Hứa Liên Nhã vẫn luôn không có thời gian rảnh để đến tiệm trái cây. Điều bất ngờ ấp đến trong cuộc sống ổn định bận rộn luôn được ưu tiên thấp nhất.
Sau khi về hưu, Hà Ngạn Phong thích lái xe lên núi, một lần ra đường không may ngã bị thương, tay phải và đùi phải đều gãy xương, vào nằm bệnh viện Đại học Y số 1. Hà Duệ cũng sắp nghỉ hè, mỗi ngày đều vào viện chăm sóc ông.
Lần đầu Hứa Liên Nhã dẫn A Dương đến thăm, đúng lúc bấp phải Hứa Đồng, hai vợ chồng cũng thống nhất ý kiến: không được dẫn trẻ con đến nơi như thế này, nhiều vi khẩn.
Hứa Liên Nhã nói: "Hồi nhỏ con còn thường xuyên đến đây làm bài tập, với cả trong tiệm con cũng có vi khuẩn."
Hứa Đồng ngắt lời cô, "Con không giống."
Suy cho cùng vẫn là không giống nhau, Hứa Liên Nhã cũng không hỏi tiếp để chuốc phiền. Dĩ nhiên trẻ con quý báu hơn người lớn, từ khi cháu gái ra đời, con gái phải chắp tay nhường nhịn chức vụ bảo bối được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Hứa Đồng đề nghị, "Ghi danh cho con bé lớp học hè đi, dù không học gì thì chơi với bạn càng lứa cũng tốt, nếu không cả ngày ở chỗ con lại tự nói chuyện với lũ chó mèo."
Hứa Liên Nhã hỏi ý kiến con gái, A Dương nói: "Được ạ."
Hứa Đồng bảo: "Vào lớp vẽ thư pháp đi, không thì... Piano hay khiêu vũ đều được." Lại hứng thú chỉ ra trường hợp của con nhà đồng nghiệp.
Hứa Liên Nhã cười nhạo bà, "Ba đời nhà chúng ta không một ai có tế bào nghệ thuật hết."
Hứa Đồng há mồm cứng lưỡi.
"Hơn nữa, đến váy con bé còn không thích mặc thì làm sao khiêu vũ được." Rồi quya sang con gái, "Đúng không?"
A Dương phối hợp gật đầu, "Vâng!"
Hứa Liên Nhã lại nghĩ, "Không thì học Taekwando đi." Cúi đầu hỏi con gái ngồi đầu giường Hà Ngạn Phong, "A Dương, chúng ta học Taekwando có được không?"
"Là cái môn đánh nhau đó à?"
"... Để cơ thể khỏe mạnh."
"Có phải học rồi thì Hồ Minh Vĩ sẽ không kéo tóc con nữa không?"
"... Đúng thế."
"Được ạ."
Hứa Liên Nhã xòe tay với Hứa Đồng, "Nhìn đi."
"Một cô bé đang yên đang lành như vậy, con lại cứ nuôi nó thành con trai!"
"Có năng lực thì cần gì phân biệt giới tính."
Hứa Liên Nhã đưa A Dương rời đi. A Dương vẫy tay tạm biệt Hà Ngạn Phong: "Tạm biệt ngoại công."
Ông ngoại và ngoại công là Hứa Liên Nhã cố ý để cho cô bé phân biệt. Lúc con còn nhỏ, A Dương biết gọi người ở nhà mình là ông ngoại, còn ở nhà bà ngoại thì là ngoại công. Bây giờ đã hiểu được ông ngoại và ngoại công có nghĩa giống nhau, nhưng từ "ông ngoại" là để chỉ người "đã chết" kia.*
(*Từ A Dương dùng để gọi Lôi Nghị là 姥爷/lão gia, cũng có nghĩa là ông ngoại, đoạn hội thoại trên mình tạm để nguyên từ 外公/ngoại công A Dương gọi Hà Ngạn Phong để dễ phân biệt, về sau sẽ đổi lại thành một xưng hô là "ông ngoại" hết.)
Hà Tân cũng cố ý quay về mấy ngày, đợi bệnh tình Hà Ngạn Phong ổn định rồi mới đi.
Mấy năm nay Hà Tân luôn ở Quảng Đồng, phần lớn thời gian là chạy khắp nơi trong nước, thỉnh thoảng cũng có đi nước ngoài. Sau năm đó, anh không nhắc lại ý định về Nam Ninh phát triển nữa.
A Dương hơi sợ ông cậu này, mặc dù dịp lễ tết Hà Tân sẽ tặng cô bé rất nhiều món quà, váy vóc công chúa búp bê các kiểu, nhưng toàn bị cô bé bỏ xó. A Dương khá thích chơi đồ chơi súng.
Hứa Liên Nhã cũng nghi ngờ, không phải cô cố ý nuôi A Dương thành con trai, chỉ là những sở thích của con gái được bộc lộ ra đã để cô dần dần bồi dưỡng theo hướng đó.
Hà Tân thường xuyên nhìn mặt A Dương chăm chú mà không nói gì, dường như muốn tìm ra bóng dáng của người khác. Đây cũng là nguyên nhân A Dương không muốn chơi với anh ta.
Nhưng thực chất mà nói, tình cảm Hà Tân dành cho A Dương đã đạt đến sự thân mật của một trưởng bối dành cho cháu nhỏ.
Hà Tân không hỏi về tình cảm của Hứa Liên Nhã, Hứa Liên Nhã cũng chỉ nghe được từ Hà Ngạn Phong là anh vẫn còn độc thân.
Quan hệ giữa Hà Tân và Hứa Liên Nhã như bà con xa, lời bày tỏ năm ấy như chưa hề tồn tại, nhưng lại vạch rõ giới hạn giữa hai người.
***
Hứa Liên Nhã bị "nhốt" ở bệnh viện một tuần, vết thương ở chân đã dần khôi phục, cuộc sống không còn lo nghĩ liền trở nên nhàm chán.
Ông chỉ có thể nhờ người khác giúp mới ngồi lên xe lăn được, lúc có Hà Duệ thì có thể xuống tầng đi đây đi đó, không có ở đây chỉ đành mời y tá giúp, nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn trong hành lang.
Ngày hôm đó, giường bên chống gậy từ bên ngoài về sượt qua vai ông, mặt mày tươi tỉnh chào hỏi với ông.
Hà Ngạn Phong khó khăn dùng tay trái đẩy xe lăn dừng lại, đùa nói: "Cuộc sống cũng không tệ nhỉ." Rồi ông làm động tác kẹp thuốc.
Giường bên sững ra, rồi lại cười khà khà không chút che giấu.
"Ông đi xuống mua à?"
Giường bên từ từ men về giường ngồi, "Không có, tôi chỉ đi được mấy bước thôi, xuống lầu cực quá, không đi nổi." "Vậy không phải bồ ông mang đến đấy chứ?"
Giường bên chế giễu, "Bà già nhà tôi còn lâu mới thế!" Rồi thần bí nhỏ giọng xuống hết mức, "Giữa cầu thang không có ai quản, có mấy ông già thích tụ tập ở đó hút, bọn họ cho tôi."
Cùng hút thuốc lá với nhau, đàn ông rất dễ tạo nên ăn ý che chở cho đồng bọn.
Hà Ngạn Phong cũng không vội ra ngoài ngay.
"Kiếm thế nào?"
Giường bên chỉ tay ra ngoài cửa sổ, "Bên kia có một tiệm trái cây có thể đưa hoa quả đến bệnh viện, anh có thể nhờ cậu ta mang hộ một hai gói lên."
"Ấy, còn có thể mang hàng riêng được à."
"Nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải mua trái cây của cậu ta, không thể ít hơn tiền thuốc được."
"Có chính trực không?"
Giường bên gật đầu, "Con người ông chủ khá lắm, không làm hàng giả, cũng không nhận hối lộ. Đã nói rõ rồi, chỉ đưa đến khoa chỉnh hình, còn những nơi khác thì không cần phải bàn."
Hà Ngạn Phong không khỏi cười, "Vẫn còn phẩm chất nghề nghiệp đấy chứ."
