Đêm trước ngày thất tịch, Lôi Nghị gọi điện đến báo cho Hứa Liên Nhã biết không thể nghỉ phép được. Hứa Liên Nhã lại hỏi vậy mười bốn tháng bảy có xin nghỉ được không, Lôi Nghị do dự, đáp lại khó mà nói trước được. Cô không hỏi nhiều nữa, dặn dò vài câu rồi gác máy.
Trong tiệm vẫn như thường, Chu Khải Quân chở từng đơn hàng một, chuyển hai chú mèo vằn ra ngoài, trong tiệm không còn động vật nào bị bệnh, cậu ta cũng khỏi phải trực đêm.
Vào ngày thất tịch, Hứa Liên Nhã cho bọn họ tan làm sớm.
Hứa Liên Nhã về nhà thay quần áo, Khương Dương đến hơi muộn, cô dắt Tước gia xuống nhà đi dạo vài vòng.
Hứa Liên Nhã tính toán, Hà Tân đã gửi Tước gia lại nhà cô hơn hai tháng, tuy trước kia cũng từng gửi lâu như thế, nhưng bỏ con giữa chợ được nửa tháng vẫn đến thăm một lần.
Phát cáu cũng ghê gớm thật. Hứa Liên Nhã thầm mắng, tính sẽ nhắc anh đến đón về, nhưng không phải là hôm nay.
Đường đi hơi xa, lái xe của Hứa Liên Nhã.
Khương Dương lên lầu đón cô, lúc gặp mặt thì ồ một tiếng kỳ quái.
"Sao thế?" Hứa Liên Nhã nghiêng đầu khó hiểu.
Khương Dương nhìn xuống chân cô, quả nhiên, "Cao quá."
Cô mặc giày cao gót, gót giày nhỏ nhọn.
"Ồ..." Hứa Liên Nhã vỗ đầu một cái, lẩm bẩm, "Quên mất, đi biển kia mà, đợi em thay đôi giày kasc đã, đôi này không dễ đi đường..."
Khương Dương giữ lấy cô không để cô đi, "Không sao, mặc đôi này đi, đẹp."
"Nhưng..."
"Không cần phải đi xa." Khương Dương nói, "Nếu không thì anh cõng em đi."
Hứa Liên Nhã đóng cửa lại, gật đầu nói: "Được đấy."
Đêm tối không có gió, những đám mây như dính trên bầu trời, không xê dịch nửa tấc.
Càng đến gần biển càng ít xe, ban đêm yên tĩnh lại khiến người ta thả lỏng tâm tình, lim dim đôi mắt.
Hứa Liên Nhã không quen bên này, cũng không nhìn rõ trong đêm lắm, chỉ có thể ngẫu nhiên dựa vào cột mốc trên đường mà nhận diện phương hướng.
Khương Dương không cài dẫn đường, chuyên tâm lái xe. Thỉnh thoảng Hứa Liên Nhã quay sang nhìn anh, ánh mắt so với trước kia đã mạnh dạn hơn nhiều, cái nhìn như bàn tay vô hình chạm đến mỗi tấc trên cơ thể.
Khương Dương tranh thủ nhìn cô một cái, "Nhìn cái gì đấy."
"Không cho nhìn à."
"Đâu dám."
Hứa Liên Nhã cụp mắt cười, khuỷu tay chống lên trên bệ cửa, khẽ cắn đầu ngón trỏ, tựa như đang cân nhắc có nên ăn sạch tên tù binh trước mắt hay không.
Bờ biển trong suy nghĩ của Hứa Liên Nhã là bờ cát trải dài cùng những con sóng lền bềnh, nhưng nơi mà xe chạy đến dần dần rời xa khỏi tưởng tượng.
Xe nhanh chóng chạy đến một làng chài nhỏ, hai bên đường xi-măng là những căn nhà lụp xụp, mượn ánh đèn xe có thể thấy lưới đánh cá đang được phơi nắng. Khương Dương bảo cô hạ cửa kính xuống, Hứa Liên Nhã ngửi thấy mùi biển càng lúc càng nồng.
Khương Dương dừng xe trước một quán ăn vỉa hè, khóa kỹ vô-lăng.
Bầu trời phơi ra một màu xanh đậm dày đặc, côn trùng mùa hè ở xung quanh kêu không biết mệt.
