Cảnh quay đó phải kéo dài tới cuối ngày, Yên Như rốt cục hoàn thành nhiệm vụ quay phim, tuy rằng so với kế hoạch nhiều hơn giờ. Chuyện này có thể được xưng tụng là biểu hiện của "vụng về" cho mọi người trong đoàn âm thầm bàn luận một trận, nói thẳng ra thì quả nhiên là người đóng phim truyền hình, dù nổi tiếng cũng chỉ là cái gối thêu hoa đẹp mà không dùng được, quay phim điện ảnh liền có thể làm đạo diễn tức giận thành như vậy.
Nghi Hi cảm thấy, nếu để cho Yên Như nghe được lời này, với người tâm cao khí ngạo như cô ta sợ rằng sẽ thổ huyết.
"Cô ta cũng thật là thảm, rõ ràng trước đây đều biểu hiện không tồi, không biết ngày đó làm sao, lại phát huy thất thường trước mặt Lê ảnh đế, về sau sợ rằng rất khó xoay chuyển ấn tượng vua NG." Trần Tranh bĩu môi, "Kỳ thật tớ còn rất thích cô ta, thời điểm Nam viên di yêu phát sóng bọn tớ còn đang học múa, không tận mắt chứng kiến phim ấy rầm rộ. Chẳng qua sau đó tớ có lên mạng xem, kết cục siêu ngược, khóc ướt hết nửa cái khăn tay của tớ! Cô ta cùng Hứa Mộ Châu thật là xứng đôi, tớ thấy ánh mắt Yên Như lúc nhìn Hứa Mộ Châu, chậc chậc chậc, đến tám chín phần là bí mật hẹn hò rồi..."
Gương mặt Nghi Hi không cảm xúc, "Cậu là fan của cô ta?"
"Thích phim mà thôi, đối với con người thật của diễn viên thì bình thường, coi như là non fan đi. Cậu cũng biết, tớ chỉ yêu mỗi Lê ảnh đế."
Hai người đang trò chuyện, một diễn viên quần chúng đóng vũ cơ cũng đến góp vui. Gần đây bởi vì Nghi Hi biểu hiện tốt, rất nhiều người trong đoàn phim đối với cô thái độ đều thân thiện lên nhiều, suy đoán là do nghĩ đến sau khi phim điện ảnh công chiếu tiền đồ của cô cũng sẽ lạc quan, sớm nên có quan hệ tốt với cô thì hơn.
"Hai người đang nói đến Yên Như? Kỳ thật tôi cũng cảm thấy có chút hữu danh vô thực, nghe nói cô ta là tiểu hoa đán nổi tiếng có kỹ năng diễn xuất tốt nhất, khả năng thổi phồng thật lợi hại, kết quả thì sao chứ? Cười đến rụng răng!" Hạ giọng, "Nói mới nhớ, hình ảnh trên mạng trước đây hai cô xem chưa? Cô ta chụp cùng Thẩm Nhất Lộ, công ty tạo ra cái tên "Tiểu Thẩm Nhất Lộ, làm tôi kinh ngạc đến ngây người! Bắp đùi Thẩm Nhất Lộ cũng dám ôm? Thật là không biết ước chừng bản thân có bao nhiêu phân lượng!"
Tấm hình cô ấy nhắc tới Nghi Hi và Trần Tranh đều biết, lúc ấy weibo và Thiên Nhai đều đăng, đối với người đầu ngọn gió này, nữ diễn viên danh tiếng tốt đẹp, quần chúng khó có dịp không nói xấu. Không vì lí do gì khác, chỉ bởi vì người mà cô ta chọn lựa là người không thể chọc vào.
Thẩm Nhất Lộ, ngôi sao nữ - truyền kì của điện ảnh Trung Quốc, hai lần đoạt Ảnh hậu tại Cannes và Berlin, cũng là nữ diễn viên người Hoa đầu tiên nhận được đề của nữ chính xuất sắc nhất tại giải thưởng Quả cầu vàng, trừ điều này ra bà còn nắm giữ không biết bao nhiêu giải thưởng trong và ngoài nước. Tuy rằng đã vắng bóng gần năm, nhưng mỹ mạo không gì sánh kịp cùng phong thái tao nhã có một không hai của bà vẫn như cũ khắc sâu trong lòng quần chúng, trở thành tiêu biểu của siêu sao có kỹ năng diễn xuất tốt nhất.
