Lâm Vi Vi bước vào cửa ký túc xá nhìn ghé vào thấy Tô Tiểu Lai đang nằm hấp hối trên bàn, Lâm Vi Vi cảm thấy không đúng tí nào, hình ảnh Tô Tiểu Lai lúc này, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn, cô chưa bao giờ thấy qua, cô biết Tô Tiểu Lai là một thanh niên tràn đầy sức sống tươi trẻ năng động, là người gặp chuyện bất bình thì kêu la, là kẻ đến người giết người quỷ giết quỷ cũng không sợ trời không sợ đất, là người một ngày ăn năm bát cơm, đến nửa đêm còn như bị ma đói quấn thân đứng dậy tìm đồ ăn bỏ vào bụng, là học sinh nổi tiếng trốn học toàn bộ các môn lại còn không biết xấu hổ nói to : Không cần sủng bái chị, chị đây chính là huyền thoại, là người mặc bộ đồ 13 ngày không đổi hóa màu xám cũng chỉ là chuyện vặt ....... Lâm Vi Vi không thể không nhìn vào người chị em tốt cùng ăn cùng ngủ ba năm nay mà bày tỏ an ủi, kỳ thật chủ yếu chính mình cũng muốn tám chuyện một chút, ngẫm lại phòng 308 đã bao lâu rồi không được nghe tin tức nào mới mẻ, cho nên Lâm Vi Vi liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Tiểu Lai hôm nay là bị chuyện cũ hành hạ. Kết quả phải bắt đầu cuộc đối thoại.
"Tiểu Lai, sao hôm nay giống như quả bóng bị xì hơi thế, bình thường không phải đều chuẩn bị thời điểm để nổ mạnh sao? Này, có việc gì khó khăn thì nói với chị đây, để chị đây giúp em chia sẻ lo lắng, giải quyết khó khăn?". Mặt Lâm Vi Vi mang vẻ u buồn nói.
"Ra chỗ nào mát mẻ đi, tớ đây đang suy nghĩ triết học chủ nghĩa Mác" . Tô Tiểu Lai khó khăn nói từng từ.
"Tớ nhổ vào, môn Triết cả học kỳ này cậu chưa từng đến học buổi nào phải không?". Lâm Vi Vi dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Tô Tiểu Lai, rồi dùng ngón tay ấn vào trán cô nàng nói :"Cậu mau thành thật khai báo đi? Gặp vấn đề về tình cảm, à, không đúng, tình cảm của cậu vẫn còn trống mà ...".
"Được rồi, Vi đại tiên, cậu đừng đoán mò nữa, tớ và cậu thành thật chia sẻ đi, lần này tớ chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tớ sợ là ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời cùng cậu nữa rồi... ". Vẻ mặt Tô Tiểu Lai ưu sầu đau khổ nói đến chuyện cũ, đang nói giữa chừng thì bị Vi Vi Xã Hội Đen cướp lời.
"Tiểu Lai, sao thế? Tốt cuộc em bị bệnh gì, sao bộ dạng nghiêm trọng như vậy, nói ra để chị đây còn chuẩn bị nha! Ôi trời đất, em yên tâm, sau này chị không bao giờ ăn tranh đồ ăn ngon với em nữa, để cho em ăn no rồi nói tạm biệt. Sau này chị gặp cực phẩm nam việc đầu tiên là dâng hiến cho em dùng, dành những ngày cuối cùng của cuộc đời để em được cảm thụ xã hội hài hòa cùng mùa xuân ấm áp...". Lâm Vi Vi nói xong rồi nặn ra một giọt nước mắt đau thương, tùy tay cầm một chiếc khăn mùi xoa lau lau rồi đứng lên.
"Vi tử, đừng náo loạn nữa, tớ thật sự gặp phiền phức rồi, hơn nữa là chuyện vô cùng khó giải quyết, khắc tinh xúi quẩy của tớ sắp trở về rồi đây". Vẻ mặt Tô Tiểu Lai xanh xao, khiến những lời nói trêu đùa vô tình của Lâm Vi Vi cũng đi xuống.
