Edit: meowluoi
Mạc Nhiên khóc, trái tim Kỳ Diệu cũng đau lòng theo.
“Ba, chị, hai người đừng cãi nhau nữa… Là con và anh trai không tốt, ô…”
Tiểu tử vừa khóc thút thít vừa mang tất cả sai lầm ôm vào người mình và anh trai, Kỳ Diệu cảm thấy khó chịu.
“Mạc Nhiên đừng khóc, đừng khóc nữa. Các em không có làm gì sai.” cô bước nhanh vòng qua bàn trà, ngồi xổm xuống trước người tiểu tử, đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Sau đó, cô nghiêng đầu tức giận bất bình trừng Mạc Minh một cái.
Bao nhiêu năm qua chưa có người nào dám trừng mắt với mình ảnh đế đại nhân im lặng không nói gì.
“Ngoan, đừng khóc nữa, chị đau lòng lắm.” cô quay đầu lại, đổi thành dịu dàng, “Việc này, là do chị chưa bàn trước với ba em, không phải là hai đứa sai, đừng khóc, đừng khóc nữa, được không?”
Thấy tiểu tử vẫn không nhịn được rơi nước mắt, cô vô ý thức ôm cậu vào trong lòng.
“Ngoan, không khóc, không khóc. Là chị và ba không tốt, Mạc Nhiên và anh trai đều là đứa bé ngoan, không khóc nữa được không?”
cô rất có thiên phú dỗ dành an ủi, duỗi tay vỗ nhè nhẹ vào sau lưng tiểu tử, nhìn Mạc Minh mở miệng lại đóng.
anh muốn giáo dục con trai tự mình lau khô nước mắt, dù sao đứa bé là con trai, sao có thể động một tí là rơi nước mắt chứ? Nhưng mà, nhìn thấy tiểu nha đầu dịu dàng dụ dỗ con trai anh, làm anh không nóira được, anh vừa muốn mở miệng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nuốt trở vào.
“Đừng khóc.” Cuối cùng, anh không tự chủ được tới gần, trầm giọng nói hai chữ này.
Cũng không biết là do “Mệnh lệnh” của anh có tác dụng, hay là cô nhẹ nhàng trấn an, Mạc Nhiên nghẹn ngào cách ra Kỳ Diệu, lau khô nước mắt của chính mình.
Lúc này Mạc Du ở bên cạnh dắt tay em trai, kéo cậu cùng đi đến bên cạnh Mạc Minh.
“Ba, chúng con biết mình sai rồi, ba đừng trách chị.”
Tiểu tử mới một mét ra mặt nắm tay em trai, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cha.
Mạc Minh nhìn khuôn mặt cậu khẩn trương, lại nhìn mắt con trai nhỏ, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
“Về sau không được phép ăn những thứ này.”
“Này…”
Kỳ Diệu vừa nghe câu này, đương nhiên không vui, nhưng cô vừa mới mở miệng phản bác, ánh mắt đáng sợ của người đàn ông nhìn cô.
Thôi…Vạn nhất nói lại cãi nhau với anh, hai tiểu gia hỏa sẽ không dễ chịu…
Nhìn mặt Mạc Du và Mạc Nhiên, Kỳ Diệu quyết định tạm thời nhịn xuống, để sau này nói vậy.
Hai phút sau, cô lấy một chiếc khăn nóng, thay Mạc Nhiên rửa mặt, phát hiện hốc mắt Mạc Du cũng có chút hồng, cô cũng giúp cậu lau mặt. Xong việc, cô cũng mặc kệ ánh mắt sau lưng nhìn chằm chằm ba người, tự ý mang hai tiểu gia hỏa vào thư phòng, giúp bọn chúng dọn xong dụng cụ vẽ tranh.
Mắt nhìn thấy chị có thể lại đi ra ngoài tái chiến với ba ba trăm hiệp, Mạc Nhiên vội vàng giữ vạt áo cô, cầu xin cô đừng “Cãi nhau” với ba nữa.
