Lúc này phải theo dõi ông chủ của KTV Thịnh Thế Dạ Sắc, nhưng trái lại hắn ta lại mang một cái tên đầy văn nhã, tên là Trịnh Dư Trạch, hình ảnh trên bằng lái có vẻ gian xảo vốn có.
Khi Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đi ra khỏi tòa nhà công sở thì cũng gần mười một giờ, đã đến giờ KTV làm việc, chắc hẳn cũng Trịnh Dư Trạch đã sớm ra ngoài, Triệu Tấn Dương quyết định đi thẳng đến bên KTV. Bọn họ phải thăm dò giờ giấc làm việc và phạm vi hoạt động của đối phương trước, điều này có nghĩa là phải theo dõi không biết đời nào mới xong.
Thứ gọi là "manh mối" trong túi hồ sơ đã ít lại càng ít, mấy vụ án thường ngày cần phải theo dõi điều tra trường kỳ. Diệp Trí Viễn hỏi Triệu Tấn Dương từng theo dõi trong bao lâu là lâu nhất.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn cùng lái một chiếc motor phổ thông. Triệu Tấn Dương lái xe, thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, "Nhiều lắm, chưa từng tính kỹ." Cứ lặp đi lặp lại ngày này sang tháng khác không thấy điểm cuối, đến tận khi vụ án kết thúc, mới có thể chợt bừng tỉnh thì ra đã theo lâu đến vậy.
"Lão đại từng theo một vụ án, buổi sáng tình nghi vừa ra ngoài là anh ấy đã bám theo, tối khuya hắn ta về nhà mới xong việc. Bọn anh đều cười anh ấy là bảo mẫu đưa đón." Triệu Tấn Dương nói, "Sau đó ấy à, anh ấy làm bảo mẫu đến gần một năm."
Diệp Trí Viễn hít một ngụm khí lạnh.
Con người ta khi đến một độ tuổi nhất định, nhìn người nhỏ tuổi hơn sẽ khó tránh khỏi hồi tưởng, bản thân mình ở cái tuổi ấy đã đến như thế nào. Thậm chí có người sẽ tốt bụng hoặc tự đắc chỉ dẫn cuộc sống cho người khác. Mà Triệu Tấn Dương lại không phải là loại thích lên mặt đàn anh, nhiều nhất là thuộc về vế trước.
Anh hỏi: "Cậu tới được bao lâu rồi?"
Diệp Trí Viễn đáp: "Hơn một tháng."
"Người nhà có ủng hộ không?"
"Cũng không ủng hộ hẳn." Diệp Trí Viễn nheo mắt trong gió, "Vẫn đang làm công tác tư tưởng."
Triệu Tấn Dương cười, "Vậy cậu còn phải tìm cách đấy."
Diệp Trí Viễn không hiểu ý lắm, đưa tay lên gãi mặt.
"Có bạn gái rồi à?"
Diệp Trí Viễn đáp: "Dạ." Nhưng vì âm thanh ồn ào bên đường quá lớn nên có lẽ Triệu Tấn Dương không nghe rõ, Diệp Trí Viễn nói lại: "Có bạn gái rồi."
"Yêu hồi đi học à?"
Diệp Trí Viễn to giọng đáp phải.
"Vậy thì tốt."
Diệp Trí Viễn lại hỏi: "Vậy còn anh thì sao anh Dương, chắc là kết hôn rồi nhỉ?"
"Anh?" Triệu Tấn Dương rẽ khúc cua, cười nói: "Vẫn còn một mình."
Diệp Trí Viễn: "..."
"Có phải thấy anh lớn tuổi quá không?"
Diệp Trí Viễn thành thật trả lời: "Nhìn không ra."
Câu chuyện kết thúc bằng tòa nhà nóc tròn màu hồng cao hai tầng, đã đến mục tiêu.
Triệu Tấn Dương đẩy đại motor vào trong khe hở giữa mấy chiếc xe máy và xe đạp bên đường.
Tòa nhà không có garage dưới hầm, chỉ có đường vạch trước cửa để đậu xe, mà trong bãi ấy có chiếc Honda Accord màu trắng của Trịnh Dư Trạch đậu, biển số xe vừa khớp.
Triệu Tấn Dương bảo Diệp Trí Viễn tìm một chỗ chờ mà coi chừng cửa, còn anh đi vòng vòng kiểm tra thì không thấy có cửa ra nào khác.
Diệp Trí Viễn đưa mắt ra hiệu đối diện cửa là một tiệm bán vé số, hỏi: "Em đến đó nhé?"
Triệu Tấn Dương gật đầu, "Nhớ rõ mặt mũi rồi chưa?"