"Cậu nói là người anh trai nuôi khiến cậu phải chịu đựng ngàn đao sắp quay về sao? Trời ạ, đúng là ma quỷ trong truyền thuyết, thực sự khủng bố như vậy sao?". Lâm Vi Vi cảm thấy đây đúng là chuyện phiền phức, suốt ba năm nay Tô Tiểu Lai không dưới vạn lần nhắc đến cái người gọi anh trai nuôi kia, nào là độc ác thế nào, cô nàng bị tra tấn dã man thế nào, bị tàn phá thế nào, cuối cùng vất vả khổ tận cam lai, ai ngờ tháng ngày tốt đẹp sắp kết thúc, a a…
"Tuyệt đối có, tớ nói với cậu, không phải khủng bố, mà là trùm khủng bố, lần này thực sự chết chắc rồi". Nghĩ đến Tô Tiểu Lai không khỏi rùng mình, lúc này mới là mùa hè, sao người lại cứ run cầm cập vậy, Tô Tiểu Lai cố giữ bình tĩnh, nói tiếp, "Tớ còn nhớ rõ trước khi đi anh ta đã dặn dò : không được phép yêu đương, phải học tập thật tốt, các môn học phải đạt từ 80 đến 90 điểm trở lên, tớ không nhớ rõ, còn nhiều thứ nữa. Lúc ấy tớ chỉ thấy vui vẻ, không coi chuyện này quan trọng, nhưng chỉ là niềm vui nhất thời mà thôi".
"Thôi cậu đừng than thở nữa, nói không chừng anh ta đã quên, hơn nữa ở trường học cậu cũng không phạm sai lầm gì, chẳng qua chỉ hay đi học muộn, hay trốn học, mấy môn học cũng không tệ, ít nhất cũng không xuống quá đèn đỏ, cậu thấy đúng không?". Lâm Vi Vi an ủi nói.
"Đúng vậy đó, tớ sợ cái gì, tớ không có phạm sai lầm, Vi Tử à, không nghĩ đến những thời điểm quan trọng đầu óc cậu lại minh mẫn đến vậy, ha ha". Tô Tiểu Lai nghĩ đến thế người cũng đã thả lỏng hơn, TMD dù anh có quỳ lạy, lão nương tôi đây cũng không sợ anh, oa ha ha…
"Tiểu Lai à Tiểu Lai, hiện giờ điều quan trọng cậu phải biết, chị đây sẽ nói cho em, đừng nói cái tên anh trai ma quỷ kia không đến, chứ nếu anh ta mà đến đây chị đây sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em, đi theo chị là hoàn toàn đúng đắn". Lâm Vi Vi đắc ý nói.
"Thật sự hả, đây là lời cậu nói đấy nhé, từ nay lão nương ta sẽ đi theo cậu lăn lộn". Tô Tiểu Lai đầu tiên làm vẻ mặt ngưỡng mộ, sau đó thay đổi trở nên quỷ quái, cười hì hì nói : "Chị Vi Vi, đưa máy tính cho em mượn chơi trò chơi, chị biết đấy, máy tính của em đang phải cài đặt lại hệ thống".
"Tớ biết không phải chuyện tốt mà, Tô Tiểu Lai, miếng nói thế này nhưng tớ thừa hiểu cậu muốn cái quái gì rồi, còn có một buổi tọa đàm, không có thời gian chơi trò chơi, buổi tối đi, vừa nãy Tố Tố gửi tin nhắn cho tớ, nói chúng ta bị chiếm chỗ rồi". Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai không phải thục nữ hiền lành gì, dù sao sống cùng nhau đã ba năm rồi, ba năm nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn, nhưng cũng đủ để cho một người hiểu một người.
"Lại có cái tọa đàm gì nữa, tớ không đi, các cậu đi đại diện được rồi". Tô Tiểu Lai lơ đễnh nói.
"Tọa đàm lần này phải đi, có điểm danh mà, còn nghe nói chủ trì tọa đàm lần này là một chàng trai độc thân anh tuấn, nên lần này chúng ta nhất định phải đi". Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai rất giống mình ở chỗ ham sắc, cho nên nhất định sẽ đi.
"Thật hay giả đấy, tớ không muốn nhìn thấy một vị lớn tuổi đâu". Tô Tiểu Lai tỏ vẻ không tin.
"Lần này thiên chân vạn xác (ngàn phần đúng, vạn phần chính xác), poster đều đăng đầy kìa, cái người anh tuấn đó gọi là gì nhỉ, hình như tên là Jason, nghe nói là giám đốc một công ty, lần nay đến trường chúng ta thông báo tuyển dụng, còn nghe thiên hạ đồn thổi công ty này rất nổi tiếng, nhà trường mời mãi anh ta mới đến đấy". Lâm Vi Vi vừa nói ánh mắt vừa mơ màng.
"Được rồi, đừng say mê thế, tớ phải đi nhìn xem cái tên ngoại quốc kia như thế nào". Tô Tiểu Lai dường như đã quên chuyện vừa rồi làm cô buồn rầu.
Khi hai cô người trước người sau đến đại sảnh tọa đàm, không khỏi kinh sợ vì trận địa phía trước, gần như sinh viên cả trường đều đến đây, ngay cả đường đi đều chật cứng, nhìn thế này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ biển người mờ mịt, Tô Tiểu Lai cuối cùng phản ứng lại : "Cứ như người người đi thi ấy, Vi tử, cậu đừng nói hai ta không có đường vào đấy".
