Hứa Liên Nhã cũng không quá để ý đến thì giờ, cứ đúng giờ là đi khám thai, chuẩn bị khóa trình sinh con, học kiến thức chuyên ngành và cũng nhân tiện lưu ý đến cơ hội đi làm, rồi lại chuẩn bị những đồ chờ sinh, cứ dần dần như thế cho đến tháng tư năm sau.
Nước ối bị vỡ, bất đắc dĩ phải mổ bụng.
Trẻ vừa sinh đỏ hỏn nhăn nhúm cả người, giống như cục thịt vừa được lấy ra khi xé túi chân không, bập môi xấu xí, đến gặm cũng chẳng muốn.
Hứa Đồng thuần thục ôm đứa trẻ, trên mặt là vẻ yêu thương của bà ngoại, hỏi: "Đặt tên gì đây?"
Hứa Liên Nhã nói ra ba chữ.
Bên kia cau mày, "Sao lại đặt cái tên này? Cứng quá."
"... Dễ nhớ."
Đứa bé này cũng giống vết sẹo trên bụng, kể từ đây khắc sâu vào cuộc đời của Hứa Liên Nhã.
***
Hơn sáu trăm km về phía đông, giống như mặt trời rực rỡ trong tháng tư, bước ra khỏi cánh cửa sắt nặng nề là người đàn ông mặt không biểu cảm.
Tóc Triệu Tấn Dương lại ngắn hơn, lởm chởm như bàn chải. Tay anh không xòe ra, chỉ có tràng hạt ở cổ tay là khẽ rung lắc. Sau lưng là bức tường cao được quấn lưới sắt bao quanh, anh không quay đầu lại mà chăm chăm đi về phía trước.
Môi trường địa lý ở đảo biệt lập được trời ưu đãi đã trở thành ngục giam lý tưởng nhất, con đường này dài đằng đẵng như không có điểm cuối, bốn phía trống trải lại buồn tẻ.
Triệu Tấn Dương đi rất lâu mới đến nhà máy xi măng, thấy có mấy người, da gáy phơi nắng nóng bỏng rát, đã hơn nửa năm chưa từng phơi nắng lâu như thế, chính là mùi vị tư do mà người bên trong bức tường cao vút kia gọi.
Dọc theo cầu xuống đảo, đi đến trạm xe bus, một chiếc xe bám đầy bùn đất như dấu vết nôn mửa dừng lại trước mắt, có mấy người nom là công nhân đi xuống, Triệu Tấn Dương thì đi lên.
Kiểu tóc của anh làm mấy người nghĩ nhiều, tò mò nhìn thêm vài lần. Triệu Tấn Dương chỉ mãi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơn nửa năm không hề đón tiếp vị khách đặc biệt nào đến thăm, lại ở khác ngục giam với Thái Tam, Triệu Tấn Dương biết, có lẽ nhiệm vụ đã thất bại rồi. Nói ra thật châm chọc, tương đương với việc anh trốn nửa năm, không có chút tiến triển.
Đến trạm xe bus đổi chuyến xe khác, lúc này mới từ từ đi vào thành phố quen thuộc.
Triệu Tấn Dương quay về căn phòng nhỏ hồi trước đã thuê, vừa hay chủ nhà đang đánh bài ở tầng một, ló đầu ra nhìn anh, bị dọa giật mình.
Anh ngồi xuống trước cửa sổ lộng gió, bật mở một lon bia lạnh vừa mua về, rồi lại lấy thuốc lá ra rít một hơi.
Đây cũng là mùi vị của tự do. Anh tự cười.
Gửi tin đến đơn vị, báo cho mọi người biết mình đã yên ổn ra tù, rồi sự chú ý lại quay về lon bia.
Còn một tháng, lúc trước đã ấn định xong thời hạn, tin tức đã thả ra ngoài, nhưng lại không có ai tìm đến, vất bỏ con đường này.
Đã rất lâu rồi Triệu Tấn Dương không dám nghĩ đến những chuyện tương lai xa, một tháng như thế, anh đoán có thể kế hoạch sẽ tạm dừng, thế là thanh chắn nào đó trong đầu ầm ầm mở ra.
Anh muốn đi tìm cô.
Bảy tháng, đây vốn là hồi chia tay hoàn mỹ, đỡ phải dây dưa, cho dù không bỏ cũng bị một dao chặt phứt thành hai đoạn.
Quách Dược và Thẩm Băng Khê giúp anh hỏi thăm được Hứa Liên Nhã đã về Nam Ninh, nhưng không biết sau này có về bên này không.
Anh định tìm ở vùng lân cận nhưng không tìm được, đành về Nam Ninh ôm cây đợi thỏ. Cách tháng sáu còn hai tháng nữa, nhất định khi đó cô sẽ về thăm Lôi Nghị. Tìm được rồi, sẽ hỏi cô có đồng ý bắt đầu lại không.
Lỡ như cô không muốn...
Triệu Tấn Dương lại dốc bia vào miệng tu ừng ực, vuốt mái tóc đầu đinh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ ba lần.
"Có ai ở nhà không?"
Rồi lại vang lên ba tiếng, "Có người ở đó không? Trên phường đến kiểm tra dân số thường trú."
Triệu Tấn Dương đặt lon bia xuống, thấp giọng lại gần. Mở cửa nhưng không mở dây xích.
Bên ngoài là một người đàn ông bận sơ mi trắng quần tây đen, ôm một chồng tài liệu, nhìn anh qua khe cửa.
"Làm phiền anh mở cửa, tôi là người trong phường, đến ghi tên dân số."
Dây xích vừa được tháo xuống, tên đàn ông đạp văng cánh cửa, bổ nhào đến Triệu Tấn Dương, trong tay nhảy đâu ra một con dao dăm sáng bóng.
May mà Triệu Tấn Dương sớm để ý, lắc mình tránh được chiêu đầu.
"Mẹ kiếp mày là ai?"
Tên đàn ông không đáp, mũi dao chuyển hướng, bổ xuống mặt Triệu Tấn Dương.
Trong phòng trống trọi không có vật dụng, không có vũ khí gì trong tay, Triệu Tấn Dương linh hoạt tránh trái né phải, lùi đến bên mép giường, lần lữa không để đối phương lại gần người. Anh cúi thấp người, quét ngang một cái, nhân lúc đối phương nhảy lên tránh thì trở tay kéo lấy rèm cửa, soạt một tiếng phủ lên người hắn ta, rồi không dừng lại một giây nào, anh lập tức đá vào bụng hắn.
Tên đàn ông gập bụng rên la, vén rèm cửa ra, Triệu Tấn Dương nhân lúc hắn ngóc đầu lên, lập tức tung cú đấm vào cằm hắn, ngồi trên người dùng tay khóa cổ, một tay bổ xuống cánh tay hắn làm rớt dao găm, mũi chân xỉa một phát, thanh dao găm bị đá bay ra ngoài hành lang.
Triệu Tấn Dương đè hắn ta nằm bẹp dí dưới đất, hai tay trói gô, đầu gối đè lên sau lưng hắn.
"Mẹ nó ai sai mày đến?!"
Tên kia như cá nằm trên bờ, liều chết giãy giụa, nhưng chỉ phí sức mà thôi.
Triệu Tấn Dương không nới lỏng tay, túm chặt lấy tóc hắn, cặp mắt hắn ta lồi lên như cá chết.
"Nói!"
Tên đàn ông cắn chặt răng, cái vẻ dù chết cũng không phục vừa hay cho anh chỗ phát tiết bao bực bội dồn nén trong nửa năm qua. Đột nhiên tay ấn xuống, trán hắn ta đập xuống sàn nhà sưng vù lên, hơn nữa cả sống mũi cũng gặp họa.
"Không nói đúng không, không nói thì để ông đây từ từ chơi với mày. Chơi đến mức mày khô máu thì thôi."
Dứt lời, lại một tiếng cộp vang lên.
"Điện thoại..." Máu mũi chảy xuống đến khóe miệng, khổ sở lại dữ dằn.
Nghiêng tai lắng nghe, trong túi quần hắn phát ra tiếng ù ù.
"Ngoan ngoãn vào!"
