Hứa Liên Nhã sống nhờ ở nhà Hà Tân gần nửa tháng, xử lý nốt chuyện còn lại bảy tám phần, rồi nhờ Hà Tân giải quyết hộ, đến trung tuần tháng chín mới về Nam Ninh. Dừng chân ở thành phố này đã mấy năm, nên lúc rời đi lại nảy sinh cảm giác không muốn rời bỏ.
Hà Tân đưa tiễn cô, "Không chừng không lâu sau anh cũng sẽ về."
Hứa Liên Nhã không biết đó là kế hoạch hay an ủi nữa, chỉ cười nói: "Nhà cũng mua rồi mà về làm gì."
Hà Tân buông tay, "Nhà có thể mua thì cũng có thể bán, một mình anh đi đâu chẳng được."
Về việc con gái quay về quê, Hứa Đồng nửa vui nửa buồn. Một là Hứa Liên Nhã không nói gì đã quay về,khiến người làm mẹ không nhịn được hồ nghi có phải ở bên ngoài đã chịu khổ rồi không; hai là người đã về rồi, nhưng lại không có lấy dự định nào cho tương lai, hỏi có học nghiên cứu sinh không, trả lời là tháng chín rồi không học kịp, hỏi liệu có thi công chức không, trả lời là chưa từng nghĩ đến, lại hỏi có còn muốn mở tiệm nữa không, trả lời là vẫn chưa lên kế hoạch - nói tóm lại, lăn lộn đã mấy năm, giờ về nghỉ ngơi trước.
Liên quan đến chuyện trong tiệm, Hứa Liên Nhã và Hà Tân đã hẹn chỉ nói tin tốt không báo tin xấu, thống nhất cách nói không cho họ biết.
Hà Duệ được gửi vào ký túc xá trung học cơ sở, cuối tuần mới về nhà. Một người một mèo Hứa Liên Nhã ở nhà mẹ mà lại cảm thấy như người ngoài đến ăn nhờ ở đậu, thâm nhập vào cuộc sống hài hòa của đôi vợ chồng già. Thế là dứt khoát dọn dẹp chăn gối, chuyển đến nhà cũ của Lôi Nghị. Mắt không thấy thì tâm không phiền.
Hứa Liên Nhã vừa về đúng lúc Phùng Nhất Như tập huấn ở bên ngoài, mà Phùng Nhất Như về rồi thì lại không ngừng viết báo cáo tổng kết, ngốn hết mấy ngày mới xong.
"Mày về cũng không nói trước một tiếng cho tao biết! Đúng là đồ vô tình vô nghĩa!" Phùng Nhất Như gọi điện đến mắng cô một hồi, Hứa Liên Nhã đang nằm đắp chăn trên giường.
"Không phải vì sợ mày huy động nhân lực đến đón tao đãi tiệc tẩy trần à."
"Dĩ nhiên phải thế rồi, lát nữa tao sẽ gọi trong nhóm lớp, buổi tối gọi tụi nó cùng đi ăn cơm hát karaoke! Dù sao băng nhóm Nam Ninh tụi mình cũng mạnh mà."
"Đừng ——" Hứa Liên Nhã bị cô nàng lay tỉnh, vội vã ngăn cản: "Dạo này tao không có hứng, không hát nổi."
"Hầy, mày định không cho người ta mặt mũi à." Phùng Nhất Như ân cần chỉ bảo như đối với bệnh nhân, "Bây giờ mày không đồng ý, đến lúc lộ tin tức thì không phải chỉ một người đến cửa bắt người thôi đâu."
Hứa Liên Nhã cười khổ, "Khoa trương thế à."
Phùng Nhất Như thôi khua môi múa mép nữa, cô ấy nói: "Được rồi, lát nữa sẽ đến gặp mày, có cần mang gì cho mày không? Ăn sáng chưa?"
"Giờ mày đang ở đâu?"
"Ở nhà."
Có lẽ do vừa mới dậy, nên Hứa Liên Nhã thấy giọng của Phùng Nhất Như cao một cách khác lạ.
"Lại giúp bố mày trông cửa hàng à?"
"Ừ..." Phùng Nhất Như đau xót, "Vất vả lắm mới có ngày nghỉ mà lại bị bắt đến trông cửa hàng, lát nữa ông đi mua đồ ăn về là tao được giải thoát. Nói đi, mang gì đến cho mày đây?"
Hứa Liên Nhã chần chừ hoài, "Mang giúp tao que thử thai."
"Á ——" Phùng Nhất Như thất thanh.
"..."
"À..." Phùng Nhất Như che ống nghe, thấp giọng nói, "Ai dùng đấy?"
"Không lẽ là mèo nhà tao."
Phùng Nhất Như: "..."
Không bao lâu sau, Phùng Nhất Như mạnh mẽ cả đoán xông vào cửa.
Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, Hứa Liên Nhã cúi đầu nhìn túi đồ lớn, rồi lại ngẩng đầu lên ra hiệu: "Có mang đồ theo không?"
Phùng Nhất Như vội gật đầu, "Có."
Tình cảnh này, không khác gì nhiều năm trước có hai cô gái lần đầu tiên đi mua băng vệ sinh.
Hứa Liên Nhã cầm túi đồ đặt lên bàn trà, lục tìm bên trong một lượt, quà vặt, trái cây, bánh mì và đồ uống, ngoài ra không còn gì.
Phùng Nhất Như vỗ vào túi xách, "Ở đây này." Rồi lấy ra một chiếc hộp đựng hình chữ nhật.
Hứa Liên Nhã mở ra, cắn môi đọc hướng dẫn.
"Để tao đi đo thử."
"Bây giờ?"
"Ừ."
"Ừ, nước tiểu buổi sáng khá chính xác."
"..."
Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như cùng lộ vẻ lúng túng.
Hứa Liên Nhã vào nhà vệ sinh lề mề một hồi, rồi tay không đi ra.
