Edit: meowluoi.
Nhưng mà, nghĩ thì như vậy, cảm giác thực tế thì. Hai mươi phút sau, hai tiểu gia hỏa đau khổ từ trong phòng tắm đi ra, đáng thương nhìn chị Kỳ Diệu.
Kỳ Diệu buồn bực, vì sao biểu hiện của bọn chúng không giống với tưởng tượng của cô.
Đối mặt với nghi vấn của chị, vẻ mặt Mạc Nhiên như đưa đám bắt đầu “Cáo trạng”: “Ba không biết tắm, mang nước dội vào mắt em và anh trai, còn cả miệng nữa.”
“Hả?” Kỳ Diệu không bao giờ nghĩ tới, vừa rồi lúc xử lý miệng vết thương anh còn ngựa quen đường cũ, dĩ nhiên là không biết cách chăm sóc đứa bé, “Vậy các em có bị sao không?”
“không sao ạ.” Hai tiểu gia hỏa đều lắc đầu, nghiêm túc đối mặt với Kỳ Diệu, “Chúng em cố gắng nhịn, không cho ba nhìn ra chúng em không thoải mái.”
thì ra bọn chúng rất quan tâm đến lòng tự trọng của ba.
Kỳ Diệu bị hai đứa bé tri kỷ đáng yêu chọc cho vui mừng, hỏi ba bọn chúng đang ở nơi nào.
“Trong phòng tắm, trên người ba đều ướt, chắc cũng đang tắm ạ.”
“Hả?” Nghe được tin tức ngoài dự liệu, Kỳ Diệu không còn gì để nói.
Mạc Minh muốn tắm ở chỗ này, nhưng mà… Nhưng mà nếu cô nhớ không nhầm, ở đây không có quần áo sạch của anh mà.
Quả thật, ba cha con nhà họ Mạc ở hai nơi, Mạc Minh chỉ qua thăm hai tiểu gia hỏa một lát, rất ít khi ngủ lại, thế nên căn hộ này không có quần áo của anh.
Kỳ Diệu bắt đầu tưởng tượng, bình thường ảnh đế quốc dân thích sạch sẽ tắm xong còn mặc quần áo bẩn… và… quần trong.
cô nương hai mươi mốt tuổi nghĩ đi nghĩ lại, làm cho chính mình lúng túng.
cô do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy, chạy tới gõ cửa phòng tắm.
“Mạc tiên sinh, anh đang tắm sao?”
cô mang lỗ tai áp vào cửa phòng tắm, lại không nghe thấy tiếng nước chảy. Quái lạ sao phòng tắm không có động tĩnh gì vậy, cửa phòng đột nhiên bị người bên trong mở ra.
Kỳ Diệu sợ hết hồn, trợn to mắt nhìn, sau đó nhìn thấy một cái đầu dò xét từ trong ra.
cô vô ý thức thuận theo nhìn từ đầu xuống… Chứng kiến ảnh đế quốc dân da thịt gợi cảm.
Khụ khụ… Nửa lõa mà thôi, nửa lõa mà thôi… cô không phải là chưa bao giờ nhìn thấy người ta cởi trần do trời nóng quá.
Kỳ Diệu thu hồi ánh mắt, cố gắng dừng lại trên mặt anh.
Sau đó, cô nhận thấy mặt anh đen lại.
“Bảo Mạc Du tìm khóa mở tủ quần áo lấy quần áo của tôi.”
“Hả?”
“Cái chìa khóa ở tủ đầu giường ngăn kéo thứ hai, màu bạc.”
“A…”
Kỳ Diệu mê mang trong chốc lát, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra, trong phòng có quần áo của anh.
Nhưng mà… Tại sao phải là Mạc Du, một đứa bé tìm giúp anh…
cô nương tự suy nghĩ cuối cùng cũng có đáp án.
Ách… Cái gọi là “một bộ quần áo”, đương nhiên bao gồm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài…
cô im lặng đi truyền tin, thế nên không để ý ánh mắt buồn bực ở phía sau.
Nếu không phải người phụ nữ này khăng khăng muốn anh tắm cho hai tiểu gia hỏa, anh sẽ không làm mình bị ướt - - thế nên sẽ không phải thay quần áo trong nhà tắm?