Giường bên thân thiện đưa đến một điếu, bởi vì cách xa quá, hai bến tốn sức rì rầm mới trao đổi thành công được, hai người đàn ông số tuổi cộng lại hơn một trăm này như truyền gậy chuyền tay, cười ha hả.
Ngày hôm sau, Hà Ngạn Phong liền gặp được chủ tiệm trái cây này.
tay phải ông chủ đút trong túi quần, tay trái xách một túi nhựa màu đỏ gõ cửa đi vào. Bắt mắt nhất là hàng ria mép.
Hà Ngạn Phong mua sầu riêng. Đây là loại giường bên đề cử, thứ nhất là giá cao, không sợ không đạt tiêu chuẩn giao hàng, thứ hai là số lượng ít, không lo ăn không hết, thứ ba là mùi nồng, thích hợp đối phó với "kiểm tra đột xuất", nhưng quan trọng nhất là ăn ngon.
Hết hai quả là một trăm.
Ông chủ ria mép nhận lấy tiền, tiện tay vân vê, cho vào túi quần, "Cám ơn."
Hà Ngạn Phong nói: "Là tôi nên cám ơn mới phải."
"Chúc chú sớm xuất viện."
Hà Ngạn Phong ngồi không yên, bỗng nói: "Có thể giúp một chuyện được không?" Ông chỉ vào xe lăn xếp bên cạnh, "Tự tôi không ngồi lên được."
Ông chủ gật đầu.
Lúc ông chủ mở ghế xếp ra, tay phải vẫn đút trong túi như cũ, tay trái và hai chân phối hợp linh hoạt một kéo một đá.
Hà Ngạn Phong bị thương ở bên trải, bên trái và bên dưới vẫn bình thường, vừa vặn ông chủ dùng tay phải đỡ ông. Lúc ông chủ đưa tay trái ra thì có hơi do dự, rồi rốt cuộc vẫn không nói gì mà đứng sau lưng Hà Ngạn Phong, tay trái bắt lấy dưới nách Hà Ngạn Phong, ngực tì vào sao lưng ông, đứng chắc nâng người ông lên, gần như là "cắp" ông lên xe lăn.
Quá trình khá khổ sở, cuối cùng cũng ngồi vững được.
"Khổ rồi." Hà Ngạn Phong nói từ tận đáy lòng, "Nếu có tiện thì anh có thể đẩy tôi đến chỗ cầu thang được không?" Ông vẫy vẫy bao thuốc lá.
Ông chủ đáp: "Không sao, tôi cũng thuận đường."
Ở cầu thang thấp thoáng có mùi thuốc lá.
Hà Ngạn Phong đưa một điếu cho ông chủ, anh liền nhận lấy. Sờ túi áo bện nhân của mình mới nhớ ra là không có bật lửa.
Ông chủ ngậm thuốc lá cười, móc của mình ra châm cho ông rồi lại châm cho mình.
Hà Ngạn Phong hiểu ý cười một tiếng, dùng tay trái và khe hỡ giữa bắp đùi, run run nhét bật lửa vào trong bao thuốc.
Hút hết nửa điếu, Hà Ngạn Phong nhìn tay phải anh, hỏi: "Làm sao thế?"
Tò mò ý tốt, mỗi thứ chiếm một nửa.
Ông chủ cũng cúi đầu nhìn cánh tay phải cứng ngắc của mình, cũng không ngại ngùng gì, cười hỏi: "Nhìn ra à?"
Hà Ngạn Phong thành thực nói: "Mới đầu nhìn không ra."
Ông chủ ừ một tiếng, "Có chút bất ngờ. Còn chú?"
"Ngã xe đạp."
Lại sắp hút hết một điếu.
"Có cần đưa chú về không?"
Hà Ngạn Phong khoát tay, "Không cần, tôi đi tới đi lui ở hành lang được mà, lát nữa con trai tôi cũng đến."
Ông chủ bóp tàn thuốc, nói: "Vậy tôi đi trước."
Hà Ngạn Phong: "Làm lỡ chuyện làm ăn của anh rồi."
Ông chủ nhếch môi, vì hàng ria mép mà nụ cười ấy trông có vẻ hơi vô lại.
"Có dịp thì tới mua hoa quả chỗ tôi, không phải làm thêm cái đó nữa."
Hà Ngạn Phong cười ha hả, "Nhất định, nhất định rồi."
***
Triệu Tấn Dương quay về tiệm, liền nhận được thông báo thứ hai tới Khương Mẫn sẽ đến Nam Ninh.
"Cuối cùng cũng chịu đến, không xót tụi gà trong nhà à."
"Mẹ nhờ mẹ Đông Đông chăm hộ rồi." Lại nhấn mạnh, "Mẹ đi Nam Ninh có chuyện."
"Có thể có chuyện gì chứ, đến nấu cơm cho con à?"
Khương Mẫn nghiêm túc nói: "Mẹ đến Nam Ninh tìm bạn."
Khương Mẫn rất ít khi ra khỏi Quế Lâm, Triệu Tấn Dương cười, "Bạn gì, sao con chưa từng nghe nói."
"Lúc mẹ có bạn thì anh còn chưa ra đời đâu."
Sau khi xác nhận Khương Mẫn sẽ không lên nhầm chuyến tàu, Triệu Tấn Dương mới cúp máy.
"Tàu siêu tốc nhanh thật đấy, từ Quế Lâm đến mà chỉ có ba tiếng." Khương Mẫn cảm khái, "Năm ngoái đến đây mẹ vẫn còn đi tàu hỏa."
Triệu Tấn Dương nói: "Cuối năm ngoái mới đưa vào sử dụng." bảo vệ cho bà già tránh luồng người ùa ra khỏi ga tàu.
Triệu Tấn Dương xót Khương Mẫn đi xe vất vả, định tìm quán cơm nhưng Khương Mẫn lại muốn nấu cơm ở nhà.
"Ngay cả thịt bò kho mẹ cũng đã mang đến rồi."
"... Không mua được hay sao mà phải làm."
"Nước tương bên này làm gì tươi bằng."
Người làm mẹ dễ dàng nắm quyền ăn uống của con trai.
Giữa trưa ngày hôm sau, Khương Mẫn đưa cơm đến tiệm trái cây.
Triệu Tấn Dương mở túi giữ nhiệt ra, bên trong còn có một túi bọc nylon khác nữa. Còn chưa mở túi ra mà đã ngửi thấy mùi thơm.
"Thịt bò kho."
"Này ——" Khương Mẫn khẽ gạt tay anh ra, "Không phải cho con."
"Không cho con thì cho ai?"
"Cho bạn mẹ."
Triệu Tấn Dương cười không đứng đắn: "Người tình già hả."
"Nói lung tung."
Khương Mẫn xách túi thịt bò kho kia qua, thắt chặt miệng túi, lại xé một túi mới bọc bên ngoài.
Khương Mẫn đợi anh ăn xong mới hỏi: "Long nhãn này có ngọt không?"
"Ngọt, vừa nhập sáng nay đấy."
"Được rồi, lát nữa con gói giúp mẹ một ít."
Triệu Tấn Dương cười: "Cho "bạn" kia của mẹ à?"
"Cái thằng vô lại này."
Triệu Tấn Dương đậy nắp, lau miệng qua quít, rót một ly trà chanh đá.
"Muốn bao nhiêu?"
Khương Mẫn áng chừng: "Mẹ cầm nổi là được, nhưng phải nhìn không ít lắm."
Triệu Tấn Dương nhanh chóng chọn ra cho bà.
Khương Mẫn vẫn dán mắt vào con trai một tay bận rộn, âm thầm thở dài.
"Làm việc đã quen chưa?"
Triệu Tấn Dương lại nhìn tay phải của mình, "Không có gì to tát lắm."
Khương Mẫn thôi không hỏi nữa, lôi trong túi ra một xấp phong bì, ở giữa kẹp một tấm danh thiếp.
Khương Mẫn cất bì thư, đưa danh thiếp đến trước mắt Triệu Tấn Dương.
