Hứa Liên Nhã không để ý đến thì giờ, vất vả lắm mới dỗ A Dương đi ngủ được, rồi lại rón rén lau dọn bãi nước tiểu kia, cảm giác mất sức.
Trong phòng khách không có người, Triệu Tấn Dương vẫn chưa về.
Ngoài hành lang lắp đèn cảm biến, Hứa Liên Nhã đẩy cửa ra, Triệu Tấn Dương ở trần ngồi trên bậc cầu thang, lưng hơi còng, dấu tàn thuốc cháy đỏ nho nhỏ trở nên suy yếu dưới ánh đèn trong phòng.
Cô ôm lấy anh từ đằng sau, cảm giác da thịt lạnh thấu xương.
Dường như cả hai đều thích cái ôm sau lưng như thế này, chẳng khác gì thêm lưng ghế vào băng ghế ngồi, có chỗ dựa thì có cảm giác an toàn hơn.
Triệu Tấn Dương dí tàn thuốc tại chỗ, nhẹ giọng hỏi: "Con bé đã ngủ chưa?"
"Rồi..."
Hứa Liên Nhã siết chặt hai tay, chậm rãi cà lên hõm vai anh. Triệu Tấn Dương ấn hai tay cô xuống, tay anh rất lờn, gần như phủ trùm lấy cô.
"Anh đã dọa nó rồi."
Hứa Liên Nhã rất khó thốt lên câu không sao.
Từ lúc A Dương hiểu chuyện thì người ở bên cạnh bầu bạn chính là con mèo ba chân kia, ngỡ rằng mèo chỉ có ba chân, cho đến lần đầu tiên thấy con mèo bình thường, cô bé bị dọa sợ không nhẹ, khóc hỏi mẹ tại sao nó lại có thêm một chân.
Ấy là nỗi sợ hãi khi nhận thức bị lật đổ, khiến nội tâm của một đứa bé rối bời khó tưởng tượng nổi.
Triệu Tấn Dương đã thực sự trở thành con mèo "có thêm một chân" trong mắt A Dương, mà chỉ sợ là còn nghiêm trọng hơn. Lúc Hứa Liên Nhã thấy con rết cùng chỗ khuyết kia, cũng phải qua một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh.
"Cho con bé thêm ít thời gian thích ứng, hai người bọn anh chỉ mới ở chung mấy ngày thôi mà."
Triệu Tấn Dương vuốt ve mu bàn tay cô, nói: "Ngày mai anh không đến nữa."
"... Em sẽ khuyên giải con bé."
"Đừng ép nó, đừng để con bé thêm áp lực."
"Không có đâu..."
Hứa Liên Nhã hôn lên dái tai anh, "Trước sau gì anh vẫn là bố của A Dương."
Triệu Tấn Dương kéo cô đến bên cạnh, ôm lấy nửa người cô, "Xin lỗi..."
"Trước kia em đã nói là không thích anh nói xin lỗi cơ mà, quên cả rồi sao?"
"Mới nói lần này."
Hứa Liên Nhã ôm lấy đầu gối anh, tựa đầu vào đó, khẽ nói: "Sáu năm cũng đã trôi qua như thế, chút thời gian này thì có là gì."
Triệu Tấn Dương cúi đầu, hôn lên gáy cô. Hai người cứ vậy mà ôm lấy nhau, như dung hòa thành tảng đá cứng rắn, đứng trong hư vô màu đen.
***
Hứa Liên Nhã vốn định nói là ác mộng để gạt con, nhưng khi thấy A Dương thức dậy đi ra tới cửa thì có phòng bị rất rõ ràng, đành phải từ bỏ ý định.
Sớm muộn gì con bé cũng cần phải biết sự thật.
"A Dương, nhanh nhanh đánh răng ăn sáng đi nào." Hứa Liên Nhã dịu dàng nói, "Hôm nay có bánh bao thịt bò đấy."
"Ờ..."
Mí mắt A Dương hơi sưng, lúc cụp mắt gặm bánh bao cứ như chưa tỉnh ngủ hẳn, có vẻ sa sút.
"Lát nữa mẹ dẫn con đến nhà trẻ ghi danh, hai ngày nữa sẽ phải đi học."
Tiếng vâng trong lúc cắn bánh nghe như bất đắc dĩ.
Nhìn A Dương ăn xong, Hứa Liên Nhã thử hỏi dò: "A Dương, chiều nay còn có muốn đến tiệm trái cây chơi với mèo nhỏ nữa không?"
Lắc đầu rất nhanh, nơi chân mày lộ ra vẻ chán ghét thấy rõ. Hứa Liên Nhã có cảm giác như bị ong mật đốt.
"Không muốn đi." Giọng rất thấp nhưng đầy kiên quyết, rất giống lúc trước cô bé nói không ăn thịt bò.
Hứa Liên Nhã kéo ghế lại gần, vòng lấy bả vai cô bé.
"A Dương không thích bố sao?"
Cô bé nhỏ lập tức dẩu môi, giọng khản đặc vì trận khóc đêm qua, "Ông ta không có tay, ông ta là quái vật, mẹ ơi..."
Hứa Liên Nhã ôm con gái vào lòng.
"Vậy mẹ hỏi con, "quái vật" có mắng con không?"
Nước mắt trào dâng, A Dương lắc đầu.
"Thế "quái vật" có đánh con hay bắt nạt con không?"
Sau vài giây suy nghĩ, A Dương lại lắc đầu lần nữa.
