Ngày hôm sau, cuối cùng Tô Tiểu Lai cũng có thể thả lỏng người, bởi vì cô được Từ Tố mời đến một quán cà phê xa hoa để gặp mặt.
Tô Tiểu Lai thở hổn hển tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mỹ nhân đang ngồi bên cửa sổ thong thả giở tạp chí, mấy ngày không gặp, Từ mỹ nhân càng có khí chất, rất ra dáng một phu nhân giả dạng.
"Tố Tố, cậu quen người giàu có hả?". Tô Tiểu Lai gật đầu, rồi hỏi.
"Mấy ngày không thấy, sao cậu đến muộn như vậy hả?". Từ Tố nhìn Tô Tiểu Lai bằng với vẻ mặt muôn thuở hận không thể rèn thành thép.
"Cậu phát tài à? Sao dám đến quán cà phê xa xỉ thế này?". Tô Tiểu Lai trong lòng nghi hoặc, Từ Tố bây giờ nhìn thế nào cũng giống nhà giàu mới nổi.
Từ Tố nhìn cô không nói gì, quay sang phục vụ bảo. "Cho tôi một ly caupuchino Tiểu Lai, cậu dùng gì?".
Tô Tiểu Lai ngơ ngơ hỏi : "Chỗ này có nước chanh không?".
Từ Tố trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lai một cách vô cung khinh bỉ, vị phục vụ kia mặt mày cũng sạm lại, đến quá cà phê gọi nước chanh, cũng thật là hiếm thấy. "Có, hai vị chờ một lát".
"Tiểu Lai, cô có thể bớt nhà quê một chút được không? Chị đây mời uống cà phê hẳn nhiên là có tiền bao cô rồi". Từ Tố quả thật đang nhai xương cô.
"Tớ không thích uống cà phê này nọ kia đâu, đắng chết". Tô Tiểu Lai giải thích.
"Cậu đúng là không thể cứu vãn, ở cùng anh trai rồi mà vẫn chẳng có chút khí chất nào, cậu quả nhiên là loại người ngàn-vạn-lần-không-thể-cứu-vãn". Cô vẫn lại lải nhải, Tô Tiểu Lai lần này thấy mình may mắn, không có hai đứa ác mồm độc miệng kia ở đây, nếu không thì cô đã bị rủa chết rồi.
Từ Tố nói đúng, thực ra dù ở với Thiếu Phàm nho nhã hơn người, Tiểu Lai vẫn là một cô gái bỗ bã, không giống với Từ Tố ,trên người vẫn luôn tỏa ra một loại khí chất không giống như tục khí của người thường.
Chỉ chốc lát, cà phê và nước chanh đã được đem đến.
"Tiểu Lai, tớ có bạn trai". Tình sử của Từ Tố liền được phun ra ngay sau đó.
Tô Tiểu Lai thật ra chẳng ngạc nhiên, Tố Tố xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, không có bạn trai mới là lạ đó.
"Nhưng sao cậu và anh ta không cùng nhau đến?". Cô uống nước chanh đá, nói.
"À, hôm nay anh ấy tăng ca. Anh ấy làm ở bộ phận quản lý của công ty chúng ta phỏng vấn đó".Từ Tố nói đến bạn trai cũng chẳng hưng phấn gì, bình tĩnh cứ như người đang thong dong kể câu chuyện thời tiết ấy.
"Cậu quả nhiên là quen người giàu có". Tô Tiểu Lai ra kết luận.
"Tớ còn muốn câu được ông chủ lớn nữa kìa". Tố Tố nhếch môi cười, sửa lời Tiểu Lai đúng lúc.
Ông chủ lớn của công ty cô ấy, chẳng phải là Tiểu Thần Thần sao?
Theo ánh mắt của Từ Tố, thì có thể nói chàng trai lần này hẳn cũng chẳng gắn bó được dài lâu, xem ra chân mệnh thiên tử của cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Từ Tố dường như nghĩ ra diều gì đó, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô chằm chằm, Tô Tiểu Lai vừa mới nuốt một cục đá trong ly, không khỏi rùng mình một cái.
