Triệu Tấn Dương đi làm lại, nhìn thấy Lôi Nghị thì gọi một tiếng lão đại, đối phương sảng khoái đáp lại, dù có vướng mắc vẫn tỏ ra khoan dung.
Lôi Nghị gọi anh đến văn phòng rồi vào thẳng chuyện: "A Dương, trong lòng còn trách tôi không?"
Những người như họ, bên ngoài thường đeo mặt nạ, chỉ ở trước mặt người của mình mới thẳng thắn với nhau.
"Không có." Triệu Tấn Dương thành thật đáp.
Lôi Nghị bảo anh ngồi xuống nói chuyện, Triệu Tấn Dương kéo ghế đến ngồi đối diện ông.
Lôi Nghị gạt tóc ra, suy cho cùng tuổi cũng đã lớn, dấu vết của năm tháng in hằn lại trên mái tóc ngày càng thưa thớt của ông.
"Có lẽ cậu sẽ trách tôi đã để cậu phải làm việc với những thứ đó nhanh như vậy..."
"Không có." Triệu Tấn Dương nói chắc như đinh đóng cột, lúc ở đấy có thể anh sẽ giận ông, chính một tay ông đẩy anh đến trước đống lửa, để ngọn lửa liếm cháy anh. Nhưng đến cuối cùng khi đã qua được thử thách, bình tĩnh nghĩ lại, anh thật sự cám ơn người đàn ông này.
Triệu Tấn Dương nói tiếp: "Cũng nên làm thế, dù gì cũng là chuyện sớm hay muộn."
Lôi Nghị gật đầu một cái, không biết là có ý nói đã nghe thấy hay là tán thành nữa, "Tôi vẫn không muốn đổi xử quá khác với cậu ở mặt này, nhưng tôi không thể không làm vậy"
"Em biết."
"Trong lòng thấy sao?" Lôi Nghị làm động tác tay, ra hiệu cứ nói thật đi, "Có đặc biệt khó chịu... khó chịu đến mức không gánh nổi không?"
Lôi Nghị cân nhắc từng câu chữ một, rất cố gắng để ý đến cảm nhận của anh.
Triệu Tấn Dương nói thật: "Nếu bảo thờ ơ hẳn giống như trước thì là nói dối..."
Lôi Nghị biến sắc.
"Lão đại, anh muốn nói gì em biết cả. Anh đã chịu để em quay về, tấm lòng đó làm sao em có thể phụ được." Triệu Tấn Dương tiếp lời, "Những thứ khác, em sẽ cố hết sức."
Lôi Nghị mím chặt môi, như chặn lại bao lời muốn nói.
"Tôi biết, tôi biết cả, A Dương." Lôi Nghị nói, "Cậu vẫn là một cảnh sát tốt. Nếu như, nếu như quả thật không chịu nổi, cậu sẽ nói cho tôi biết. Năm nào trong đơn vị cũng có không ít anh em vì nguyên nhân thân thể hay vì gì đó mà không thể tiếp tục đảm nhận chức vụ này nữa, tuy nhiên vẫn nhiều người được sắp xếp vào chỗ tốt. Cũng không ai vì vậy mà cười nhạo họ cả..."
Với tính cách của Triệu Tấn Dương, anh của quá khứ đã sớm nhảy cẫng lên phản bác rồi. Mà giờ đây anh lại suy nghĩ theo hướng này, nảy sinh ra ý nghĩ "lựa chọn như thế cũng không hẳn là không thể". Suy cho cùng là vì hèn nhát hay trong lòng đã thay đổi, Triệu Tấn Dương cũng không phân biệt rõ.
"Vâng, em biết rồi." Triệu Tấn Dương đáp.
Lôi Nghị cũng để ý đến sự khác thường của anh, quan sát anh thêm mấy lần mà không tìm được nguyên do, chỉ đành tạm thời bỏ đi.
"Tóm lại, nếu có khó khăn thì báo cáo ngay, cũng nhiều năm rồi, cậu đừng khách khí gì nữa."
Cuối cung Triệu Tấn Dương cũng nở nụ cười từ sâu trong lòng, "Lão đại này, anh nói vậy chính là khách khí rồi đấy."
Lôi Nghị lại nói thêm đooi ba câu, đề tài chuyển đến vụ án của Trịnh Dư Trạch.
