ một giây mới chậm rãi ngẩng đầu, lại nhìn thấy ở phía cánh cửa nửa mở, Allen kinh ngạc nhìn cô, tiếng gọi vừa rồi là từ miệng anh ta. Mà đứng bên cạnh anh ta, là Lê Thành Lãng gương mặt vô cảm, cảm xúc khó phân biệt.
Đổi lại bình thường, Nghi Hi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn bản thân, ở trước mặt người ngoài biểu lộ ra sự chật vật là việc cô không thể chịu được, nhưng hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, gần như nản chí ngã lòng. Cho nên cuối cùng, chỉ là xoay đầu sang một hướng khác, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt.
Allen chần chờ nhìn về phía Lê Thành Lãng, hỏi thăm có nên đi khỏi đây. Xem tình hình này liền biết con gái nhà người ta tâm tình không được tốt, lúc này chưa chắc đã có tâm trạng mà gặp người khác, Lê Thành Lãng là người săn sóc chu đáo hẳn là nên đi trước.
Nhưng điều làm cho anh ta ngoài ý muốn chính là, Lê Thành Lãng suy nghĩ một chút, lại hướng anh ta khoát tay áo. Ý tứ bảo anh ta đi trước.
Allen kinh ngạc không thôi. Lo chuyện bao đồng không phải tác phong của anh ấy, hôm nay rốt cuộc có chỗ nào không đúng?
Trợ lý mang theo nghi ngờ rời khỏi, Lê Thành Lãng đóng cửa phòng bệnh lại, đi đến bên cạnh Nghi Hi. Gian phòng này tổng cộng có hai giường bệnh, cô ngủ tại giường gần bên kia cửa sổ, mành vải màu trắng bị gió cuốn lên, nhẹ nhàng chụp xuống vách tường.
Anh xoay người kéo lại chăn mền, đắp lên người cô, "Thời tiết lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm mạo."
Nghi Hi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, lông mi ướt át, anh lại giống như không nhìn thấy, cười ôn hòa như cũ, giống như mỗi lần trước đây.
Nghi Hi bỗng nhiên rõ ràng bản thân vì sao không bài xích vào loại thời điểm này ở cùng anh, bởi vì cô biết, bất luận là trường hợp lúng túng thế nào, thái độ của anh vĩnh viễn tự nhiên như vậy. Anh sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Cô lộ ra nụ cười tươi tắn, giọng điệu khôi phục bình thường, "Thầy Lê sao lại tới đây, không cần quay phim sao?"
Anh ngồi xuống, "Hôm nay chủ yếu là Cung Văn Phi và Hứa Mộ Châu quay, không có chuyện của tôi."
Nghi Hi lúc này mới nghĩ tới, tối hôm qua anh và Trương Tư Kỳ cùng nhau quay phân cảnh ban đêm, hôm nay ban ngày hơn phân nửa là nghỉ ngơi. Thời gian quý giá như vậy, anh lại không ở khách sạn ngủ bù, mà đến bệnh viện thăm cô?
"Thầy Lê, nghe nói ngày hôm qua là ngài cứu tôi, còn chưa cảm ơn anh thật tốt. Nhờ anh, mới không xảy ra chuyện lớn." Cô thành khẩn nói.
"Mọi người đều là đồng nghiệp, là bổn phận của tôi, không cần khách khí."
"Mặc kệ nói thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn anh."
Lê Thành Lãng cười cười, "Nếu như cô thật sự muốn cảm ơn tôi, không bằng mời tôi ăn bữa cơm đi."
A?
Nghi Hi nháy mắt mấy cái, "Được, vậy chờ hôm nào tôi ra viện..."
"Không cần đợi đến hôm khác, nếu cô bằng lòng, hôm nay liền có thể. Khi tới đây tôi đã gặp bác sĩ Lý, ông ấy nói cô có thể xuất viện, tôi vốn cũng quyết định nói chuyện này với cô."
Lê Thành Lãng nhìn cô hỏi thăm, dường như có chút mong đợi, Nghi Hi đối diện anh trong khoảnh khắc, xoay người xuống giường.
"Được, hôm nay tôi liền mời anh đi ăn cơm."
Ngày hôm qua cô bị đưa vào bệnh viện lúc đó còn mặc đồ hóa trang, mang khăn trùm đầu, nghe nói Lê Thành Lãng không thể không dùng áo lông quấn lên người cô, mới không bị người đi đường xem thành kẻ điên. Sáng nay Trần Tranh mang quần áo tới để tắm rửa, cô trốn vào phòng vệ sinh thay quần áo bệnh nhân ra, sau đó soi gương rửa mặt.
