Ngày hôm sau Hà Nhiễm tỉnh dậy rất trễ, lúc mở mắt ra thì người bên cạnh đã không còn ở trên giường.
Cô vô thức nhìn về phía nhà bếp, cũng không tìm thấy được bóng dáng Tiêu Hàn.
Hà Nhiễm ngồi dậy, mang giày vào rồi đi xuống lầu một.
Ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy Tần Tảo với con gái của chị ta đang ngồi trên ghế cắt tóc.
Nhìn quanh bốn phía, Tiêu Hàn vẫn không có ở đây.
Hà Nhiễm đứng tại chỗ một lát thì vuốt vuốt tóc, có một loại cảm giác rất bối rối.
"Chị sao lại ở đây?" Lấy lại tinh thần, cô hất cằm về phía Tần Tảo.
Tần Tảo cũng nhìn thấy Hà Nhiễm, hơi sững người: "Chị......."
Chị ta chưa kịp trả lời, Hà Nhiễm đã hỏi tiếp: "Tiêu Hàn đâu?"
Tần Tảo nói: "Anh ấy ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi."
Hà Nhiễm à một tiếng, từ cầu thang đi xuống.
Đi đến gần hơn mới nhìn thấy vết thương trên mặt Tần Tảo, ở gò má có một vết trầy xước.
Nghiêng đầu nhìn cô con gái của chị ta đầu tóc cũng rất lộn xộn, nhìn qua có lẽ đã gặp chuyện không may gì đó.
Hà Nhiễm cau mày hỏi: "Có chuyện gì với hai người vậy?"
Giọng nói Tần Tảo dần nhỏ lại: "Có người đến gây phiền toái."
"Ai?"
Ánh mắt Tần Tảo trốn tránh, không định nói ra.
Hà Nhiễm không chút hoang mang mà chờ đợi, lại thay đổi lời nói một lần nữa: "Chị ngày hôm qua đã cam đoan với tôi sẽ không đến quấy rầy Tiêu Hàn nữa. Sao hôm nay mới sáng sớm đã tìm đến tận cửa rồi, bảo tôi tin chị thế nào đây?"
"......"
Hà Nhiễm híp mắt, "Cho dù thiệt sự có người tìm chị gây chuyện thì người đàn ông của chị cũng mặc kệ sao? Chị đến tìm Tiêu Hàn thì có ích gì?"
"Người đàn ông của tôi, anh ấy.....anh ấy bị bắt rồi." Tần Tảo do dự cả buổi trời ,rốt cục cũng chịu nói ra "Tới gây chuyện với tôi là vợ của anh ấy."
Câu chuyện lúc trước của Tần Tảo, cô đã nghe Tiêu Hàn nói qua một lượt cũng nhớ được bảy tám phần.
Cô ngồi xuống đối diện Tần Tảo, không nhanh không chậm nói: "Cô ở với ông ta bao nhiêu năm, mà một chút chuyện như vậy cũng không xử lí được?"
Tần Tảo thấp giọng nói: "Lúc trước còn có anh ấy bảo vệ nhưng mà bây giờ anh ấy bị nhốt vào tù rồi, cũng không quản được nhiều như vậy nên vợ anh ấy liền....."
Hà Nhiễm chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.
Mấy người này như phi tần trong hậu cung, có hoàng đế bên cạnh thì phong quang vô hạn, hoàng đế vừa rời cung thì thế lực cũng mất, thậm chí chết lúc nào không hay.
Thở dài một tiếng, Hà Nhiễm hỏi: "Người đàn ông của cô còn có thể ra không?"
"Tội trạng rất nghiêm trọng, e là......" Giọng nói Tần Tảo hơi dừng lại, hốc mắt đã phiếm hồng, "Ra không được."
Hà Nhiễm trầm ngâm một lúc lâu, bình tĩnh nhận định: "Vậy thì chị nên dẫn con gái rời khỏi Quảng Châu, vợ của ông ta không thể trêu vào thì chỉ còn cách là trốn đi thật xa."
"Chị....." Tần Tảo muốn nói lại thôi, dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói: "Chị không có tiền."
Hà Nhiễm không thể tin nổi: "Chị ở cùng người đàn ông ấy lâu như vậy, cũng không để dành cho mình chút đỉnh?"