Triệu Tấn Dương lại lôi tóc hắn, nhưng hắn lại khá cứng, cắn răng nuốt bụm máu xuống. Triệu Tấn Dương đưa tay ra lấy điện thoại.
Một cuộc gọi tới không hiển thị tên.
"Mày nghe, tìm mày đấy."
Triệu Tấn Dương do dự, rồi bấm nút trả lời.
Đầu dây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.
"A Dương?"
Như đang leo núi vượt sông trong màn đêm, chợt trước mắt thoáng hiện lên ánh đèn, mắt Triệu Tấn Dương sáng rực lên.
"Không nhận ra giọng anh sao?"
"... Anh Kình."
Đầu dây bật cười, "Anh đã nói trong vòng mười phút, nhất định người nhận điện thoại là cậu. Tên tiểu tử kia cứ khăng khăng không tin, không tin thì thôi, anh để cho nó thử."
Triệu Tấn Dương cúi đầu nhìn tên đàn ông dưới người.
"Ha ha, cậu không đánh tàn phế hay đánh chết người đấy chứ? nếu còn chưa chết thì phiền cậu đưa nó về đây. Con nít không hiểu chuyện."
Triệu Tấn Dương thả hắn ta ra, trả lại điện thoại, tên đàn ông lau máu qua loa, tức giận nhận lấy.
Triệu Tấn Dương lại nhặt dao lên, nhưng tự cầm lấy.
"Thứ này rơi xuống đất bẩn rồi, lát nữa sau sạch trả lại anh."
Tên đàn ông giận dữ trừng mắt với anh, rồi đi ra ngoài trước. Triệu Tấn Dương với lấy chiếc sơ mi vắt lên khuỷu tay, đậy dao găm lại.
Lúc đi xuống cầu thang, Triệu Tấn Dương lén phá điện thoại ở trong áo sơ mi, ra đến tầng một liền ném vào thùng rác, lúc ra khỏi cổng, lập tức bắn thẻ sim điện thoại đến hố nền móng ở đối diện.
Một chiếc Toyota màu đen bá đạo dừng ngoài cửa khu thôn Thành Trung, thân xe sạch bong kin kít.
Tên đàn ông mở cửa sau cho Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương đưa tay ra, không dấu vết trả lại con dao cho hắn. Tên kia liếc mắt nhìn quanh, che giấu cất đi.
Ngồi đằng sau là một người đàn ông ngoài bốn mươi mặc âu phục trắng phau, thậm chí đến áo may ô và giày da cũng là màu trắng. Người đàn ông tháo kính râm xuống, ánh mắt sắc bén, nhếch môi cười với anh.
"A Dương, đã lâu không gặp."
Cổ Triệu Tấn Dương căng ra, "Anh Kình."
"Lại đây, ngồi đi." Lư Kình vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
"Anh Kình, anh có gì thì cứ nói thẳng ở đây đi, cũng không làm chậm trễ thì giờ của anh."
Ngoài Lư Kình và tên đàn ông đi trước, trong xe còn có một tài xế. Tài xế nghe thế liền quay đầu sang, tai bấm đầy khuyên nhìn chăm chú, quẳng đến cái nhìn không biết phải trái.
"Vẫn còn giận anh đấy à A Dương? Lúc trước để cậu đi "bạo chó" là do anh thiếu cân nhắc, sau đó cậu mất tích, coi như anh gãy một cánh tay, cuộc sống cũng thật không dễ dàng gì."
Triệu Tấn Dương như bị im lặng chi phối.
Lư Kình không có chút nổi nóng, cười cười đầy vẻ thân thiết: "Đến đây, lên ngồi rồi nói chuyện, đứng ngoài phơi nắng cháy đấy."
Triệu Tấn Dương hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn ngồi lên xe.
Xe từ từ lăn bánh về phía trước.
Tên bấm tai nói: "Anh Kình, vẫn phòng bếp xưa hả?"
"Đổi nơi khác đi, ổ của Thái Tam không an toàn."
"Vâng."
Lư Kình nghiêng người, khuỷu tay chạm vào lưng ghế. Cảm xúc ẩn dưới nụ cười vương màu sương gió của thời gian ấy, khiến ai cũng cho rằng gã ta trời sinh có tướng từ bi.
"Thái Tam, cậu đã gặp rồi đấy."
Triệu Tấn Dương lưỡng lự gật đầu, vẫn để tâm đến hai người ngồi phía trước.
"Anh để cậu ta vào trong xem xét chọn người mới, người đầu tiên cậu ta đề cử chính là cậu. Rồi tôi hỏi thăm vài chỗ, không ngờ đúng là cậu. Cậu nói xem có trùng hợp không."
"Ừm."
"Trước đây cậu ở bên anh hai năm, mãi vẫn không tìm được dịp tốt để hai người gặp mặt một lần, thật là đáng tiếc."
"Anh ba... Con người không tệ, lúc trong tù cũng rất quan tâm đến em."
Hiếm khi thấy Lư Kình nhướn mày, "Người thì không thế, chỉ là quá thẳng." Chỉ vào đầu mình, " chỗ này không linh hoạt bằng cậu. Đánh nhau ầm ĩ thì được, chứ làm ăn lớn thì..." Hắn lắc đầu.
Lời khen của Lư Kình khiến Triệu Tấn Dương nảy sinh bất an, như đem anh đẩy đến một độ cao, vô hình đã gây thù chuốc oán cho anh, giống như hai người bất bình ngồi phía trước.
"Anh Kình quá lời rồi, em chưa từng làm vụ nào lớn cả, mấy chuyện đánh đấm cũng không mạnh bằng anh ba."
Lư Kình cười ngất, vỗ vai Triệu Tấn Dương.
"Đừng có khiêm tốn, anh nói cậu được là được. Ai dám nói chữ "không", đó chính là không cho anh mặt mũi."
Xe lái quanh vòng vo, chạy vào một nhà hàng tư nhân. Bước vào phòng bào trang trí xa hoa, Lư Kình gọi Triệu Tấn Dương đến ngồi cạnh gã ta, tên bấm tai và tên chảy máu mũi đứng ở cạnh cửa.
Lư Kình cảm thấy ánh mắt Triệu Tấn Dương hơi khựng, bèn cười nói: "Đừng để ý đến bọn nó, lần này hai ta ôn chuyện chút."
Đồ ăn dọn lên rất nhanh, Triệu Tấn Dương nói ít còn hơn cả động đũa.
"Chắc đồ ăn trong đấy không bằng được đâu, ăn nhiều vào."
Lư Kình ôn hòa như một người cha.
"Anh Kình, anh muốn gì thì cứ nói thẳng. Như thế này... không thoải mái."
Lư Kình gắp cho anh một khúc cá, "Đây là đồ Quảng đấy, mùi vị thanh đạm, nhưng cũng không thiếu mùi nên có, thích hợp dưỡng tính."
Triệu Tấn Dương chỉ nhấp một hớp rượu.
Lư Kình đặt đũa xuống, "A Dương, cũng phải hơn hai năm rồi chúng ta mới gặp lại."
"Hai năm bảy tháng."
"Thời gian qua cậu đi đâu thế, anh phái người đi tìm nhưng không tìm được, còn có người nói cậu chết rồi. Anh thật tức giận, bèn sai người đánh tên mỏ quạ kia một trận."
Triệu Tấn Dương cười nhạt, "Em có thể đi đâu được chứ, bị giam cai nghiện thôi."
Lư Kình dừng lại, như đang ngẫm nghĩ xem có phải thật không.
""Bạo chó" tên kia đúng là quá đáng, nhưng trước kia cậu lại vì một thằng anh em cứng đầu cứng cổ, không biết đã bao nhiêu năm không gặp, giờ muốn đi cùng đường với nó, cậu xem có đáng không?"
"Anh em chính là anh em, người em đã quen thì bao nhiêu năm cũng sẽ không đổi, trừ khi cậu ấy phản bội em."
"Được lắm——" Lư Kình lại cười ha ha, "Anh ưng nhất là cái nghĩa khí này của cậu." Gã cười cười, nửa nghiêm túc nói: "A Dương, cậu có nghĩ đến việc quay lại không?"