Còn chưa chờ Lâm Vi Vi trả lời, đã nghe đằng sau có tiếng gọi ầm ĩ của Từ Tố và Lý Ly, người đông như vậy dù tai có thính cỡ nào đi nữa cũng chỉ nghe thấy mấy tiếng gọi tên mơ hồ của các cô nàng, còn đâu họ hoàn toàn không nghe rõ, nhưng theo tiếng la hét của Từ Tố và Lý Ly hai cô đã lờ mờ thấy được lối vào, đi đến trước cửa, Lâm Vi Vi và Tô Tiểu Lai bị dòng người ép vào, may mắn là không có người phía trước cho nên có thể thông suốt đi vào, hai cô liếc mắt một cái đã nhận ra hai tên đáng khinh Từ Tố và Lý Ly kia, hai người này vẫy tay gọi các cô qua đấy ngồi, vị trí này đúng là phong cách cao sang, thứ nhất sắp xếp không nói, lại còn ở chính giữa, Tô Tiểu Lai không nhịn được kêu :"Hai các cậu thật dã man, chiếm được chỗ vip nữa chứ, haha".
"Lại không à, chỗ dễ nhìn nhất đấy, may mà tới sớm". Từ Tố Và Lý Ly đồng thanh nói, hai người này không hổ suốt ngày dính lấy nhau, rất ăn ý.
Bốn cô gái nói chuyện phiếm vài câu, sau đó thấy toàn bộ đại sảnh đột nhiên im lặng đứng lên, không đợi các cô gái phản ứng kịp đã thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đến giết người đứng trên khán đài, nhìn anh ta ít nhất cũng phải 1m87 trở lên, mặc bộ quần áo đen bó sát làm nổi bật cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt trắng trẻo trơn bóng khắc họa những đường nét lãnh tuấn góc cạnh ; đôi mắt sâu thẳm đen láy, tia nhìn sáng lấp lánh làm người khác mê muội ; lông mày dày đậm, mũi thẳng cao, đôi môi tuyệt mĩ, thật sự không tìm ra được điểm nào không cao quý và tao nhã trên con người ấy.
Tô Tiểu Lai ngẩng đầu vừa lúc người đàn ông trẻ tuổi kia cầm chiếc microphone chuẩn bị giới thiệu bản thân, người kia tặng cho cô một nụ cười mê người. Ách tôi thèm vào, như gặp ma ấy, mà sao hình dáng người này giống ai đó nhỉ, Tổ Tiểu Lai tự hỏi, chợt nghe một giọng nói trầm ấm truyền đến, "Chào các bạn sinh viên, chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành, tôi tên là Trình Thiếu Phàm, thật vinh dự hôm nay có thể .... bla bla bla". Lúc Tô Tiểu Lai nghe được cái tên Trình Thiếu Phàm, hoàn toàn bừng tỉnh, rồi sau đó như có một trận mưa bão sấm chớp khiến toàn thân run rẩy, trời ơi, có phải người đang nhắc nhở con hay không?.
Lâm Vi Vi bước vào cửa ký túc xá nhìn ghé vào thấy Tô Tiểu Lai đang nằm hấp hối trên bàn, Lâm Vi Vi cảm thấy không đúng tí nào, hình ảnh Tô Tiểu Lai lúc này, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn, cô chưa bao giờ thấy qua, cô biết Tô Tiểu Lai là một thanh niên tràn đầy sức sống tươi trẻ năng động, là người gặp chuyện bất bình thì kêu la, là kẻ đến người giết người quỷ giết quỷ cũng không sợ trời không sợ đất, là người một ngày ăn năm bát cơm, đến nửa đêm còn như bị ma đói quấn thân đứng dậy tìm đồ ăn bỏ vào bụng, là học sinh nổi tiếng trốn học toàn bộ các môn lại còn không biết xấu hổ nói to : Không cần sủng bái chị, chị đây chính là huyền thoại, là người mặc bộ đồ ngày không đổi hóa màu xám cũng chỉ là chuyện vặt ....... Lâm Vi Vi không thể không nhìn vào người chị em tốt cùng ăn cùng ngủ ba năm nay mà bày tỏ an ủi, kỳ thật chủ yếu chính mình cũng muốn tám chuyện một chút, ngẫm lại phòng đã bao lâu rồi không được nghe tin tức nào mới mẻ, cho nên Lâm Vi Vi liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Tiểu Lai hôm nay là bị chuyện cũ hành hạ. Kết quả phải bắt đầu cuộc đối thoại.