Mạc Minh không muốn thừa nhận, so với Kỳ Diệu “Đầu sỏ gây nên”, anh không biết cách tắm cho hai đứa bé, mới là nguyên nhân của việc này.
Nhưng mặc kệ thế nào, khoảng năm phút sau, quần áo sạch sẽ được tiểu tử vui vẻ mang đến đây.
Kỳ Diệu không nói cho anh biết, kỳ thật quần áo này… Ách, kể cả quần trong, đều là cô tìm giúp.
Nhưng mà, có thể trách cô sao? Mạc Du dù thông minh, cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, bảo cậu lục tìm quần áo cho cha, cũng làm khó người khác quá? Cậu vừa mới tắm xong, toàn thân sẽ lại nhanh ra mồ hôi!
Đương nhiên, lời này cô chỉ có thể nói ở trong lòng - - cô cũng không muốn chuyện này phức tạp, làm hai bên lúng túng.
một phút sau, ảnh đế quốc dân toàn thân tỏa ra mùi thơm mới từ trong phòng tắm đi ra.
“Tôi xong rồi, cô có thể tắm.” Mạc Minh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa tốt bụng nhắc nhở cô nương đang bận việc trong bếp, đáng tiếc, lúc cô nương quay đầu lại nhìn anh, từ trên xuống dưới quan sát làm anh không thích, “cô đang nhìn cái gì?”
“Ách! không có gì! không có, không có gì…” Kỳ Diệu vội vàng quay đầu đi, giả bộ làm món ăn.
cô sao có thể nói, chính vì mình chưa bao giờ nhìn thấy ảnh đế quốc dân ăn mặc như thế ở nhà, thế nên trong lúc nhất thời cảm thấy choáng váng?
Quả thật, người đàn ông phía sau ăn mặc bình thường, đầu tóc lộn xộn, dưới chân còn đi dép lê, thật sựlàm… Người ta cảm thấy vui vẻ.
Tha thứ cho cô đọc ít sách, trong lúc nhất thời không tìm được từ nào thích hợp.
Nhịn không được cười bởi ý tưởng trong đầu, cô thoáng nhìn Mạc Minh không biết đứng bên cô lúc nào.
“đi tắm đi. Vô cùng bẩn thỉu, làm món ăn làm gì.”
“…”
Tôi không làm, lẽ nào anh sẽ làm sao?
Kỳ Diệu uyển chuyển biểu đạt nghi vấn, vui mừng quá đỗi mà chỉ nói được một tiếng “Ừ”.
cô khẽ nhếch miệng, ngây ra nhìn anh, xem anh như không có việc gì đứng bên cạnh cô, cầm lấy mộtquả cà chua cắt,
Ôi chao? Kỹ thuật cắt rất tốt.
Kỳ Diệu phục hồi lại tinh thần, trong lúc vô tình, cả người cảm thấy vui vẻ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? không biết đường đến phòng tắm sao?”
cô nương bị châm chọc nhếch miệng, không nói một tiếng đi tới phòng ngủ, đi lấy quần áo để tắm. Bởi vì cánh tay bị thương, thế nên cô tắm hơi lâu. Hai mươi mấy phút sau cô mới ra khỏi phòng tắm, phát hiện Mạc Minh đã bưng thức ăn để trên bàn.
cô nhìn Mạc Du, Mạc Nhiên trợn to mắt, ánh mắt đuổi theo cha bận rộn.
“Nhìn xem hôm nay ba các em làm đồ ăn ngon gì nha.” cô tươi cười rạng rỡ đi lên phía trước, tay xoa đầu một đứa bé, khom lưng nhỏ giọng nói.
Hai tiểu gia hỏa đột nhiên hoàn hồn.
“Chị, ba làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nấu cơm giúp chúng ta ạ?”
Mạc Du ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kỳ Diệu, đối với lời em trai nói bày tỏ đồng cảm.
Kỳ Diệu buồn cười, suy nghĩ trả lời: “Chắc là cảm thấy không tắm rửa tốt cho hai em, trong lòng cảm thấy bứt rứt.”
cô nói hươu nói vượn, làm hai tiểu gia hỏa rối rắm.