"Mặc dù "quái vật" không có tay, nhưng ông ấy thích A Dương, sẽ không làm A Dương bị thương, biết chưa?" A Dương ngẩng đầu nhìn Hứa Liên Nhã, khóc nấc lên dưới cơn khủng hoảng hoang mang.
Xót thương còn lây nhiễm đáng sợ hơn bệnh cảm, chóp mũi Hứa Liên Nhã cay xè vì cô bé.
"A Dương, con có biết vì sao bố biến thành "quái vật" không có tay không? Trước kia bố cũng có hai tay giống con, nhưng người xấu đã làm gãy tay ông ấy, không thể nối lại được. Bây giờ con gọi bố là "quái vật", có phải cũng giống cậu bạn đặt biệt danh cho con là "Hỉ Dương Dương" không? Con có thích bạn đặt biệt danh cho con không?"
"Tội danh" đặt biệt danh này làm cô bé càng khóc tợn hơn, nhưng vẫn lắc đầu.
"Mẹ cũng không hy vọng con trở thành người bạn như thế."
Hứa Liên Nhã lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng đung đưa như lúc dỗ cô bé đi ngủ, như chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên biển cả lặng sóng, cả hai đều đắm chìm trong thế giới nhỏ.
"Bố không có tay, cũng giống như "Hỉ Thước" hay "Thần điêu đại hiệp" mà con thích. A Dương, mẹ không yêu cầu con lập tức gọi ông ấy là bố, cũng không yêu cầu con lập tức thích ông ấy, nhưng mẹ có thể yêu cầu con đừng gọi ông ấy là "quái vật" nữa được không, nghe thật khó chịu... Cũng đừng lảng tránh bố, bố con chỉ có một người đó thôi..."
Rốt cuộc Hứa Liên Nhã cũng thút thít, làm A Dương càng thêm hốt hoảng, cô bé đưa tay gạt nước mắt thay Hứa Liên Nhã. Càng vội càng không phải cách, càng khóc loạn càng thê lương.
"Mẹ ơi mẹ đừng khóc nữa, con không muốn mẹ khóc...
***
Ngày đầu tiên đi học, Hứa Liên Nhã đưa A Dương đến nhà trẻ.
Trước khi chia tay, Hứa Liên Nhã kéo cô bé đến một góc ít người, dỗ nói: "A Dương, chiều nay mẹ không rảnh, chú nhỏ của con cũng đi học, bố con cách chỗ này khá gần, tan học để bố đến đón con được không?"
Lắc đầu.
"..." Hứa Liên Nhã biết mình không nên gấp gáp, không nên giận dỗi với trẻ con, kiên nhẫn nói: "A Dương, không phải trước đó đã đồng ý với mẹ rồi sao, không được lảng tránh bố nữa, con quên rồi sao?"
Không lên tiếng.
Mặc dù A Dương thường xuyên không hiểu ý người khác mà đáp ừ lung tung, nhưng phần lớn khi tâm trạng đang cực tệ, nếu muốn nói ra tâm sự thì rất khó, răng còn cắn chặt hơn bất cứ ai.
Hứa Liên Nhã bất đắc dĩ nói: "Nếu con không thích thì không nói chuyện với ông ấy là được..."
A Dương rũ đầu thật thấp.
"Ông ấy sẽ đưa A Dương về tiệm của mẹ, con nhân tiện mang hai trái chanh ở tiệm trái cây về luôn nhé, mẹ thích con đưa chanh về nhất. Coi như là tan học mua chanh giúp mẹ được không? Giống như trước kia với cậu nhỏ vậy."
A Dương nhìn chằm chằm mũi chân của mình, cứ mài giày lên mặt đất.
"A Dương?"
Qua một lúc lâu, A Dương mím chặt môi gật đầu.
Hứa Liên Nhã nhắn nhủ với giáo viên xong thì rời khỏi nhà trẻ.
Đến khoảng bốn giờ chiều, trước nhà trẻ là đám đông phụ huynh chờ con.
Triệu Tấn Dương đứng lẫn trong đó không dễ thấy, mặc dù lần đầu tiên anh đảm nhận vai trò phụ huynh, nhưng còn mù mịt hơn cả lần đầu đóng vai con nghiện.
Phu huynh bên cạnh gặp phải người quen, thân thiết nói chuyện với nhau. Triệu Tấn Dương không quen biết ai, chỉ chăm chăm ngó nhìn cánh cổng không phân tâm.
Về mặt nuôi dạy trẻ thì anh là một tờ giấy trắng, toàn phải dựa vào cô giáo Hứa Liên Nhã cầm tay xem nên hạ bút thế nào. Hứa Liên Nhã đã cho anh cơ hội tiếp xúc, để anh đến đón A Dương, thế là anh đến.
Còn về phần thân phận "quái vật" nên sống chung với A Dương thế nào, Triệu Tấn Dương còn khó nắm chắc hơn khi lần đầu gặp A Dương.
Lần đầu gặp chỉ sợ con gái sẽ ghét anh, lúc này đã thật sự chán ghét rồi, hoặc nói là sợ thì đúng hơn.
Chuông tan học reo lên, đám đông nhốn nháo, tiếng người huyên náo.
"A Dương —— "
Triệu Tấn Dương đã trông thấy người, đi về phía cửa.
"Hứa Minh Dương, hôm nay bố đến đón con hả?" Giáo viên hỏi cô bé.
A Dương kéo giây kéo cặp sách, cũng không biết có phải do mặt trời không mà nhíu mày lại. Thoáng cúi đầu nhìn như gật đầu.
Giáo viên trẻ tuổi cười một tiếng, nói: "Chắc anh là bố của Hứa Minh Dương phải không, nhìn giống quá."