"Tiểu Lai, sao hôm nay giống như quả bóng bị xì hơi thế, bình thường không phải đều chuẩn bị thời điểm để nổ mạnh sao? Này, có việc gì khó khăn thì nói với chị đây, để chị đây giúp em chia sẻ lo lắng, giải quyết khó khăn?". Mặt Lâm Vi Vi mang vẻ u buồn nói.
"Ra chỗ nào mát mẻ đi, tớ đây đang suy nghĩ triết học chủ nghĩa Mác" . Tô Tiểu Lai khó khăn nói từng từ.
"Tớ nhổ vào, môn Triết cả học kỳ này cậu chưa từng đến học buổi nào phải không?". Lâm Vi Vi dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Tô Tiểu Lai, rồi dùng ngón tay ấn vào trán cô nàng nói :"Cậu mau thành thật khai báo đi? Gặp vấn đề về tình cảm, à, không đúng, tình cảm của cậu vẫn còn trống mà ...".
"Được rồi, Vi đại tiên, cậu đừng đoán mò nữa, tớ và cậu thành thật chia sẻ đi, lần này tớ chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tớ sợ là ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời cùng cậu nữa rồi... ". Vẻ mặt Tô Tiểu Lai ưu sầu đau khổ nói đến chuyện cũ, đang nói giữa chừng thì bị Vi Vi Xã Hội Đen cướp lời.
"Tiểu Lai, sao thế? Tốt cuộc em bị bệnh gì, sao bộ dạng nghiêm trọng như vậy, nói ra để chị đây còn chuẩn bị nha! Ôi trời đất, em yên tâm, sau này chị không bao giờ ăn tranh đồ ăn ngon với em nữa, để cho em ăn no rồi nói tạm biệt. Sau này chị gặp cực phẩm nam việc đầu tiên là dâng hiến cho em dùng, dành những ngày cuối cùng của cuộc đời để em được cảm thụ xã hội hài hòa cùng mùa xuân ấm áp...". Lâm Vi Vi nói xong rồi nặn ra một giọt nước mắt đau thương, tùy tay cầm một chiếc khăn mùi xoa lau lau rồi đứng lên.
"Vi tử, đừng náo loạn nữa, tớ thật sự gặp phiền phức rồi, hơn nữa là chuyện vô cùng khó giải quyết, khắc tinh xúi quẩy của tớ sắp trở về rồi đây". Vẻ mặt Tô Tiểu Lai xanh xao, khiến những lời nói trêu đùa vô tình của Lâm Vi Vi cũng đi xuống.
"Cậu nói là người anh trai nuôi khiến cậu phải chịu đựng ngàn đao sắp quay về sao? Trời ạ, đúng là ma quỷ trong truyền thuyết, thực sự khủng bố như vậy sao?". Lâm Vi Vi cảm thấy đây đúng là chuyện phiền phức, suốt ba năm nay Tô Tiểu Lai không dưới vạn lần nhắc đến cái người gọi anh trai nuôi kia, nào là độc ác thế nào, cô nàng bị tra tấn dã man thế nào, bị tàn phá thế nào, cuối cùng vất vả khổ tận cam lai, ai ngờ tháng ngày tốt đẹp sắp kết thúc, a a…
"Tuyệt đối có, tớ nói với cậu, không phải khủng bố, mà là trùm khủng bố, lần này thực sự chết chắc rồi". Nghĩ đến Tô Tiểu Lai không khỏi rùng mình, lúc này mới là mùa hè, sao người lại cứ run cầm cập vậy, Tô Tiểu Lai cố giữ bình tĩnh, nói tiếp, "Tớ còn nhớ rõ trước khi đi anh ta đã dặn dò : không được phép yêu đương, phải học tập thật tốt, các môn học phải đạt từ đến điểm trở lên, tớ không nhớ rõ, còn nhiều thứ nữa. Lúc ấy tớ chỉ thấy vui vẻ, không coi chuyện này quan trọng, nhưng chỉ là niềm vui nhất thời mà thôi".
"Thôi cậu đừng than thở nữa, nói không chừng anh ta đã quên, hơn nữa ở trường học cậu cũng không phạm sai lầm gì, chẳng qua chỉ hay đi học muộn, hay trốn học, mấy môn học cũng không tệ, ít nhất cũng không xuống quá đèn đỏ, cậu thấy đúng không?". Lâm Vi Vi an ủi nói.
