[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress:
và truyenwiki.com: ]
-----------------------------------------------------------------------------------
"Hoặc là do cậu vô dụng á! Nếu hôm nay người có mặt là tôi thì tôi đã giúp chị dâu đánh chết anh ta rồi! Người ta đã kết hôn rồi mà anh ta còn muốn làm chuyện như vậy, không phải là đang ngứa đòn à?
"Cậu mắng anh ta thì cứ mắng, mắc gì còn tranh thủ chửi tui?!"
"Ai biểu cậu như con gà què," Thư Đồng không hiểu nổi: "Từ nhỏ tới lớn cậu bị bắt nạt nhiều lần như vậy mà không nghĩ tới chuyện đăng ký lớp học hoặc tìm thầy dạy chút võ phòng thân hả?"
Lăng Bạch: . . .
"Con trai cưng của mẹ, không có chí tiến thủ, còn không độc lập tự mình cố gắng, cậu như vậy làm sao mà sau này ba mẹ tôi có thể về hưu an hưởng tuổi già đây? Có thể dựa vào cậu sao?" Thư Đồng thực hoài nghi.
Lăng Bạch tức giận: "Vậy cậu lo đi, tôi không đáng tin cậy vậy chắc cậu thì đáng lắm! Có ngon thì lo cho ba mẹ tôi luôn đi!"
Thư Đồng mệt mỏi thở dài: "Nín họng đi, tôi nghĩ tôi cũng nên nghĩ về việc này luôn là vừa."
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch quạu đến nỗi cúp điện thoại luôn, cậu muốn bo xì không nói chuyện với Thư Đồng ngày!
Vu Thần quay lại văn phòng, anh lúc này mới lấy album ảnh trong túi ra, an tĩnh xem.
Hiếm lắm mới có lần Lăng Bạch đáng tin cậy, cùng mẹ Lăng tìm được hết tất cả ảnh chụp từ lúc mới sinh đến bây giờ của Lăng Thanh.
Mỗi album, một giai đoạn.
Đây là lần đầu tiên Vu Thần nhìn thấy Lăng Thanh khi còn là em bé và lúc trở thành thiếu niên.
Diện mạo thật đáng yêu, có điều hình như không thích cười lắm.
Anh lật từng trang một, như thể đi theo từng bước chân của Lăng Thanh thời niên thiếu, một lần nữa cùng hắn bước đi trên con đường trưởng thành, cho đến khi nhìn thấy Quách Văn Hạo.
Tấm này chắc là hình của Lăng Thanh thời cấp .
Hắn đi chơi chụp hình với bạn bè, cũng có tấm đi chơi chụp với Quách Văn Hạo.
Bọn họ cùng nhau đứng ở giữa thiên nhiên hùng vĩ, Lăng Thanh nghiêng đầu dựa vào Quách Văn Hạo, thoạt nhìn thấy tình cảm hai người rất tốt.
Hai người họ yêu nhau là thật, Vu Thần nghĩ, ảnh chụp sẽ không gạt người, những lời trên lá thư cũng sẽ không gạt người.
Cứ nghĩ là thật khó để có được tình yêu của Lăng Thanh, nhưng cũng không phải nó chưa từng được trao cho ai.
Chỉ là người đó không phải là anh thôi.
Vu Thần khép album lại, muốn buông nhưng không được.
Anh dựa vào ghế sô pha trong văn phòng, lần đầu tiên có cảm giác bất lực.
Từ nhỏ anh đã là thiên chi kiêu tử, đi đâu cũng được vạn người săn đón, vô số người thích anh, nhưng anh vẫn chưa từng yêu ai.
Cho đến khi kết hôn cùng Lăng Thanh.
Mẹ anh đã nói với anh rằng hôn nhân là một vấn đề rất nghiêm túc, một khi mình đã có mối quan hệ này với người ta thì phải cố gắng gần gũi hắn, hiểu hắn, phải gánh vác trách nhiệm chồng chồng.
Hôn nhân của bọn họ từ lúc bắt đầu đã không đủ nghiêm túc, quá qua loa, như một trò đùa.
Nhưng đây là lỗi của cả hai bên, anh đã sai khi dám đánh cuộc, cho nên anh nguyện ý chịu trách nhiệm cho sai lầm này, cố gắng duy trì mối quan hệ hôn nhân tốt đẹp.
