Vu Thần:......
"Không phải như cậu nghĩ đâu." Vu Thần giải thích.
Lăng Thanh cũng đoán ra rằng sự việc không phải như vậy, Vu Thần chưa yêu đương qua lần nào mà lại đi bao dưỡng minh tinh, thực sự đúng là có hơi vô lý.
Nhưng lời nói của Từ Hàm khiến anh không thể không nghĩ nhiều, vì sao tổng tài lại đi nâng đỡ tiểu minh tinh?
Còn không phải bước đầu đưa tài nguyên, bước sau đưa lên giường sao? Chứ chẳng lẽ ở cùng nhau đàm đạo triết học?
Hắn nhìn Vu Thần, chờ một lời giải thích.
Kết quả Vu Thần chưa kịp làm gì thì kẻ gây họa Từ Hàm đã sốt ruột hoảng hốt mở miệng, "Chị dâu, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, Cá Nhỏ......"
"Từ Hàm" Vu Thần gọi anh, "Để tự tôi nói."
Anh nhìn Lăng Thanh, tâm tình có chút phức tạp, anh biết sớm muộn gì cũng phải nói cho hắn biết, nhưng không ngờ là ngay một dịp như thế này.
"Trần Hồng Minh là nghệ sĩ trực thuộc công ty của tôi. Ba người tôi, Hoắc Kỳ, Từ Hàm cùng nhau mở công ty giải trí và ký hợp đồng với một vài nghệ sĩ, Trần Hồng Minh là một trong số đó. Công ty không có khả năng trong thời gian ngắn cùng lăng xê hết tất cả mọi người, nên sau khi nghiên cứu, tôi cùng Hoắc Kỳ quyết định chọn nâng một nữ nghệ sĩ là Tần Nhạn Dư và một nam nghệ sĩ là Trần Hồng Minh. Chuyện là như vậy đó."
"Đúng vậy." Từ Hàm vội vàng phụ họa nói, "Không phải những gì chị dâu đang nghĩ đâu, Cá Nhỏ nâng Trần Hồng Minh là việc công, anh ấy không có thích hắn đâu, thậm chí còn không thèm nhìn tới hắn nữa, tất cả đều do Lão Hoắc phụ trách, Cá Nhỏ chỉ lo phát triển công ty, không có quan tâm đến nghệ sĩ."
Lăng Thanh gật gật đầu, cười nói, "Ồ, thì ra là vậy."
Hắn nhìn Vu Thần, có thể thấy trong mắt anh là vẻ chột dạ cùng ngượng ngùng.
Nghĩ thấy cũng đúng, trong tay anh đang có sẵn một công ty giải trí, nhưng lúc tối qua nghe hắn nói muốn bước vào showbiz thì lại không nhắc tới, còn một hai nhất quyết không cho nữa.
Lúc này lương tâm cắn rứt cũng là chuyện bình thường.
Việc Lăng Thanh không biết anh có công ty giải trí là thật.
Nguyên chủ cùng Vu Thần qua lại không nhiều, cho nên cũng không biết anh ngoài một tập đoàn Vu thị, còn có mở thêm một công ty giải trí nhỏ.
Trong nguyên tác, nguyên chủ cũng không đi theo con đường showbiz, vậy nên đại não của Lăng Thanh cũng không có thông tin gì liên quan đến công ty này.
Bất quá đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, Vu Thần không muốn hắn làm diễn viên, nên đương nhiên sẽ không chủ động nói cho hắn biết chuyện này.
Điều này cũng là lẽ thường thôi, ít nhất, Lăng Thanh nghĩ vậy.
"Thế thì được." Lăng Thanh khẽ cười nói, "Tôi còn tưởng ngoại trừ bạch nguyệt quang, anh còn một nốt chu sa, hai đóa hồng một trắng một đỏ, vậy thì sẽ rất phiền phức.
(Bạch nguyệt quang và chu sa chí là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới. Còn chu sa chí chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi bạn nhìn vào khuôn mặt của ai đó nếu có họ có một nốt ruồi son thì có thể sẽ khiến bạn phải nhớ mãi về đặc điểm đó.
nguồn: )
Vu Thần thấy trong mắt hắn toàn ý cười, thấp giọng nói, "Về nhà rồi tôi nói cậu nghe kĩ hơn."
Lăng Thanh nể tình gật đầu, "Được."
Vu Thần thấy vậy mới nhẹ nhõm thở phào.
Từ Hàm nhìn bọn họ, nghĩ rằng vấn đề đã được giải quyết, khoa trương vỗ vỗ ngực, nói, "Làm tôi sợ hết cả hồn à, nếu vì tôi mà hai người hiểu lầm nhau thì tôi đúng là đáng tội chết!"