"Tiểu Lai, sao còn chưa nói đến chuyện tình cảm của cậu hả?".
Chẳng phải mọi người đều biết chuyện của cô sao? Sao còn muốn xát muối vào vết thương của cô vậy hả???
"Nếu được thì tớ giới thiệu cho cậu một đối tượng? Tớ là bạn tốt, rất vĩ đại đấy nhé". Từ Tố có ý làm bà mai, trời đất!!!
"Không cần, anh mình không cho phép yêu đương với ai hết". Cô từ chối như phản xạ có điều kiện.
"Anh anh anh, cậu mãi chỉ biết mỗi anh cậu thôi. Sao cậu cứ như một đứa trẻ mãi không tự lập được vậy??? Chẳng lẽ cậu muốn đợi đến khi anh cậu kết hôn sinh con đẻ cái rồi mới tính luôn chuyện chung thân đại sự của mình? Cậu thật là ngốc, nhìn người không đến nỗi nào, nên toàn tâm mà tìm người yêu cho nhanh đi".
Từ Tố nói có lý.
Tô Tiểu Lai chớp chớp mắt, khiêm tốn nghe chỉ dạy.
"Cứ quyết định vậy đi, tớ cho cậu quyết định thời gian, đến lúc đó thì liên hệ với tớ". Từ Tố giải quyết dứt khoát.
Tô Tiểu Lai cứ như vậy, mơ hồ gật đầu.
***
Lại tới ngày đi làm, Tô Tiểu Lai vẫn theo bản hợp đồng làm một ít việc vặt, suốt ngày cô cảm thấy chẳng làm việc gì đến nơi đến chốn được.
Gần hai ngày nay, cô không dám xuất hiện ở nhà ăn nhân viên.
Cả văn phòng đi hết chỉ còn lại một mình cô ngồi ở góc phòng nhỏ ôm chiếc máy tính gặm bánh bao, đột nhiên máy tính hiển thị ‘Trạch nữ đang online’
Hủ nữ: Vi tử à, bây giờ cả thể xác và tinh thần tớ đều mỏi mệt quá!!! TT_____TT
Cuối cùng Tô Tiểu Lai đã có cơ hội ói ra mật xanh mật vàng thống khổ, nghẹn ngào như sắp chết.
Hai giây trôi qua.
Trạch nữ: Làm sao nên nỗi thế?
Hủ nữ: Tớ thật nhớ những ngày học ở trường, cuộc sống TMD bây giờ thực sự chẳng còn thuộc về mình nữa TT__TT
Trạch nữ: Cậu xảy ra chuyện gì? Không sao đâu, chị đây thương em mà.
Kết quả là Tô Tiểu Lai đem bao nhiêu nỗi uất ức thống khổ kìm nén lâu ngày không biết giải quyết ra sao xổ ra hết, bao gồm cả tình trạng đáng thương đến nỗi phải gặm nhấm bánh bao hiện giờ.
Trạch nữ: Chà, chị đây hiểu rồi, cậu bị người hâm mộ cuồng nhiệt hận rồi.
Hủ nữ: Gì chứ?
Trạch nữ: Cậu quả thật không hiểu à? Tiểu Lai, thật sỉ nhục cho dòng họ nhà cậu, tớ dùng từ văn hóa chút thôi mà cũng chẳng hiểu được.
Hủ nữ: Chị đây đã bị cuộc sống ép tới đường cùng, ngày sau không biết ra sao, sẽ đi đâu về đâu đây ;____ ;
Trạch nữ: Tình trạng của cô em, chị đây đã nghe các nhà nghiên cứu nói rất nhiều rồi, đó gọi là stress, là áp lực trong cuộc sống hàng ngày!!!!
Trạch nữ: Tiểu Minh thích mèo, tại sao phải mua chó?
Hủ nữ: ..............