Diệp Trí Viễn đáp: "Nhớ rồi."
Triệu Tấn Dương đáp: "Tốt."
Triệu Tấn Dương đi lang thang ven đường, mặc một chiếc áo khoác cũ, lại để ria mép, nhìn qua trông giống công nhân làm ca tối. Hứa Liên Nhã vốn để anh thay áo khoác mới, nhưng anh không nỡ, biết có thể phải ôm chăn ngủ qua đêm ngay tại hành lang, anh sợ làm bẩn nhăn nhúm nó. Cô còn vì vậy mà cười anh, dứt khoát mặc kệ anh.
Đi một vòng, chỉ phát hiện được cánh cửa sau để chuyển hàng hóa và vất rác. Đối phương là ông chủ ở đây, khả nắng ra vào từ cửa nhỏ không nhiều, nhưng để đề phòng thì Triệu Tấn Dương vẫn canh chừng nó.
Đối diện cửa sau của Thịnh Thế Dạ Sắc cũng là cửa sau của một quán cơm, đúng lúc có một người mặc đồng phục phục vụ lén chạy ra ngoài hút thuốc. Triệu Tấn Dương nghĩ một lúc rồi đi về phía cậu ta.
"Người anh em, cho mượn bật lửa với." Triệu Tấn Dương lại gần nói.
Người phục vụ là một thanh niên gầy yếu, thấy Triệu Tấn Dương không mặc đồng phục thì buông lòng cảnh giác. Cậu ta đưa bật lửa ra, hỏi: "Sao trước kia chưa từng thấy anh bao giờ?"
Triệu Tấn Dương cúi đầu, dùng tay che lửa châm thuốc, rồi trả bật lửa lại cho cậu ta.
"Tối ở đối diện."
"À..." Người phục vụ nhìn bức tường màu hồng, có vẻ đã tin, "Các anh có thể không cần mặc đồng phục à?"
Triệu Tấn Dương nói: "Tôi mới đến, bên trên chưa phát cho."
Người phục vụ lại gật đầu một cái.
Triệu Tấn Dương chậm rãi nhả ra một ngụm khói, hỏi: "Bây giờ sắp đến giờ ăn trưa rồi, các cậu không bận à?"
Người phục vụ lắc đầu, cười láu lỉnh, "Nào bận bằng các anh chứ."
Triệu Tấn Dương nghe ra hàm ý trong câu, "Bận thế nào vậy, tôi mới đến, không biết nhiều."
Người phục vụ cố làm ra vẻ thần bí nói: "Các anh ấy à, mấy em xinh đẹp nhiều lắm, trời vừa tồi..." Cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt "anh hiểu rồi đấy".
Triệu Tấn Dương cười đầy dung tục tiếp cậu ta, nói: "Ra thế..."
Người phục vụ càng cười lớn hơn.
Tán dóc hút thuốc một hồi, Triệu Tấn Dương đã biết được chung chung về quy mô và tình hình, người phục vụ hút thuốc xong thì phải về làm, đúng lúc điện thoại của Triệu Tấn Dương có cuộc gọi đến.
Diệp Trí Viễn báo cho anh biết Trịnh Dư Trạch đã ra ngoài.
Triệu Tấn Dương nhanh chóng quay về bãi đậu xe, chiếc Honda Accord kia đang sang xe.
"Cậu chắc là hắn ta ở trong xe chứ?" Triệu Tấn Dương vừa mở khóa vừa hói.
"Chính là hắn, không sai đâu." Diệp Trí Viễn chắc chắn như đinh đóng cột.
"Lên xe." Triệu Tấn Dương đẩy motor ra, nhảy lên ngồi trước.
Triệu Tấn Dương không dám đi quá gần, bám đuôi quanh co một hồi thì dừng lại trước quán cơm theo phong cách phòng bếp xưa.
"Chỗ này hẻo lánh nhỉ..." Diệp Trí Viễn nhìn xung quanh, thở dài nói.
"Cũng che khuất."
"Chúng ta phải vào sao?"
"Tạm thời không vào."
Diệp Trí Viễn ném cho anh ánh mắt nghi hoặc.
Triệu Tấn Dương cửa đùa nói, "Không đủ tiền trả."
"..." Diệp Trí Viễn ngây ra rồi bật cười.
Ở hẻm trước cổng phòng bếp xưa có mấy tiệm cơm bình dân nhỏ, trong khe hở gạch sứ dưới sàn dính đầy bẩn đen, mặt bàn gỗ dính toàn dầu mỡ nhơm nhớp, Triệu Tấn Dương chọn một tiệm có vẻ tàm tạm.
"Chúng ta ăn cơm đi đã."