"Uống bia được không?" Khương Dương hỏi.
Hứa Liên Nhã gật đầu.
Khương Dương để cô chờ ở bên ngoài, đi vào quán ăn một lúc rồi xách một thùng nhựa đi ra.
"Đây là gì?"
Khương Dương kéo tay cô, "Bia."
"Nhiều thế."
Khương Dương nhíu mày, "Sợ?"
Hứa Liên Nhã khẽ hừ một tiếng, "Chúng ta phải đi đâu đây?"
"Ra biển." Khương Dương nói đơn giản.
Hứa Liên Nhã nhìn một bên mặt anh, Khương Dương gật đầu, "Anh đã tìm được một con thuyền nhỏ rồi."
"Anh lái?"
"Chẳng lẽ em còn muốn có người khác ở đó?"
Hứa Liên Nhã mỉm cười, "Thì ra anh còn có thể lái thuyền."
Khương Dương nói: "Không lật được đâu."
Tay anh bị đánh một cái, Hứa Liên Nhã xì một tiếng khinh miệt, "Mỏ quạ."
"Được được, không nói." Khương Dương cười áy náy.
Khương Dương dẫn Hứa Liên Nhã lên bến tàu. Có không ít thuyền đánh cá đang chuẩn bị rời bến, ngọn đèn trong khoang thuyền chiếu sáng một vùng biển màu cam. Khương Dương chỉ vào một con thuyền đánh cá tương đối mới trong đó, từ từ đợi phản ứng của Hứa Liên Nhã.
Cũng may là trong mắt cô cười, nhìn qua không giống thất vọng, Khương Dương thở phào một hơi.
Thuyền không lớn, Khương Dương đứng trên mũi thuyền khiến nó phập phồng thấy rõ. Anh đặt thùng nhựa xuống, chìa tay ra với Hứa Liên Nhã.
Hứa Liên Nhã đi giày cao gót, giẫm lên ván lắc lư thấy rõ, Khương Dương cười dìu cô vào khoang thuyền.
Khoang thuyền không lớn, chỉ có một chiếc giường, nhưng bù lại sạch sẽ, không ngửi thành mùi tanh của cá.
Hứa Liên Nhã ngồi lên giường, bất giác xoay mắt cá chân, dù sao cũng không quen đi giày cao gót, chân đã đau lắm rồi.
"Em cởi giày ra được không?"
Khương Dương đang định ra ngoài nhổ neo, vừa đỡ lấy cửa khoang thuyền bèn ngoái đầu lại, "Bên ngoài có nhiều chỗ trũng, đừng đi lung tung, cẩn thận trượt chân."
Hứa Liên Nhã ngoan ngoãn nói: "Em ở đây thôi."
Khương Dương nhổ neo, đẩy thuyền ra khỏi bến tàu, một loạt động tác ăn khớp nhau, nhìn có vẻ lão luyện.
"Trước kia anh là thủy thủ?" Lúc Khương Dương quay vào buồng lái, Hứa Liên Nhã hỏi một câu.
"Không phải." Khương Dương có chút bất đắc dĩ trước câu hỏi của cô, "Chỉ là ở trên biển lâu quá thôi."
Thân thuyền rung một cái, ngọn đèn ở bến thuyền dần dần rời xa, biến thành một hạt đậu nhỏ phát sáng.
Hứa Liên Nhã dựa vào cửa buồng lại, lặng im nhìn Khương Dương chăm chú.
So với khi lái xe ban nãy, ánh mắt của anh lúc này chuyên tâm hơn, không tìm thấy vẻ phất phơ ngày trước. Hứa Liên Nhã không khỏi nhếch khóe miệng, không rõ là thích con người nào của anh hơn. Hai mắt khác biệt nhau chắp vá tạo nên một người phức tạp, mà cô thầm cảm thấy may mắn khi trong vẻ phức tạp này không hề có tối tăm hay ác ý.
Khi ánh đèn ở bến đã hoàn toàn biến thành một dấu chấm, Khương Dương dừng thuyền lại rồi thả neo xuống, xa xa trước đó là những con thuyền đánh cá đang dần rời xa.
Khương Dương xách thùng nhựa ra ngoài boong thuyền, rồi gọi Hứa Liên Nhã đi ra.