Vu Thần không dấu vết liếc cậu ta một cái, chỉ cảm thấy với IQ này thì làm ơn đừng có tới công ty, bằng không công ty lại phải bồi thường vì cái não không có giá trị sử dụng của cậu ta. Tốt hơn hết là cứ như bây giờ, nằm ở nhà rồi nhận tiền hoa hồng đi.
Nhân lúc mọi người đang cùng nhau nói chuyện, thì nhân viên phục vụ khẽ gõ cửa, đẩy xe thức ăn vào.
Đến khi bữa cơm kết thúc, thì mặt trăng cũng đã treo lên cao, Vu Thần và Lăng Thanh nói lời tự biệt với những người khác rồi mới lên xe về nhà.
Trên đường về nhà, Vu Thần nhận phụ trách lái xe, Lăng Thanh thì nghiêng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ: "Náo nhiệt thật."
Vu Thần "ừm" một tiếng, dưới ánh đèn mông lung mơ hồ, khó có thể thấy rõ được vẻ mặt của anh bây giờ.
Về đến nhà, khi Lăng Thanh tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, thì bị Vu Thần duỗi tay kéo trở lại.
Hắn quay đầu nhìn, thấy anh vẫn chưa thèm nhúc nhích, còn ngồi yên ở trên ghế lái, dây an toàn cũng không chịu cởi ra.
"Không xuống xe sao?" Lăng Thanh hỏi.
Vu Thần nhìn hắn một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng nói, "Tôi xin lỗi."
"Có gì đâu." Lăng Thanh rất rộng lượng.
"Tôi không phải muốn giấu cậu, chỉ là......" Vu Thần dừng một chút, không nói tiếp.
Lăng Thanh nói thay anh, "Anh chỉ là không muốn tôi làm diễn viên."
Lăng Thanh nhìn anh, khó hiểu nói, "Rõ ràng chính anh cũng mở công ty giải trí, cũng ký hợp đồng với nghệ sĩ, vậy tại sao lại không muốn tôi làm diễn viên?"
Vu Thần không nói gì.
Lăng Thanh lắc đầu, hướng người về phía trước, chọc chọc miệng anh, "Miệng kín như hồ lô, thà chết chứ không nói."
"Không phải." Vu Thần cầm ngón tay hắn để xuống dưới.
"Vậy anh nói đi chứ." Lăng Thanh chọc lòng bàn tay anh, "Anh nói cho tôi biết lý do đi, anh không nói làm sao tôi biết."
Vu Thần nhìn hắn, muốn nói nhưng lại không mở lời được.
Lăng Thanh thấy thế cũng đành phải bó tay với anh.
Hoặc là vì cốt truyện vốn gắn tag tra công tiện thụ, cho nên theo nguyên tác thì nguyên chủ là kẻ chuyên gia làm mình làm mẩy, còn Vu Thần người này lại sống chết không chịu mở miệng giải thích, nên mới hay xảy ra cãi vã. Thế nên, hắn nhất quyết không thể để chuyện này xảy ra được.
Lăng Thanh bèn nảy ra ý nghĩ, sau đó lấy điện thoại của mình đưa cho Vu Thần, "Không muốn nói cũng không sao, nè, gõ chữ vào đây."
Vu Thần còn tưởng hắn sẽ nổi điên lên, thế mà không ngờ, Lăng Thanh lại đưa cho anh di động cho mình.
Lần đầu tiên anh thấy rằng thật ra tính tình của Lăng Thanh còn khá là tốt, ít nhất, so với anh thì ôn nhu kiên nhẫn hơn nhiều.
Vu Thần không có nhận lấy điện thoại của Lăng Thanh, vươn tay qua che mắt hắn, thấp giọng nói, "Tôi chỉ là, không thực sự muốn cậu làm diễn viên thôi."
Cái này tôi biết rồi, Lăng Thanh nói thầm.
"Tôi không muốn thấy cậu tiếp xúc thân mật với người khác." Vu Thần tiếp tục nói, "Cũng không muốn cậu với người ta mắt đi mày lại."
"Chúng ta đã kết hôn rồi, dù là cậu hay tôi thì cũng đều nên giữ khoảng cách với người khác chứ? Nhưng mà diễn viên thì cũng sẽ có lúc phải chung đụng."
Lăng Thanh không ngờ rằng Vu Thần lại bận tâm đến điều này.
Hắn là một diễn viên kì cựu, cho nên đối với hắn, tiếp xúc thân mật trong lúc diễn không có gì khác hơn là công việc.
Hắn sẽ không để ý, cũng sẽ không nhớ rõ.