"Con nhìn địa chỉ này giúp mẹ, có xa chỗ con không?"
Triệu Tấn Dương như bị mắc cơm ở cổ, chôn chân tại chỗ.
Khương Mẫn nhắc nhở, "Đang hỏi con đó."
Triệu Tấn Dương nhìn sang chỗ khác, gãi đầu một cách mất tự nhiên.
"Mẹ đến đâu?"
"Đang hỏi con địa chỉ đấy, con quản mẹ đi đâu làm gì."
"À, không xa lắm."
"Không xa là bao nhiêu cái "không xa"?"
"Bắt hai ba tuyến xe bus là được."
"Đi đâu bắt xe bus? Thành phố bọn con nhiều đường quá, mẹ già rồi không nhận biết được."
Triệu Tấn Dương chỉ về phía bên ngoài tiệm, "Ở đằng đó."
Khương Mẫn đi ra ngoài nhìn, "Đâu?"
"Ra ngoài là thấy."
"Hay là con dẫn mẹ đi đi. Con nói thế mẹ cũng không hiểu."
"Không đi."
"Long nhãn cũng nặng mà."
"Mẹ lên xe thì cứ đặt nó xuống, nặng gì đâu chứ."
Khương Mẫn cứ thế nhìn anh.
Triệu Tấn Dương mất tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, "Con phải trông tiệm."
Cậu em làm trong tiệm chen miệng vào: "Ở đây có em là được rồi anh Dương."
Ánh mắt Khương Mẫn cũng nói "xem đi".
Triệu Tấn Dương ném cái nhìn sắc bén sang, cậu em lập tức im mồm.
"Lát nữa nhiều người cậu không phụ nổi."
Khương Mẫn thở dài, "Con không đi thật à."
"Không đi."
Khương Mẫn nhấc thịt bò kho và long nhãn lên, ra đến chỗ lều che mưa thì quay đầu lại nhìn.
Triệu Tấn Dương nằm ngủ trên ghế, nhắm mắt giả chết.
***
Phùng Nhất Như nghe nói hôm nay A Dương không cần đi học Taekwando nên cố ý ghé tiệm.
Hứa Liên Nhã ghét bỏ, "Tự mày sinh một đứa mà chơi cùng."
Phùng Nhất Như ngồi trên băng ghế hai tay vòng lấy A Dương ôm, nói: "Mày chẳng hiểu gì cả, vẫn là con người khác mới có ý nghĩa. Còn con nhà mình ấy à, phiền toài lắm, không khác gì của nợ." Rồi cúi đầu nhìn A Dương, "Đúng không A Dương?"
"Vâng!"
"Vâng cái gì mà vâng, con thì biết cái gì." Hứa Liên Nhã còn bảo: "Không thực hiện không có quyền phát ngôn, mày sinh một đứa rồi hẵng so sánh sau."
Phùng Nhất Như làm động tác còn lâu.
"Bà già mày không sốt ruột à?"
"Bà ấy sốt ruột thì tự đi mà sinh." Chợt Phùng Nhất Như cảm khái, "Có lúc tao cũng thật hâm mộ này, có đứa con gái đáng yêu như thế này, lại không cần lo quan hệ mẹ chồng."
Hứa Liên Nhã cười khẩy, "Là tao không có cơ hội thôi, có gì hay ho mà hâm với chả mộ."
Nói xong liền cùng nhân viên trong tiệm đi lên lầu chăm sóc ca bệnh.
Không biết từ lúc nào mà A Dương vẫn mãi tự chơi một mình lại nhìn chăm chú cánh cửa sau lưng Phùng Nhất Như đến xuất thần.
"Bà ơi!" Bỗng cô bé lên tiếng.
Phùng Nhất Như gõ vào đầu cô bé, "Bà cái gì mà bà! Dì già đến thế à, gọi là mẹ nuôi!"
"Bà ơi!"
"..."
A Dương lao ra khỏi người Phùng Nhất Như, dùng sức đẩy cửa đi ra ngoài.
Phùng Nhất Như xoay người lại, chỉ thấy một bà lão ở bên ngoài lấm lét nhìn vào trong, xách trong tay một bao nylon màu đỏ. Bà lão trông thấy A Dương, lập tức nụ cười đã xóa nhòa nét mơ hồ trên mặt.
Phùng Nhất Như chỉ mới đẩy cửa ra, A Dương đã nhanh chóng kéo bà lão vào.
"Bà là..."
"Bà ấy là bà đó." A Dương tiếp lời.
Bà lão thận trọng nói: "Tôi đến tìm, bác sĩ Hứa..."
"À..." Phùng Nhất Như đáp, "Cô ấy đang bận trên lầu, bà ngồi trước đi."
"Bà ngồi ở đây đi ạ." A Dương đẩy ghế Phùng Nhất Như vừa ngồi qua cho bà ấy.
Khương Mẫn đặt đồ lên bàn kính, mở túi ra, nói với A Dương: "Bà đem thịt bò kho đến cho cháu đây, vừa mới làm sáng nay."
A Dương cười hi hi, đợi bà mở túi ra thì đưa tay chụp lấy.
"A Dương, rửa tay trước đã." Phùng Nhất Như ở bên cạnh nhắc nhở, bưng nước cho Khương Mẫn.
A Dương rửa tay qua loa, gắp một miếng thịt bò muốn đút vào miệng Khương Mẫn. Khương Mẫn nhẹ nhàng đẩy nó về bên miệng cô bé, một tay vỗ lên mông A Dương, "Cháu ăn đi, bà không ăn."
A Dương không do dự đút ngay vào miệng.
Khương Mẫn nhìn quanh bốn phía, "Ở đây trang bị tốt nhỉ, sáng quá."
Phùng Nhất Như đoán bà là người thân nào đó của Hứa Liên Nhã, cười xòa mấy câu, cũng may là Hứa Liên Nhã xuống lầu khá nhanh.
"Dì?" Hứa Liên Nhã ngạc nhiên, "Sao dì lại đến đây?"
Khương Mẫn đứng lên nói: "Tôi đến tìm con trai, nhân tiện đến xem xem sao."
A Dương lại gắp một miếng thịt bò cho Hứa Liên Nhã xem, "Mẹ, thịt bò này."
"Lại còn mang nhiều đồ thế này... Khách khí quá rồi." Hứa Liên Nhã lại nói với A Dương, "Đã cám ơn bà chưa?"
"Không có gì." Khương Mẫn khoát tay, "Con trai tôi ở tiệm, sáng nay vừa nhập hàng về, còn tươi lắm, đem đến cho các cô nếm tử."
Hứa Liên Nhã còn đang đứng hình trong câu "con trai tôi" thì lại có khách đến. Khương Mẫn đứng lên tạm biệt.
Hứa Liên Nhã muốn tiễn đi nhưng Khương Mẫn nói: "Đừng tiễn, bên ngoài nắng to, cũng chỉ đi có mấy bước thôi."
A Dương đợi Hứa Liên Nhã hết bận mới gọi cô lại gần.
"Mẹ ơi, cái này..." A Dương rút một bì thư từ túi quần sau ra.
Hứa Liên Nhã cầm lấy lật xem, chính là cái cô đặt dưới gối ở nhà Khương Mẫn.
"Sao con không lấy ra từ sớm?"
Giọng nói quá nhanh khiến A Dương tưởng mình lại làm sai chuyện, rụt cổ lại, oan ức nhỏ giọng nói: "Lúc đi tiểu con mới biết mà..."
***
Khương Mẫn dễ dàng quay về tiệm trái cây.
Triệu Tấn Dương còn nằm trên ghế, hình như không thay đổi tư thế.
"Về rồi à?"
"Ừ."
"Gặp bạn mẹ rồi?"
"Chưa gặp thì làm sao mẹ về tay không?"
"..."
Triệu Tấn Dương bị bà chặn họng, lại nhắm mắt.
Khương Mẫn nói: "Mẹ về nấu cơm, tối nay gọi đồng nghiệp cũ của con đến dùng cơm cùng đi. Ngày mai mẹ về rồi."