Tiến độ điều tra mỗi ngày của Triệu Tấn Dương cũng luôn thay đổi trong báo cáo, hiện nay đang thăm dò cơ bản cơ cấu tổ chức của đám người Trịnh Dư Trạch. Một người phụ nữ tên là Lộ Lộ đã lọt vào tầm ngắm của họ, người phụ nữ này là tình nhân của Trịnh Dư Trạch, lúc Trịnh Dư Trạch ra ngoài xã giao đều đưa cô ta theo. Chỉ ở vòng ngooài quan sát không phải là cách tốt, lúc cần thiết phải mở rộng người chỉ điểm hoặc cải trang xâm nhập vào bên trong để điều tra. Phòng tuyến trong lòng phụ nữ rất dễ phá, Triệu Tấn Dương tính tìm sơ hở từ trên người cô ta.
Lôi Nghị đồng ý, "Người giống Trịnh Dư Trạch, chắc chắn tình nhân sẽ không ít, nhưng đi đâu cũng chỉ có một mình cô ta, nếu nói cô ta không biết gì về chuyện của Trịnh Dư Trạch thì khó lắm."
"Nếu ngày nào đó Trịnh Dư Trạch ra ngoài mà không dẫn cô ta theo, hết mười thì đến tám chín phần là phải có hành động."
"Có manh mối rồi à?" Lôi Nghị nửa giỡn, "Đúng là đối phó với phụ nữ không thể nào làm khó cậu được."
Triệu Tấn Dương cười cười, coi nhẹ ý nhạo báng trong câu kia, nói: "Chỉ là gặp may thôi, vừa hay đi chung đường."
Lôi Nghị dặn dò, "Mọi chuyện phải cẩn thận, đừng để lộ sơ hở."
"Em biết rồi."
Lôi Nghị quay đầu lục tìm tài liệu trong tủ, rồi rút ra một túi tài liệu mỏng.
"Cậu xem chút đi." Ông đưa đến.
Triệu Tấn Dương lấy ra xem, sắc mặt biến đổi.
Lôi Nghị gật đầu, "Chính là vậy, dựa vào manh mối hiện có, tạm thời tôi nghi rằng Trịnh Dư Trạch có liên quan đến đám Lư Kình, rất có thể hàng của hắn ta là lấy từ chỗ Lư Kình."
Trong túi tài liệu là biên bản liên lạc phân tán gián tiếp của Trịnh Dư Trạch và người bên Lư Kình.
Triệu Tấn Dương đè ý nghĩ của mình xuống, "Nếu Trịnh Dư Trạch trực tiếp nhập hàng từ bên Quảng Đông, thì hẳn là lấy từ chỗ Thái Tam. Thái Tam là người Quảng Đông, khá quen thuộc với khu vực PRD*, Lư Kình vẫn luôn cho hắn ta phụ trách mảng Quảng Đông. Thái Tam rất ít khi về Vân Nam, lúc em ở bên cạnh Lư Kình cũng chưa tận mắt thấy kẻ này bao giờ. Sau khi hang ổ của Thái Ba ở thôn Lệ Hoa bị tập kích, hành tung vẫn luôn không cố định, muốn tìm ra hắn ta ở đâu cũng rất khó..."
(*Tên đầy đủ là The Pearl River Delta Economic Zone, là vùng kinh thế châu thổ Châu Giang.)
Lôi Nghị không khỏi gật đầu.
Triệu Tấn Dương dừng một lúc, rồi nói tiếp: "Nhưng đây đều đã là tin tức của một năm trước, không biết cơ cấu tổ chức có thay đổi gì không."
Lôi Nghị lộ vẻ khó xử, "Nói thật, từ sau khi cậu 'mất tích', chúng tôi cũng từng thử cài người vào nhưng không thành công..."
"Lư Kình sinh nghi ngờ?"
"Lư Kình chính là kiểu người cho dù có ngủ cũng sẽ không buông lỏng."
Triệu Tấn Dương ngập ngừng, lời trong lòng như cái cưa, mỗi một giây do dự đều kéo vào lòng, sinh ra đau buốt buồn bực.
Anh nói: "Manh mối bên Lư Kình, bị đứt rồi?"
Lôi Nghị hơi có vẻ tiếc rẻ, "Cũng kiểu vậy. Dù sao buôn thuốc phiện cũng là chuyện treo đầu trên lưng quần. Một năm qua Lư Kình cũng không có động tĩnh gì lớn, hơn nữa đã vươn đến mấy nghề khác, nhìn có vẻ có chiều hướng muốn rửa tay gác kiếm, nên..."