Phùng Nhất Như rướn cổ lên, "Sao rồi?"
Hứa Liên Nhã như mới phát giác là cô ấy hỏi mình, ngây ra một lúc, "... Không phải để một lát mới có kết quả à?"
"... Cũng đúng."
Phùng Nhất Như vỗ đầu, chuyện này bày ra trước mắt cô bạn thân độc thân chưa lập gia đình của mình, bỗng cô phát hiện chỉ số IQ của mình không hề đủ dùng.
Một lát sau, Phùng Nhất Như nói: "Chắc được rồi đấy, để lâu mất hiệu lực."
Hứa Liên Nhã chậm chạp ờ một tiếng, nhưng lại không xê dịch.
Phùng Nhất Như cẩn thận nhìn, "Hay là... để tao xem giúp mày?"
Hứa Liên Nhã ngước mắt lên, "Được..."
Phùng Nhất Như đi vào nhà vệ sinh thật, lúc đi ra cầm que thử thai trong tay, người đằng sau rình xem không thấy được kết quả. Hứa Liên Nhã cũng không tìm được câu trả lời trên nét mặt của Phùng Nhất Như.
"Sao rồi?" Hứa Liên Nhã không nén được.
Phùng Nhất Như làm động tác tay an toàn, "Báo động đã được giải trừ!"
Hứa Liên Nhã ngơ ngác, "Thế à..."
"Ấy, sao nhìn mày không có vẻ vui lắm nhỉ." Phùng Nhất Như vẫn siết chặt thứ đồ trong tay.
"Không có."
"Thật sự không có?"
"Đúng thế."
Phùng Nhất Như đâm khuỷu tay vào người cô, "Thất vọng à..."
Hứa Liên Nhã cười gượng một tiếng đẩy cô ra, "Nói gì thế."
"Hai vạch!"
Bỗng Phùng Nhất Như chìa que thử thai đến trước mắt, vùng hiển thị kết quả đúng tầm Hứa Liên Nhã, hai vạch đỏ không sai đập thẳng vào mắt cô.
Hứa Liên Nhã ngơ ngác nhìn, nhất thời không nhận ra biểu cảm là thuộc về kiểu nào.
"Trúng thưởng rồi."
Phùng Nhất Như nhắc nhở cô, đồng thời nhìn chăm chú nét mặt của Hứa Liên Nhã, trong bụng đã chuẩn bị xong đối đáp, hoặc an ủi hoặc chúc mừng, cứ dựa vào cảm xúc của Hứa Liên Nhã mà điều chỉnh.
Hứa Liên Nhã hoảng hốt cầm lấy, cánh môi run rẩy, ánh mắt lại tìm kiếm sự khẳng định lần nữa của Phùng Nhất Như.
Phùng Nhất Như gật đầu.
Hứa Liên Nhã để lộ nụ cười miễn cưỡng, Phùng Nhất Như vẫn hay thấy nét mặt này ở phòng khám, chính là nét mặt sau khoảnh khắc mờ mịt đã bắt được điểm vui sướng, kín đáo hững hờ, nhưng lại tồn tại một cách chân thật.
"Vui thì cười cái lên xem nào." pn cũng không khỏi nhếch mép.
Bị ép buộc như thế, Hứa Liên Nhã lại có vẻ ngượng ngùng. Cô vất thứ đồ trong tay vào thùng rác, "Cũng bình thường."
Hứa Liên Nhã đi rửa tay, bắt đầu ăn mấy thứ Phùng Nhất Như đưa đến, người vẫn ở trạng thái thất thần.
Phùng Nhất Như cũng lau khô tay đi ra, ngồi bên cạnh cô chống cằm hỏi, "Nè, có biết ai là bố đứa nhỏ không đấy?"
Một từ "đứa nhỏ" làm Hứa Liên Nhã suýt nữa nghẹt thở, "Nó vẫn chỉ là một hợp tử thôi..."
Phùng Nhất Như trợn mắt, thiếu chút đã quên cô cũng là bác sĩ.
Hứa Liên Nhã sầm mặt, động tác xé bánh mì cũng chậm, "Tao vừa mới biết, làm sao anh ấy biết được."
Phùng Nhất Như nhướn mày, "Anh ta không về với mày nữa à?"
Hứa Liên Nhã im lặng.
Phùng Nhất Như đập bàn nói, "Như thế sao được!" Khả năng chia tay tàn nhẫn khiến cô không dám khinh suất đặt câu hỏi.
Hứa Liên Nhã ném bánh mì xuống, vặn mở nắp trà chanh ra, Phùng Nhất Như đưa tay lấy, "Ấy, giờ mày không thể uống cái này được, để tao đi rót nước cho mày."
Hứa Liên Nhã vẫn chưa nhập vai đưa mắt nhìn Phùng Nhất Như cong đuôi làm việc.
"Tiểu Nhã, mày... có định nói cho anh ta biết không?"
Hứa Liên Nhã dời mắt khỏi ly nước, "Nói chứ, dù sao cũng không phải một mình tao."
Phùng Nhất Như tán thưởng gật đầu.
"Và bọn mày sẽ kết hôn."
"Kết hôn?" Hai mắt Hứa Liên Nhã ảm đạm đi hẳn, "Bọn tao chia tay rồi."
Mí mắt Phùng Nhất Như giật giật.
"Đưa tao đi bệnh viện kiểm tra cái đã."
Đi xuống lầu, Hứa Liên Nhã muốn lấy xe, nhưng Phùng Nhất Như nói: "Đi bộ đi, cũng đâu có xa."
"Mày muốn để mẹ tao biết à."
Trán Phùng Nhất Như đổ mồ hôi lạnh, một người đứng ngoài như mình lại còn hồ đồ hơn cả người trong cuộc.
Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như vòng quanh đường đến một bệnh viện khác.
Nộp tiền, rút máu, làm siêu âm B-scan*. Hứa Liên Nhã mặc quần áo ngay ngắn đi ra khỏi phòng khám, mặt đầy mệt mỏi như vừa chạy marathon.
