Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress:
và truyenwiki.com: ]
-----------------------------------------------------------------------------------
Hắn đi theo phương hướng mà nhân viên công tác chỉ, không lâu lắm thì quả nhiên trước mặt bọn họ xuất hiện một con suối nhỏ.
Vạn Nghiên vui vẻ chạy đến, cong lưng rửa tay.
Lăng Thanh cũng đi rửa tay, suối này quả thật rất trong, gần như có thể nhìn thấy cả cá dưới đáy hồ, rất nhỏ, chỉ cỡ bằng một ngón tay mà thôi.
Lăng Thanh không muốn bắt nó, thế nhưng Vạn Nghiên ngồi kế bên thì tò mò muốn sờ thử một cái, khiến chú cá nhỏ trong nháy mắt quẫy đuôi bơi đi.
"Đáng yêu thật đó!" Vạn Nghiên nói.
Cô vừa nói xong, vừa vặn quay đầu, tầm mắt dừng ở cổ tay của Lăng Thanh.
"Sao cậu lại đeo đồng hồ ở tay phải thế?" Vạn Nghiên kinh ngạc hỏi.
Lăng Thanh nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình, thật ra hắn không có thói quen đeo đồng hồ, bình thường cũng không đeo.
Hôm nay đeo cũng chỉ vì không thể mang điện thoại di động, nên mới bảo Tiểu Lưu đem đại một cái đồng hồ đến.
Lăng Thanh còn chưa kịp trả lời, liền nghe Vạn Nghiên ngạc nhiên hỏi tiếp: "Cái lắc tay bên tay kia của cậu cũng đáng yêu thật đó, là cá vàng nhỏ à?"
Lăng Thanh nâng cổ tay lên nhìn, rồi cười khẽ: "Đúng vậy."
Vạn Nghiên để sát mặt vào xem, cảm thấy cá vàng nhỏ trên chiếc lắc này so với những cá vàng khác mình từng thấy đều tinh xảo xinh xẻo hơn rất nhiều, nhìn qua rất sống động, dường như lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị phun bong bóng vậy.
"Đẹp thật đó, hiệu gì thế?"
Cái này Lăng Thanh cũng không biết.
"Em cũng không biết nữa, là người nhà của em đưa cho."
Vạn Nghiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Người nhà của cậu có mắt thẩm mĩ thật đó, chị còn chưa từng nhìn qua có cá vàng nhỏ nào dễ thương như vậy đâu."
Lăng Thanh cười khẽ: "Đúng là rất đáng yêu."
Hắn nói tiếp: "Đây cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy một chú "Cá Nhỏ" đáng yêu đến thế."
Hai người nói rồi, tiếp tục múc nước cho vào nồi, sau đó bưng trở về lều của mình.
Thích Gia Hứa bên này cũng đã sớm trở về sau khi nhặt xong mấy cục đá cùng vài nhánh cây.
Lăng Thanh đem rau dưa bọn họ lấy được ra rửa sạch, sau đó bắt đầu thái, xắt rau.
Thích Gia Hứa nhìn tay hắn cứ thoăn thoắt giơ lên, cắt xuống, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"Sao thế?" Lăng Thanh nhìn cậu: "Cậu cũng lo xắt rau đi."
"Tôi không biết làm."
"Cắt cà chua ra thành khối, sau đó đập trứng gà bỏ vào bát, làm được không?"
Thích Gia Hứa lúc này mới thử thăm dò đem cà chua đi cắt.
Lăng Thanh thấy cậu ta cắt cũng ổn, liền đem việc xắt rau giao cho cậu, còn mình thì đi dựng kệ bếp.
Hắn đem mấy cục đá dựng lên, xếp thành hình cái bếp đơn giản, sau đó thả nhánh cây vào đốt lên.
(Hình ảnh minh họa cho mọi người dễ hiểu: )
Thích Gia Hứa lúc này cũng xắt rau xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, liền nghe Lăng Thanh nói: "Cậu nhặt thêm vài nhánh cúi nữa đi, vẫn không đủ."
