Edit: meowluoi
Kỳ Diệu không nghĩ tới, khó có khi ra cửa xa một tí lại ngẫu nhiên gặp được Lâm Tư.
Hai tháng trước anh ta đi công tác nước ngoài, vừa vặn giảm thời gian hai bên gặp mặt. Lâm Tư khôngtồn tại trong thời gian này, Kỳ Diễu đổi mỗi tuần thăm vợ chồng nhà họ Lâm một lần thành một tháng hai lần, nói là do vừa mới tốt nghiệp, công việc khá bận rộn. Vợ chồng nhà họ Lâm cũng không so đo, mới đầu bọn họ còn chủ động thay con trai nhắc đến hôn sự. Kỳ Diệu không mang chuyện Lâm Tư bắt cá hai tay nói cho hai người, bởi vì thứ nhất cô không muốn hai vị trưởng bối mất mặt, hai là người trong cuộc còn chưa có thừa nhân, cô tùy tiện mang việc này nói ra, chỉ sợ lại rơi vào cục diện bế tắc. Như vậy, chi bằng cứ tạm xử lý, mọi người đều ngầm hiểu, mọi việc cũng không giải quyết được.
Bao nhiêu trốn tránh Kỳ Diệu dự định, gần đây nhất khi đi thăm hai vợ chồng nhà họ Lâm cũng khôngđề cập đến chuyện cưới gả, cô quyết định, cứ như vậy thôi. cô nghĩ rằng, vợ chồng nhà họ Lâm đã nhìn ra được cái gì, hoặc là, từ trong miệng con trai bọn họ thăm dò ra được cái gì. Thế nên, bọn họ tự biết đuối lý, nảy sinh ý nghĩ giống như cô.
đã như vậy, bây giờ cô đối mặt với Lâm Tư cũng là chuyện tự nhiên.
“thật khéo, anh cũng đến đây.” Thời gian xa cách gặp lại khuôn mặt cô từng mê muội, trong đầu Kỳ Diệu vẫn như cũ không tiêu tan, có thể cô vẫn tươi cười mở miệng, ý đồ đánh đòn phủ đầu.
Lâm Tư thấy cô cười một tiếng, anh ta tỉnh táo lại, cười thản nhiên hỏi cô, vì sao không nhận điện thoại của anh ta.
Nụ cười trên mặt của Kỳ Diệu nhạt đi.
Kỳ thật, trong lòng cô hiểu, đã đến lúc ngả bài rồi.
“anh Lâm Tư, em cảm thấy, em vẫn nên gọi anh một tiếng ‘anh trai’ thôi.” cô không tự chủ được cúi đầu xuống, không lớn không nhỏ nói rõ ràng.
Lâm Tư nhìn chăm chú cô cúi xuống, thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt.
“Diệu Diệu em nói lời này là có ý gì?”
“Em có ý gì, không phải anh đều hiểu sao? Vì sao nhất định bắt em nói trắng ra?”
Kỳ Diệu vẫn cúi đầu như cũ, vô ý thức cọ xát mũi chân xuống đất. Động tác quen thuộc này, trong lòng Lâm Tư cảm thấy yên tâm hơn chút.
Mỗi lần Kỳ Diệu làm động tác này chứng tỏ trong lòng cô đang căng thẳng, anh ta lớn lên cùng cô, sao có thể không hiểu chứ?
Lâm Tư nhếch môi khẽ mỉm cười, nhấc chân tiến lên hai bước.
“Thế nào? không lẽ bởi vì chuyện khách hàng kia mà tức giận sao?” anh ta cúi người xuống, động cái cổ, cố gắng nhìn mặt cô gái, ai ngờ mặt còn chưa nhìn được, đối phương đã lùi về phía sau hai bước.
Khuôn mặt Lâm Tư cứng đờ, nhưng lại lập tức khôi phục như ban đầu.
“thật sự vẫn còn so đo chuyện này sao?”
anh ta đưa một tay ra, vốn định ôm Kỳ Diệu vào trong lòng dụ dỗ thật tốt, ai ngờ cô lại tránh.
“Diệu Diệu.” Lần này sắc mặt người đàn ông quả nhiên trở nên khó coi.
“anh Lâm Tư, em vẫn cảm thấy anh là người tốt.” anh ta nhìn cô ngẩng đầu lên, nghe cô nghiêm túc nói, “anh đã thích người khác, có thể đừng diễn trò trước mặt em nữa được không? Đối với em và cô bé kia đều không công bằng!”
Lời vừa nói ra, gương mặt Lâm Tư cũng không giữ được nữa.