(*B-scan là hình ảnh mặt cắt đứng của chi tiết, hiển thị chiều sâu của mặt phản xạ và vị trí theo chiều dọc của nó. Với thiết bị siêu âm thông thường, đầu dò phải di chuyển dọc theo chi tiết.)
"Tao thấy một hạt lạc..."
Phùng Nhất Như sửa lại, "Đó là túi thai."
Đã có kết quả B-san, thai đơn, mang thai 10 tuần trong tử cung.
Phùng Nhất Như mở to mắt, oán giận nói: "Đến hai tháng rưỡi mày mới phát hiện ra, cũng đủ trì độn đấy nhỉ..."
Phùng Nhất Như khẽ mắng, có lẽ là muốn trách cô quá hồ đồ.
Bác sĩ nhìn đơn khám, hỏi cô: "Muốn đứa trẻ không?"
"... Có chứ."
"Progesterone của cô quá thấp, bình thường nếu 10 tuần thì chắc chắn phải gấp đôi, phải uống thêm progesterone."
Bác sĩ kê cho cô một toa "dọa sảy thai"*, dặn dò cô tuần 11 phải làm hồ sơ kiểm tra sức khỏe.
(*Dọa sẩy thai (động thai) là tình trạng hay xảy ra ở những tuần đầu thai kỳ và thai vẫn còn sống, tức là việc sảy thai không thực sự xảy ra, không có dấu hiệu cổ tử cung sắp đẩy thai ra ngoài.)
Chân mày Hứa Liên Nhã bị ba chữ kia làm cho nhíu lại, Phùng Nhất Như an ủi cô, trị số vẫn còn trong phạm vi tiêu chuẩn, bây giờ có rất nhiều phụ nữ mang thai cũng tiết ít progesterone, không to tát gì.
Hứa Liên Nhã nắm chặt đơn khám bệnh, đi đến chỗ cửa sổ cạnh cầu thang chữa cháy.
"Tao muốn gọi điện."
Phùng Nhất Như thức thời xách túi thuốc xuống lầu chờ cô. Ở chỗ đậu xe có thể nhìn thấy cửa sổ ở cầu thang chữa cháy, Phùng Nhất Như bất giác híp mắt nhìn sang đó.
Hứa Liên Nhã không phát hiện ra cô, khi thì đi qua đi lại nhìn ra xa, lúc lại nhìn xuống tờ giấy trong tay. Điện thoại được đặt bên tai.
Phùng Nhất Như không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng trực giác không cho cô lên tiếng.
Hứa Liên Nhã nhanh chóng xuất hiện ở bãi đậu xe.
"Gọi xong rồi à?" Phùng Nhất Như biết mà còn hỏi.
Hứa Liên Nhã bấm nút chìa khóa xe, "Máy bận, lát gọi sau."
Phùng Nhất Như không muốn thừa nhận thất vọng đang leo lên trong lòng, "Chắc là do bận thôi." Chỉ đành an ủi như vậy.
Trước đó không lâu, ở bên đầu dây của cuộc gọi máy bận đó, điện thoại bị nhấn nút tắt máy, tháo pin, ném vào trong một hộp giấy.
Một người đàn ông đang cúi người dựa vào bàn, viết ngoáy tên mình lên "Bảng kê khai tài vật lưu trữ": Khương Dương.
Cảnh sát đứng trước mặt anh ta quay đầu ngáp một cái, nhắc nhở anh ta một cách máy móc: "Đồ đeo tay cũng phải tháo ra."
Vẻ mặt người đàn ông cứng lại, rồi bất đắc dĩ tháo tràng hạt trên tay xuống, nhẹ nhàng đặt vào hộp giấy, rồi lại điền vào bảng kê khai.
Điền bảng xong, tiếp tục cởi thắt lưng, giày, quần áo, người trần truồng đi về một phòng giam khác làm kiểm tra.
Trong trại giam, một gã đàn ông đầu nhỏ như con khỉ nhảy tót đến bên cạnh một gã khỏe mạnh xăm trổ đầy tay, thần bí nói: "Anh ba, nghe nói hôm nay có lính mới."
Giọng của tên đàn ông được gọi là anh ba đầy vẻ nghiêm nghị: "Tên thối mày cũng nhanh nhẹn tin tức đấy nhỉ."
Khỉ Ốm càng hưng phấn, tự đắc liều mạng hạ thấp giọng, "Mới nghe được từ chỗ lão vương."
Anh ba cười nhạt, "Không tệ, đến chuyện này cũng có thể nghe ngóng được, đến quản giáo ở đây mà mày cũng quen được."
Khỉ Ốm gãi mặt, cũng không có chút ý xin lỗi, "Không hẳn thế, chỉ là đi lại nhiều nên cũng quen với mọi người thôi."
Anh ba im lặng một lúc, nói: "Cũng được, lát nữa mày đi cùng tao dắt thằng lính mới dạo một vòng. Ở lâu trong cái lồng của nợ này cũng sắp chán đến mức sinh bệnh rồi."
Khỉ Ốm xúi giục thành công, vỗ tay một cái, "Được ạ! Đi theo anh ba dắt lính mới!"
Anh ba đột nhiên chuyển đề tài, nhếch môi cười, để lộ hàm răng không đồng đều, vết sẹo vắt ngang trên mặt càng thêm dữ dằn.
Hắn chọc vào đầu Khỉ Ốm, "Nếu không có lính mới, ông đây sẽ dắt mày."
--
Hết sóng gió này lại đến sóng gió khác...
Trước khi nắm đấm cửa chuyển động, Hứa Liên Nhã ngồi trên sa lon đổi tư thế liên tục, thậm chí còn đi đi lại lại mấy vòng trong phòng.
