Nói dối chính là nói dối, bất kể là có lòng tốt hay không, thì vào giây phút bị vạch trần, phản ứng đầu tiên của bên nghe đều không khỏi có cảm giác bị lừa gạt.
"Thế à?" Hứa Liên Nhã khô khốc đáp một tiếng, thậm chí không hề chất vấn câu gì.
Lúc bị tổn thương, người ta sẽ bất giác nhớ lại vết thương tương tự lần trước. Nhất thời Hứa Liên Nhã không biết nên nhắc nhở anh đây lần thứ hai nói dối không, hay nên hỏi nguyên nhân trước. Trong chớp mặt rối ren, cô vẫn bị từ "bệnh viện" mang ý nghĩa mông lung áp đảo.
"Đã hơn nửa đêm rồi, tại sao lại ở bệnh viện, bị thương à?"
"Không có..." Triệu Tấn Dương nói, như thanh minh điều gì, "Liên Nhã, anh không bị thương?"
"Không lừa em đấy chứ?"
"Anh không lừa em."
Cách thiên sơn vạn thủy, Hứa Liên Nhã không thể gây khó dễ anh được. Cô bất đắc dĩ thở dài.
"Không thì tốt." Cũng không biết là chỉ "không bị thương" hay "không lừa em".
Triệu Tấn Dương nói tiếp: "Tối nay bắt mấy người, đưa đến bệnh viện xém nghiệm máu và nước tiểu. Anh không sao cả."
"Anh sớm nói ở bệnh viện là được rồi, cần gì phải..."
"Chỉ là không muốn để em nghĩ nhiều mà thôi..."
"Làm thế nào đây, giờ càng nghĩ nhiều rồi..."
"..."
Im lặng ở đầu dây khiến Hứa Liên Nhã chợt nhớ đến A Dương hay ngoác miệng cười với cô, chứ nặng nề bây giờ lại khiến cô hoang mang. Người kia như hộp kẹo nhiều vị, cô vừa nếm được vị ngọt liền không kìm lòng được muốn thưởng thức thêm; cho đến khi hết ngọt, chỉ còn lại đắng và chua, thậm chí là những mùi vị quái gở khác người.
Yêu đương cũng như mua một hộp kẹo đã bán ra, bạn không thể chỉ ích kỉ hưởng thụ vị ngọt, mà phải nếm trải cả vị đắng và chua trên người đối phương, bạn đã chấp nhận người ấy thì phải đón nhận tất cả, kể cả từng cái nhíu mày - ai bảo nhà sản xuất lại làm ra hương vị như vậy, ai bảo bạn cứ khăng khăng thích nó đây.
Hứa Liên Nhã mệt mỏi, nói: "Được rồi, lừa anh thôi."
"..." Bên kia lại như không nói gì.
"Bao giờ anh về ngủ?"
Triệu Tấn Dương đáp: "Sắp rồi, sắp xong rồi."
Hứa Liên Nhã không rõ liệu có phải là qua loa lấy lệ không, đành nói: "Vậy em cũng đi ngủ đây... Giao thừa này, đêm ba mươi anh gọi điện cho em được không?"
Triệu Tấn Dương hỏi: "Nhất định phải là giao thừa sao?"
"... Cũng không phải thế." Hứa Liên Nhã nói, "Đưa cái cũ đi đón cái mới đến, điềm tốt."
"Ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em."
Tóc Hứa Liên Nhã như bị ai đó kéo, không biết từ lúc nào Hỉ Thước đã bò lên giường, đang chui vào chăn từ bên đầu cô. Hứa Liên Nhã vén chăn lên, để nó đi vào.
Triệu Tấn Dương không nghe thấy trả lời, đáp một tiếng, "Liên Nhã, ngày nào anh cũng gọi điện cho em, được không?"
"... Em nói không được thì anh sẽ không gọi à?"
Bên kia cười, cô nghe ra, anh mừng rỡ như vừa giải mã được một ngôn ngữ mới vậy.
Hứa Liên Nhã nói: "Triệu Tấn Dương, tối nay anh lạ lắm đấy."
Cô không nổi giận, lại khiến anh yên lòng, đáp: "Em cứ coi là thế đi."
Hứa Liên Nhã cũng chỉ có thể uy hiếp ở đầu môi, "Nếu em phát hiện ra anh còn chuyện gì giấu em thì, quay về coi chừng em chỉnh anh."
Triệu Tấn Dương cười hai tiếng, vô cùng ngả ngớn, "Ồ? chỉnh ở đâu?"
Nghe thấy thế, cô xác định đây chính là A Dương cô biết. Cô thích anh phóng khoáng như thế này hơn, bởi vì như vậy mới thật sự vui vẻ. Cô hy vọng anh có thể mãi giữ dáng vẻ không buồn không lo này.
"Bàn mổ." Hứa Liên Nhã nói.
"..."
Hứa Liên Nhã cảm thấy đã xong, liền giục anh làm xong thì sớm về ngủ đi.
Triệu Tấn Dương đáp: "Ngủ ngon. Mai gặp... gặp trong điện thoại."
Trước khi cúp máy, bỗng Hứa Liên Nhã nở nụ cười, cô cảm thấy có lúc Triệu Tấn Dương trông khá ngốc, cũng không biết có phải là bệnh chung khi đàn ông yêu đương không. Anh ít đi mấy phần gai góc, tỏ ra bình thường rất nhiều.
Ngày hôm sau Hứa Liên Nhã về lại nhà cũ. Nhà cửa vào giữa thập niên tám mươi hớp gió uống sương, xuống cấp nhanh chóng. Từ khi bố mẹ ly hôn, Hứa Liên Nhã theo mẹ rời khỏi nơi này, chỉ mình Lôi Nghị trông coi mấy năm, rồi từ khi ông xuôi nam, ở đây không còn người ở nữa.
Chẳng bao lâu khi Hứa Liên Nhã đi vào tiểu khu, liền trông thấy một bà lão đang bày xe hàng màu xanh da trời đứng yên bên đường, già khụ như máy quay sợi lâu năm không được tu sửa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, con ngươi cũng theo cô mà di chuyển.
"Ầy, không phải cháu là con của..." Bà lão đưa tay lên, chỉ vào cô.
Hứa Liên Nhã gọi một tiếng, "Bà Phồn."
"À à..." Bà Phồn vỗ đầu một cái, "Là con của cảnh sát Tiểu Lôi..."
Hứa Liên Nhã gật đầu, "Vâng."
Bà Phồn ra sức vỗ vai cô, nói: "Đã lớn thế này rồi cơ à!"
Rồi lại hàn huyên về hôn nhân, việc học và công việc, bà Phồn mới để cô rời đi.
Ở đây có mấy nhà là đồng nghiệp cũ của Lôi Nghị, bà Phồn chính là người thân của một trong số đó, sau đó rời đi cách quãng, đã nhiều năm rồi Hứa Liên Nhã không vào cửa, cũng không biết còn lại ai.