Triệu Tấn Dương sợ cô ấy nói nhiều thì A Dương càng thêm lúng túng, thế là bèn nói: "A Dương, tạm biệt cô giáo đi nào, chúng ta về thôi."
A Dương vẫy tay, "Tạm biệt cô ạ."
Triệu Tấn Dương muốn kéo tay cô bé nhưng A Dương lại tránh đi. Anh không thử nữa, giang tay bảo vệ cô bé chen ra khỏi dòng người.
Nhà trẻ và tiệm trái cây chỉ cách một quãng đường đi bộ.
A Dương vùi đầu đi lên phía trước, Triệu Tấn Dương đi bên cạnh.
Lúc băng qua đường, Triệu Tấn Dương chủ động nói: "Để bố cầm túi xách cho con."
Giày A Dương đá xuống mặt đường, chắc là nghe thấy.
Triệu Tấn Dương làm theo lời Hứa Liên Nhã dặn, chọn cho cô bé hai quả chanh tươi, rồi lại cùng ngồi xe bus đưa cô bé về chỗ Hứa Liên Nhã.
"Mẹ ơi —— "
A Dương như được tháo gỡ phòng bị, cười một tiếng rõ to.
Chênh lệch rõ ràng lại lần nữa đem khoảng cách sáu năm bày ra trước mắt, Triệu Tấn Dương khó nén khỏi mất mát, cứ đưa mắt nhìn hoài.
Anh như "báo cáo" lại "tình hình chiến đấu" của chiều nay với Hứa Liên Nhã, Hứa Liên Nhã ngẫm nghĩ rồi tổng kết: "Trước mắt cứ tiếp tục vậy đi đã, đợi con bé quen chắc sẽ khá hơn."
Nhưng cô đã đánh giá thấp tính phức tạp của sinh vật trẻ con rồi. Câu danh ngôn kia của Hứa Đồng lại phát huy tác dụng.
Con biết nuôi con khổ sở thế nào không, con tưởng giống con nuôi chó mèo, rải một nhúm thức ăn ở đó là xong ư?
***
Ngày thứ hai, Hứa Liên Nhã nhận được điện thoại của cô giáo, quơ lấy túi đựng chăn và áo quần rồi cuống cuồng chạy đến nhà trẻ.
A Dương tè dầm, từ lúc nhập học đến nay chưa từng có chuyện đó. Từ lúc hơn một tuổi A Dương đã biết bày tỏ muốn đi tiểu, cũng chưa từng tè dầm bao giờ.
Tất cả bạn học đều đã lên lớp, giáo viên cũng cố ý để trống phòng nghỉ trưa cho hai mẹ con.
"Mẹ ơi..."
A Dương bước vào cửa liền kêu lên, như đã làm sai chuyện vậy.
"Không sao, chúng ta thay cái khác là được."
Hứa Liên Nhã thay quần mới cho cô bé, rồi lại đi dọn giường.
"Hôi quá..." A Dương nhìn chất bẩn trên chăn, chê mà không giúp.
Hứa Liên Nhã cất chăn bẩn vào túi, an ủi cô bé: "Mẹ lên tiểu học còn tè dầm mà, con có tin không?"
Không phải tận mắt chứng kiến thì A Dương không có cảm giác chân thật gì, cô bé im lặng nhíu mày, dáng vẻ hoạt bát trước kia đã hoàn toàn biến mất.
"Mau đi học đi, tan học mẹ đến đón con."
"Vâng ạ."
Câu trả lời dứt khoát làm Hứa Liên Nhã hơi ngây ra, rồi im lặng nhét đồ vào túi.
Lúc tan học, Tiểu Trí mời A Dương đến nhà mình đưa chim đi dạo, "A Lục nhà mình đã lớn hơn chút rồi."
A Dương khoác túi sách lên vai, thoải mái từ chối, "Hôm nay mẹ đến đón mình, mình phải về nhà."
Hai người sóng vai đi đến cổng trường, còn chưa nói gì thì đầu A Dương nhói đau ——
"Trí Tè Dầm, Dương Tè Dầm, đồ hai đứa tè dầm chơi với nhau."
Hồ Minh Vĩ cất cái giọng khó nghe của mình lên, mấy thằng bé bên cạnh bắt đầu nhao nhao theo.
A Dương che tóc, cao giọng nói: "Hồ Minh Vĩ cậu là đồ đáng ghét!"
Hồ Minh Vĩ làm mặt quỷ, nhái giọng cô bé: "Hỉ Dương Dương cậu là đồ đáng ghét!"
Tiểu Trí ưỡn ngực, lắp bắp nói: "Mình, mình mách cô giáo —— "
Hồ Minh Vĩ học theo: "Mình, mình mách, mách cô giáo —— "
Mấy thằng bé đứng bên cạnh cười to ha hả, nhanh chóng theo Hồ Minh Vĩ biến mất ở cửa.
A Dương tạm biệt Tiểu Trí, buồn bực đi về phía Hứa Liên Nhã.
Cho đến lúc Hứa Liên Nhã xách chăn đến nhà trẻ lần thứ hai trong cùng một tuần, cô bé mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
A Dương dẩu môi hỏi cô: "Mẹ ơi, có phải con bị bệnh không? Tại sao lại tè dầm..."
Tối hôm nay Triệu Tấn Dương không ra về.
Hứa Liên Nhã lôi bộ quần áo cũ của Lôi Nghị ra, cẩn thận ngẫm nghĩ Triệu Tấn Dương cũng vào khoảng tuổi đó, quần áo hơi rộng, thích hợp làm đồ ngủ.