Lời chưa được nói ra, nhưng cả hai đều ăn ý tự hiểu.
Nên, nếu muốn khử Lư Kính, thì chỉ có thể lợi dụng con tin trước khi hắn rút khỏi giang hồ.
***
Trong khi Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương ngày ngày bận rộn thì thời gian đã dần dần tiến vào năm mới. Cơ hội họ chạm mặt gần như rất ít, luôn là khi Triệu Tấn Dương quay về, cô đã ngủ; đợi cô tỉnh lại, anh đã đi. Thậm chí có rất nhiều đêm còn không về, cũng không biết anh đã đi đâu. Có lúc Hứa Liên Nhã thức giấc sẽ thấy buồn, cuộc sống cũng chẳng khác gì so với trước cả, nhưng một góc nào đó vì từng có anh xuất hiện tồn tại, nay lại trống không, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.
Cuối năm mệt lả người, phần cũng là vì không đủ người, nên Hứa Liên Nhã không định nhận nuôi nhờ thú cưng trong kỳ nghỉ xuân nữa, kế hoạch năm này là về quê ăn tết sớm hơn.
Hồi trung thu Triệu Tấn Dương đã về quê một lần rồi, nay phải làm thêm giờ, không có kế hoạch nghỉ phép. Hứa Liên Nhã định ăn tết ông Táo với anh rồi sẽ về, định bụng bàn bạc với anh trước mấy ngày.
Tết ông Táo không cần long trọng quá, chỉ cần ngồi ăn với nhau bữa cơm là đủ rồi. Nếu suôn sẻ thì cô sẽ gọi Phùng Nhất Như đến, cô cũng muốn để bạn tốt của mình biết anh.
Hứa Liên Nhã gọi cuộc thứ nhất, điện thoại anh tắt máy, Triệu Tấn Dương từng nói với cô vào bình thường, anh hay cầm điện thoại khác ra ngoài. Hứa Liên Nhã bèn gửi tin nhắn cho anh.
Quá nửa đêm Triệu Tấn Dương mới trả lời, sáng hôm sau Hứa Liên Nhã mới thấy, chỉ một tin nhắn ngắn ngủn mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau mới đóng nắp điện thoại lại.
Cô đưa tay cào tóc, tóc đã dài hơn chút rồi, cô bối lên thành búi tóc nhỏ, lại lôi vali ở dưới đáy giường ra, bắt đầu dọn quần áo. Động tác kéo vali có chút thô bạo, như đang trút hết bất mãn vậy, phát ra tiếng chói tai khiến Hỉ Thước chợp mắt bên bệ cửa sổ phải cảnh giác rướn cổ lên nhìn xung quanh.
Hứa Liên Nhã đứng bên vali, hoang mang nhìn chiếc vali trống trơn.
Hỉ Thước nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, cà nhắc đi về phía cô, lúc đi ngang qua cô còn theo thói quen cà lên bắp chân cô một cái, nhưng rồi lại bị Hứa Liên Nhã ôm vào lòng sưởi ấm.
Hỉ Thước đơ một lúc mới phát hiện ra kẻ địch không tấn công, liền bắt đầu giãy giạu. Hứa Liên Nhã lại ôm siết nó, đè móng vuốt nó lại như cảnh cáo. Hỉ Thước vô tội ngóc đầu lên nhìn, rồi đành án binh bất động.
Cứ như vậy, một người một mèo cứ im lặng ngẩn người, giống như đã đông thành tượng đá vậy.
Cuối cùng, nó cũng không chịu nổi giam cầm nữa, ngao ngao mấy tiếng, giãy giụa nhảy ra khỏi lồng ngực cô, mấy sợi lông mèo màu trắng phiêu bồng trước ngực, cô như nắm phải sinh linh không rõ hình dáng.
Dù đã tính là về nhà sớm, nhưng chuyện trong tiệm lại khiến Hứa Liên Nhã phải đến tận đêm cúng ông Táo mới đi được.
Sáng sớm, Hứa Liên Nhã bất thường nhận được điện thoại của Triệu Tấn Dương.
"A lô."
Bên kia nói gì đó, có lẽ do sớm quá nên đường truyền chập chờn, Hứa Liên Nhã có ảo giác không nhận ra giọng của anh.
Hứa Liên Nhã bất giác mỉm cười, nói: "Sao lại gọi cho em?"