Hai người họ ngồi khoanh chân trên đệm. Trong thùng nhựa còn dán xốp dưới đáy, bên trên là đá với mấy lon bia, còn cả chút đồ nhắm nữa.
Khương Dương mở một lon cho cô, "Có thể uống mấy lon?"
"Không biết là ai say trước đâu."
"Anh say thì em đừng hòng về được."
Hai người cạn bia, Hứa Liên Nhã giơ lon lên cao, như đang dâng kính trăng sáng, "Vậy cùng đi cho cá ăn."
Khương Dương nhặt một hạt lạc lên cho vào miệng, "Chỉ mới nghe nói Long Vương chọn rể, chưa từng nghe tuyển con dâu bao giờ."
Gió biển man mác, sóng biển chậm chạp, trời và biển cùng dung hòa thành một sắc xanh đen, vầng trăng mỏng cong cong treo cao nơi cuối chân trời. Trăng đêm như lưới, bao phủ lấy chúng ta.
Chưa được bao lâu thì cả Khương Dương và Hứa Liên Nhã đã bị hơi men hun nóng cả tai, nằm ngã xuống boong thuyền.
Hứa Liên Nhã gối đầu lên tay anh, mệt mỏi nói: "Anh biết hát không?"
"Biết." Khương Dương nhìn trăng, mỉm cười: "Anh hát em nghe nhé?"
Hứa Liên Nhã mò mẫm lung tung bên cạnh, vóc lấy mấy hạt lạc, đút đến bên miệng anh, "Hát đi. Tiền boa đây."
Khương Dương ngoan ngoãn há miệng, rồi lại nhẹ nhàng mút lấy đầu ngón tay cô.
"Lưu manh!" Hứa Liên Nhã rút tay về, hơi chùi xuống bên cạnh anh.
Anh hắng giọng, bắt đầu cất tiếng...
Trong gió có đám mây làm mưa, một đám mây làm mưa
Hứa Liên Nhã ồ lên một tiếng, "Bài hát này buồn quá."
"Không phải trong xe em hay bật bài này sao?"
"Đổi bài rồi."
"Được rồi."
Khương Dương nhìn bầu trời đêm, suy nghĩ một lát rồi cất giọng...
Anh hỏi em yêu anh liệu có đậm sâu, rằng em yêu anh có bao phần?*
(*Bài "Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi".)
Bất ngờ là Khương Dương hát khá hay, giọng hát mang theo từ tính, làn điệu lâm li, nhưng Hứa Liên Nhã lại không nhịn được phì cười.
Lại bị cắt ngang, Khương Dương nổi giận, xoay người để lại bóng lưng cho cô.
Hứa Liên Nhã liên tục dụ dỗ anh kéo người anh lại, nói: "Được rồi được rồi, em không cười nữa, anh hát tiếp đi."
"Không hát." Lại muốn quay người đi.
"Hát đi mà."
"Mất hứng rồi."
Đột nhiên Hứa Liên Nhã im lặng, Khương Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm đi, môi bị cô phủ lấy.
Cô bắt đàu càn quét, giữa môi răng anh đều là vị ngọt của bia, không rõ đâu là của cô, đâu là của mình.
Hứa Liên Nhã rời khỏi anh, khóe miệng ngậm lấy nụ cười: "Có hứng lại chưa?"
Mắt Khương Dương như mê như say, nghĩ một hồi rồi nói: "Lại lần nữa đi."
Hứa Liên Nhã lại hôn lên khóe miệng anh.
"Không đủ."
Lại liếm lấy cổ họng. Khương Dương bất giác nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống.
Tầm mắt của Hứa Liên Nhã lại quay về mặt anh, trong đôi mắt tối đen của Khương Dương rót đầy ánh trăng, còn cô lại tan vào ánh sáng bàng bạc ấy.
Ngực như bị ánh mắt kia kích động, tia rung động cảm nhận rõ ràng, cô nắm lấy cằm anh, mang theo mệnh lệnh nho nhỏ, "Nói anh yêu em."
Khương Dương nhìn cô chằm chằm, cười: "Anh yêu em."
"Yêu bao nhiêu?"
Khương Dương nói: "Yêu nhiều hơn em yêu anh."