Tần Tảo hữu khí vô lực lắc đầu: "Vốn dĩ là có, đều bị vợ của anh ấy lấy lại hết."
"Chị không phải đã từng đóng phim sao, không thể tự kiếm được tiền?"
Tần Tảo lại chậm rãi lắc đầu: "Đều là anh ấy giúp chị an bài một vài vai nhỏ, không có nhận lương. Bây giờ cũng không có ai đến tìm chị diễn nữa......"
Chị ta không để lại cho chính mình bất kỳ đường lui nào.
"Vậy bây giờ chị dự dịnh thế nào?" Hà Nhiễm khoanh tay lại, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo: "Tiêu Hàn cũng không có tiền cho chị."
"Không, chị không phải đến đây xin tiền." Tần Tảo cuống quít khoát tay giải thích: "Đêm nào cũng có người lạ tới ném đồ vào nhà nên chị rất sợ, nhưng chị ở đây lại không có bạn bè thân thích, vì thế mới nghĩ đến việc tìm anh ấy nói chuyện."
Hà Nhiễm tìm chữ trong lời nói: "Tìm đàn ông để ngủ ngon hơn phải không?"
Tần Tảo bị cô nói tới nỗi bối rối mặt mày, liên tục khoát tay: "Không phải, chị không có ý đó....."
Nói đến đây thì Tiêu Hàn ở bên ngoài bước vào, trên tay cầm theo mấy phần đồ ăn sáng.
Cùng trở về với anh ấy còn có một con mèo hoa lớn.
Con mèo Táo Táo này bình thường lúc nào cũng lạnh nhạt Hà Nhiễm, nhưng vừa nhìn thấy Tần Tảo lại rất là thân thiết.
Nó nhảy lên chân Tần Tảo, híp mắt ngoan ngoãn nằm xuống, bộ dạng giống như vừa mới gặp được bà chủ của ngôi nhà.
Hà Nhiễm đột nhiên hiểu được tên còn mèo này là từ đâu mà có.
Táo Táo không phải là đồng âm với Tảo Tảo sao.
Tiêu Hàn mời mấy người lại cùng ăn sáng, Tần Tảo dắt con gái lên lầu rửa tay trước.
Tiêu Hàn nghiêng mắt nhìn Hà Nhiễm một cái, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Hà Nhiễm nói trước: "Em nghe chị ta nói hết rồi."
Tiêu Hàn muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Hà Nhiễm nói tiếp: "Anh lát nữa đưa chị ta đi tìm một cái khách sạn nào đó gần đây ở tạm một thời gian đi, cứ bị người ta quấy rầy như vầy cũng có ngày điên mất."
Tiêu Hàn không nói tiếng nào, đôi mắt đen như mực ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Hà Nhiễm sờ lại mặt mũi, hỏi anh: "Nhìn em làm gì?"
Tiêu Hàn nói: "Em không giận chứ?"
Hà Nhiễm nhìn lại anh: "Em có tâm trạng để giận sao?"
Tiêu Hàn vẫn bán tín bán nghi nhìn cô.
Hà Nhiễm cảm thấy buồn cười, cô nhẹ nhàng nói: "Tiêu Hàn, ai cũng có quá khứ. Em cũng không thể phủ nhận quãng thời gian của hai người, anh lạnh nhạt với chị ta mới là có vấn đề."
"Nhưng mà." Hà Nhiễm đưa tay chọc chọc vào mặt anh, nói tiếp: "Chị ta dạy anh rất tốt, thế mà lại để em ngồi mát ăn bát vàng, đây là chuyện tốt nha."
"......" Tiêu Hàn bật cười, bắt lấy bàn tay ở trên mặt, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Chưa bao giờ thấy em như thế này."
Hà Nhiễm cũng mỉm cười: "Vậy bây giờ anh được thấy rồi đó."
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tiêu Hàn đưa hai mẹ con Tần Tảo rời đi.
Cũng không biết là làm cái gì mà đi rất lâu, tới trưa mới quay lại.
Anh đưa cô một phần đồ ăn nhanh, được mua ở quán ăn của Bàn Tử.
Ăn xong, trong tiệm có mấy vị khách tới cũng là mấy ông bà cụ ở gần đây hay tìm Tiêu Hàn để cắt tóc.