"Đúng vậy đó, tớ sợ cái gì, tớ không có phạm sai lầm, Vi Tử à, không nghĩ đến những thời điểm quan trọng đầu óc cậu lại minh mẫn đến vậy, ha ha". Tô Tiểu Lai nghĩ đến thế người cũng đã thả lỏng hơn, TMD dù anh có quỳ lạy, lão nương tôi đây cũng không sợ anh, oa ha ha…
"Tiểu Lai à Tiểu Lai, hiện giờ điều quan trọng cậu phải biết, chị đây sẽ nói cho em, đừng nói cái tên anh trai ma quỷ kia không đến, chứ nếu anh ta mà đến đây chị đây sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em, đi theo chị là hoàn toàn đúng đắn". Lâm Vi Vi đắc ý nói.
"Thật sự hả, đây là lời cậu nói đấy nhé, từ nay lão nương ta sẽ đi theo cậu lăn lộn". Tô Tiểu Lai đầu tiên làm vẻ mặt ngưỡng mộ, sau đó thay đổi trở nên quỷ quái, cười hì hì nói : "Chị Vi Vi, đưa máy tính cho em mượn chơi trò chơi, chị biết đấy, máy tính của em đang phải cài đặt lại hệ thống".bg-ssp-{height:px}
"Tớ biết không phải chuyện tốt mà, Tô Tiểu Lai, miếng nói thế này nhưng tớ thừa hiểu cậu muốn cái quái gì rồi, còn có một buổi tọa đàm, không có thời gian chơi trò chơi, buổi tối đi, vừa nãy Tố Tố gửi tin nhắn cho tớ, nói chúng ta bị chiếm chỗ rồi". Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai không phải thục nữ hiền lành gì, dù sao sống cùng nhau đã ba năm rồi, ba năm nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn, nhưng cũng đủ để cho một người hiểu một người.
"Lại có cái tọa đàm gì nữa, tớ không đi, các cậu đi đại diện được rồi". Tô Tiểu Lai lơ đễnh nói.
"Tọa đàm lần này phải đi, có điểm danh mà, còn nghe nói chủ trì tọa đàm lần này là một chàng trai độc thân anh tuấn, nên lần này chúng ta nhất định phải đi". Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai rất giống mình ở chỗ ham sắc, cho nên nhất định sẽ đi.
"Thật hay giả đấy, tớ không muốn nhìn thấy một vị lớn tuổi đâu". Tô Tiểu Lai tỏ vẻ không tin.
"Lần này thiên chân vạn xác (ngàn phần đúng, vạn phần chính xác), poster đều đăng đầy kìa, cái người anh tuấn đó gọi là gì nhỉ, hình như tên là Jason, nghe nói là giám đốc một công ty, lần nay đến trường chúng ta thông báo tuyển dụng, còn nghe thiên hạ đồn thổi công ty này rất nổi tiếng, nhà trường mời mãi anh ta mới đến đấy". Lâm Vi Vi vừa nói ánh mắt vừa mơ màng.
"Được rồi, đừng say mê thế, tớ phải đi nhìn xem cái tên ngoại quốc kia như thế nào". Tô Tiểu Lai dường như đã quên chuyện vừa rồi làm cô buồn rầu.
Khi hai cô người trước người sau đến đại sảnh tọa đàm, không khỏi kinh sợ vì trận địa phía trước, gần như sinh viên cả trường đều đến đây, ngay cả đường đi đều chật cứng, nhìn thế này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ biển người mờ mịt, Tô Tiểu Lai cuối cùng phản ứng lại : "Cứ như người người đi thi ấy, Vi tử, cậu đừng nói hai ta không có đường vào đấy".
Còn chưa chờ Lâm Vi Vi trả lời, đã nghe đằng sau có tiếng gọi ầm ĩ của Từ Tố và Lý Ly, người đông như vậy dù tai có thính cỡ nào đi nữa cũng chỉ nghe thấy mấy tiếng gọi tên mơ hồ của các cô nàng, còn đâu họ hoàn toàn không nghe rõ, nhưng theo tiếng la hét của Từ Tố và Lý Ly hai cô đã lờ mờ thấy được lối vào, đi đến trước cửa, Lâm Vi Vi và Tô Tiểu Lai bị dòng người ép vào, may mắn là không có người phía trước cho nên có thể thông suốt đi vào, hai cô liếc mắt một cái đã nhận ra hai tên đáng khinh Từ Tố và Lý Ly kia, hai người này vẫy tay gọi các cô qua đấy ngồi, vị trí này đúng là phong cách cao sang, thứ nhất sắp xếp không nói, lại còn ở chính giữa, Tô Tiểu Lai không nhịn được kêu :"Hai các cậu thật dã man, chiếm được chỗ vip nữa chứ, haha".
"Lại không à, chỗ dễ nhìn nhất đấy, may mà tới sớm". Từ Tố Và Lý Ly đồng thanh nói, hai người này không hổ suốt ngày dính lấy nhau, rất ăn ý.