Hắn nói quá mức tự nhiên, thoạt nhìn như hắn vô cùng tin cậy cậu, Thích Gia Hứa cũng vì thế mà không do dự, vô cùng nghe lời, quay người lại chạy đi tìm thêm nhánh cây.
Lăng Thanh nhìn thoáng qua bóng dáng của cậu chạy ngày càng xa, khẽ bật cười.
Nhìn Trần Hồng Minh bên kia còn dám đem mắt nhìn về phía mình, để anh đây cho chú thấy, thế nào gọi là phản gián.
(Nhắc cho ai quên thì tuổi thật của Lăng Thanh trước khi xuyên không là gần bằng Vu Thần lận, hơn nhóm tiểu minh tinh mới nổi trong show này.)
Hắn đem chảo lên, sau đó cho ít dầu vào, bắt đầu xào rau.
Thời điểm Thích Gia Hứa trở về, Lăng Thanh đã nấu xong cả hai món rồi, hắn lúc này mới quay sang chuẩn bị luộc mì.
Tốc độ nấu ăn thật sự rất nhanh, đồ ăn lại thơm ngon vô cùng, đến nỗi những người ở nhóm khác cũng nhịn không được mà đưa mắt qua nhìn sang.
"Thơm thật đó." Vạn Nghiên nói: "Sao lại không cho hai nhóm hợp tác chứ huhu, nếu chúng ta có thể chung nhóm với Lăng Thanh thì tốt rồi."
Tề Đường Hoa cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng quy củ chính là quy củ, vậy nên cô vẫn cứ chuyên tâm nhóm lửa thì hơn.
Đinh Lan Chi cũng ngửi đươc mùi thơm, rất muốn qua đó ăn thử một miếng.
Không chỉ cô ta muốn như vậy, nhóm con gái bên đó cũng muốn thế.
"Lăng Thanh tuổi còn nhỏ như thế mà giỏi thật đó, dựng lều cũng biết dựng, nấu cơm cũng biết nấu, tính cách cũng rất dịu dàng nữa."
"Aiz, nếu có thể cùng một nhóm với cậu ấy thì tốt quá rồi."
Trần Hồng Minh ngửi thấy mùi hương bên hắn truyền đến, lại nhìn màn thầu trong tay mình, cảm thấy nhân sinh thật vô vọng.
"Chúng ta phải ăn màn thầu thật sao chứ?" Quý Bác Minh hỏi cậu ta.
"Còn có thể làm gì khác đâu?" Trần Hồng Minh trừng cậu.
Quý Bác Minh bất đắc dĩ, há mồm cắn một cái, ê hết cả hàm răng, cứng vãi nồi!
Tề Đường Hoa cùng với Vạn Nghiên vẫn còn ở giai đoạn nhóm lửa, thế nhưng lửa của hai người luôn dễ bị tắt.
Không chỉ hai người, mà nhóm Đinh Lan Chi, Vương Duyệt, Tôn Tĩnh Hàm cũng thế, lửa không cháy đươc bao lâu.
Vậy nên các cô đều chạy đến chỗ nhóm Lăng Thanh bên này, hỏi hắn: "Lửa của bọn chị luôn bị tắt ngang, cậu giữ lửa thế nào thế, giúp bọn chị với?"
"Đúng đó, chị cũng học theo em là đập hai viên đá vào nhau, nhưng nó vẫn không chịu cháy."
Lăng Thanh một bên nấu mì, một bên bình tĩnh nói: "Các chị khi thấy lửa sắp tắt thì thổi nó một chút, như vậy lửa sẽ từ từ bùng lên lại."
"Thổi như thế nào?" Mọi người trăm miệng một lời.
Lăng Thanh cười khẽ, nhìn về phía Thích Gia Hứa: "Cái này các chị phải hỏi Thích Gia Hứa, là cậu ấy thổi giúp em đấy."
Làm sao có chuyện để đại ca thổi lửa cơ chứ, đại ca có thể xào rau nấu mì, thế nhưng những chuyện như thổi lửa để xám xịt mặt mày, đương nhiên phải giao cho tiểu đệ xử lý rồi.