Tòa nhà sáu tầng, nhà cũ ở tầng năm. Leo lên một hơi, Hứa Liên Nhã thở hổn hển, trong lòng bội phục Triệu Tấn Dương cõng được cô lên hai mươi bảy tầng.
Mở cửa ra, không khí ngột ngạt như muốn hất ngã cô. Vật dụng trong nhà được phủ vải trắng, bụi băm lác đác, nhìn vừa cô độc vừa thê lương. Hứa Liên Nhã mở cửa thông ra ban công, xương rồng bà cao một tầng lầu đã khô héo xơ xác, cô bèn đi tưới đầy nước.
Quay vào phòng khách, Hứa Liên Nhã dựng tập ảnh ở trên tủ ti vi lên, đó là ảnh chụp chung của cô với bố khi cô học tiểu học, cảnh nền chính là núi Vòi Voi ở thành phố Quế Lâm. Người đàn ông trong ảnh đang ở vào những năm tháng đẹp đẽ nhất, phong độ hiên ngang, so ra cũng không kém Triệu Tấn Dương là bao.
Hứa Liên Nhã dùng hết một buổi sáng để dọn dẹp sạch sẽ, rồi đi phơi chăn, đến giờ cơm tối thì căn nhà mới có vẻ thoáng đãng hơn.
Ngày nghỉ trôi đi rất nhanh, chưa gì đã đến giao thừa rồi. Hứa Đồng ra lệnh, bất kể thế nào thì tối nay cũng phải về nhà đón năm mới. Hứa Liên Nhã trả lời, không tính là thỏa hiệp. Cô nói: "Trước khi quay về đi làm con sẽ ở nhà." Lúc này Hứa Đồng mới hài lòng.
Triệu Tấn Dương từng hỏi làm thế có ý nghĩa gì. Cũng không phải Hứa Liên Nhã tưởng nhớ đến điều gì cả, còn nếu phải nói có ý nghĩa lớn nhất thì, sau khi suy nghĩ cô liền nói cho Triệu Tấn Dương biết...
"Vì để đỡ nghe mẹ em lải nhải."
Trong điện thoại, Triệu Tấn Dương không khỏi bật cười.
Anh đúng hẹn mỗi ngày gọi một cuộc, thời gian không cố định, nhưng đúng là không bỏ sót ngày nào.
Lúc Hứa Đồng nói chuyện có nhắc đến vài chuyện tình thú vị của mấy người trẻ tuổi trong khoa, có một bác sĩ nam ngày nào cũng gọi điện cho bạn gái sau giờ cơm trưa. Hứa Liên Nhã tình cờ hỏi đến, có phải lúc bố cô còn trẻ cũng ngày ngày gọi điện cho bà không.
Trong chớp mắt Hứa Đồng sửng sốt, Hứa Liên Nhã mới nhớ ra mình phải ngậm miệng.
Ở nhà người ta, khi đến cái tuổi người già ngậm kẹo đùa cháu mới có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện cũ với hậu bối. Đến lượt Hứa Liên Nhã lại muốn giẫm vào bãi mìn.
"Chắc sẽ không có đâu, bố bận vậy kia mà." Hứa Liên Nhã mất bò mới lo làm chuồng nói, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài.
Hứa Đồng lại hỏi: "Yêu ai rồi à?"
"Dạ?"
"Mẹ nói con đấy."
"Không có..." Hứa Liên Nhã nói, "Chỉ là... chỉ là con đột nhiên tò mò thôi... không có ý gì khác. Nếu mẹ không muốn nói thì cứ coi như con chưa hỏi gì đi."
Sao Hứa Đồng có thể không nghe hiểu ý cô chứ, liền khoát tay cản lại: "Cũng đã hơn mười năm rồi, có gì mà không thể nói chứ. Mẹ sống chừng ấy năm rồi, chẳng lẽ còn không nhìn ra được à."
Hứa Liên Nhã không biết đáp gì.
"Bố con đấy, bận rộn mấy tháng không thấy bóng dáng đâu, nhất là khi đó còn không có phương tiện để gọi điện nữa."
"Cũng đúng."
"Nhưng có một lần, lúc con mới mấy tuổi, ông ấy ở bên ngoài, nhờ người chuyển lời cho mẹ, nói, có lẽ phải qua nhiều ngày nữa mới quay về. Mẹ liền tò mò, trước đó hễ ông ấy muốn về thì trực tiếp về, chưa bao giờ đoán trước."
Hứa Liên Nhã nghe thế, không khỏi nghiêng người về trước, thúc giục: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ấy à, sau đó mẹ liền hỏi người đưa tin nọ, có phải lão Lôi đã xảy ra chuyện gì rồi không."
Tim Hứa Liên Nhã không khỏi thình thịch đập mạnh theo, gần như là vô thức hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Hứa Đồng ra dấu ở bụng, "Bị một dao."
Hứa Liên Nhã rụt cổ về.
Hứa Đồng nhe răng cười, "Ha, người đưa tin vẫn còn trẻ, không chịu được mẹt ra hỏi, liền nói ra hết. Bố conđấy, sợ mẹ lo nên không dám nói cho mẹ biết. Nhưng về sau có gì mà không biết chứ. Hai người ở cùng nhau lâu, chỉ một chút khác biệt cũng không thể nào thoát được mắt đối phương."
Hứa Liên Nhã khó hiểu có cảm giác như đang ở lơ lửng giữa đám mây trôi, "Mẹ đi tìm bố à?"
"Đi chứ, nếu không biết thì mẹ còn không đi, nhưng chẳng lẽ biết rồi mà làm lơ được sao?" Hứa Đồng nói, "Mẹ vừa thấy ông ấy thì mắng cho một trận, đã giấu thì giấu cho kín vào, còn tung hỏa mù làm gì."
Hứa Liên Nhã im lặng rũ mắt, nhìn đầu ngón tay đặt trên đầu gối, lại nghĩ đến chuyện khác.
Mặc dù cô đã gặp bạn của Triệu Tấn Dương, nhưng lại không thân quen bất kỳ ai. Cô và anh như hai hình tròn cắt nhau, giao điểm duy nhất là liên hệ giữa cô và anh. Nếu như có một ngày mất liên lạc - cô có trực giác sẽ là anh cắt đứt trước - cả thế giới của cô và anh đều tách rời ra.
Hứa Đồng đứng lên, thuận tay sửa lại vạt áo, bảo: "Mẹ định ra ngoài mua rau, con cũng đến giúp đi, tối nay bận lắm đấy."
Hứa Liên Nhã đành lôi mình ra khỏi thế giới bùn lầy nhỏ của mình, lên tiếng đáp lại: "Vâng ạ."
Ông bà Hà đã mất sớm, mùa xuân mỗi năm là ba anh em họ Hạ đều thay phiên đến một nhà nào đó gặp mặt, năm nay đến lượt nhà anh cả của Hà Ngạn Phong. Nên vừa ăn sáng xong, cả nhà liền lái xe lên đường.