Triệu Tấn Dương giương mắt nhìn gã ta.
"Quay lại bên anh, trả lại cánh tay cụt cho anh." Lư Kình gõ lên cánh tay phải rắn chắc của gã, "Giống như xưa vậy."
Triệu Tấn Dương làm bộ chần chừ, rót liên tiếp mấy ly rượu.
"Anh Kình, cám ơn anh đã khen, nhưng hồi trước em rút lui thế nào, anh là người rõ nhất. Hơn nữa dù anh làm chuyện kia, nhưng xưa nay không đề nghị anh em bên cạnh phải đụng đến nó, nói đụng vào rồi đầu sẽ không còn nhanh nhẹn." Triệu Tấn Dương chế giễu, "Em là người có vết nhơ, anh không sợ..."
"Dĩ nhiên anh biết thứ kia nguy hiểm thế nào, nhưng chỗ này của tên tiểu tử cậu lại rất mạnh..." Lư Kình cười chọc chọc vào vị trí quả tim Triệu Tấn Dương, "Anh tin cậu, đồng ý cho cậu thêm một cơ hội nữa."
Triệu Tấn Dương gãi cằm, "Hơn nữa em mới ra, dù không sợ ngồi tù nhưng quả thật mùi vị bên trong không dễ chịu chút nào."
"A Dương, cậu nghĩ sai rồi. Sở dĩ cậu lại vào đấy, là vì không có ai che chở cho cậu. Hiểu không?"
"Như chúng ta đây, ngày nào mà không đánh nhau chảy máu, thậm chí là giết người. Nhưng có mấy ai sẽ vì chuyện này mà vào? Không có, một kẻ cũng không."
Triệu Tấn Dương phỏng đoán, rồi cả gan nói: "Vậy anh ba..."
"Thái Tam?" Lư Kình cười ha hả như cười nhạo, "A Dương, trẻ nhỏ không nghe lời mới phải chịu đi ăn cơm nhà nước. Còn người như cậu, không cần."
Triệu Tấn Dương đứng lên, khúc cá Lư Kình gắp cho anh vẫn nằm nguyên trên bát cơm.
"Anh Kình, cám ơn anh vì bữa cơm này, là bữa ăn ngon nhất trong nửa năm qua. Hảo ý của anh, em xin toàn tâm toàn ý nhận. Em chỉ sợ vô tình ngày nào đó, phải quay về ăn cải trắng với anh ba mất."
Triệu Tấn Dương đi ra cạnh cửa, lại bị hai người kia giơ tay ra cản lại.
Lư Kình từ tốn nói: "A Dương, do cậu vừa mới ra, còn phải làm quen, anh không ép cậu quyết định ngay lúc này. Cậu nghĩ xong rồi thì có thể đến tìm anh." Rồi lại hất cằm với tên bấm tai, "Đinh Đinh, cho cậu ấy số điện thoại của mày."
Triệu Tấn Dương nói: "Em vừa ra ngoài, không có điện thoại."
Lư Kình nói: "Đinh Đinh, thế thì đưa điện thoại của cậu cho A Dương."
Tên bấm tai không biểu cảm đưa điện thoại của mình sang.
Triệu Tấn Dương không nhận.
Lư Kình cười, "Cậu ấy cao ngạo, sợ là coi khinh cái món rách rưới của mày rồi. A Dương, hay là để Đinh Đinh dẫn cậu đi mua cái mới?"
Lúc này Triệu Tấn Dương mới chịu lấy điện thoại.
Tên bấm tai bất đắc dĩ nhường đường.
Triệu Tấn Dương quay về phòng thuê. Ván bài dưới lầu vẫn chưa tan, Triệu Tấn Dương xúm đến xem một lúc, đúng lúc có một người bị thúc giục gọi về, Triệu Tấn Dương bèn thế chân.
Chủ nhà ngồi cạnh anh, điện thoại đặt tùy tiện trên bàn.
Triệu Tấn Dương không may lắm, thua mấy ván, đều vào túi chủ nhà cả.
Chủ nhà cười híp mắt xóc bài, Triệu Tấn Dương nói muốn mượn điện thoại của ông ta, của mình bị vợ lấy rồi, muốn gọi người đến đưa tiền giúp.
Chủ nhà tự đắc để anh cầm đi, còn không quên cười anh mấy câu xui xẻo, bị vợ quản nghiêm.
Triệu Tấn Dương đi ra bên ngoài, soạn tin nhắn gửi đi: Cá to đến cửa.
Rồi xóa sạch lịch sử ghi chép, lề mề một lúc mới đi vào.
Chủ nhà chế giễu nói: "Chơi tiếp không, hay là chờ người đến đưa tiền cứu mạng?"
Triệu Tấn Dương mặt dày, "Có thể nợ không? Nếu được thì làm tiếp."
Chủ nhà phát bài đã được xóc ra, "Ổ của cậu ở trên đó, tôi còn sợ cậu chạy à."
Làm tiếp mấy ván, Triệu Tấn Dương vơ của thắng về, phủi mông một cái rồi đi.
Khiến chủ nhà tức đến nỗi lệch cả râu.
Mấy ngày sau đó, Triệu Tấn Dương làm như không có gì, ngoài mua thuốc mua rượu ra, gần như không hề bước chân ra khỏi nhà, ngay đến ba bữa ăn cũng đều gọi ship về giải quyết, thời gian còn lại thì xuống tầng một đánh bài với đám chủ nhà, điện thoại tên xỏ khuyên cho cũng không có động tĩnh gì.
Tới ngày thứ tư, Triệu Tấn Dương gọi đến dãy số nằm đầu tiên trong danh bạ điện thoại.
"Anh Kình, em có ba điều kiện."
Bên kia như cười như không nói: "Cậu nói đi."
"Thứ nhất, em sẽ làm với anh, nhưng em không đụng đến thứ đó nữa."
"A Dương, cậu cũng biết đấy, bản thân anh cũng không đồng ý để người dưới hít thứ đó, người bị một công cụ kiếm tiền khống chế thần trí là người yếu nhất."
"Thứ hai, nếu có ai ép em hít ma túy lần nữa, em sẽ giết hắn." Triệu Tấn Dương hơi dừng, "Cho dù người đó là kẻ thù hay là bạn của anh."
"Hoặc là anh, đúng không?"
"Thứ ba, em muốn dẫn anh em cùng đi."
"Cậu đừng nói với anh, chính là cái người cản dao thay cậu kia đấy nhé?"
Triệu Tấn Dương im lặng.
Qua một lúc lâu, Lư Kình cười khùng khục nói tiếp: "A Dương, anh dám nuôi một con cọp như cậu, lại còn sợ có thêm một con thỏ trắng nữa à?"
"... Cám ơn anh Kình."
Triệu Tấn Dương như nhìn thấy Lư Kình ở bên kia giang rộng hai tay, như ôm lấy trời đất: "A Dương, hoan nghênh quay về."
Những ngày tiếp theo, Hứa Liên Nhã không có lấy một giây phút nhàn rỗi. Ngoài chứng biếng ăn ra thì cô không khó chịu gì lắm, biết học nghiên cứu và thi công chức không phải chuyện đùa, thế là cô chạy đến vùng khác tham gia mấy hội thảo y học.
Tình cờ gặp được đàn chị quen nhau ngày xưa trong hội thảo, biết hiện tại Hứa Liên Nhã thất nghiệp, bèn mời Hứa Liên Nhã đến bệnh viện thú y của cô ấy. Hứa Liên Nhã mượn cớ từ chối, nhưng trong bụng lại lấy làm tiếc.
Điều này chỉ mới là khởi đầu. Cuộc sống về sau, cô sẽ còn vì lựa chọn này mà mất đi rất nhiều cơ hội. Từ lúc bụng càng ngày càng nhô cao, Hứa Liên Nhã cũng dần đón nhận sự thật này.
Đến khi Hứa Liên Nhã thật sự nghỉ ngơi thì đã vào tháng mười hai, Lĩnh Nam đã bắt đầu mùa đông ẩm ướt, Hứa Liên Nhã siết áo khoác miễn cưỡng che kín bụng nhô lên, thỉnh thoảng thai nhi lại đá động, để cô nếm trải hoang mang cùng mới lạ khi làm mẹ.