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn ngồi bên ngoài tiệm, cách xa tiếng xào nấu thức ăn và tiếng tivi phát ra đầy ồn ào.
Triệu Tấn Dương nhìn lướt thức ăn nhanh trong thực đơn nói: "Thịt bò hầm khoai tây."
Diệp Trí Viễn gọi một suất cơm gà om mắm.
Triệu Tấn Dương trả tiền trước, nói: "Thế này thì đặt đũa xuống là có thể đi."
Diệp Trí Viễn gật đầu tiếp thu.
Nhân lúc thức ăn chưa được đưa lên, Diệp Trí Viễn thấp giọng hỏi: "Anh Dương này, có phải các anh cải trang điều tra rất nhiều không?"
Cách Diệp Trí Viễn dùng từ khiến anh bật cười, "Ý cậu là nằm vùng ấy hả."
"... Đúng thế."
"Như chúng ta bây giờ cũng coi là một nửa đấy."
"Em là chỉ... cái việc lẻn vào nội bộ kẻ địch ấy?"
Triệu Tấn Dương uống một hớp trà, hất cằm, "Muốn thử một lần à?"
Lúc nói vẫn không quên đưa mắt nhìn phòng bếp xưa.
Diệp Trí Viễn xắn tay áo lên nói: "Là tò mò thôi."
Triệu Tấn Dương đặt ly nhựa xuống, "Lúc đến hiện trường thật thì không phải là chuyện tò mò chơi đâu."
Diệp Trí Viễn hiểu rõ gật đầu: "Cái đó... Anh Dương này, liệu đối phương có thể bảo anh thử một hơi không?"
Triệu Tấn Dương im lặng một lúc, suýt nữa cho là cậu ta có ý tứ khác, nhưng lại nghĩ đến có lẽ cậu ta chỉ tò mò về công việc mà thôi.
"Sẽ có."
Diệp Trí Viễn không bất ngờ trước câu trả lời này, "Vậy thì phải đối phó thế nào mới khiến đối phương không nghi ngờ?"
Triệu Tấn Dương đáp qua loa: "Dựa vào tình hình cụ thể mà có phân tích cụ thể, phải lừa đối phương tin rằng cậu không thể hít lại vừa tin đó là hàng thật."
Diệp Trí Viễn không biết có nên hỏi tiếp hay không, mặt có vẻ do dự.
Triệu Tấn Dương nhìn thấy hết, anh nói: "Tôi nhớ lão đại có một lần chuẩn bị một loại phấn gia vị, mùi sau khi đốt khá kỳ quặc, vì không để đối phương nghi ngờ nên anh ấy đã hít vào hết. Phổi như sắp nổ đến nơi rồi mà anh ấy vẫn phải làm ra vẻ rất hưởng thụ."
Dù không phải là chuyện gì buồn cười nhưng Diệp Trí Viễn lại bật cười, thất vọng xen lẫn với kính trọng.
Bà chủ đưa thức ăn nhanh lên, Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn vội vã xới cơm, thỉnh thoảng lại nhìn vào phòng bếp kia.
Trịnh Dư Trạch nán lại hơn một tiếng mới quay về Thịnh Thế Sắc Dạ.
Đến gần giờ cơm tối lại đổi qua chỗ khác, quán cơm lúc này nằm ở khu vực náo nhiệt, được trang hoàng khá là sang. Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đợi khoảng hai tiếng, Trịnh Dư Trạch mới đi ra, mặt đỏ gay, mắt ti hí híp lại thành đường kẻ, mùi rượu có nồng nặc đến đâu cũng không che đi được dáng vẻ xảo quyệt của hắn.
Sau khi Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn "đưa" Trịnh Dư Trạch về nhà, mới quay về lại tòa nhà công sở.
Ý của Lục Nghị là để Triệu Tấn Dương dẫn Diệp Trí Viễn theo mấy ngày, sau đó thì anh hành động một mình.
Triệu Tấn Dương không chỉ phải viết báo cáo điều tra hôm nay mà còn phải làm một phần tổng kết biểu hiện của Diệp Trí Viễn nữa.
Đến khi xong việc anh mới nhớ ra mình đã là người có nhà, Triệu Tấn Dương ngồi lên xe bus vắng vẻ, gọi điện cho Hứa Liên Nhã trước.
***
Hứa Liên Nhã tắm xong đi ra, vừa lúc nhận được điện thoại của Triệu Tấn Dương.
"A lô?" Một ngày bận bịu khiến giọng của cô nghe có vẻ kiệt sức.
"Là anh." Triệu Tấn Dương nói, "Ăn cơm chưa?"
Hứa Liên Nhã cười thầm: "Đã mấy giờ rồi mà còn hỏi hả."
