Tiếng gió biển vẫn xào xạc thổi vào, ngoài biển khơi kia mọi vật vẫn hoạt động theo lộ trình của nó, nhưng với riêng người ở đây, đọng lại cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Cô gái đưa tay ôm chặt trái tim mình, ngăn cho nó không chảy máu nữa, hoặc là ngăn cơn đau đang râm rỉ. Người cô gái bắt đầu nhợt nhạt đi, môi tím tái và khô nứt, thế nhưng, cô vẫn mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt.
Cô gái cứ nhìn rồi cười, dường như trong mắt cô gái bây giờ chỉ có duy nhất hai người thôi vậy.
Quốc Thiên hoảng hồn đến mức chân như không nhấc nổi, viên đạn kia giống như đang xuyên qua tim mình chứ không phải cô vậy, đau lắm.
-“Nhật Thủy, sao cậu ngốc như thế, hả?”
Cậu đổ gục xuống, ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng, vành mắt đã đỏ hoe, giọng nói cũng khàn đặc.
Bàn tay đầy máu đưa lên, nắm chặt tay cậu, bàn tay lạnh ngắt, không có một sự ấm áp nào cứ đan xen vào tay cậu.
-“Xin lỗi, Quốc Thiên, trước đây, tất cả là lừa dối cậu đấy, tôi đúng là chỉ tiếp cận cậu thôi. Tôi là con của kẻ cầm thú, tôi đáng bị như thế này, là người gián tiếp hại gia đình cậu…hụhụ…nhưng mà Quốc Thiên à, ông ta chỉ yêu quá hóa hận thôi, tha thứ cho ông được không?…Mẹ tôi, sẽ không sống nổi khi thiếu ông ấy, xin cậu…”
-“Đừng nói nữa, Nhật Thủy, xin cậu đừng nói gì cả, đợi lên bờ sẽ đi bệnh viện.”
Nhìn máu không ngừng trào ra bên ngực, trái tim cậu như chết lặng.
-“Không kịp đâu, Quốc Thiên, mình muốn nói cho cậu chuyện này, hụhụ.”
Hơi thở như muốn đứt quãng, nơi ngực trái đau nhói, cảm tưởng chỉ 1s nữa thôi, cô sẽ xa khỏi nơi này, xa tất cả mọi thứ. Quốc Thiên rơi nước mắt, cậu đã khóc cho người con gái ngu ngốc này. Cậu thật không hiểu tại sao, đáng lẽ cô phải hận ông ta chứ, tại sao lại đỡ phát đạn này, rồi tại sao lại xin tha thứ cho ông ta, tại sao…chẳng lẽ tất cả đều vì “mẹ cô”.
-“Cậu không được có chuyện gì, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho ông ta đâu.”
-“Đừng mà…xin cậu, mình xin cậu, lần đầu tiên…cũng như lần cuối cùng, được không. Mẹ tôi, cần vui vẻ, bà đã khổ rất nhiều rồi.”
Cô khóc, cả người cô run run, hơi thở đã yếu đi rất nhiều rồi, mắt cũng đang từ từ khép lại.
-“Mở mắt ra, không được nhắm, tôi hứa mà.”
Giọng cậu run run, cả người cũng run liên hồi, cậu sợ cô nhắm mắt, tất cả sẽ không còn gì nữa.
Cô đã khép hề con mắt, nhưng nghe cậu nói thế, nhẹ nhàng cười, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy thê lương.
-“Quốc Thiên”
Cô thì thào ý muốn nói cậu đưa tai lại gần, cậu răm rắp nghe theo.
-“Tôi thích cậu, rất nhiều, cậu biết không? Ở thư viện của trường, tôi có vẽ một bức tranh tặng cậu, bức tranh ấy tượng trưng cho hai chúng ta. Tôi là Nhật Thủy, là nước đang dâng, còn cậu là Quốc Thiên, như bầu trời yên bình, bức tranh đáng lẽ sẽ được tặng vào hôm sinh nhật cậu, nhưng chắc có lẽ không được rồi. Cậu hãy đến đó lấy nhé! Tôi xin lỗi, tất cả, những gì đã gây ra cho gia đình cậu. Nhưng như thế này, được chết trong tay người mình yêu thương, cũng hạnh phúc lắm. Cho phép tôi được làm thiên thần để mang niềm vui cho cậu được không? Sau này và mãi…”
Giọng nói nhỏ dần, bàn tay buông lỏng, mắt nhắm nghiền, không một hơi thở, không một tiếng động, giống như, tất cả chưa có chuyện gì.
Chữ cuối cùng chưa nói, câu trả lời cũng chưa kịp nghe, người đã nhắm mắt, yên bình đến đau lòng.
Cậu nhìn người con gái trong lòng mình, đờ đẫn đến ngây người. Đến khi định thần, giống như trái tim tan nát.
-“KHÔNG, cậu không được chết, tỉnh lại đi, không được mà…tôi còn chưa nói với cậu, tôi cũng thích cậu lắm, Nhật Thủy, cậu hãy tỉnh lại đi, tôi còn chưa tha thứ cho cậu. Mở mắt đi mà…xin cậu, tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nổ súng, đáng lẽ tôi không nên làm gì hết. Tỉnh lại đi, tôi chẳng cần cậu làm thiên thần gì cả, chỉ cần cậu tỉnh lại thôi…”
Cậu ra sức hét, ôm chặt thân người toàn máu vào lòng nhưng thân người mềm nhũn ấy không nói gì nữa, không mở miệng được nữa. Cô ấy đã thực sự ra đi rồi, chính tay mình đã giết hại.
Người con gái ấy, đã bỏ cậu rồi. Đã thực sự ra đi trong vòng tay cậu rồi.
Tất cả người trong phòng chứng kiến cảnh ấy, ai cũng đau lòng nhưng không nói gì. Ông ta nhìn con gái mình vì mình mà ra đi, cũng thờ thẫn không nói nên lời, lại còn cầu xin tha thứ cho mình, nhất thời chẳng biết mình đã sai vì chuyện gì, hay ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi.
Ông buông thõng tay cầm súng xuống, giống như tự mình chịu trừng phạt của pháp luật, cảnh sát áp giải ông ta xuống khoan thuyền.
Tất cả không ai nói gì tất cả cùng xuống khoan để tìm Thiên Anh, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người.
Tiểu Nguyệt đứng đó nhìn hai người trước mặt mình, cảm giác như mình cũng trải qua nổi đau đó, đau đớn đến xé ruột.
Nó hiểu, anh nó thích cô, đặc biệt là nhiều hơn chữ thích nữa, cảm giác người thương ra đi trước mặt mình, không có gì đau bằng. Giống như lúc nãy, a…mẹ, mẹ mình.
Như nhớ ra điều gì đó, nó thôi nhìn hai người mà nhanh chóng chạy xuống khoan, cảm giác lo lắng bủa vây trong lòng. Chắc lúc này, anh đang cần yên tĩnh để suy ngẫm.