“Diệu Diệu! anh đã giải thích với em rồi, anh và cô bé kia chỉ là quan hệ làm ăn, sao em vẫn còn hiểu lầm anh chứ?” anh ta nhịn không được lại bước lên một bước, đã thấy tiểu cô nương giống như mèo dựng lông, lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn thẳng anh ta.
“anh muốn em mang chứng cứ ra đặt trước mặt anh, anh mới bằng lòng thừa nhận sao?” Ngay sau đó, trong giọng nói của cô xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Chất vấn xong, Kỳ Diệu thầm hận chính mình dễ dàng bị tâm tình thao túng - - rõ ràng đã nghĩ kĩ, mặc kệ anh ta nói với mình cái gì, cô cũng sẽ không mất khống chế, cũng sẽ không rơi nước mắt.
cô cắn chặt môi, không nhúc nhích nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông. Lúc này Lâm Tư không tự chủ được liếc nhìn xung quanh.
Lời Kỳ Diệu vừa nói kia, động tĩnh có hơi lớn, thế nên người qua đường đều dùng ánh mắt dò xét bọn họ.
Lâm Tư xấu mặt không chịu được.
Khuôn mặt người đàn ông dịu dàng xưa này khẽ nhíu lại.
“Diệu Diệu!” Giống như là trách mắng đứa bé, anh ta một mặt lên tiếng, một mặt bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay cô, “Đừng cố tình gây sự ở chỗ này! Cùng anh quay về. Những “Chứng cớ” mà em nói kia, anh sẽ giải thích từng cái cho em. anh không tin… Người kia bụng dạ khó lường, gửi lung tung cho em…”
Người đàn ông nhíu mày lầm bầm, giống như trong lòng không thích hoặc là cố ý nói cho cô gái bên cạnh nghe. Đáng tiếc, tâm tư Kỳ Diệu giờ phút này đều bị câu “Cố tình gây sự” hấp dẫn.
anh ta còn nói cô “Cố tình gây sự”? rõ ràng là anh ta làm sai trước, kết quả lại còn chỉ trích cô?
Kỳ Diệu không hiểu: Từ lúc nào, anh Lâm Tư đã biến thành thế này?
Mặt cô biến sắc.
Có lẽ, lúc cô không phát hiện ra, anh ta đã đối với cô không có kiên nhẫn.
một cảm xúc khó nói nên lời, Kỳ Diệu không chút do dự thoát ra khỏi tay Lâm Tư.
“Em đã nói rõ với anh rồi, anh không cần phải giải thích gì nữa!” Lúc người đàn ông kinh ngạc nhìn côchăm chú, cô lại kéo ra khoảng cách lần nữa, “Về phía chú và dì, em hy vọng anh phối hợp với em, cùng nhau giải quyết vấn đề. Từ nay về sau, anh theo đuổi mỹ nữ của anh, em có cuộc sống của em, hai ta không thiếu nợ nhau!”
Lâm Tư quả thực kinh ngạc đến ngây người. anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, mười năm trước tiểu nha đầu luôn ở sau lưng anh ta gọi anh, mười năm sau giống như chim nhỏ nép vào người, tiểu cônương đối với anh ngoan ngoãn phục tùng, một ngày có thể đứng trước mặt anh ta kháng cự.
“Tạm biệt!” Kỳ Diệu tức giận nói ra hai chữ, sau đó xoay người muốn đi, anh ta mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo kéo lấy tay cô.
“Diệu Diệu em đừng gây sự nữa! Nghe lời anh!”
“Em không có gây sự! anh buông em ra!”
Tức giận tích góp từng chút một trong nháy mắt bộc phát, Kỳ Diệu rất ít khi thấy Lâm Tư không đúng mực, anh ta ở trên đường lôi kéo cô.
Nhưng mà, nghĩ cũng biết, dáng dấp cô giống như học sinh cấp 3, sao có thể là đối thủ của người gần ba mươi tuổi chứ? không lâu sau, cô bị Lâm Tư kéo đến bên cạnh xe.
Lâm Tư cảm thấy, anh ta mang cô nhét vào trong xe, trực tiếp đưa về nhà, để hai bên yên tĩnh một lát, sau đó anh ta mới dụ dỗ cô, nhờ cha mẹ khuyên bảo, nhất định có thể dẹp yên phong ba này.
Đáng tiếc, đời người không như ý, lúc anh ta sắp đạt được mục đích, một bàn tay mạnh mẽ cầm cổ tay phải của anh ta ngăn lại.