"... Hôm nay quên gọi điện báo là không thể về ăn cơm với em được."
"Không sao, đến sáu giờ không thấy anh gọi là em tự hiểu anh sẽ không về rồi."
"..."
Đột nhiên cô sực nhớ ra, hỏi ngược lại: "Anh đã ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn gì?"
Triệu Tấn Dương úp mở một hồi rồi nói: "Thịt bò hầm khoai tây."
Hứa Liên Nhã nói: "Sao anh lại thích ăn thịt bò thế chứ."
Hình như anh cười, nhưng ồn áo quá nên cô không chắc chắn lắm. Triệu Tấn Dương đáp: "Hồi nhỏ trâu bò là nguồn lao động chính trong nhà, quý giá biết bao, một năm không ăn được mấy lần đâu."
Cô vừa nói vừa vào phòng ngủ, "Anh đã về chưa?"
Bên kia nói: "Ở trên xe rồi."
"Được."
Hứa Liên Nhã ngồi xuống mép giường, đối diện là tủ quần áo, hai cánh cửa mở rộng, có thể nhìn rõ bên trong không sót thứ gì.
Bên trái là quần áo của Triệu Tấn Dương, thiên về màu tối, bên phải là của cô, màu sắc phong phú hơn nhiều.
Cô chống hai tay xuống đệm, nhìn một lúc lâu, chợt cảm thấy thật thần kỳ.
Tủ quần áo như hộp kẹo ngày xưa ta từng cất giấu, bên trái là sô cô la, bên phải là kẹo trái cây, vừa mở ra, bao hương vị ngọt ngào ùa đến.
Hứa Liên Nhã buông thõng hai tay, nằm ngã xuống giường.
Không bao lâu sau, có tiếng ổ khóa ở cửa chuyển động truyền đến.
Đại hiệp ba chân Hỉ Thước nghe thấy động tĩnh, cảnh giác dán mắt nhìn một hồi, thấy có người đi vào thì sợ hãi vọt vào phòng ngủ. Triệu Tấn Dương mới tới có vài hôm nên nó vẫn chưa quen lắm, vừa thấy anh liền chạy ra xa. Vì chỉ có một chân trước nên lúc nó chạy giống như hiệp khách quàng áo choàng cưỡi trên lưng ngựa, thật hùng hổ.
Hứa Liên Nhã đóng cửa tủ lại, đứng dậy đi ra ngoài.
"Về rồi à."
Hứa Liên Nhã nhìn anh đổi giày trước tam cấp trong nhà.
Thời tiết này khá đẹp, Triệu Tấn Dương không chảy mồ hôi, nhưng chạy ở ngoài cả ngày trời, mặt và tóc của anh có dấu vết bôn ba thấy rõ.
"Còn chưa ngủ à?" Triệu Tấn Dương cầm tất vất vào thùng nước ở ban công, "Không cần phải chờ anh đâu."
Hứa Liên Nhã lau khô tóc, "Ngày nào em cũng vậy cả." Nhìn anh đi vào nhà vệ sinh, cô đứng bên cạnh hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm thấy thế nào?"
"Cũng tạm, cứ vậy thôi."
"Mai mấy giờ dậy?"
"Sớm hơn hôm nay chút, cỡ 6 giờ."
"Được."
Triệu Tấn Dương rất biết ơn cô không hỏi niều, anh đi đến trước mặt cô, muốn ôm cô nhưng rồi lại nghĩ mình vẫn chưa tắm. Hứa Liên Nhã cũng nhìn ra điều đó, khẽ cười: "Em đã lấy quần áo cho anh rồi, tắm xong thì đi nghỉ sớm đi."
Triệu Tấn Dương đành đáp: "Được."
Một buổi sáng, Triệu Tấn Dương chạy bộ về rửa ráy tắm táp, đúng lúc Hứa Liên Nhã cũng dậy.
Cô mơ màng hỏi: "Mấy giờ đi làm?
"Tám giờ."
"Đồ cũng mang đủ rồi."
Triệu Tấn Dương lau tóc ừ một tiếng.
Đợi Hứa Liên Nhã rửa mặt xong, còn dắt kẹp tóc trên đầu, để lộ vầng trán sáng bóng, Triệu Tấn Dương đi đến hôn lên trên một cái, vỗ vào mông cô rồi nói: "Anh đi đây."
Cô lại hỏi: "Đã mang theo đồ đủ chưa?"
Triệu Tấn Dương bất đắc dĩ đáp: "Mang đủ rồi."
"Điện thoại?"
"Có rồi."
"Chìa khóa?"
Anh lắc tay, chùm chìa khóa kêu leng keng.