"Em không yêu anh."
Khương Dương: "Anh vẫn yêu em."
"Anh uống nhiều rồi."
Anh lắc đầu, tóc ma sát trên boong thuyền phát ra âm thanh sột soạt, "Anh không có."
"Cứng miệng nhỉ."
Lại lắc đầu, như cậu bé làm sai chuyện, "Anh không có."
"Vì sao yêu em?"
"Ơn cứu mạng, không có gì trả, chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Hứa Liên Nhã bị anh chọc cười, "Anh yêu em ở đâu?"
Mắt Khương Dương sáng lên, chống boong thuyền ngồi dậy, nhìn không có vẻ say, anh kéo Hứa Liên Nhã vào lòng, một tay đỡ sau gáy cô, hôn lên mí mắt cô, "Nơi này." Anh lẩm bẩm.
Môi dán tại tàn nhang của cô, "Nơi này."
Nụ hôn của anh thấm ướt môi cô, "Nơi này."
Anh kéo khóa váy ra, cởi áo ngực, kéo váy cô xuống một nửa, ngậm chặt đỉnh nhọn trên bộ ngực tuyết trắng, "Nơi này."
Bàn tay to thô ráp của anh trượt vào trong váy, người trong lòng run lên theo, "Nơi này."
Cuối cùng anh đặt tay lên ngực cô, giống như muốn thu gọn nhịp tim vào trong tay, Khương Dương nhìn vào mắt cô, "Còn cả đây nữa."
Câu "anh yêu em" lúc đầu chỉ là tán tỉnh, nhưng giây phút này có lẽ Hứa Liên Nhã tin thật.
"Đều cho anh cả." Bao nhiêu sắc sảo trong mắt thu lại hết, chỉ còn lại dịu dàng, "Anh yêu chỗ nào, đều cho anh."
Thuyền đánh cá trên mặt biển tĩnh lặng, cá mắc cạn trên boong thở hổn hển run rẩy.
Ánh trăng sáng tỏ, gột rửa phấn hoa*, chỉ để lại người si nói mộng.
(*Tư tưởng đạo gia triết học, ý chỉ rửa đi vẻ bề ngoài giả tạo thế tục, lộ ra khí chất thanh nhã như cúc.)
Đợi Khương Dương đi xa, Phùng Nhất Như trốn tránh Hạ Nguyệt, thấp giọng hỏi Hứa Liên Nhã người nọ là ai.
"Khách thôi." Vẻ mặt bình tĩnh.
Phùng Nhất Như ngồi thẳng, như ban giám khảo nhìn cô chăm chú.
Hứa Liên Nhã thúc giục cô ấy, "Nhãn đâu, ở đâu rồi? Phải của nhà cậu mày không, hồi trước bọn mình toàn sang đó hái thôi."
Phùng Nhất Như vẫn giữ ánh mắt hoài nghi, nhìn gói to trên bàn ra hiệu.
"Nhiều thế à..." Hứa Liên Nhã mở gói ra, gọi Hạ Nguyệt đến nếm thử, "Hôm nay nóng thế này, đem đến đây cũng thật đúng lúc."
Hạ Nguyệt đeo vòng cổ vào cho chú chó poodle, rửa sạch tay rồi đi đến, "Ồ, quả to thật đấy." Ăn vài quả, "Cơm vừa dày vừa ngọt."
Có người đến bên ngoài, Phùng Nhất Như đành tạm thời đè đề tài xuống, ánh mắt không phục, cầm lấy bóc vỏ một quả nhãn, như đang nói "để xem lát nữa tra khảo mày thế nào".
Chủ nhân của chú chó poodle đã trở lại, Hạ Nguyệt ném vỏ nhãn đi, bước đến đón tiếp.
Phùng Nhất Như dùng khuỷu tay huých vào bụng Hứa Liên Nhã, thổi gió bên tai cô, "Nè, bạn trai hả?"
Hứa Liên Nhã bóc vỏ nhãn, nhỏ giọng nói: "Lần nào đến cũng hỏi câu này, mày nằm vùng cho mẹ tao đấy à."
"Đừng có nói cái này, lần nào tao gọi điện về nhà, mẹ tao cũng đặc biệt hỏi xem mày có bạn trai chưa, hai bà già nhất định tức lắm."