Bốn cô gái nói chuyện phiếm vài câu, sau đó thấy toàn bộ đại sảnh đột nhiên im lặng đứng lên, không đợi các cô gái phản ứng kịp đã thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đến giết người đứng trên khán đài, nhìn anh ta ít nhất cũng phải m trở lên, mặc bộ quần áo đen bó sát làm nổi bật cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt trắng trẻo trơn bóng khắc họa những đường nét lãnh tuấn góc cạnh ; đôi mắt sâu thẳm đen láy, tia nhìn sáng lấp lánh làm người khác mê muội ; lông mày dày đậm, mũi thẳng cao, đôi môi tuyệt mĩ, thật sự không tìm ra được điểm nào không cao quý và tao nhã trên con người ấy.
Tô Tiểu Lai ngẩng đầu vừa lúc người đàn ông trẻ tuổi kia cầm chiếc microphone chuẩn bị giới thiệu bản thân, người kia tặng cho cô một nụ cười mê người. Ách tôi thèm vào, như gặp ma ấy, mà sao hình dáng người này giống ai đó nhỉ, Tổ Tiểu Lai tự hỏi, chợt nghe một giọng nói trầm ấm truyền đến, "Chào các bạn sinh viên, chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành, tôi tên là Trình Thiếu Phàm, thật vinh dự hôm nay có thể .... bla bla bla". Lúc Tô Tiểu Lai nghe được cái tên Trình Thiếu Phàm, hoàn toàn bừng tỉnh, rồi sau đó như có một trận mưa bão sấm chớp khiến toàn thân run rẩy, trời ơi, có phải người đang nhắc nhở con hay không?.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Vi Vi bước vào cửa ký túc xá nhìn ghé vào thấy Tô Tiểu Lai đang nằm hấp hối trên bàn, Lâm Vi Vi cảm thấy không đúng tí nào, hình ảnh Tô Tiểu Lai lúc này, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn, cô chưa bao giờ thấy qua, cô biết Tô Tiểu Lai là một thanh niên tràn đầy sức sống tươi trẻ năng động, là người gặp chuyện bất bình thì kêu la, là kẻ đến người giết người quỷ giết quỷ cũng không sợ trời không sợ đất, là người một ngày ăn năm bát cơm, đến nửa đêm còn như bị ma đói quấn thân đứng dậy tìm đồ ăn bỏ vào bụng, là học sinh nổi tiếng trốn học toàn bộ các môn lại còn không biết xấu hổ nói to : Không cần sủng bái chị, chị đây chính là huyền thoại, là người mặc bộ đồ 13 ngày không đổi hóa màu xám cũng chỉ là chuyện vặt ....... Lâm Vi Vi không thể không nhìn vào người chị em tốt cùng ăn cùng ngủ ba năm nay mà bày tỏ an ủi, kỳ thật chủ yếu chính mình cũng muốn tám chuyện một chút, ngẫm lại phòng 308 đã bao lâu rồi không được nghe tin tức nào mới mẻ, cho nên Lâm Vi Vi liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Tiểu Lai hôm nay là bị chuyện cũ hành hạ. Kết quả phải bắt đầu cuộc đối thoại.
"Tiểu Lai, sao hôm nay giống như quả bóng bị xì hơi thế, bình thường không phải đều chuẩn bị thời điểm để nổ mạnh sao? Này, có việc gì khó khăn thì nói với chị đây, để chị đây giúp em chia sẻ lo lắng, giải quyết khó khăn?". Mặt Lâm Vi Vi mang vẻ u buồn nói.
"Ra chỗ nào mát mẻ đi, tớ đây đang suy nghĩ triết học chủ nghĩa Mác" . Tô Tiểu Lai khó khăn nói từng từ.
"Tớ nhổ vào, môn Triết cả học kỳ này cậu chưa từng đến học buổi nào phải không?". Lâm Vi Vi dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Tô Tiểu Lai, rồi dùng ngón tay ấn vào trán cô nàng nói :"Cậu mau thành thật khai báo đi? Gặp vấn đề về tình cảm, à, không đúng, tình cảm của cậu vẫn còn trống mà ...".
"Được rồi, Vi đại tiên, cậu đừng đoán mò nữa, tớ và cậu thành thật chia sẻ đi, lần này tớ chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tớ sợ là ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời cùng cậu nữa rồi... ". Vẻ mặt Tô Tiểu Lai ưu sầu đau khổ nói đến chuyện cũ, đang nói giữa chừng thì bị Vi Vi Xã Hội Đen cướp lời.