Ở dưới khoan gió như muốn thổi tung người, hơn chục người cứu hộ đang lặn tìm người, ba Thiên Tuấn vẫn còn chưa thấy lên, nó lo sợ đến khóc.
Suốt cả đếm họ cứ tìm, vì là giữa biển nên chỉ biết cắm neo chứ không biết nên làm gì.
*****
Mưa rơi tí tách.
Gió không ngừng thổi.
Lá không ngừng rơi.
Người không ngừng nghỉ.
Cái tin tìm người không ra đã làm tất cả mọi người suy sụp, đến mức thở cũng thấy khó khăn.
Tiểu Nguyệt nhìn trời, giọt nước mắt như hòa quyện vào nước mưa. Thân hình run run ngã quỵ, ba mẹ thì không biết ở đâu, anh trai thì mỗi ngày đều ngồi trước ngôi mộ đó.
Gia đình nó, đã từng rất hạnh phúc nay còn đâu.
Nhìn nét chữ của mẹ trong nhật kí, nó lại cười rồi lại khóc.
_Gửi các con của mẹ,
Biết không, mẹ thương cả hai rất nhiều, mẹ muốn cả hai là mặt trời và mặt trăng, luôn dõi theo và soi sáng cho con người, không khuấy bẩn một thứ vi khuẩn nào. Vừa ấm áp lại vừa mát mẻ, đó là tượng trưng cho tên hai đứa con ấy. Mẹ không thích thể hiện tình yêu qua lời nói đâu, mẹ thích hành động hơn. Hãy nhớ nhé! Nhưng dù gì cũng đã viết rồi, mẹ không ngần ngại nữa, MẸ YÊU CÁC CON, MẸ YÊU GIA ĐÌNH MÌNH.
Nhìn dòng chữ đó nó lại khóc, mẹ ơi con cũng yêu mẹ, yêu gia đình mình lắm.
Nó tin, nhất định ba mẹ sẽ trở về.
1 tháng sau…
Cô gái trồng những cây bồ công anh trong vườn, vẽ những bức tranh có bốn người, cười với nhau hạnh phúc treo khắp nơi, ba mẹ sẽ về, đúng là như vậy mà.
****
Những chiếc nhà trên biển trông nhấp nhô thấp thoáng thật đẹp, người đàn ông nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, chỉ cười ấm áp.
Nắng mùa thu trai dài trên mặt biển, những con sóng nhẹ nhấp nhô đung đẩy trông thật vi diệu.
Người con gái ấy đã trải qua một cuộc đánh nhau giành giật giữa ranh giới sống-chết của tử thần rất oanh liệt. Cứ ngỡ sẽ buông xuôi, nhưng người đàn ông ấy, luôn bên cạnh tiếp thêm sức mạnh, luôn nắm chặt tay không buông, luôn cho nàng một nơi ấm áp mỗi lần lòng lạnh lẽo.
Chính vì thế, nàng không nỡ rời đi, nàng đấu tranh giành sự sống. Đến khi mở mắt, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lùng, nàng nở một nụ cười hòa quyện trong nắng sớm. Nàng muốn đưa tay chạm vào, nhưng giống như khoảng cách xa xôi.
Giống như trải qua một ngàn thế kỉ.
-“Để cô ấy uống thuốc đi.”
Người đàn ông trung niên kia lên tiếng nhắc nhở người đàn ông đang ôm người phụ nữ.
Người phụ nữ lại một lần nữa mở mắt, nhưng rất mệt mỏi, nàng như gắng sức để làm điều này.
-“Uống thuốc nhé!”
Nhìn ánh mắt ấm áp ấy, nàng gật đầu.
-“Đúng thật là có duyên với hai người nha. Chả hiểu sao so với lần trước với bây giờ, cả hai người vẫn vậy mà tôi đã như ông cụ rồi.”
-“Đã lâu rồi.”
Thiên Tuấn vừa đưa thuốc vào miệng cô, vừa nói với chàng trai kia.
-“Đã lâu rồi, đúng là như vậy, nhưng thật có duyên. Tôi vì cô ấy, chế tạo ra loại thuốc chữa trị không cần thay gan, tốt không?”
-“Cảm ơn anh, Hoàng Minh.”
Hoàng Minh chỉ cười không nói gì, bước đi ra khỏi căn phòng, nhìn trời trong xanh, nhìn biển hiền hòa, nhìn ánh nắng vàng rực. Tâm trạnh anh rất vui, bỏ ra nhiều năm như vậy, nghiên cứu một loại thuốc duy nhất, chỉ mong có thể gặp lại cô gái mà lần đầu tiên gặp mặt đã làm trái tim anh rung động.
Anh nhớ lần ấy, anh đang là sinh viên thực tập, trong lúc đi tìm vật liệu nghiên cứu, anh đã bắt gặp hình dáng nhỏ nhắn ngã nhào xuống đám bồ công anh. Nàng giống như một thiên sứ, gãy cánh và rơi xuống trần gian, nàng rất tuyệt đẹp.
Không ai hiểu rõ cảm xúc của anh lúc đó là gì, ngoài anh. Đã lâu rồi, nhưng anh vẫn nhớ. Người con gái lạnh lùng nhưng lại chứa nét dịu dàng, âm trầm lãnh đạm đến ghê người.
16 năm trước, anh gặp cô gái đó trong tình trạng vì bệnh máu trắng mà ngất xỉu thì 16 năm sau, anh gặp lại người phụ nữ này vẫn còn căn bệnh ấy, nhưng lại được nằm trong vòng tay người đàn ông mình yêu thương chìm trong biển sâu, hơi thở cả hai như ngưng đọng nhưng vòng tay bảo vệ, che chở đầy yêu thương đó thì anh không thể nào quên được.
Anh mong gặp lại cô ấy biết bao, để thấy cô ấy có hạnh phúc không, để thấy căn bệnh đã chữa dứt điểm chưa.
Mặc dù không dứt điểm, nhưng cũng may mà thuốc anh đã nghiên cứu xong, cứu được cô, là một niềm hạnh phúc của anh.
Anh không để ý xung quanh có những người phụ nữ như thế nào, anh chỉ để ý trong tâm mình, cô ấy là mãi mãi. Anh sẽ chôn giấu nó thật kĩ, đem nó giấu nhẹm đi nơi góc khuất của con tim, để mỗi lần nhớ đến nụ cười ấy, anh lại thấy bình yên.
Nhìn người đàn ông kia chăm sóc cô ấy, anh cũng đủ biết tình yêu của hắn nhiều hơn anh gấp trăm lần.
Nếu không phải vì anh vô tình đi thực nghiệm ở biển cả, ngay trong lúc thấy cả hai ôm nhau chìm vào vực sâu, thì chắc có lẽ, hai người họ đã cùng nhau lên thiên đường.
Anh bật cười, suy nghĩ vớ vẩn gì không biết nữa.