"... Thẻ cảnh sát?"
"Không mang."
Cuối cùng Hứa Liên Nhã cũng phát hiện ra thứ để quên, "Để đâu rồi?"
Triệu Tấn Dương nói: "Lão đại thu của anh rồi."
"..."
Anh lại nhéo lấy mặt cô, "Sao lại giống đưa trẻ đi học vậy chứ."
Hứa Liên Nhã gạt tay anh ra, nói: "Tối phải về sớm nấu cơm cho em."
Triệu Tấn Dương cung kính, "Tuân lệnh!"
Hứa Liên Nhã cười đẩy anh một cái, "Đi sớm về sớm."
Trong lòng cô cũng biết rõ, Triệu Tấn Dương chỉ có thể làm được nửa vế đầu.
Một lần nữa trở lại trụ sở làm việc, chú gác cổng nhận ra Triệu Tấn Dương.
"Này, lâu lắm rồi không thấy cậu đâu đấy."
Triệu Tấn Dương cười cười, đưa cho ông ta một điếu thuốc.
"Ừ." Triệu Tấn Dương đáp qua loa.
Chú gác cổng dắt thuốc ra sau tai, nói: "Tôi còn tưởng cậu bị điều đi rồi chứ."
"Nghỉ phép dài hạn thôi."
Chú gác cổng cười vui vẻ, "Về quê kết hôn à?"
Triệu Tấn Dương bị chọc cười, "Lần trước chú còn nói giới thiệu đồng hương cho tôi kia mà, người đâu rồi? Tôi còn nhớ đấy."
Chú gác cổng cũng cười theo, "Lần sau tôi dẫn người đến, cậu cũng đừng để mất đấy."
Triệu Tấn Dương nói: "Là người đẹp thì nhất định không để mất."
"Này, cái cậu này..." Chú gác cổng giả vờ tức giận, Triệu Tấn Dương phất tay với ông ta: "Đi vào trước đã."
Chú gác cổng nhìn theo bóng lưng cậu thanh niên, lấy điếu thuốc ra ngửi một cái, nhét vào miệng cười tủm tỉm.
Rời xa một năm, quay về nơi quen thuộc, anh nán lại một lúc trước bức tường vinh dự ở hành lang, trong lòng dâng lên cảm xúc tò mò kích động như lần đầu tiên đặt chân đến nơi này.
Tiếp tục đi về phía trước, trên đường gặp phải một người đàn ông hai mắt đỏ bừng, xem ra phải thức đêm rồi, trẻ tuổi mà lạ mặt, có thể là vừa mới đến, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Triệu Tấn Dương dừng lại trước một gian phòng làm việc, gõ cửa hai cái.
Giọng nam trầm thấp từ bên trong truyền ra, "Mời vào."
Triệu Tấn Dương đẩy cửa đi vào, một người đàn ông ngẩng gương mặt mặt đầy nếp nhăn như gân lá khô lên từ sau bàn.
"Lão đại."
"Lại đây," Người đàn ông cong khóe miệng lên, "Ngồi đi."
Triệu Tấn Dương kéo ghế ra ngồi xuống đối diện ông ta.
Người đàn ông rút một điếu thuốc từ gói thuốc ra, hỏi Triệu Tấn Dương có muốn làm một điếu không.
Triệu Tấn Dương nhìn gói thuốc, nhận lấy một điếu, ra hiệu Trung Hoa mềm trong tay, "Lão đại, đẳng cấp tăng lên không ít đấy."
Người đàn ông cười một tiếng, cúi đầu nhíu mày tự nhiên châm lửa, nói: "Con gái tôi mua cho đấy."
Người đàn ông rất ít khi nhắc đến chuyện người nhà, Triệu Tấn Dương chỉ biết năm xưa ông ta đã ly hôn, con gái theo vợ trước.
"Chứ anh làm sao mua nổi."
Người đàn ông cười ha một tiếng, cũng không tức giận.
"Mấy ngày trước chú bảo vệ còn hỏi tôi, A Dương đi đâu rồi, sao đã lâu rồi mà không thấy cậu ta đâu."
"Sáng này chú ấy còn hỏi có phải tôi về quê kết hôn không đấy."
"Chú ấy mới cắt tóc, có phải trông trẻ hơn không?"
Triệu Tấn Dương nghịch chơi điếu thuốc trong tay chứ không châm, nói: "Kiểu tóc mới gì chứ, tóc chú ấy vẫn luôn vậy mà."
Người đàn ông láng máng cười trong làn khói.
"Tên tấm bằng khen thứ ba bên trái hàng đầu tiên ở tường vinh dự là gì?"
"Tập thể huy chương hạng nhì."
"Năm nào?"