Bọn chúng không trách ba…
Thấy hai tiểu thiên sứ mân mê miệng nhỏ trầm tư suy nghĩ, Kỳ Diệu nhịn không được nhéo nhéo mộtkhuôn mặt trong hai đứa, cười hì hì nói: “nói giỡn thôi. Ba em thấy chị bị thương, thế nên mới giúp chị nấu. Nếu không, bốn người chúng ta không phải sẽ đói bụng sao?”
Vẫn là nói như vậy người nghe mới dễ tiếp nhận.
Hai tiểu gia hỏa bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
Mạc Minh ra ra vào vào nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng thì chỉ có một chữ: Hừ.
Lúc bốn món mặn một món canh được bưng lên, mắt hai tiểu gia hỏa trợn to sáng long lanh, chảy nước miếng với cao lương mỹ vị. Bọn chúng muốn giúp đỡ ba, nhưng mà tay chân chị lanh lẹ đã xới xong, bọn chúng không tìm được cơ hội, đành phải ngoan ngoãn ngồi đợi ăn cơm.
Hai đứa bé rửa tay, ngồi cùng nhau, hưởng dụng bữa tối. Hai tiểu gia hỏa khó được nếm tay nghề của ba, khẩu vị tốt hơn nên ăn nhiều hơn nửa chén, Kỳ Diệu nhìn thấy dở khóc dở cười.
cô đương nhiên không ghen tị với địa vị của Mạc Minh trong lòng bọn trẻ, huống hồ, tài nấu nướng của anh đúng thật là không tệ.
Kỳ Diệu cảm thấy, trình độ làm món ăn Trung Quốc của Mạc Minh không kém cô bao nhiêu, nếu sở trường của anh là cơm Tây, không phải hương vị sẽ rất ngon sao?
Đột nhiên cô muốn nếm thử món Tây anh làm.
không lâu sau, ảnh đế quốc dân ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, phát hiện hai tiểu tử đang vội vàng ăn, còn vị cô nương kia thì nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, trong mắt tràn đầy hào quang.
“Nhìn tôi làm gì?”
anh muốn hỏi, liền hỏi thôi, không ngờ nghe được cô cười ríu rít nói: “Tôi phát hiện anh rất lợi hại, diễn đã tốt, ngay cả kỹ năng sống cũng giỏi!”
không biết tắm cho đứa bé, tạm thời không tính cái này.
Lúc tiểu nha đầu nói lời này, ánh mắt rất chân thành, thậm chí còn lộ ra một chút tán thưởng và sùng bái. Mạc Minh không phải chưa bao giờ được người khác khen, nhưng lần này được cô nương khen, nội tâm anh không tự chủ được sung sướng. Đáng tiếc, còn hai đứa bé ở đây, nên anh duy trì hình tượng người ba nghiêm túc không lộ ra đuôi.
Hết lần này tới lần khác, Mạc Nhiên nuốt vội thức ăn trong miệng, bổ sung một câu: “Ba lợi hại nhất!”
Trong lời nói của cậu,tràn đầy tự hào và sùng bái, Mạc Minh nhìn bộ dáng con trai nhỏ đơn thuần, lại nhìn vẻ mặt con trai lớn tán thành, ánh mắt lại rơi vào tiểu nha đầu cười xinh đẹp, trái tim đột nhiên vui vẻ lên. anh nhịn không được khẽ mỉm cười.
Trong nháy mắt Mạc Du, Mạc Nhiên trống rỗng.
Oa - - ba cười! Ba cười với bọn chúng! Làm sao bây giờ? Trái tim nhỏ không chịu nổi!
Kỳ Diệu nhìn anh cười, lập tức cũng… A trời ạ! Ảnh đế cười, cười thật lòng… thật sự rất đẹp trai.
cô đột nhiên hiểu được, bạn tốt Tề Tâm Hân vì sao lại thích anh như vậy.
Ngày thường anh đều cười xã giao cũng làm người ta thần hồn điên đảo, nếu fan nữ mà nhìn thấy anhcười thật lòng như này, không biết lại hút thêm bao nhiêu người nữa!
Vì phòng ngừa mình sẽ thất thố, Kỳ Diệu vội vàng cúi thấp đầu, liều mạng lùa cơm vào miệng. Sắc mặt Mạc Minh vẫn như thường nhìn cô vài lần.
một bữa cơm này rất hài hòa, sau khi ăn xong, Mạc Minh chủ động mang bát đi rửa, còn ngồi với hai tiểu gia hỏa một lúc lâu.
Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy, hôm nay là ngày may mắn của bọn chúng - - chuyện bị chú kỳ lạ tập kích, đã bị bọn chúng bỏ qua một bên.
một tiếng sau, Mạc Minh cầm bánh cookie Kỳ Diệu hứa, chuẩn bị rời đi, trước khi ra cửa ý thức được một vấn đề: anh mặc như này lái xe trở về sao?
Đối với “Phiền não” của kim chủ, Kỳ Diệu không phúc hậu cười: “Phốc… Khụ khụ, cảnh tắt lửa tối đèn này, ai thấy rõ mặt anh chứ. Nếu anh không yên tâm, đeo khẩu trang, thả tóc xuống che kín trán, chỉ lộ mỗi đôi mắt, thế là an toàn!”
nói xong, cô không tự chủ được duỗi tay ra, vuốt vuốt tóc anh còn đang hơi ướt. Trong nháy mắt, hình tượng anh trai nhà bên cạnh xuất hiện.
Mặt Mạc Minh hơi đen lại.
“Kiểu tóc này…” Phát hiện có biến hóa, Kỳ Diệu gượng cười chỉ kiểu tóc mới của anh, “Cũng được…”
May mà cô mới nói có một nửa, rồi nhỏ giọng lại nếu không Mạc Minh sẽ trừng mắt với cô mất.
Thôi, anh không nên so đo với tiểu nha đầu này.
Ảnh đế quốc dân mặt không đổi đeo khẩu trang, tay cầm bánh quy, một tay hướng cô hỏi quần áo anhthay.
“Quần áo? Tôi giặt rồi.” Ai ngờ vẻ mặt tiểu nha đầu kinh ngạc nói một câu, mặt anh lại trầm lại.
“Ai bảo cô giặt chứ?”
“không lẽ anh muốn mang về sao?” Kỳ Diệu không chút nghĩ ngợi, không trả lời mà hỏi ngược lại, đôi mắt to cũng chớp chớp, “A - - tôi hiểu mà, anh yên tâm, áo sơ mi của anh, tôi biết là hàng cao cấp nên lúc giặt rất cẩn thận.”
“…” Trọng điểm không phải là cái này?
Mạc Minh cũng không hiểu chính mính không tự nhiên là vì sao - - chắc là vì… anh lớn như vậy, chưa bao giờ được con gái giặt quần áo? Hơn nữa còn dùng tay…
Nghĩ đi nghĩ lại, ảnh đế quốc dân đột nhiên ý thức được sự thật làm người ta sợ hãi.
Quần trong của anh thì sao?
“Quần áo của tôi, cô đều giặt sao?” Mặt anh hơi đen lại.
“Đúng vậy.” Kỳ Diệu không phát giác được, đáp theo lẽ thường.
“Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài?” Có trời mới biết anh hỏi vấn đề này, cần da mặt dày như nào.
đã nói đến mức này, cô cũng nên phản ứng lại chứ?
Quả nhiên không ngoài dự liệu, nghe anh nói tám chữ, sắc mặt tiểu nha đầu trở nên hồng.
“Ách… anh… anh coi tôi như là mẹ Ngô được rồi…” cô lắp nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp đầu, mắt không dám nhìn thẳng đối phương.
Mạc Minh nhìn bộ dáng giống tiểu tức phụ của cô nhíu mày lại: Có thể giống nhau sao?
Việc đã đến nước này, anh cũng không thể nào bảo thời gian quay lại, xóa bỏ “Lịch sử” lúng túng này. Mặt đen đứng ở cửa một lúc, cuối cùng anh xoay người rời đi.
Ai ngờ còn chưa đi đến trước thang máy, liền nghe cô ở phía sau hỏi: “Này, quần áo anh lúc nào quay lại lấy thế?”
Ảnh đế quốc dân nghẹn.
Nếu không phải vì bảo vệ hình tượng tốt đẹp của anh trước công chúng - - cho dù bốn phía không có bóng người - - anh muốn quay lưng gầm nhẹ một câu “Tặng cho cô!”
Ảnh đế đáng thương hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu “Hung dữ” trừng tiểu nha đầu một cái.
Cuối cùng, anh chỉ lườm cô rồi ném ra hai chữ: “Câm miệng!”