Anh làm bác sĩ, vì muốn chữa bệnh cho tất cả mọi người. Anh mong muốn gặp lại cô, chỉ một lần thôi trong suốt 16 năm qua, nhưng cô giống như bặt vô âm tính, không một tin tức gì cả. Thế mà giờ, mọi hi vọng gặp lại gần như chấm dứt thì cô lại xuất hiện. Vẫn mang khuôn mặt thiên thần ấy, thần sắc ấy. Nhưng nét mặt hạnh phúc trong ánh mắt vẫn không thể nào che giấu được. Phải, cô yêu người kia rất nhiều.
Anh chúc họ hạnh phúc.
Thiên Tuấn nhìn nàng, xong lại nhìn về phía xa, anh biết nơi mình đang ở cùng cô là nơi cách xa đất liền. Vừa muốn quay về lại vừa muốn không?
Hắn muốn, cô ở thêm một thời gian nữa, không phải Hoàng Minh đã hứa chắc chắn sẽ chữa dứt căn bệnh này cho cô sao. Tại sao qua nhiều lần chữa trị, căn bệnh của cô vẫn không hồi phục, vì liều thuốc ông ta cho cô uống để quên kí ức làm tác dụng hay sao, hay là vì nước biển ngấm vào máu khó lưu thông, thật là một vấn đề khó nghĩ.
Nhưng dù gì, cũng chỉ cần cô khỏe mạnh, bên hắn, thế là đủ.
-“Về nhà đi!”
Không ngờ 1 tháng sau, câu nói này lại phát ra từ miệng nàng, nàng đưa đôi mắt trông chờ nhìn hắn. Hắn không nói gì, nhìn nàng thật lâu rồi ôm nàng vào lòng.
-“Ừ.”
Hắn biết nàng đã muốn gì, mình phải chiều cái đó. Khi vừa nghe Hoàng Minh nói bệnh cô cơ bản đã dứt hoàn toàn, cô liền nảy sinh ý định muốn về nhà ngay.
Hắn không dám hỏi, ừ nàng có nhớ không, nhớ về quá khứ ấy, hay tất cả kí ức đều bị lãng quên rồi. Nhưng hắn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim rung động khi nàng bên cạnh hắn.
Hắn tin rằng, dù cô có quên đi tất cả, nhưng riêng với tình yêu, cô vẫn còn nhớ rất kĩ.
Tạm biệt Hoàng Minh, cô chủ động ôm anh vào lòng, một cái ôm cảm ơn bao ngày qua và một cái ôm xin lỗi.
-“Cảm ơn anh, nhưng xin lỗi nhé, đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy, chẳng ích lợi gì đâu. Dù là trước đây hay bây giờ, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cô thì thầm bên tai Hoàng Minh, anh đứng bất động không hiểu lời cô nói. Đến khi bóng cả hai người họ khuất dần, anh mới nhận ra, thì ra cô đã nhớ lại tất cả, cô không quên đi kí ức như hắn đã nói.
Anh mỉm cười, ngốc quá đi, anh thích lặng lẽ dõi theo hơn.
“Yêu, không cần nhận lại, chỉ cần cho đi.
Chờ, dù vô vọng nhưng đó là điều an ủi trong cuộc sống.
Nó sẽ giúp ta làm động lực vượt qua tất cả.
Mỉm cười chúc phúc, đôi khi cũng là một niềm vui.
Quy luật tuần hoàn, cái gì là của ta, đi hết một vòng trái đất, vẫn sẽ trở về bên ta.
Cái gì không là của ta, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy xa xôi khó tả.
Một tình cảm đơn phương, chỉ biết giấu, không biết nói ra.
Chỉ biết im lặng, không biết lên tiếng.”
Anh-đã làm một chuyện trong đời đáng phải làm, là mang đến hạnh phúc cho người con gái mình thương. Kiếp sau, anh mong sẽ là người gặp cô sớm hơn, là người dùng cả bản thân để yêu thương, che chở cô giống như Thiên Tuấn đã làm.
Nhưng anh không thể ngờ được, cô và Thiên Tuấn đã ước hẹn đời đời kiếp kiếp, họ sẽ mãi mãi là của nhau. Dù có lạc nhau vẫn sẽ tìm lại được.
Cả hai nắm tay nhau, bước về căn nhà nơi biển kia, hoàng hôn đang lặng dần, giống như mọi chuyện, tất cả đã kết thúc.
Kết thúc trong hạnh phúc.
Bóng hai người trải dài trên bờ cát, màu đỏ rực rỡ đang hòa quyện vào thiên nhiên. Một phong cảnh thật tuyệt dịu.
Căn nhà đó, là nơi chứa bao ngọt ngào hạnh phúc.
Khi cả hai về nhà, đã thấy cô con gái bé bỏng nở nụ cười chào đón, nó không như những đứa con gái khác. Khóc lóc rồi yếu đuối để mình gầy gò ốm yếu, cũng không đau buồn lắm khi cha mẹ mất tích. Giống như nó cảm nhận được, ba mẹ mình nhất định sẽ quay về, và sự thật là như thế.
Nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, cô cũng cười, nụ cười hạnh phúc.
Không nói, chỉ biểu đạt qua hành động, tất cả niềm yêu thương đã nằm trong đó.
Cả ba người đứng trước ngôi mộ ấy, nhìn chàng trai trẻ ngồi ngắm khuôn mặt thiên thần mà bất cứ ai cũng đau lòng. Cậu hối hận, cậu ăn năn và lương tâm cậu bị dằn xé. Cậu cảm tưởng như, đời này kiếp này, cậu sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc khi đã vô tình đẩy một người vào hố đen kia.
Thiên Anh nhẹ nhàng bước đến, đặt bó bông trên bia mộ. Nở nụ cười nhẹ nhàng.
-“Nhật Thủy, cảm ơn và xin lỗi con, vì tất cả.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Quốc Thiên đang gục đầu bỗng ngẩn lên, nhìn một hồi, rồi bỗng đứng lên ôm chặt người phụ nữ ấy.
-“Mẹ.”
Cô không nói gì, chỉ đưa tay ôm con trai, ôm như xua nỗi lòng. Ngày hôm đó tuy cô rơi xuống biển, nhưng tất cả đều nghe qua.
"Con trai mình, có yêu mới có đau khổ.
Tuổi trẻ, mất đi nguồn sống, đau tê tái lòng người."
Cậu, nhìn mẹ rồi nhìn tấm hình trên bia mộ kia. Hơn tháng nay, tình trạng này cứ thế diễn ra, dù mưa hay nắng. Cậu hứa nếu như ba mẹ không trở về, đời này hắn sẽ ở bên ngôi mộ này, không rời. Nhưng giờ họ đã về, cậu cũng nên thực hiện lời hứa.
Nhìn bộ dạng cậu, trước kia phong độ bảnh bao bao nhiêu thì nay tàn tạ bấy nhiêu, làm người khác nhìn cũng phải đau lòng.
Bốn người, hai nhỏ trước, hai lớn sau, đứng cùng nhau nhìn về tấm bia mộ, nở nụ cười như tạm biệt người con gái đó. Bóng họ như thiên thần ảm đạm trong đám bồ công anh, hạnh phúc đời đời kiếp kiếp.