Triệu Tấn Dương vừa bước vào cửa, Hứa Liên Nhã gần như đứng bật dậy, nhưng rồi lại nghĩ phản ứng quá khích quá nên đành ngồi xuống che giấu.
Triệu Tấn Dương gật đầu, đổi dép xong cũng ngồi xuống cạnh cô.
Hứa Liên Nhã cảm thấy đây là lỗi của mình, hổ thẹn áy náy khiến cô không nhịn được đi thẳng vào vấn đề.
"Anh có nhớ lần trước bọn mình với bố em cùng ăn cơm, chụp ảnh không?"
Đầu óc Triệu Tấn Dương rất linh hoạt, dừng một chút rồi lập tức gật đầu.
"Chụp ảnh, chúng ta chụp mấy tấm ảnh... Em với anh, còn cả bố em nữa..." Càng chạm đến trung tâm là cô lại càng run rẩy, "Xin lỗi, đáng lý em nên nhớ ra sớm hơn..."
Hứa Liên Nhã không nhận ra câu trước của mình chẳng khớp câu sau, Triệu Tấn Dương hỏi: "Ảnh như thế nào?"
Hứa Liên Nhã hít sâu một hơi rồi nói ra hết: "Hôm đó lúc đi lấy máy ảnh để quên trong phòng, lúc em quay lại có gặp phải một người đàn ông đang hí hoáy với máy ảnh của em. Lúc em lấy lại thì máy ảnh đang ở trạng thái xem trước, em không biết hắn ta thấy được bao nhiêu..."
Ánh mắt sâu xa của Triệu Tấn Dương cho thấy anh đang nghĩ theo chiều với Hứa Liên Nhã.
"Sau đó không lâu có một ngày hắn ta đưa một con chó bị thương đến trong tiệm em, yêu cầu phẫu thuật, hắn ta nói lạ lắm, có thể là nhận ra em rồi..."
Triệu Tấn Dương cất giọng trầm khàn, "Em còn nhớ dáng vẻ người kia ra sao không?"
Hứa Liên Nhã không cần nhớ lại nhiều, hình dáng của người kia quá mức đặc biệt, cô ra dấu tay: "Trên mặt có vết sẹo chạy xéo thế này, hai tay xăm hình, không cao, khá khỏe..."
"Mẹ kiếp!"
Triệu Tấn Dương đột ngột khẽ văng tục làm Hứa Liên Nhã sợ run bắn, cho dù đây là chuyện quá bình thường giữa anh và những người cùng giới, nhưng anh gần như chưa từng làm thế trước mặt cô. Tính cách anh cẩu tha, nhưng về mặt lễ phép cũng không hề qua loa, chưa bao giờ văng lời tục tĩu, đó cung là nguyên nhân ban đầu anh quyến rũ được cô.
Triệu Tấn Dương cũng ý thức được, vội nói: "Không phải anh chửi em..."
Hứa Liên Nhã gật đầu, loáng thoáng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự tình từ việc anh mất khống chế, cô cẩn thận hỏi: "Người này... anh cũng biết à?"
Triệu Tấn Dương chỉ nhướn mày lên, đáp: "Không có."
Hứa Liên Nhã không đoán ra anh có nói dối hay không, lại cẩn thận nghĩ, cái nghề này của Triệu Tấn Dương cũng đã sớm tôi luyện anh thành diễn viên chuyên nghiệp
Hình như thông báo không có tác dụng gì, Hứa Liên Nhã hơi có vẻ cô quạnh, "Thế à, vậy em cũng không nghĩ ra được gì nữa."
Triệu Tấn Dương vẫn còn chìm đắm trong suy tính, qua một lúc lâu mới nói: "Chuyện trong tiệm sao rồi?"
Vì do phóng hỏa nên bảo hiểm không bồi thường được, nghi phạm phóng hỏa lại chưa bị bắt, ngày được bồi thường vẫn còn cách xa, mấy năm tâm huyết của Hứa Liên Nhã đổi thành một mồi lửa, nhụt chí nói: "Thì vẫn thế, không tiến triển gì."
Điều Triệu Tấn Dương lo lắng hơn là sự an toàn của cô, anh nói: "Tiệm hỏng rồi vẫn còn có thể làm lại từ đầu, em bình an là được."
"Nói dễ nghe nhỉ."
Triệu Tấn Dương bị chặn họng không đáp, nghĩ đến tình cảnh của cô, lại ép cơn giận xuống.
"Còn định mở tiệm ở đây nữa không, hay đổi qua nơi khác an toàn hơn? Thuê phòng cũng thế."
Tính ra là do Triệu Tấn Dương phụ cô trước, lòng Hứa Liên Nhã vẫn ngoan cố như cũ, cũng đề nghị giống thế, nhưng nghe từ chỗ Hà Tân thì cô còn có thể nghe vào, nhưng đến lượt Triệu Tấn Dương thì cô chỉ muốn phản kháng.
Cô khẽ cười, "Đâu có dễ thế."
Triệu Tấn Dương không nghe thấy cô đang chống chọi, chỉ coi là thật mà nói: "Nếu không đủ vốn thì anh có thể giúp em —— "
"Em không muốn tiền của anh!"
Triệu Tấn Dương cong môi cười giễu: "Tiền anh không nhiều, nhưng vẫn chi ra được ít..."
Hứa Liên Nhã biết anh muốn rẽ lối, "Em không có ý đó, anh có bao nhiêu không liên quan gì đến em cả, em không lấy tiền của anh."
Có lẽ dáng vẻ mất tự nhiên của Hứa Liên Nhã đã động đến hồi ức trước kia của Triệu Tấn Dương, cũng có thể là do lúc này cô nói nhiều với anh như thế, để Triệu Tấn Dương có chút nhẹ nhõm hiếm thấy trong chốc lát.
Một khi tâm tình đã thoải mái, động tác cũng theo đó nhẹ nhàng. Bỗng Triệu Tấn Dương đưa tay ra vuốt tóc cô, nói: "Đừng bướng như thế, có thể phải chịu khổ chút."