Anh nỗ lực tới gần Lăng Thanh, tiếp cận hắn, thấu hiểu hắn, yêu hắn.
Lăng Thanh muốn làm diễn viên, anh tuy không muốn, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của hắn.
Lăng Thanh muốn anh yêu hắn trước, anh cũng thẳng thắn thành khẩn đem tình yêu của mình trao hết cho hắn.
Trong tình yêu, luôn phải có một bên yêu trước, nói lời yêu cho đối phương, Vu Thần hiểu rất rõ, nên anh hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện gì to tát.
Anh mang hết sự nhiệt tình, không ngại ngần, chân thành mà thích Lăng Thanh.
Anh vẫn luôn tin rằng Lăng Thanh cũng sẽ thích lại anh.
Em ấy đối tốt với mình như vậy, muốn thích mình như vậy, thậm chí còn giao bản thân cho mình không chút luyến lưu.
Em ấy chỉ là không dễ dàng yêu một ai đó thôi, nhưng chắc chắn một ngày nào đó em ấy sẽ thích mình.
Anh vẫn luôn tin là như vậy.
Nhưng đến hôm nay anh mới nhận ra, không phải Lăng Thanh không dễ yêu một người, mà là không dễ yêu anh.
Giữa bọn họ tồn tại quá nhiều ký ức không tốt đẹp, đối với Lăng Thanh, sự tồn tại của anh không phải điều gì tốt, nó gắn liền với rất nhiều thứ không hay trong quá khứ.
Đối với hắn, năm đó anh cùng phe với Lăng Bạch, đối lập hắn, cho nên sợ là hắn còn chả thèm quan tâm tới anh, ngay cả mặt anh còn chưa từng nhìn tới.
Lăng Thanh vẫn như cũ, cảm thấy anh đang ở đây giúp Lăng Bạch bắt nạt hắn.
Hắn đối với anh có khúc mắc, hơn nữa bản thân anh không phải mẫu người mà Lăng Thanh thích, nên mãi cho đến bây giờ Lăng Thanh nỗ lực muốn thích anh như vậy, nhưng vẫn không thích nổi.
Cả người Vu Thần vào lúc này dường như mất hết sức lực.
Anh không có cách nào sửa lại quá khứ, những chuyện đã xảy ra, anh không bao giờ có thể xóa bỏ.
Anh cũng không có cách nào thay đổi tính cách bản thân và khiến mình giống Quách Văn Hạo.
Thế thì làm sao mà anh có thể chờ đến lúc Lăng Thanh có thể thích mình chứ?
Bây giờ nghĩ lại, lúc Lăng Thanh kết hôn với anh tính ra rất đột ngột, bức bách, gấp gáp, có lẽ chỉ vì hận Lăng Bạch, cho nên muốn trả thù Lăng Bạch, cướp anh khỏi cậu ta mà thôi.
Hắn đối với anh không có tình yêu, vì thế mới mạnh dạng nói sau nửa năm sẽ dứt khoát ly hôn, có lẽ cũng vì vậy nên hắn mới chọn làm diễn viên, bằng mọi giá để mà tránh xa mình.
Chẳng qua trong khoảng thời gian này Lăng Thanh động tâm ngoài dự đoán, cho nên hắn mới cố gắng muốn thích mình.
Không muốn để mình ở đó xấu hổ đơn phương.
Đúng là cực kỳ thấu hiểu lòng người.
Cũng cực kỳ biết nhịn nhục.
Vì vậy, khi vừa mới bên nhau, Lăng Thanh vẫn luôn không muốn cùng mình thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cũng dễ hiểu thôi.
Bởi vì lúc ấy hắn đúng là không yêu mình, thậm chí cũng không muốn yêu.
(Annie: không phải đâu anh, tại người ta sợ có pầu thôi!)
Anh theo thói quen tự giễu bản thân, chắc là hắn chỉ muốn duy trì hình ảnh hôn nhân êm đềm thôi chứ trong lòng lúc ấy cũng muốn rời đi lắm rồi.
Là do anh sau này đã dùng tình yêu giam cầm Lăng Thanh.