Họ đã trải qua biết bao thăng trầm, biết bao đau khổ, sóng gió cũng như đau buồn. Nhưng phút cuối cùng, họ vẫn bên nhau. Một gia đình hạnh phúc. Dù ra sao cùng không nới lỏng bàn tay cầm, mà là nắm chặt lấy.
S2______THE END______S2
****
Kết rồi nhé ^^ hí hí. Ném đá D nhận hết ks đâu. Trọn bộ luôn nè, sau này khỏi hóng mệt mỏi nữa nhé. 98 chương, chứa đọng bao cảm xúc. D đã buồn khi để Nhật Thủy ra đi, nhưng chỉ như vậy mới đúng vào tình tiết truyện, thông cảm đi nè.
Cảm ơn tất cả đã đọc truyện D. Chân thành cảm ơn đến những lời cmt ấy, hp lắm. Love <3 mãi yêu độc giả.
Nếu yêu thích D, hãy đón xem tập truyện “Duyên trời” tiếp theo của D nhé <3 cảm ơn.
Bước chân đi về hướng trường học, tâm trạng cô không thể nào vui lên được. Bởi lẽ cô lại nhớ về ngày xưa. Mọi năm trước, mỗi khi nhập học Anh Tuấn và Như Nguyệt đều có mặt tại nhà để rủ lên trường. Những cuộc trò chuyện, những chiêu trò hí hỏm của cả ba trông thật vui nhộn. Đến cả người đi đường cũng phải bật cười. Và lúc đó cô thấy hạnh phúc biết bao. Nhưng giờ...cô chỉ mình cô. Sẽ chẳng ai bên cạnh để đưa đón đến trường nữa, sẽ chẳng ai tâm sự cùng cô vào những lúc buồn nữa, sẽ chẳng còn cái kiểu nũng nịu đòi bạn trai chở đi nữa....tất cả sẽ chẳng còn nữa.
Giờ đây....chỉ một mình...
Ngước mắt lên trời để nước mắt không tuông, cô thấy cuộc đời cô thật là bạt bẽo, người ta thường nói khổ trước sướng sau. Vậy phải chăng lúc trước cô sướng quá nên giờ phải chịu khổ bù không? Nếu như vậy thì cô không muốn như thế chút nào..Cô không muốn..
Bây giờ cô không cần bạn bè, không cần tình yêu, chỉ cần mẹ trở lại bình thường, thế là cô hạnh phúc lắm rồi. Bất cứ ai tiếp cận cô, cô đều cảnh giác cao độ...vì cô sợ họ sẽ làm cô đau. Đề phòng luôn là cách sống bảo vệ chính bản thân mình.
Vào lớp học, cô không bận tâm những ánh mắt đang nhìn mình, chắc chắn ganh tị có và...ganh ghét cũng có. Nghĩ đến thế thôi là cô đã mệt mỏi rồi, quan tâm nữa nặng lòng lắm.
Nhìn ra cửa sổ phía chân trời, gió thoảng bay tóc cô tạo ra một khung cảnh của một thiên thần nhỏ đang hóng mát. Bất cứ con trai nào trong lớp cũng nhìn nó say đắm. Chỉ sau một ngày vào lớp mà cả lớp tôn cô lên làm hot girl rồi. Cô không thích như thế. Đơn giản khi xưa cô cũng từng là hot girl của trường, nhờ thế mà tình cảnh bị dằng mặt diễn ra như cơm bữa. Nhưng lúc đó có anh bảo vệ, giờ thì có ma nào ngó ngàng. Cô khẽ nhắm mắt. Đã không muốn nghĩ đến nữa rồi nhưng mỗi khi có thời gian rảnh là cô lại nghĩ đến. Cô chẳng hiểu vì sao mình lại nặng tình đến như thế...trong khi đó thì người ta chẳng bận lòng về chuyện này.
Thật đau đầu...
Trống đánh vào lớp, Huyền Lam bên cạnh cũng mới vừa vào, trông như đi học muộn vậy, mồ hôi chảy nhễ nhãi, nếu cô là con người khi xưa thì chắc chắn cô sẽ không ngại gì mà lau giúp...Bởi vì lúc đó cô rất nhiệt tình...Còn giờ..Cô là con người mới, không nên quan tâm bất kì ai.
Còn phía bên Lam, nhỏ đang e dè nhìn cô, tự hỏi cô kiêu kì hay chảnh chọe, hoặc chuyện gì đó khiến cô lạnh lùng. Nhưng cô không quan tâm đến điều đó, vì đơn giản lần đầu gặp mặt, ý trời đã muốn cô kết bạn bằng được với người trước mặt. Ông luôn nói người con gái này rất đáng thương nên hãy quan tâm nhiều đến cô ấy.
"Xin lỗi"-Sau vài phút ngắm nhìn cô, Lam cũng thốt lên được hai tiếng.
Nó đang chăm chú đọc sách, tự nhiên nghe bên cạnh phát ra hai tiếng thì ngẩng mặt xem thử chuyện gì. Nó nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây? Cô không nói gì nhưng ánh mắt cô đang hiện rõ lên một câu hỏi "xin lỗi về chuyện gì". Lam thấy thế liền nói vội.
"Chuyện hôm qua, mình không nên rủ cậu đi khi cậu không thích"
Cô nghe xong, không nói gì, đáng lẽ Lam phải trách cô mới phải chứ? Đằng này Lam lại xin lỗi cô trong khi đó cô lại là người sai và người làm Lam ngã. Nhỏ có ý đồ gì với cô à? Cô nheo mắt nghi ngờ nhìn Lam. Đúng s sau cô quay lại cuốn sách đang lỡ cỡ của mình. Trong đầu một mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Còn về phần Lam, có lẽ nhỏ đã quen với cái cách vô tâm của cô rồi thì phải. Nhỏ không giận nữa và thông cảm hơn cho cô. Nhỏ biết cô có một nỗi lòng đau đớn khó nói nên mới như thế, nhỏ nhìn xuyên qua đáy mắt cô, ánh mắt đó cho nhỏ thấy cô rất tuyệt vọng về mọi chuyện, giống như một kẻ bất cần đời vậy.
Cô lê đễnh xuống cănteen trường, cũng may là hôm qua còn nhớ đường, không chắc giờ này phải nhờ người khác rồi. Cũng tại ở nhà không có ai nên đồ ăn sáng phải tự mua, mà sáng sợ học trễ nên cô chưa ăn gì, thế nên giờ phải tự lực kháng sinh.
Bước những bước nặng nề, nơi này không giống trường cũ cô học xíu nào, cănteen to hơn nhiều, học sinh cũng nhiều hơn nên việc chen lấn mua đồ cũng thật là khó khăn. Sau những phút vật lộn với đám học sinh này, cuối cùng cô cũng mua được cái bánh mì và ly sữa tươi. Tìm một chỗ lí tưởng ình, cô nhanh chân lại cuối phòng, nơi chỉ có riêng một bàn trống. Cô nhìn mọi người khó hiểu khi chen lấn ngồi những chỗ kia trong khi bàn này lại không ai dám lại gần. Bỏ qua thắc mắc đó, cô chén phần mình trước tính sau, nghĩ nhiều mệt óc.
