[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress:
và truyenwiki.com: ]
-----------------------------------------------------------------------------------
"Anh thích em, nhưng anh đã nói rồi, anh không thích em gạt anh, càng không thích em không nghe những gì anh dặn, em nếu đã làm theo những gì mình muốn, thì nên chuẩn bị tâm lý đi. Nhìn anh giống người lương thiện lắm sao? Anh không phải, chuyện này em rõ hơn ai hết." Lăng Thanh nói.
Lăng Bạch nháy mắt luống cuống: "Nhưng em mới gặp anh ta có một lần thôi, mấy lần trước cũng không có gặp mà, em cũng không biết lần này anh ta cố ý lập mưu, em đã thảm như vậy, anh còn muốn về nhà kể bí mật của em cho ba mẹ nghe, anh muốn đuổi cùng giết tận em có đúng không?"
Lăng Bạch nức nở: "Anh sao không thể đối xử tốt với em một chút? Em về sau không gặp Tô Việt nữa là được rồi mà! Anh không phải nói anh thích em hở? Không thể bỏ qua cho em chuyện này hay sao?"
Lăng Thanh nghe ở đầu dây bên kia có tiếng khóc, cảm thấy hài ẻ, xém chút cười con mẹ nó ra tiếng.
Đúng thật là hắn có ý định nói với ba mẹ Lăng về thân thế của Lăng Bạch, thế nhưng không phải hiện tại, đó là chuyện sau khi hắn đi gặp Thư Đồng.
Vậy nên hắn thuận thế nói: "Được, được, đừng khóc, con trai con đứa mà cứ sướt mướt như vậy thì còn ra thể thống gì. Niệm tình đây là lần đầu em vi phạm, anh cũng không so đo với em, cuối tuần cũng không về. Thế những em nhớ cho kĩ, Tô Việt kia, em đấu không lại, cho nên khóc xong thì quên đi, đừng đi tìm cậu ta, cũng đừng nghĩ muốn trả thù, bằng không đến lúc đó người bị thương chỉ có thể là em."
"Nhưng lỡ anh ta thấy em không liên lạc với anh ta nữa, rồi tiếp tục cho người tới đập em thì sao?"
Lăng Thanh: . . . . Ồ còn có thể động não mà nghĩ như vậy, hiếm thấy nhỉ.
"Em cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc ha."
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch ở trong lòng rít gào: Tôi cũng không phải là đồ ngốc!
Nhưng mà cậu cũng không dám rống như vậy vào mặt Lăng Thanh, cậu còn muốn xin ý kiến của hắn.
"Em nói với ba một tiếng, nhờ ba mướn cho em tài xế đưa đi đón về, vậy là được rồi."
"Vậy nhỡ như Tô Việt chặn đầu xe cùng tài xế đánh nhau thì sao?"
Lăng Thanh cạn lời: "Vậy em liền nói với cậu ta, nhiều năm qua thật ra người em yêu là anh, nhưng bây giờ anh kết hôn rồi nên em chết tâm không muốn yêu đương gì xấc, chỉ muốn học tập thật tốt để ngày sau rời ra nơi này, cái nơi khiến lòng em chết lặng."
Lăng Bạch: . . . .
Wtf anh ta còn tự tạo kịch bản cho mình mới vãi nồi.
Lăng Thanh cười nói: "Sao? Tuyệt không? Cậu ta nhất định sẽ chấn động vì dũng khĩ của em. Em yên tâm, Tô Việt đối với em không có hứng thú gì đâu, trâu không muốn uống nước, cậu ta có thể đè đầu nó xuống hay sao? Cậu ta tất nhiên sẽ không ở trên người em phí quá nhiều thời gian."
"Thật sao?" Lăng Bạch hơi bị hoài nghi.
"Chỉ cần em có thể khống chế tình cảm của bản thân để mình không thích cậu ta là được, như vậy sẽ không có vấn đề gì. Đi đi về về đều có tài xế đưa rước, ngày thường thì tận lực đi cùng bạn học, đừng đi riêng một mình, hoặc là ở nhà hoặc là trên trường. Kiên trì một tháng, Tô Việt sẽ quên em thôi."
Dù sao tên Tô Việt này đối với Lăng Bạch không có tình cảm, chỉ thuần túy cảm thấy cậu ta ngu quá, có sẵn một quân cờ như vậy, không dùng thì phí.
"Được, em hiểu rồi."
"Tốt, lần sau nếu còn để anh phát hiện em gạt anh, anh liền để cho em tự sinh tự diệt."