Kỳ Diệu không nghĩ tới, khó có khi ra cửa xa một tí lại ngẫu nhiên gặp được Lâm Tư.
Hai tháng trước anh ta đi công tác nước ngoài, vừa vặn giảm thời gian hai bên gặp mặt. Lâm Tư khôngtồn tại trong thời gian này, Kỳ Diễu đổi mỗi tuần thăm vợ chồng nhà họ Lâm một lần thành một tháng hai lần, nói là do vừa mới tốt nghiệp, công việc khá bận rộn. Vợ chồng nhà họ Lâm cũng không so đo, mới đầu bọn họ còn chủ động thay con trai nhắc đến hôn sự. Kỳ Diệu không mang chuyện Lâm Tư bắt cá hai tay nói cho hai người, bởi vì thứ nhất cô không muốn hai vị trưởng bối mất mặt, hai là người trong cuộc còn chưa có thừa nhân, cô tùy tiện mang việc này nói ra, chỉ sợ lại rơi vào cục diện bế tắc. Như vậy, chi bằng cứ tạm xử lý, mọi người đều ngầm hiểu, mọi việc cũng không giải quyết được.
Bao nhiêu trốn tránh Kỳ Diệu dự định, gần đây nhất khi đi thăm hai vợ chồng nhà họ Lâm cũng khôngđề cập đến chuyện cưới gả, cô quyết định, cứ như vậy thôi. cô nghĩ rằng, vợ chồng nhà họ Lâm đã nhìn ra được cái gì, hoặc là, từ trong miệng con trai bọn họ thăm dò ra được cái gì. Thế nên, bọn họ tự biết đuối lý, nảy sinh ý nghĩ giống như cô.
đã như vậy, bây giờ cô đối mặt với Lâm Tư cũng là chuyện tự nhiên.
“thật khéo, anh cũng đến đây.” Thời gian xa cách gặp lại khuôn mặt cô từng mê muội, trong đầu Kỳ Diệu vẫn như cũ không tiêu tan, có thể cô vẫn tươi cười mở miệng, ý đồ đánh đòn phủ đầu.
Lâm Tư thấy cô cười một tiếng, anh ta tỉnh táo lại, cười thản nhiên hỏi cô, vì sao không nhận điện thoại của anh ta.
Nụ cười trên mặt của Kỳ Diệu nhạt đi.
Kỳ thật, trong lòng cô hiểu, đã đến lúc ngả bài rồi.
“anh Lâm Tư, em cảm thấy, em vẫn nên gọi anh một tiếng ‘anh trai’ thôi.” cô không tự chủ được cúi đầu xuống, không lớn không nhỏ nói rõ ràng.
Lâm Tư nhìn chăm chú cô cúi xuống, thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt.
“Diệu Diệu em nói lời này là có ý gì?”
“Em có ý gì, không phải anh đều hiểu sao? Vì sao nhất định bắt em nói trắng ra?”
Kỳ Diệu vẫn cúi đầu như cũ, vô ý thức cọ xát mũi chân xuống đất. Động tác quen thuộc này, trong lòng Lâm Tư cảm thấy yên tâm hơn chút.
Mỗi lần Kỳ Diệu làm động tác này chứng tỏ trong lòng cô đang căng thẳng, anh ta lớn lên cùng cô, sao có thể không hiểu chứ?
Lâm Tư nhếch môi khẽ mỉm cười, nhấc chân tiến lên hai bước.
“Thế nào? không lẽ bởi vì chuyện khách hàng kia mà tức giận sao?” anh ta cúi người xuống, động cái cổ, cố gắng nhìn mặt cô gái, ai ngờ mặt còn chưa nhìn được, đối phương đã lùi về phía sau hai bước.
Khuôn mặt Lâm Tư cứng đờ, nhưng lại lập tức khôi phục như ban đầu.
“thật sự vẫn còn so đo chuyện này sao?”
anh ta đưa một tay ra, vốn định ôm Kỳ Diệu vào trong lòng dụ dỗ thật tốt, ai ngờ cô lại tránh.
“Diệu Diệu.” Lần này sắc mặt người đàn ông quả nhiên trở nên khó coi.
“anh Lâm Tư, em vẫn cảm thấy anh là người tốt.” anh ta nhìn cô ngẩng đầu lên, nghe cô nghiêm túc nói, “anh đã thích người khác, có thể đừng diễn trò trước mặt em nữa được không? Đối với em và cô bé kia đều không công bằng!”
Lời vừa nói ra, gương mặt Lâm Tư cũng không giữ được nữa.