Sau khi Hà Tân đi làm, cũng thay phiên đón giao thừa mồng một ở nhà bố mẹ, năm nay là ở nhà bố.
Ba giờ chiều, người lục đục kéo đến. Hứa Liên Nhã bận rộn rót trà cho người lớn, đút bánh ngọt cho con nít.
Trừ Hà Duệ ra, Hứa Liên Nhã đứng hàng nhỏ nhất ở nhà họ Hạ. Hai người anh đang bàn chuyện công việc, hai bà chị dâu say sưa từ chuyện sinh đẻ đến nuôi nấng. Nhiệm vụ trông nom cháu nhỏ cứ vậy mà rơi vào tay Hứa Liên Nhã.
Biết cô nuôi mèo nên cháu nhỏ đòi muốn xem. Mèo trốn trong chăn, bị cu cậu vén lên, vèo một phát, một cái bóng lao ra, rồi chui xuống gầm giường. Thằng bé giật mình hết hồn, khóc toáng lên, kinh động đến mẹ nó. Cu cậu lại nằm soài trên đất nhìn mèo, bị mẹ la mắng, kéo ra ngoài phòng khách, thằng bé không vui gào khóc hu hu, có thể nói là ầm ĩ vô cùng. Hứa Liên Nhã dỗ giúp, gọi Hà Duệ đến dạy cu cậu chơi, lúc này thằng bé mới chịu thôi.
Không lâu sau, Hứa Liên Nhã mở cửa đón Hà Tân mà như đón đồng loại, cám ơn trời đất nói: "Cuối cùng anh cũng đã đến rồi."
Hà Tân hiểu rõ, nói: "Mới một đứa bé mà đã khiến em phiền não thế rồi, sau này em phải làm sao."
Hứa Liên Nhã đáp: "Đâu phải con em đâu."
Hứa Liên Nhã cười một tiếng không rõ ý, bước vào cửa chào hỏi những người khác.
Lúc đợi ăn cơm, Hà Duệ la hét đòi ngồi giữa Hà Tân và Hứa Liên Nhã, bị Hứa Đồng lôi đến bên cạnh. Hà Tân có đầy đủ yếu tố thỏa mãn khát vọng trưởng thành của bé trai đối với mơ ước cho vị thành niên, đẹp trai cao to, giơ tay nhấc chân đều đều đẹp mắt mê người, Hà Duệ rất thích ông anh này của mình. Cậu cứ quấn lấy mãi không thôi, cuối cùng ngồi vào giữa Hà Ngạn Phong và Hà Tân.
Hứa Liên Nhã và Hà Tân cũng coi như là hai người độc thân ngang vai nang vế, khó tránh khỏi bị đưa ra nói. Cùng là vấn đề đã lớn tuổi nhưng vẫn còn độc thân đấy, nhưng thái độ của người ngoài đối với đàn ông lại mềm dẻo hơn phụ nữ nhiều. Hứa Liên Nhã trở thành tiêu điểm quan tâm và tò mò, cô buồn bực, có mấy lần không chịu được bèn chuồn đi. Rồi sau lại nghĩ cũng may mà không có, nếu không thì đúng là còn mãnh liệt hơn cả cuồng phong bão táp.
Tối nay Hà Tân ở lại một đêm, vậy là uống đến mứ chai gò má đỏ bừng.
Cơm nước no nê, một bàn người bắt đầu tán gẫu. Hà Tân dựa lưng vào ghế, vươn người một cái, cánh tay tự nhiên khoác lên thành ghế Hứa Liên Nhã.
Hứa Liên Nhã ăn cũng đủ, hơi dựa lui ra sau, vai vô tình đụng phải cánh tay anh, cô quay người lại nhìn, không khỏi thẳng lưng lên. Hà Tân chậm chạp thu tay về, cúi người, thấp giọng nói với cô: "Thật sự là còn độc thân?"
Mùi rượu đi kèm hơi nóng, thổi vào tai Hứa Liên Nhã có chút ngứa ngáy. Cô bất giác rụt cổ lại, đáp anh: "Không lẽ còn giả giống anh à?"
Hà Tân híp mắt tiến đến gần, nụ cười càng mê người, "Anh là hàng thật."
"Em cũng thật một trăm phần trăm*."
(*Nguyên gốc là 如假包换, có nghĩa là nếu như là giả thì cho bạn đổi, đây là câu khẩu hiệu tuyên truyền của các cửa hàng.)
Hà Tân không bình luận, đổi đề tài, "Nghe dì nói em tự lái xe về."
Cô ừ một tiếng, Hà Tân nói tiếp: "Lúc nào về, chở anh một đoạn được không?" Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Hứa Liên Nhã, lại bổ sung: "Anh đi công tác, bay thẳng về đây."
Hứa Liên Nhã gật đầu, đáp: "Được, lại thêm một tài xế rồi."
Nước trong bình trà trên bàn cũng đã gần hết, Hứa Liên Nhã cầm vào phòng bếp.
Nấu nước rót trà, đúng lúc điện thoại rung lên. Hứa Liên Nhã tưởng là tin nhắn chúc tết nên chỉ đọc lướt qua.
Ai ngờ chỉ nhìn một cái, cô như chìm trong làn nước, tách biệt với âm thanh bên ngoài.
Tại sao phải nghĩ đến nước, sau chuyện đó Hứa Liên Nhã cũng nghĩ mãi không ra, có lẽ là vì trời mưa dầm dề ngày hôm mới gặp, cũng có lẽ là con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển trong đêm trăng kia, bất kể là thế nào, trong thế giới chỉ có mình anh và cô, im lặng, không hỗn loạn.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, Triệu Tấn Dương nói: "Lúc nào em rảnh thì gọi điện cho anh."
"Em ra ngoài mua nước đấy à, làm gì mà lâu thế." Không biết từ lúc nào Hà Tân đã vọt đến bên người Hứa Liên Nhã, khe khẽ nói.
Hứa Liên Nhã gập điện thoại lại, vội vàng nhét vào trong túi.
Trên đường, Hứa Liên Nhã đi rồi lại dừng, quay về Nam Ninh Quảng Tây, vừa đúng giờ cơm tối.
Hứa Liên Nhã không có thẻ tháng nên không chạy vào garage tầng hầm được, vậy là cô bèn dừng xe dưới lầu. Cô vừa vào nhà vừa gọi điện, bố dượng Hà Ngạn Phong và em trai Hà Duệ nhanh chóng xuống lầu, giúp cô xách vali.
Hứa Liên Nhã gọi một tiếng "chú", Hà Ngạn Phong tươi cười chào cô, "Đi đường cực khổ rồi." mang nặng khẩu âm Nam Ninh.
Tháng sáu năm nay Hà Duệ đã tốt nghiệp tiểu học, gương mặt vẫn chưa hết nét ngây thơ, cao giọng hỏi: "Chị ơi, năm nay chị còn đưa mèo về không?"