"Năm ."
"Trước khi đi vào đã gặp ai?"
"Một chàng trai trẻ tuổi, tuổi chừng đến , cao khoảng mét , dáng người trung bình, tóc dài hơn so với kiểu húi cua, mặt dài, mày rậm, mặc hoodie màu xám tro cùng áo khoác denim màu lam nhạt, bên dưới mặc quần tối màu, chân đi giày lười màu xanh."
"Đó là đồng nghiệp mới đến, năm nay vừa tốt nghiệp."
Điếu thuốc của người đàn ông sắp hết, ông ta hút một hơi dài cuối cùng, rồi dí thuốc vào trong gạt tàn.
Ông ta đi ra khỏi bàn, đứng trước mặt Triệu Tấn Dương, người sau cũng đứng lên.
Triệu Tấn Dương cao xấp xỉ ông ta, có lẽ do tuổi tác nên nếp nhăn trên mặt người đàn ông khiến người ta nghĩ đến người già yếu đuối, so ra thì chàng thanh niên rắn chắc cao lớn hơn.
Người đàn ông vỗ vai anh, cái vỗ mạnh sau cùng như ủy thác trọng trách.
"A Dương, hoan nghênh về với đơn vị!"
Triệu Tấn Dương đứng nghiêm, nghiêm túc làm một động tác chào.
"Cám ơn lão đại rất nhiều!"
Tư thế này khiến người đàn ông thoáng kinh ngạc, rồi lại cười cười kéo tay xuống nói: "Được rồi, đừng có nghiêm chỉnh như thế, như vậy mà ra ngoài là không được đâu."
Triệu Tấn Dương cười một tiếng, đứng thả lỏng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào."
Sau cửa là nửa bên người của Thẩm Băng Khê, thấy hai người trong phòng cũng không ngạc nhiên.
"Lão đại, đi họp thôi."
"Được."
Người đàn ông cầm lấy sổ và bút trên bàn, lúc đi ngang qua Triệu Tấn Dương thì dừng lại, nói: "Đợi tôi họp xong sẽ đến tìm cậu."
Triệu Tấn Dương đi ra theo, Thẩm Băng Khê khẽ vặn tay anh thay cho lời chào.
Thẩm Băng Khê cũng vào phòng họp.
Triệu Tấn Dương quay về một gian phòng khác, chỉ có một chiếc bàn làm việc cùng hai ba chiếc ghế salon gỗ, ngày trước bọn họ từng lấy đây làm phòng nghỉ ngơi tạm thời.
Lúc này trong phòng chỉ có một người, nằm trên ghế salon phía sau bàn. Người kia nghe thấy tiếng cửa mở thì mở cổ tay ra, ngóc đầu dậy - chính là người vừa nãy gặp trên hành lang.
Cậu thanh niên mơ màng vật lộn ngồi dậy, nom có vẻ mệt.
Triệu Tấn Dương nói: "Cậu cứ ngủ đi."
Cậu thanh niên ngẩn người.
Triệu Tấn Dương không thể làm gì khác hơn là tôi: "Tôi không phải lãnh đạo gì đâu."
"À..." Một tiếng chậm chạp, cậu thanh niên nói: "Xin lỗi, mệt quá."
Triệu Tấn Dương đáp lại bằng nụ cười thông cảm đành vậy.
Cậu thanh niên chần chừ hỏi: "Anh cũng là mới đến à?"
"Không phải."
"À." Không biết cậu thanh niên vốn kiệm lời hay là mệt, lại từ từ nằm xuống, xin lỗi nói: "Tôi ngủ tiếp đây."
Triệu Tấn Dương nói: "Lão đại đến thì tôi gọi cậu."
Trước khi khép mắt, cậu thanh niên cười khẽ một tiếng cám ơn.
Cuộc họp kéo dài lâu quá, Triệu Tấn Dương còn chưa kịp có cơ hội đánh thức cậu thanh niên thì cậu ta đã tự tỉnh rồi.
Cậu ta ra ngoài một lúc rồi quay về, bên tóc mai có nước nhỏ, hẳn là đi rửa mặt mới về.
Triệu Tấn Dương đi ra ngoài hành lang, đúng lúc cửa phòng họp bật mở, người bên trong lục tục ra ngoài. Đầu tiên là lão đại của anh, sau đó là Quách Dược, tiếp đến là mấy gương mặt quen thuộc, cuối cùng là Thẩm Băng Khê.
"A Dương..." Người đàn ông ngoắc tay với anh, "Lại đây chút."
Đồng nghiệp cũng phát hiện ra anh, đi tới đấm đá kiểu đàn ông thay lời chào hỏi, Triệu Tấn Dương đón từng cái một.
"Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi!"
"Mẹ! Cậu không có mặt anh đây cô đơn lắm!"
"Lâu rồi cậu không ở đây, ngày nào chị Thủy cũng lẩm bẩm cậu đấy, gì mà em trai Dương của chị..."
"Tôi đánh chết cậu, tôi nhắc đến cậu ta lúc nào! Buồn nôn chết đi được!"
"Cơ thể vẫn nguyên vẹn đấy chứ, đang chờ đọ tay với cậu đây..."
"..."
Triệu Tấn Dương bị lớp lớp câu hỏi bao vây không thoát nổi, đành đáp qua loa mấy câu, người đàn ông kịp thời giải cứu anh.
Đi ngang qua Quách Dược, Triệu Tấn Dương trừng mắt nhìn anh ta một cái, dáng vẻ như đứa con nít bướng bỉnh giận dỗi với ông anh trai.
Quách Dược cũng chẳng nhìn anh thân thiện gì cho cam, chỉ là vì ngại trước mặt mọi người nên không dám làm quá.
Triệu Tấn Dương quay về căn phòng kia lần nữa, người đàn ông lấy một túi giấy dai từ trong tủ tài liệu ra đưa anh.
Triệu Tấn Dương sờ bên ngoài một cái, một thứ vừa dày vừa cứng, anh không khỏi cười.
Bên trong xổ ra một tấm thẻ cảnh sát, Triệu Tấn Dương cầm trên tay ước chừng, cảm giác quen thuộc làm anh yên lòng. Trên tấm thẻ chính là anh của phiên bản trẻ tuổi không có râu, động một cái, huy hiệu cảnh sát ánh lên màu của dấu hiệu chống giả.
Người đàn ông trêu anh, "Không nhận ra à?"
Triệu Tấn Dương nói: "Đúng vậy, đẹp trai quá."
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, đưa một túi tài liệu khác cho anh, "Vụ án đang theo lần này, cậu xem qua trước đi."
Triệu Tấn Dương đón lấy, bỗng người đàn ông nói: "A Dương, cậu đi theo tôi mấy năm rồi?"
Triệu Tấn Dương giương mắt, "Bảy năm."
"Tám năm." Người đàn ông chỉnh lại.
"..."
Một năm xa nhau này mà người đàn ông cũng tính vào.
"Nên lúc trước tôi nói, lần này cậu quay về, tôi cũng sẽ không dẫn dắt cậu như lúc còn là tân binh nữa, những chuyện trước kia cậu có thể làm tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi cho cậu rồi. Cậu biết ý tôi chứ?"
Triệu Tấn Dương không khỏi thẳng lưng trước lời gần như là cảnh cáo, "Biết ạ."
"Làm cho tốt."
Sau ba chữ ấy là kỳ vọng không thể nào coi nhẹ lại khó mà nói thẳng, Triệu Tấn Dương lặp lại, "Biết ạ."
Người đàn ông bảo Triệu Tấn Dương chờ một chút, ông ta ra ngoài một lát, lại gọi một người vào.
"Diệp Trí Viễn, là trí viễn trong ninh tĩnh trí viễn." Người đàn ông giới thiệu cậu thanh niên vừa rồi, "Mới nhắc đến với cậu xong đấy." Rồi lại giới thiệu Triệu Tấn Dương, "Tiền bối của cậu, Triệu Tấn Dương, mọi người cũng gọi cậu ta là A Dương."
Diệp Trí Viễn lễ phép gọi một tiếng anh Dương, "Em vẫn hay nghe chị Băng Khê nhắc đến."
Người đàn ông nói: "A Dương, vụ án này cậu dẫn cậu ta theo."
"... Vâng."
Rồi lại nói với Diệp Trí Viễn, "Cậu học tập anh Dương của cậu nhiều vào, đây là tay lão luyện số một số hai trong đơn vị chúng ta đấy."
"Vâng, đội trưởng Lôi."
Người đàn ông hăm dọa, "Vừa gọi tôi là gì?"
Diệp Trí Viễn: "... Lão đại."
"Sau này chú ý chút, đặc biệt là ở bên ngoài, một câu xưng hô thôi cũng có thể khiến cậu bỏ mạng đấy."
Diệp Trí Viễn bị lên lớp đỏ bừng hai tai, "Em nhớ rồi, lão đại."
Lục Nghị vỗ vai cậu ta theo thói quen, nói: "Các cậu đi đi."
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn tìm một nơi xem hồ sơ vụ án.
Triệu Tấn Dương lật xem từng tờ một, dần dần nghiệm chứng phỏng đoán của mình.