(Tiếp tục nhắc cho ai quên: Vì Lăng Thanh dựng được lều nên Thích Gia Hứa phải kêu hắn là anh, nhưng cậu ta không chịu nhưng theo vai vế hiện tại, Lăng Thanh vẫn là đại ca của cậu ta.)
Vì thế đám người Vạn Nghiên bọn họ đều chuyển hướng nhìn sang Thích Gia Hứa.
Thích Gia Hứa thình lình bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, nhất thời có hơi xấu hổ: "Thì....thì cứ thổi như vậy thôi."
Hỏi cậu ta thổi lửa thế nào á? Toàn bộ là do Lăng Thanh đứng bên cạnh nói: "Bên trái, thổi nhẹ chút, đừng thổi mạnh quá."
Cho nên cậu cũng chỉ có thể nói: "Tôi cũng không rành lắm đâu, tôi nghe theo Tiểu Lăng thôi."
"Vậy cậu xem giúp tôi một chút thôi được không?" Vạn Nghiên nói: "Lăng Thanh còn đang nấu mì, cậu giúp bọn tôi chút thôi, có thể không?"
Thích Gia Hứa cảm thấy cũng ổn, Vạn Nghiên bọn họ xem như nhân khí cũng có chút cao, chỉ sau Tô Thuật với Trần Hồng Minh, cho nên lúc nãy cô ấy mới dám là người đầu tiên ở trên đường hô lên than mệt.
bg-ssp-{height:px}
"Vậy tôi đi giúp các cô ấy một lát." Cậu quay sang nói với Lăng Thanh.
"Ừ, chuyện của cậu, cậu tự quyết định là được, lát nhớ quay về ăn đấy."
Thích Gia Hứa nghe vậy, nhất thời có hơi sửng sốt.
Cậu nhìn Lăng Thanh đang cúi đầu nấu mì, trong lòng có hơi áy náy.
Cậu đã sớm biết chuyện xích mích giữa Trần Hồng Minh và Lăng Thanh, trước khi tham gia chương trình, người đại diện đã nói qua với cậu.
Khi ấy cậu đã tính toán tốt mọi chuyện, nếu như Trần Hồng Minh nhắm vào Lăng Thanh, cậu cũng sẽ chỉ đứng nhìn thôi chứ không hùa theo.
Thế nhưng ngày hôm qua, khi cậu đi ăn khuya cùng Trần Hồng Minh và nhóm người kia.
Rượu đủ cơm no, Trần Hồng Minh quả nhiên tiết lộ bản thân không vừa mắt Lăng Thanh.
"Chúng ta tìm cơ hội chỉnh cậu ta đi." Quý Bác Minh nói: "Dù sao chương trình này chúng ta ghi hình lâu như thế mà."
"Vậy đến lúc đó mọi người nhớ giúp tôi một tay đó." Trần Hồng Minh cười nói.
Quý Bác Minh lập tức đồng ý, biểu hiện lòng trung thành của mình.
Thích Gia Hứa thấy vậy cũng tỏ vẻ không vấn đề gì.
Thế nhưng mà, sự thật rõ ràng, cậu so với Quý Bác Minh chậm một bước, cũng vì thế mà Trần Hồng Minh ưu ái Quý Bác Minh hơn.
Cho nên ở thời điểm phân chia lều trại, Trần Hồng Minh đã chọn Quý Bác Minh để cậu ta ở cùng lều với mình, bắt cậu qua ở với Lăng Thanh.
Cậu cũng theo như những gì Trần Hồng Minh muốn, vừa qua nhóm của Lăng Thanh đã kiếm chuyện làm khó dễ hắn.
Chỉ là Lăng Thanh tên nhóc này, cũng không biết khờ thật hay giả ngốc, đối với cậu không hề có ác ý, ngược lại mỗi một chuyện đều làm thật gọn gàng, giỏi giang thật sự.
Cậu đi theo Lăng Thanh, vô hình trung lại được hưởng đãi ngộ tốt nhất, còn được thơm lây.