Trạch nữ: Vì hắn thích thế!!!
Hủ nữ : -_-|||
Trạch nữ : Còn chuyện này nữa, đại tiện và tiểu tiện là hai bạn thân. Nếu như một ngày nào đó đại tiện qua đường bị xe đâm chết, tiểu tiện sẽ nói: Ta muốn đại tiện….T___T
Phụt! Bánh bao trong miệng phun cả ra ngoài, Tiểu Lai thấy đau lòng nặn ra nước mắt T___T lãng phí cả một miếng bánh bao, ăn còn chưa đủ mà …..
Cô thật muốn phá cái màn hình, xuyên qua đầu bên kia để bóp chết mụ yêu tinh hại người kia…
Bỗng nhiên, trên đầu vang lên tiếng chó tru: "Tô Tiểu Lai, cô dám công khai dùng thời gian đi làm để tán phét à?".
Người vừa đến, dù có đốt thành tro rải vào đống rác cô cũng có thể lôi ra lụi cho mấy nhát.
"Triệu Linh San, cô ăn no rửng mỡ chẳng có chuyện gì làm chạy đến đây làm gì? Định chõ cái mỏ yêu tinh đó vào chuyện người khác à?". Đối với người như ả, tất nhiên phải có khí thế áp đảo, giọng rống lên gấp đôi bình thường.
Ai ngờ yêu nữ Triệu Linh San đột ngột dịu giọng. "Aiza aiza, em gái rượu thế này là thế nào? Phải gặm bánh bao mà sống sao ? Aiza khổ thân em!". Nói xong, còn phẩy phẩy tay vẻ đồng tình.
Tô Tiểu Lai cựa người, lửa bốc hầm hập ngụt đầu như đỉnh Hỏa Diệm Sơn, chuẩn bị mắng mỏ thì nhìn thấy mặt Triệu yêu nữ uốn éo, liên tục làm động tác sửa sang quần áo, sau đó là cất giọng thục nữ mềm mại ngọt như mật chết ruồi. "Thư ký Lý, sao ngài lại đến đây thế?".
Thư ký Lý liếc mắt sang ả một cái, rồi quay sang nhìn Tô Tiểu Lai ở đằng kia, ngữ khí trở nên ôn hòa. "Tôi vội tới đưa cơm cho Tiểu Lai". Mặt Triệu yêu nữ méo xệch.
Dứt lời, liền đặt cái cà mèn xuống.
Sống lưng Tô Tiểu Lai chợt lạnh run, thiếu chút nữa là không đứng vững nổi.
Cái này là diễn xuất sao, đột nhiên não lóe lên ánh sáng, thình lình tiếp câu. "Anh chẳng lẽ lại là ‘Tổng Giám Đốc bên cạnh cô’ trong truyền thuyết sao?". Mặt thư kýLý đen đi, trong bụng vô cùng oan ức chẳng biết nói như thế nào.
Triệu yêu nữ đứng một bên không nhịn được, Tô Tiểu Lai rốt cục là đào hoa đến level mấy rồi? Đầu tiên là với anh chàng đầu bếp đẹp trai , giờ lại đến thư ký Lý, xét lên theo trình tự đó, chẳng phải người tiếp theo là đại boss sao?
Không được, không thể để cho cái loại chuyện như thế này xảy ra, ả vất vả xin vào công ty này, vì Trình Thiếu Phàm, một cơ hội ả cũng chẳng bỏ lỡ. Bây giờ nhất định không thể để cho Tô Tiểu Lai cướp mất, nhất định phải nghĩ ra biện pháp gì đó, đột nhiên nảy ra ý hay, ả đẩy Tô Tiểu Lai về phía trước, nhìn thư ký Lý mỉm cười. "Thư ký Lý, Tô Tiểu Lai của chúng tôi là một cô gái tốt đó nha, anh xem cô ấy tới công ty chưa tới một tháng mà đã mệt nhọc như vậy, chuyện gì cũng tranh làm, phải không, Tiểu Lai?".