Từ nhỏ Hà Duệ đã thích mèo, điều này đã làm cho mối quan hệ chị em cùng mẹ khác cha chênh lệch nhau mười mấy tuổi thêm mấy phần thân thiết.
"Dĩ nhiên rồi." Nụ cười của Hứa Liên Nhã đã rửa đi sương gió trên mặt, cô mở cửa sau ra, một chiếc lồng hai màu xanh trắng được cố định chặt vào băng ghế bằng giây an toàn.
Hà Duệ không đợi cô lên tiếng, tự mình lẻn vào băng ghế sau, trêu đùa muốn cởi lồng ra.
Hứa Liên Nhã không khỏi cười, "Một mình em làm được không?"
"Không thành vấn đề!" Chú mèo bị tập kích tỏ ra kinh hãi, kêu ngao ngao mấy tiếng, Hà Duệ an ủi nó, "Được rồi đừng kêu nữa, ngoan nào, tao... tao có mua thức ăn đóng hộp cho mèo cho mày đấy... Để tao đưa mày ra đã..."
Hà Ngạn Phong vừa giúp cô xách vali ở sau cốp, vừa nói: "Mẹ con vẫn còn đi làm, phải lát nữa mới về."
"Các chú thích nhỉ, mới sớm vậy đã được nghỉ rồi." Hứa Liên Nhã đáp.
Hà Ngạn Phong là giảng viên vật lý đại học, đã bước vào kỳ nghỉ đông rồi.
Cuối cùng Hà Duệ cũng lôi được chiếc lồng ra, lầm bầm: "Hình như nó tăng cân rồi hay sao ấy... Nặng quá..."
Hứa Liên Nhã đóng cửa sau lại, tay xách quà tết cho người nhà, đi theo sau Hà Ngạn Phong lên lầu.
Sau đó Hứa Đồng mẹ của Hứa Liên Nhã cũng tan tầm về nhà.
Bà vừa vào cửa đã cởi áo khoác ra treo lên, cất tiếng chào Hà Ngạn Phong đang ở trong bếp, rồi vừa nói không ngừng vừa đi vào phòng ngủ.
"Về rồi đấy à." Hứa Đồng nói với con gái đang ngồi bên mép giường.
Hứa Liên Nhã đang xếp quần áo, động tác dừng lại, đáp một tiếng.
"Chị ơi, sao nó cứ trốn xuống gầm giường thế..." Người lên tiếng là Hà Duệ đang nằm ở mép giường.
Hứa Đồng không khỏi chau mày, "Lại đem mèo về đấy à?"
Hứa Liên Nhã đáp vâng, "Về hơn nửa tháng, để nó lại ở bên kia cũng không được."
"Lại sắp chỗ nào cũng có lông mèo rồi." Vì thói quen nghề nghiệp, Hứa Đồng có đôi chút sạch sẽ, không cho phép Hứa Liên Nhã và Hà Duệ nuôi chó mèo.
Hứa Liên Nhã nói: "Nó nhát gan, sẽ không chạy lung tung đâu, con nhốt nó ở trong phòng con là được rồi." Ngay cả nhà vệ sinh cho mèo cũng đặt ở góc phòng, Hứa Liên Nhã xếp quần áo xong, mới cân nhắc nói: "Có thể hai ngày nữa con sẽ về bên nhà cũ ở."
Hứa Đồng sửng sốt, nói vẻ bất ngờ: "Bố con cũng về ăn tết à?"
"Không về."
"... Đã không về thì con còn qua đó làm gì, đã lâu rồi không có ai ở nhà bên đó."
Hứa Liên Nhã nói một cách thoải mái: "Vì là lâu rồi không có ai ở nên mới phải vào ở, không phải mấy người lớn như mẹ đều nói nhà có người ở mới có hơi người sao."
Hứa Đồng đứng ở cửa, không có ý định đi vào.
Bà bảo: "Tùy con vậy, dù sao lâu rồi cũng không có ai ở, giờ có con qua đó dọn dẹp."
Hà Duệ nghe được bảy tám phần, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng tin chị cậu muốn chuyển ra ngoài ở thì lại nghe rất rõ.
Cậu ngẩng đầu lên, hỏi: "Chị ơi, vậy mèo con có cần chuyển đi với chị không?"
Hứa Liên Nhã hỏi ngược lại: "Em có thích không?"
Hà Duệ đáp: "Dĩ nhiên là thích rồi."
"Vậy thì để nó lại đây."
"Tốt quá."
Hứa Đồng nhìn hai chị em bằng ánh mắt không có thuốc chữa, thúc giục: "Rửa tay rồi ra ăn cơm."
Hà Duệ lồm cồm bò dậy, rồi phủi hai chân như đang phủi bụi, nói: "Mẹ không thích mèo."
Hứa Liên Nhã cất quần áo, đưa tay ra xoa đầu cậu, bé trai ở tuổi này đã sắp cao bằng Hứa Liên Nhã rồi.
"Cái gì mẹ cũng không thích hết."
Hà Duệ bật cười.
Lúc Hà Duệ ra đời, Hứa Liên Nhã đã bắt đầu ở lại ký túc xá trung học, chỉ có cuối tuần và kỳ nghỉ đông nghỉ hè mới gặp nhau. Hứa Đồng bận rộn công việc, có lúc Hà Ngạn Phong phải dẫn dắt sinh viên làm chuyên đề, gần như các kỳ nghỉ đều do Hứa Liên Nhã đến chăm em trai. Quan hệ chị em rất tốt, nhất là từ khi Hà Duệ hiểu chuyện cho đến này, luôn chống đối lại mẹ, có thể nói là chị em chung lòng.
Trên bàn ăn, Hứa Liên Nhã không thể tránh được bị hỏi chuyện công việc và chuyện tình cảm.
Xưa nay Hứa Liên Nhã chỉ báo tin vui không báo tin buồn, cô kể sơ về công việc, rồi cân nhắc mãi mới nói: "Chưa có bạn trai."
Hứa Đồng lại ca cẩm, "Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên nghĩ kỹ về chuyện cá nhân đi."
Hứa Liên Nhã nói: "Phạm vi giao tiếp nhỏ, không có cơ hội."
Hứa Đồng lại bảo: "Không phải Hà Tân anh con cũng ở bên đó sao, hẳn nó biết nhiều người lắm chứ. Chẳng lẽ cũng không có cơ hội tiếp xúc à?"
Nhắc đến người này, Hứa Liên Nhã lại bất giác lắc đầu trong lòng.
"Anh Hà bận nhiều việc lắm, bình thường cũng chẳng gặp được mấy lần."
Từ trước đến nay Hà Ngạn Phong không nhúng tay vào chuyện của Hứa Liên Nhã, thấy Hứa Liên Nhã phiền não, không khỏi nói giúp một câu: "Con gái cũng đã lớn rồi, có suy tính riêng của mình, dưa chín ép không ngọt đâu."