Đây không phải là vụ án anh theo trước kỳ nghỉ phép, tài liệu hiện nay cũng không liên quan gì đến nó cả, quy mô cũng kém xa.
Anh cũng đã sớm đoán ra được, có thể để người mới tham gia vào thì cũng chẳng phải vụ án to tát gì.
Triệu Tấn Dương ném tài liệu trong tay xuống, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống bàn trà nhỏ, không phát ra tiếng động nào, ngược lại anh đứng dậy lại gây ra động tĩnh khá lớn.
Diệp Trí Viễn cẩn thận hỏi: "Sao vậy anh Dương?"
Triệu Tấn Dương ôm eo, nói: "Anh... đi vệ sinh."
Triệu Tấn Dương mới đi đến máng tiểu kéo khóa quần xuống thì có người đi vào.
Là Quách Dược.
Anh ta đứng cách Triệu Tấn Dương một máng tiểu.
Triệu Tấn Dương quay đầu nhìn lại, cửa phòng đi nặng mở rộng, trong nhà vệ sinh nam chỉ có hai người họ.
"Vụ án lần trước xong rồi à?" Triệu Tấn Dương nhìn chằm chằm khe hở gạch sứ đen ốp trên tường, lên tiếng hỏi.
Quách Dược không đáp, Triệu Tấn Dương cười lạnh một tiếng.
Tiếng nước chảy lớn dần làm tăng thêm tình cảnh vi diệu giữa hai người họ, giống như dây đàn tấu nhạc càng kéo càng căng.
Triệu Tấn Dương nói tiếp: "Cũng một năm trôi qua rồi, không giống phong cách của anh chút nào."
"Tiểu Diệp là lão đại tự mình chọn, có thể được anh ấy coi trọng đều không phải là người tầm thường." Quách Dược đã đi xong, xoay người sang nói với Triệu Tấn Dương: "Cậu đừng có để thua một người mới đấy."
Triệu Tấn Dương nhìn xuống, vẫy vẫy thứ đồ chơi trong tay, nhét vào lại rồi kéo khóa lên.
"Nhờ có yêu mến." Triệu Tấn Dương vừa rửa tay vừa nỏi.
Ở trong đơn vị không thể so được với bên ngoài, Triệu Tấn Dương và Quách Dược đều nén lửa trong lòng lại, không ra mặt va chạm.
Quách Dược không nói gì thêm, phất tay sải bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, suýt nữa đụng phải Thẩm Băng Khê.
Thẩm Băng Khê: "..."
Triệu Tấn Dương đi ra cũng gặp cô ấy, nói: "Ơ, sao lại chờ em ở đây thế?"
"..."
Thẩm Băng Khê kéo anh đến một góc vắng người, thấp giọng hỏi: "Quách Dược tìm cậu?"
Triệu Tấn Dương đáp: "Anh ta tìm em làm gì."
Thẩm Băng Khê cau mày, "A Dương, Quách Dược có nói gì với em đi chăng nữa thì cũng đừng để trong lòng. Con người anh ấy như thế, khá là kỳ cục, ban đầu cậu xảy ra chuyện anh ấy cũng rất khó chiu, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi. Anh ấy cũng chưa từng làm chuyện gì không tốt với cậu, đúng không?"
Triệu Tấn Dương không cách nào phản bác được, nhìn Thẩm Băng Khê một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Còn chưa thành dâu của người ta mà vội bênh vực vậy rồi à."
Thẩm Băng Khê nhướn mày, "Triệu Tấn Dương!"
"..." Triệu Tấn Dương ôn tồn, "Được rồi được rồi, em sai rồi, em chỉ nói đùa thôi."
Thẩm Băng Khê liếc anh một cái, "Cậu đừng có sốt ruột, ý của lão đại bây giờ là để cho cậu quen nếp đấy. Chị thấy không mười thì có đến tám chín phần là gọi cậu quay về đấy."
Triệu Tấn Dương nhún vai, "Từ lâu người bên kia đã coi là em chết rồi, nếu em lại vào há chẳng phải là xác chết vùng dậy à. Hơn nữa cũng hơn một năm rồi, cơ cấu nội bộ cũng không biết thay đổi được bao nhiêu. Tin tức hồi đó em biết giờ e cũng chẳng có ít gì."
"Đúng là thay đổi không ít..."
Dẫu sao bây giờ đã không còn tham gia vào vụ án nữa, Triệu Tấn Dương cũng biết điều đó, nên không đợi cô ấy nói tiếp đã cướp lời: "Còn chuyện gì khác không?"
Thẩm Băng Khê: "... Cũng không có gì?"
"Vậy em về làm việc đây." Anh nhếch môi, mình cũng không thể thua cả một người mới được.