Dứt lời, còn vỗ lên lưng Tô Tiểu Lai một cái thật ân cần.
Tô Tiểu Lai đau, một chút cũng chẳng phản ứng lại, liền "Ối" một tiếng.
Đây là nói tốt cho cô sao?
Nhưng mà, những lời này không giống như từ cái miệng chỉ biết nói lời độc địa của Triệu yêu nữ thốt ra nha, có phần là lạ. Hơn nữa, cô từ khi nào lại trở thành người để kẻ khác hết mực khen ngợi như vậy, không đúng, khẳng định là có âm mưu gì đó.
Đột nhiên, một loại dự cảm xấu trỗi lên trong lòng, quả nhiên...
"Thư ký Lý, về sau anh phải đối xử với Tiểu Lai thật tốt nha, chúng tôi là chị em tốt đó". Triệu Linh San cười gian, vẻ mặt đắc ý vì quỷ kế đã được thực hiện.
Tô Tiêu Lai lấy máu ra thề, thề rằng đời này cô và yêu nữ họ Triệu kia sẽ không-đội-trời-chung.
Thư ký Lý cũng thoắt tái thoắt đỏ, thầm nghĩ mình nên sớm đào thoát khỏi chỗ này thôi
Kết quả là, thư ký Lý đã tìm được một lý do cũ mốc meo, chạy ra ngoài. "Tổng giám đốc còn có nhiều chuyện cần giải quyết, tôi đi trước đây".
Nói xong liền để hai người còn lại trong phòng nhìn theo bóng dáng tuấn nhã.
Triệu Linh San thực hiện được quỷ kế, hài lòng bỏ đi.
Tô Tiểu Lai nắm chặt tay, trong lòng mặt niệm: Yêu nữ họ Triệu kia!!! Cô nên cầu nguyện rằng tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không cô cứ nằm mà chờ chết đi!!!!
Cô thiếu chút nữa quên mất, cái đầu chim cánh cụt bay vụt lên màn hình mới sực nhớ.
Trạch nữ: Buzz!!!
Trạch nữ: Đang làm gì đó???
Trạch nữ: Đi đại tiện rồi à =))
Hủ nữ:Ừ! Đại tiện thúi lắm, như miệng con mụ Triệu Linh San đó!!
Trạch nữ:o[╯□╰]o
Trạch nữ: Cô em so sánh thô bỉ quá, tàn ác quá, thú tính quá!!!
***
Văn phòng lầu 28.
Trình Thiếu Phàm hết sức chuyên chú nhìn văn kiện, đột nhiên thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, ngẩng mặt nói: "Hội nghị buổi chiều sắp xếp xong chưa?".
Thư ký Lý cung kính nói." Dạ rồi, tổng giám đốc".
"Còn chuyện ngày 20 tháng này khai trương khách sạn R.S sao rồi?".
Khách sạn R.S chính là một trong những khách sạng hàng đầu của Trình Thị. Vì khách sạn được phát triển sớm, đội ngũ nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp nên bây giờ R.S có thể nói là khách sạn xa hoa nhất, cao cấp nhất của thành phố S, tháng 8 năm trước thi công đến tháng 6 năm nay đã làm xong. Hiện tại hẳn nhiên sẽ phải lo lắng tất bật cho chuyện khai trương, đến lúc đó còn có thể sẽ mời những nhân vật có máu mặt đến dự dạ tiệc.
"Tất cả mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, tôi cam đoan hôm đó sẽ là ngày khánh thành long trọng nhất của thành phố S".
"Tốt lắm, vậy cậu đi đi". Anh khoát tay.
Thư ký Lý do dự một chút, nhưng vẫn đi ra.
Nhưng khi đi thong thả tới cửa, lại ngừng, ho một tiếng. "Tổng giám đốc, tôi... ". Ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Trình Thiếu Phầm nhướng mi, không kiên nhẫn nói. "Có chuyện gì cứ nói".