Người nằm dài trên ghế choàng mở mắt, "Nhanh thế sao? Mới đến hôm qua mà."
"Ở đây hoài cũng chán, bảo con dẫn đi đường thì không chịu. Còn không bằng về nhà nuôi gà."
"..."
Cũng không biết Khương Mẫn đi được bao lâu rồi, Triệu Tấn Dương nhét vào trong lon cháo hộp dùng làm gạt tàn hơn nửa điếu đang cháy dở. Rồi anh bất thình lình đứng dậy, dọa nhân viên sợ hãi nấc một cái, giống như thấy phải con chuột chũi ló đầu lên vậy.
Triệu Tấn Dương đứng trong tiệm kêu meo meo mấy tiếng, chú mèo mun tưởng khui đồ hộp, bèn ló đầu ra dưới đáy kệ hàng, lập tức bị Triệu Tấn Dương túm gáy, nhét vào trong túi xách mèo.
"Anh... anh Dương, anh định làm gì thế?"
Triệu Tấn Dương kéo khóa túi lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi tiêm cho nó."
"Không phải thời gian trước vừa mới tiêm vắc xin ba bệnh xong sao?"
Triệu Tấn Dương lại nghĩ một chốc, "Vậy thì... tắm cho nó."
"Mèo sợ nước, có muốn tắm đâu. Hơn nữa nó đen như thế, dù có tắm hay không thì cũng không khác nhau mấy."
Triệu Tấn Dương cao giọng, "Ông đây muốn đưa nó đến tiệm thú y đấy, không được hả!"
Tiễn mẹ Đông Đông đi, Hứa Liên Nhã đến nhà ông cụ kiểm tra tình hình bình phục của bò cái, để A Dương và Khương Mẫn lại với nhau.
A Dương đứng bên ngoài hàng rào nhìn Khương Mẫn cho gà ăn.
Ấn tượng của Khương Mẫn về trẻ con thành phố là yếu ớt, thích sạch sẽ, nhưng lại chẳng tìm thấy được những điều đó lại trên người cô bé con này.
Khương Mẫn cười nói: "Không sợ hôi à?"
A Dương lắc đầu, "Không hôi. Mèo nhà chúng cháu cũng toàn đi ị ngoài bàn công, có lúc cháu sẽ xúc vất giúp mẹ."
Khương Mẫn không biết cô bé là chỉ khay cát cho mèo, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Khương Mẫn bê chậu sắt rỗng vào nhà, vừa đi vừa hỏi: "Trên cổ cháu đeo thứ gì thế? Trông đẹp quá."
"Nút bình an ạ." A Dương cố ý moi ra cho bà ấy xem.
Khương Mẫn rửa tay sờ vào, cảm giác ấm áp, có thể thấy là đã được đeo khá lâu.
"Đưa cho bà xem chút có được không?"
A Dương cúi đầu nhìn, khó xử nói: "Nhưng mà... Đây là của bố cho..." Rồi cô bé lại len lén nhét vào cổ áo.
Khương Mẫn sờ đầu cô bé một cách đầy yêu thương.
"Bà đùa cháu thôi, bà không lấy của cháu đâu. Nếu là của bố cho thì cất cho kỹ."
Khương Mẫn lôi rau mới hái sáng nay ra ngâm rửa, hỏi cô bé: "Bố cháu tên gì?"
"A Dương."
"Bà hỏi tên của bố cháu kìa."
"Cháu tên A Dương, bố cũng tên A Dương."
"..."
Khương Mẫn không dám hỏi nữa.
Hứa Liên Nhã quay về lại từ nhà ông cụ, nghe nói nước sông có dấu hiệu rút, ngày mai có thể lái thuyền được rồi. Cô bèn nói cho Khương Mẫn biết quyết định mai rời đi.
Hai tay Khương Mẫn không biết phải đặt ở đâu, lau vào tạp dề mà nói: "Để tôi đi bắt gà cho cô đem về. Do trong nhà nuôi, thịt ngon hơn bán bên ngoài nhiều."
Hứa Liên Nhã từ chối: "Dì à, không cần phải phiền thế đâu."
"Không phiền mà."
"Không cho mang gà sống lên tàu siêu tốc đâu."
"... Cũng đúng."
Đây cũng là nguyên nhân khiến Hứa Liên Nhã sợ đến nông thôn nhất, sự chất phác và nhiệt tình của người trong thôn làm người ta khó mà từ chối được.
Khương Mẫn vẫn còn đang nghĩ xem trong nhà có gì để mang đi được không, Hứa Liên Nhã vội ngắt lời bà.
"Dì à, thứ gì cũng đều dùng rồi, thật đấy. Cháu dẫn một đứa bé thêm một chiếc vali là quá nhiều rồi, không xách thêm được gì đâu."
Nói nhiều thêm đa cảm, cuối cùng Khương Mẫn nói: "Để tôi kho ít thịt bò cho hai người đi dọc đường ăn, A Dương thích ăn mà, không chiếm nhiều diện tích đâu."
Hứa Liên Nhã đành đồng ý.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, Hứa Liên Nhã về phòng dọn dẹp lần cuối.
A Dương vẫn mặc chiếc quần yếm màu đen kia, bên túi quần lộ ra một góc đỏ, vô cùng nổi bật.
"A Dương, cái gì thế con?"
A Dương lôi bao lì xì ra, đưa đến trước mặt Hứa Liên Nhã.
"Ai cho con đấy?"
A Dương nhếch môi như muốn giấu diếm, nhưng dưới áp lực của mẹ, cuối cùng vẫn đầu hàng.
"Là bà cho ạ." A Dương đưa hai tay ra sau lưng, "Bà nói không được nói..."
Hứa Liên Nhã mở ra xem, một tờ một trăm mới toanh.
Thấy Hứa Liên Nhã không nói gì, A Dương tưởng mình làm sai, bèn dè dặt bảo: "Mẹ ơi, có cần phải trả cho bà không ạ..."
Hứa Liên Nhã sững sờ, nhét tiền vào lại bao.
"Bà đã cho thì con cứ giữ đi, để trong túi quần dễ rớt, con bỏ vào túi sách đi."
"Vâng!"
Hứa Liên Nhã lấy trong ví ra một ngàn, bỏ vào phong bì. Con ngươi A Dương nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
A Dương nhét bì thư vào dưới gối, nói: "Chúng ta đến ở chỗ bà, bà nấu cơm cho ăn thì phải trả tiền."
"Vâng!"
Hứa Liên Nhã xách vali xuống lầu, Khương Mẫn đưa gói nhỏ đựng thịt bò đã được bõ kỹ cho cô.
"Sáng nay mới kho đấy, còn tươi lắm, cũng xắt nhỏ ra rồi."
Hứa Liên Nhã cất vào balo.
"Có rảnh thì lại đến ở mấy hôm nữa."
"Đi vắng mấy ngày, trong tiệm không có ai giúp."
"Cũng đúng..."
Hứa Liên Nhã lấy tờ danh thiếp trong ví ra, đưa cho Khương Mẫn.
"Dì à, đây là địa chỉ tiệm của cháu ở Nam Ninh, nếu dì có rảnh thì đến Nam Ninh tìm cháu."
"Ồ, phòng khám bệnh thú y à..." Khương Mẫn đưa hai tay lấy xem kỹ.
Hứa Liên Nhã cười, "Bác sĩ thú y mà."
"Chỗ của cô có gần bệnh viện đại học y không?"
"Không xa lắm, chỉ cách hai con đường."
Khương Mẫn cái hiểu cái không gật đầu, nhìn cô mà nói: "Con trai tôi đang mở một tiệm bán trái cây ở gần bệnh viện đại học y."
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng Hứa Liên Nhã vẫn có thể bị những tin tức lặt vặt của người kia làm cho tim đập dồn dập.
"Thế à..."
"Ừ, cũng thích sống ở thành phố, không muốn về nhà."