“Diệu Diệu! anh đã giải thích với em rồi, anh và cô bé kia chỉ là quan hệ làm ăn, sao em vẫn còn hiểu lầm anh chứ?” anh ta nhịn không được lại bước lên một bước, đã thấy tiểu cô nương giống như mèo dựng lông, lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn thẳng anh ta.
“anh muốn em mang chứng cứ ra đặt trước mặt anh, anh mới bằng lòng thừa nhận sao?” Ngay sau đó, trong giọng nói của cô xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Chất vấn xong, Kỳ Diệu thầm hận chính mình dễ dàng bị tâm tình thao túng - - rõ ràng đã nghĩ kĩ, mặc kệ anh ta nói với mình cái gì, cô cũng sẽ không mất khống chế, cũng sẽ không rơi nước mắt.
cô cắn chặt môi, không nhúc nhích nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông. Lúc này Lâm Tư không tự chủ được liếc nhìn xung quanh.
Lời Kỳ Diệu vừa nói kia, động tĩnh có hơi lớn, thế nên người qua đường đều dùng ánh mắt dò xét bọn họ.
Lâm Tư xấu mặt không chịu được.
Khuôn mặt người đàn ông dịu dàng xưa này khẽ nhíu lại.
“Diệu Diệu!” Giống như là trách mắng đứa bé, anh ta một mặt lên tiếng, một mặt bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay cô, “Đừng cố tình gây sự ở chỗ này! Cùng anh quay về. Những “Chứng cớ” mà em nói kia, anh sẽ giải thích từng cái cho em. anh không tin… Người kia bụng dạ khó lường, gửi lung tung cho em…”
Người đàn ông nhíu mày lầm bầm, giống như trong lòng không thích hoặc là cố ý nói cho cô gái bên cạnh nghe. Đáng tiếc, tâm tư Kỳ Diệu giờ phút này đều bị câu “Cố tình gây sự” hấp dẫn.
anh ta còn nói cô “Cố tình gây sự”? rõ ràng là anh ta làm sai trước, kết quả lại còn chỉ trích cô?
Kỳ Diệu không hiểu: Từ lúc nào, anh Lâm Tư đã biến thành thế này?
Mặt cô biến sắc.
Có lẽ, lúc cô không phát hiện ra, anh ta đã đối với cô không có kiên nhẫn.
một cảm xúc khó nói nên lời, Kỳ Diệu không chút do dự thoát ra khỏi tay Lâm Tư.
“Em đã nói rõ với anh rồi, anh không cần phải giải thích gì nữa!” Lúc người đàn ông kinh ngạc nhìn côchăm chú, cô lại kéo ra khoảng cách lần nữa, “Về phía chú và dì, em hy vọng anh phối hợp với em, cùng nhau giải quyết vấn đề. Từ nay về sau, anh theo đuổi mỹ nữ của anh, em có cuộc sống của em, hai ta không thiếu nợ nhau!”
Lâm Tư quả thực kinh ngạc đến ngây người. anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, mười năm trước tiểu nha đầu luôn ở sau lưng anh ta gọi anh, mười năm sau giống như chim nhỏ nép vào người, tiểu cônương đối với anh ngoan ngoãn phục tùng, một ngày có thể đứng trước mặt anh ta kháng cự.
“Tạm biệt!” Kỳ Diệu tức giận nói ra hai chữ, sau đó xoay người muốn đi, anh ta mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo kéo lấy tay cô.
“Diệu Diệu em đừng gây sự nữa! Nghe lời anh!”
“Em không có gây sự! anh buông em ra!”
Tức giận tích góp từng chút một trong nháy mắt bộc phát, Kỳ Diệu rất ít khi thấy Lâm Tư không đúng mực, anh ta ở trên đường lôi kéo cô.
Nhưng mà, nghĩ cũng biết, dáng dấp cô giống như học sinh cấp 3, sao có thể là đối thủ của người gần ba mươi tuổi chứ? không lâu sau, cô bị Lâm Tư kéo đến bên cạnh xe.
Lâm Tư cảm thấy, anh ta mang cô nhét vào trong xe, trực tiếp đưa về nhà, để hai bên yên tĩnh một lát, sau đó anh ta mới dụ dỗ cô, nhờ cha mẹ khuyên bảo, nhất định có thể dẹp yên phong ba này.
Đáng tiếc, đời người không như ý, lúc anh ta sắp đạt được mục đích, một bàn tay mạnh mẽ cầm cổ tay phải của anh ta ngăn lại.