Hà Nhiễm lấy sổ phác thảo ra, dùng bút chì vẽ lại khung cảnh ngày hôm đó.
Buổi sáng bị những những việc lặt vặt xen vào nhưng rất nhanh đã bị quên đi, thời gian buổi chiều mới là lúc nhàn nhã và mãn nguyện.
Tiêu Hàn hôm nay không có ra ngoài đi làm nhưng cũng không vì thế mà trở nên rãnh rỗi. Anh đem theo cây kéo dài và một bình tưới nước bắt đầu chăm sóc các chậu cây bên ngoài hàng rào.
Hà Nhiễm đứng sau lưng anh, nói: "Tiêu Hàn, anh dạy em trồng cây đi."
Tiêu Hàn quay đầu nhìn cô, ánh mắt như phát hiện điều gì đó mới mẻ: "Sao tự dưng lại hứng thú với việc này?"
Hà Nhiễm nói: "Thời tiết của Bắc Kinh quá tệ, muốn trồng một ít cây cỏ trong nhà để thanh lọc không khí."
Tiêu Hàn gật đầu, "Tốt lắm."
Anh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào đuôi của cây lưỡi hổ, "Thời tiết bây giờ ấm áp rất thích hợp để trồng, bình thường cũng có thể dễ dàng mua ở chợ cây cảnh."
Hà Nhiễm sau khi đánh giá vài giây thì nhăn mũi lại, không hài lòng cho lắm: "Cây này quá xấu, có thể xem cây nào thích hợp hơn được không?"
"Vậy thì trồng hoa đi." Tiêu Hàn suy nghĩ, nói: "Hoa hồng cùng cúc Châu Phi cũng không tệ nhưng hoa hồng thì rất khó để chăm sóc."
Anh nhìn Hà Nhiễm dường như cân nhắc gì đó, cuối cùng mới thay cô quyết định: "Nuôi cúc Châu Phi đi."
Hà Nhiễm hỏi: "Tại sao?"
Tiêu Hàn cong môi nói: "Hoa cúc rất hợp với em."
Hà Nhiễm giận tái mặt, tưởng anh đang đùa giỡn cô, nên trừng mắt nhìn anh.
Tiêu Hàn ngược lại rất thành thật nói: "Lúc trước ở công viên, có nghe nam sinh kia ngâm một câu thơ."
"Hử?" Hà Nhiễm đợi anh nói tiếp.
"Ngã hoa khai hậu bách hoa sát." Tiêu Hàn nói xong, ánh mắt liền chăm chú nhìn vào cô.
Hoa của tôi nở, trăm hoa đều bị diệt sạch.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc làm Hà Nhiễm không thể không bật cười.
Cô hỏi: "Anh muốn nói em là người phụ nữ cuối cùng của anh sao?"
Tiêu Hàn cũng không suy xét mà gật đầu.
"Bài thơ này không dùng với nghĩa đó." Hà Nhiễm bình thản nói.
Tiêu Hàn cúi đầu ồ một tiếng, "Anh không được học nhiều."
Khóe miệng Hà Nhiễm cong lên: "Nhưng anh có cách lý giải của riêng mình là rất tốt."
Hà Nhiễm quay người hướng vào trong nhà, vỗ tay quyết định: "Vậy thì nuôi cúc Châu Phi đi."
Hai ngày sau, Hà Nhiễm an phận ở nhà làm bài tập.
Con người một khi đã bận rộn thì sẽ không có thời gian quan tâm đến những việc khác, nhưng tình trạng giấc ngủ của cô hai hôm nay không được tốt, đêm dài lắm mộng.
Cuối cùng cô vẫn gọi cho Hàn Tự một cuộc điện thoại.
"Không phải muốn xem phim sao? Bây giờ đi thôi."
Hàn Tự chuyện bé xé ra to bao hết cả rạp phim, họ ngồi cạnh nhau ở vị trí tốt nhất chính giữa rạp phim.
Trong ngực Hà Nhiễm ôm một hộp bắp rang lớn, Hàn Tự thỉnh thoảng cũng đưa tay bốc vài miếng bỏ vào miệng.
Hà Nhiễm yên tĩnh, kiên nhẫn coi hết cả bộ phim.
Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim mặt trời cũng đã nhô cao, Hà Nhiễm liền cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt.