Triệu Tấn Dương nói: "Hôm nay cúng ông Táo mà."
"Anh còn nhớ à." Trong câu nói có mang theo chút trách cứ, ngay cả cô cũng không nhận ra.
"... Em thấy tin nhắn của anh chưa?"
"Tin nhắn gì?"
Dường như bên kia có vẻ khó xử, im lặng một lúc rồi nói: "Có thể mấy ngày nay sẽ không về."
"Anh nói cái này à, thấy lâu rồi." Hứa Liên Nhã nói, "Không trả lời thôi."
"Ờ."
Trước đó Hứa Liên Nhã vẫn chưa nói kế hoạch về nhà cho anh, bèn nói: "Em định hôm nay về nhà."
"Hôm nay ư?" Đầu dây kinh ngạc.
Hứa Liên Nhã đáp: "Ừ. Nhân lúc người chưa đông, đi đường không bị kẹt, về sớm chút."
"Lái xe về à?"
"Ừ, em phải đưa Hỉ Thước về, lái xe tiện hơn."
"Có ai đi cùng không?"
"Một mình." Phùng Nhất Như định giao thừa mới về, Hứa Liên Nhã không đợi cô ấy.
"Phải lái xe tám chín giờ đấy, đi đường cũng đừng gắng gượng, nếu mệt thì cứ nghỉ."
Hứa Liên Nhã đáp: Được."
Triệu Tấn Dương như đã dặn dò xong, bảo tiếp: "Vậy... Em đi đường chú ý an toàn, lên đường xuôi gió." Anh sắp phải ra ngoài rồi.
Hứa Liên Nhã cũng nói: "Anh cũng nhớ chú ý an toàn."
Hai người cúp máy, lúc này Hứa Liên Nhã mới sực nhớ ra, có phải nên nói một câu "chúc đêm cúng ông Táo vui vẻ" không nhỉ. Nghĩ đến nơi anh có thể phải ở, Hứa Liên Nhã không khỏi cười khổ, thật đúng là cách vui vẻ cả một năm ánh sáng.
Triệu Tấn Dương đếm xong một túi nhỏ thuốc màu đỏ, rồi khẽ vất nó lên cân điện tử. Anh chép con số lên bản kê khai rồi dán nhãn lên túi, xong rồi lại đối chiếu một lần nữa, xác nhận không nhầm lẫn. Lời của nghi phạm, anh làm như không nghe thấy.
Diệp Trí Viễn thấy anh im lặng thì cũng không tiện ra mặt.
Nghi phạm cẩn thận xích đến gần, giống hệt gà mái mẹ đang ấp trứng.
"Anh cảnh sát này, nếu anh không tin thì tôi có thể bỏ tiền mặt ra. Anh được món hời, đối với cả anh và tôi đều có chỗ tốt? Đúng không..."
"Mày câm mồm!" Cuối cùng Triệu Tấn Dương cũng không kiềm chế được, ánh mắt như tên bắn, khiến tên kia co rúm người lại. Triệu Tấn Dương nói: "Kéo ông đây vào làm bạn tù với mày, như thế đối với cả mày cả tao cũng tốt đúng không."
"A, không phải..." Tên kia rơi vào bối rối như tú tài gặp phải binh, "Không phải ý này, anh cảnh sát này, anh không cần phải lo, chúng tôi làm việc luôn rất cẩn thận."
Triệu Tấn Dương thảy túi thuốc nhỏ màu đó kia vào túi lớn, cùi chỏ chống lên đầu gối, nghiêng người nhìn hắn chằm chằm, "Mày như bây giờ cũng gọi là làm việc cẩn thận?!"
Nhất thời nghi phạm cứng họng.
Triệu Tấn Dương không muốn thừa lới với hắn ta thêm một giây nào nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc công việc, về nhà ngủ một giấc. Nếu có thể về kịp lúc Hứa Liên Nhã chưa ngủ thì tốt, anh sẽ ôm cô một cái, có lẽ cô sẽ tinh nghịch tránh đi, hoặc dịu dàng ôm lại anh, dù bất kể thế nào thì anh cũng có thể cảm nhận rõ sinh mệnh đang tồn tại, đang di động. Chứ không phải là như đi trên lớp băng mỏng giống bây giờ. Người bị lay động ý chí cần một cây gậy, tự mình đứng vững, mà cô vô hình trung lại đảm nhận vai trò đó.