Hứa Liên Nhã cười cám ơn ông.
Hứa Đồng bị phá đám, trong lòng không vui, chân mày nhíu chặt lại, dường như vẻ mặt vui tươi chỉ xuất hiện khi làm việc.
"Mẹ nghe mẹ Nhất Như nói con bé cũng độc thân, hai đứa hẹn với nhau đấy à."
Từ khi bắt đầu làm việc, năm nào quay về bị oanh tạc vì mấy chuyện giống nhau riết đã thành "truyền thống". Mấy năm trước còn giục Hứa Liên Nhã về Nam Ninh làm việc, đến gần đây mới chịu thôi. Hứa Liên Nhã im lặng nghe, vào tai trái ra tai phải, hạ giọng nịnh nọt tỏ vẻ năm sau tiếp tục cố gắng...
Truyền thống của nhà là người lớn nấu cơm, trẻ con rửa bát, sau khi Hứa Liên Nhã đi làm vẫn không thể có ngoại lệ.
Hà Ngạn Phong thông cảm nói: "Hôm nay chị con lái xe mệt mỏi rồi, tối nay Tiểu Duệ con rửa bát đi."
Dù sao Hà Duệ vẫn còn là con nít, trời sinh lười biếng với mấy việc nội trợ, cậu bưng bát đũa vào phòng bếp, quay đầu lại làm mặt quỷ với bố mình.
Hôm nay Hứa Liên Nhã lái xe mệt mỏi, tắm xong thì định đi ngủ.
Cô đóng cửa phòng lại, Hỉ Thước như ngửi thấy vẻ an toàn, bấy giờ mới cảnh giác bò từ gầm giường ra.
Hứa Liên Nhã để nó tự do chạy nhảy, còn mình thì chui vào chăn.
Vì ngủ sớm nên hơn mười hai giờ Hứa Liên Nhã phải dậy vào nhà vệ sinh, lúc quya về thì phát hiện ra điện thoại đang rung.
Màn hình hiện lên "A Dương". Hứa Liên Nhã luống cuống, cô nhớ lúc mình còn bé, Hứa Đồng từng nhận được điện thoại của Lôi Nghị vào nửa đêm, kết quả là đồng nghiệp của ông dùng điện thoại ông gọi đến - Lôi Nghị bị thương, đang cấp cứu ở bệnh viện. Hứa Liên Nhã cũng bị đánh thức, trong nhà không có người lớn nào ngoài ông, nên cô cũng đi theo. Trong màn đêm rối ren hoảng loạn ấy, đã khiến cô lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi với đèn cảnh sát xanh đỏ.
"A lô." Hứa Liên Nhã vội vã bắt máy, "A Dương à?"
"... Ừ, anh đây."
"Đã xảy ra chuyện gì ư?"
"... Không có."
"Thật sự không có chuyện gì hết?"
Bên kia nói: "Thật sự không có."
Hứa Liên Nhã vẫn còn bán tín bán nghi. Nếu như mặt đối mặt thì cô còn có thể nhìn ra sơ hở của anh, từ ánh mắt, từ nét mặt và từ ngôn ngữ cơ thể của anh. Nhưng cách điện thoại, đến hơi thở của anh có rối loạn hay không cô cũng không biết.
Nhà Hứa Liên Nhã là kiểu nhà gác lửng, Hứa Đồng và Hà Ngạn Phong ở trên lầu, còn cô và Hà Duệ ở dưới. Phòng của Hà Duệ ở sát bên cạnh, Hứa Liên Nhã chui vào trong chăn, không dám lớn tiếng.
"Lúc nhận được điện thoại của anh, cứ tưởng anh gặp chuyện chứ."
Triệu Tấn Dương nói: "Làm phiền em nghỉ ngơi rồi."
Hứa Liên Nhã không nhịn được nói: "Một ngày mà anh gọi cho em hai lần, đúng là khác thường."
Triệu Tấn Dương cãi lại, "Bây giờ sang ngày mới rồi."
Anh còn sức bắt bẻ như vậy, chắc chắn không gặp chuyện gì. Hứa Liên Nhã thoáng yên tâm, nói: "Sao anh còn chưa ngủ, không được tính là ngày thứ hai đâu đấy. Từ khi mở mắt đến lúc nhắm mắt ngủ, mới tính là một ngày hoàn chỉnh."
Triệu Tấn Dương đáp: "Được, em nói gì cũng đúng hết."
"Xong việc rồi à?"
"Ừ."
"Giờ đang ở đâu?"
"Ký túc xá đơn vị."
"Bảo bạn cùng phòng của anh nghe điện thoại."
"... Chưa về."
Hứa Liên Nhã cười đầy bất đắc dĩ, quyết tâm bỏ qua cho anh.
"Trên đường đi rất ngoan, về nhà thì chỉ trốn đi, giờ đang lén uống nước." Ngay cả Phùng Nhất Như vẫn chưa chính thức biết Triệu Tấn Dương, thành ra hôm nay con mèo này là "người chứng kiến" duy nhất quan hệ của hai người họ, Hứa Liên Nhã đáp: "Không ngờ anh quan tâm nó đến thế."
Triệu Tấn Dương trâng tráo, "Dù sao nó cũng là con trai anh."
Hứa Liên Nhã vặc lại, "Ai nhận anh chứ."
A Dương đáp: "Em đấy."
Hứa Liên Nhã không khách khí, "Đồ mặt dày."
A Dương không buồn, "Ừ."
Dường như A Dương của lúc mới quen đã quay lại, bầu không khí trở nên thoải mái hiếm có. Hứa Liên Nhã đang đắp chăn nói chuyện, bị đắp đến khó chịu, chỉ một lúc đã nóng, hai má Hứa Liên Nhã đỏ ửng.
Hứa Liên Nhã nói: "Anh không nóng nhỉ."
Triệu Tấn Dương đáp: "Không nóng."
"Bố em cũng không về ăn tết, mấy ngày nữa sẽ qua bên ông quét tước dọn dẹp, ở mấy ngày."
"... Bên bố em?"
Hứa Liên Nhã mới sực nhớ, "Ừ, cứ quên nói với anh, lúc em mười tuổi thì bố mẹ em đã ly hôn rồi, em với mẹ, bố dượng và em trai cùng mẹ khác cha của em sống với nhau. Bố em chỉ có một mình.
"Ừ."
Hứa Liên Nhã không thích nói về chuyện gia đình với người khác, thậm chí vẻ thương hại than thở của đối phương cũng không khiến cô được thoải mái. Nên cô rất vui khi Triệu Tấn Dương không nói thêm gì.
"Nhà cũ của em cách trường của anh không xa đâu, em định qua đó đi dạo chút. Lâu rồi chưa đi."
Triệu Tấn Dương không coi trọng lắm, nói: "Sau khi anh tốt nghiệp vẫn chưa quay lại. Nơi ấy nhỏ, không có gì hay để đi dạo đâu." Rồi bỗng nhiên nhớ đến, "Trước kia em đến đó làm gì?"