Nghi Hi đã xem qua tấm hình kia của Yên Như, nói một cách công bằng thì chụp rất đẹp, nhưng muốn so sánh với Thẩm Nhất Lộ căn bản là không có khả năng chiến thắng. Không nói đến cô ta quả thật không đẹp bằng Thẩm Nhất Lộ, cho dù có đẹp hơn bà ta, cảm tình của quần chúng đối với Thẩm Nhất Lộ cũng ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người, nếu được đưa ra kết luận chắc chắn Yên Như sẽ thua.
Có thể nói như vậy đi, trong lòng của mọi người, không ai có thể siêu việt hơn Thẩm Nhất Lộ.
"Tớ thật là không biết người đại diện của Yên Như suy nghĩ thế nào, chọn ai không chọn lại chon người có sức ảnh hưởng lớn như thế, không sợ phản ứng ngược sao, không sợ bị người khác đá văng sao?" Trần Tranh đang nói bỗng nhiên nhìn về phía Nghi Hi, "Tớ đã nói mà, vẫn cảm thấy cậu có điểm quen mắt, trước đây đều không nghĩ tới. Đình Đình cô mau nhìn xem, có phải bộ dạng Nghi Hi có chút giống Thẩm Nhất Lộ không? Mắt, còn có sống mũi, ây za nếu che khuất nửa gương mặt thì thật sự giống nhau!"
Nghi Hi nhíu mày, bỏ tay của cô ta ra, "Đừng nói đùa!"
"Không phải chọc cậu đâu. Nói thật, nếu ngày nào đó cậu thật sự nổi tiếng, có thể suy xét cũng làm một đại danh "Tiểu Thẩm Nhất Lộ", so với Yên Như còn có sức thuyết phục hơn!" Tuy rằng cười, lại lộ ra chút ghen tị.
Nghi Hi đứng lên, "Càng nói càng thái quá. Tớ về đọc kịch bản đây, cơm chiều gặp lại."
Cô xoay người rời đi, Trần Tranh và Đình Đình ngơ ngác nhìn nhau. Trần Tranh hừ nhẹ một tiếng, giọng nói có chút kỳ lạ, "Đấy là còn chưa nổi tiếng đó, tính tình đã kiêu căng như vậy, quả nhiên người trong giới giải trí đều cùng một dạng."
Ngày tháng , Giang Vĩnh Thành vì hút ma túy mà bị bắt sau ngày tạm giữ được thả ra, tại Bắc Kinh mở họp báo thừa nhận sai lầm, phóng viên của các tạp chí lớn đều đến hiện trường. Giang Vĩnh Thành và người đại diện cùng cúi người thành khẩn nhận lỗi, mấy lần nghẹn ngào, đáng tiếc nhóm người giới truyền thông đều là người đã trà trộn trong đây nhiều năm sớm đã thành tinh, căn bản sẽ không bị loại tiểu kỹ xảo này lừa bịp, nên vẫn như cũ thừa dịp mà bỏ đá xuống giếng.
Ban đầu sự việc này cùng Nghi Hi đang dốc lòng quay phim không có quan hệ, nhưng mà cả cô và mọi người trong đoàn Đoạt cung không nghĩ tới, lửa này lại lần nữa thiêu đến người Lê Thành Lãng.
Trên Thiên Nhai bỗng lặng yên không một tiếng động xuất hiện một chủ đề, không đến nửa ngày liền trở nên hot. Bên trong là rất nhiều tấm hình Lê Thành Lãng với tạo hình sa sút, tinh thần uể oải, ngôn từ chuẩn xác phân tích anh đã sớm lây cơn nghiện, cùng với Giang Vĩnh Thành là cá mè một lứa. Bởi vì văn hay ảnh đẹp, có lý có chứng cứ, đã thế có kẻ tự xưng là "người trong giới" ra phụ họa, chủ đề này rất nhanh liền biến thành tin tức xác thực không chút nghi ngờ, gần như tất cả mọi người đều nhận định Lê Thành Lãng thật sự hút ma túy.