Lăng Bạch có chút sợ hãi cúi đầu: "Biết rồi."
"Anh còn có việc, cúp đây." Lăng Thanh nó xong thì ngắt điện thoại.
Vừa quay đầu, hắn liền thấy Vu Thần đã tắm rửa xong ra tới, đang đứng đó lau tóc.
Hắn vội ném điện thoại ra chuồng gà, dí sát người vào Vu Thần: "Anh ra lúc nào vậy?"
Vu Thần nhìn hắn, hơi mỉm cười: "Lúc cậu nói: 'anh thích em'"
Vu Thần kề sát vào hắn, nheo nheo mắt: "Cậu thích ai hửm? Vu phu nhân?"
Lăng Thanh cười cười bẹo má anh: "Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Bạch mà, lừa cậu ta thôi, anh biết rồi còn gì?"
Vu Thần đương nhiên biết là hắn đang nói chuyện với Lăng Bạch, cũng biết hắn đang lừa cậu ta, dù sao từ lúc bắt đầu chuyện này, Lăng Thanh đã nói qua với anh.
Chỉ là . . . .
Lúc trước mặc dù biết, thế nhưng chưa nghe bọn họ nói chuyện qua.
Hiện tại đứng ở một bên nghe cuộc đối thoại kia, sợ là cho dù biết Lăng Thanh đang lừa người, trong lòng anh cũng có chút không thoải mái.
"Sau này đừng lừa cậu ta nữa." Vu Thần nói.
Lăng Thanh nhướng mày: "Đau lòng?"
Vu Thần bất đắc dĩ: "Tôi là bạn đời của cậu, cậu còn chưa nói thích tôi lần nào, lại đi nói với cậu ta nhiều lần như vậy, cậu thấy thích hợp không?"
Lăng Thanh nghe vậy, nháy mắt nở nụ cười: "Ghen tị à?"
Vu Thần không thừa nhận: "Tôi chỉ cảm thấy hành vi của cậu như vậy là không thích hợp."
Lăng Thanh xoa xoa mặt anh, Vu Thần bắt lấy hai bàn tay đang nghịch má mình: "Cậu cũng không thể lừa cậu ta cả đời được, còn không bằng bây giờ liền chấm dứt đi."
"Bây giờ không được." Lăng Thanh còn có tính toán khác: "Đã diễn trò thì phải làm nguyên bộ, ít nhất chờ đến khi Lăng Bạch cùng Thư Đồng đổi lại với nhau, như vậy tôi mới có thể ngừng."
"Vì sao?"
"Còn có thể vì sao? Đương nhiên là vì Lăng Bạch căn bản không muốn thân phận của mình bị bại lộ."
"Cậu ta hiện tại có tôi đè lại, vẫn luôn nghĩ rằng tôi sẽ không nói cho ai nghe chuyện này, vậy nên cậu ta mới ngoan ngoãn, không làm chuyện gì ngu ngốc mà chờ tôi tới xử lý. Nếu như lúc này tôi cùng cậu ta ngả bài, hoặc là tỏ vẻ tôi không thích cậu ta, cậu ta ngu như vậy, không chừng vì để giữ kín bí mật mà làm nên chuyện gì ngốc nghếch."
"Chuyện này thật sự không đáng, tất cả đều theo như kế hoạch ban đầu mà tiến hành được một nửa, trước mắt đều sắp thành công rồi, lúc này nếu để cậu ta phạm phải sai lầm gì, không phải hư bột hư đường hết hay sao?"
Vu Thần không nghĩ tới hắn thế mà còn suy xét tới phương diện này: "Cậu ngay từ đầu tính toán, chính là vì cái này?"
"Một nửa thôi." Lăng Thanh nói: "Chủ yếu là muốn kích thích cậu ta, làm cậu ta thấy sợ mà không lượn qua lượn lại trước mặt tôi nữa thôi. Hiện tại mục tiêu đó cũng làm được rồi, còn những thứ khác chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn."
Vu Thần không nói gì, anh nhìn Lăng Thanh, lần đầu tiên anh cảm thấy cái người nhìn lúc nào cũng cười hì hì, chuyện gì cũng không để tâm thật ra trong lòng lại sớm lên kế hoạch hết cả rồi.
Anh trước kia cảm thấy Lăng Thanh mềm yếu lại không có đầu óc, nhưng hiện tại, Lăng Thanh thông minh độc lập ngược lại khiến anh có chút bất an.