Mặc vào trang phục cũ của thượng cấp kiêm bố vợ, Triệu Tấn Dương có cảm giác thật vi diệu, vừa thân mật lại kính sợ.
"... Em không ngờ anh còn gầy hơn cả bố em." Hứa Liên Nhã lại chẳng nghĩ được nhiều như thế.
Triệu Tấn Dương vỗ bắp đùi, bắp thịt cường tráng không hề run lên, "Thế này mà gầy à, anh còn nặng hơn cả em."
Đến tối khuya hai người mới đi ngủ. Hứa Liên Nhã cho anh xem album trong mấy năm qua.
Dù đã hoàn toàn tiến vào thời đại số hóa, nhưng những bức hình bị cháy trong cơn hỏa hoạn đã làm cô hình thành thói quen rửa hình gìn giữ, mạng internet được cô dùng để quảng bá cửa tiệm, còn cuộc sống bình thường thì gần như không tìm được dấu vết trên mạng.
Triệu Tấn Dương càng xem càng im lặng, càng xem càng lật giở chậm hơn.
Hứa Liên Nhã an ủi anh: "Anh vắng mặt với vai trò người bố lâu quá rồi, A Dương cần phải có thời gian thích ứng."
Giọng cô bình thản như lơ đãng buông câu nói đùa, nhẹ nhàng thổi bay sự thất trách của anh.
"Anh rất thỏa mãn." Triệu Tấn Dương nói, "Em và A Dương đều không bài xích anh, thế là anh thỏa mãn rồi."
"Vất vả lắm anh mới quay về, em không có nhiều sức lực mà so đo với anh đâu." Hứa Liên Nhã nói, "Anh đừn sợ, hình tượng của anh trong lòng A Dương rất tốt. Có thể thấy rõ con bé thật sự thích anh."
Nếu nói cám ơn thì có vẻ không thân thiết, nhưng giờ anh chỉ có mỗi tâm tình đó. Triệu Tấn Dương không biết nên nói gì, vòng qua sau lưng nắm lấy vai cô.
Triệu Tấn Dương biết, đây đều là công lao của người mẹ, chỉ cần cô chê anh một vài câu trước mặt con gái thì A Dương cũng sẽ không mất phòng bị với anh như thế.
Hứa Liên Nhã không ngờ Triệu Tấn sáng đã ra khỏi cửa, về tắm rửa xong thì lắp tay giả vào đi mua bánh bao.
Hứa Liên Nhã cầm bộ phận cứng đó lên nghĩ ngợi, "Đeo cái này không khó chịu sao?"
Triệu Tấn Dương rút về theo phản xạ, nhưng lại bị Hứa Liên Nhã siết chặt.
Đành phải thành thật nói: "Làm gì có dễ chịu chứ."
"Vậy vì sao còn đeo, trời nóng còn dễ nổi mẩn nữa."
Triệu Tấn Dương cười, "Buôn bán thì sao có thể không đeo được, không có cánh tay này thì đi chợ mua hàng đều bị người ta lạnh nhạt ba phần, chứ đừng nói là đứng trong tiệm, ai cũng bị dọa sợ không dám đến."
Đắng cay trong đó không ai hiểu được bằng anh, cũng không ai muốn giải thoát hơn anh. Hứa Liên Nhã không hỏi thêm gì nữa.
Lúc A Dương dậy thì Triệu Tấn Dương đã ăn mặc chỉnh tề. Cô bé dụi đôi mắt ngái ngủ, thấy bên cạnh bàn ăn có thêm một người, liền ngây người ra như bị đóng đinh tại chỗ.
"Chào buổi sáng, A Dương."
Cô bé con mặc đồ ngủ lập tức chạy vụt về phòng, đóng cửa lại.
Triệu Tấn Dương: "..."
"Không sao, con bé chỉ xấu hổ thôi."
Hứa Liên Nhã gõ cửa đi vào, đuổi cô bé ra rửa mặt.
Lúc ăn sáng, A Dương ngồi cạnh Hứa Liên Nhã, đối diện là Triệu Tấn Dương. Cô bé cắm một miếng là lại nhìn Triệu Tấn Dương một cái, nhai mà cứ như cười.
Đột nhiên A Dương cầm túi lớn trong tay lên, hỏi anh: "Bố có biết đây là bánh bao gì không?"
Trẻ con luôn thích cảm giác thành công khi chút khoe khoang nho nhỏ mang đến.
"Bố không biết."
"Đây là bánh bao thịt bò."
"Con thích thịt bò nhỉ..." Triệu Tấn Dương cố ý nhìn phần nhân bánh được cắn lộ ra.
Hứa Liên Nhã ngồi bên cạnh nói: "Đó là do bố con mua về, con còn hỏi người ta à, có biết xấu hổ không thế."
A Dương như bị ai đập vào sau cổ, ngượng ngùng nhún vai cười.
"Qua mấy hôm nữa sẽ đi học, hôm nay còn muốn đến chỗ bố không?"
"Có ạ."
"Con có giúp bố bán hoa quả không?"
"Có ạ."
"Không ăn trộm chứ?"
Cười lắc đầu.
Hứa Liên Nhã mở miệng câu nào là dán chữ "bố" câu ấy, muốn để hai cha con cô bé sớm ngày hòa hợp. Chỉ có điều người lớn thì vô cùng lo sợ không dám tự xem mình là bố, còn bé con lại chỉ biết cười ngây ngốc khi mộng đẹp thành thật.