"Tiểu Lai, sao thế? Tốt cuộc em bị bệnh gì, sao bộ dạng nghiêm trọng như vậy, nói ra để chị đây còn chuẩn bị nha! Ôi trời đất, em yên tâm, sau này chị không bao giờ ăn tranh đồ ăn ngon với em nữa, để cho em ăn no rồi nói tạm biệt. Sau này chị gặp cực phẩm nam việc đầu tiên là dâng hiến cho em dùng, dành những ngày cuối cùng của cuộc đời để em được cảm thụ xã hội hài hòa cùng mùa xuân ấm áp...". Lâm Vi Vi nói xong rồi nặn ra một giọt nước mắt đau thương, tùy tay cầm một chiếc khăn mùi xoa lau lau rồi đứng lên.
"Vi tử, đừng náo loạn nữa, tớ thật sự gặp phiền phức rồi, hơn nữa là chuyện vô cùng khó giải quyết, khắc tinh xúi quẩy của tớ sắp trở về rồi đây". Vẻ mặt Tô Tiểu Lai xanh xao, khiến những lời nói trêu đùa vô tình của Lâm Vi Vi cũng đi xuống.
"Cậu nói là người anh trai nuôi khiến cậu phải chịu đựng ngàn đao sắp quay về sao? Trời ạ, đúng là ma quỷ trong truyền thuyết, thực sự khủng bố như vậy sao?". Lâm Vi Vi cảm thấy đây đúng là chuyện phiền phức, suốt ba năm nay Tô Tiểu Lai không dưới vạn lần nhắc đến cái người gọi anh trai nuôi kia, nào là độc ác thế nào, cô nàng bị tra tấn dã man thế nào, bị tàn phá thế nào, cuối cùng vất vả khổ tận cam lai, ai ngờ tháng ngày tốt đẹp sắp kết thúc, a a…
"Tuyệt đối có, tớ nói với cậu, không phải khủng bố, mà là trùm khủng bố, lần này thực sự chết chắc rồi". Nghĩ đến Tô Tiểu Lai không khỏi rùng mình, lúc này mới là mùa hè, sao người lại cứ run cầm cập vậy, Tô Tiểu Lai cố giữ bình tĩnh, nói tiếp, "Tớ còn nhớ rõ trước khi đi anh ta đã dặn dò : không được phép yêu đương, phải học tập thật tốt, các môn học phải đạt từ 80 đến 90 điểm trở lên, tớ không nhớ rõ, còn nhiều thứ nữa. Lúc ấy tớ chỉ thấy vui vẻ, không coi chuyện này quan trọng, nhưng chỉ là niềm vui nhất thời mà thôi".
"Thôi cậu đừng than thở nữa, nói không chừng anh ta đã quên, hơn nữa ở trường học cậu cũng không phạm sai lầm gì, chẳng qua chỉ hay đi học muộn, hay trốn học, mấy môn học cũng không tệ, ít nhất cũng không xuống quá đèn đỏ, cậu thấy đúng không?". Lâm Vi Vi an ủi nói.
"Đúng vậy đó, tớ sợ cái gì, tớ không có phạm sai lầm, Vi Tử à, không nghĩ đến những thời điểm quan trọng đầu óc cậu lại minh mẫn đến vậy, ha ha". Tô Tiểu Lai nghĩ đến thế người cũng đã thả lỏng hơn, TMD dù anh có quỳ lạy, lão nương tôi đây cũng không sợ anh, oa ha ha…
"Tiểu Lai à Tiểu Lai, hiện giờ điều quan trọng cậu phải biết, chị đây sẽ nói cho em, đừng nói cái tên anh trai ma quỷ kia không đến, chứ nếu anh ta mà đến đây chị đây sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em, đi theo chị là hoàn toàn đúng đắn". Lâm Vi Vi đắc ý nói.
"Thật sự hả, đây là lời cậu nói đấy nhé, từ nay lão nương ta sẽ đi theo cậu lăn lộn". Tô Tiểu Lai đầu tiên làm vẻ mặt ngưỡng mộ, sau đó thay đổi trở nên quỷ quái, cười hì hì nói : "Chị Vi Vi, đưa máy tính cho em mượn chơi trò chơi, chị biết đấy, máy tính của em đang phải cài đặt lại hệ thống".
"Tớ biết không phải chuyện tốt mà, Tô Tiểu Lai, miếng nói thế này nhưng tớ thừa hiểu cậu muốn cái quái gì rồi, còn có một buổi tọa đàm, không có thời gian chơi trò chơi, buổi tối đi, vừa nãy Tố Tố gửi tin nhắn cho tớ, nói chúng ta bị chiếm chỗ rồi". Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai không phải thục nữ hiền lành gì, dù sao sống cùng nhau đã ba năm rồi, ba năm nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn, nhưng cũng đủ để cho một người hiểu một người.
"Lại có cái tọa đàm gì nữa, tớ không đi, các cậu đi đại diện được rồi". Tô Tiểu Lai lơ đễnh nói.