"Thực ra cậu có thể nói với tôi." Vu Thần nói: "Có lẽ cậu không cần tôi giúp đỡ, nhưng nếu tôi hiểu cậu nhiều hơn một chút, đối với cậu sẽ không có hại gì."
Lăng Thanh nghe vậy, thấy ánh mắt anh có chút mờ mịt, liền giải thích: "Ban đầu tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy đâu, hơn nữa tôi cũng không phải không cần anh giúp mà, tin tức của em trai tôi còn không phải do anh giúp tôi điều tra hay sao?"
Hắn duối tay ôm cổ Vu Thần: "Tôi cũng không phải cố tình giấu anh, chỉ là chuyện này bị tôi phân loại cùng với chuyện lừa gạt Lăng Bạch cho nên mới chưa kể tỉ mỉ cho anh nghe. Nhưng mà đa số chuyện này tôi đều kể anh nghe hết rồi mà, tôi còn bảo sẽ cùng anh đi tìm Thư Đồng không phải sao?"
Vu Thần nghe vậy lúc này mới có chút an tâm.
Anh nhìn vào mắt Lăng Thanh, nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng ý cười kia, chậm rãi ôm chặt lấy hắn.
Sau đó dường như cảm thấy không quá thõa mãn, lại hôn hôn môi hắn.bg-ssp-{height:px}
Lăng Thanh cảm thấy anh hôn có chút hơi vội vàng, mang theo áp lực, tựa như muốn nhanh chóng chứng minh hoặc chiếm hữu cái gì.
Hắn ngoan ngoãn hôn lại Vu Thần, ôn nhu đem nhịp điệu nụ hôn này chậm lại.
"Làm sao vậy?" Lăng Thanh nhẹ giọng hỏi: "Hung dữ quá đi."
Vu Thần nghe hắn trêu ghẹo như thế, khẽ cắn lấy môi hắn, không nặng không nhẹ nhưng lại khiến tim Lăng Thanh đập nhanh.
"Hôm nay có thể làm không?" Vu Thần dụ dỗ.
Lăng Thanh: ! ! ! !
Rồi mắc gì chuyển đề tại lẹ vậy?
Anh tới thăm ban tui hay tới lái xe?
"Không được!" Lăng Thanh cự tuyệt: "Ngày mai tôi còn phải đóng phim."
"Đóng phim thì không được làm sao?"
Có thể, nhưng không muốn á, được chưa?
"Anh không phải nói là tới gặp tôi sao? Sao lại nghĩ tới chuyện này? Anh tới đây gặp xe chắc?"
Vu Thần cười khẽ, ôm lấy hắn, không hề nề hà nói: "Cậu đúng là phải đợi một tháng à?"
Lăng Thanh: . . . .
"Plato uống không ngon sao?"
"Plato ngon hay không thì tôi không biết, nhưng trong thực sắc tính dã, thức ăn luôn ngon."
"Cũng không nhất định."
"Vậy nếu là cậu thì nhất định là ngon rồi."
Lăng Thanh bật cười: "Dạo này còn biết khen người khác nữa à?"
"Là lời thật lòng thôi, cũng không tính là khen tặng gì."
"Có nói vậy cũng vô dụng." Lăng Thanh đẩy anh: "Tôi đi tắm rửa, dẹp bỏ ý tưởng trong đầu anh đi."
(Giải thích cuộc đối thoại trên: Plato trong trường hợp này có nghĩa là tình yêu không tình dục, nhưng Plato cũng là tên một loại rượu trong khách sạn hai người họ đang ở, Lăng Thanh đánh trống lãng, bảo Vu Thần uống rượu đi (Nhưng ẩn dụ của câu này là hỏi anh bộ yêu đương không tình dục không được hay gì mà đòi ụ quài), hỏi anh rượu không ngon hơn hay sao (Có nghĩa muốn nói yêu đương như bây giờ không tốt hay sao, không tình dục vẫn yêu nhau nồng nhiệt). Thì Vu Thần trả lời rượu đó ngon hơn hay không thì không biết, nhưng trong thực sắc tính dã, đồ ăn luôn ngon nhất, càng ngon hơn khi đồ ăn đó là Lăng Thanh.
Lâm Áng Tư: bà hoàng chơi chữ, chúa tể từ đồng âm, lãnh chúa của từ ẩn dụ, miss. giết tế bào não của editor :)
Tui đã phải dùng % não bộ đi hiểu cái cuộc đối thoại này đó huhu, lúc đầu tra Plato là tên nhà triết học Hy Lạp nữa cơ, khóc đây ư ư)
Vu Thần khuyên hắn: "Chúng ta là có kết hôn đàng hoàng, được pháp luật bảo hộ."