Nghi Hi vừa thấy tấm hình liền tức giận. Tấm hình này cô biết, cơ bản đều là hình ảnh được lưu giữ từ năm trước anh quay bộ phim Vĩnh viễn không quay đầu lại, có hình là cảnh trong phim, có hình là cắt ra từ phóng sự. Trong bộ phim đó anh đóng vai một tác giả có bệnh về thần kinh, các loại cử chỉ điên cuồng điên rồ, hình tượng đương nhiên sẽ không được khỏe mạnh, Nghi Hi lúc ấy liền nói tạo hình này giống như kẻ nghiện hút.
Không nghĩ rằng năm sau, chuyện này lại bị lấy ra làm chứng cứ vu cáo hãm hại anh!
Một hơi uống non nửa bình nước đá mới tỉnh táo lại, sau khi tìm hiểu rõ ràng chân tướng, cô rốt cục phát hiện việc này có gì đó không đúng. Khác với chuyện cách đây nửa tháng, đây không giống với hành vi tự phát của cư dân mạng, càng nghĩ càng thấy giống như có người ở phía sau điều khiển.
Chẳng lẽ có kẻ muốn nhân cơ hội này, đối phó với Lê Thành Lãng sao?
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cả ngày cô đều ưu sầu lo lắng, trạng thái sắp theo kịp với Trần Tranh nửa tháng trước. Chỉ đáng tiếc lúc đó cô còn đi an ủi cô ta, còn hiện tại Trần Tranh đối với cô tinh thần bất định lại không tỏ vẻ gì, có chút hàm xúc ám chỉ việc không liên quan đến mình.
Hôm nay có phân cảnh ban đêm, Nghi Hi ăn xong cơm chiều liền đi dạo lung tung gần trường quay, không nghĩ tới vừa rẽ sang một cái lại thấy phía trước hồ có hai người đang đứng, ở đằng xa cách nửa bước nói chuyện gì đó.
Cô không nghĩ sẽ nghe lén, lúc đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi, lại nghe thấy Trương Tư Kỳ hỏi: "Chuyện trên mạng kia, anh biết là ai làm chưa?"
Lê Thành Lãng hút thuốc, âm thanh thản nhiên, Trương Tư Kỳ nói: "Đỗ Văn Hãn? Thật sự là hắn ta?"
Đỗ Văn Hãn, Nghi Hi biết người này, nam diễn viên điện ảnh trong nước, cũng nhận được rất nhiều giải thưởng lớn, chẳng qua so với Lê Thành Lãng còn kém xa.
Là hắn ta hãm hại Lê Thành Lãng?
"Hắn có ý đồ gì?"
"Phim mới của đạo diễn Nhạc Tiểu Sơn, anh ta muốn tham gia, chẳng qua bên nhà sản xuất lại tìm anh, đã bàn bạc với Chương Hủy rồi."
"A, cho nên làm hỏng thanh danh của anh, hắn liền có thể thừa dịp hư mà vào? Tính toán thật là giỏi!"
Lê Thành Lãng nói: "Kỳ thật đã để anh ta phải uổng phí tâm cơ rồi, bộ phim này anh vốn không muốn nhận, anh ta có gây phiền toái cho anh hay không đều như nhau."
"Vậy sau này anh định làm thế nào? Thôi, em cũng không hỏi nhiều, chính anh tự xử lý, nếu yêu cầu giúp đỡ, liền nói với em một câu. Gần đây anh gặp rắc rối, em cũng có chút đồng tình."
Lê Thành Lãng cười, "Giúp anh? Em muốn làm thế nào để giúp anh?"
"Gậy ông đập lưng ông, tung ra tin tức càng lớn, làm cho phóng viên không có thời gian để bao vây anh. Nghĩ đến giao tình nhiều năm của chúng ta như vậy, em không để ý đem tin tức sang năm đính hôn sớm công bố."