Hứa Liên Nhã cố tình nói: "Không nói cho anh."
Triệu Tấn Dương: "..."
"Em có đem máy ảnh về, chụp mấy tấm về cho anh xem."
Triệu Tấn Dương đáp được, vừa dứt lời thì một tràng còi inh ỏi vang lên.
Không ai hẹn ai, nhưng hai đầu điện thoại lại im lặng vô cùng.
Hứa Liên Nhã lạnh giọng, "A Dương, hơn nửa đêm rồi mà còn có xe cứu thương đến ký túc xá đơn vị của các anh ư?"
Triệu Tấn Dương: "..."
"Rốt cuộc anh đang ở đâu?"
Bên kia dường như than khẽ một tiếng, đầu hàng rồi, "... Anh ở bệnh viện."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nói dối chính là nói dối, bất kể là có lòng tốt hay không, thì vào giây phút bị vạch trần, phản ứng đầu tiên của bên nghe đều không khỏi có cảm giác bị lừa gạt.
"Thế à?" Hứa Liên Nhã khô khốc đáp một tiếng, thậm chí không hề chất vấn câu gì.
Lúc bị tổn thương, người ta sẽ bất giác nhớ lại vết thương tương tự lần trước. Nhất thời Hứa Liên Nhã không biết nên nhắc nhở anh đây lần thứ hai nói dối không, hay nên hỏi nguyên nhân trước. Trong chớp mặt rối ren, cô vẫn bị từ "bệnh viện" mang ý nghĩa mông lung áp đảo.
"Đã hơn nửa đêm rồi, tại sao lại ở bệnh viện, bị thương à?"
"Không có..." Triệu Tấn Dương nói, như thanh minh điều gì, "Liên Nhã, anh không bị thương?"
"Không lừa em đấy chứ?"
"Anh không lừa em."
Cách thiên sơn vạn thủy, Hứa Liên Nhã không thể gây khó dễ anh được. Cô bất đắc dĩ thở dài.
"Không thì tốt." Cũng không biết là chỉ "không bị thương" hay "không lừa em".
Triệu Tấn Dương nói tiếp: "Tối nay bắt mấy người, đưa đến bệnh viện xém nghiệm máu và nước tiểu. Anh không sao cả."
"Anh sớm nói ở bệnh viện là được rồi, cần gì phải..."
"Chỉ là không muốn để em nghĩ nhiều mà thôi..."
"Làm thế nào đây, giờ càng nghĩ nhiều rồi..."
"..."
Im lặng ở đầu dây khiến Hứa Liên Nhã chợt nhớ đến A Dương hay ngoác miệng cười với cô, chứ nặng nề bây giờ lại khiến cô hoang mang. Người kia như hộp kẹo nhiều vị, cô vừa nếm được vị ngọt liền không kìm lòng được muốn thưởng thức thêm; cho đến khi hết ngọt, chỉ còn lại đắng và chua, thậm chí là những mùi vị quái gở khác người.
Yêu đương cũng như mua một hộp kẹo đã bán ra, bạn không thể chỉ ích kỉ hưởng thụ vị ngọt, mà phải nếm trải cả vị đắng và chua trên người đối phương, bạn đã chấp nhận người ấy thì phải đón nhận tất cả, kể cả từng cái nhíu mày - ai bảo nhà sản xuất lại làm ra hương vị như vậy, ai bảo bạn cứ khăng khăng thích nó đây.
Hứa Liên Nhã mệt mỏi, nói: "Được rồi, lừa anh thôi."
"..." Bên kia lại như không nói gì.
"Bao giờ anh về ngủ?"
Triệu Tấn Dương đáp: "Sắp rồi, sắp xong rồi."
Hứa Liên Nhã không rõ liệu có phải là qua loa lấy lệ không, đành nói: "Vậy em cũng đi ngủ đây... Giao thừa này, đêm ba mươi anh gọi điện cho em được không?"
Triệu Tấn Dương hỏi: "Nhất định phải là giao thừa sao?"
"... Cũng không phải thế." Hứa Liên Nhã nói, "Đưa cái cũ đi đón cái mới đến, điềm tốt."
"Ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em."
Tóc Hứa Liên Nhã như bị ai đó kéo, không biết từ lúc nào Hỉ Thước đã bò lên giường, đang chui vào chăn từ bên đầu cô. Hứa Liên Nhã vén chăn lên, để nó đi vào.
Triệu Tấn Dương không nghe thấy trả lời, đáp một tiếng, "Liên Nhã, ngày nào anh cũng gọi điện cho em, được không?"
"... Em nói không được thì anh sẽ không gọi à?"
Bên kia cười, cô nghe ra, anh mừng rỡ như vừa giải mã được một ngôn ngữ mới vậy.
Hứa Liên Nhã nói: "Triệu Tấn Dương, tối nay anh lạ lắm đấy."
Cô không nổi giận, lại khiến anh yên lòng, đáp: "Em cứ coi là thế đi."
Hứa Liên Nhã cũng chỉ có thể uy hiếp ở đầu môi, "Nếu em phát hiện ra anh còn chuyện gì giấu em thì, quay về coi chừng em chỉnh anh."
Triệu Tấn Dương cười hai tiếng, vô cùng ngả ngớn, "Ồ? chỉnh ở đâu?"
Nghe thấy thế, cô xác định đây chính là A Dương cô biết. Cô thích anh phóng khoáng như thế này hơn, bởi vì như vậy mới thật sự vui vẻ. Cô hy vọng anh có thể mãi giữ dáng vẻ không buồn không lo này.
"Bàn mổ." Hứa Liên Nhã nói.
"..."
Hứa Liên Nhã cảm thấy đã xong, liền giục anh làm xong thì sớm về ngủ đi.
Triệu Tấn Dương đáp: "Ngủ ngon. Mai gặp... gặp trong điện thoại."
Trước khi cúp máy, bỗng Hứa Liên Nhã nở nụ cười, cô cảm thấy có lúc Triệu Tấn Dương trông khá ngốc, cũng không biết có phải là bệnh chung khi đàn ông yêu đương không. Anh ít đi mấy phần gai góc, tỏ ra bình thường rất nhiều.
Ngày hôm sau Hứa Liên Nhã về lại nhà cũ. Nhà cửa vào giữa thập niên tám mươi hớp gió uống sương, xuống cấp nhanh chóng. Từ khi bố mẹ ly hôn, Hứa Liên Nhã theo mẹ rời khỏi nơi này, chỉ mình Lôi Nghị trông coi mấy năm, rồi từ khi ông xuôi nam, ở đây không còn người ở nữa.
Chẳng bao lâu khi Hứa Liên Nhã đi vào tiểu khu, liền trông thấy một bà lão đang bày xe hàng màu xanh da trời đứng yên bên đường, già khụ như máy quay sợi lâu năm không được tu sửa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, con ngươi cũng theo cô mà di chuyển.