Cuối tuần hôm đó, Hà Duệ gọi điện đến nói muốn chơi với mèo, còn nhấn mạnh là chỉ có mỗi cậu thôi. Hứa Liên Nhã dở khóc dở cười vì lời thanh minh của cậu, cười nói muốn tới thì cứ tới đi.
Một trận gió lạnh theo Hà Duệ vào cửa, rồi nhanh chóng bị hơi nóng do cậu thở hổn hển thay thế. Hứa Liên Nhã nhìn một hộp sữa bò trong tay cậu, "Có nặng không?"
"Không ạ." Hà Duệ để lộ hàm răng hổ nhỏ, rồi đặt sữa bò và chiếc túi in chữ Hiệu Sách Tân Hoa lên ghế, "Bố bảo em mang tới."
Hứa Liên Nhã gật đầu, "Mới từ hiệu sách về đấy à."
Trên mặt Hà Duệ thoáng vẻ hoảng hốt, bấm miệng túi lại, "Vâng..."
Hứa Liên Nhã cười, "Chị không nhìn ra em đấy, mua sách gì thế?"
Hà Duệ gãi đầu, "Cũng không có gì ạ..." Rồi bắt đầu nhìn đông nhìn tây, "Mèo đâu rồi chị?" Trong miệng phát ra tiếng meo meo gọi tên Hỉ Thước.
Hỉ Thước ló đầu ra từ dưới đáy giường, Hà Duệ không chê nền lạnh, nhoài người nằm xuống sán đối mặt với nó.
"Em đến một mình à?"
"Vâng, bắt xe bus đến."
"Nhà có khỏe không."
"Cũng bình thường ạ."
Với một đứa bé vừa lên cấp hai, thì rõ ràng chơi với mèo vui hơn trò chuyện việc nhà nhiều, thế là đề tài nhanh chóng kết thúc.
Hà Duệ ôm mèo chơi một lúc, sau đó vỗ lông mèo trên người, nói: "Em phải về rồi chị, em còn có hẹn với bạn."
Hứa Liên Nhã đành nói được.
"Tự em xuống được rồi." Gió ngoài hành lang khiến cậu rụt đầu, "Lạnh quá, chị cứ ở trong nhà đi."
Hà Duệ đút tay vào túi đi xuống lầu.
Hứa Liên Nhã quay vào phòng, chiếc túi in chữ Hiệu Sách Tân Hoa đập ngay vào mắt. Thầm giật mình trong bụng, cô cầm túi đỡ cầu tháng bước nhanh xuống lầu.
"Hà Duệ —— "
Hứa Liên Nhã xuống đến tầng một thì cậu bé đã cách cô một làn đường.
Giơ cao túi lên, "Sách của em —— "
Cậu bé nghe thấy rõ, ngoái đầu lại cười với cô, làm động tác vẫy tay đầy tự nhiên.
Hà Duệ chui vào ghế phụ trên chiếc xe con, cửa kính xe dần nâng lên, một người phụ nữ trung niên đeo kính mác khẽ nhếch cằm, giống như không nghe thấy động tĩnh bên này, bình tĩnh quay đầu xe lại, chạy ra khỏi tiểu khu.
Hứa Liên Nhã thất thần đứng tại chỗ, rồi sau đó mở túi ra. Bên trong là mấy cuốn sách bị xơ mép giấy do lật xem nhiều lần, cô lấy ra một cuốn.
"Hướng Dẫn Mang Thai", nhìn lướt qua giống cuốn sách mười đồng một cuốn bán ngoài vỉa hè, có dán rất nhiều giấy nhắn, lật đại một trang ra, phía trên chằng chịt nào là màu đỏ highlight, nào là đường gạch xóa bỏ, bên những khoảng trống còn viết ghi chép rõ ràng.
Một cuốn nữa, "Bách Khoa Toàn Thư Đặt Tên Cho Con".
Những dòng những hàng rực rỡ màu sắc ở trước mắt dần mơ hồ.
Đợt phúc thẩm của Thái Tam sớm hơn Triệu Tấn Dương nhiều, đoán có lẽ thời gian ở lại không lâu, nên lại đến tìm Triệu Tấn Dương.
"Nghĩ đến đâu rồi?" Thái Tam hất cằm.
"Ừ?"
Thái Tam cười, "Đừng giả ngu nữa."
Thái Tam rất kiên nhẫn, khác hẳn ấn tượng của Triệu Tấn Dương về hắn lúc trước, gã nghiện ngập này khi cười híp mắt thì trông chẳng khác gì đám đàn ông bình thường, ai có thể liên tưởng hắn với huyết án nào chứ.
"Ừ, có lẽ tao sẽ rời khỏi cái chỗ khỉ gió này sớm hơn mày." Thái Tam lại nhìn bầu trời bị ngăn cách bên ngoài buồng giam, "Rời khỏi thôn này là không còn tiệm đó nữa."
Triệu Tấn Dương chế giễu thẳng thẳn, "Nói thì mày không thích, chứ bây giờ mày ở đây, thật sự không thấy lăn lộn với mày thì được tiền đồ vẻ vang trong sáng gì."
"Aiz——" Thái Tam lơ đễnh, "Cái lồng chim này mà cũng muốn nhốt được tao?"
Thái Tam nhổ một ngụm nước bọt, "Pi, ông đây mà phải cần thế à!" Rồi vỗ ngực, "Quang minh chính đại ra ngoài!"
Triệu Tấn Dương xì một tiếng, không khỏi lắc đầu.
"Lại không tin chứ gì!"
Triệu Tấn Dương nhún vai.
"Nói gì đây?"
Triệu Tấn Dương day huyệt thái dương, nói: "Cám ơn."
Hiển nhiên Thái Tam không tin là bị từ chối, mắt trừng lớn thành chuông đồng, "Thật sự không có hứng?"
Vẫn cứ cười, "Thật sự cám ơn."
"Ha! Thú vị đấy! Trước giờ ở ngoài đều là người khác không tìm ra tao, không ngờ vào đây lại còn có người tao không cầu được."
Triệu Tấn Dương đoán có lẽ đã động đến cơn thịnh nộ, bèn cẩn thận đi vòng qua họng súng, nói: "Là tao không có phúc này."
Thái Tam hừ mũi, "Đừng có giả vờ giả vịt, tao nói xong rồi, nếu ngày nào đó mày đổi ý, thì cứ đến..."
Thái Tam nói một địa danh, cái tên "phòng bếp xưa" khiến mí mắt Triệu Tấn Dương giật giật, hồi trước đã quá sơ ý, vào hang sói đi dạo một vòng mà còn không biết.
Thái Tam vừa cười vừa vỗ vai Triệu Tấn Dương. Triệu Tấn Dương khó dằn lòng mà liếc nhìn đầu vai, trước kia khi Lôi Nghị còn sống, cũng thường thích khích lệ anh như thế.
"Lỡ hôm nào tao đi ngang qua đó, không thấy được mày thì sao?"
Đang châm chọc thời gian thi hành án của hắn dài đây mà, Thái Tam nửa cười nửa không, đưa ngón tay ra điểm nhẹ trước mặt anh.
"Tên tiểu tử mày —— "
Đến chập tối, một tòa núi thịt trắng phau phau đi đến gần Triệu Tấn Dương trong làn hơi nước mịt mù.
Triệu Tấn Dương vắt khăn rồi khoác lên vai, làm ra vẻ đề phòng.
"Anh... Anh Dương."
Triệu Tấn Dương thả lỏng vai, cau mày.
Núi thịt nhát gan nhìn vào một góc, Thái Tam đang được đám chân tay hầu hạ, chà lưng, đấm bóp, thậm chí còn có người quỳ rạp làm ghế.
Thái Tam cười vung tay với hắn.
Núi thịt nhăn nhó nói: "Anh Dương, để... để em chà lưng cho anh."
Thái Tam bán mặt đến mức này, Triệu Tấn Dương cũng không nhận ý tốt của hắn, sợ chọc giận chó sói.
Nhìn lướt qua núi thịt, tỏ vẻ chê ghét, "Tắm sạch rồi? Đừng lây ngứa sang tao."