Hứa Liên Nhã đưa hai cha con đến tiệm trái cây, căn dặn buổi trưa đừng ra ngoài ăn, cô sẽ đưa cơm đến.
Triệu Tấn Dương bị A Dương bám lấy liên tục đáp: "Được được."
Sắp đến buổi trưa, trong lòng Triệu Tấn Dương có chút mong ngóng, bất tri bất giác bật cười hệt A Dương.
Không ngờ người đến lại là Quách Dược, từ sau lần ngồi ăn nhậu trong ngày giỗ của Lôi Nghị, đã hơn hai tháng Triệu Tấn Dương không gặp lại anh.
"Tan làm rồi?" Triệu Tấn Dương nói.
Quách Dược gật đầu, sự chú ý chuyển hết lên cô bé con duy nhất trong tiệm, hỏi câu hỏi mà ngày hôm đó nhân viên trong tiệm đã hỏi.
"Trẻ con từ đâu ra thế?"
Triệu Tấn Dương lôi tay A Dương kéo cô bé đến đứng trước mặt mình, giọng đầy tự hào: "Con gái ruột của tôi."
Quách Dược đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống, thần sắc hồ nghi.
Triệu Tấn Dương chậc lưỡi, chỉ theo thứ tự: "Nhìn lông mày này, lỗ mũi này, còn cả cái đầu thông minh này nữa, có giống tôi không?"
"..."
Quách Dược không lên tiếng, Triệu Tấn Dương cúi người, mặt dày hỏi A Dương: "Con nói xem có giống hay không?"
A Dương phối hợp gật đầu, "Có ạ."
Triệu Tấn Dương nhếch môi, "Xem đi."
Quách Dược cũng cụp mắt, song song nhìn A Dương, A Dương khó hiểu rụt người về phía sau.
Triệu Tấn Dương cảm nhận được, nói: "Cậu đừng có nghiêm túc thế, dọa trẻ con đấy."
Quách Dược chỉ vào Triệu Tấn Dương, giọng nói không chút sức sống: "Người này thật sự là bố cháu à?"
Triệu Tấn Dương không vui, "Sao lại xem tôi là tên lừa gạt thế hả."
A Dương rụt rè gật đầu.
"Vậy cháu gọi cậu ta một tiếng "bố" đi."
Triệu Tấn Dương đẩy anh ta, nghiêm túc nói: "Cậu có bệnh à."
Quách Dược lùi bước như mảnh gỗ.
Triệu Tấn Dương dịu giọng dỗ A Dương, "Con đi tìm Tiểu Hắc chơi đi."
A Dương chạy đi như được giải thoát.
"Người hồi đó?"
Triệu Tấn Dương nhướn chân mày, "Hẳn rồi."
"Đi tìm cô ấy rồi?"
Triệu Tấn Dương cười, "Trùng họp."
Quách Dược cầm bao thuốc lá, Triệu Tấn Dương vỗ vào lưng anh ta, nói: "Chúng ta ra ngoài đi."Quách Dược và Triệu Tấn Dương đứng hút thuốc dưới tán cây ven đường, Triệu Tấn Dương cứ đưa mắt nhìn vào trong tiệm, thỉnh thoảng thấy đầu của bé con lấp ló là lại yên lòng.
"Còn mua một tặng một."
Triệu Tấn Dương đáp "ha" một tiếng đầy vênh váo, hồi lâu sau mới cảm khái bảo: "Tôi cũng không ngờ, một mình cô ấy lại nuôi con lớn như vậy." Sự áy náy không thể nào che giấu được trong câu nói đã khiến Quách Dược dừng lại.
"Nếu biết sớm, liệu anh có về lại sớm hơn không?"
Triệu Tấn Dương không chút do dự, "Dĩ nhiên."
Quách Dược hừ một tiếng.
Triệu Tấn Dương rít một hơi dài hết điếu thuốc, nói: "Nhưng cũng chưa chắc về là phải đến, lúc đó Lư Kình đã tìm đến cửa, tôi không dám liên lạc với cô ấy. Biết rồi còn đau khổ hơn."
"Tốt lắm." Quách Dược nói.
Triệu Tấn Dương nghe ra lời thật lòng, bèn cười: "Cậu cũng tìm một người đi."
Quách Dược lắc đầu.
"Bây giờ cũng ổn định rồi."
Quách Dược vẫn lắc đầu, nói: "Không gieo họa cho con gái nhà người ta nữa."
Vào lúc này cả hai người đàn ông cùng nhớ đến một người, Triệu Tấn Dương lại khuyên đứng nói chuyện không bị đau lưng, rồi im lặng hút thuốc.
Hút hết một điếu thuốc, Triệu Tấn Dương nói: "Không có ai đến tìm tôi chứ?"
Quách Dược nhận ra lo lắng ngầm trong đấy, bèn nói: "Yên tâm đi, anh đã "chết" vào năm ngoái rồi."
Triệu Tấn Dương cau mày không nói.
"Mẹ ơi —" Giọng trẻ con cất lên trong tiệm nghe còn trong trẻo hơn tiếng chim hót.
Triệu Tấn Dương quay qua nhìn, bất giác bật cười. Nếu như vừa nãy ở trước mặt Quách Dược còn cười vẻ tự đắc, thì lần này chính là nụ cười vô cùng tự nhiên, không dính dáng gì đến khoe khoang, cũng chẳng liên quan gì đến người khác. Quách Dược nhìn mà chân mày nhíu lại.
"Vợ tôi đến rồi."
Hứa Liên Nhã xách một chiếc hộp giữ nhiệt đi thẳng vào tiệm, dưới cái vẫy tay gọi Triệu Tấn Dương đến của A Dương bèn nhìn sang.