Hứa Liên Nhã chỉ cười không nói, Phùng Nhất Như lại truy hỏi: "Chính là cái người vừa nãy à."
"Nói sao cũng được."
"Cứ giả vờ đi," Phùng Nhất Như cười nhạo, "Vừa nhìn là đã biết rồi. Hai người ở trong phòng nhỏ, chẳng biết đã làm gì."
"Chó của anh ta."
"Tao định vào nhưng mày đuổi tao ra."
"... Bên trong nhiều vi khuẩn."
"Tao thấy anh ta hôn mày rồi."
"..."
Phùng Nhất Như nhón chân, chụt một cái hôn xuống trán cô, cười gian trá.
Hứa Liên Nhã: "..."
Chủ nhân poodle đã đi, Hạ Nguyệt quay về, thấy Phùng Nhất Như đắc ý cười bèn hỏi: "Chuyện gì mà vui vậy?"
Phùng Nhất Như nói: "Có người muốn mời cơm."
Hứa Liên Nhã thản nhiên liếc cô ấy một cái.
Phùng Nhất Như vỗ tay, nói: "Được rồi, tao về đi làm đây." Ánh mắt nhìn Hứa Liên Nhã vô cùng thâm thúy.
Hứa Liên Nhã đặt nhãn xuống, "Chị đi tiễn cô ấy."
Phùng Nhất Như hiểu ý cười, để lộ hàm răng trắng tinh.
Trạm xe bus ở gần đấy, chuyến xe của Phùng Nhất Như đến rất nhanh, cô ấy vung tay lên, "Đợi chuyện sau đi." Hai người lùi vào bóng râm trong trạm xe bus.
Được lắm, không thoát khỏi quỳ gối ngồi trò chuyện rồi. Hứa Liên Nhã thầm nghĩ.
"Bắt đầu từ khi nào?" Phùng Nhất Như hỏi.
Thông thường phụ nữ thường hi vọng có thể có lời tỏ tình chính xác để bắt đầu mảnh tình, nhưng sau khi ngẫm nghĩ kĩ, thật ra tình cảm đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm từ giây phút động tâm kia. Có lẽ là vào đêm ở sạp báo, anh căng chiếc ô ra trước mặt cô; có lẽ là lúc ở thôn Lệ Hoa, anh đẩy cô ra sau bảo vệ chặt chẽ; cũng có lẽ là chính ngay lúc nãy, anh ngốc nghếch đem một con chó đến giảng hòa.
Hứa Liên Nhã chỉ ậm ừ đáp lại: "Không lâu lắm."
"Anh ta làm nghề gì?"
"Sửa xe."
Phùng Nhất Như khựng lại, "Mày đổi khẩu vị rồi à."
Hứa Liên Nhã khó hiểu, Phùng Nhất Như do dự một lúc lâu mới nè một tiếng: "So với trước kia của mày thì hoàn toàn không cùng một kiểu đâu."
"..."
Phùng Nhất Như nhắc nhở, "Gấu Trúc ấy! Là cái người lúc mày học đại học kìa!"
Gấu Trúc là bạn trai của Hứa Liên Nhã hồi đại học, cũng chính là một trong hai "tên ngốc" "điểm có thể đậu vào đại học Y lại lao vào đại học Nông Nghiệp" trong miệng Phùng Nhất Như.
Hứa Liên Nhã và phần lớn bạn học chuyên ngành đều nộp nguyện vọng hai mà vào, chỉ có sinh viên mới Gấu Trúc lên bục giới thiệu nói, chọn y học động vật là muốn chăm sóc gấu trúc. Mọi người cho là anh ta chỉ nói đùa nhất thời, nên về sau, bạn học hay thậm chí là giáo viên cũng gọi anh là Gấu Trúc. Chỉ là cuối cùng anh thật sự thi lên nghiên cứu sinh ở Tứ Xuyên, sau khi tốt nghiệp liền làm giáo sư thú y ở sở nghiên cứu gây giống gấu trúc tại Thành Đô.
Gấu Trúc muốn đưa cô theo, nhưng Hứa Liên Nhã không muốn rời khỏi phương Nam, hai người không thỏa hiệp được với nhau, cuối cùng mỗi người một ngả.