Nhưng mà, cũng chỉ là giam cầm thôi.
Lăng Thanh không thể đáp lại anh, hắn chỉ có thể không ngừng ép buộc bản thân, nỗ lực, tiếp tục thuyết phục mình, muốn đáp lại anh.
Nhưng tình yêu làm sao mà chỉ cần nỗ lực thôi được.
Vu Thần nhắm hai mắt lại, nội tâm trống rỗng.
Lúc Lăng Thanh quay xong show thì đã sáu ngày trôi qua, buổi sáng nhận lại điện thoại từ đạo diễn mới phát hiện Lăng Bạch đã nhắn WeChat cho anh.
Đọc xong nội dung tin nhắn, Lăng Thanh liền có cảm giác chạy trời không khỏi nắng.
Má nó, Quách Văn Hạo!!! Đây đâu còn là nguyên thư nữa đâu, mạch truyện rối tung hết cả lên rồi mà sao cậu ta còn muốn kiên trì đi theo cốt truyện dzị?!
Không phải tui đã nói là tui đang sống rất tốt rồi à?!
Lăng Thanh bực đến nỗi vừa lên xe là nhắn WeChat ngay cho Vu Thần:【Em quay xong chương trình rồi, chắc cũng giống lần trước, chiều là xuống máy bay.】
Trong lúc đợi Vu Thần trả lời, hắn tranh thủ hồi âm Lăng Bạch:【Hôm bữa bận quay chương trình, không có mang điện thoại. Chuyện gì xảy ra vậy, em nói cụ thể cho anh nghe đi.】
Hắn đợi cỡ hai phút thì thấy Lăng Bạch gọi đến.
Lăng Thanh nhấc máy: "Sao mà phải gọi điện thoại luôn vậy?"
"Em đang ăn cơm." Lăng Bạch nói: "Gọi điện nói chuyện tiện hơn."
"Được rồi, vậy em nói đi."
"Dạ." Lăng Bạch nghĩ nghĩ, quyết định kể từ đầu: "Hôm đó anh Thần nhờ Thư Đồng gửi anh ấy những bức ảnh hồi nhỏ của anh qua...."
"Anh ấy muốn hình của anh làm gì?" Lăng Thanh khó hiểu.bg-ssp-{height:px}
Lăng Bạch đoán: "Chắc là muốn hiểu anh hơn."
Lăng Thanh:..... me no need
(câu gốc: duck不必 pinyin là yā bùbì, đồng âm với câu "tôi không cần". Nói trắng ra là: ai mượn?)
Thằng đó cũng có phải là tui đâu!
"Thư Đồng đưa rồi?"
"Đưa chứ." Lăng Bạch nuốt nước miếng: "Anh ấy muốn ảnh của anh, Thư Đồng cũng đâu có lý do gì mà không cho. Hôm đó cậu ấy có việc, không đi được, còn bắt em phải về nhà cầm đưa qua cho anh Thần đó."
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó thì gặp Quách Văn Hạo." Lăng Bạch buông đũa xuống. (bật mode nhiều chuyện).
"Tụi em chuẩn bị đi ăn rồi, tự nhiên ổng bay từ đâu ra mắng anh Thần xối xả vì làm chuyện có lỗi với anh, còn chửi em luôn. Em nói em chỉ là thằng sai vặt bị bắt đi giao hình thôi, vậy mà ổng còn chửi em là đồ lẳng lơ, đúng là điên vl é!"
Lăng Bạch tức giận nói: "Ổng có tư cách gì mà nói em như vậy! Hơn nữa em thực sự chỉ là đưa album ảnh thôi mà! Mắc gì mà lẳng lơ?"
Lăng Thanh cười khẽ: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ổng tiếp tục chửi anh Thần có lỗi với anh, nói ảnh không yêu anh, không tôn trọng anh, nên anh Thần bụp thằng chả luôn."
"Cá Nhỏ không bị thương chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, anh Thần lợi hại như vậy, Quách Văn Hạo bị thương nhưng ổng vẫn không cam lòng."
Lăng Thanh:..... cớ sao lại ra nông nổi này!
"Anh đoán xem ổng làm gì?" Lăng Bạch hỏi.