Triệu Tấn Dương nhìn xung quanh, tìm kiếm gì đó.
Diệp Trí Viễn hỏi: "Anh Dương, sao thế?"
Triệu Tấn Dương khóa chặt mục tiêu, không lập tức đáp lời.
Anh cầm lấy cuộn băng dính trên tủ tivi, roẹt một tiếng, dùng răng cắn đứt một đoạn, dán lên miệng nghi phạm.
Diệp Trí Viễn: "..."
Triệu Tấn Dương chú ý không dán mũi hắn lại, rồi lại bịt kín miệng kẻ khác như thế. Xong việc, anh ném cuộn băng dính lên lại tủ tivi, thuận tay đè đầu kẻ vừa nói chuyện xuống, "Coi như lần này bên tai yên tĩnh!"
Quay về lại trên ghế, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại bắt đầu một túi khác.
Quá trình này đối với Triệu Tấn Dương lẫn Diệp Trí Viễn mà nói, đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Diệp Trí Viễn là người mới, đương nhiên phải để ý mọi thứ, chỉ sợ hoa mắt hay tay run là sẽ đếm sai.
Mà Triệu Tấn Dương vốn thành thạo, hôm nay phải rất chú ý để đè nén suy nghĩ lung tung trong lòng nên cũng cẩn thận từng bước.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, con số trên bản kê khai ngày càng chi chít.
Đồng nghiệp trông chừng nghi phạm đã quay lại, thấy miệng hắn ta bị bịt băng dính thì cũng chỉ cười cười không quá ngạc nhiên, ngồi vào bên cạnh.
Hơn rạng sáng, cuối cùng Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn cũng kiểm tra xong, hai người lần lượt ký tên.
Triệu Tấn Dương xé băng dán bịt miệng nghi phạm lại, để hắn ta đọc lướt qua danh sách, rồi cũng ký tên đồng ý lên trên.
Làm xong mọi việc, Triệu Tấn Dương ra sân thượng, gió lạnh đập vào mặt hong khô mồ hôi rịn trên trán, khiến anh tỉnh táo lại. Nghiêng đầu lau đi mồ hôi trên vai, anh từ từ tháo khẩu trang và găng tay ra.
"A Dương..."
Lôi Nghị đang gọi anh.
Triệu Tấn Dương quay vào phòng trong, Lôi Nghị nói: "Kiểm kê xong hết cả rồi?"
"Xong rồi." Rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Triệu Tấn Dương không muốn nhìn vào mắt ông.
"Kết thúc công việc, quay về đơn vị." Lôi Nghị quan sát căn phòng rồi nói, "Có thể lát nữa cậu phải tăng ca đấy."
"... Vâng."
Triệu Tấn Dương nhớ ra, quay về đơn vị sẽ dự trữ tạm thời số ma túy bị tịch thu, trước khi nhập kho cần đối chiếu và cân lại từng cái một.
Ngồi xe quay về đơn vị, Triệu Tấn Dương lại lặp lại trình tự ban nãy một lần nữa.
Nhưng lúc này anh đã bình tĩnh lại rất nhiều, cũng có thể do bây giờ hao phí sức lực quá nhiều nên anh chẳng còn tâm tư đâu mà nhớ lại hay kháng cự nữa, đầu óc gần như trống rỗng, chỉ có từng viên thuốc đẹp đẽ nhiều màu trước mắt.
Nộp danh sách đồ vật lên lần nữa, Diệp Trí Viễn sảng khoái vươn người một cái, còn Triệu Tấn Dương thì nửa nằm trên salon như cá chết, thỉnh thoảng cử động cánh tay hơi ê ẩm, để biết là anh vẫn chưa ngủ.
Lôi Nghị hỏi bây giờ anh nghỉ ở đâu, nếu không xa thì có thể đưa anh về.
Triệu Tấn Dương đứng lên, nói: "Không cần, em lái xe đến đây."
Lôi Nghị trầm ngâm, đáp: "Vậy cũng được."
Lôi Nghị đi đến vỗ vai anh, động tác an ủi giống trước kia vậy mà bây giờ lại khiến Triệu Tấn Dương bài xích.
"Tối nay vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi." Lôi Nghị nói, "Có thể ngày mai cậu được nghỉ đấy, đi làm liên tục cũng nhiều ngày rồi."
Cuối cùng Triệu Tấn Dương không đáp gì, rời khỏi phòng.