"aaaaaa"
Những tiếng hét chói tai của bọn người trong cănteen làm cô đang ăn cũng phải giật mình xem có chuyện gì. Nhưng vừa nhìn lên, cô đã nhếch mép rồi cuối xuống ăn tiếp. Cái kiểu này thì thấy trai đẹp rồi làm rầm rầm lên chứ gì, mấy cái vụ này có lẽ cô đã rành quá rồi. Anh Tuấn của cô cũng từng như vậy. Và với việc cô là bạn gái của anh thì chuyện nghe tụi con gái kia hò hét cũng trở thành thói quen rồi. Cô không quan tâm. Đó là châm ngôn sống của cô.
Bóng ba người con trai càng ngày càng gần đến bàn cô, nói không quan tâm cũng không được nữa, bởi lẽ ba tên đó đang nhìn cô như sinh vật lạ. Cô ngước mặt lên nhìn, rồi lại lia mắt sang mấy người bên cạnh, tại sao lại nhìn cô với ánh mắt như thế. Khing bỉ...kinh tởm..và tội nghiệp thế là sao, cô làm gì nên tội à.
Nheo mắt nhìn tên đó, vận dụng cái IQ cao của mình. Bộ não cô bắt đầu hoạt động, theo như cô được trải qua những chuyện trước đây thì cô chắc chắn một điều rằng cô đã gây tội gì rất nặng với ba người này...Suy nghĩ suy nghĩ. Cô nhớ đến ánh mắt mọi người nhìn cô như muốn nói thứ gì đó khi cô vừa mới đặt mông xuống bàn này. Vậy...đừng nói bàn này là của ba người họ chứ. Chắc là vậy rồi, cô đánh thầm trong lòng, ngốc thế không biết.
"Lại là cô à, biết bàn này của ai không mà tự nhiên thế"
Một tên trong ba người đó lên tiếng hỏi cô. Cô nhíu mày, nhìn kĩ khuôn mặt vừa mới cất tiếng nói đó, không hề quen. Với lại cô mới chuyển tới, cô và hắn không quen. Câu đầu tiên hắn phải nói là "Cô là ai, sao lại ngồi bàn này" hay đại loại là những câu tương tự nghĩa như thế chứ. Sao hắn lại hỏi "Lại là cô à". Câu này như nói lên cô và hắn đã gặp nhau trước vậy. Cô khó hiểu.
"Quen nhau à"
Phòng ăn đang nín thở xem cuộc trò chuyện giữa người con trai và một người con gái. Sau khi nghe được chữ cô nói thì cả phòng căng thẳng hồi hộp hơn cũng nãy rất nhiều. Họ sợ cô sẽ bị như những người trước. Nặng thì bị đuổi học, nhẹ thì hành hạ không thương tiếc.
"Nực cười, cô là người hôm qua là tôi ngã, giờ lại chiếm bàn của tôi, đó có gọi là quen không nhỉ"-Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn cô.
Hai chàng trai bên cạnh chỉ nhìn cô, không nói gì. Họ cũng đang lo ột cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ bị đuổi học hoặc bị hành hạ.
"Người không biết không có tội, xin lỗi"
Cô nói nhanh rồi lướt qua từng người trong cănteen để về lớp. Ai cũng nhìn nhau khó hiểu, vì cô đi nhanh đến mức tên nào đó gọi lại cũng không được. Hắn tức giận đập bàn. Một cô gái không sợ hắn, vậy mà dám bơ hắn một cách đẹp đẽ. Để rồi xem, muốn tiếp cận Thiên Tuấn này sẽ bị khổ như thế nào. Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn bóng cô khuất sau hành lan.
Cô mệt mỏi lên từng bật cầu thang, đầu óc cô quay vòng vòng, thật khó chịu, chắc bệnh lại tái phát rồi..
"Mày là Thiên Anh, ngừoi mà mới đặt chân vào ngôi trường này hai ngày mà đã được tên lên làm hot girl hả"
Cô nhếch mép khinh bỉ
"Vào thẳng vấn đề"
Cô nàng đầu đàn thoáng chau mày với cách nói của nó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang một âm điệu lạnh như tuyết. Con người này phải đề phòng.
"Cho dù mày có là hot girl thì đừng có hòng tiếp cận Thiên tuấn, cả Đại Hùng và Minh Khải nữa, tao cảnh cáo mày trước rồi đấy, mày không yên với tao đâu, mày nên nhớ tao là Lâm Tuyết, tao mà thấy mày tiếp cận một trong ba thì liệu hồn với tao đấy, tại lần đầu nên tao cảnh cáo thôi, có lần sau thì sẽ không yên ổn như thế này đâu nhá"
Thấy cô không trả lời, Lâm Tuyết cứ nghĩ cô sợ nên quay mặt đi, trước khi đi còn hếch vai cô một cái mạnh làm cô ngã nhào xuống đất. Không chuẩn bị trước nên cô ngã một cú đau đến tận xương. Đưa đôi mặt đầy lửa nhìn người vừa làm mình ra nông nổi này, nếu ở trường cũ cô chắn chắn Lâm Tuyết sẽ tàn tạ tả tơi gấp lần cô bị, nhưng đây là trường mới. Cô phải nhịn.. Nhìn cái cách cười hả hê của người trước mặt, cô chỉ muốn xông vào làm ột trận, nhưng cô không thể.
"Có sao không"-Một giọng con trai trầm ấm vang lên bên tai khiến cô giật mình, ngước mắt nhìn lên xem ai. Cô nhìn người đó đúng s rồi tự mình nhấc chân về lớp.
Tên nào đó thoáng chau mày, thể loại gì đây, bơ một cách đẹp đẽ thế hả. Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua chút, sau đó khẽ kéo một nét cười.
Cô bước nhanh về lớp mặc cho ánh mắt của người ở sau đang hướng theo đầy thú vị.
Vừa đặt chân về chỗ, cô đã nghe tiếng hét chói tai của cô nàng bên cạnh. Cô nhăn mặt khổ sở, lại chuyện gì nữa đây??
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiếng gió biển vẫn xào xạc thổi vào, ngoài biển khơi kia mọi vật vẫn hoạt động theo lộ trình của nó, nhưng với riêng người ở đây, đọng lại cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Cô gái đưa tay ôm chặt trái tim mình, ngăn cho nó không chảy máu nữa, hoặc là ngăn cơn đau đang râm rỉ. Người cô gái bắt đầu nhợt nhạt đi, môi tím tái và khô nứt, thế nhưng, cô vẫn mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt.
Cô gái cứ nhìn rồi cười, dường như trong mắt cô gái bây giờ chỉ có duy nhất hai người thôi vậy.
Quốc Thiên hoảng hồn đến mức chân như không nhấc nổi, viên đạn kia giống như đang xuyên qua tim mình chứ không phải cô vậy, đau lắm.
-“Nhật Thủy, sao cậu ngốc như thế, hả?”
Cậu đổ gục xuống, ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng, vành mắt đã đỏ hoe, giọng nói cũng khàn đặc.