"Làm gì? Móc cái thư gì đó ra hả?"
Lăng Thanh cũng không biết rốt cuộc lá thư đó viết cái gì!
Lăng Bạch gật đầu: "Đúng dzị, ổng móc lá thư tỏ tình của anh ra á!"
Lăng Thanh:!!!! Trời má, nguyên chủ còn chơi cái này nữa hả!!!!
Lăng Thanh cảm thấy ông trời đang muốn diệt hắn, bản thân Vu Thần thích ăn dấm như vậy, nhìn thấy loại đồ vật này, chắc là tự ngâm nguyên trong lọ dấm luôn rồi.
"Cá Nhỏ có đọc được không?"
"Anh đoán xem?"
"Anh Thần đọc xong liền tức điên lên, cầm xé tan nát! Sau đó hai người bay vào khô máu."
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Bạch hỏi hắn: "Vậy anh có còn thích Quách Văn Hạo không?"
"Tất nhiên không thích." Lăng Thanh bực bội nói: "Cậu ta mắc gì mà cứ tự biên tự diễn vậy chứ! Chưa kể còn tự thêm đất diễn cho bản thân nữa!"
"Chuẩn!" Lăng Bạch phụ họa nói: "Em cũng thấy ổng phiền, mà thằng chả còn không biết xấu hổ đi chửi em, ổng nghĩ ổng là ai chứ."
"Được rồi, anh biết rồi, em lo ăn cơm đi, anh đi nghĩ cách giải thích cho Cá Nhỏ đây."
"Vậy anh nhớ giải thích rõ ràng nha." Lăng Bạch nói: "Em cảm giác anh Thần hình như để ý chuyện này lắm luôn."
Tất nhiên rồi, có ai mà không để ý tới mấy cái chuyện này chứ.
Trừ khi Vu Thần không thích hắn, không thì làm gì có chuyện tình địch đã đánh tới trước mặt rồi mà Vu Thần chịu để yên, cục cưng của hắn vẫn chỉ là một con cá dấm nhỏ thôi~
"Biết rồi, nhớ học hành đàng hoàng đấy." Lăng Thanh nói xong thì tắt điện thoại.
Vu Thần đã reply WeChat của hắn tự bao giờ, ngoài dự kiến của Lăng Thanh, anh nói:【Hôm nay anh có việc cho nên sẽ về nhà trễ một chút, em gọi Vân Hà đến đưa em về đi.】
Lăng Thanh nhìn nội dung tin nhắn, nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề, tuy rằng lúc làm việc, Vu Thần rất nghiêm túc, nhưng cũng vì anh là ông chủ cho nên thời gian tương đối tự do, cũng vì thế mỗi khi thời gian làm việc trùng với thời gian đi gặp mình, anh đều đặt mình lên trước tiên.
Trước kia lúc Lăng Thanh còn hay đi đóng phim, Vu Thần thà đem công việc về nhà làm đến một - hai giờ sáng, cũng chạy đi với hắn, đưa hắn tới đoàn phim.
Vậy mà bây giờ lại vì chuyện khác mà từ chối gặp hắn.
Xem ra, bây giờ không đơn giản chỉ là ghen nữa rồi.
Lăng Thanh có chút hơi tức giận, điện thoại cho Vân Hà: "Em bây giờ đang ngồi trên xe, chốc nữa sẽ tới khách sạn, chị đặt vé máy bay chưa? Đặt rồi thì sửa giờ dùm em với."
Hắn nhìn đồng hồ: "Giờ là giờ rưỡi, cỡ hơn hai tiếng nữa em tới khách sạn lấy đồ rồi ra sân bay luôn, chị xếp đồ vào hành lý giúp em liền nha."
Vân Hà ngạc nhiên: "Sao gấp vậy? Có chuyện gì à? Cậu không ở lại ăn cơm hả?"
"Chị mua giúp em chút đồ ăn nhẹ với, em lên xe ăn."
Vân Hà hoang mang, thầm nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Lăng Thanh bên kia đã cúp máy, cho nên cô cũng chỉ có thể giúp hắn xếp đồ vào trước.
Tô Thuật ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn bận rộn gọi điện thoại, hỏi: "Lát nữa cậu xuống xe là tới sân bay luôn à?"
