A Dương ở lỳ trong phòng nghỉ trưa chờ đến lúc chỉ còn hai người, đi đến an ủi Tiểu Trí.
"Mình nói cho cậu một bí mật, cậu đừng nói với người khác nhé."
Tiểu Trí ướt quần không hứng thú lắm, "Ờ."
"Bố mình cũng tè dầm đấy, cho nên, cậu không cần lo lắng."
Trên mặt Tiểu Trí dâng lên cảm giác tự hào, "Nhưng bố mình không tè dầm đâu."
A Dương: "..."
2.
Sau khi em trai A Dương ra đời một tháng, nhà nước bắt đầu đưa ra chính sách mở rộng hai con toàn diện, em trai A Dương trở thành nhóm "cục cưng hai con" nộp phạt cuối cùng.
Nghe Phùng Nhất Như dùng luận điệu nhắc đến "con nít cũng như đòi nợ", cuối cùng A Dương có thể hùng hồn mà nói: "Em trai mới đến đòi nợ."
3.
A Dương thích nhất là bắt chước bố.
Có một hôm cô bé mặc áo mùa thu cao cổ màu trắng, rút tay phải khỏi ống tay áo đặt trước ngực, để ống tay áo trống rỗng chạy đến trước mặt Triệu Tấn Dương.
"Bố ơi bố xem nè! Con cũng không có tay!"
Cô bé lắc lư người, để tay áo bay bay như Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương: "..."
Hứa Liên Nhã nghe tiếng, thò đầu ra khỏi phòng bếp, khẽ mắng: "A Dương, đừng có làm giãn áo."
A Dương ngượng nghịu xỏ tay vào, "Vâng ạ..."
4.
Trong mắt A Dương, bố có thể làm được rất nhiều chuyện mà mẹ không làm được, ví dụ như cho cô bé ngồi trên bả vai, ôm cô bé đón gió chạy nhanh, còn tập Taekwando với cô bé. Thế cho nên cô bé thường xuyên quên chuyện Triệu Tấn Dương trong mắt người khác là kiểu "người đặc biệt".
Ngày hôm đó, một nhà bốn người Triệu Tấn Dương đang xem tin tức duyệt binh phát lại.
A Dương cầm súng đồ chơi lên, học binh lính chào.
Triệu Tấn Dương ngoắc tay với cô bé, "Đến đây, bố dạy con."
A Dương vui sướng chạy đến cạnh Triệu Tấn Dương.
"Như thế này," Triệu Tấn Dương đưa tay trái mình ra, "Khép năm ngón lại, nhanh chóng đưa lên, cao ngang lông may còn, ngón giữa hướng về huyệt thái dương —— biết huyệt thái dương ở đâu không —— đúng, là ở đây."
A Dương học dáng vẻ của anh, từ từ đưa tay trái lên.
"..." Triệu Tấn Dương đặt tay trái cô bé xuống, nói: "Dùng tay phải, chào phải dùng tay phải."
"Nhưng bố dùng tay trái mà."
"..."
A a ——" A Dương xấu hổ cạ vào ngực bố, "Ôi chao, con lại quên mất ——"
Triệu Tấn Dương lấy tay cô bé xuống, nắm ở trong tay, một lớn một nhỏ, một đen một trắng giống bánh bao trong nồi nước.
Anh khép năm ngón tay của con gái lại, từ từ đưa lên huyệt thái dương của cô bé, nói: "Thế này... Học được chưa?"
A Dương nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc, "Xe gì cũng được, ây da, thì là lái xe mà..."
Nhìn dáng vẻ của cô bé chỉ là muốn học kỹ năng biết lái xe, Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý không vạch trần sự thật chỉ cần thi bằng lái là có thể đạt được "cái nghề mơ ước" này.
A Dương cười càng đắc ý hơn, quay đầu lại đưa một ngón tay ra chỉ vào má anh, nói ——
"Bởi vì bố không lái xe được, nên con muốn lái xe cho bố đó."
- hết -
Lại là tháng mười một trong một năm.