Bàn tay đầy máu đưa lên, nắm chặt tay cậu, bàn tay lạnh ngắt, không có một sự ấm áp nào cứ đan xen vào tay cậu.
-“Xin lỗi, Quốc Thiên, trước đây, tất cả là lừa dối cậu đấy, tôi đúng là chỉ tiếp cận cậu thôi. Tôi là con của kẻ cầm thú, tôi đáng bị như thế này, là người gián tiếp hại gia đình cậu…hụhụ…nhưng mà Quốc Thiên à, ông ta chỉ yêu quá hóa hận thôi, tha thứ cho ông được không?…Mẹ tôi, sẽ không sống nổi khi thiếu ông ấy, xin cậu…”
-“Đừng nói nữa, Nhật Thủy, xin cậu đừng nói gì cả, đợi lên bờ sẽ đi bệnh viện.”
Nhìn máu không ngừng trào ra bên ngực, trái tim cậu như chết lặng.
-“Không kịp đâu, Quốc Thiên, mình muốn nói cho cậu chuyện này, hụhụ.”
Hơi thở như muốn đứt quãng, nơi ngực trái đau nhói, cảm tưởng chỉ 1s nữa thôi, cô sẽ xa khỏi nơi này, xa tất cả mọi thứ. Quốc Thiên rơi nước mắt, cậu đã khóc cho người con gái ngu ngốc này. Cậu thật không hiểu tại sao, đáng lẽ cô phải hận ông ta chứ, tại sao lại đỡ phát đạn này, rồi tại sao lại xin tha thứ cho ông ta, tại sao…chẳng lẽ tất cả đều vì “mẹ cô”.
-“Cậu không được có chuyện gì, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho ông ta đâu.”
-“Đừng mà…xin cậu, mình xin cậu, lần đầu tiên…cũng như lần cuối cùng, được không. Mẹ tôi, cần vui vẻ, bà đã khổ rất nhiều rồi.”
Cô khóc, cả người cô run run, hơi thở đã yếu đi rất nhiều rồi, mắt cũng đang từ từ khép lại.
-“Mở mắt ra, không được nhắm, tôi hứa mà.”
Giọng cậu run run, cả người cũng run liên hồi, cậu sợ cô nhắm mắt, tất cả sẽ không còn gì nữa.
Cô đã khép hề con mắt, nhưng nghe cậu nói thế, nhẹ nhàng cười, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy thê lương.
-“Quốc Thiên”
Cô thì thào ý muốn nói cậu đưa tai lại gần, cậu răm rắp nghe theo.
-“Tôi thích cậu, rất nhiều, cậu biết không? Ở thư viện của trường, tôi có vẽ một bức tranh tặng cậu, bức tranh ấy tượng trưng cho hai chúng ta. Tôi là Nhật Thủy, là nước đang dâng, còn cậu là Quốc Thiên, như bầu trời yên bình, bức tranh đáng lẽ sẽ được tặng vào hôm sinh nhật cậu, nhưng chắc có lẽ không được rồi. Cậu hãy đến đó lấy nhé! Tôi xin lỗi, tất cả, những gì đã gây ra cho gia đình cậu. Nhưng như thế này, được chết trong tay người mình yêu thương, cũng hạnh phúc lắm. Cho phép tôi được làm thiên thần để mang niềm vui cho cậu được không? Sau này và mãi…”
Giọng nói nhỏ dần, bàn tay buông lỏng, mắt nhắm nghiền, không một hơi thở, không một tiếng động, giống như, tất cả chưa có chuyện gì.
Chữ cuối cùng chưa nói, câu trả lời cũng chưa kịp nghe, người đã nhắm mắt, yên bình đến đau lòng.
Cậu nhìn người con gái trong lòng mình, đờ đẫn đến ngây người. Đến khi định thần, giống như trái tim tan nát.
-“KHÔNG, cậu không được chết, tỉnh lại đi, không được mà…tôi còn chưa nói với cậu, tôi cũng thích cậu lắm, Nhật Thủy, cậu hãy tỉnh lại đi, tôi còn chưa tha thứ cho cậu. Mở mắt đi mà…xin cậu, tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nổ súng, đáng lẽ tôi không nên làm gì hết. Tỉnh lại đi, tôi chẳng cần cậu làm thiên thần gì cả, chỉ cần cậu tỉnh lại thôi…”
Cậu ra sức hét, ôm chặt thân người toàn máu vào lòng nhưng thân người mềm nhũn ấy không nói gì nữa, không mở miệng được nữa. Cô ấy đã thực sự ra đi rồi, chính tay mình đã giết hại.
Người con gái ấy, đã bỏ cậu rồi. Đã thực sự ra đi trong vòng tay cậu rồi.
Tất cả người trong phòng chứng kiến cảnh ấy, ai cũng đau lòng nhưng không nói gì. Ông ta nhìn con gái mình vì mình mà ra đi, cũng thờ thẫn không nói nên lời, lại còn cầu xin tha thứ cho mình, nhất thời chẳng biết mình đã sai vì chuyện gì, hay ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi.
Ông buông thõng tay cầm súng xuống, giống như tự mình chịu trừng phạt của pháp luật, cảnh sát áp giải ông ta xuống khoan thuyền.
Tất cả không ai nói gì tất cả cùng xuống khoan để tìm Thiên Anh, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người.
Tiểu Nguyệt đứng đó nhìn hai người trước mặt mình, cảm giác như mình cũng trải qua nổi đau đó, đau đớn đến xé ruột.
Nó hiểu, anh nó thích cô, đặc biệt là nhiều hơn chữ thích nữa, cảm giác người thương ra đi trước mặt mình, không có gì đau bằng. Giống như lúc nãy, a…mẹ, mẹ mình.
Như nhớ ra điều gì đó, nó thôi nhìn hai người mà nhanh chóng chạy xuống khoan, cảm giác lo lắng bủa vây trong lòng. Chắc lúc này, anh đang cần yên tĩnh để suy ngẫm.
Ở dưới khoan gió như muốn thổi tung người, hơn chục người cứu hộ đang lặn tìm người, ba Thiên Tuấn vẫn còn chưa thấy lên, nó lo sợ đến khóc.
Suốt cả đếm họ cứ tìm, vì là giữa biển nên chỉ biết cắm neo chứ không biết nên làm gì.
*****
Mưa rơi tí tách.
Gió không ngừng thổi.
Lá không ngừng rơi.
Người không ngừng nghỉ.
Cái tin tìm người không ra đã làm tất cả mọi người suy sụp, đến mức thở cũng thấy khó khăn.
Tiểu Nguyệt nhìn trời, giọt nước mắt như hòa quyện vào nước mưa. Thân hình run run ngã quỵ, ba mẹ thì không biết ở đâu, anh trai thì mỗi ngày đều ngồi trước ngôi mộ đó.
Gia đình nó, đã từng rất hạnh phúc nay còn đâu.
Nhìn nét chữ của mẹ trong nhật kí, nó lại cười rồi lại khóc.