"Ầy, không phải cháu là con của..." Bà lão đưa tay lên, chỉ vào cô.
Hứa Liên Nhã gọi một tiếng, "Bà Phồn."
"À à..." Bà Phồn vỗ đầu một cái, "Là con của cảnh sát Tiểu Lôi..."
Hứa Liên Nhã gật đầu, "Vâng."
Bà Phồn ra sức vỗ vai cô, nói: "Đã lớn thế này rồi cơ à!"
Rồi lại hàn huyên về hôn nhân, việc học và công việc, bà Phồn mới để cô rời đi.
Ở đây có mấy nhà là đồng nghiệp cũ của Lôi Nghị, bà Phồn chính là người thân của một trong số đó, sau đó rời đi cách quãng, đã nhiều năm rồi Hứa Liên Nhã không vào cửa, cũng không biết còn lại ai.
Tòa nhà sáu tầng, nhà cũ ở tầng năm. Leo lên một hơi, Hứa Liên Nhã thở hổn hển, trong lòng bội phục Triệu Tấn Dương cõng được cô lên hai mươi bảy tầng.
Mở cửa ra, không khí ngột ngạt như muốn hất ngã cô. Vật dụng trong nhà được phủ vải trắng, bụi băm lác đác, nhìn vừa cô độc vừa thê lương. Hứa Liên Nhã mở cửa thông ra ban công, xương rồng bà cao một tầng lầu đã khô héo xơ xác, cô bèn đi tưới đầy nước.
Quay vào phòng khách, Hứa Liên Nhã dựng tập ảnh ở trên tủ ti vi lên, đó là ảnh chụp chung của cô với bố khi cô học tiểu học, cảnh nền chính là núi Vòi Voi ở thành phố Quế Lâm. Người đàn ông trong ảnh đang ở vào những năm tháng đẹp đẽ nhất, phong độ hiên ngang, so ra cũng không kém Triệu Tấn Dương là bao.
Hứa Liên Nhã dùng hết một buổi sáng để dọn dẹp sạch sẽ, rồi đi phơi chăn, đến giờ cơm tối thì căn nhà mới có vẻ thoáng đãng hơn.
Ngày nghỉ trôi đi rất nhanh, chưa gì đã đến giao thừa rồi. Hứa Đồng ra lệnh, bất kể thế nào thì tối nay cũng phải về nhà đón năm mới. Hứa Liên Nhã trả lời, không tính là thỏa hiệp. Cô nói: "Trước khi quay về đi làm con sẽ ở nhà." Lúc này Hứa Đồng mới hài lòng.
Triệu Tấn Dương từng hỏi làm thế có ý nghĩa gì. Cũng không phải Hứa Liên Nhã tưởng nhớ đến điều gì cả, còn nếu phải nói có ý nghĩa lớn nhất thì, sau khi suy nghĩ cô liền nói cho Triệu Tấn Dương biết...
"Vì để đỡ nghe mẹ em lải nhải."
Trong điện thoại, Triệu Tấn Dương không khỏi bật cười.
Anh đúng hẹn mỗi ngày gọi một cuộc, thời gian không cố định, nhưng đúng là không bỏ sót ngày nào.
Lúc Hứa Đồng nói chuyện có nhắc đến vài chuyện tình thú vị của mấy người trẻ tuổi trong khoa, có một bác sĩ nam ngày nào cũng gọi điện cho bạn gái sau giờ cơm trưa. Hứa Liên Nhã tình cờ hỏi đến, có phải lúc bố cô còn trẻ cũng ngày ngày gọi điện cho bà không.
Trong chớp mắt Hứa Đồng sửng sốt, Hứa Liên Nhã mới nhớ ra mình phải ngậm miệng.
Ở nhà người ta, khi đến cái tuổi người già ngậm kẹo đùa cháu mới có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện cũ với hậu bối. Đến lượt Hứa Liên Nhã lại muốn giẫm vào bãi mìn.
"Chắc sẽ không có đâu, bố bận vậy kia mà." Hứa Liên Nhã mất bò mới lo làm chuồng nói, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài.
Hứa Đồng lại hỏi: "Yêu ai rồi à?"
"Dạ?"
"Mẹ nói con đấy."
"Không có..." Hứa Liên Nhã nói, "Chỉ là... chỉ là con đột nhiên tò mò thôi... không có ý gì khác. Nếu mẹ không muốn nói thì cứ coi như con chưa hỏi gì đi."
Sao Hứa Đồng có thể không nghe hiểu ý cô chứ, liền khoát tay cản lại: "Cũng đã hơn mười năm rồi, có gì mà không thể nói chứ. Mẹ sống chừng ấy năm rồi, chẳng lẽ còn không nhìn ra được à."
Hứa Liên Nhã không biết đáp gì.
"Bố con đấy, bận rộn mấy tháng không thấy bóng dáng đâu, nhất là khi đó còn không có phương tiện để gọi điện nữa."
"Cũng đúng."
"Nhưng có một lần, lúc con mới mấy tuổi, ông ấy ở bên ngoài, nhờ người chuyển lời cho mẹ, nói, có lẽ phải qua nhiều ngày nữa mới quay về. Mẹ liền tò mò, trước đó hễ ông ấy muốn về thì trực tiếp về, chưa bao giờ đoán trước."
Hứa Liên Nhã nghe thế, không khỏi nghiêng người về trước, thúc giục: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ấy à, sau đó mẹ liền hỏi người đưa tin nọ, có phải lão Lôi đã xảy ra chuyện gì rồi không."
Tim Hứa Liên Nhã không khỏi thình thịch đập mạnh theo, gần như là vô thức hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Hứa Đồng ra dấu ở bụng, "Bị một dao."
Hứa Liên Nhã rụt cổ về.
Hứa Đồng nhe răng cười, "Ha, người đưa tin vẫn còn trẻ, không chịu được mẹt ra hỏi, liền nói ra hết. Bố conđấy, sợ mẹ lo nên không dám nói cho mẹ biết. Nhưng về sau có gì mà không biết chứ. Hai người ở cùng nhau lâu, chỉ một chút khác biệt cũng không thể nào thoát được mắt đối phương."
Hứa Liên Nhã khó hiểu có cảm giác như đang ở lơ lửng giữa đám mây trôi, "Mẹ đi tìm bố à?"
"Đi chứ, nếu không biết thì mẹ còn không đi, nhưng chẳng lẽ biết rồi mà làm lơ được sao?" Hứa Đồng nói, "Mẹ vừa thấy ông ấy thì mắng cho một trận, đã giấu thì giấu cho kín vào, còn tung hỏa mù làm gì."
Hứa Liên Nhã im lặng rũ mắt, nhìn đầu ngón tay đặt trên đầu gối, lại nghĩ đến chuyện khác.