Hứa Liên Nhã hỏi Phùng Nhất Như nhìn thế nào mà ra không cùng một kiểu.
Phùng Nhất Như chun mũi, tự hỏi một lát, "Cảm giác."
"Gấu Trúc là loại mọt sách, còn người vừa rồi..." Phùng Nhất Như khổ sở suy nghĩ, "Ánh mắt phức tạp, vừa nhìn đã biết ra xã hội từ sớm."
Hứa Liên Nhã cũng không bài xích câu hỏi của cô, được người ta nhớ đến một cách thiện ý vẫn là một loại hạnh phúc.
Cô ồ một tiếng, "Sau đó thì sao?"
"Sợ chị bị lừa thôi chị hai à." Phùng Nhất Như cảm thán.
Hứa Liên Nhã cười không cho là đúng, khiến Phùng Nhất Như dựng lông lên, cô ấy mắng một tiếng, "Không phải tao lo cho mày sao! Mày với Gấu Trúc qua lại cũng đã nhiều năm, không phải là do chán kiểu như thế nên mới tìm một người tương phản để bù đắp đấy chứ."
Hứa Liên Nhã cân nhắc một lát, cảm thấy dường như cũng có chút đạo lý, gật đầu.
Phùng Nhất Như càng dựng lông lên.
Hứa Liên Nhã kéo lấy tay cô ấy, dịu dàng nói: "Được rồi, tao hiểu rồi mà."
"Hừ!"
"Anh ta có thể lừa tao cái gì chứ. Tiền ư, nếu đến cả điều ấy mà tao không phòng bị nổi thì cái tiệm này đã sớm đóng cửa rồi." Hứa Liên Nhã cân nhắc câu từ, "Nếu mày chỉ mặt khác... thì tao sẽ chú ý."
"Mày ấy, phải để ý đừng có gây ra tai nạn chết người." Lời này của Phùng Nhất Như chủ yếu chỉ là vui đùa.
"..."
"Anh ta có tốt với mày không?"
"Cũng tạm."
Phùng Nhất Như méo miệng, "Trả lời miễn cưỡng vậy à."
"Dù sao vẫn còn đang trong giai đoạn thử."
Cuối cùng Phùng Nhất Như cũng không kiềm chế được bật cười.
Hứa Liên Nhã lại dặn, "Mày đừng nói chuyện này với người khác, bát tự còn chưa biết đâu. Cũng đừng nói với mẹ mày, tao sợ rơi vào tay mẹ tao thì bà ấy lại nổi đóa mất."
Phùng Nhất Như chỉ lên trời thề, "Đã rõ." Bất chợt như nghĩ đến điều gì, "Hà Tân biết không?"
Nhắc đến người này, Hứa Liên Nhã nhíu mày mất kiên nhẫn, Phùng Nhất Như nói như hiểu chuyện: "Đã rõ rồi." Cô ấy xoa ngực ngực làm ra vẻ đau đớn, "Xem ra anh ấy muốn hất bàn mất."
Xe bus của Phùng Nhất Như đã đến, bỗng cô ấy nhả ra một câu: "Tao là người đầu tiên biết sao?"
Hứa Liên Nhã khẽ giật mình, gật đầu.
"Mày nói cho tao biết đầu tiên, tao rất vui." Trước khi lên xe, Phùng Nhất Như kích động lắc lắc tay cô.Hứa Liên Nhã ấn chuông cửa nhà mình, cửa nhanh chóng bật mở từ bên trong, cách một lớp cửa chống trộm thấp thoáng trông thấy gương mặt của Khương Dương.
"Về rồi à." Khương Dương cẩn thận đẩy cửa chống trộm ra.
Hứa Liên Nhã bắt chéo hai tay ra sau lưng, vừa bước đến vừa nói: "Đoán xem tôi mua gì."
Khương Dương đẩy cửa, Hứa Liên Nhã cũng thuận thế xoay người lại, tay vẫn giấu ở phía sau như cũ.
"Cho tôi sờ thử xem, tôi sẽ không nhìn."
Khương Dương vươn cánh tay dài ra đằng sau cô chụp lấy, nhưng không phải sờ đến túi đồ mà anh nắm lấy vòng eo Hứa Liên Nhã, kéo cô vào lòng.
Nụ hôn của anh dừng trên môi cô không ngớt.