Rõ ràng rất muốn biết được nhiều tin, nhưng Hứa Liên Nhã cũng không rõ nên làm gì tiếp theo. Trong tiềm thức chỉ muốn tiếp thu tin tức có lợi, chỉ sợ cánh cửa vừa mở ra, hoang mang bối rối còn nhiều hơn là hạnh phúc.
Bên ngoài có người hét to, Khương Mẫn đành dừng cuộc đối thoại mà đi ra ngoài.
Dừng ngoài cửa là một chiếc xe van màu xanh lá, một người đàn ông mặt vuông, da hơi trắng đứng bên cạnh xe hỏi Khương Mẫn: "Đã xong chưa vậy dì?"
Khương Mẫn nói với Hứa Liên Nhã: "Đây là bạn học của con trai tôi, Tam Cường, mở tiệm trong huyện. Hôm nay cậu ấy cũng đi ra ngoài, có thể cho hai người quá giang đến Quế Lâm."
Rồi lại dùng tiếng Quế Lâm dặn dò Tam Cường một hồi, dặn nhất định phải đợi người lên xe mới được đi.
"Cháu biết rồi."
Ánh mắt Tam Cường dừng lại trên mặt mẹ con Hứa Liên Nhã, rồi kéo Khương Mẫn qua một bên.
"Đó là vợ con A Dương à dì?"
"Chuyện gì chứ."
Tam Cường cười ha hả, "Dì đang lừa người đấy à, đứa bé đó giống y chang A Dương hồi nhỏ."
Khương Mẫn nói: "Dì không biết. Thằng bé ở bên ngoài nhiều năm như vậy mà không về, cũng không kỳ quái gì. Không giống cháu chịu yên ổn ở nhà, nếu không dì cũng được ôm cháu rồi."
Tam Cường cười một tiếng, không đùa thêm nữa. Quay về chỗ kia nói với Hứa Liên Nhã: "Chúng ta đi thôi, thuyền dừng hai ngày, chắc hôm nay có không ít người ra ngoài."
Hứa Liên Nhã kéo tay A Dương nói: "Chúng ta phải đi rồi, con tạm biệt bà đi nào. Cả Đông Đông nữa."
"Không muốn!"
"... Vậy mẹ về, con ở lại đây với bà được không?"
Gật đầu, "Dạ!"
"Mẹ đi thật đấy."
Tam Cương đưa vali ra sau cốp xe, Hứa Liên Nhã cũng giả vờ lên xe.
Xe van chạy đi được chừng mười mét, A Dương vẫn nắm tay Khương Mẫn không nhúc nhích.
Tam Cường lái xe cười, "Không muốn đi thật kìa."
Hứa Liên Nhã đành phải xuống xe, đi ôm con gái.
A Dương oa một tiếng, khóc toáng lên.
Khương Mẫn lắc đôi tay nhỏ dỗ cô bé: "Lần sau được nghỉ quốc khánh lại đến với mẹ được không, đến lúc đó hồng nhà bà đã chín, chúng ta cùng đi hái hồng."
Nước mắt A Dương không ngừng tuôn ra, tiếc khóc vẫn chói tai.
Hứa Liên Nhã nói: "Đừng khóc đừng khóc, lần sau chúng ta lại đến, ăn bún thịt bò do bà làm nhé, có được không."
A Dương lau khóe mắt, gào to: "Không đến nữa! Con không muốn đến nữa!"
"Được rồi được rồi, chúng ta không đến nữa."
Hứa Liên Nhã vuốt lưng cô bé, nói với Khương Mẫn: "Dì không cần tiễn đâu ạ, chúng cháu đi trước."
Khương Mẫn vẫy tay, "Ừ, vậy đi bình an."
Hứa Liên Nhã ôm con gái bé nhỏ vào trong xe.
Xe van từ từ chạy, bỗng Đông Đông nhảy xuống từ khu đất bằng, đuổi theo chiếc xe vừa chạy vừa vẫy tay.
Tam Cường nhắc Hứa Liên Nhã nhìn phía sau.
Hứa Liên Nhã cho A Dương nhìn qua cửa sổ sau xe, A Dương vốn đã thút thít nay lại sướt mướt hơn.
Đông Đông chạy theo, bóng người dần nhỏ đi, tiếng kêu "cục tác" hiu quạnh kia dần chìm trong tiếng động cơ ô tô.
Cho dù còn nhỏ, nhưng A Dương cũng hiểu được, Đông Đông là dứa trẻ duy nhất không có bố giống cô bé.
Quang cảnh mới mẻ trên đường về đã trấn an A Dương.
Một lần sang xông có thể chở được ba chiếc xe. Xe van xếp sau ba chiếc xe ô tô con, ở bên bờ đối diện cũng có ba bốn chiếc.
Chiếc xe đầu tiên lái lên, A Dương lo lắng hỏi: "Nó có chìm không ạ?"
Hứa Liên Nhã lau nước mũi cho cô bé, "Không đâu."
Đợi nhóm xe đầu tiên qua song xong, bên bờ kia lại quay về một tốp, đã hơn nửa tiếng trôi qua, xe lên thuyền cũng dần ít đi. Có lẽ đây là cách duy nhất để xe ra vào thôn Phúc Sa.
Hứa Liên Nhã tò mò hỏi về lệ phí, mười đồng một chiếc xe, mỗi người một xu.
Qua sông rồi phải lái xe một đoạn đường khá dài, Tam Cường đưa mẹ con cô đến trước trạm xe trước lối vào cao tốc, đợi hai người lên xe rồi mới rời đi.
Hứa Liên Nhã dẫn A Dương đến núi Vòi Voi, giống như cô và Lôi Nghị rất nhiều năm về trước vậy, chụp tấm ảnh chung.
Có lẽ A Dương đã mệt, không có hứng thú đi tham quan mỏm đá Thất Tinh.
Hứa Liên Nhã không dừng lại nữa, mua vé tàu tối quay về Nam Ninh.
Đem theo bụi bặm mệt mỏi quay về, có rất nhiều đồ phải dọn dẹp giặt rửa. Hứa Liên Nhã làm xong, phát hiện không biết từ lúc nào A Dương đã đẩy chiếc ghế cao đến trước nơi giá đựng tro cốt, đứng lên trên giơ một trái táo định đặt lên, bên trên giá còn có một quả đã yên vị.
Hứa Liên Nhã hoảng hốt, vội chạy đến đỡ cô bé.
"A Dương, con lại làm gì thế hả?"
A Dương vô tội quay đầu lại, nói: "Một quả cho ông ngoại, một quả cho bố."
"..."
Hứa Liên Nhã vừa cuống vừa tức, hàm răng va vào nhau, "Bố con chưa chết!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hứa Liên Nhã vẫn luôn không có thời gian rảnh để đến tiệm trái cây. Điều bất ngờ ấp đến trong cuộc sống ổn định bận rộn luôn được ưu tiên thấp nhất.
Sau khi về hưu, Hà Ngạn Phong thích lái xe lên núi, một lần ra đường không may ngã bị thương, tay phải và đùi phải đều gãy xương, vào nằm bệnh viện Đại học Y số 1. Hà Duệ cũng sắp nghỉ hè, mỗi ngày đều vào viện chăm sóc ông.
Lần đầu Hứa Liên Nhã dẫn A Dương đến thăm, đúng lúc bấp phải Hứa Đồng, hai vợ chồng cũng thống nhất ý kiến: không được dẫn trẻ con đến nơi như thế này, nhiều vi khẩn.
Hứa Liên Nhã nói: "Hồi nhỏ con còn thường xuyên đến đây làm bài tập, với cả trong tiệm con cũng có vi khuẩn."
Hứa Đồng ngắt lời cô, "Con không giống."
Suy cho cùng vẫn là không giống nhau, Hứa Liên Nhã cũng không hỏi tiếp để chuốc phiền. Dĩ nhiên trẻ con quý báu hơn người lớn, từ khi cháu gái ra đời, con gái phải chắp tay nhường nhịn chức vụ bảo bối được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Hứa Đồng đề nghị, "Ghi danh cho con bé lớp học hè đi, dù không học gì thì chơi với bạn càng lứa cũng tốt, nếu không cả ngày ở chỗ con lại tự nói chuyện với lũ chó mèo."