Nhưng mà, nghĩ thì như vậy, cảm giác thực tế thì. Hai mươi phút sau, hai tiểu gia hỏa đau khổ từ trong phòng tắm đi ra, đáng thương nhìn chị Kỳ Diệu.
Kỳ Diệu buồn bực, vì sao biểu hiện của bọn chúng không giống với tưởng tượng của cô.
Đối mặt với nghi vấn của chị, vẻ mặt Mạc Nhiên như đưa đám bắt đầu “Cáo trạng”: “Ba không biết tắm, mang nước dội vào mắt em và anh trai, còn cả miệng nữa.”
“Hả?” Kỳ Diệu không bao giờ nghĩ tới, vừa rồi lúc xử lý miệng vết thương anh còn ngựa quen đường cũ, dĩ nhiên là không biết cách chăm sóc đứa bé, “Vậy các em có bị sao không?”
“không sao ạ.” Hai tiểu gia hỏa đều lắc đầu, nghiêm túc đối mặt với Kỳ Diệu, “Chúng em cố gắng nhịn, không cho ba nhìn ra chúng em không thoải mái.”
thì ra bọn chúng rất quan tâm đến lòng tự trọng của ba.
Kỳ Diệu bị hai đứa bé tri kỷ đáng yêu chọc cho vui mừng, hỏi ba bọn chúng đang ở nơi nào.
“Trong phòng tắm, trên người ba đều ướt, chắc cũng đang tắm ạ.”
“Hả?” Nghe được tin tức ngoài dự liệu, Kỳ Diệu không còn gì để nói.
Mạc Minh muốn tắm ở chỗ này, nhưng mà… Nhưng mà nếu cô nhớ không nhầm, ở đây không có quần áo sạch của anh mà.
Quả thật, ba cha con nhà họ Mạc ở hai nơi, Mạc Minh chỉ qua thăm hai tiểu gia hỏa một lát, rất ít khi ngủ lại, thế nên căn hộ này không có quần áo của anh.
Kỳ Diệu bắt đầu tưởng tượng, bình thường ảnh đế quốc dân thích sạch sẽ tắm xong còn mặc quần áo bẩn… và… quần trong.
cô nương hai mươi mốt tuổi nghĩ đi nghĩ lại, làm cho chính mình lúng túng.
cô do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy, chạy tới gõ cửa phòng tắm.
“Mạc tiên sinh, anh đang tắm sao?”
cô mang lỗ tai áp vào cửa phòng tắm, lại không nghe thấy tiếng nước chảy. Quái lạ sao phòng tắm không có động tĩnh gì vậy, cửa phòng đột nhiên bị người bên trong mở ra.
Kỳ Diệu sợ hết hồn, trợn to mắt nhìn, sau đó nhìn thấy một cái đầu dò xét từ trong ra.
cô vô ý thức thuận theo nhìn từ đầu xuống… Chứng kiến ảnh đế quốc dân da thịt gợi cảm.
Khụ khụ… Nửa lõa mà thôi, nửa lõa mà thôi… cô không phải là chưa bao giờ nhìn thấy người ta cởi trần do trời nóng quá.
Kỳ Diệu thu hồi ánh mắt, cố gắng dừng lại trên mặt anh.
Sau đó, cô nhận thấy mặt anh đen lại.
“Bảo Mạc Du tìm khóa mở tủ quần áo lấy quần áo của tôi.”
“Hả?”
“Cái chìa khóa ở tủ đầu giường ngăn kéo thứ hai, màu bạc.”
“A…”
Kỳ Diệu mê mang trong chốc lát, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra, trong phòng có quần áo của anh.
Nhưng mà… Tại sao phải là Mạc Du, một đứa bé tìm giúp anh…
cô nương tự suy nghĩ cuối cùng cũng có đáp án.
Ách… Cái gọi là “một bộ quần áo”, đương nhiên bao gồm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài…
cô im lặng đi truyền tin, thế nên không để ý ánh mắt buồn bực ở phía sau.
Nếu không phải người phụ nữ này khăng khăng muốn anh tắm cho hai tiểu gia hỏa, anh sẽ không làm mình bị ướt - - thế nên sẽ không phải thay quần áo trong nhà tắm?