"Anh đừng như thế!"
Hứa Liên Nhã đẩy tay anh ra, thậm chí còn đứng lên. Cô muốn nói quan hệ của chúng ta không phải là như thế, nhưng mãi lại chẳng thể nói nên lời. Nét lúng túng trên mặt Triệu Tấn Dương làm cô vừa tức vừa khó chịu.
Rõ ràng là muốn đến gần, lại sợ chỉ là chiếc ôm ảo ảnh. Hứa Liên Nhã càng giận mình hơn.
"Anh đã đem chìa khóa với khóa cửa đến chưa, ở đây..." Hứa Liên Nhã gượng gạo đổi đề tài.
Triệu Tấn Dương im lặng gật đầu.
"Đưa em đi." Hứa Liên Nhã xòe tay ra, "Em sắp chuyển nhà."
Động tác lấy chìa khóa chậm lại, "Chuyển đi đâu?"
Hứa Liên Nhã giật lấy chìa khóa, "Chưa biết."
"Anh giúp em."
Hứa Liên Nhã cười nhạt, "Đừng nói thế, anh không có thời gian đó đâu."
Triệu Tấn Dương thấy cô muốn chống đối lại anh cho bằng được, cũng tự biết thẹn, tiếp nhận từng đợt đối đầu gay gắt của cô.
"Vậy chuyển qua chỗ nào rồi thì nói với anh."
Chân mày cô nhướn lên, vẻ hờ hững như "dựa vào đâu". Cánh tay bị giật một cái, chân mày càng khóa chặt hơn.
"Em muốn trốn anh?"
Hứa Liên Nhã giằng ra khỏi tay anh, "Em không làm chuyện gì trái lương tâm, trốn anh làm gì."
Triệu Tấn Dương xoay bả vai cô lại, "Em muốn đi đâu là quyền tự do của em, nhưng chí ít cũng phải để anh biết em được bình an."
Hứa Liên Nhã đáp lại cái nhìn chăm chú của anh, "Có phải sau này em kết hôn với người khác, sinh con, anh cũng muốn biết?"
Triệu Tấn Dương không ngốc, biết lựa chọn của mình có ý ra sao, nhưng lần đầu tiên bị Hứa Liên Nhã thể hiện rõ ra như thế, so với thông báo chia tay quay về nằm vùng càng mãnh liệt hơn.
Hứa Liên Nhã vẫn đều đều nói: "Em không phản đối anh là một cảnh sát phòng chống ma túy, nhưng anh nói đi là đi, không biết ngày về, anh không thể để em..."
Một câu "có chồng mà lại chịu cảnh góa bụa" dội vào tim cô đau đớn, tâm tư rẽ quặt, đổi thành cách nói khác...
"... Anh như thế có khác gì viết séc lủng không?"
(Séc lủng, hay là séc không đủ tiền. Đó là trường hợp một séc bị từ chối quy đổi hoặc chi trả vì số tiền ghi trên séc lớn hơn số tiền có trong tài khoản của người mang séc. Còn được hiểu là lời hứa suông.)
Lời nói sắc nhọn đâm thẳng vào tim, dũng khí vừa dâng lên trong Triệu Tấn Dương lại từ từ dịu xuống. Hứa Liên Nhã không hề nói sai, anh có cái bất lực của mình, nhưng anh lựa chọn thì cũng không thể để cô đến trả tiền được.
"Em không muốn nhìn anh giống như bố em, nhưng không ngờ..."
"Sẽ không đâu!"
Triệu Tấn Dương không để ý đến sự chống cự trước đó, cứ thế kéo cô vào lòng, giống như chậm trễ một giây là sẽ không thấy được cô nữa.
"Không có việc đó đâu!" Triệu Tấn Dương hôn lên tóc cô, "Anh sẽ cẩn thận! Liên Nhã, em cho anh thêm chút thời gian..."
Nói đi nói lại lại về đường cùng, Triệu Tấn Dương vẫn không thay đổi quyết định, chợt Hứa Liên Nhã cảm thấy nực cười, cô như người thứ ba xông vào sinh mệnh anh, cùng vợ cả "Lý Tưởng" tranh đoạt người đàn ông này.
Hứa Liên Nhã nhẹ ôm lấy anh, thậm chí còn vỗ lên lưng anh như dỗ con, làm cái ôm của anh càng thêm chặt, chẳng khác gì kích động muốn chiếm làm của riêng.
"Em cho anh thời gian, bao lâu cũng cho anh."
Cô bất chợt ngoan ngoãn khiến Triệu Tấn Dương cảm thấy khác thường, anh nhìn thẳng vào mắt cô, "Em nhìn anh nói đi."
"A Dương, em nói là em cho anh thời gian, đợi anh xử lý xong chuyện, anh có thể đến tìm em."
Cô giở trò rồi, không nói là chờ, cũng không nói là không chờ, anh có thể đến tìm em, nhưng tìm được hay không lại là chuyện khác. Cho dù là thế, Hứa Liên Nhã vẫn đã nhượng bộ. Triệu Tấn Dương không dám cầu gì nhiều, cúi đầu xuống, hôn một cái thật sâu.
Trước khi rời đi, Triệu Tấn Dương luôn miệng dặn dò, chuyển nhà đi thì nhất định phải nói cho anh biết địa chỉ mới, Hứa Liên Nhã đành gật đầu.
Chỉ là vẻ bộc trực của Hứa Liên Nhã luôn làm anh lơ là, anh không nghĩ cô cũng sẽ viết séc lửng, hơn nữa lại còn mạnh tay hơn cả anh.
Nếu như biết sau lần gặp này là cuộc chia xa lâu dài, có lẽ anh sẽ kéo dài nụ hôn sau cùng vừa rồi hơn, có lẽ anh cũng sẽ không đi. Người ta luôn chờ đến khi tưởng tượng biến thành sự thật đập vào trước mắt, lúc đó mới có thể cảm nhận sâu sắc sự lợi hại của nó.