Vừa cố chấp lại liều lĩnh.
Mới đầu Hứa Liên Nhã muốn đẩy anh ra, nhưng vô ích. Anh ôm chặt cô, lòng ngực như mặt biển yên lặn, vừa điềm đạm lại rộng rãi.
Râu mọc lún phún đâm đến làm cho nụ hôn ướt át càng rõ nét.
Hứa Liên Nhã khó tự kiềm chế nội, đáp lại cái hôn cùng chiếc ôm của anh, túi nhựa trong tay rơi xuống, hai quả chanh rơi ra, nhanh chóng lăn xuống dưới bàn, nhưng chẳng ai để ý.
Khương Dương khẽ buông cô ra, ồm ồm nói: "Hai mươi mốt ngày."
Hứa Liên Nhã: "Hử?"
"Từ lần trước cho đến giờ."
"..."
Hứa Liên Nhã mặc áo ba lỗ cùng với quần bò ngắn, áo len hở cô không biết đã trễ xuống từ lúc nào, giắt nơi khuỷu tay cô, để lộ bả vai trắng như tuyết. Khương Dương cúi đầu hôn cô một cái, tay chạm vào như muốn cởi áo cô ra.
Râu đâm vào ngưa ngứa, Hứa Liên Nhã không nhịn được cười, "Anh là poodle đấy ư? Tôi vừa vào cửa đã sáp đến rồi."
"Không kìm lòng nổi." Khương Dương tựa lên trán cô, hơi thở phả vào mặt cô, động tác rên tay vẫn không dừng.
Hứa Liên Nhã nhẹ giọng nhắc nhở, "Chưa kéo rèm."
Khương Dương đưa mắt nhìn, dán bên tai cô, mắt tràn đầy tia giảo hoạt.
"Nhà của cô ở độ cao rất tốt."
Nhà Hứa Liên Nhã ở tầng , ban công bên ngoài, thị lực tốt cũng chỉ đạt đến tầng là cùng.
Cô cười, không biết là ngầm hiểu ý hay cười nhạo anh giảo hoạt, hay là cười chính hai người.
"Thịt bò hầm xong chưa?" Cô nhéo lấy cằm anh, khơi mào câu chuyện.
"Bốn mươi phút." Khương Dương nói, "Đã đủ chưa?"
Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, "Cũng tạm."
Sau đó bọn họ ở ngay phòng khách không nén nổi tình cảm.
Hứa Liên Nhã bị anh đè xuống sofa, có lần thích ứng trước đó nên hai người kết hợp ăn ý khó nói nên lời.
Khương Dương dùng đủ sức, cũng không quá thô lỗ, có phần kiên cường lại dịu dàng. Tay anh được một lớp mồ hôi mỏng bôi trơn, vừa ấm lại vừa cứng, như tảng đá ngâm trong suối nước nóng, vuốt ve trên làn da nhẵn nhụi của cô, kéo theo từng đợt run rẩy. Động tác của anh rất nhẹ, cứ như sợ sẽ chọc thủng vậy.
Cô kê cằm lên đầu vai anh, khe khẽ mở to mắt. Cánh cửa thủy tinh trên tủ tivi phản chiếu bóng người lõa lồ quấn lấy nhau, thôi thúc tình dục trong mắt cô.
Hứa Liên Nhã đẩy anh ra, làm bộ như phải xoay người lại.
Khương Dương thăm dò bài quyền của cô, cười nhạo: "Em thích chủ động quá nhỉ."
Hứa Liên Nhã cúi người, liếm lên cơ bụng rắn chắc hơi trơn của anh, lần dần xuống dưới, rồi dừng lại.
"..." Thần kinh khắp người Khương Dương như bị nhấc lên, cả người như phiêu bồng.
Anh nửa nằm xuống như khuất phục.
Đầy chóp mũi có mùi thịt bò nhàn nhạt bay đến, nhưng phần nhiều là nồng đậm mùi của hai người hòa vào nhau.
Cuối cùng vẫn là do Khương Dương kết thúc. Trong quá trình này cô muốn làm nữ hoàng, anh vui vẻ tiếp bồi, nhưng cuối cùng luôn là anh đoạt lại quyền chủ động, nắm tốc độ trong tay mình.