Núi thịt gật đầu như chày gõ cồng.
"Còn dám giở trò thì ông đây giết mày!"
Chày gõ công lập tức biến thành trống bỏi.
Triệu Tấn Dương lại liếc Thái Tam ở bên cạnh, từ từ đưa lưng cho núi thịt.
Đến ngày Triệu Tấn Dương bị phỏng vấn, Quách Dược móc nối quan hệ, tranh thủ được mười phút gặp mặt.
"Đa xác nhận, không có vấn đề." Triệu Tấn Dương dửng dưng với bản án sắp được tuyên, ung dung nói: "Thậm chí hắn còn muốn kéo tôi vào nhóm."
Quách Dược bất ngờ, "Thật ư?"
"Ừ."
"Cậu đồng ý?"
"Nói bậy gì thế, đương nhiên không."
Quách Dược nắm tay đấm mạnh vào lòng bàn tay còn lại.
Triệu Tấn Dương thấy tình thế không ổn, vội nói: "Chuyện gì thế?"
"Sao cậu không thuận nước đẩy thuyển, không phải đúng lúc mượn tên Thái Tam làm bàn đạp để nhảy đến chỗ Lư Kính à?"
Triệu Tấn Dương cũng vô cùng ngạc nhiên, "Kế hoạch lúc đầu không có phần này."
"Hồi trước cũng không ngờ lòng Thái Tam lại lớn như thế, vậy mà còn muốn kéo cậu vào." Quách Dược khá bất mãn trước phản ứng của anh, "Phải linh hoạt ứng biến chứ."
Chần chừ và dò xét luân phiên qua lại trong ánh mắt của hai người đàn ông, im lặng như nén lại không gian, làm bầu không khí trở nên ngột ngạt.
"Thời gian không nhiều, có gì thì nói thẳng đi." Triệu Tấn Dương cũng đoán sơ được mấy phần, sờ cằm lún phún râu.
"Có còn đinh đổi ý, đồng ý với Thái Tam không?"
"Hắn cho tôi một địa chỉ, bảo sau này rời khỏi đây thì cân nhắc lại."
Quách Dược bật thốt: "Cậu được lắm!"
"Bớt nhảm đi."
"Thế này đi, cậu cứ diễn trò lừa tiếp đi, tranh thủ lăn lộn với Thái Tam cho quen. Nói không chừng có thể thông qua gã Thái Tam này mà đưa tin của cậu đến Lư Kính đấy, không phải chúng ta vẫn đang mải tìm cơ hội để cậu quay về sao. Dĩ nhiên sau khi có phán quyết thì chưa chắc cậu ở cùng ngục giam với hắn..."
Quách Dược lại cân nhắc, "Đây chẳng qua chỉ là ý của tôi, vẫn chưa hỏi ý cậu, hơn nữa cũng phải xin phép đơn vị đã."
Triệu Tấn Dương dừng sờ cằm.
Anh còn có thể có ý kiến ư. Rõ ràng đây là con đường nhanh gọn nhất, đáng để thử một lần.
Chỉ là Triệu Tấn Dương có chút cảm khái trước cõi lòng đổi thay.
Anh của trước kia không bao giờ chùn bước vì đạo nghĩa, cho dù trước mặt không có đường thì anh cũng phải tự mình tạo ra đường. Nhưng bây giờ vô số lối đi bày ra đó, mà anh lại nảy sinh ý nghĩ chùn bước.
Anh muốn được tự do, anh muốn đi tìm cô.
"A Dương?"
Quách Dược gọi Triệu Tấn Dương quay về từ dòng suy nghĩ lệch hướng.
Anh khó mà nói "không" được.
Lúc trẻ trôi nổi lưu lạc nay đây mai đó vì khí khái đàn ông, nhưng gần đây càng lúc càng có ý muốn được yên thân. Triệu Tấn Dương đã đến cái tuổi đàn ông tam thập nhi lập, anh rất rõ ý nghĩ này đến không phải vì tuổi tác, mà là vì đã gặp được người khiến anh muốn dừng chân.
( tuổi lập thân, lập nghiệp.)
Chia tay trước đó không cảm thấy chân thật, vì thực chất anh và cô chung sống cũng không có nhiều thay đổi lớn lắm, dù cô là người nói chia tay, anh vẫn có thể quay về tìm cô, cô cũng không né tránh.
Mà giờ đây, cơ hội gặp nhau càng lúc càng mong manh, anh mới thật sự thấu rõ cảm giác đau đớn tim gan.
Nếu như có thể, ai mà không muốn chăm sóc vợ con cùng yên bình hết quãng đời còn lại chứ.
Lôi Nghị đã từng nói, cái chuyện vô tích sự này cũng chỉ có người như bọn họ mới làm, chứ người khác không làm được.
Bọn họ là những người gì? Là bèo nước không vướng không bận, gió thổi mưa rơi, bất cứ lúc nào cũng có thể trôi nổi. Bản thân Lôi Nghị cũng ly hôn khi đã trung niên, bạn gái mối tình đầu của Quách Dược bị ma túy hại chết, Thẩm Băng Khê lớn lên từ cô nhi viện, Triệu Tấn Dương là con trai của cảnh sát truy bắt ma túy đã hy sinh, đều là những người nằm tận cùng dưới đáy xã hội, không có lấy gốc rễ.
Người khác chỉ toàn biết mưu tính đến hàm cấp, ổn định và thể diện trong cái hệ thống cảnh sát này mà thôi.
Lôi Nghị nói: "Cậu có thể trông cậy vào con trai cục trưởng sẽ bình tĩnh hút thuốc khoác lác trước mặt đại ca xã hội đen à?"
Tay Triệu Tấn Dương nắm chặt thành đấm, thậm chí còn bất giác cắn chặt lấy.
Luật sư trông chừng gõ cửa, nhắc nhở: "Nhanh lên đi, còn ba phút nữa, phải đi rồi."
Triệu Tấn Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, nói: "Anh về xin phép với cấp trên đi. Nhưng chuyện này cần phải xác nhận trong vòng một tuần, không thể chờ mãi được, nếu qua lâu mà không thấy hiệu quả, chúng ta sẽ phải đổi phương án. Cứ tạm định vậy đi... Ngày tôi ra tù còn một tháng nữa."
Quách Dược gật đầu.
"Nhưng tôi sẽ không chủ động tìm Thái Tam."
Quách Dược mở to mắt.
"Tôi sẽ nghĩ cách để Thái Tam hoặc Lư Kình đến tìm tôi, nếu quá chủ động thì không khác gì chứng minh liều lĩnh có mục đích khác."
Hiếm khi thấy Quách Dược lộ vẻ tán thưởng, "Được."
Triệu Tấn Dương dừng một giây rồi lại nói: "Nếu như cấp trên đồng ý, thì anh hãy giúp tôi một việc..."
"Cậu nói đi."
Triệu Tấn Dương gãi đầu, tóc lâu mọc chích chích vào tay, "Anh tìm người giúp tôi... Bạn gái tôi... Bạn gái cũ, con gái lão đại..."
"... Tôi biết rồi." Quách Dược gật đầu, "Tôi cũng gặp rồi."
"Chúng tôi cãi nhau, cô ấy tránh tôi." Lần đầu tiên nhắc đến chuyện riêng tư với Quách Dược, Triệu Tấn Dương khó kìm lòng được mà liếm môi, "Cô ấy không ở chỗ cũ nữa, anh... giúp tôi tìm cô ấy với."
"Được... Tìm được rồi, có muốn tôi chuyển lời gì không?"
"Không cần!" Triệu Tấn Dương vội nói, "Đừng để cô ấy biết tôi ở đâu, cũng đừng để cho cô ấy biết là tôi tìm cô ấy. Tôi chỉ muốn biết bây giờ cô ấy ở đông, có an toàn hay không là được rồi. Đừng làm phiền đến cô ấy..."
Quách Dược cũng cảm thấy hơi khó xử trong chuyện trai gái sống chung, "... Được."
"Nếu anh không tiện thì bảo chị Thủy giúp tôi."
"... Được."