Mặc dù cô đã gặp bạn của Triệu Tấn Dương, nhưng lại không thân quen bất kỳ ai. Cô và anh như hai hình tròn cắt nhau, giao điểm duy nhất là liên hệ giữa cô và anh. Nếu như có một ngày mất liên lạc - cô có trực giác sẽ là anh cắt đứt trước - cả thế giới của cô và anh đều tách rời ra.
Hứa Đồng đứng lên, thuận tay sửa lại vạt áo, bảo: "Mẹ định ra ngoài mua rau, con cũng đến giúp đi, tối nay bận lắm đấy."
Hứa Liên Nhã đành lôi mình ra khỏi thế giới bùn lầy nhỏ của mình, lên tiếng đáp lại: "Vâng ạ."
Ông bà Hà đã mất sớm, mùa xuân mỗi năm là ba anh em họ Hạ đều thay phiên đến một nhà nào đó gặp mặt, năm nay đến lượt nhà anh cả của Hà Ngạn Phong. Nên vừa ăn sáng xong, cả nhà liền lái xe lên đường.
Sau khi Hà Tân đi làm, cũng thay phiên đón giao thừa mồng một ở nhà bố mẹ, năm nay là ở nhà bố.
Ba giờ chiều, người lục đục kéo đến. Hứa Liên Nhã bận rộn rót trà cho người lớn, đút bánh ngọt cho con nít.
Trừ Hà Duệ ra, Hứa Liên Nhã đứng hàng nhỏ nhất ở nhà họ Hạ. Hai người anh đang bàn chuyện công việc, hai bà chị dâu say sưa từ chuyện sinh đẻ đến nuôi nấng. Nhiệm vụ trông nom cháu nhỏ cứ vậy mà rơi vào tay Hứa Liên Nhã.
Biết cô nuôi mèo nên cháu nhỏ đòi muốn xem. Mèo trốn trong chăn, bị cu cậu vén lên, vèo một phát, một cái bóng lao ra, rồi chui xuống gầm giường. Thằng bé giật mình hết hồn, khóc toáng lên, kinh động đến mẹ nó. Cu cậu lại nằm soài trên đất nhìn mèo, bị mẹ la mắng, kéo ra ngoài phòng khách, thằng bé không vui gào khóc hu hu, có thể nói là ầm ĩ vô cùng. Hứa Liên Nhã dỗ giúp, gọi Hà Duệ đến dạy cu cậu chơi, lúc này thằng bé mới chịu thôi.
Không lâu sau, Hứa Liên Nhã mở cửa đón Hà Tân mà như đón đồng loại, cám ơn trời đất nói: "Cuối cùng anh cũng đã đến rồi."
Hà Tân hiểu rõ, nói: "Mới một đứa bé mà đã khiến em phiền não thế rồi, sau này em phải làm sao."
Hứa Liên Nhã đáp: "Đâu phải con em đâu."
Hứa Liên Nhã cười một tiếng không rõ ý, bước vào cửa chào hỏi những người khác.
Lúc đợi ăn cơm, Hà Duệ la hét đòi ngồi giữa Hà Tân và Hứa Liên Nhã, bị Hứa Đồng lôi đến bên cạnh. Hà Tân có đầy đủ yếu tố thỏa mãn khát vọng trưởng thành của bé trai đối với mơ ước cho vị thành niên, đẹp trai cao to, giơ tay nhấc chân đều đều đẹp mắt mê người, Hà Duệ rất thích ông anh này của mình. Cậu cứ quấn lấy mãi không thôi, cuối cùng ngồi vào giữa Hà Ngạn Phong và Hà Tân.
Hứa Liên Nhã và Hà Tân cũng coi như là hai người độc thân ngang vai nang vế, khó tránh khỏi bị đưa ra nói. Cùng là vấn đề đã lớn tuổi nhưng vẫn còn độc thân đấy, nhưng thái độ của người ngoài đối với đàn ông lại mềm dẻo hơn phụ nữ nhiều. Hứa Liên Nhã trở thành tiêu điểm quan tâm và tò mò, cô buồn bực, có mấy lần không chịu được bèn chuồn đi. Rồi sau lại nghĩ cũng may mà không có, nếu không thì đúng là còn mãnh liệt hơn cả cuồng phong bão táp.
Tối nay Hà Tân ở lại một đêm, vậy là uống đến mứ chai gò má đỏ bừng.
Cơm nước no nê, một bàn người bắt đầu tán gẫu. Hà Tân dựa lưng vào ghế, vươn người một cái, cánh tay tự nhiên khoác lên thành ghế Hứa Liên Nhã.
Hứa Liên Nhã ăn cũng đủ, hơi dựa lui ra sau, vai vô tình đụng phải cánh tay anh, cô quay người lại nhìn, không khỏi thẳng lưng lên. Hà Tân chậm chạp thu tay về, cúi người, thấp giọng nói với cô: "Thật sự là còn độc thân?"
Mùi rượu đi kèm hơi nóng, thổi vào tai Hứa Liên Nhã có chút ngứa ngáy. Cô bất giác rụt cổ lại, đáp anh: "Không lẽ còn giả giống anh à?"
Hà Tân híp mắt tiến đến gần, nụ cười càng mê người, "Anh là hàng thật."
"Em cũng thật một trăm phần trăm*."
(*Nguyên gốc là 如假包换, có nghĩa là nếu như là giả thì cho bạn đổi, đây là câu khẩu hiệu tuyên truyền của các cửa hàng.)
Hà Tân không bình luận, đổi đề tài, "Nghe dì nói em tự lái xe về."
Cô ừ một tiếng, Hà Tân nói tiếp: "Lúc nào về, chở anh một đoạn được không?" Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Hứa Liên Nhã, lại bổ sung: "Anh đi công tác, bay thẳng về đây."
Hứa Liên Nhã gật đầu, đáp: "Được, lại thêm một tài xế rồi."
Nước trong bình trà trên bàn cũng đã gần hết, Hứa Liên Nhã cầm vào phòng bếp.
Nấu nước rót trà, đúng lúc điện thoại rung lên. Hứa Liên Nhã tưởng là tin nhắn chúc tết nên chỉ đọc lướt qua.
Ai ngờ chỉ nhìn một cái, cô như chìm trong làn nước, tách biệt với âm thanh bên ngoài.
Tại sao phải nghĩ đến nước, sau chuyện đó Hứa Liên Nhã cũng nghĩ mãi không ra, có lẽ là vì trời mưa dầm dề ngày hôm mới gặp, cũng có lẽ là con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển trong đêm trăng kia, bất kể là thế nào, trong thế giới chỉ có mình anh và cô, im lặng, không hỗn loạn.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, Triệu Tấn Dương nói: "Lúc nào em rảnh thì gọi điện cho anh."
"Em ra ngoài mua nước đấy à, làm gì mà lâu thế." Không biết từ lúc nào Hà Tân đã vọt đến bên người Hứa Liên Nhã, khe khẽ nói.
Hứa Liên Nhã gập điện thoại lại, vội vàng nhét vào trong túi.