Hứa Liên Nhã hỏi ý kiến con gái, A Dương nói: "Được ạ."
Hứa Đồng bảo: "Vào lớp vẽ thư pháp đi, không thì... Piano hay khiêu vũ đều được." Lại hứng thú chỉ ra trường hợp của con nhà đồng nghiệp.
Hứa Liên Nhã cười nhạo bà, "Ba đời nhà chúng ta không một ai có tế bào nghệ thuật hết."
Hứa Đồng há mồm cứng lưỡi.
"Hơn nữa, đến váy con bé còn không thích mặc thì làm sao khiêu vũ được." Rồi quya sang con gái, "Đúng không?"
A Dương phối hợp gật đầu, "Vâng!"
Hứa Liên Nhã lại nghĩ, "Không thì học Taekwando đi." Cúi đầu hỏi con gái ngồi đầu giường Hà Ngạn Phong, "A Dương, chúng ta học Taekwando có được không?"
"Là cái môn đánh nhau đó à?"
"... Để cơ thể khỏe mạnh."
"Có phải học rồi thì Hồ Minh Vĩ sẽ không kéo tóc con nữa không?"
"... Đúng thế."
"Được ạ."
Hứa Liên Nhã xòe tay với Hứa Đồng, "Nhìn đi."
"Một cô bé đang yên đang lành như vậy, con lại cứ nuôi nó thành con trai!"
"Có năng lực thì cần gì phân biệt giới tính."
Hứa Liên Nhã đưa A Dương rời đi. A Dương vẫy tay tạm biệt Hà Ngạn Phong: "Tạm biệt ngoại công."
Ông ngoại và ngoại công là Hứa Liên Nhã cố ý để cho cô bé phân biệt. Lúc con còn nhỏ, A Dương biết gọi người ở nhà mình là ông ngoại, còn ở nhà bà ngoại thì là ngoại công. Bây giờ đã hiểu được ông ngoại và ngoại công có nghĩa giống nhau, nhưng từ "ông ngoại" là để chỉ người "đã chết" kia.*
(*Từ A Dương dùng để gọi Lôi Nghị là 姥爷/lão gia, cũng có nghĩa là ông ngoại, đoạn hội thoại trên mình tạm để nguyên từ 外公/ngoại công A Dương gọi Hà Ngạn Phong để dễ phân biệt, về sau sẽ đổi lại thành một xưng hô là "ông ngoại" hết.)
Hà Tân cũng cố ý quay về mấy ngày, đợi bệnh tình Hà Ngạn Phong ổn định rồi mới đi.
Mấy năm nay Hà Tân luôn ở Quảng Đồng, phần lớn thời gian là chạy khắp nơi trong nước, thỉnh thoảng cũng có đi nước ngoài. Sau năm đó, anh không nhắc lại ý định về Nam Ninh phát triển nữa.
A Dương hơi sợ ông cậu này, mặc dù dịp lễ tết Hà Tân sẽ tặng cô bé rất nhiều món quà, váy vóc công chúa búp bê các kiểu, nhưng toàn bị cô bé bỏ xó. A Dương khá thích chơi đồ chơi súng.
Hứa Liên Nhã cũng nghi ngờ, không phải cô cố ý nuôi A Dương thành con trai, chỉ là những sở thích của con gái được bộc lộ ra đã để cô dần dần bồi dưỡng theo hướng đó.
Hà Tân thường xuyên nhìn mặt A Dương chăm chú mà không nói gì, dường như muốn tìm ra bóng dáng của người khác. Đây cũng là nguyên nhân A Dương không muốn chơi với anh ta.
Nhưng thực chất mà nói, tình cảm Hà Tân dành cho A Dương đã đạt đến sự thân mật của một trưởng bối dành cho cháu nhỏ.
Hà Tân không hỏi về tình cảm của Hứa Liên Nhã, Hứa Liên Nhã cũng chỉ nghe được từ Hà Ngạn Phong là anh vẫn còn độc thân.
Quan hệ giữa Hà Tân và Hứa Liên Nhã như bà con xa, lời bày tỏ năm ấy như chưa hề tồn tại, nhưng lại vạch rõ giới hạn giữa hai người.
***
Hứa Liên Nhã bị "nhốt" ở bệnh viện một tuần, vết thương ở chân đã dần khôi phục, cuộc sống không còn lo nghĩ liền trở nên nhàm chán.
Ông chỉ có thể nhờ người khác giúp mới ngồi lên xe lăn được, lúc có Hà Duệ thì có thể xuống tầng đi đây đi đó, không có ở đây chỉ đành mời y tá giúp, nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn trong hành lang.
Ngày hôm đó, giường bên chống gậy từ bên ngoài về sượt qua vai ông, mặt mày tươi tỉnh chào hỏi với ông.
Hà Ngạn Phong khó khăn dùng tay trái đẩy xe lăn dừng lại, đùa nói: "Cuộc sống cũng không tệ nhỉ." Rồi ông làm động tác kẹp thuốc.
Giường bên sững ra, rồi lại cười khà khà không chút che giấu.
"Ông đi xuống mua à?"
Giường bên từ từ men về giường ngồi, "Không có, tôi chỉ đi được mấy bước thôi, xuống lầu cực quá, không đi nổi." "Vậy không phải bồ ông mang đến đấy chứ?"
Giường bên chế giễu, "Bà già nhà tôi còn lâu mới thế!" Rồi thần bí nhỏ giọng xuống hết mức, "Giữa cầu thang không có ai quản, có mấy ông già thích tụ tập ở đó hút, bọn họ cho tôi."
Cùng hút thuốc lá với nhau, đàn ông rất dễ tạo nên ăn ý che chở cho đồng bọn.
Hà Ngạn Phong cũng không vội ra ngoài ngay.
"Kiếm thế nào?"
Giường bên chỉ tay ra ngoài cửa sổ, "Bên kia có một tiệm trái cây có thể đưa hoa quả đến bệnh viện, anh có thể nhờ cậu ta mang hộ một hai gói lên."
"Ấy, còn có thể mang hàng riêng được à."
"Nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải mua trái cây của cậu ta, không thể ít hơn tiền thuốc được."
"Có chính trực không?"
Giường bên gật đầu, "Con người ông chủ khá lắm, không làm hàng giả, cũng không nhận hối lộ. Đã nói rõ rồi, chỉ đưa đến khoa chỉnh hình, còn những nơi khác thì không cần phải bàn."
Hà Ngạn Phong không khỏi cười, "Vẫn còn phẩm chất nghề nghiệp đấy chứ."
Giường bên thân thiện đưa đến một điếu, bởi vì cách xa quá, hai bến tốn sức rì rầm mới trao đổi thành công được, hai người đàn ông số tuổi cộng lại hơn một trăm này như truyền gậy chuyền tay, cười ha hả.
Ngày hôm sau, Hà Ngạn Phong liền gặp được chủ tiệm trái cây này.
tay phải ông chủ đút trong túi quần, tay trái xách một túi nhựa màu đỏ gõ cửa đi vào. Bắt mắt nhất là hàng ria mép.
Hà Ngạn Phong mua sầu riêng. Đây là loại giường bên đề cử, thứ nhất là giá cao, không sợ không đạt tiêu chuẩn giao hàng, thứ hai là số lượng ít, không lo ăn không hết, thứ ba là mùi nồng, thích hợp đối phó với "kiểm tra đột xuất", nhưng quan trọng nhất là ăn ngon.
Hết hai quả là một trăm.
Ông chủ ria mép nhận lấy tiền, tiện tay vân vê, cho vào túi quần, "Cám ơn."
Hà Ngạn Phong nói: "Là tôi nên cám ơn mới phải."
"Chúc chú sớm xuất viện."
Hà Ngạn Phong ngồi không yên, bỗng nói: "Có thể giúp một chuyện được không?" Ông chỉ vào xe lăn xếp bên cạnh, "Tự tôi không ngồi lên được."
Ông chủ gật đầu.