Lúc Triệu Tấn Dương ký tên vào đơn giải phẫu còn căng thẳng hơn lúc kết hôn. Thậm chí anh còn hối hận là tại sao mình lại đồng ý muốn đứa bé này.
Hứa Liên Nhã giãy giụa mười một tiếng rồi mà vẫn không có cách nào đẻ thường, đành phải mổ bụng lần nữa.
Đau khổ chờ đợi càng đau hơn cánh tay cụt của anh, bởi vì không cách nào san sẻ với cô được.
Thời gian đã trở thành khái niệm mơ hồ, khi cuối cùng trong phòng sinh vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc, Triệu Tấn Dương lập tức lao đến.
"Vợ tôi đâu?"
"Chúc mừng anh, là một đứa bé trai."
Triệu Tấn Dương cũng chẳng màng ngó ngàng, muốn chen vào bên trong nhưng lại bị y tá cản.
"Lát nữa sẽ được đẩy đến phòng bệnh..."
Cuối cùng đứa trẻ được trao cho bà ngoại.
Hứa Liên Nhã vẫn luôn tỉnh táo, được đẩy ra đến phòng bệnh. Triệu Tấn Dương đi theo bên cạnh, kéo theo A Dương hồ đồ mờ mịt.
"Mẹ không sao chứ ạ?"
Âm thanh nho nhỏ chìm giữa tiếng bánh xe va chạm.
Sau khi cố định giường đẩy, Triệu Tấn Dương mở miệng: "Cảm giác thế nào?"
Hứa Liên Nhã hỏi: "Gặp con trai chưa?"
Triệu Tấn Dương lắc đầu.
Hứa Liên Nhã nhướn mày, "Tại sao không gặp."
"... Cũng không quen nó."
Hứa Liên Nhã biết anh lo lắng, uể oải cười mắng: "Dù sao cũng là con trai con."
Hứa Đồng ôm con đến, nói: "Để bố ôm cái nào."
Triệu Tấn Dương lập tức đứng lên, đưa tay trái ra, nhưng lại do dự rụt về.
"Con sợ ôm không vững..."
Hứa Đồng cũng phát giác ra, vội bảo: "Không sao. Con ngồi xuống đi, mẹ để lên chân con."
"Ồ..." Triệu Tấn Dương ngồi ra sau băng ghế, thậm chí còn hơi nhón chân lên, để bắp đùi tạo thành độ dốc với bụng, "Được..."
Hứa Đồng đặt đứa trẻ sơ sinh trong bọc lên giữa hai chân anh, Triệu Tấn Dương đưa tay dè dặt bảo vệ, trọng lượng vô cùng nhẹ, nhẹ hơn A Dương rất nhiều, nhưng cũng mang đến cho anh cả hưng phấn lẫn bất an như lần đầu tiên gặp.
Đứa trẻ còn đang say ngủ, tóc dày đặc cực kỳ giống anh.
Hứa Liên Nhã ở bên cạnh nói: "Con trai theo họ anh, tên anh đặt."
Triệu Tấn Dương không nghĩ nhiều, nói ra một cái tên.
Hứa Liên Nhã sững sốt, sau đó cười bảo: "Được." Lại hỏi A Dương, "Tên em trai dễ nghe không, chỉ khác con một chữ."
"Dễ nghe ạ." A Dương ngước mặt lên khỏi em trai, cười híp mắt. Bỗng cô bé cúi đầu, lại gần mặt em trai, lẩm bẩm trong miệng.
Triệu Tấn Dương bị cử động của cô bé dọa sợ, vội bảo vệ đứa trẻ, hỏi: "A Dương, con làm gì đấy?"
A Dương chắp tay ra sau lưng, vô tội nói: "Con nói chuyện với em trai."
"... Nói gì thế?"
A Dương hồn nhiên cười ha ha, "Con không nói cho bố đâu."
Vừa lúc nãy, A Dương dùng chóp mũi cao của mình khẽ chạm vào em trai, thấp giọng bảo: "Em trai Tiểu Dược ơi, chị nói cho em một bí mật nhé ——
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
1.