"Nếu không tìm được thì thôi, đừng phô trương quá, cũng đừng quấy nhiễu."
Triệu Tấn Dương lại một lần nữa phát hiện mình chưa bao giờ xứng với chức danh bạn trai, anh không biết bất kỳ một người bạn nào của cô, lại càng không tiếp xúc đến đám bạn của cô, cũng không biết những nơi cô thích đi là đâu. Cho nên khi cô bắt đầu trốn anh, tiếp điểm duy nhất giữa hai thế giới của bọn họ liền đứt gãy.
"..."
Triệu Tấn Dương bàn giao xong xuôi, ngồi dựa ra ghế như giảm bớt áp lực.
Luật sư lại đến giục lần nữa.
Triệu Tấn Dương nói: "Tôi về đây."
Quách Dược vẫn là câu chữ đó, "Được."
Đợi Triệu Tấn Dương ra khỏi cửa, bỗng Quách Dược gọi với anh lại.
"Tôi chờ cậu ra ngoài!"
"..."
Vẻ mặt Triệu Tấn Dương vừa kinh sợ vừa căm hận, "Ngứa da chờ ông đây ra ngoài đánh anh à?"
Nụ cười ăn ý đã lâu không thấy đồng thời xuất hiện trên mặt hai người đàn ông, như sau màn mây đen chiếu xuống hai tia nắng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hứa Liên Nhã cũng không quá để ý đến thì giờ, cứ đúng giờ là đi khám thai, chuẩn bị khóa trình sinh con, học kiến thức chuyên ngành và cũng nhân tiện lưu ý đến cơ hội đi làm, rồi lại chuẩn bị những đồ chờ sinh, cứ dần dần như thế cho đến tháng tư năm sau.
Nước ối bị vỡ, bất đắc dĩ phải mổ bụng.
Trẻ vừa sinh đỏ hỏn nhăn nhúm cả người, giống như cục thịt vừa được lấy ra khi xé túi chân không, bập môi xấu xí, đến gặm cũng chẳng muốn.
Hứa Đồng thuần thục ôm đứa trẻ, trên mặt là vẻ yêu thương của bà ngoại, hỏi: "Đặt tên gì đây?"
Hứa Liên Nhã nói ra ba chữ.
Bên kia cau mày, "Sao lại đặt cái tên này? Cứng quá."
"... Dễ nhớ."
Đứa bé này cũng giống vết sẹo trên bụng, kể từ đây khắc sâu vào cuộc đời của Hứa Liên Nhã.
***
Hơn sáu trăm km về phía đông, giống như mặt trời rực rỡ trong tháng tư, bước ra khỏi cánh cửa sắt nặng nề là người đàn ông mặt không biểu cảm.
Tóc Triệu Tấn Dương lại ngắn hơn, lởm chởm như bàn chải. Tay anh không xòe ra, chỉ có tràng hạt ở cổ tay là khẽ rung lắc. Sau lưng là bức tường cao được quấn lưới sắt bao quanh, anh không quay đầu lại mà chăm chăm đi về phía trước.
Môi trường địa lý ở đảo biệt lập được trời ưu đãi đã trở thành ngục giam lý tưởng nhất, con đường này dài đằng đẵng như không có điểm cuối, bốn phía trống trải lại buồn tẻ.
Triệu Tấn Dương đi rất lâu mới đến nhà máy xi măng, thấy có mấy người, da gáy phơi nắng nóng bỏng rát, đã hơn nửa năm chưa từng phơi nắng lâu như thế, chính là mùi vị tư do mà người bên trong bức tường cao vút kia gọi.
Dọc theo cầu xuống đảo, đi đến trạm xe bus, một chiếc xe bám đầy bùn đất như dấu vết nôn mửa dừng lại trước mắt, có mấy người nom là công nhân đi xuống, Triệu Tấn Dương thì đi lên.
Kiểu tóc của anh làm mấy người nghĩ nhiều, tò mò nhìn thêm vài lần. Triệu Tấn Dương chỉ mãi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơn nửa năm không hề đón tiếp vị khách đặc biệt nào đến thăm, lại ở khác ngục giam với Thái Tam, Triệu Tấn Dương biết, có lẽ nhiệm vụ đã thất bại rồi. Nói ra thật châm chọc, tương đương với việc anh trốn nửa năm, không có chút tiến triển.
Đến trạm xe bus đổi chuyến xe khác, lúc này mới từ từ đi vào thành phố quen thuộc.
Triệu Tấn Dương quay về căn phòng nhỏ hồi trước đã thuê, vừa hay chủ nhà đang đánh bài ở tầng một, ló đầu ra nhìn anh, bị dọa giật mình.
Anh ngồi xuống trước cửa sổ lộng gió, bật mở một lon bia lạnh vừa mua về, rồi lại lấy thuốc lá ra rít một hơi.
Đây cũng là mùi vị của tự do. Anh tự cười.
Gửi tin đến đơn vị, báo cho mọi người biết mình đã yên ổn ra tù, rồi sự chú ý lại quay về lon bia.
Còn một tháng, lúc trước đã ấn định xong thời hạn, tin tức đã thả ra ngoài, nhưng lại không có ai tìm đến, vất bỏ con đường này.
Đã rất lâu rồi Triệu Tấn Dương không dám nghĩ đến những chuyện tương lai xa, một tháng như thế, anh đoán có thể kế hoạch sẽ tạm dừng, thế là thanh chắn nào đó trong đầu ầm ầm mở ra.
Anh muốn đi tìm cô.
Bảy tháng, đây vốn là hồi chia tay hoàn mỹ, đỡ phải dây dưa, cho dù không bỏ cũng bị một dao chặt phứt thành hai đoạn.
Quách Dược và Thẩm Băng Khê giúp anh hỏi thăm được Hứa Liên Nhã đã về Nam Ninh, nhưng không biết sau này có về bên này không.
Anh định tìm ở vùng lân cận nhưng không tìm được, đành về Nam Ninh ôm cây đợi thỏ. Cách tháng sáu còn hai tháng nữa, nhất định khi đó cô sẽ về thăm Lôi Nghị. Tìm được rồi, sẽ hỏi cô có đồng ý bắt đầu lại không.
Lỡ như cô không muốn...
Triệu Tấn Dương lại dốc bia vào miệng tu ừng ực, vuốt mái tóc đầu đinh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ ba lần.
"Có ai ở nhà không?"
Rồi lại vang lên ba tiếng, "Có người ở đó không? Trên phường đến kiểm tra dân số thường trú."
Triệu Tấn Dương đặt lon bia xuống, thấp giọng lại gần. Mở cửa nhưng không mở dây xích.
Bên ngoài là một người đàn ông bận sơ mi trắng quần tây đen, ôm một chồng tài liệu, nhìn anh qua khe cửa.
"Làm phiền anh mở cửa, tôi là người trong phường, đến ghi tên dân số."
Dây xích vừa được tháo xuống, tên đàn ông đạp văng cánh cửa, bổ nhào đến Triệu Tấn Dương, trong tay nhảy đâu ra một con dao dăm sáng bóng.
May mà Triệu Tấn Dương sớm để ý, lắc mình tránh được chiêu đầu.
"Mẹ kiếp mày là ai?"
Tên đàn ông không đáp, mũi dao chuyển hướng, bổ xuống mặt Triệu Tấn Dương.
Trong phòng trống trọi không có vật dụng, không có vũ khí gì trong tay, Triệu Tấn Dương linh hoạt tránh trái né phải, lùi đến bên mép giường, lần lữa không để đối phương lại gần người. Anh cúi thấp người, quét ngang một cái, nhân lúc đối phương nhảy lên tránh thì trở tay kéo lấy rèm cửa, soạt một tiếng phủ lên người hắn ta, rồi không dừng lại một giây nào, anh lập tức đá vào bụng hắn.
Tên đàn ông gập bụng rên la, vén rèm cửa ra, Triệu Tấn Dương nhân lúc hắn ngóc đầu lên, lập tức tung cú đấm vào cằm hắn, ngồi trên người dùng tay khóa cổ, một tay bổ xuống cánh tay hắn làm rớt dao găm, mũi chân xỉa một phát, thanh dao găm bị đá bay ra ngoài hành lang.