Triệu Tấn Dương quay về, hất cằm ý chỉ Quách Dược.
"Quách Dược, trước kia em gặp một hai lần rồi đấy. Chắc không ấn tượng đâu nhỉ."
Hứa Liên Nhã do dự: "Vẫn còn nhớ chút." Lúc đó ở cạnh Triệu Tấn Dương không có được mấy người.
"Chị dâu." Quách Dược gật đầu.
"Chào anh." Hứa Liên Nhã chào hỏi qua loa, từ lâu rồi người này luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi, khác hẳn Lương Chính.
Quách Dược muốn tạm biệt, "Hai người đang bận, tôi về trước đây."
Triệu Tấn Dương ơ kìa một tiếng, "Buổi tối cùng ăn cơm đi, lần trước cũng lâu lắm rồi." Quách Dược đột nhiên đến tìm anh, chắc hẳn là có chuyện.
Quách Dược ra vẻ do dự, "Nói sau." rồi vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng của Quách Dược, Hứa Liên Nhã nói: "Hai người có chuyện cần nói à?"
"Hả?" Lúc này Triệu Tấn Dương mới phản ứng được cô đang chỉ phương diện gì, "Không có, chỉ là rảnh rỗi tụ tập thôi."
Hứa Liên Nhã không nói gì, im lặng mở nắp hộp giữ nhiệt ra.
Triệu Tấn Dương kéo cổ tay cô, "Thật sự không có. Anh đã nói rồi, giờ anh không làm nữa."
"Ăn cơm thôi."
A Dương đã chực sẵn bên cạnh, Hứa Liên Nhã vừa đem thức ăn ra là lập tức nói: "Hộp này không đủ lượng ba người, em ăn ở nhà rồi, hai người ăn đi."
Nhìn hai người vừa ăn vừa lén lút quan sát động tác của đối phương, Hứa Liên Nhã có chút vững lòng.
"Hay là tối nay gọi Quách Dược đến nhà ăn cơm đi."
Triệu Tấn Dương ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, hai mắt mở to.
"Có thể không?" Anh hỏi.
"Không phải hai anh có chuyện muốn nói à."
Triệu Tấn Dương cười, nuốt cơm xuống cổ, "Vậy làm phiền em rồi."
Hứa Liên Nhã kỳ quái nhìn anh, thấp giọng nói: "Khách khí cái gì."
Triệu Tấn Dương và một đũa lớn cơm, có vẻ dốc hết sức.
Quách Dược cũng giống như Triệu Tấn Dương vừa vào cửa trong ngày hôm đó, đầu tiên là cúi mình vái chào trước giá tro cốt ở trên tường.
Thức ăn đã được dọn lên bàn. Có lẽ do dáng vẻ quá nghiêm túc nên A Dương nhìn Quách Dược vẫn có tí sợ hãi, chỉ nhỏ giọng nói: "Mời chú ngồi ạ."
Hứa Liên Nhã chuẩn bị bia, trường hợp như thế này cô chỉ có thể tiếp lời được mấy câu, rồi sau đó trông con gái ăn cơm.
Hơn nửa thời gian là hai người đàn ông nói chuyện, nhưng đều tránh nhắc lại chuyện mưa gió năm đó, chỉ nói ít chuyện vụn vặt không quan trọng.
Dần dần trên mặt đã đỏ ửng, Triệu Tấn Dương còn coi như trấn định, chứ Quách Dược thì đã ngà ngà say rồi.
"Tôi không ngờ thoáng cái anh đã có vợ con, anh em vui thay anh." Giọng Quách Dược cao vút, uống một ngụm lại nói một câu, "Uống ——! Kính anh ——!"
"Cậu kiềm chế lại đi." Triệu Tấn Dương bình tĩnh đáp.
A Dương bị kích động của Quách Dược làm cho sợ hãi, vội rụt đầu lại, âm thầm nói với Hứa Liên Nhã: "Mẹ ơi, chú này đáng sợ quá."
Không ngờ âm thanh bé nhỏ ấy vẫn lọt vào tai Quách Dược, anh ta nhìn sang A Dương, cầm ly bia lên.
"Chú đây là vui thay bố mẹ cháu, có biết không hả?" Tư thế rất ngang ngược, "Chú vui hộ bố mẹ cháu đấy!"
"Quách Dược, cậu nhỏ giọng lại đi, đừng có dọa con gái tôi —— "
Lời của Triệu Tấn Dương bị cắt ngang, Quách Dược vươn tay dài ra cản anh.
"Ly này uống vì tôi ——!" Quách Dược uống hết một ly rồi lại rót đầy, "Còn ly này —— ly này là tôi uống thay chị Thủy —— kính hai người ——" Rồi lại xáp đến gần A Dương, "Đây là kính bố mẹ cháu, biết không hả? Sau này cháu phải ngoan ngoãn nghe lời bố cháu ——"
Triệu Tấn Dương nhìn ra điều khác lạ, nếu tiếp tục như thế thì đến cả Lôi Nghị đều phải bị chuyển ra ngoài.
"Quách Dược, cậu đủ rồi đấy."
Quách Dược lại uống ực một ly, đặt ly lên bàn: "Còn cả Lương Chính, chị cả ——
A Dương sợ hãi thút thít, ôm lấy tay Hứa Liên Nhã.
"Quách Dược, cậu câm mồm lại!" Triệu Tấn Dương đứng lên, nhìn anh ta từ trên cao, "Xin lỗi con gái tôi mau!"