Nhưng anh cũng biết mình không giữ được cô, như cô cũng hiểu được đạo lý này, như tay không cắt đứt dây diều đang bay cao, sợi dây nối chia lìa khỏi tay, diều đứt dây không biết tung tích. Lưỡng bại câu thương.
Không lâu sau khi Triệu Tấn Dương về, Hà Tân lại đến trả chiếc máy ảnh bị chảy nhựa kia, Hứa Liên Nhã đặt nó vào túi rút.
Hà Tân lại hỏi đã suy xét đề nghị lần trước đến đâu rồi, "Giờ sắp cuối tháng rồi, rất hợp để chuyển nhà."
Động tác thắt nút túi của Hứa Liên Nhã dừng lại, nói: "Đã nghĩ xong rồi, em muốn chuyển nhà, cũng không có ý định cho thuê cửa tiệm nữa." Cửa hàng này cô bắt đầu thuê vào tháng chín năm cô tốt nghiệp.
Hà Tân vui mừng không xiết, xoa tay nói: "Được đấy, em không cần lo lắng chuyện khu vực đâu, để anh tìm giúp em. Muốn chuyển đi đâu, em đã nghĩ chưa?"
Hứa Liên Nhã nói: "Về Nam Ninh."
Từ sau khi rời khỏi nhà Hứa Liên Nhã, Triệu Tấn Dương gọi điện cho Thẩm Băng Khê.
Đầu dây nói: "Đang còn định gọi cho cậu đây."
Triệu Tấn Dương nhìn trái nhìn phải, không đi gần ai quá, anh nói: "Có chuyện tốt gì?"
Giọng Thẩm Băng Khê vô cùng thần bí, "Chị có một tin không tốt không xấu cho cậu."
Triệu Tấn Dương cười một tiếng, bắt chước giọng cô ấy: "Em cũng có một tin không tốt không xấu nói cho chị."
"Chị không đùa với cậu, đang nghiêm túc đấy."
"Em cũng không trêu chị."
Hẹn gặp nhau ở chỗ Thẩm Băng Khê xong, Triệu Tấn Dương cúp máy, bước lến chiếc xe bus đúng lúc đến trạm.
Thẩm Băng Khê thuê một căn nhà ở tiểu khu kiểu cũ, vào thang máy đi lên tầng cuối. Triệu Tấn Dương leo lên tầng bảy, gõ lên cánh cửa chống trộm bám đầy bụi.
Người mở cửa là Quách Dược, Triệu Tấn Dương hừ mũi một tiếng choi như chào hỏi. Quách Dược cũng gật đầu, bình tĩnh nói: "Vào đi." Rồi thay anh nhìn ra sau lưng, không có ai, đóng cửa.
Chỗ của Thẩm Băng Khê cũng thoải mái chỉ sau Trâu Vân Đình, Triệu Tấn Dương không khách khí ngồi xuống sô pha, kéo lấy một chiếc gối ôm lật qua lật lại chơi.
"Chị nói trước hay em nói trước." Triệu Tấn Dương lược bớt câu mào đầu.
Thẩm Băng Khê và Quách Dược trao đổi ánh mắt với nhau, giống như đang quyết định người lên tiếng.
"Thái Tam lọt lưới rồi." Người nói chính là Thẩm Băng Khê.
Triệu Tấn Dương không xoay gối ôm trong tay nữa, ném nó qua một bên, nghiêng người về trước. Đây vốn là tin tốt, nhưng trên mặt Thẩm Băng Khê lại không có bất kỳ nét vui sướng nào.
"Vì tội gì?" Triệu Tấn Dương nhìn hai người họ.
Thẩm Băng Khê cười khổ, "Ăn trộm."
"Trộm cái gì?"
" đồng và hai chiếc điện thoại di động."
Triệu Tấn Dương đấm xuống ghế sa lon một phát, gần như muốn nhảy lên, "Hai người xác nhận người bị bắt là Thái Tam? Hắn ta mà thiếu chút tiền đó ư?!"
Thẩm Băng Khê thề nói, "Vô cùng chính xác. Nên chị mới nói đây là một "tin không tốt không xấu"."
"Cái mẹ này mà tốt đéo gì!" Triệu Tấn Dương cúi đầu, "Lúc này hắn để mình tự bị bắt là có ý gì?"
Quách Dược trầm giọng mở miệng, "Bọn tôi đoán, có lẽ vì để tránh sóng gió."
Triệu Tấn Dương ngước mặt lên, ánh mắt như lửa cháy nhìn anh ta chằm chằm.
"Năm ngoái hang ổ ở thôn Lệ Hoa, vụ án của Trịnh Dư Trạch hồi đầu năm... Còn có chuyện của lão đại nữa, nhiều ít cũng có chút liên quan đến hắn, khổ cái là chúng ta vẫn chưa bắt được manh mối kia." Quách Dược nói tiếp, "Nếu quả thật có liên quan đến Thái Tam, vậy hắn cũng thiệt hai rất nghiêm trọng, hắn càng liều mạng bù vào hố lớn hở gió thì lại càng dễ lộ chân tướng. Đây là thời điểm nên tránh đi."
Triệu Tấn Dương nhướn mày, "Với cái tính khoe khoang thế của Thái Tam, anh cảm thấy hắn ta chịu cúi đầu trốn sao?"
Quách Dược nhô ra từ bên cạnh người đang ngồi trên sa lon, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
"Cậu thấy thế nào?"
Không ai nhận ra hai người đàn ông này từ lúc vào cửa chưa hề đối chọi nhau.
Triệu Tấn Dương bảo thủ nói: "Tôi đoán thôi, chưa chắc là đúng."
Thẩm Băng Khê sốt ruột, thúc giục anh: "Được rồi, cậu đừng vòng vo nữa, ở đây chỉ có mấy người chúng ta, thảo luận một chút cũng không mất gì."