Triệu Tấn Dương đè hắn ta nằm bẹp dí dưới đất, hai tay trói gô, đầu gối đè lên sau lưng hắn.
"Mẹ nó ai sai mày đến?!"
Tên kia như cá nằm trên bờ, liều chết giãy giụa, nhưng chỉ phí sức mà thôi.
Triệu Tấn Dương không nới lỏng tay, túm chặt lấy tóc hắn, cặp mắt hắn ta lồi lên như cá chết.
"Nói!"
Tên đàn ông cắn chặt răng, cái vẻ dù chết cũng không phục vừa hay cho anh chỗ phát tiết bao bực bội dồn nén trong nửa năm qua. Đột nhiên tay ấn xuống, trán hắn ta đập xuống sàn nhà sưng vù lên, hơn nữa cả sống mũi cũng gặp họa.
"Không nói đúng không, không nói thì để ông đây từ từ chơi với mày. Chơi đến mức mày khô máu thì thôi."
Dứt lời, lại một tiếng cộp vang lên.
"Điện thoại..." Máu mũi chảy xuống đến khóe miệng, khổ sở lại dữ dằn.
Nghiêng tai lắng nghe, trong túi quần hắn phát ra tiếng ù ù.
"Ngoan ngoãn vào!"
Triệu Tấn Dương lại lôi tóc hắn, nhưng hắn lại khá cứng, cắn răng nuốt bụm máu xuống. Triệu Tấn Dương đưa tay ra lấy điện thoại.
Một cuộc gọi tới không hiển thị tên.
"Mày nghe, tìm mày đấy."
Triệu Tấn Dương do dự, rồi bấm nút trả lời.
Đầu dây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.
"A Dương?"
Như đang leo núi vượt sông trong màn đêm, chợt trước mắt thoáng hiện lên ánh đèn, mắt Triệu Tấn Dương sáng rực lên.
"Không nhận ra giọng anh sao?"
"... Anh Kình."
Đầu dây bật cười, "Anh đã nói trong vòng mười phút, nhất định người nhận điện thoại là cậu. Tên tiểu tử kia cứ khăng khăng không tin, không tin thì thôi, anh để cho nó thử."
Triệu Tấn Dương cúi đầu nhìn tên đàn ông dưới người.
"Ha ha, cậu không đánh tàn phế hay đánh chết người đấy chứ? nếu còn chưa chết thì phiền cậu đưa nó về đây. Con nít không hiểu chuyện."
Triệu Tấn Dương thả hắn ta ra, trả lại điện thoại, tên đàn ông lau máu qua loa, tức giận nhận lấy.
Triệu Tấn Dương lại nhặt dao lên, nhưng tự cầm lấy.
"Thứ này rơi xuống đất bẩn rồi, lát nữa sau sạch trả lại anh."
Tên đàn ông giận dữ trừng mắt với anh, rồi đi ra ngoài trước. Triệu Tấn Dương với lấy chiếc sơ mi vắt lên khuỷu tay, đậy dao găm lại.
Lúc đi xuống cầu thang, Triệu Tấn Dương lén phá điện thoại ở trong áo sơ mi, ra đến tầng một liền ném vào thùng rác, lúc ra khỏi cổng, lập tức bắn thẻ sim điện thoại đến hố nền móng ở đối diện.
Một chiếc Toyota màu đen bá đạo dừng ngoài cửa khu thôn Thành Trung, thân xe sạch bong kin kít.
Tên đàn ông mở cửa sau cho Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương đưa tay ra, không dấu vết trả lại con dao cho hắn. Tên kia liếc mắt nhìn quanh, che giấu cất đi.
Ngồi đằng sau là một người đàn ông ngoài bốn mươi mặc âu phục trắng phau, thậm chí đến áo may ô và giày da cũng là màu trắng. Người đàn ông tháo kính râm xuống, ánh mắt sắc bén, nhếch môi cười với anh.
"A Dương, đã lâu không gặp."
Cổ Triệu Tấn Dương căng ra, "Anh Kình."
"Lại đây, ngồi đi." Lư Kình vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
"Anh Kình, anh có gì thì cứ nói thẳng ở đây đi, cũng không làm chậm trễ thì giờ của anh."
Ngoài Lư Kình và tên đàn ông đi trước, trong xe còn có một tài xế. Tài xế nghe thế liền quay đầu sang, tai bấm đầy khuyên nhìn chăm chú, quẳng đến cái nhìn không biết phải trái.
"Vẫn còn giận anh đấy à A Dương? Lúc trước để cậu đi "bạo chó" là do anh thiếu cân nhắc, sau đó cậu mất tích, coi như anh gãy một cánh tay, cuộc sống cũng thật không dễ dàng gì."
Triệu Tấn Dương như bị im lặng chi phối.
Lư Kình không có chút nổi nóng, cười cười đầy vẻ thân thiết: "Đến đây, lên ngồi rồi nói chuyện, đứng ngoài phơi nắng cháy đấy."
Triệu Tấn Dương hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn ngồi lên xe.
Xe từ từ lăn bánh về phía trước.
Tên bấm tai nói: "Anh Kình, vẫn phòng bếp xưa hả?"
"Đổi nơi khác đi, ổ của Thái Tam không an toàn."
"Vâng."
Lư Kình nghiêng người, khuỷu tay chạm vào lưng ghế. Cảm xúc ẩn dưới nụ cười vương màu sương gió của thời gian ấy, khiến ai cũng cho rằng gã ta trời sinh có tướng từ bi.
"Thái Tam, cậu đã gặp rồi đấy."
Triệu Tấn Dương lưỡng lự gật đầu, vẫn để tâm đến hai người ngồi phía trước.
"Anh để cậu ta vào trong xem xét chọn người mới, người đầu tiên cậu ta đề cử chính là cậu. Rồi tôi hỏi thăm vài chỗ, không ngờ đúng là cậu. Cậu nói xem có trùng hợp không."
"Ừm."
"Trước đây cậu ở bên anh hai năm, mãi vẫn không tìm được dịp tốt để hai người gặp mặt một lần, thật là đáng tiếc."
"Anh ba... Con người không tệ, lúc trong tù cũng rất quan tâm đến em."
Hiếm khi thấy Lư Kình nhướn mày, "Người thì không thế, chỉ là quá thẳng." Chỉ vào đầu mình, " chỗ này không linh hoạt bằng cậu. Đánh nhau ầm ĩ thì được, chứ làm ăn lớn thì..." Hắn lắc đầu.
Lời khen của Lư Kình khiến Triệu Tấn Dương nảy sinh bất an, như đem anh đẩy đến một độ cao, vô hình đã gây thù chuốc oán cho anh, giống như hai người bất bình ngồi phía trước.
"Anh Kình quá lời rồi, em chưa từng làm vụ nào lớn cả, mấy chuyện đánh đấm cũng không mạnh bằng anh ba."
Lư Kình cười ngất, vỗ vai Triệu Tấn Dương.
"Đừng có khiêm tốn, anh nói cậu được là được. Ai dám nói chữ "không", đó chính là không cho anh mặt mũi."
Xe lái quanh vòng vo, chạy vào một nhà hàng tư nhân. Bước vào phòng bào trang trí xa hoa, Lư Kình gọi Triệu Tấn Dương đến ngồi cạnh gã ta, tên bấm tai và tên chảy máu mũi đứng ở cạnh cửa.
Lư Kình cảm thấy ánh mắt Triệu Tấn Dương hơi khựng, bèn cười nói: "Đừng để ý đến bọn nó, lần này hai ta ôn chuyện chút."
Đồ ăn dọn lên rất nhanh, Triệu Tấn Dương nói ít còn hơn cả động đũa.
"Chắc đồ ăn trong đấy không bằng được đâu, ăn nhiều vào."
Lư Kình ôn hòa như một người cha.
"Anh Kình, anh muốn gì thì cứ nói thẳng. Như thế này... không thoải mái."
Lư Kình gắp cho anh một khúc cá, "Đây là đồ Quảng đấy, mùi vị thanh đạm, nhưng cũng không thiếu mùi nên có, thích hợp dưỡng tính."
Triệu Tấn Dương chỉ nhấp một hớp rượu.