Kỳ Diệu nghe vậy hơi kinh ngạc, sau đó nhìn chăm chú tiểu tử cầu xin.
Đừng nhìn hai đứa bé ngày thường một đứa yếu đuối, một đứa lạnh lùng, nhưng bọn chúng chỉ là đứa bé năm tuổi. Bọn chúng rất nhạy cảm, cũng rất yếu đuối, sợ hãi nhất là ba mất hứng, sợ ba không thích bọn chúng, sợ hãi người bên cạnh vì bọn chúng mà nổi lên tranh chấp.
Đáng tiếc, bọn chúng coi trọng nhất là ba, hình như cũng không có ý thức được điểm này.
Kỳ Diệu chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu Mạc Nhiên.
“Yên tâm đi, chị chỉ đi nói đạo lý với ba em, sẽ không gây gổ với ba em đâu.” cô dừng lại một chút, cười với hai tiểu tử, “Chị là người ba em dùng tiền thuê chăm sóc các em, ba em là kim chủ, chị sao dám đắc tội với ba em chứ? Vạn nhất ba em không phát tiền lương cho chị, chị phải khóc ấy chứ, có phải không?”
Tiểu tử thông minh, nghe hiểu Kỳ Diệu nói đùa, cười với cô.
Kỳ Diệu bị cậu cười làm cho nhộn nhạo, cuối cùng kìm không được, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Mạc Nhiên bị cô chọc cười khanh khách không ngừng.
“Được rồi! Các em ở trong này vẽ tranh, chị đi rồi về ngay - - ”
Học bộ dáng diễn viên, cô cười với hai tiểu gia hỏa, ném một lời kịch cổ, mới nhanh nhẹn rời đi.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không nghĩ tới, khi cô đi tới phòng khách, lại nhìn thấy hình ảnh ảnh đế quốc dân đang ngồi ăn sữa chua.
không hổ là nam thần, ăn sữa chua cũng tao nhã như vậy - - không đúng! Bây giờ việc cô quan tâm, không phải là cái này được không?
Kỳ Diệu như một cơn gió chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đang ăn mỹ vị.
“anh…”
Mạc Minh ngẩng đầu lên, trên mặt không một chút biểu cảm.
Kỳ Diệu cho rằng, ảnh đế có tố chất tâm lý rất tốt.
“Mạc tiên sinh, lẽ nào anh không biết, là người trưởng thành, vừa này anh vừa dạy dỗ đứa bé khôngcho bọn chúng ăn đồ ngọt, sau lưng ở chỗ này… anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
Đây là điển hình của “Chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn”, sao anh có thể điềm nhiên như không thế!
Lúc cô nương đang căm phẫn, người đàn ông không một chút hoang mang thu hồi ánh mắt, ngoài miệng lạnh nhạt hỏi một câu ngược lại: “không phải cô mời tôi ăn sao?”
Kỳ Diệu kinh ngạc, bắt đầu hồi tưởng lại.
Đinh - -
Đúng vậy, một phút trước, là cô tự tay mang đồ ăn đến mời anh ăn. Nhưng mà!
“Bây giờ giống lúc trước sao? Nếu như anh và bọn trẻ ăn cùng nhau, tôi đương nhiên đồng ý làm cho anh ăn. Nhưng anh làm cái gì? không hiểu chuyện mà giáo huấn Mạc Du, Mạc Nhiên, đợi hai đứa bé đirồi, chính mình lại ngồi đây ăn, anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Tại sao tôi phải cảm thấy xấu hổ? cô đã nói, bọn chúng là đứa trẻ, tôi là đại nhân, tất nhiên không thể so sánh được.”
Còn “không thể so sánh được” nữa chứ…
Kỳ Diệu không hiểu được lời anh nói, hoài nghi chiếm cứ đầu óc cô.
ảnh đế quốc dân, là người có hai nhân cách sao?