Nhưng Vu Thần không phải hắn, anh chỉ là một người bình thường, vì vậy anh ấy sẽ để ý.
Lăng Thanh cảm thấy suy nghĩ như vậy cũng khá là phù hợp với thiết lập tính cách của anhi.
Vậy nên hắn không gỡ bàn tay Vu Thần đang che mắt mình xuống, chỉ im lặng nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc nói, "Anh xem như thế này có được không nhé, tôi sẽ cố gắng tránh những cảnh này, có thể không quay liền không quay, bắt buộc phải quay thì cố gắng càng ít càng tốt. Tôi nỗ lực làm việc để bản thân mau chóng nổi tiếng, tới lúc đó, lời nói có giá trị rồi thì anh không thích cái nào, tôi không diễn cái nấy."
Vu Thần nghe hắn nói, cảm nhận được lông mi hắn hơi hơi run run, khẽ quét qua lòng bàn tay anh.
Anh còn tưởng rằng Lăng Thanh sẽ nói hết cách rồi, những điều này không thể tránh khỏi vì đây là công việc của một diễn viên.
Vu Thần luôn tự thuyết phục bản thân mình bằng lý do này cho nên mới khó mở lời —— vì anh cảm thấy bản thân mình thật trẻ con, cả cái tính chiếm hữu vô lý kia, cũng làm anh không dám giải thích.
Nhưng Lăng Thanh đã chọn cách khác, thay vì thuyết phục, hắn lại ngoan ngoãn thuận theo ý anh.
Lòng bàn tay Vu Thần có chút nóng, tựa hồ không cản được ánh mắt của Lăng Thanh.
"Cậu không tức giận sao?" Vu Thần hỏi hắn.bg-ssp-{height:px}
"Có gì đâu mà tức giận, anh nói rất đúng, chúng ta kết hôn rồi, tôi đúng là nên giữ khoảng cách với người khác, anh cũng có quyền yêu cầu tôi làm vậy mà."
Tâm Vu Thần rung động, thất thần ngồi trong xe nhìn gương mặt bị tay mình che mất một nửa.
Ánh mắt sáng như đèn pha.
Anh chớp chớp mắt, lặng lẽ rút tay về.
"Cảm ơn." Anh nhẹ giọng nói.
Lăng Thanh mở to mắt nhìn anh, "Không cần khách khí."
Vu Thần nhìn vào đôi mắt đào hoa của hắn, nhớ tới cảm giác bị lông mi cong cong kia chạm vào lòng bàn tay, cũng nhớ tới những lời Lăng Thanh nói với anh đêm qua.
Anh cúi người về phía trước hôn lên đôi mắt Lăng Thanh, Lăng Thanh nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được mí mắt mình được hôn một cách nhẹ nhàng.
Nhẹ như hoa rơi vậy.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt Vu Thần có ý cười nhẹ, "Bầu không khí hiện tai của chúng ta có phải là hơi xấu hổ không?"
Lăng Thanh lập tức hiểu ra.
Tối hôm qua lúc bọn họ nói chuyện, không khí xung quanh có chút xấu hổ, nên hắn nói với Vu Thần rằng nếu sau này đang nói chuyện mà bầu không khí trở nên khó xử thì anh có thể hôn hoặc ôm hắn một cái.
Chắc là Vu Thần sợ rằng dù cho bầu không khí rất hòa hợp, trong lòng hắn vẫn không thoải mái, thế nên đã hôn hắn một cái thay lời an ủi.
Lăng Thanh bất giác cong mắt lên nhìn người trước mặt.
Tuy Vu Thần là lần đầu yêu, lại vừa ít nói vừa khô khan, nhưng anh luôn nhớ kỹ từng lời mà hắn đã nói.
Việc liên quan tới Lăng Bạch cũng vậy.
Ngay cả nụ hôn ngày hôm nay cũng thế.
Mỗi một việc Lăng Thanh nói qua, Vu Thần đều ghi lòng tạc dạ.
Lăng Thanh không kìm được sự vui vẻ đang lan ra trong tâm trí.
Hắn thích một Vu Thần nghiêm túc để ý tới mình như thế này.
Hắn xích gần lại hôn Vu Thần một cái, trả lời, "Không có xấu hổ một tí nào, lần này anh cũng không giấu giếm, nói hết cho tôi nghe rồi còn gì."
Vu Thần không nói gì, chỉ nhìn hắn, trong mắt mơ hồ có ý cười.
Lăng Thanh giúp anh tháo dây an toàn, "Đừng nhìn tôi nữa, xuống xe nào cục cưng, về nhà rồi tôi cho anh nhìn no mắt."