Đây là thủ đoạn thường thấy của phía truyền thông, cái gọi là "Vây Nguỵ cứu Triệu[] ", số lượng trang báo có hạn, lực chú ý của quần chúng cũng có hạn, tin tức làm càng lớn, càng xác thực càng hấp dẫn người khác, mọi người liền không có thời gian để ý đến những tin tức bóng gió nữa.
Nghi Hi bị sự trượng nghĩa của Trương ảnh hậu làm kinh ngạc đến ngây người, vểnh tai lên nghe Lê Thành Lãng đáp lời. Hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc, lẳng lặng nhìn mặt hồ, một lát sau nói: "Không cần."
"Không cần? Anh đã có đối sách?" Trương Tư Kỳ nói, "Cũng đúng, chị Chương Hủy có năng lực như vậy, chị ấy nhất định có thể xử lý ổn thỏa. Vậy em liền ngồi chờ xem kịch hay nha."
Trương Tư Kỳ trở lại trường quay chuẩn bị, chỉ còn lại Lê Thành Lãng một mình đứng ở bờ hồ, Nghi Hi cảm thấy bản thân cũng nên đi, nhưng nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh, lại không thể di chuyển được bước chân. Nhiệm vụ quay phim gần đây rất nặng, mỗi ngày thấy anh đều là trạng thái đã nhập vai, Nghi Hi phát hiện bản thân đã rất lâu không thấy nụ cười ôn hòa của anh.
Vì sao sau khi gặp cô, anh lại xui xẻo như vậy?
Nghi Hi bi thương phát hiện, có phải ngay từ khi bắt đầu bát tự của cô với thần tượng có chút tương khắc, mới liên luỵ đến anh... /(ㄒoㄒ)/~~
Đêm hôm đó Nghi Hi chỉ có một cảnh quay, hầu hạ Thái tử nửa đêm rời giường mặc áo đi nghị sự, cảnh này vốn rất đơn giản, ngay cả lời thoại đều không có, chỉ cần làm động tác và biểu tình là xong, Nghi Hi cho rằng nhẹ nhàng thoải mái liền có thể qua, cuối cùng kết quả lại xảy ra ngoài dự liệu của mọi người.
Trong tẩm điện ánh nến chập chờn, tóc mai tán loạn, nữ tử trang dung quyến rũ đứng ở trước mặt nam nhân, hai tay để trên thân thể hắn, cúi đầu buộc thắt lưng giúp hắn. Tay thon trắng như tuyết, móng tay sơn đỏ, nàng cài lần thứ nhất, không được, ngừng một giây sau muốn cài lại lần thứ hai, nhưng đáng tiếc, đã không kịp...
OMG, lỗi sai như nhau cô đã mắc đến ba lần!
Đàm Vệ Đông hô "Cắt", Nghi Hi có chút thất bại cúi thấp thắt lưng, không dám nhìn ánh mắt Lê Thành Lãng. Vì phối hợp với cô, anh đã bảo trì thế đứng này hơn phút, tuy rằng lấy sự tu dưỡng của anh khẳng định sẽ không nổi giận, nhưng trong lòng không nhiều thì ít cũng sẽ không bình tĩnh đi?
Hôm nay tâm tình anh không được tốt, cô lại còn làm anh thêm phiền muộn, tuy rằng cũng là vì lo lắng chuyện của anh, nhưng chính chủ vẫn theo lẽ thường công tác, cô lại không bình tĩnh được như vậy. Thật là hoàng đế chưa gấp thái giám đã vội.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Lê Thành Lãng, có chút bất đắc dĩ, lại mang theo trêu chọc, "Rốt cuộc em có thể cài được không?"
Nghi Hi ngẩng đầu, Lê Thành Lãng vẻ mặt ôn hòa, giống như gặp phải chuyện gì thú vị, anh nói: "Nhìn bộ dạng vừa rồi của em, làm tôi nhớ đến em gái mình, có lần nó xung phong nhận việc muốn giúp tôi thắt cà vạt, cuối cùng giằng co hơn nửa tiếng mới coi như làm xong."