Lúc ông chủ mở ghế xếp ra, tay phải vẫn đút trong túi như cũ, tay trái và hai chân phối hợp linh hoạt một kéo một đá.
Hà Ngạn Phong bị thương ở bên trải, bên trái và bên dưới vẫn bình thường, vừa vặn ông chủ dùng tay phải đỡ ông. Lúc ông chủ đưa tay trái ra thì có hơi do dự, rồi rốt cuộc vẫn không nói gì mà đứng sau lưng Hà Ngạn Phong, tay trái bắt lấy dưới nách Hà Ngạn Phong, ngực tì vào sao lưng ông, đứng chắc nâng người ông lên, gần như là "cắp" ông lên xe lăn.
Quá trình khá khổ sở, cuối cùng cũng ngồi vững được.
"Khổ rồi." Hà Ngạn Phong nói từ tận đáy lòng, "Nếu có tiện thì anh có thể đẩy tôi đến chỗ cầu thang được không?" Ông vẫy vẫy bao thuốc lá.
Ông chủ đáp: "Không sao, tôi cũng thuận đường."
Ở cầu thang thấp thoáng có mùi thuốc lá.
Hà Ngạn Phong đưa một điếu cho ông chủ, anh liền nhận lấy. Sờ túi áo bện nhân của mình mới nhớ ra là không có bật lửa.
Ông chủ ngậm thuốc lá cười, móc của mình ra châm cho ông rồi lại châm cho mình.
Hà Ngạn Phong hiểu ý cười một tiếng, dùng tay trái và khe hỡ giữa bắp đùi, run run nhét bật lửa vào trong bao thuốc.
Hút hết nửa điếu, Hà Ngạn Phong nhìn tay phải anh, hỏi: "Làm sao thế?"
Tò mò ý tốt, mỗi thứ chiếm một nửa.
Ông chủ cũng cúi đầu nhìn cánh tay phải cứng ngắc của mình, cũng không ngại ngùng gì, cười hỏi: "Nhìn ra à?"
Hà Ngạn Phong thành thực nói: "Mới đầu nhìn không ra."
Ông chủ ừ một tiếng, "Có chút bất ngờ. Còn chú?"
"Ngã xe đạp."
Lại sắp hút hết một điếu.
"Có cần đưa chú về không?"
Hà Ngạn Phong khoát tay, "Không cần, tôi đi tới đi lui ở hành lang được mà, lát nữa con trai tôi cũng đến."
Ông chủ bóp tàn thuốc, nói: "Vậy tôi đi trước."
Hà Ngạn Phong: "Làm lỡ chuyện làm ăn của anh rồi."
Ông chủ nhếch môi, vì hàng ria mép mà nụ cười ấy trông có vẻ hơi vô lại.
"Có dịp thì tới mua hoa quả chỗ tôi, không phải làm thêm cái đó nữa."
Hà Ngạn Phong cười ha hả, "Nhất định, nhất định rồi."
***
Triệu Tấn Dương quay về tiệm, liền nhận được thông báo thứ hai tới Khương Mẫn sẽ đến Nam Ninh.
"Cuối cùng cũng chịu đến, không xót tụi gà trong nhà à."
"Mẹ nhờ mẹ Đông Đông chăm hộ rồi." Lại nhấn mạnh, "Mẹ đi Nam Ninh có chuyện."
"Có thể có chuyện gì chứ, đến nấu cơm cho con à?"
Khương Mẫn nghiêm túc nói: "Mẹ đến Nam Ninh tìm bạn."
Khương Mẫn rất ít khi ra khỏi Quế Lâm, Triệu Tấn Dương cười, "Bạn gì, sao con chưa từng nghe nói."
"Lúc mẹ có bạn thì anh còn chưa ra đời đâu."
Sau khi xác nhận Khương Mẫn sẽ không lên nhầm chuyến tàu, Triệu Tấn Dương mới cúp máy.
"Tàu siêu tốc nhanh thật đấy, từ Quế Lâm đến mà chỉ có ba tiếng." Khương Mẫn cảm khái, "Năm ngoái đến đây mẹ vẫn còn đi tàu hỏa."
Triệu Tấn Dương nói: "Cuối năm ngoái mới đưa vào sử dụng." bảo vệ cho bà già tránh luồng người ùa ra khỏi ga tàu.
Triệu Tấn Dương xót Khương Mẫn đi xe vất vả, định tìm quán cơm nhưng Khương Mẫn lại muốn nấu cơm ở nhà.
"Ngay cả thịt bò kho mẹ cũng đã mang đến rồi."
"... Không mua được hay sao mà phải làm."
"Nước tương bên này làm gì tươi bằng."
Người làm mẹ dễ dàng nắm quyền ăn uống của con trai.
Giữa trưa ngày hôm sau, Khương Mẫn đưa cơm đến tiệm trái cây.
Triệu Tấn Dương mở túi giữ nhiệt ra, bên trong còn có một túi bọc nylon khác nữa. Còn chưa mở túi ra mà đã ngửi thấy mùi thơm.
"Thịt bò kho."
"Này ——" Khương Mẫn khẽ gạt tay anh ra, "Không phải cho con."
"Không cho con thì cho ai?"
"Cho bạn mẹ."
Triệu Tấn Dương cười không đứng đắn: "Người tình già hả."
"Nói lung tung."
Khương Mẫn xách túi thịt bò kho kia qua, thắt chặt miệng túi, lại xé một túi mới bọc bên ngoài.
Khương Mẫn đợi anh ăn xong mới hỏi: "Long nhãn này có ngọt không?"
"Ngọt, vừa nhập sáng nay đấy."
"Được rồi, lát nữa con gói giúp mẹ một ít."
Triệu Tấn Dương cười: "Cho "bạn" kia của mẹ à?"
"Cái thằng vô lại này."
Triệu Tấn Dương đậy nắp, lau miệng qua quít, rót một ly trà chanh đá.
"Muốn bao nhiêu?"
Khương Mẫn áng chừng: "Mẹ cầm nổi là được, nhưng phải nhìn không ít lắm."
Triệu Tấn Dương nhanh chóng chọn ra cho bà.
Khương Mẫn vẫn dán mắt vào con trai một tay bận rộn, âm thầm thở dài.
"Làm việc đã quen chưa?"
Triệu Tấn Dương lại nhìn tay phải của mình, "Không có gì to tát lắm."
Khương Mẫn thôi không hỏi nữa, lôi trong túi ra một xấp phong bì, ở giữa kẹp một tấm danh thiếp.
Khương Mẫn cất bì thư, đưa danh thiếp đến trước mắt Triệu Tấn Dương.
"Con nhìn địa chỉ này giúp mẹ, có xa chỗ con không?"
Triệu Tấn Dương như bị mắc cơm ở cổ, chôn chân tại chỗ.
Khương Mẫn nhắc nhở, "Đang hỏi con đó."
Triệu Tấn Dương nhìn sang chỗ khác, gãi đầu một cách mất tự nhiên.
"Mẹ đến đâu?"
"Đang hỏi con địa chỉ đấy, con quản mẹ đi đâu làm gì."
"À, không xa lắm."
"Không xa là bao nhiêu cái "không xa"?"
"Bắt hai ba tuyến xe bus là được."
"Đi đâu bắt xe bus? Thành phố bọn con nhiều đường quá, mẹ già rồi không nhận biết được."
Triệu Tấn Dương chỉ về phía bên ngoài tiệm, "Ở đằng đó."
Khương Mẫn đi ra ngoài nhìn, "Đâu?"
"Ra ngoài là thấy."
"Hay là con dẫn mẹ đi đi. Con nói thế mẹ cũng không hiểu."
"Không đi."
"Long nhãn cũng nặng mà."
"Mẹ lên xe thì cứ đặt nó xuống, nặng gì đâu chứ."
Khương Mẫn cứ thế nhìn anh.
Triệu Tấn Dương mất tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, "Con phải trông tiệm."
Cậu em làm trong tiệm chen miệng vào: "Ở đây có em là được rồi anh Dương."
Ánh mắt Khương Mẫn cũng nói "xem đi".