Lôi Nghị gọi Quách Dược và Thẩm Băng Khê vào kho hàng, lấy ra tờ giấy trước đó Quách Dược đưa cho ông.
"Phải làm phiền cô cậu nữa rồi."
Thẩm Băng Khê do dự nói: "Lão đại, liệu có nếu thật không?"
Lôi Nghị: "Có gì thì nói thẳng."
"Nếu như... em nói là nếu như... có bên vô tình cân sai thì sao?"
Quách Dược nói xen vào, "Ý em là anh cân có vấn đề?"
Thẩm Băng Khê ngước mắt lên, "Ý em là 'vô tình', không phải cố ý."
Lôi Nghị hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi.
"Có thể 'vô tình' tính sai trong chi tiết quan trọng thế này sao?" Lôi Nghị nhìn cô ấy chằm chằm, dáng vẻ mất kiên nhẫn, "Băng Khê, tối nay cô liên tục phạm phải sai lầm, hễ liên quan đến chuyện này là không tỉnh táo nổi."
Trong lòng Thẩm Băng Khê thấy sai sai, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ nói: "Biết rồi ạ, em sẽ cân đàng hoàng."
Lôi Nghị: "..."
Buổi sáng trên giường, Hứa Liên Nhã phát hiện chỗ bên cạnh trống trơn.
Cô tưởng là Triệu Tấn Dương đã đi rồi, ai ngờ ra phòng khách mới phát hiện, Triệu Tấn Dương nằm trên hai bộ salon, vóc người anh cao, hai chân gác trên tay vịn, dư ra một đoạn.
Bỗng Hứa Liên Nhã nghĩ, chắc phải đổi ghế dài hơn chút rồi.
Trên người anh chỉ đắp thảm mỏng cô dùng để khoác khi xem tivi, mà con mèo kia thì đứng trên ghế tựa, lẳng lặng nhìn anh.
Một người một mèo, có vẻ hài hòa khó nói.
Nhưng sự hài hòa này chỉ kéo dài mấy giây trong mắt Hứa Liên Nhã.
Hỉ Thước đã phát hiện ra cô, vui mừng coi bụng Triệu Tấn Dương là ván nhún, nhảy hai phát vọt xuống đất.
Triệu Tấn Dương rên đau, mở mắt tìm đầu sỏ.
Hứa Liên Nhã: "..."
Cô đi về phía anh, Triệu Tấn Dương vẫn giữ tư thế ngẩng cổ, nhìn cô đến bên cạnh mình thì nằm xuống lại.
Hứa Liên Nhã đứng gần đầu anh, nói: "Em còn tưởng anh đi rồi."
Triệu Tấn Dương miễn cưỡng cười một tiếng: "Hôm nay nghỉ phép."
"Tối qua mấy giờ mới về?"
Triệu Tấn Dương đáp: "Hai giờ?"
"Em không phát hiện anh về."
"Em ngủ sâu quá."
Hứa Liên Nhã cũng cười, "Sao lại ngủ ở đây."
Triệu Tấn Dương nghiêm túc trả lời: "Chưa tắm."
"..." Hứa Liên Nhã muốn sờ mặt anh, nhưng Triệu Tấn Dương lại quay mặt đi, Hứa Liên Nhã nói: "Không cần phải chú trọng đến thế."
"Phải đến tiệm à?"
"Đắp thế này có lạnh không?"
"Anh ngủ thêm lát nữa, trưa đến tìm em đi ăn cơm."
"Để em lấy chăn dày hơn cho anh."
Hai người như đang nói mơ, tự mình nói lời của mình.
Nhưng không có ai có thể sống mãi trong mơ được.
Buổi trưa khi Hứa Liên Nhã về, Triệu Tấn Dương vẫn giữ tư thế đấy.
Hứa Liên Nhã đi đến đẩy anh một cái, Triệu Tấn Dương mơ màng mở mắt ra.
"Dậy ăn cơm thôi, không đói bụng à?"
Triệu Tấn Dương qua cơn đói rồi nên không có cảm giác gì.
Triệu Tấn Dương cúi đầu gãi đầu, lúc ngẩng lên thì cười một cái, để lộ hàm răng trắng bóng.
Hứa Liên Nhã nói: "Anh cười ngốc cái gì đấy?"
"Trước kia toàn là anh hỏi em câu này."
"..."
Hình như Hứa Liên Nhã cũng nhớ ra rồi, là lần đầu tiên anh đến nơi này. Cô hơi bực, đẩy anh một cái, ra lệnh: "Đi tắm đi."