"Có người cố ý đẩy Thái Tam vào, Thái Tam cướp tiền - nếu bị bắt, bất luận hắn tự mình ra tay hay bị hãm hại - ít nhất cũng phải bị nhốt năm ba năm. Theo như anh vừa nói, sớm muộn gì Thái Tam cũng lộ chân tướng, có lẽ người này có dính líu đến Thái Tam, giam con chó sói chuyên gây rắc rối là Thái Tam lại, thì người này sẽ được an toàn..."
Thẩm Băng Khê tiếp lời anh, "Nếu quả thật là thế, thì người dám đè đầu Thái Tam cũng chỉ có một."
Triệu Tấn Dương dựa ngã ra sau sa lon, lạnh lùng nhìn vào khoảng không.
Lư Kình. Không một ai nói ra cái tên đó.
Quách Dược lôi bao thuốc lá ra rút lấy hai điếu, đưa một điếu cho Triệu Tấn Dương, một điếu ngậm trong miệng, châm lửa xong cũng ném bật lửa cho anh.
"Chẳng qua đây chỉ là suy đoán của chúng ta, không có bất cứ căn cứ nào, trong buổi họp đơn vị cũng cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy."
Triệu Tấn Dương bực bội hừ một tiếng, sau đó đầu điếu thuốc cháy đỏ lên.
Thẩm Băng Khê nhìn hai người đàn ông im lặng giữa khói thuốc lượn quanh, rồi khua tay trước mắt Triệu Tấn Dương.
"Vậy còn tin tức "không tốt không xấu" của cậu thì sao?"
Triệu Tấn Dương cười hai tiếng, mặt đầy châm biếm, cầm lấy điếu thuốc ra.
"Không phải trước đó nói muốn em quay về bên Lư Kình lẫn nữa sao, đoán có lẽ có chút khó khăn, có thể Thái Tam đã biết được quan hệ giữa em với lão đại rồi." Triệu Tấn Dương nắm lấy mớ tóc ngắn ngủn, đổi cách biểu đạt trực tiếp: "Ý là, có thể hắn ta biết em cũng là cảnh sát."
"Chuyện gì thế?" Thẩm Băng Khê ngạc nhiên không khép miệng được, "Nói rõ chút đi."
Triệu Tấn Dương kể lại đơn giản chuyện mấy tấm ảnh và tiệm thú cưng của Hứa Liên Nhã bị phóng hỏa.
"Nếu đúng là thế..." Thẩm Băng Khê khổ sở cắn môi, "Cậu về đó lần nữa là chịu chết, nếu không thì là bỏ lỡ kế hoạch này."
Triệu Tấn Dương đấu tranh nói: "Em chỉ nói là "có thể"."
"Cái "có thể" này của cậu khả năng cao lắm." Thẩm Băng Khê nói, "Thái Tam cũng tìm đến con gái lão đại - bạn gái cậu rồi."
Một từ "bạn gái" làm Triệu Tấn Dương nhất thời trống rỗng, rốt cuộc là "bạn gái" hay "bạn gái cũ" đây.
"Cho nên," Triệu Tấn Dương búng tàn thuốc, "Em không có phải mình làm liên lụy đến cô ấy không."
Quách Dược cứng mặt, lạnh lùng như sắt thép.
"Điều này cũng khó nói."
Nhìn dáng vẻ ủ ê của hai người đàn ông, bất giác Thẩm Băng Khê lại đảm nhận vai động viên tinh thần.
"Vậy nghĩ cách tìm bằng chứng xác nhận đi."
Triệu Tấn Dương như đang nghĩ gì đó, cùng cô ấy bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Băng Khê nói tiếp: "Cậu cứ yên tâm, bất kể thế nào cũng sẽ không để bạn gái cậu làm mồi."
Triệu Tấn Dương phối hợp dập tắt thuốc theo nhịp, nói: "Đến nghĩ cũng không được."
Ý tứ bảo vệ và không nỡ trong câu nói quá rõ ràng, Thẩm Băng Khê cười nhạo một tiếng.
Quách Dược tiếp lời: "Vậy cũng chỉ có thể tự mình đi hỏi Thái Tam."
Lập tức Thẩm Băng Khê lựa ra điểm chính mà nói: "Hỏi? Ai đi hỏi? Hỏi thế nào? Thái Tam sẽ ngoan ngoãn nói cho anh biết à?"
Nhất thời trong phòng im lặng, Thẩm Băng Khê thay nhau nhìn hai điếu thuốc được châm lại lần nữa, trong lúc này Quách Dược lại liếc Triệu Tấn Dương một cái, còn Triệu Tấn Dương cau mày suy nghĩ.
Nếu không nhìn ra sự ăn ý giữa hai người, thì bản lĩnh cùng ra vào mấy năm nay với bọn họ của Thẩm Băng Khê coi như uổng phí. Cô đứng bật dậy, cất giọng nói: "Biện pháp tệ gì đấy! Tuyệt đối không được!"
Triệu Tấn Dương cười: " Vậy chị nghĩ cách gì chu toàn hai bên đi, dĩ nhiên càng đỡ tốn sức càng tốt."
Thẩm Băng Khê: "..."
Quách Dược nói: "Đừng nóng, có được hay không không phải do chúng ta quyết định, phải hỏi ý cấp trên đã."
Đã nói ra ý tưởng, Triệu Tấn Dương nằm dựa lên ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn trần nhà xám trắng: "Anh đi đi."
Quách Dược lại liếc anh một cái, im lặng không nói.
"Đừng có gán cho tôi mấy cái tội khó nghe như "cưỡng hiếp" rồi cả "giết người" như thế, nếu không..." Triệu Tấn Dương liếc nhìn anh ta, "Vào trong đó cũng không dễ lăn lộn. Bọn chúng toàn coi thường lũ tội phạm cưỡng hiếp nhất!"