Mạc Minh không muốn thừa nhận, so với Kỳ Diệu “Đầu sỏ gây nên”, anh không biết cách tắm cho hai đứa bé, mới là nguyên nhân của việc này.
Nhưng mặc kệ thế nào, khoảng năm phút sau, quần áo sạch sẽ được tiểu tử vui vẻ mang đến đây.
Kỳ Diệu không nói cho anh biết, kỳ thật quần áo này… Ách, kể cả quần trong, đều là cô tìm giúp.
Nhưng mà, có thể trách cô sao? Mạc Du dù thông minh, cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, bảo cậu lục tìm quần áo cho cha, cũng làm khó người khác quá? Cậu vừa mới tắm xong, toàn thân sẽ lại nhanh ra mồ hôi!
Đương nhiên, lời này cô chỉ có thể nói ở trong lòng - - cô cũng không muốn chuyện này phức tạp, làm hai bên lúng túng.
một phút sau, ảnh đế quốc dân toàn thân tỏa ra mùi thơm mới từ trong phòng tắm đi ra.
“Tôi xong rồi, cô có thể tắm.” Mạc Minh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa tốt bụng nhắc nhở cô nương đang bận việc trong bếp, đáng tiếc, lúc cô nương quay đầu lại nhìn anh, từ trên xuống dưới quan sát làm anh không thích, “cô đang nhìn cái gì?”
“Ách! không có gì! không có, không có gì…” Kỳ Diệu vội vàng quay đầu đi, giả bộ làm món ăn.
cô sao có thể nói, chính vì mình chưa bao giờ nhìn thấy ảnh đế quốc dân ăn mặc như thế ở nhà, thế nên trong lúc nhất thời cảm thấy choáng váng?
Quả thật, người đàn ông phía sau ăn mặc bình thường, đầu tóc lộn xộn, dưới chân còn đi dép lê, thật sựlàm… Người ta cảm thấy vui vẻ.
Tha thứ cho cô đọc ít sách, trong lúc nhất thời không tìm được từ nào thích hợp.
Nhịn không được cười bởi ý tưởng trong đầu, cô thoáng nhìn Mạc Minh không biết đứng bên cô lúc nào.
“đi tắm đi. Vô cùng bẩn thỉu, làm món ăn làm gì.”
“…”
Tôi không làm, lẽ nào anh sẽ làm sao?
Kỳ Diệu uyển chuyển biểu đạt nghi vấn, vui mừng quá đỗi mà chỉ nói được một tiếng “Ừ”.
cô khẽ nhếch miệng, ngây ra nhìn anh, xem anh như không có việc gì đứng bên cạnh cô, cầm lấy mộtquả cà chua cắt,
Ôi chao? Kỹ thuật cắt rất tốt.
Kỳ Diệu phục hồi lại tinh thần, trong lúc vô tình, cả người cảm thấy vui vẻ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? không biết đường đến phòng tắm sao?”
cô nương bị châm chọc nhếch miệng, không nói một tiếng đi tới phòng ngủ, đi lấy quần áo để tắm. Bởi vì cánh tay bị thương, thế nên cô tắm hơi lâu. Hai mươi mấy phút sau cô mới ra khỏi phòng tắm, phát hiện Mạc Minh đã bưng thức ăn để trên bàn.
cô nhìn Mạc Du, Mạc Nhiên trợn to mắt, ánh mắt đuổi theo cha bận rộn.
“Nhìn xem hôm nay ba các em làm đồ ăn ngon gì nha.” cô tươi cười rạng rỡ đi lên phía trước, tay xoa đầu một đứa bé, khom lưng nhỏ giọng nói.
Hai tiểu gia hỏa đột nhiên hoàn hồn.
“Chị, ba làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nấu cơm giúp chúng ta ạ?”
Mạc Du ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kỳ Diệu, đối với lời em trai nói bày tỏ đồng cảm.
Kỳ Diệu buồn cười, suy nghĩ trả lời: “Chắc là cảm thấy không tắm rửa tốt cho hai em, trong lòng cảm thấy bứt rứt.”
cô nói hươu nói vượn, làm hai tiểu gia hỏa rối rắm.