"Thì sao? Có bản lĩnh thì anh cưỡng hiếp chồng mình đi."
Vu Thần: . . . .
Lăng Thanh cười cười, khẽ hôn anh: "Cơ mà, nếu anh thật sự dám làm như vậy, tôi liền cho anh cùng anh em nhỏ của anh rưng rưng vĩnh biệt nhau."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần thở dài: "Tôi đâu dám."
Lăng Thanh lúc này mới cười tủm tỉm đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vu Thần ngồi ở bên giường sấy tóc, tâm tình phức tạp.
Chờ đến khi Lăng Thanh tắm xong, Vu Thần tự nhiên cũng bắt đầu giúp hắn sấy khô tóc.
Lăng Thanh ngồi ở bên giường uống nước, cảm thấy nếu như Vu Thần là trợ lý của hắn thì tốt rồi, vậy thì mỗi ngày anh có thể giúp hắn sấy tóc.
Vu Thần nghe vậy thì bật cười, nói: "Hội đồng quản trị ở công ty nghe thấy sẽ khóc chết."
"Haiz, vậy nên tôi mới cố mà đem anh trả lại cho bọn họ đấy."
"Vậy tôi thay mặt bọn họ cảm ơn cậu."
"Không cần khách khí" Lăng Thanh vung tay lên tỏ vẻ.
Vu Thần nhìn hành động của hắn, cảm thấy có chút đáng yêu, không nhịn được cúi người xuống hôn lên mặt hắn một cái: "Cậu càng ngày càng đáng yêu."
"Anh đúng là ngày càng lanh mồm lanh miệng" Lăng Thanh khen ngợi.
Ngày hôm sau, Lăng Thanh bị đồng hồ đánh thức, đã sắp giờ. Vu Thần nằm cạnh cũng nghe thấy, mơ hồ tỉnh giấc.
"Anh ngủ tiếp đi. tôi hôm nay có cảnh quay, chờ trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Không cần." Vu Thần cùng hắn ngồi dậy: "Tôi dậy sớm quen rồi, tôi đi với cậu, thuận tiện có thể xem cậu đóng phim."
Lăng Thanh nghe thế cũng không khuyên nữa, cùng anh đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Tiểu Lưu gọi tài xế chạy xe bảo mẫu đến chỗ Lăng Thanh, lại nhận được điện thoại bảo cậu không cần đưa xe qua, đành phải để tài xế lẻ loi trở về.
Lăng Thanh ngồi trên xe Vu Thần, thắt dây an toàn xong liền nghe Vu Thần nói: "Cậu ở trên xe có thể chợp mắt nghỉ một lát."
Nghe vậy hắn liền nhắm mắt lại mệt mỏi ngủ tiếp.
Tần Nhạn Dư trang điểm, tạo hình xong, trước quay một đoạn ngắn, lúc này mới thấy Lăng Thanh khoan thai đi đến.
Bên cạnh hắn thình lình còn xuất hiện thêm Vu Thần.
Tần Nhạn Dư không tự giác nắm chặt kịch bản, yên lặng cúi đầu.
Lăng Thanh đóng phim, Vu Thần liền đi đến ngồi ở vị trí nghỉ ngơi của Lăng Thanh, Tiểu Lưu bên cạnh giúp anh bưng nước rót trà, thuận tiện giải đáp thắc mắc của anh.
Bị hỏi đến đoạn trong đoàn phim có ai khi dễ Lăng Thanh hay không, Tiểu Lưu trầm mặc một chút.
Cậu dựa theo tính cách của Lăng Thanh hằng ngày, nhỏ giọng đáp: "Cũng còn được ạ, dù sao kĩ thuật diễn của anh Lăng rất tốt."
Vu Thần quay đầu nhìn cậu, lạnh nhạt nói: "Tôi hỏi cậu vấn đề này, chính là để nghe một câu trả lời mơ hồ như thế à?"
Tiểu Lưu: . . . .
"Cậu một hai phải đợi tôi điểm danh từng người, hỏi thái độ của bọn họ thì cậu mới cho tôi một câu trả lời nghiêm chỉnh sao?"
Tiểu Lưu: . . . .
Tiểu Lưu cảm thấy ông chủ của bọn họ thiệt là nghiêm khắc quá đi hức!