Hốc mắt còn có chút hồng, vừa mới khóc quá lớn, thật làm khó Lê Thành Lãng đối diện với bộ mặt mướp đắng này còn có thể bình thản ung dung. Có lòng muốn trang điểm lại, đáng tiếc trong túi ngay cả hộp phấn cũng không có, nghĩ lại, bộ dáng xấu nhất anh cũng nhìn thấy rồi, còn sợ cái gì? Cũng mặc kệ nó muốn ra sao thì ra, mặt mộc cùng thần tượng đi ăn cơm.
Lúc mở cửa Lê Thành Lãng đã lấy áo khoác ngoài chờ ở đó, quả nhiên thân sĩ phong độ. Được thần tượng hầu hạ mặc áo khoác vào, Nghi Hi cúi đầu kéo đai lưng, "Anh lái xe tới sao? Chúng ta không thể đánh xe đi được, tạo thành giao thông tắc nghẽn thì cái gì cũng không ăn được."
"Mở ra, cô muốn ăn gì?"
"Anh là khách, anh muốn ăn gì?" Dừng một chút, "Kỳ thật tôi đối với những địa điểm ở Hoành Điếm đều không quen thuộc, anh nói có chỗ nào không tồi, vừa hay giúp tôi mở rộng tầm mắt."
"Tôi nghĩ đến một nơi, chẳng qua tại Hàng Châu, cô có ngại xa không?"
Nghi Hi làm động tác ra hiệu, cười nói: "Mời anh dẫn đường."
Lê Thành Lãng mang cô đi một nhà hàng gia truyền rất nổi tiếng, Hạ Tâm Đồng trước đã kể cho cô về nơi này, thực hiện chế độ hội viên, cô ấy cũng là đi cùng bạn trai tới đây. Lúc hai người đến đúng vào giờ cơm, người cũng không nhiều lắm, khi người phục vụ nhìn thấy Lê Thành Lãng sắc mặt như thường, cũng không dùng ánh mắt rình mò đánh giá Nghi Hi, tố chất chuyên nghiệp làm người ta rung động. Chọn món xong Nghi Hi tùy ý đánh giá, thấy trước mặt có gương mặt quen thuộc, nhẹ nhàng "Oa" một tiếng.
"Sao thế?" Anh hỏi.
Nghi Hi không lộ dấu vết chỉ chỉ, "Thái Kiệt Hồng."
Lê Thành Lãng nhìn theo hướng đó, gật đầu, "À, Thái Kiệt Hồng. Các cô gái ở công ty chúng tôi đều rất thích anh ta."
Ca sĩ thần tượng đến từ Đài Loan, hai năm qua vô cùng nổi tiếng, làm say mê muôn vàn cô gái. Nghi Hi rất hưng trí nhìn một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chống đầu cười rộ lên. Lê Thành Lãng hỏi: "Lại sao vậy?"
Nghi Hi cười không ngừng, "Tôi chính là cảm thấy, tôi ngồi ăn cơm với ngài, lại còn vì nhìn thấy Thái Kiệt Hồng sợ hãi than, ngẫm lại có chút vui vẻ."
"Tôi không giống anh ta. Các cô gái tuổi tác giống cô, người thì có người đều bằng lòng gặp anh ta hơn tôi, điểm này tôi vẫn tự mình biết mình."
Đích xác, Lê Thành Lãng cùng Thái Kiệt Hồng xác định vị trí bất đồng, tuy rằng so sánh địa vị trong giới, Thái Kiệt Hồng đều thua kém Lê Thành Lãng, luận về lực ảnh hưởng trong nhóm các cô gái, Lê Thành Lãng lại thua xa Thái Kiệt Hồng.
Rõ ràng hiểu được, Nghi Hi lại không thích nghe anh nói như vậy, cau mày phản bác, "Ai nói, tôi rất vui khi gặp được anh, mới không muốn gặp anh ta!"
Vừa dứt lời, liền phát hiện bên cạnh có người đang đứng, Nghi Hi quay đầu lại, chỉ thấy đỏ một góc trời tiểu thiên vương Đài Loan Thái Kiệt Hồng che lồng ngực, bộ dáng đang phải chịu tổn thương, "Thầy Lê, tôi chẳng qua nghĩ tới đây ký tên, bạn gái ngài vì sao lại đối với tôi như vậy?"
HẾT CHƯƠNG