"Được rồi được rồi."
Triệu Tấn Dương vừa cởi quần áo vừa vào phòng tắm.
Hứa Liên Nhã lại dặn dò, "Hay anh ngâm bồn đi, sẽ thoải mái hơn đấy."
Triệu Tấn Dương ngoái đầu lại nhìn, "Em cũng tới chứ?"
Hứa Liên Nhã ném cho anh cái nhìn xem thường hời hợt.
Một trong những nguyên nhân lúc đầu Hứa Liên Nhã thuê nhà này là vì nó có bồn tắm to, dù hai người ngồi vẫn không chật. Dù cô chỉ liếc mắt nhìn rồi quyết mà thôi.
Triệu Tấn Dương trần truồng bước vào bồn tắm đang xả nước nóng.
Anh nửa nằm xuống, đầu dựa vào trên thành bồn, híp mắt hưởng thụ.
Chỉ một lúc sau, tiếng khóa cửa chuyển động vang lên.
Triệu Tấn Dương hơi hé mắt nhìn, trong màn hơi nước mông lung, cơ thể người con gái trắng sáng như nước tắm, ướt át lại trơn láng.
"Nhìn gì đấy, nhắm mắt lại."
Triệu Tấn Dương ngoan ngoãn nhắm mắt, khóe miệng cong lên.
Hứa Liên Nhã không phải là xấu hổ, chỉ muốn trêu anh chút thôi.
Bồn tắm hình bầu dục dài, cô ngồi đối diện anh, co chân lại. Hai chân Triệu Tấn Dương ngăn hai bên cô, người cao chân dài, kinh lạc rõ ràng. Hứa Liên Nhã bật cười vì phát hiện của mình.
(Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.)
Vòi vẫn còn đang xả nước, làm mặt nước bắn lên tung tóe.
Hứa Liên Nhã đưa một chân ra, dán lên bắp đùi anh, từ từ di lên trước.
Triệu Tấn Dương vốn giữ tư thế hơi ngửa đầu, lúc này lại nhìn xuống, cười cười, cảnh cáo nói: "Đừng làm loạn."
"Nó không hiểu tiếng người đâu."
Triệu Tấn Dương: "..."
Mũi chân nhẹ nhàng chạm đến gốc đồ chơi kia, nó như có mạng sống vậy, từ từ to ra, từ ỉu xìu thành dựng đứng.
Triệu Tấn Dương giơ tay đặt lên bắp chân cô, không ngăn cản mà chỉ vuốt ve như khích lệ, động tác của anh rất nhẹ, bàn tay thô to chà xát da thịt mịn màng của cô, Hứa Liên Nhã cảm thấy tê người.
Hứa Liên Nhã đưa chân còn lại ra, cũng từ từ áp sát vào một chỗ.
Ánh mắt cô cũng tập trung vào chỗ ấy, bị nước nóng vô tình bắn xuống liền lập tức rụt chân về.
Triệu Tấn Dương lại cúi đầu nhìn, cười cô: "Trộm gà không thành lại mất nắm gạo."
Nước không nóng lắm, chỉ là đột ngột đụng đến nên bị bất ngờ. Hứa Liên Nhã đổi vòi nước thành vòi hoa sen, nước chảy ra độ ấm thích hợp.
Bỗng Hứa Liên Nhã nghĩ đến chuyện gì đó, không vội vã về mà cúi đầu mỉm cười.
Nụ cười trong làn sương càng có vẻ đằm thắm, khiến góc cạnh trong lòng Triệu Tấn Dương cũng được cọ rửa mượt mà.
Anh đưa hai tay ra với cô, nói: "Đến đây."
Hứa Liên Nhã xoay người lại, từ từ ngồi xuống, đưa lưng về phía anh.
Một tay Triệu Tấn Dương nâng cô, một tay thì đỡ lấy mình, mới đầu hai người chưa chuẩn bị xong nên hơi mất sức.
Hứa Liên Nhã động một chút, nắm mép bồn mà ngồi xuống.
Triệu Tấn Dương cũng ôm cô, một lúc lâu sau mới hỏi: "Thế nào?"
Hứa Liên Nhã nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Không biết là nước hay là anh nữa."
"..." Triệu Tấn Dương tiêu hóa xong mới nói: "Khoa trương đến thế kia à?"
"Anh thì sao?"