Trần Hồng Minh bọn họ bên kia chỉ có thể ăn màn thầu, cậu bên này thậm chí còn có thịt ăn.
Hơn nữa Trần Hồng Minh đối với cậu là dạng vẫy tay là tới, xua tay thì đi, không xem cậu được kí lô nào, tựa như coi mình là trợ lý của cậu ta vậy.
Còn Lăng Thanh lại nhớ rõ nhắc nhớ cậu nhớ về ăn trưa.
Thích Gia Hứa nhìn sườn mặt trắng nõn của hắn, Lăng Thanh thật ra vẫn chỉ là một tên nhóc, vừa mới tốt nghiệp đại học, lại cũng chỉ mới bước vào cái vòng này không bao lâu, có thể nói tên nhóc này chính là người mới chính hiệu.
Là một ánh mặt trời đơn thuần.
Hắn thật ra thì cũng đã làm gì sai đâu, mình cần gì phải cứ liên tục làm hắn khó xử.
Ai mà không từng là người mới để trưởng thành, thời điểm cậu ta chỉ là một tên mới vô nghề, chịu không ít lần bị tiền bối khi dễ, thậm chí cũng có người giống như Trần Hồng Minh vậy, muốn lợi dụng cậu, nhưng lại lười xem cậu vào mắt.
Cậu không thích những kẻ ỷ vào tư lịch và nhân khí để ức hiếp người khác, thế nhưng bây giờ cậu lại đem bản thân trở thành loại người mà mình ghét nhất.
(Tư lịch (资历): [zīlì] lý lịch; lai lịch; tư cách và sự từng trải.)
Thật đúng là, có hơi buồn cười.
Thích Gia Hứa "Ừm" môt tiếng, rồi đi theo Vạn Nghiên qua lều của bọn họ.
Vương Duyệt, Đinh Lan Chi đứng đó nhìn Thích Gia Hứa, lại quay sang nhìn Lăng Thanh.
Lăng Thanh bình tĩnh nói: "Có nhìn em cũng vô dụng, em còn phải xem nồi mì nữa."
Vương Duyệt cùng Đinh Lan Chi đành phải đuổi theo Thích Gia Hứa qua kia, muốn cậu giúp bọn họ thổi lửa.
Lăng Thanh luộc xong mì thì đem mì vớt ra, đang chuẩn bị tắt lửa thì thấy trước mắt tối lại.
Hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Thuật không biết từ khi nào đã đi đến gần, đứng nhìn chằm chằm vào lò bếp nhỏ của hắn.
Cậu ấy lớn lên mang theo gương mặt xinh đẹp, ở dưới ánh lửa càng làm nổi bật lên, toát ra vài phần tinh xảo, cực kì động lòng người.
"Cậu không cần đóm lửa này nữa mà đúng không?" Cậu hỏi.
Lăng Thanh gật đầu.
"Tôi có thể mượn một chút không?"
Tổ tiết mục cũng chưa nói là không thể, vậy nên Lăng Thanh tự chủ trương nói: "Có thể."
Tô Thuật đem màn thầu trong túi ra, mượn thêm hắn một chiếc đũa, xuyên qua màn thầu, ngồi xổm đó, bắt đầu nướng màn thầu lên.
Trần Hồng Minh: ! ! ! !
Cậu ta dám làm như thế cơ à?
Trần Hồng Minh cả giận nói: Cái tên phản đồ này!
Thích Gia Hứa giúp nhóm người bên kia xong, liền nhìn thấy nam minh tinh lưu lượng Tô Thuật đang ngồi xổm trước lều của bọn họ nướng màn thầu, nhất thời tâm tình của chút phức tạp. . . . .
Nhưng Lăng Thanh bên này thật ra rất bình tĩnh, đem chén mì lên đưa cho Thích Gia Hứa.
Thích Gia Hứa nhìn Tô Thuật đang ngồi trước mặt mình, lại nhìn về phía Lăng Thanh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta ăn thịt, để cậu ta ăn màn thầu, này hình như không hay cho lắm."