Trẻ con ở tuổi A Dương đã có rất nhiều bí mật.
Có một ngày Tiểu Trí lại tè dầm.
A Dương ở lỳ trong phòng nghỉ trưa chờ đến lúc chỉ còn hai người, đi đến an ủi Tiểu Trí.
"Mình nói cho cậu một bí mật, cậu đừng nói với người khác nhé."
Tiểu Trí ướt quần không hứng thú lắm, "Ờ."
"Bố mình cũng tè dầm đấy, cho nên, cậu không cần lo lắng."
Trên mặt Tiểu Trí dâng lên cảm giác tự hào, "Nhưng bố mình không tè dầm đâu."
A Dương: "..."
2.
Sau khi em trai A Dương ra đời một tháng, nhà nước bắt đầu đưa ra chính sách mở rộng hai con toàn diện, em trai A Dương trở thành nhóm "cục cưng hai con" nộp phạt cuối cùng.
Nghe Phùng Nhất Như dùng luận điệu nhắc đến "con nít cũng như đòi nợ", cuối cùng A Dương có thể hùng hồn mà nói: "Em trai mới đến đòi nợ."
3.
A Dương thích nhất là bắt chước bố.
Có một hôm cô bé mặc áo mùa thu cao cổ màu trắng, rút tay phải khỏi ống tay áo đặt trước ngực, để ống tay áo trống rỗng chạy đến trước mặt Triệu Tấn Dương.
"Bố ơi bố xem nè! Con cũng không có tay!"
Cô bé lắc lư người, để tay áo bay bay như Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương: "..."
Hứa Liên Nhã nghe tiếng, thò đầu ra khỏi phòng bếp, khẽ mắng: "A Dương, đừng có làm giãn áo."
A Dương ngượng nghịu xỏ tay vào, "Vâng ạ..."
4.
Trong mắt A Dương, bố có thể làm được rất nhiều chuyện mà mẹ không làm được, ví dụ như cho cô bé ngồi trên bả vai, ôm cô bé đón gió chạy nhanh, còn tập Taekwando với cô bé. Thế cho nên cô bé thường xuyên quên chuyện Triệu Tấn Dương trong mắt người khác là kiểu "người đặc biệt".
Ngày hôm đó, một nhà bốn người Triệu Tấn Dương đang xem tin tức duyệt binh phát lại.
A Dương cầm súng đồ chơi lên, học binh lính chào.
Triệu Tấn Dương ngoắc tay với cô bé, "Đến đây, bố dạy con."
A Dương vui sướng chạy đến cạnh Triệu Tấn Dương.
"Như thế này," Triệu Tấn Dương đưa tay trái mình ra, "Khép năm ngón lại, nhanh chóng đưa lên, cao ngang lông may còn, ngón giữa hướng về huyệt thái dương —— biết huyệt thái dương ở đâu không —— đúng, là ở đây."
A Dương học dáng vẻ của anh, từ từ đưa tay trái lên.
"..." Triệu Tấn Dương đặt tay trái cô bé xuống, nói: "Dùng tay phải, chào phải dùng tay phải."
"Nhưng bố dùng tay trái mà."
"..."
A a ——" A Dương xấu hổ cạ vào ngực bố, "Ôi chao, con lại quên mất ——"
Triệu Tấn Dương lấy tay cô bé xuống, nắm ở trong tay, một lớn một nhỏ, một đen một trắng giống bánh bao trong nồi nước.
Anh khép năm ngón tay của con gái lại, từ từ đưa lên huyệt thái dương của cô bé, nói: "Thế này... Học được chưa?"
A Dương nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc, "Xe gì cũng được, ây da, thì là lái xe mà..."
Nhìn dáng vẻ của cô bé chỉ là muốn học kỹ năng biết lái xe, Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý không vạch trần sự thật chỉ cần thi bằng lái là có thể đạt được "cái nghề mơ ước" này.