Thẩm Băng Khê châm chọc nói: "Vậy tội danh gian lận tài chính nghe có chỉ số IQ cao đấy chứ?"
Triệu Tấn Dương thành khẩn gật đầu.
Thẩm Băng Khê đạp anh một đá, "Tên lưu mạnh cậu nghĩ đẹp nhỉ."
Triệu Tấn Dương nhếch môi cười.
"Cậu còn cười được à, để chị xem cậu định giải thích với bạn gái thế nào."
"Nhiệm vụ của tổ chức! Vinh quang!"
Thẩm Băng Khê phủi phui anh, "Xì! Đồ thần kinh."
Triệu Tấn Dương úp mở nói: "Biết em khổ sở mà còn cố ý nhằm vào điểm yếu của em, tình hữu nghị cách mạng đều bị chị áp chế cả rồi."
Thẩm Băng Khê lẩm bẩm mấy câu, không tiếp lời.
Phương án mà Quách Dược nói quá to gan, Dương Thượng Phong chỉ vừa tiếp quản việc trong đơn vị, cũng đang do dự nên cân nhắc mãi.
Và cứ đợi vậy cho đến tháng tám, Triệu Tấn Dương cũng không trông được tin tức của Hứa Liên Nhã. Hai khoảng không ở hai đầu làm anh đứng ngồi không yên.
Triệu Tấn Dương gọi điện cho Hứa Liên Nhã, máy bận. Gọi lại, vẫn bận như cũ. Gọi liên tiếp mấy cuộc nhưng đều như thế. Triệu Tấn Dương cuống cuồng vô cớ, nhờ Thẩm Băng Khê che giấu, bản thân tranh thủ đến chỗ của cô xem sao.
Chỗ xuống xe bus ở gần tiệm cũ của Hứa Liên Nhã, tiệm rèm cửa đã bắt đầu trùng tu lần nữa, còn cửa tiệm của cô vẫn là đống hoang tàn.
Triệu Tấn Dương đi theo người khác bước vào, đến cánh cửa quen thuộc mới phát hiện ra cửa mở rộng, trong phòng trống không - một người nhìn như người môi giới đang dẫn hai người cho thuê đến xem phòng.
Đầu Triệu Tấn Dương như bị móc sách, đập vào một tảng đá nặng trĩu.
Anh biết rõ nhưng vẫn hỏi người môi giới chủ cũ đã đi đâu rồi.
"Chuyển đi rồi." Người môi giới nhìn anh từ trên xuống dưới đầy kỳ quái.
"Chuyển lúc nào?"
Người môi giới nhún vai, "Hình như là cuối tháng ấy, đầu tháng chủ nhà có giúp chúng tôi đến cho thuê lại."
"Anh có biết cô ấy chuyển đi đâu không?"
Người môi giới cười, "Sao tôi biết được chứ."
Triệu Tấn Dương đi ra khỏi nhà, mặt trời bên ngoài khiến anh nheo mắt lại. Đã tháng chín rồi mà ánh nắng vẫn còn gắt như thế.
Anh lại đi hỏi bà chủ tiệm rèm, hình như vì chuyện phóng hỏa mà bà chủ không có ấn tượng tốt với Hứa Liên Nhã lắm, bực mình sỉ vả lạnh lùng, Triệu Tấn Dương không lấy được thông tin gì.
Miệng không hút thuốc, Triệu Tấn Dương đi mua một thẻ sim điện thoại mới, rồi gọi điện cho Hứa Liên Nhã.
"Xin chào! Xin hỏi ai đấy ạ?"
Giọng nữ lễ phép quen thuộc như đốt cháy cơn giận của anh, "Anh!"
"..."
"Sao không bắt cuộc gọi của anh?"
"..."
"Anh đi tìm em mới biết em chuyển đi rồi, em chuyển đi đâu đấy?"
Bên kia khẽ than một tiếng, "Anh đừng tìm em nữa, anh không tìm được đâu."
Bàn tay cầm điện thoại của Triệu Tấn Dương đổ mồ hôi lạnh, "Liên Nhã, đừng thế mà... Em đã nói chuyển xong sẽ cho anh biết địa chỉ."
"Đừng mất công tìm em nữa, chúng ta không liên lạc với nhau cũng là chuyện tốt, ai cũng được an toàn." Giọng ở đầu dây dần lạc điệu, "Xin lỗi anh, chuyện này không liên quan đến anh, là em không vượt qua ải của bản thân, em không muốn chờ. Em ghét phải chờ người khác, hồi nhỏ ngày nào cũng chờ bố em về, bây giờ lại... Có thể vì lúc trước luôn gặp anh nên mãi không hạ quyết tâm được, giờ không gặp nhau nữa... Cứ vậy đi."
"Em đừng có mơ!" Triệu Tấn Dương biết cô không phải là người nguội lòng, cũng tin chắc cô còn giữ tình cảm với an, thậm chí nhẫn tâm như thế còn làm đau người hơn là bị vũ lực cướp tình, "Chỉ cần em một ngày không lập gia đình, sớm muộn gì anh cũng tìm được em."
(Từ gốc là Hoành đao đoạt ái/横刀夺爱: Dùng biện pháp mạnh, dùng bạo lực để cướp đoạt tình yêu. Có khi để chỉ người thứ ba xen vào.)
"Anh còn nhớ là em phải lập gia đình à."
Cái ngữ điệu lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén cắm vào lồng ngực anh, đâm xuyên qua tim, mà những lời hứa của anh sớm đã phủ đầy vết nứt.
"A Dương, nếu anh sớm nhớ đến chuyện này, liệu có cân nhắc để em vào tương lai của anh không?"
Tiếng tút tút đi sau lời cô cùng vang vọng bên tai, Triệu Tấn Dương cầm điện thoại trong tay mà ngỡ ngàng. Tràng hạt trao đổi với cô vẫn nằm yên trên tay, chỉ là đã không còn nằm chung với nút bình an của anh nữa rồi.