"Tôi nghĩ lại rồi, tôi không muốn đưa cơm nữa". Hình ảnh lúc này thật là hiên ngang lẫm liệt.
Trình Thiếu Phàm buông văn kiện trong tay, day day huyệt thái dương, mặt âm trầm hỏi. "Vì sao?".
Cái này không phải là biết mà còn cố hỏi sao? Tổng giám đốc đúng là giảo hoạt nha.
"Tôi không muốn người khác hiểu lầm, đến lúc đó lại phải đi thanh minh".
"Tôi chính là muốn như thế".
Hả?? Tổng giám đốc của chúng ta thế này là thế nào? Trước kia không phải ghét nhất cái kiểu nhân viên nữ líu ríu đeo bám không lo làm việc sao? Vậy thì hiện giờ sao lại thế, Tô Tiểu Lai thực sự là người như thế nào? Coi như là buộc cô một chỗ đi, nhưng đâu nhất thiết phải dùng cách này? Không thể hiểu được.
"Nhưng mà, tôi...".
"Tốt lắm, cứ kiên trì hai ngày tiếp theo đi". Lần này miệng nói tuyệt không chấp nhận chối từ.
Ngày hôm sau, cuối cùng Tô Tiểu Lai cũng có thể thả lỏng người, bởi vì cô được Từ Tố mời đến một quán cà phê xa hoa để gặp mặt.
Tô Tiểu Lai thở hổn hển tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mỹ nhân đang ngồi bên cửa sổ thong thả giở tạp chí, mấy ngày không gặp, Từ mỹ nhân càng có khí chất, rất ra dáng một phu nhân giả dạng.
"Tố Tố, cậu quen người giàu có hả?". Tô Tiểu Lai gật đầu, rồi hỏi.
"Mấy ngày không thấy, sao cậu đến muộn như vậy hả?". Từ Tố nhìn Tô Tiểu Lai bằng với vẻ mặt muôn thuở hận không thể rèn thành thép.
"Cậu phát tài à? Sao dám đến quán cà phê xa xỉ thế này?". Tô Tiểu Lai trong lòng nghi hoặc, Từ Tố bây giờ nhìn thế nào cũng giống nhà giàu mới nổi.
Từ Tố nhìn cô không nói gì, quay sang phục vụ bảo. "Cho tôi một ly caupuchino Tiểu Lai, cậu dùng gì?".
Tô Tiểu Lai ngơ ngơ hỏi : "Chỗ này có nước chanh không?".
Từ Tố trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lai một cách vô cung khinh bỉ, vị phục vụ kia mặt mày cũng sạm lại, đến quá cà phê gọi nước chanh, cũng thật là hiếm thấy. "Có, hai vị chờ một lát".
"Tiểu Lai, cô có thể bớt nhà quê một chút được không? Chị đây mời uống cà phê hẳn nhiên là có tiền bao cô rồi". Từ Tố quả thật đang nhai xương cô.
"Tớ không thích uống cà phê này nọ kia đâu, đắng chết". Tô Tiểu Lai giải thích.
"Cậu đúng là không thể cứu vãn, ở cùng anh trai rồi mà vẫn chẳng có chút khí chất nào, cậu quả nhiên là loại người ngàn-vạn-lần-không-thể-cứu-vãn". Cô vẫn lại lải nhải, Tô Tiểu Lai lần này thấy mình may mắn, không có hai đứa ác mồm độc miệng kia ở đây, nếu không thì cô đã bị rủa chết rồi.
Từ Tố nói đúng, thực ra dù ở với Thiếu Phàm nho nhã hơn người, Tiểu Lai vẫn là một cô gái bỗ bã, không giống với Từ Tố ,trên người vẫn luôn tỏa ra một loại khí chất không giống như tục khí của người thường.
Chỉ chốc lát, cà phê và nước chanh đã được đem đến.
"Tiểu Lai, tớ có bạn trai". Tình sử của Từ Tố liền được phun ra ngay sau đó.