Quách Dược khiếp hãi trước cơn bùng nổ của Triệu Tấn Dương, nhất thời sững sốt không lên tiếng.
Triệu Tấn Dương lặp lại: "Bảo cậu nói xin lỗi đấy, không nghe thấy hả!"
Hứa Liên Nhã sợ cãi nhau sẽ làm hai người họ gây gổ đấm đá, thế là vừa dỗ A Dương vừa nói: "Được rồi, không sao mà. Trẻ con thích khóc —— "
Quách Dược như bị quất vào gân cốt, lập tức im lặng.
"Xin lỗi chị dâu."
Hứa Liên Nhã: "..."
Triệu Tấn Dương nói: "Lớn tiếng nữa đi, không phải vừa nãy anh nói to nhất sao!"
Quách Dược lại ngồi thẳng sống lưng, hô to như trong quân đội: "Xin lỗi chị dâu! Đã dọa chị và con rồi!"
Hứa Liên Nhã: "Không... không sao."
Triệu Tấn Dương lại quay sang cô: "Bọn em ăn no chưa, ăn no rồi thì xuống dưới đi dạo đi."
"Ừ, hai anh cứ từ từ mà ăn." Hứa Liên Nhã thức thời ôm A Dương đang còn thút thít rời khỏi bàn ăn.
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Triệu Tấn Dương lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp cậu sống là để đến phá hoại phải không!"
Anh đạp vào ghế Quách Dược ngồi một cái, chân ghế ma sát với gạch men phát ra âm thanh chói tai, lúc này mới nhớ ra đây là nhà, hối hận đến đua lòng.
Quách Dược rũ đầu.
"Ăn cơm!" Triệu Tấn Dương cướp lấy ly của anh ta, "Đáng lẽ không nên cho anh uống rượu! Quát một tiếng là lại nổi điên! Lần trước không đánh chết mẹ cậu là nhờ tổ tiên tích đức đấy!"
Triệu Tấn Dương đưa Quách Dược về nhà thì đã quá rạng sáng.
"Sao còn chưa ngủ?" Triệu Tấn Dương mở cửa ra mới phát hiện trên sa lon có người, thấp giọng hỏi.
"Ừm."
"Đã bảo không cần chờ anh rồi mà."
"Dù gì anh về em cũng phải tỉnh."
"Liệu tắm có làm ồn con bé không?"
"Không biết," Hứa Liên Nhã buồn cười vì lo âu của anh, "Anh mà không tắm thì làm em ngạt thở đấy."
Triệu Tấn Dương cởi một nút áo ra cho mát.
"Quách Dược..." Hứa Liên Nhã cân nhắc nói, "Bây giờ làm gì?"
Triệu Tấn Dương hiểu lo lắng của cô, trả lời: "Vẫn là cảnh sát, nhưng chỉ là cảnh sát nhân dân bình thường, không truy quét ma túy nữa."
"À." Chỉ một chữ đơn giản như trái tim treo lơ lửng, cuối cùng cũng được đặt xuống.
"Vốn cậu ấy có thể làm tiếp, nhưng cậu ấy không muốn mà về Nam Ninh với anh."
Hứa Liên Nhã nhó lại trước kia nhìn thấy Quách Dược, dò hỏi: "Có phải cậu ấy gặp vấn đề gì không?"
"... Em cảm thấy thế ư?"
Hứa Liên Nhã không nghĩ ra Triệu Tấn Dương có thích cô đánh giá chiến hữu của anh hay không, bèn mơ hồ đáp: "Cảm giác hơi khác với trước kia từng tiếp xúc, nhưng do hồi trước không thân quen gì, xa cách lâu rồi cũng chắc chắn."
Triệu Tấn Dương thở dài, chỉ vào huyệt thái dương.
"Ở đây..."
"Hả?"
"Ở đây gặp vấn đề."
"..."
Triệu Tấn Dương nói thẳng: "Tinh thần gặp chút vấn đề."
"... Vậy mà vẫn làm cảnh sát."
Triệu Tấn Dương biết cô ám chỉ điều gì, cười cười: "Không phải như em nghĩ đâu. Chỉ là gánh nặng tư tưởng của cậu ấy lớn quá, dễ kích động, đặc biệt là vào lúc gặp phải con nghiện... Lần trước thẩm vấn một tên mà đã đánh họ gãy cả xương, tạm thời nghỉ làm một thời gian..."
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Giọng Hứa Liên Nhã rất nhẹ, như đụng vào bí mật không muốn để người ta biết.
Rượu cồn cùng chuyện vui trong những ngày gần đây đã làm Triệu Tấn Dương nới lỏng tuyến cảnh giới ngăn cách chuyện cũ, từ tốn mở miệng nói: "Vào lần cuối bọn anh làm nhiệm vụ... bọn anh, Quách Dược, chị Thủy với anh... Em còn nhớ chị Thủy không?"
Hứa Liên Nhã gật đầu, "Là nữ đồng nghiệp duy nhất anh giới thiệu."
"Ừ, vào lần cuối cùng đó, đối phương ném lựu đạn đến, chị Thủy đỡ cho Quách Dược, đã đi rồi..."
"..."
Triệu Tấn Dương gõ lên cánh tay phải, "Cánh tay này của anh cũng là mất vào lúc đó..." Lại sờ lên ba viên phật châu, "Đây cũng thế, không biết sao sau vụ nổ thì trong tay chỉ còn lại chút này."
Triệu Tấn Dương dùng tay trái lau mặt, nhắc đến chuyện sống chết khó nén được mệt mỏi.
