Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được rồi, không cãi nhau với cậu nữa." Vu Thần duỗi tay cầm lấy kịch bản bên cạnh đưa hắn: "Cho cậu."
Lăng Thanh cầm lấy lật ra xem, khẽ kinh ngạc, hỏi: "Kịch bản?"
"Ừ, không phải cậu nói là cậu muốn làm diễn viên nhưng lại không có vé vào cửa hay sao? Bây giờ tôi cho cậu vé vào, nên không nhất thiết phải tham gia show tuyển tú nữa."
"Anh đồng ý để tôi đi làm diễn viên?"
Vu Thần thở dài: "Tôi cũng không thể ngăn cản cậu muốn đi tìm việc làm mãi được."
Lăng Thanh cảm thấy con người này thật ra còn khá dễ thương lượng hơn mình nghĩ.
Tối hôm qua còn không quá nguyện ý, đến hôm nay lại đem kịch bản chuẩn bị sẵn cho hắn.
Ngoan quá đi~
Lăng Thanh đưa tay xoa xoa đầu Vu Thần, đem tóc của anh xoa thành một mớ lộn xộn.
Vu Thần bất mãn lui về sau: "Đừng nghịch."
Lăng Thanh cười nói: "Vu tổng đây là muốn nâng tôi sao?"bg-ssp-{height:px}
Vu Thần nhướng mày nhìn hắn: "Nâng thì sao? Mà không nâng thì sao?"
Lăng Thanh cười cười, vòng tay câu cổ anh: "Nếu mà ngài nâng tôi, đương nhiên tôi sẽ trở thành người của ngài, chăm sóc ngài đến tận giường; còn nếu không, sau này hẳn là Vu tổng sẽ phải chịu tịch mịch một mình một phòng, lẻ loi cô độc nha."
Vu Thần: . . . .
"Cậu hiện tại đã ở trên giường của tôi rồi." Vu Thần nhắc nhở hắn.
Lăng Thanh bất mãn liếc anh: "Vu tổng, anh đúng là có bệnh hay quên nhỉ, đến đây là phòng ai cũng không nhớ, không phải tôi đang ở trên giường của anh, mà là anh hiện tại đang ngồi trên giường của tôi."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần đột nhiên không muốn giao lưu với Lăng Thanh nữa.
Vì sao mỗi lần đều là anh bị cậu ta dỗi đến nỗi không nói nên lời như vậy!
Đúng là không có một chút ý thức tự giác nào của việc làm vợ mình mà!
(Chú thích: Ý là ổng kêu sao Lăng Thanh không chịu nhường nhịn ổng như vợ người khác á >