_Gửi các con của mẹ,
Biết không, mẹ thương cả hai rất nhiều, mẹ muốn cả hai là mặt trời và mặt trăng, luôn dõi theo và soi sáng cho con người, không khuấy bẩn một thứ vi khuẩn nào. Vừa ấm áp lại vừa mát mẻ, đó là tượng trưng cho tên hai đứa con ấy. Mẹ không thích thể hiện tình yêu qua lời nói đâu, mẹ thích hành động hơn. Hãy nhớ nhé! Nhưng dù gì cũng đã viết rồi, mẹ không ngần ngại nữa, MẸ YÊU CÁC CON, MẸ YÊU GIA ĐÌNH MÌNH.
Nhìn dòng chữ đó nó lại khóc, mẹ ơi con cũng yêu mẹ, yêu gia đình mình lắm.
Nó tin, nhất định ba mẹ sẽ trở về.
1 tháng sau…
Cô gái trồng những cây bồ công anh trong vườn, vẽ những bức tranh có bốn người, cười với nhau hạnh phúc treo khắp nơi, ba mẹ sẽ về, đúng là như vậy mà.
****
Những chiếc nhà trên biển trông nhấp nhô thấp thoáng thật đẹp, người đàn ông nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, chỉ cười ấm áp.
Nắng mùa thu trai dài trên mặt biển, những con sóng nhẹ nhấp nhô đung đẩy trông thật vi diệu.
Người con gái ấy đã trải qua một cuộc đánh nhau giành giật giữa ranh giới sống-chết của tử thần rất oanh liệt. Cứ ngỡ sẽ buông xuôi, nhưng người đàn ông ấy, luôn bên cạnh tiếp thêm sức mạnh, luôn nắm chặt tay không buông, luôn cho nàng một nơi ấm áp mỗi lần lòng lạnh lẽo.
Chính vì thế, nàng không nỡ rời đi, nàng đấu tranh giành sự sống. Đến khi mở mắt, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lùng, nàng nở một nụ cười hòa quyện trong nắng sớm. Nàng muốn đưa tay chạm vào, nhưng giống như khoảng cách xa xôi.
Giống như trải qua một ngàn thế kỉ.
-“Để cô ấy uống thuốc đi.”
Người đàn ông trung niên kia lên tiếng nhắc nhở người đàn ông đang ôm người phụ nữ.
Người phụ nữ lại một lần nữa mở mắt, nhưng rất mệt mỏi, nàng như gắng sức để làm điều này.
-“Uống thuốc nhé!”
Nhìn ánh mắt ấm áp ấy, nàng gật đầu.
-“Đúng thật là có duyên với hai người nha. Chả hiểu sao so với lần trước với bây giờ, cả hai người vẫn vậy mà tôi đã như ông cụ rồi.”
-“Đã lâu rồi.”
Thiên Tuấn vừa đưa thuốc vào miệng cô, vừa nói với chàng trai kia.
-“Đã lâu rồi, đúng là như vậy, nhưng thật có duyên. Tôi vì cô ấy, chế tạo ra loại thuốc chữa trị không cần thay gan, tốt không?”
-“Cảm ơn anh, Hoàng Minh.”
Hoàng Minh chỉ cười không nói gì, bước đi ra khỏi căn phòng, nhìn trời trong xanh, nhìn biển hiền hòa, nhìn ánh nắng vàng rực. Tâm trạnh anh rất vui, bỏ ra nhiều năm như vậy, nghiên cứu một loại thuốc duy nhất, chỉ mong có thể gặp lại cô gái mà lần đầu tiên gặp mặt đã làm trái tim anh rung động.
Anh nhớ lần ấy, anh đang là sinh viên thực tập, trong lúc đi tìm vật liệu nghiên cứu, anh đã bắt gặp hình dáng nhỏ nhắn ngã nhào xuống đám bồ công anh. Nàng giống như một thiên sứ, gãy cánh và rơi xuống trần gian, nàng rất tuyệt đẹp.
Không ai hiểu rõ cảm xúc của anh lúc đó là gì, ngoài anh. Đã lâu rồi, nhưng anh vẫn nhớ. Người con gái lạnh lùng nhưng lại chứa nét dịu dàng, âm trầm lãnh đạm đến ghê người.
16 năm trước, anh gặp cô gái đó trong tình trạng vì bệnh máu trắng mà ngất xỉu thì 16 năm sau, anh gặp lại người phụ nữ này vẫn còn căn bệnh ấy, nhưng lại được nằm trong vòng tay người đàn ông mình yêu thương chìm trong biển sâu, hơi thở cả hai như ngưng đọng nhưng vòng tay bảo vệ, che chở đầy yêu thương đó thì anh không thể nào quên được.
Anh mong gặp lại cô ấy biết bao, để thấy cô ấy có hạnh phúc không, để thấy căn bệnh đã chữa dứt điểm chưa.
Mặc dù không dứt điểm, nhưng cũng may mà thuốc anh đã nghiên cứu xong, cứu được cô, là một niềm hạnh phúc của anh.
Anh không để ý xung quanh có những người phụ nữ như thế nào, anh chỉ để ý trong tâm mình, cô ấy là mãi mãi. Anh sẽ chôn giấu nó thật kĩ, đem nó giấu nhẹm đi nơi góc khuất của con tim, để mỗi lần nhớ đến nụ cười ấy, anh lại thấy bình yên.
Nhìn người đàn ông kia chăm sóc cô ấy, anh cũng đủ biết tình yêu của hắn nhiều hơn anh gấp trăm lần.
Nếu không phải vì anh vô tình đi thực nghiệm ở biển cả, ngay trong lúc thấy cả hai ôm nhau chìm vào vực sâu, thì chắc có lẽ, hai người họ đã cùng nhau lên thiên đường.
Anh bật cười, suy nghĩ vớ vẩn gì không biết nữa.
Anh làm bác sĩ, vì muốn chữa bệnh cho tất cả mọi người. Anh mong muốn gặp lại cô, chỉ một lần thôi trong suốt 16 năm qua, nhưng cô giống như bặt vô âm tính, không một tin tức gì cả. Thế mà giờ, mọi hi vọng gặp lại gần như chấm dứt thì cô lại xuất hiện. Vẫn mang khuôn mặt thiên thần ấy, thần sắc ấy. Nhưng nét mặt hạnh phúc trong ánh mắt vẫn không thể nào che giấu được. Phải, cô yêu người kia rất nhiều.
Anh chúc họ hạnh phúc.
Thiên Tuấn nhìn nàng, xong lại nhìn về phía xa, anh biết nơi mình đang ở cùng cô là nơi cách xa đất liền. Vừa muốn quay về lại vừa muốn không?
Hắn muốn, cô ở thêm một thời gian nữa, không phải Hoàng Minh đã hứa chắc chắn sẽ chữa dứt căn bệnh này cho cô sao. Tại sao qua nhiều lần chữa trị, căn bệnh của cô vẫn không hồi phục, vì liều thuốc ông ta cho cô uống để quên kí ức làm tác dụng hay sao, hay là vì nước biển ngấm vào máu khó lưu thông, thật là một vấn đề khó nghĩ.