Mạc Nhiên khóc, trái tim Kỳ Diệu cũng đau lòng theo.
“Ba, chị, hai người đừng cãi nhau nữa… Là con và anh trai không tốt, ô…”
Tiểu tử vừa khóc thút thít vừa mang tất cả sai lầm ôm vào người mình và anh trai, Kỳ Diệu cảm thấy khó chịu.
“Mạc Nhiên đừng khóc, đừng khóc nữa. Các em không có làm gì sai.” cô bước nhanh vòng qua bàn trà, ngồi xổm xuống trước người tiểu tử, đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Sau đó, cô nghiêng đầu tức giận bất bình trừng Mạc Minh một cái.
Bao nhiêu năm qua chưa có người nào dám trừng mắt với mình ảnh đế đại nhân im lặng không nói gì.
“Ngoan, đừng khóc nữa, chị đau lòng lắm.” cô quay đầu lại, đổi thành dịu dàng, “Việc này, là do chị chưa bàn trước với ba em, không phải là hai đứa sai, đừng khóc, đừng khóc nữa, được không?”
Thấy tiểu tử vẫn không nhịn được rơi nước mắt, cô vô ý thức ôm cậu vào trong lòng.
“Ngoan, không khóc, không khóc. Là chị và ba không tốt, Mạc Nhiên và anh trai đều là đứa bé ngoan, không khóc nữa được không?”
cô rất có thiên phú dỗ dành an ủi, duỗi tay vỗ nhè nhẹ vào sau lưng tiểu tử, nhìn Mạc Minh mở miệng lại đóng.
anh muốn giáo dục con trai tự mình lau khô nước mắt, dù sao đứa bé là con trai, sao có thể động một tí là rơi nước mắt chứ? Nhưng mà, nhìn thấy tiểu nha đầu dịu dàng dụ dỗ con trai anh, làm anh không nóira được, anh vừa muốn mở miệng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nuốt trở vào.
“Đừng khóc.” Cuối cùng, anh không tự chủ được tới gần, trầm giọng nói hai chữ này.
Cũng không biết là do “Mệnh lệnh” của anh có tác dụng, hay là cô nhẹ nhàng trấn an, Mạc Nhiên nghẹn ngào cách ra Kỳ Diệu, lau khô nước mắt của chính mình.
Lúc này Mạc Du ở bên cạnh dắt tay em trai, kéo cậu cùng đi đến bên cạnh Mạc Minh.
“Ba, chúng con biết mình sai rồi, ba đừng trách chị.”
Tiểu tử mới một mét ra mặt nắm tay em trai, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cha.
Mạc Minh nhìn khuôn mặt cậu khẩn trương, lại nhìn mắt con trai nhỏ, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
“Về sau không được phép ăn những thứ này.”
“Này…”
Kỳ Diệu vừa nghe câu này, đương nhiên không vui, nhưng cô vừa mới mở miệng phản bác, ánh mắt đáng sợ của người đàn ông nhìn cô.
Thôi…Vạn nhất nói lại cãi nhau với anh, hai tiểu gia hỏa sẽ không dễ chịu…
Nhìn mặt Mạc Du và Mạc Nhiên, Kỳ Diệu quyết định tạm thời nhịn xuống, để sau này nói vậy.
Hai phút sau, cô lấy một chiếc khăn nóng, thay Mạc Nhiên rửa mặt, phát hiện hốc mắt Mạc Du cũng có chút hồng, cô cũng giúp cậu lau mặt. Xong việc, cô cũng mặc kệ ánh mắt sau lưng nhìn chằm chằm ba người, tự ý mang hai tiểu gia hỏa vào thư phòng, giúp bọn chúng dọn xong dụng cụ vẽ tranh.
Mắt nhìn thấy chị có thể lại đi ra ngoài tái chiến với ba ba trăm hiệp, Mạc Nhiên vội vàng giữ vạt áo cô, cầu xin cô đừng “Cãi nhau” với ba nữa.