Mấu chốt là biểu cảm sau khi làm sai cũng giống thế, ủ rũ, giống đứa trẻ gây họa, khiến anh muốn nặng lời giáo huấn cũng không làm được.
Nhân viên công tác nghe thấy cũng cười, "Đúng vậy, sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ? Chẳng qua tôi cảm thấy không giống anh em, mà giống là thiếu nữ lần đầu tiên giúp bạn trai thắt cà vạt, vụng về. Ha ha!"
Nghi Hi lúng túng muốn chết, vội vàng nói: "Thực xin lỗi đạo diễn, tôi cảm thấy lần này nhất định có thể, chúng ta làm lại một lần nữa đi!"
Thế là mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, bắt đầu lần nữa. Nghi Hi bắt buộc bản thân không được nghĩ đến chuyện khác, hết sức chăm chú nhập tâm, ông trời phù hộ, lần này nhìn chung thuận lợi cô cài xong đai ngọc. Một mạch liền xong, ngay cả nửa giây chần chờ đều không có!
Âm thầm thở ra, cô nghĩ lần này có thể qua rồi, lại kinh ngạc nghe thấy đạo diễn Đàm Vệ Đông hô "Cắt".
"Đạo diễn, sao vậy?" Cô thấp thỏm bất an.
Đàm Vệ Đông từ sau máy giám thị ngẩng đầu, không có lộ ra gương mặt giận dữ dọa chết người, ngược lại có chút tế nhị. Ông nhìn sườn mặt Nghi Hi, nói: "Cô đi xử lý một chút, vành tai đỏ như vậy, cảnh có quay cũng không cách nào dùng."
Cả trường quay đều cười ầm lên, Nghi Hi một phen che lỗ tai, quả nhiên đã bỏng đến mức thiêu đốt. Cô vô ý thức quay đầu nhìn Lê Thành Lãng, kinh ngạc phát hiện anh cũng đang cười.
Khóe miệng câu lên, ánh mắt như nước, anh nghênh đón ánh mắt cô, nụ cười càng thêm sâu, làm cho Nghi Hi tim đập cũng đột nhiên tăng tốc.
... Không thể không nói, nụ cười như gió xuân của thần tượng, lực sát thương thật sự quá lớn!
Cô chạy trốn tới bên cạnh, xử lý vành tai ửng hồng lúng túng của mình, mọi người cũng thừa dịp nghỉ ngơi. Chuyên gia trang điểm cầm điện thoại ra lướt weibo, nhìn đến tin nào đó buột miệng nói một câu "Tôi dựa vào", kinh hãi làm mọi người đều đi qua xem thử.
"Sao thế?"
Chuyên gia trang điểm nuốt xuống ngụm nước bọt, mắt chuyển về phía Lê Thành Lãng, "Có chút tin tức."
"Tin tức gì đem cô dọa thành như vậy?" Thư ký trường quay nói xong cũng nhìn Lê Thành Lãng. Hôm nay mọi người trong đoàn cũng biết tin lớn, nhìn tư thế này, chẳng lẽ nào lời đồn đại hút ma túy có tiến triển mới?
Nghi Hi cũng cảm thấy như vậy, nhưng cô phát hiện ánh mắt chuyên gia trang điểm còn không ngừng hướng về phía cô, khiến cô có dự cảm chẳng lành.
"Là tin về thầy Lê với... với Nghi Hi."
Trên màn hình điện thoại di động, những chữ mấu chốt đều hiện lên rõ ràng, bảo đảm chắc chắn quần chúng có khả năng nhanh chóng bắt được trọng điểm.
"Lê Thành Lãng cùng cô gái thần bí gặp mặt đêm khuya, chuyện tình cảm hư hư thực thực phơi bày ánh sáng."
HẾT CHƯƠNG
Chú thích
[] vây Ngụy cứu Triệu: năm TCN nước Ngụy vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn, nhân khi nước Ngụy không phòng bị kéo quân đi đánh Ngụy, quân Ngụy phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Ngụy mệt nhọc đã đánh bại quân Ngụy tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu “Vây Ngụy cứu Triệu” để làm phương pháp tác chiến.