Nhưng dù gì, cũng chỉ cần cô khỏe mạnh, bên hắn, thế là đủ.
-“Về nhà đi!”
Không ngờ 1 tháng sau, câu nói này lại phát ra từ miệng nàng, nàng đưa đôi mắt trông chờ nhìn hắn. Hắn không nói gì, nhìn nàng thật lâu rồi ôm nàng vào lòng.
-“Ừ.”
Hắn biết nàng đã muốn gì, mình phải chiều cái đó. Khi vừa nghe Hoàng Minh nói bệnh cô cơ bản đã dứt hoàn toàn, cô liền nảy sinh ý định muốn về nhà ngay.
Hắn không dám hỏi, ừ nàng có nhớ không, nhớ về quá khứ ấy, hay tất cả kí ức đều bị lãng quên rồi. Nhưng hắn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim rung động khi nàng bên cạnh hắn.
Hắn tin rằng, dù cô có quên đi tất cả, nhưng riêng với tình yêu, cô vẫn còn nhớ rất kĩ.
Tạm biệt Hoàng Minh, cô chủ động ôm anh vào lòng, một cái ôm cảm ơn bao ngày qua và một cái ôm xin lỗi.
-“Cảm ơn anh, nhưng xin lỗi nhé, đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy, chẳng ích lợi gì đâu. Dù là trước đây hay bây giờ, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cô thì thầm bên tai Hoàng Minh, anh đứng bất động không hiểu lời cô nói. Đến khi bóng cả hai người họ khuất dần, anh mới nhận ra, thì ra cô đã nhớ lại tất cả, cô không quên đi kí ức như hắn đã nói.
Anh mỉm cười, ngốc quá đi, anh thích lặng lẽ dõi theo hơn.
“Yêu, không cần nhận lại, chỉ cần cho đi.
Chờ, dù vô vọng nhưng đó là điều an ủi trong cuộc sống.
Nó sẽ giúp ta làm động lực vượt qua tất cả.
Mỉm cười chúc phúc, đôi khi cũng là một niềm vui.
Quy luật tuần hoàn, cái gì là của ta, đi hết một vòng trái đất, vẫn sẽ trở về bên ta.
Cái gì không là của ta, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy xa xôi khó tả.
Một tình cảm đơn phương, chỉ biết giấu, không biết nói ra.
Chỉ biết im lặng, không biết lên tiếng.”
Anh-đã làm một chuyện trong đời đáng phải làm, là mang đến hạnh phúc cho người con gái mình thương. Kiếp sau, anh mong sẽ là người gặp cô sớm hơn, là người dùng cả bản thân để yêu thương, che chở cô giống như Thiên Tuấn đã làm.
Nhưng anh không thể ngờ được, cô và Thiên Tuấn đã ước hẹn đời đời kiếp kiếp, họ sẽ mãi mãi là của nhau. Dù có lạc nhau vẫn sẽ tìm lại được.
Cả hai nắm tay nhau, bước về căn nhà nơi biển kia, hoàng hôn đang lặng dần, giống như mọi chuyện, tất cả đã kết thúc.
Kết thúc trong hạnh phúc.
Bóng hai người trải dài trên bờ cát, màu đỏ rực rỡ đang hòa quyện vào thiên nhiên. Một phong cảnh thật tuyệt dịu.
Căn nhà đó, là nơi chứa bao ngọt ngào hạnh phúc.
Khi cả hai về nhà, đã thấy cô con gái bé bỏng nở nụ cười chào đón, nó không như những đứa con gái khác. Khóc lóc rồi yếu đuối để mình gầy gò ốm yếu, cũng không đau buồn lắm khi cha mẹ mất tích. Giống như nó cảm nhận được, ba mẹ mình nhất định sẽ quay về, và sự thật là như thế.
Nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, cô cũng cười, nụ cười hạnh phúc.
Không nói, chỉ biểu đạt qua hành động, tất cả niềm yêu thương đã nằm trong đó.
Cả ba người đứng trước ngôi mộ ấy, nhìn chàng trai trẻ ngồi ngắm khuôn mặt thiên thần mà bất cứ ai cũng đau lòng. Cậu hối hận, cậu ăn năn và lương tâm cậu bị dằn xé. Cậu cảm tưởng như, đời này kiếp này, cậu sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc khi đã vô tình đẩy một người vào hố đen kia.
Thiên Anh nhẹ nhàng bước đến, đặt bó bông trên bia mộ. Nở nụ cười nhẹ nhàng.
-“Nhật Thủy, cảm ơn và xin lỗi con, vì tất cả.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Quốc Thiên đang gục đầu bỗng ngẩn lên, nhìn một hồi, rồi bỗng đứng lên ôm chặt người phụ nữ ấy.
-“Mẹ.”
Cô không nói gì, chỉ đưa tay ôm con trai, ôm như xua nỗi lòng. Ngày hôm đó tuy cô rơi xuống biển, nhưng tất cả đều nghe qua.
"Con trai mình, có yêu mới có đau khổ.
Tuổi trẻ, mất đi nguồn sống, đau tê tái lòng người."
Cậu, nhìn mẹ rồi nhìn tấm hình trên bia mộ kia. Hơn tháng nay, tình trạng này cứ thế diễn ra, dù mưa hay nắng. Cậu hứa nếu như ba mẹ không trở về, đời này hắn sẽ ở bên ngôi mộ này, không rời. Nhưng giờ họ đã về, cậu cũng nên thực hiện lời hứa.
Nhìn bộ dạng cậu, trước kia phong độ bảnh bao bao nhiêu thì nay tàn tạ bấy nhiêu, làm người khác nhìn cũng phải đau lòng.
Bốn người, hai nhỏ trước, hai lớn sau, đứng cùng nhau nhìn về tấm bia mộ, nở nụ cười như tạm biệt người con gái đó. Bóng họ như thiên thần ảm đạm trong đám bồ công anh, hạnh phúc đời đời kiếp kiếp.
Họ đã trải qua biết bao thăng trầm, biết bao đau khổ, sóng gió cũng như đau buồn. Nhưng phút cuối cùng, họ vẫn bên nhau. Một gia đình hạnh phúc. Dù ra sao cùng không nới lỏng bàn tay cầm, mà là nắm chặt lấy.
S2______THE END______S2
****
Kết rồi nhé ^^ hí hí. Ném đá D nhận hết ks đâu. Trọn bộ luôn nè, sau này khỏi hóng mệt mỏi nữa nhé. 98 chương, chứa đọng bao cảm xúc. D đã buồn khi để Nhật Thủy ra đi, nhưng chỉ như vậy mới đúng vào tình tiết truyện, thông cảm đi nè.
Cảm ơn tất cả đã đọc truyện D. Chân thành cảm ơn đến những lời cmt ấy, hp lắm. Love <3 mãi yêu độc giả.
Nếu yêu thích D, hãy đón xem tập truyện “Duyên trời” tiếp theo của D nhé <3 cảm ơn.