Kỳ Diệu nghe vậy hơi kinh ngạc, sau đó nhìn chăm chú tiểu tử cầu xin.
Đừng nhìn hai đứa bé ngày thường một đứa yếu đuối, một đứa lạnh lùng, nhưng bọn chúng chỉ là đứa bé năm tuổi. Bọn chúng rất nhạy cảm, cũng rất yếu đuối, sợ hãi nhất là ba mất hứng, sợ ba không thích bọn chúng, sợ hãi người bên cạnh vì bọn chúng mà nổi lên tranh chấp.
Đáng tiếc, bọn chúng coi trọng nhất là ba, hình như cũng không có ý thức được điểm này.
Kỳ Diệu chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu Mạc Nhiên.
“Yên tâm đi, chị chỉ đi nói đạo lý với ba em, sẽ không gây gổ với ba em đâu.” cô dừng lại một chút, cười với hai tiểu tử, “Chị là người ba em dùng tiền thuê chăm sóc các em, ba em là kim chủ, chị sao dám đắc tội với ba em chứ? Vạn nhất ba em không phát tiền lương cho chị, chị phải khóc ấy chứ, có phải không?”
Tiểu tử thông minh, nghe hiểu Kỳ Diệu nói đùa, cười với cô.
Kỳ Diệu bị cậu cười làm cho nhộn nhạo, cuối cùng kìm không được, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Mạc Nhiên bị cô chọc cười khanh khách không ngừng.
“Được rồi! Các em ở trong này vẽ tranh, chị đi rồi về ngay - - ”
Học bộ dáng diễn viên, cô cười với hai tiểu gia hỏa, ném một lời kịch cổ, mới nhanh nhẹn rời đi.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không nghĩ tới, khi cô đi tới phòng khách, lại nhìn thấy hình ảnh ảnh đế quốc dân đang ngồi ăn sữa chua.
không hổ là nam thần, ăn sữa chua cũng tao nhã như vậy - - không đúng! Bây giờ việc cô quan tâm, không phải là cái này được không?
Kỳ Diệu như một cơn gió chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đang ăn mỹ vị.
“anh…”
Mạc Minh ngẩng đầu lên, trên mặt không một chút biểu cảm.
Kỳ Diệu cho rằng, ảnh đế có tố chất tâm lý rất tốt.
“Mạc tiên sinh, lẽ nào anh không biết, là người trưởng thành, vừa này anh vừa dạy dỗ đứa bé khôngcho bọn chúng ăn đồ ngọt, sau lưng ở chỗ này… anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
Đây là điển hình của “Chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn”, sao anh có thể điềm nhiên như không thế!
Lúc cô nương đang căm phẫn, người đàn ông không một chút hoang mang thu hồi ánh mắt, ngoài miệng lạnh nhạt hỏi một câu ngược lại: “không phải cô mời tôi ăn sao?”
Kỳ Diệu kinh ngạc, bắt đầu hồi tưởng lại.
Đinh - -
Đúng vậy, một phút trước, là cô tự tay mang đồ ăn đến mời anh ăn. Nhưng mà!
“Bây giờ giống lúc trước sao? Nếu như anh và bọn trẻ ăn cùng nhau, tôi đương nhiên đồng ý làm cho anh ăn. Nhưng anh làm cái gì? không hiểu chuyện mà giáo huấn Mạc Du, Mạc Nhiên, đợi hai đứa bé đirồi, chính mình lại ngồi đây ăn, anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Tại sao tôi phải cảm thấy xấu hổ? cô đã nói, bọn chúng là đứa trẻ, tôi là đại nhân, tất nhiên không thể so sánh được.”
Còn “không thể so sánh được” nữa chứ…
Kỳ Diệu không hiểu được lời anh nói, hoài nghi chiếm cứ đầu óc cô.
ảnh đế quốc dân, là người có hai nhân cách sao?