"Này cũng không còn biện pháp nào mà." Lăng Thanh nói: "Đồ ăn không thể chia sẻ, đây là quy định của tổ tiết mục."
Điều này cũng đúng, Thích Gia Hứa nháy mắt cảm thấy bản thân đúng là quá hạnh phúc rồi, bát mì này có được chính là do trời xui đất khiến, chó ngáp phải ruồi, mơ mơ màng màng thế mà bản thân được Lăng Thanh mang cho bay lên.
Thích Gia Hứa cúi đầu, yên lặng ăn mì trộn sốt cà chua thịt bằm, kèm topping thịt gà xé ớt chuông mà Lăng Thanh chừa cho mình.
Lăng Thanh nhìn Tô Thuật ngồi xổm một bên nướng màn thầu, cũng có chút không đành lòng: "Cậu ăn một cái màn thầu như thế có thể no à?"
Tô Thuật đáp: "Vậy tôi nướng hai cái."
Lăng Thanh để sát người vào cậu, nhỏ giọng: "Hay là làm màn thầu chiên đi"
Hắn nói tiếp: "Lửa cho cậu mượn, chảo cũng cho cậu mượn, muối cũng cho cậu mượn nốt, cậu cứ làm trực tiếp ở đây đi."
Tô Thuật nhìn vào mắt hắn, cuối cùng thành thật nói: "Không được đâu."
"Này cũng có gì đâu, cứ đem màn thầu cắt ra, sau đó bỏ vào trong chảo dầu, sau khi chiên xong thì rắc muối lên."
Tô Thuật cảm thấy cái này cũng hơi khả thi, sau khi nướng màn thầu xong, cậu cũng bắt đầu cắt ra thành miếng.
Lăng Thanh ngồi kế bên nhìn cậu cắt.
Cậu đổ dầu ra, đợi khi Lăng Thanh nói có thể, liền đem màn thầu bỏ vào chiên lên, thấy dầu trong chảo đột nhiên bắn ra, Tô Thuật có hơi giật mình nhảy ra xa ba bước.
Lăng Thanh nhìn cậu, bất giác bật cười một tiếng, Tô Thuật quay đầu lại trừng hắn, Lăng Thanh đành phải nhanh chóng thu hồi lại nụ cười lúc này, diễn cái mặt giả vờ nghiêm túc coi chảo màn thầu chiên.
Hắn lấy chiếc đũa giúp Tô Thuật lật mấy mặt màn thầu lại, Tô Thuật thấy hắn làm giúp mình, cũng mặc kệ, yên tĩnh ngồi kế bên nhìn.
Một lát sau, màn thầu đã được chiên nóng giòn, Lăng Thanh lại giúp cậu đem mấy lát bánh để vào đĩa, sau đó rắc ít muối lên.
Trần Hồng Minh đứng xa xa nhìn thấy, chỉ cảm thấy bản thân ngày càng đói.
Màn thầu kia của cậu ta vẫn chưa ăn xong, cũng chẳng có nguyên do nào khác ngoài việc ăn không vô.
Bây giờ thấy màn thầu chiên của Tô Thuật, Trần Hồng Minh cảm thấy bản thân có thể làm được món này.
Nhưng cậu ta sẽ không tự làm mình mất mặt, đi xin lửa của Lăng Thanh, mà cậu ta bắt Quý Bác Minh đi tìm mấy cục đá với vài nhánh cây về.
Quý Bác Minh cũng không cần phải cầu kì làm món này món kia như cậu ta, nên đã ăn xong cái màn thầu của mình, bây giờ lại nghe cậu ta nói như thế, tuy trong lòng không muốn cũng không làm được gì, chỉ có thể giúp cậu ta đi tìm cục đá với nhánh cây về.
Thế nhưng bọn họ mỗi lần nhóm lửa lên thì lửa luôn bị tắt đi, chảo còn chưa kịp đặt lên, lửa bên dưới đã không còn.
Lúc này, Trần Hồng Minh lại lớn tiếng hô: "Tiểu Hứa!"