Triệu Tấn Dương ném cái nhìn sắc bén sang, cậu em lập tức im mồm.
"Lát nữa nhiều người cậu không phụ nổi."
Khương Mẫn thở dài, "Con không đi thật à."
"Không đi."
Khương Mẫn nhấc thịt bò kho và long nhãn lên, ra đến chỗ lều che mưa thì quay đầu lại nhìn.
Triệu Tấn Dương nằm ngủ trên ghế, nhắm mắt giả chết.
***
Phùng Nhất Như nghe nói hôm nay A Dương không cần đi học Taekwando nên cố ý ghé tiệm.
Hứa Liên Nhã ghét bỏ, "Tự mày sinh một đứa mà chơi cùng."
Phùng Nhất Như ngồi trên băng ghế hai tay vòng lấy A Dương ôm, nói: "Mày chẳng hiểu gì cả, vẫn là con người khác mới có ý nghĩa. Còn con nhà mình ấy à, phiền toài lắm, không khác gì của nợ." Rồi cúi đầu nhìn A Dương, "Đúng không A Dương?"
"Vâng!"
"Vâng cái gì mà vâng, con thì biết cái gì." Hứa Liên Nhã còn bảo: "Không thực hiện không có quyền phát ngôn, mày sinh một đứa rồi hẵng so sánh sau."
Phùng Nhất Như làm động tác còn lâu.
"Bà già mày không sốt ruột à?"
"Bà ấy sốt ruột thì tự đi mà sinh." Chợt Phùng Nhất Như cảm khái, "Có lúc tao cũng thật hâm mộ này, có đứa con gái đáng yêu như thế này, lại không cần lo quan hệ mẹ chồng."
Hứa Liên Nhã cười khẩy, "Là tao không có cơ hội thôi, có gì hay ho mà hâm với chả mộ."
Nói xong liền cùng nhân viên trong tiệm đi lên lầu chăm sóc ca bệnh.
Không biết từ lúc nào mà A Dương vẫn mãi tự chơi một mình lại nhìn chăm chú cánh cửa sau lưng Phùng Nhất Như đến xuất thần.
"Bà ơi!" Bỗng cô bé lên tiếng.
Phùng Nhất Như gõ vào đầu cô bé, "Bà cái gì mà bà! Dì già đến thế à, gọi là mẹ nuôi!"
"Bà ơi!"
"..."
A Dương lao ra khỏi người Phùng Nhất Như, dùng sức đẩy cửa đi ra ngoài.
Phùng Nhất Như xoay người lại, chỉ thấy một bà lão ở bên ngoài lấm lét nhìn vào trong, xách trong tay một bao nylon màu đỏ. Bà lão trông thấy A Dương, lập tức nụ cười đã xóa nhòa nét mơ hồ trên mặt.
Phùng Nhất Như chỉ mới đẩy cửa ra, A Dương đã nhanh chóng kéo bà lão vào.
"Bà là..."
"Bà ấy là bà đó." A Dương tiếp lời.
Bà lão thận trọng nói: "Tôi đến tìm, bác sĩ Hứa..."
"À..." Phùng Nhất Như đáp, "Cô ấy đang bận trên lầu, bà ngồi trước đi."
"Bà ngồi ở đây đi ạ." A Dương đẩy ghế Phùng Nhất Như vừa ngồi qua cho bà ấy.
Khương Mẫn đặt đồ lên bàn kính, mở túi ra, nói với A Dương: "Bà đem thịt bò kho đến cho cháu đây, vừa mới làm sáng nay."
A Dương cười hi hi, đợi bà mở túi ra thì đưa tay chụp lấy.
"A Dương, rửa tay trước đã." Phùng Nhất Như ở bên cạnh nhắc nhở, bưng nước cho Khương Mẫn.
A Dương rửa tay qua loa, gắp một miếng thịt bò muốn đút vào miệng Khương Mẫn. Khương Mẫn nhẹ nhàng đẩy nó về bên miệng cô bé, một tay vỗ lên mông A Dương, "Cháu ăn đi, bà không ăn."
A Dương không do dự đút ngay vào miệng.
Khương Mẫn nhìn quanh bốn phía, "Ở đây trang bị tốt nhỉ, sáng quá."
Phùng Nhất Như đoán bà là người thân nào đó của Hứa Liên Nhã, cười xòa mấy câu, cũng may là Hứa Liên Nhã xuống lầu khá nhanh.
"Dì?" Hứa Liên Nhã ngạc nhiên, "Sao dì lại đến đây?"
Khương Mẫn đứng lên nói: "Tôi đến tìm con trai, nhân tiện đến xem xem sao."
A Dương lại gắp một miếng thịt bò cho Hứa Liên Nhã xem, "Mẹ, thịt bò này."
"Lại còn mang nhiều đồ thế này... Khách khí quá rồi." Hứa Liên Nhã lại nói với A Dương, "Đã cám ơn bà chưa?"
"Không có gì." Khương Mẫn khoát tay, "Con trai tôi ở tiệm, sáng nay vừa nhập hàng về, còn tươi lắm, đem đến cho các cô nếm tử."
Hứa Liên Nhã còn đang đứng hình trong câu "con trai tôi" thì lại có khách đến. Khương Mẫn đứng lên tạm biệt.
Hứa Liên Nhã muốn tiễn đi nhưng Khương Mẫn nói: "Đừng tiễn, bên ngoài nắng to, cũng chỉ đi có mấy bước thôi."
A Dương đợi Hứa Liên Nhã hết bận mới gọi cô lại gần.
"Mẹ ơi, cái này..." A Dương rút một bì thư từ túi quần sau ra.
Hứa Liên Nhã cầm lấy lật xem, chính là cái cô đặt dưới gối ở nhà Khương Mẫn.
"Sao con không lấy ra từ sớm?"
Giọng nói quá nhanh khiến A Dương tưởng mình lại làm sai chuyện, rụt cổ lại, oan ức nhỏ giọng nói: "Lúc đi tiểu con mới biết mà..."
***
Khương Mẫn dễ dàng quay về tiệm trái cây.
Triệu Tấn Dương còn nằm trên ghế, hình như không thay đổi tư thế.
"Về rồi à?"
"Ừ."
"Gặp bạn mẹ rồi?"
"Chưa gặp thì làm sao mẹ về tay không?"
"..."
Triệu Tấn Dương bị bà chặn họng, lại nhắm mắt.
Khương Mẫn nói: "Mẹ về nấu cơm, tối nay gọi đồng nghiệp cũ của con đến dùng cơm cùng đi. Ngày mai mẹ về rồi."
Người nằm dài trên ghế choàng mở mắt, "Nhanh thế sao? Mới đến hôm qua mà."
"Ở đây hoài cũng chán, bảo con dẫn đi đường thì không chịu. Còn không bằng về nhà nuôi gà."
"..."
Cũng không biết Khương Mẫn đi được bao lâu rồi, Triệu Tấn Dương nhét vào trong lon cháo hộp dùng làm gạt tàn hơn nửa điếu đang cháy dở. Rồi anh bất thình lình đứng dậy, dọa nhân viên sợ hãi nấc một cái, giống như thấy phải con chuột chũi ló đầu lên vậy.
Triệu Tấn Dương đứng trong tiệm kêu meo meo mấy tiếng, chú mèo mun tưởng khui đồ hộp, bèn ló đầu ra dưới đáy kệ hàng, lập tức bị Triệu Tấn Dương túm gáy, nhét vào trong túi xách mèo.
"Anh... anh Dương, anh định làm gì thế?"
Triệu Tấn Dương kéo khóa túi lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi tiêm cho nó."
"Không phải thời gian trước vừa mới tiêm vắc xin ba bệnh xong sao?"
Triệu Tấn Dương lại nghĩ một chốc, "Vậy thì... tắm cho nó."
"Mèo sợ nước, có muốn tắm đâu. Hơn nữa nó đen như thế, dù có tắm hay không thì cũng không khác nhau mấy."
Triệu Tấn Dương cao giọng, "Ông đây muốn đưa nó đến tiệm thú y đấy, không được hả!"