"Tọa đàm lần này phải đi, có điểm danh mà, còn nghe nói chủ trì tọa đàm lần này là một chàng trai độc thân anh tuấn, nên lần này chúng ta nhất định phải đi". Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai rất giống mình ở chỗ ham sắc, cho nên nhất định sẽ đi.
"Thật hay giả đấy, tớ không muốn nhìn thấy một vị lớn tuổi đâu". Tô Tiểu Lai tỏ vẻ không tin.
"Lần này thiên chân vạn xác (ngàn phần đúng, vạn phần chính xác), poster đều đăng đầy kìa, cái người anh tuấn đó gọi là gì nhỉ, hình như tên là Jason, nghe nói là giám đốc một công ty, lần nay đến trường chúng ta thông báo tuyển dụng, còn nghe thiên hạ đồn thổi công ty này rất nổi tiếng, nhà trường mời mãi anh ta mới đến đấy". Lâm Vi Vi vừa nói ánh mắt vừa mơ màng.
"Được rồi, đừng say mê thế, tớ phải đi nhìn xem cái tên ngoại quốc kia như thế nào". Tô Tiểu Lai dường như đã quên chuyện vừa rồi làm cô buồn rầu.
Khi hai cô người trước người sau đến đại sảnh tọa đàm, không khỏi kinh sợ vì trận địa phía trước, gần như sinh viên cả trường đều đến đây, ngay cả đường đi đều chật cứng, nhìn thế này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ biển người mờ mịt, Tô Tiểu Lai cuối cùng phản ứng lại : "Cứ như người người đi thi ấy, Vi tử, cậu đừng nói hai ta không có đường vào đấy".
Còn chưa chờ Lâm Vi Vi trả lời, đã nghe đằng sau có tiếng gọi ầm ĩ của Từ Tố và Lý Ly, người đông như vậy dù tai có thính cỡ nào đi nữa cũng chỉ nghe thấy mấy tiếng gọi tên mơ hồ của các cô nàng, còn đâu họ hoàn toàn không nghe rõ, nhưng theo tiếng la hét của Từ Tố và Lý Ly hai cô đã lờ mờ thấy được lối vào, đi đến trước cửa, Lâm Vi Vi và Tô Tiểu Lai bị dòng người ép vào, may mắn là không có người phía trước cho nên có thể thông suốt đi vào, hai cô liếc mắt một cái đã nhận ra hai tên đáng khinh Từ Tố và Lý Ly kia, hai người này vẫy tay gọi các cô qua đấy ngồi, vị trí này đúng là phong cách cao sang, thứ nhất sắp xếp không nói, lại còn ở chính giữa, Tô Tiểu Lai không nhịn được kêu :"Hai các cậu thật dã man, chiếm được chỗ vip nữa chứ, haha".
"Lại không à, chỗ dễ nhìn nhất đấy, may mà tới sớm". Từ Tố Và Lý Ly đồng thanh nói, hai người này không hổ suốt ngày dính lấy nhau, rất ăn ý.
Bốn cô gái nói chuyện phiếm vài câu, sau đó thấy toàn bộ đại sảnh đột nhiên im lặng đứng lên, không đợi các cô gái phản ứng kịp đã thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đến giết người đứng trên khán đài, nhìn anh ta ít nhất cũng phải 1m87 trở lên, mặc bộ quần áo đen bó sát làm nổi bật cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt trắng trẻo trơn bóng khắc họa những đường nét lãnh tuấn góc cạnh ; đôi mắt sâu thẳm đen láy, tia nhìn sáng lấp lánh làm người khác mê muội ; lông mày dày đậm, mũi thẳng cao, đôi môi tuyệt mĩ, thật sự không tìm ra được điểm nào không cao quý và tao nhã trên con người ấy.
Tô Tiểu Lai ngẩng đầu vừa lúc người đàn ông trẻ tuổi kia cầm chiếc microphone chuẩn bị giới thiệu bản thân, người kia tặng cho cô một nụ cười mê người. Ách tôi thèm vào, như gặp ma ấy, mà sao hình dáng người này giống ai đó nhỉ, Tổ Tiểu Lai tự hỏi, chợt nghe một giọng nói trầm ấm truyền đến, "Chào các bạn sinh viên, chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành, tôi tên là Trình Thiếu Phàm, thật vinh dự hôm nay có thể .... bla bla bla". Lúc Tô Tiểu Lai nghe được cái tên Trình Thiếu Phàm, hoàn toàn bừng tỉnh, rồi sau đó như có một trận mưa bão sấm chớp khiến toàn thân run rẩy, trời ơi, có phải người đang nhắc nhở con hay không?.