"Ừ."
"Sao mà gấp vậy?"
Lăng Thanh tắt điện thoại: "Có chuyện cần phải xử lý."
"Có liên quan đến người quan trọng nhất của cậu à?"
"Đúng vậy."
Tô Thuật "Hừ" một tiếng, không cam lòng nói: "Người đó có cái gì tốt chứ."
"Nếu cùng cậu so sánh thì người đó đúng là tốt hơn nhiều lắm."
Tô Thuật: . . . .
Tô Thuật tức giận trừng mắt nhìn hắn, cậu cảm thấy Lăng Thanh bây giờ không còn là Lăng Thanh dịu dàng như hồi bữa nữa rồi!
Lăng Thanh không có tâm tư nào mà để ý đến cậu ta, trong lòng hắn đang bận rộn suy nghĩ nên giải quyết sự việc của Quách Văn Hạo thế nào.
Nhưng dù có nghĩ cỡ nào đi chăng nữa thì đây đều toàn là cửa chết, trừ khi hắn nói với Vu Thần hắn là người xuyên từ thế giới khác qua, không phải là Lăng Thanh của trước đây.
Nhưng loại chuyện này thật sự quá mức huyền huyễn, ai mà biết được là Vu Thần có tin hay không.
Lăng Thanh rối rắm ngồi dựa vào cửa sổ xe, nên nói hay không nói, đúng là khó lựa chọn quá mà!
Hai giờ bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn, Lăng Thanh xuống xe, thấy Vân Hà và Tiểu Lưu đang đứng trước đường lớn chờ mình, ba người cùng nhau lên xe bảo mẫu, chạy nhanh đến sân bay.
Trước khi lên máy bay, hắn có gửi một tin nhắn đến cho Vu Thần: 【 Em sửa lại chuyến bay rồi nè, hai tiếng nữa tới á~】
Vu Thần đọc tin nhắn, càng đọc càng cảm thấy phiền não.
Đêm nay anh đúng là có việc bận, nhưng cũng không phải là không thể đi rước Lăng Thanh, nếu anh muốn thì vẫn có thể bàn giao công việc cho người khác.
Chỉ là không biết vì sao, Vu Thần đột nhiên có hơi lo lắng khi gặp Lăng Thanh.
Anh sợ bản thân khi gặp được hắn rồi sẽ không nhịn được mà hỏi chuyện của Quách Văn Hạo, cũng sợ khi bản thân thấy hắn rồi sẽ nói ra lời không nên nói.
Sáu ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh thậm chí còn suy nghĩ đến, liệu bản thân vô hình trung có phải là đang giam cầm Lăng Thanh hay không?
Nếu Lăng Thanh không cùng anh ở bên nhau, nếu hai người bọn họ không kết hôn, liệu có phải là Lăng Thanh sẽ vui vẻ hơn không?
Và có thể hắn sẽ đi yêu một người khác, cùng người đó một lần nữa trải nghiệm hành trình hạnh phúc của yêu và được yêu.
Hôn nhân của anh và Lăng Thanh, có lẽ đối với Lăng Thanh là bảo hộ nhưng cũng chính là trói buộc.
Anh đem Lăng Thanh buộc lại, khiến hắn chỉ có thể ở trong nhà, chỉ có thể nhìn anh lại phải nỗ lực để thích anh, cho dù không thích thích thì cũng phải miễn cưỡng thích.
Có lẽ nếu không có cái trói buộc này, thì Lăng Thanh hẳn là cảm thấy tự do hơn nhỉ?
Và khi hắn thích một ai đó, sẽ không phải thêm chữ "muốn" ở phía trước nữa.
"Muốn thích" và "thích", tuy chỉ kém nhau một chữ thế nhưng lại cách xa nhau vạn dặm.
Vu Thần buông điện thoại di động xuống, trầm mặc nhìn màn hình máy tính.
------------------------------------------------------------------------------
Di: Chuyện là tui đi chửi lộn trên mạng bị facebook hạn chế acc rồi, éo đăng hay cmt gì được nên để lan tỏa sự cọc loz tới mọi người thì hai chương giảng hòa của đôi chẻ (-) tui sẽ đăng sau, mọi người tạm ngược tâm lúc đi ^^