Có lẽ vì gần đây ngủ quá ít nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó cô đi theo Hàn Tự đến một nhà hàng đã đặt bàn sẵn để ăn trưa, một cái nhà hàng to như vậy vẫn như cũ chỉ có hai người.
Hà Nhiễm ngồi ở trước bàn, hai tay cầm dao nĩa ra sức vật lộn với miếng bít tết.
Mỗi lần cắt được một chút, cô lại thấy choáng váng phải dừng lại nghỉ ngơi. Càng về sau càng cảm thấy bản thân người cô không được khỏe cho lắm.
Cô ngước nhìn Hàn Tự ngồi đối diện, biểu cảm trên mặt của cậu ta cũng coi như là vui vẻ.
Hôm nay không thể chọc cho Hàn Tự mất hứng, Hà Nhiễm kiên trì đem thức ăn trên đĩa ăn hết.
Sau khi dùng bữa xong, Hàn Tự ung dung lau miệng hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Gương mặt lạnh nhạt của Hà Nhiễm cố kéo ra một nụ cười: "Cậu chọn đi."
Gần đây rất hiếm khi Hà Nhiễm nghe lời nhu thuận như vậy, tới Hàn Tự cũng có thể cảm nhận được sự khác lạ của cô.
Từ lúc cô chủ động hẹn cậu ta tới giờ, chắc chắn đã có chuyện gì bất thường.
Cậu ta dò xét nhìn cô trong chốc lát, mở miệng hỏi: "Cô đây là đồng ý tiếp nhận tôi?"
Ánh mắt Hà Nhiễm rất yên tĩnh, không trả lời lại.
Hàn Tự tiếp tục nói: "Nếu vậy thì chắc không phải rồi."
"Cô lúc trước có nói qua, nếu cô đột nhiên đối xử ân cần với tôi thì chắc chắn là đang có âm mưu."
Hàn Tự trở nên thông minh hơn tiếp tục đánh giá Hà Nhiễm: "Cô muốn cái gì?"
Hà Nhiễm uống một ngụm nước, chậm rãi đặt ly xuống rồi mở miệng nói: "Hàn Tự, cho tôi mượn ít tiền."
Hàn Tự nhướn mày.
Hà Nhiễm rất ít khi nói chuyện tiền bạc với cậu ta. Không đúng, phải nói là trước giờ chưa từng có.
Nhưng mà đối với Hàn đại thiếu gia mà nói, chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
Cho nên cậu ta cũng không quá để tâm đến lời nói của Hà Nhiễm, chỉ hỏi: "Cô muốn bao nhiêu?"
" vạn."
Hà Nhiễm đưa ra một con số khiến người ta phải líu lưỡi.
Hơi nằm ngoài dự kiến, Hàn Tự khẽ nhíu mày: "Cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Hà Nhiễm nói: "Cậu đừng hỏi mục đích của tôi, sau này tôi sẽ đem tiền trả lại cho cậu."
Hàn Tự truy hỏi: " vạn không phải số tiền nhỏ, cô gặp phải chuyện phiền toái gì sao?"
"Không có, tôi chỉ có một số nhu cầu cấp bách cần tiền."
"Cô không nói cho tôi nghe cô muốn làm gì, thì tôi không thể cho cô mượn được."
Hai tay Hà Nhiễm nắm chặt ly thủy tinh, sau khi trầm mặc một lúc mới nói: "Bây giờ tôi không thể nói, về sau sẽ nói cho cậu biết."
"......."
Cô còn bổ sung thêm: "Không phải chuyện gϊếŧ người, cướp của gì đâu."
"......"
Hà Nhiễm nâng mí mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Tự.
Cô đúng mực nói: "Cậu giúp hay không giúp?"
Hàn Tự đối mặt với cô một lúc lâu, thì hổn hển quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mẹ kiếp." Hàn Tự cam chịu nói. Cậu ta lấy từ trong bóp tiền ra một tấm thẻ, rồi quăng nó lên bàn, "Cầm đi."
Vẻ mặt Hàn Tự trông có vẻ phiền muộn: "Đây là quà thành niên của lão già nhà tôi tặng cho. Cô bây giờ đang nợ tôi một chiếc xe thể thao, tốt nhất mấy ngày này đừng có chọc tôi nổi giận!"
Hà Nhiễm mím môi, "Được, cảm ơn."