Bọn chúng không trách ba…
Thấy hai tiểu thiên sứ mân mê miệng nhỏ trầm tư suy nghĩ, Kỳ Diệu nhịn không được nhéo nhéo mộtkhuôn mặt trong hai đứa, cười hì hì nói: “nói giỡn thôi. Ba em thấy chị bị thương, thế nên mới giúp chị nấu. Nếu không, bốn người chúng ta không phải sẽ đói bụng sao?”
Vẫn là nói như vậy người nghe mới dễ tiếp nhận.
Hai tiểu gia hỏa bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
Mạc Minh ra ra vào vào nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng thì chỉ có một chữ: Hừ.
Lúc bốn món mặn một món canh được bưng lên, mắt hai tiểu gia hỏa trợn to sáng long lanh, chảy nước miếng với cao lương mỹ vị. Bọn chúng muốn giúp đỡ ba, nhưng mà tay chân chị lanh lẹ đã xới xong, bọn chúng không tìm được cơ hội, đành phải ngoan ngoãn ngồi đợi ăn cơm.
Hai đứa bé rửa tay, ngồi cùng nhau, hưởng dụng bữa tối. Hai tiểu gia hỏa khó được nếm tay nghề của ba, khẩu vị tốt hơn nên ăn nhiều hơn nửa chén, Kỳ Diệu nhìn thấy dở khóc dở cười.
cô đương nhiên không ghen tị với địa vị của Mạc Minh trong lòng bọn trẻ, huống hồ, tài nấu nướng của anh đúng thật là không tệ.
Kỳ Diệu cảm thấy, trình độ làm món ăn Trung Quốc của Mạc Minh không kém cô bao nhiêu, nếu sở trường của anh là cơm Tây, không phải hương vị sẽ rất ngon sao?
Đột nhiên cô muốn nếm thử món Tây anh làm.
không lâu sau, ảnh đế quốc dân ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, phát hiện hai tiểu tử đang vội vàng ăn, còn vị cô nương kia thì nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, trong mắt tràn đầy hào quang.
“Nhìn tôi làm gì?”
anh muốn hỏi, liền hỏi thôi, không ngờ nghe được cô cười ríu rít nói: “Tôi phát hiện anh rất lợi hại, diễn đã tốt, ngay cả kỹ năng sống cũng giỏi!”
không biết tắm cho đứa bé, tạm thời không tính cái này.
Lúc tiểu nha đầu nói lời này, ánh mắt rất chân thành, thậm chí còn lộ ra một chút tán thưởng và sùng bái. Mạc Minh không phải chưa bao giờ được người khác khen, nhưng lần này được cô nương khen, nội tâm anh không tự chủ được sung sướng. Đáng tiếc, còn hai đứa bé ở đây, nên anh duy trì hình tượng người ba nghiêm túc không lộ ra đuôi.
Hết lần này tới lần khác, Mạc Nhiên nuốt vội thức ăn trong miệng, bổ sung một câu: “Ba lợi hại nhất!”
Trong lời nói của cậu,tràn đầy tự hào và sùng bái, Mạc Minh nhìn bộ dáng con trai nhỏ đơn thuần, lại nhìn vẻ mặt con trai lớn tán thành, ánh mắt lại rơi vào tiểu nha đầu cười xinh đẹp, trái tim đột nhiên vui vẻ lên. anh nhịn không được khẽ mỉm cười.
Trong nháy mắt Mạc Du, Mạc Nhiên trống rỗng.
Oa - - ba cười! Ba cười với bọn chúng! Làm sao bây giờ? Trái tim nhỏ không chịu nổi!
Kỳ Diệu nhìn anh cười, lập tức cũng… A trời ạ! Ảnh đế cười, cười thật lòng… thật sự rất đẹp trai.
cô đột nhiên hiểu được, bạn tốt Tề Tâm Hân vì sao lại thích anh như vậy.
Ngày thường anh đều cười xã giao cũng làm người ta thần hồn điên đảo, nếu fan nữ mà nhìn thấy anhcười thật lòng như này, không biết lại hút thêm bao nhiêu người nữa!
Vì phòng ngừa mình sẽ thất thố, Kỳ Diệu vội vàng cúi thấp đầu, liều mạng lùa cơm vào miệng. Sắc mặt Mạc Minh vẫn như thường nhìn cô vài lần.
một bữa cơm này rất hài hòa, sau khi ăn xong, Mạc Minh chủ động mang bát đi rửa, còn ngồi với hai tiểu gia hỏa một lúc lâu.
Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy, hôm nay là ngày may mắn của bọn chúng - - chuyện bị chú kỳ lạ tập kích, đã bị bọn chúng bỏ qua một bên.
một tiếng sau, Mạc Minh cầm bánh cookie Kỳ Diệu hứa, chuẩn bị rời đi, trước khi ra cửa ý thức được một vấn đề: anh mặc như này lái xe trở về sao?
Đối với “Phiền não” của kim chủ, Kỳ Diệu không phúc hậu cười: “Phốc… Khụ khụ, cảnh tắt lửa tối đèn này, ai thấy rõ mặt anh chứ. Nếu anh không yên tâm, đeo khẩu trang, thả tóc xuống che kín trán, chỉ lộ mỗi đôi mắt, thế là an toàn!”
nói xong, cô không tự chủ được duỗi tay ra, vuốt vuốt tóc anh còn đang hơi ướt. Trong nháy mắt, hình tượng anh trai nhà bên cạnh xuất hiện.
Mặt Mạc Minh hơi đen lại.
“Kiểu tóc này…” Phát hiện có biến hóa, Kỳ Diệu gượng cười chỉ kiểu tóc mới của anh, “Cũng được…”
May mà cô mới nói có một nửa, rồi nhỏ giọng lại nếu không Mạc Minh sẽ trừng mắt với cô mất.
Thôi, anh không nên so đo với tiểu nha đầu này.
Ảnh đế quốc dân mặt không đổi đeo khẩu trang, tay cầm bánh quy, một tay hướng cô hỏi quần áo anhthay.
“Quần áo? Tôi giặt rồi.” Ai ngờ vẻ mặt tiểu nha đầu kinh ngạc nói một câu, mặt anh lại trầm lại.
“Ai bảo cô giặt chứ?”
“không lẽ anh muốn mang về sao?” Kỳ Diệu không chút nghĩ ngợi, không trả lời mà hỏi ngược lại, đôi mắt to cũng chớp chớp, “A - - tôi hiểu mà, anh yên tâm, áo sơ mi của anh, tôi biết là hàng cao cấp nên lúc giặt rất cẩn thận.”
“…” Trọng điểm không phải là cái này?
Mạc Minh cũng không hiểu chính mính không tự nhiên là vì sao - - chắc là vì… anh lớn như vậy, chưa bao giờ được con gái giặt quần áo? Hơn nữa còn dùng tay…
Nghĩ đi nghĩ lại, ảnh đế quốc dân đột nhiên ý thức được sự thật làm người ta sợ hãi.
Quần trong của anh thì sao?
“Quần áo của tôi, cô đều giặt sao?” Mặt anh hơi đen lại.
“Đúng vậy.” Kỳ Diệu không phát giác được, đáp theo lẽ thường.
“Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài?” Có trời mới biết anh hỏi vấn đề này, cần da mặt dày như nào.
đã nói đến mức này, cô cũng nên phản ứng lại chứ?
Quả nhiên không ngoài dự liệu, nghe anh nói tám chữ, sắc mặt tiểu nha đầu trở nên hồng.
“Ách… anh… anh coi tôi như là mẹ Ngô được rồi…” cô lắp nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp đầu, mắt không dám nhìn thẳng đối phương.
Mạc Minh nhìn bộ dáng giống tiểu tức phụ của cô nhíu mày lại: Có thể giống nhau sao?
Việc đã đến nước này, anh cũng không thể nào bảo thời gian quay lại, xóa bỏ “Lịch sử” lúng túng này. Mặt đen đứng ở cửa một lúc, cuối cùng anh xoay người rời đi.
Ai ngờ còn chưa đi đến trước thang máy, liền nghe cô ở phía sau hỏi: “Này, quần áo anh lúc nào quay lại lấy thế?”
Ảnh đế quốc dân nghẹn.
Nếu không phải vì bảo vệ hình tượng tốt đẹp của anh trước công chúng - - cho dù bốn phía không có bóng người - - anh muốn quay lưng gầm nhẹ một câu “Tặng cho cô!”
Ảnh đế đáng thương hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu “Hung dữ” trừng tiểu nha đầu một cái.
Cuối cùng, anh chỉ lườm cô rồi ném ra hai chữ: “Câm miệng!”