Triệu Tấn Dương im lặng một lúc mới hiểu ra, cũng không nhịn được mà cười: "Em ấm áp như nước vậy."
Anh cười, làm cô thấy rõ bộ phận kia trong cơ thể cô cũng run theo.
"Bây giờ phân biệt rõ rồi chứ..."
Triệu Tấn Dương không để cô nói, anh hôn cô thật sâu, hai tay như đo từng tấc một, vuốt ve nắn bóp eo và ngực cô.
Anh ôm lấy cô, để cô ngồi vào thành bồn. Anh quỳ trước mặt cô, hai tay ôm lấy phần lưng bóng loáng của cô, không để cô chạm đến vách tường lạnh như băng.
Anh hôn lên môi cô, lên xương quai xanh cô, rồi xuống bầu ngực cô, càng lúc càng yên bình.
Vẻ yên bình này không giống khi bọn họ thân mật trước đây, trong động tác của anh mang theo sức mạnh như khơi dòng nước, vẻ mặt nghiêm túc thậm chí là có phần đau đớn. Cô cũng chưa nói đến hưởng thụ, mà chỉ là tiếp nhận như đang an ủi.
Nút bình an màu xanh nhạt lắc lư theo mỗi động tác của anh, như muốn dán lên người cô vậy.
Hứa Liên Nhã khe khẽ nhắc anh, "Đừng bắn vào trong."
"... Được."
Bốn tắm đầy nước, mặt nước dao động dữ dội vì cuộc chiến. Chất lỏng màu sữa nhỏ vào trong đó, nhanh chóng hòa tan không thấy đâu.
Triệu Tấn Dương vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là dần dần buông lỏng cô ra. Đầu anh tựa lên vài cô, nhẹ ôm cả người cô.
Eo Hứa Liên Nhã vốn bị anh nắm chặt, nay bớt sức đã có thể buông thõng chân xuống.
Ngón tay dịu dàng lùa vào tóc anh, cô hỏi: "A Dương, anh mệt đúng không?"
"... Không."
Dù gì cũng đã là tháng mười một, ngâm mình trong nước nguội rất dễ bị cảm lạnh. Triệu Tấn Dương kéo cô vào nước nóng, nước lập tức trào ra.
"Định gây ra nạn lụt à." Cô thử đổi đề tài.
Triệu Tấn Dương nhếch môi, in dấu hôn lên trán cô coi như đáp lại.
Triệu Tấn Dương nhìn hơi nước lượn quanh trần nhà, ánh mắt có chút mù mịt.
"Nếu..." Anh cân nhắc câu chữ mở lời, Hứa Liên Nhã quay đầu lại, bị cô nhìn thẳng, ngược lại Triệu Tấn Dương có cảm giác không mở miệng được.
"Nếu anh không làm cảnh sát thì em cảm thấy thế nào?"
Hứa Liên Nhã ngẩn người, "Gặp phải vấn đề gì trong công việc à?"
"Không có, thuận miệng hỏi thôi." Triệu Tấn Dương đáp che giấu.
"Không làm cảnh sát, vậy anh muốn làm gì?"
Triệu Tấn Dương suy nghĩ rồi nói, "... Buôn bán thứ gì đó."
Hứa Liên Nhã đáp: "Anh làm gì cũng được, chỉ cần không làm việc mất nhân tính là được."
"... Yêu cầu thấp thế à."
Hứa Liên Nhã nói: "Em cũng không cần anh nuôi, mỗi người chúng ta tự nuôi mình là được."
Triệu Tấn Dương: '..."
Hứa Liên Nhã lại quay về đề tài ban đầu, "Thật sự không phải công việc có vấn đề gì chứ?"
Triệu Tấn Dương gượng cười, "Bây giờ ngày ngày chỉ giám sát người ta, còn có thể có vấn đề gì nữa chứ."
Hứa Liên Nhã đứng lên, dùng khăn tắm quấn lấy mình, nói: "Ra ăn cơm thôi, đừng ngâm lâu quá."
Triệu Tấn Dương đi ra, ôm chầm lấy cô từ sau lưng, nhấn mạnh: "Anh thật sự chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có chuyện gì đâu, em đừng để trong lòng."
Hứa Liên Nhã kéo lấy một khăn tắm khác khoác lên người anh, vỗ vào ngực anh một cái, nói: "Mau mặc quần áo vào rồi ra ăn cơm thôi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy."
Triệu Tấn Dương: "..."