Cô có quyền thuật của cô, anh cũng có ưu tiên của mình. Cho nhau nhường bước, dung nạp lấy đối phương.Hứa Liên Nhã đi ra từ phòng tắm, Khương Dương mặc độc chiếc quần lót sượt qua vai cô, thân dưới sớm rũ cụp, theo nhịp bước run lên một cái, đã thấy qua dáng vẻ ngóc đầu đứng thẳng, nay mềm xìu vô lực, nhìn yếu ớt kỳ lạ.
"... Đừng dùng ánh mắt của bác sĩ thú y nhìn anh."
Hứa Liên Nhã choàng tỉnh, sờ một bên bụng anh, thuận tay vỗ lấy cái mông căng tròn.
"Poodle nhỏ mau đi tắm đi, tắm rồi ra ăn cơm."
"..."
Thịt bò kho cũng đã chín, cô gắp lên cho ráo nước, nhịn không được ăn vụng vài miếng.
Hứa Liên Nhã bưng thịt bò đi ra, bắt gặp cảnh tượng kỳ diệu.
Khương Dương đưa lưng về phía cô ngồi xổm bên cạnh sofa, chỉ mặc quần lót với áo tay đùi, dưới vạt áo lộ ra làn da màu lúa mạch cong cong. Bên chân anh có một cái đuôi màu đen đong đưa.
Anh đang chơi với mèo, như cậu thiếu niên mười chín tuổi không biết mệt mỏi, miệng lẩm bẩm ra tiếng. Tước gia ngồi bên cạnh anh nhìn đầy mong chờ.
Hứa Liên Nhã đặt chán đĩa lên bàn, lặng lẽ đến gần, rồi bất chợt cúi người, nằm lên tấm lưng dày rộng của anh.
"Ơ..." Người Khương Dương cúi thấp xuống theo.
Hứa Liên Nhã ôm lấy cổ anh, "Anh mấy tuổi rồi mà còn nói chuyện với nó."
Một tay Khương Dương ôm lấy cô ở phía sau, bỗng nhiên đứng dậy. Hứa Liên Nhã sợ đến mức kêu lên một tiếng, theo phản xạ, đôi chân quặp lấy hông anh như con koala, tâm tình còn chưa ổn định lại thì Khương Dương lại thuận thế xoay một vòng, cô cúi đầu nhìn, anh vẫn ôm trong ngực chú mèo vẻ mặt bất ngờ.
Mèo bắt đầu giãy dụa, Hứa Liên Nhã cười: "Coi chừng nó cào anh."
Khương Dương cũng không ép, thả mèo xuống, hai tay nhấc cô lên áng chừng, rồi yên ổn ôm lấy cô.
"Lúc nhỏ em cũng thích đánh lén bố em như thế."
Khương Dương ngoái đầu lại, "Anh vất vả hơn bố em nhiều, lúc nhỏ em không nặng như vậy."
Mặt anh tối đen, cách gần đó, cô có thể thấy rõ lông mi vừa to vừa đen cùng bản thân trong tròng mắt anh.
"A Dương, thật ra dáng vẻ anh rất dễ nhìn."
Khương Dương không vui, "Ngày đầu tiên phát hiện ra ư?"
"Là ngày đầu tiên phát hiện ra."
Khương Dương như có thâm ý, dí sát mặt vào cô, Hứa Liên Nhã cười hiểu ý, hôn lên khóe miệng anh.
"Không phải lúc trước anh gọi em đi biển sao?"
"Ừ."
"Thất tịch chúng ta đi nhé."
"Được."
"Nhưng nếu lỡ bố em nghỉ phép đến thăm em, có thể không rảnh." Hứa Liên Nhã nghĩ một lúc rì nói: "Nhưng bình thường vào ngày nghỉ ông ấy cũng không rảnh lắm..."
"Không sao, đợi em rảnh chúng ta sẽ đi."
"Ừm, cũng không nhất định phải là thất tịch..."
Đột nhiên Khương Dương như có linh cảm đánh xuống, nhìn cô chăm chú, rồi nói: "Hôn anh lại đi."
Hứa Liên Nhã cười cười, thỏa mãn ý anh.
Khương Dương nói: "Em ăn vụng thịt bò."
Hứa Liên Nhã: "..."