Tô Tiểu Lai thật ra chẳng ngạc nhiên, Tố Tố xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, không có bạn trai mới là lạ đó.
"Nhưng sao cậu và anh ta không cùng nhau đến?". Cô uống nước chanh đá, nói.
"À, hôm nay anh ấy tăng ca. Anh ấy làm ở bộ phận quản lý của công ty chúng ta phỏng vấn đó".Từ Tố nói đến bạn trai cũng chẳng hưng phấn gì, bình tĩnh cứ như người đang thong dong kể câu chuyện thời tiết ấy.
"Cậu quả nhiên là quen người giàu có". Tô Tiểu Lai ra kết luận.
"Tớ còn muốn câu được ông chủ lớn nữa kìa". Tố Tố nhếch môi cười, sửa lời Tiểu Lai đúng lúc.
Ông chủ lớn của công ty cô ấy, chẳng phải là Tiểu Thần Thần sao?
Theo ánh mắt của Từ Tố, thì có thể nói chàng trai lần này hẳn cũng chẳng gắn bó được dài lâu, xem ra chân mệnh thiên tử của cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Từ Tố dường như nghĩ ra diều gì đó, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô chằm chằm, Tô Tiểu Lai vừa mới nuốt một cục đá trong ly, không khỏi rùng mình một cái.
"Tiểu Lai, sao còn chưa nói đến chuyện tình cảm của cậu hả?".
Chẳng phải mọi người đều biết chuyện của cô sao? Sao còn muốn xát muối vào vết thương của cô vậy hả???
"Nếu được thì tớ giới thiệu cho cậu một đối tượng? Tớ là bạn tốt, rất vĩ đại đấy nhé". Từ Tố có ý làm bà mai, trời đất!!!
"Không cần, anh mình không cho phép yêu đương với ai hết". Cô từ chối như phản xạ có điều kiện.
"Anh anh anh, cậu mãi chỉ biết mỗi anh cậu thôi. Sao cậu cứ như một đứa trẻ mãi không tự lập được vậy??? Chẳng lẽ cậu muốn đợi đến khi anh cậu kết hôn sinh con đẻ cái rồi mới tính luôn chuyện chung thân đại sự của mình? Cậu thật là ngốc, nhìn người không đến nỗi nào, nên toàn tâm mà tìm người yêu cho nhanh đi".
Từ Tố nói có lý.
Tô Tiểu Lai chớp chớp mắt, khiêm tốn nghe chỉ dạy.
"Cứ quyết định vậy đi, tớ cho cậu quyết định thời gian, đến lúc đó thì liên hệ với tớ". Từ Tố giải quyết dứt khoát.
Tô Tiểu Lai cứ như vậy, mơ hồ gật đầu.
Lại tới ngày đi làm, Tô Tiểu Lai vẫn theo bản hợp đồng làm một ít việc vặt, suốt ngày cô cảm thấy chẳng làm việc gì đến nơi đến chốn được.
Gần hai ngày nay, cô không dám xuất hiện ở nhà ăn nhân viên.
Cả văn phòng đi hết chỉ còn lại một mình cô ngồi ở góc phòng nhỏ ôm chiếc máy tính gặm bánh bao, đột nhiên máy tính hiển thị ‘Trạch nữ đang online’
Hủ nữ: Vi tử à, bây giờ cả thể xác và tinh thần tớ đều mỏi mệt quá!!! TT_____TT
Cuối cùng Tô Tiểu Lai đã có cơ hội ói ra mật xanh mật vàng thống khổ, nghẹn ngào như sắp chết.
Hai giây trôi qua.
Trạch nữ: Làm sao nên nỗi thế?
Hủ nữ: Tớ thật nhớ những ngày học ở trường, cuộc sống TMD bây giờ thực sự chẳng còn thuộc về mình nữa TT__TT
Trạch nữ: Cậu xảy ra chuyện gì? Không sao đâu, chị đây thương em mà.