"Ai thèm nhìn cậu!" Vu Thần thẹn quá hóa giận, quay người xuống xe.
Lăng Thanh nhàn nhã mở cửa đi xuống, nhìn anh đứng bên cạnh chờ mình, hắn vịn lấy cửa xe cười, nói, "Ai lớn lên đẹp trai mới nhìn tôi, còn mấy người lớn lên xấu xí hơn tôi sao mà dám."
Vu Thần bật cười, quay đầu đi.
Lăng Thanh đóng cửa xe đi qua, "Đi thôi anh đẹp trai."
Vu Thần liếc hắn một cái rồi cùng hắn đi về phía trước.
Hai người cùng nhau trở về nhà, Vu Thần đi thẳng vào phòng làm việc, Lăng Thanh cũng không thắc mắc gì, mà về phòng của mình.
Chờ hắn tắm xong ra thì thấy Vu Thần rất tự giác ngồi trên giường.
Lăng Thanh đi tới, thực tự nhiên cầm máy sấy đưa cho anh rồi ngồi xuống phía trước.
Vu Thần có chút bất lực không biết hắn có thói quen này từ khi nào, "Tại sao tôi mới sấy tóc cho cậu một lần thôi mà cậu đã quen thói ăn vạ như thế này rồi?"
Mặc dù miệng nói là thế, nhưng tay anh đã bật công tắc lên, bắt
đầu sấy tóc cho Lăng Thanh.
Lăng Thanh lấy ly nước ở đầu giường uống một ngụm, trả lời, "Đây là niềm vinh hạnh của anh đó, có biết bao nhiêu người muốn sấy tóc cho tôi mà có được đâu?"
Vu Thần cười khẽ, "Vạn người mê hả, cậu còn chưa trở thành minh tinh mà đã tự luyến như vậy, mai mốt thành minh tinh thật chắc cậu thả hồn trên cao luôn nhỉ?."
"Tôi có phải khinh khí cầu đâu mà dễ thả trôi trên cao."
Vu Thần nhìn hắn từ trên xuống dưới, gật đầu nói, "Cũng đúng, cậu mà nổi lên thì chỉ có nổi bão cát."
Lăng Thanh giơ tay đánh anh một cái, "Còn anh thì khi nào không có trọng lực mới bay lên được!"
Vu Thần bị dỗi, không biết nói gì, đành phải hành quân lặng lẽ.
Lăng Thanh hừ một tiếng, "Còn dám tủi thân, anh còn không tủi thân bằng tôi đâu."
"Tôi tủi thân cũng có đánh cậu đâu, cậu nói thêm hai ba câu không được hả, sao lại đánh tôi."
"Anh còn muốn đánh tôi?" Lăng Thanh nhướng mày, "Anh còn muốn bạo lực gia đình sao Vu tiên sinh?"
Vu thần bó tay, "Không phải, tôi không có, cậu đừng nói bừa. Chúng ta phải xây dựng gia đình khỏe mạnh, phản đối bạo lực gia
đình."
"Vậy còn được, nếu anh dám bạo lực gia đình, tôi liền chém đầu anh!"
Vu Thần:......
Vu Thần cảm thấy nếu một trong hai người bọn họ muốn bạo lực gia đình thì chắc chắn không phải anh mà là cái vị đang ngồi trước mặt.
----------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Thần: Tôi nào dám đánh cậu.
Lăng Thanh: Anh "dám" không?
Vu Thần: Tôi nào nỡ đánh cậu ~
Lăng Thanh: Còn tạm chấp nhận được.
Tôi đã nhận ra, các công cơ bản đều sợ vợ!
【Tiểu kịch trường】
Sở Thành: Ai nói không yêu thì không thể bao dưỡng, bao dưỡng cùng yêu đương không xung đột, cả hai việc có thể cùng xảy ra ~
Chu Chu: Anh rất đắc ý ha?
Sở Thành:......Anh sai rồi.
Chu Chu: Anh ngốc chết đi được!
Lúc viết về hoạt động tâm lý của Lăng Thanh, tôi đột nhiên nghĩ tới mâu thuẫn của Sở Thành, cho nên cue Sở Thành và Chu Chu - cặp đôi bao dưỡng khác người này vào một chút. Chu Chu là anh hai của Lăng Thanh, nhưng Chu Chu đánh không lại Lăng Thanh đâu. [ che mặt ].
Chu Chu: Tôi không cần mặt mũi sao!
Thanh Thanh: Không sao đâu, anh em bạn bè ai cũng đều tôn trọng anh. ~
(Sở Thanh cùng Chu Chu là công và thụ của truyện "Xuyên thành tiểu tình nhân của tổng tài phản diện" của tác giả )