"Thật ra những người như bọn anh, đỡ đạn cản dao thay đồng nghiệp chỉ là chuyện cơm bữa. Quách Dược cảm thấy mắc nợ chị Thủy. Bốn người bọn anh - bao gồm cả bố em - chỉ còn lại mỗi mình cậu ấy sống tốt, nên trong lòng mới áy náy. Có lẽ quay về với anh là vì muốn chăm sóc anh..."
Nói đến đây, Triệu Tấn Dương không kiềm chế được mà giơ tay sờ bao thuốc lá, lúc ánh mắt bắt gặp Hứa Liên Nhã mới dừng lại.
"Đáng lẽ không nên nói những chuyện này cho em, chắc dọa em rồi chứ gì."
"Dọa gì đâu, chỉ là nghe không dễ chịu lắm."
"Sau này không nói nữa, anh cũng không muốn nhắc lại, một lần nhắc là lại thêm buồn bực."
Hứa Liên Nhã nghĩ rồi nói: "Vốn là hai người cùng nhau quay về, coi như là sống nương tựa lẫn nhau rồi. Bây giờ anh có nhà có phòng, còn cậu ấy chỉ còn lại một mình, chắc nhất thời khó tiếp nhận nổi."
Triệu Tấn Dương ngẩn người nhìn cô, "Anh không nghĩ ra điều này..."
"Sau này anh nói chuyện cũng đừng thế nữa, nhìn hai anh nói chuyện mà em cứ lo là có đánh nhau."
"... Ừ."
Hứa Liên Nhã cảm thấy đã xong, thấy anh vẫn còn mặc đồ, lại nói: "Cởi ra đi, mặc cả ngày trời rồi, cũng phải hóng mát tí chứ."
Triệu Tấn Dương cũng khó chịu thật, cởi áo sơ mi ra, chỉ để lại mỗi áo lót màu đen bên trong, rồi bắt đầu tháo băng vải ra. Lúc tay giả được tháo xuống, Triệu Tấn Dương thở dài một hơi.
Chỗ kia đã sưng đỏ, vết sẹo giật mình trông như con rít đang cắn nuốt.
"Để em đi lấy khăn lông cho anh..."
Hứa Liên Nhã đứng lên, chợt nghe thấy một âm thanh nho nhỏ mơ hồ khác ——
"Mẹ ơi, con muốn đi tiểu..."
Hứa Liên Nhã còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị tiếng hét thê lương chói tai đâm thẳng vào lòng.
Tất cả đều chỉ diễn ra trong chớp mắt.
A Dương đứng ở cửa phòng ngủ phụ, trên đất có một vũng nước từ từ tràn ra, cô bé đứng bên trên run rẩy, chất lỏng trên quần vẫn không ngừng nhỏ giọt.
"A Dương..."
Hứa Liên Nhã không để ý đến mùi gắt mũi, đi đến ôm lấy A Dương.
"Sao thế hả, đừng khóc nữa đừng khóc nữa... Mẹ ở đây..."
"Đi đi ——!" A Dương dùng hết sức gào lên, chui mạnh vào trong lòng Hứa Liên Nhã, "Đi ra ngoài ——!"
"A Dương, con sao thế, đừng sợ mà, nói chuyện với mẹ đi nào..." Hứa Liên Nhã cuống cuồng vỗ lưng cô bé dỗ.
"Ra ngoài——! Bảo ông ta ra ngoài đi ——! Đồ quái vật——!"
"A Dương?"
Triệu Tấn Dương cũng lo lắng đi lên mấy bước, lớn tiếng dò xét.
Hứa Liên Nhã như bừng tỉnh, nhìn sang Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương máy móc nhìn xuống cánh tay phải không trọn vẹn của mình, khiếp sợ dần dần bị bi thương và lúng túng chi phối, cả người bứt rứt mà đau đớn.
"Đừng đến đây——!" A Dương muốn chạy vào phòng ngủ trốn, nhưng bị Hứa Liên Nhã giữ chặt, mặt càng lúc càng hoảng loạn, "Bảo ông ta ——! Mẹ ơi —— ông ta là quái vật ——! Mẹ bảo ông ta đi đi——!"
Vẻ mặt Hứa Liên Nhã đầy cầu khẩn.
Trái tim Triệu Tấn Dương gần như bị rút cạn hết máu, nhưng gây ra nó không phải là đứa trẻ đang sợ hãi trước mắt này, mà là thực tế tàn nhẫn anh luôn tránh né.
Anh đã không còn là người bình thường nữa rồi.
"A Dương, con đừng khóc, mẹ sẽ bảo vệ con, giờ bố ra ngoài ngay đây được không? Con đừng khóc nữa, ngoan nào..."
Triệu Tấn Dương vừa nói vừa làm động tác an toàn, cúi người lùi về phía sau, cho đến lúc ra ngoài cửa.
"A Dương đừng khóc nữa, bố đi rồi, sẽ không quay lại nữa đâu. Để mẹ thay quần cho con trước đã nhé, tối nay mẹ ngủ với con, không việc gì phải sợ, có mẹ ở đây."
Mà cô bé ở trong ngực cô, đã khóc đến mức ho khan, Hứa Liên Nhã khó chịu dỗ dành, bất giác khóe mắt cũng nhạt nhòa.
--
Vì tớ vừa đọc đến đâu edit đến đấy nên không ngờ là ông cụ non Quách Dược lại nhỏ tuổi hơn anh Dương, thế nên chương này tớ đã điều chỉnh lại cho hợp, bản ebook sẽ được sửa lại tất cả, chứ còn bản online thì tớ lười lắm.