Lư Kình đặt đũa xuống, "A Dương, cũng phải hơn hai năm rồi chúng ta mới gặp lại."
"Hai năm bảy tháng."
"Thời gian qua cậu đi đâu thế, anh phái người đi tìm nhưng không tìm được, còn có người nói cậu chết rồi. Anh thật tức giận, bèn sai người đánh tên mỏ quạ kia một trận."
Triệu Tấn Dương cười nhạt, "Em có thể đi đâu được chứ, bị giam cai nghiện thôi."
Lư Kình dừng lại, như đang ngẫm nghĩ xem có phải thật không.
""Bạo chó" tên kia đúng là quá đáng, nhưng trước kia cậu lại vì một thằng anh em cứng đầu cứng cổ, không biết đã bao nhiêu năm không gặp, giờ muốn đi cùng đường với nó, cậu xem có đáng không?"
"Anh em chính là anh em, người em đã quen thì bao nhiêu năm cũng sẽ không đổi, trừ khi cậu ấy phản bội em."
"Được lắm——" Lư Kình lại cười ha ha, "Anh ưng nhất là cái nghĩa khí này của cậu." Gã cười cười, nửa nghiêm túc nói: "A Dương, cậu có nghĩ đến việc quay lại không?"
Triệu Tấn Dương giương mắt nhìn gã ta.
"Quay lại bên anh, trả lại cánh tay cụt cho anh." Lư Kình gõ lên cánh tay phải rắn chắc của gã, "Giống như xưa vậy."
Triệu Tấn Dương làm bộ chần chừ, rót liên tiếp mấy ly rượu.
"Anh Kình, cám ơn anh đã khen, nhưng hồi trước em rút lui thế nào, anh là người rõ nhất. Hơn nữa dù anh làm chuyện kia, nhưng xưa nay không đề nghị anh em bên cạnh phải đụng đến nó, nói đụng vào rồi đầu sẽ không còn nhanh nhẹn." Triệu Tấn Dương chế giễu, "Em là người có vết nhơ, anh không sợ..."
"Dĩ nhiên anh biết thứ kia nguy hiểm thế nào, nhưng chỗ này của tên tiểu tử cậu lại rất mạnh..." Lư Kình cười chọc chọc vào vị trí quả tim Triệu Tấn Dương, "Anh tin cậu, đồng ý cho cậu thêm một cơ hội nữa."
Triệu Tấn Dương gãi cằm, "Hơn nữa em mới ra, dù không sợ ngồi tù nhưng quả thật mùi vị bên trong không dễ chịu chút nào."
"A Dương, cậu nghĩ sai rồi. Sở dĩ cậu lại vào đấy, là vì không có ai che chở cho cậu. Hiểu không?"
"Như chúng ta đây, ngày nào mà không đánh nhau chảy máu, thậm chí là giết người. Nhưng có mấy ai sẽ vì chuyện này mà vào? Không có, một kẻ cũng không."
Triệu Tấn Dương phỏng đoán, rồi cả gan nói: "Vậy anh ba..."
"Thái Tam?" Lư Kình cười ha hả như cười nhạo, "A Dương, trẻ nhỏ không nghe lời mới phải chịu đi ăn cơm nhà nước. Còn người như cậu, không cần."
Triệu Tấn Dương đứng lên, khúc cá Lư Kình gắp cho anh vẫn nằm nguyên trên bát cơm.
"Anh Kình, cám ơn anh vì bữa cơm này, là bữa ăn ngon nhất trong nửa năm qua. Hảo ý của anh, em xin toàn tâm toàn ý nhận. Em chỉ sợ vô tình ngày nào đó, phải quay về ăn cải trắng với anh ba mất."
Triệu Tấn Dương đi ra cạnh cửa, lại bị hai người kia giơ tay ra cản lại.
Lư Kình từ tốn nói: "A Dương, do cậu vừa mới ra, còn phải làm quen, anh không ép cậu quyết định ngay lúc này. Cậu nghĩ xong rồi thì có thể đến tìm anh." Rồi lại hất cằm với tên bấm tai, "Đinh Đinh, cho cậu ấy số điện thoại của mày."
Triệu Tấn Dương nói: "Em vừa ra ngoài, không có điện thoại."
Lư Kình nói: "Đinh Đinh, thế thì đưa điện thoại của cậu cho A Dương."
Tên bấm tai không biểu cảm đưa điện thoại của mình sang.
Triệu Tấn Dương không nhận.
Lư Kình cười, "Cậu ấy cao ngạo, sợ là coi khinh cái món rách rưới của mày rồi. A Dương, hay là để Đinh Đinh dẫn cậu đi mua cái mới?"
Lúc này Triệu Tấn Dương mới chịu lấy điện thoại.
Tên bấm tai bất đắc dĩ nhường đường.
Triệu Tấn Dương quay về phòng thuê. Ván bài dưới lầu vẫn chưa tan, Triệu Tấn Dương xúm đến xem một lúc, đúng lúc có một người bị thúc giục gọi về, Triệu Tấn Dương bèn thế chân.
Chủ nhà ngồi cạnh anh, điện thoại đặt tùy tiện trên bàn.
Triệu Tấn Dương không may lắm, thua mấy ván, đều vào túi chủ nhà cả.
Chủ nhà cười híp mắt xóc bài, Triệu Tấn Dương nói muốn mượn điện thoại của ông ta, của mình bị vợ lấy rồi, muốn gọi người đến đưa tiền giúp.
Chủ nhà tự đắc để anh cầm đi, còn không quên cười anh mấy câu xui xẻo, bị vợ quản nghiêm.
Triệu Tấn Dương đi ra bên ngoài, soạn tin nhắn gửi đi: Cá to đến cửa.
Rồi xóa sạch lịch sử ghi chép, lề mề một lúc mới đi vào.
Chủ nhà chế giễu nói: "Chơi tiếp không, hay là chờ người đến đưa tiền cứu mạng?"
Triệu Tấn Dương mặt dày, "Có thể nợ không? Nếu được thì làm tiếp."
Chủ nhà phát bài đã được xóc ra, "Ổ của cậu ở trên đó, tôi còn sợ cậu chạy à."
Làm tiếp mấy ván, Triệu Tấn Dương vơ của thắng về, phủi mông một cái rồi đi.
Khiến chủ nhà tức đến nỗi lệch cả râu.
Mấy ngày sau đó, Triệu Tấn Dương làm như không có gì, ngoài mua thuốc mua rượu ra, gần như không hề bước chân ra khỏi nhà, ngay đến ba bữa ăn cũng đều gọi ship về giải quyết, thời gian còn lại thì xuống tầng một đánh bài với đám chủ nhà, điện thoại tên xỏ khuyên cho cũng không có động tĩnh gì.
Tới ngày thứ tư, Triệu Tấn Dương gọi đến dãy số nằm đầu tiên trong danh bạ điện thoại.
"Anh Kình, em có ba điều kiện."
Bên kia như cười như không nói: "Cậu nói đi."
"Thứ nhất, em sẽ làm với anh, nhưng em không đụng đến thứ đó nữa."
"A Dương, cậu cũng biết đấy, bản thân anh cũng không đồng ý để người dưới hít thứ đó, người bị một công cụ kiếm tiền khống chế thần trí là người yếu nhất."
"Thứ hai, nếu có ai ép em hít ma túy lần nữa, em sẽ giết hắn." Triệu Tấn Dương hơi dừng, "Cho dù người đó là kẻ thù hay là bạn của anh."
"Hoặc là anh, đúng không?"
"Thứ ba, em muốn dẫn anh em cùng đi."
"Cậu đừng nói với anh, chính là cái người cản dao thay cậu kia đấy nhé?"
Triệu Tấn Dương im lặng.
Qua một lúc lâu, Lư Kình cười khùng khục nói tiếp: "A Dương, anh dám nuôi một con cọp như cậu, lại còn sợ có thêm một con thỏ trắng nữa à?"
"... Cám ơn anh Kình."
Triệu Tấn Dương như nhìn thấy Lư Kình ở bên kia giang rộng hai tay, như ôm lấy trời đất: "A Dương, hoan nghênh quay về."