Kết quả là Tô Tiểu Lai đem bao nhiêu nỗi uất ức thống khổ kìm nén lâu ngày không biết giải quyết ra sao xổ ra hết, bao gồm cả tình trạng đáng thương đến nỗi phải gặm nhấm bánh bao hiện giờ.
Trạch nữ: Chà, chị đây hiểu rồi, cậu bị người hâm mộ cuồng nhiệt hận rồi.
Hủ nữ: Gì chứ?
Trạch nữ: Cậu quả thật không hiểu à? Tiểu Lai, thật sỉ nhục cho dòng họ nhà cậu, tớ dùng từ văn hóa chút thôi mà cũng chẳng hiểu được.
Hủ nữ: Chị đây đã bị cuộc sống ép tới đường cùng, ngày sau không biết ra sao, sẽ đi đâu về đâu đây ;____ ;
Trạch nữ: Tình trạng của cô em, chị đây đã nghe các nhà nghiên cứu nói rất nhiều rồi, đó gọi là stress, là áp lực trong cuộc sống hàng ngày!!!!
Trạch nữ: Tiểu Minh thích mèo, tại sao phải mua chó?
Hủ nữ: ..............
Trạch nữ: Vì hắn thích thế!!!
Hủ nữ : -_-|||
Trạch nữ : Còn chuyện này nữa, đại tiện và tiểu tiện là hai bạn thân. Nếu như một ngày nào đó đại tiện qua đường bị xe đâm chết, tiểu tiện sẽ nói: Ta muốn đại tiện….T___Tbg-ssp-{height:px}
Phụt! Bánh bao trong miệng phun cả ra ngoài, Tiểu Lai thấy đau lòng nặn ra nước mắt T___T lãng phí cả một miếng bánh bao, ăn còn chưa đủ mà …..
Cô thật muốn phá cái màn hình, xuyên qua đầu bên kia để bóp chết mụ yêu tinh hại người kia…
Bỗng nhiên, trên đầu vang lên tiếng chó tru: "Tô Tiểu Lai, cô dám công khai dùng thời gian đi làm để tán phét à?".
Người vừa đến, dù có đốt thành tro rải vào đống rác cô cũng có thể lôi ra lụi cho mấy nhát.
"Triệu Linh San, cô ăn no rửng mỡ chẳng có chuyện gì làm chạy đến đây làm gì? Định chõ cái mỏ yêu tinh đó vào chuyện người khác à?". Đối với người như ả, tất nhiên phải có khí thế áp đảo, giọng rống lên gấp đôi bình thường.
Ai ngờ yêu nữ Triệu Linh San đột ngột dịu giọng. "Aiza aiza, em gái rượu thế này là thế nào? Phải gặm bánh bao mà sống sao ? Aiza khổ thân em!". Nói xong, còn phẩy phẩy tay vẻ đồng tình.
Tô Tiểu Lai cựa người, lửa bốc hầm hập ngụt đầu như đỉnh Hỏa Diệm Sơn, chuẩn bị mắng mỏ thì nhìn thấy mặt Triệu yêu nữ uốn éo, liên tục làm động tác sửa sang quần áo, sau đó là cất giọng thục nữ mềm mại ngọt như mật chết ruồi. "Thư ký Lý, sao ngài lại đến đây thế?".
Thư ký Lý liếc mắt sang ả một cái, rồi quay sang nhìn Tô Tiểu Lai ở đằng kia, ngữ khí trở nên ôn hòa. "Tôi vội tới đưa cơm cho Tiểu Lai". Mặt Triệu yêu nữ méo xệch.
Dứt lời, liền đặt cái cà mèn xuống.
Sống lưng Tô Tiểu Lai chợt lạnh run, thiếu chút nữa là không đứng vững nổi.
Cái này là diễn xuất sao, đột nhiên não lóe lên ánh sáng, thình lình tiếp câu. "Anh chẳng lẽ lại là ‘Tổng Giám Đốc bên cạnh cô’ trong truyền thuyết sao?". Mặt thư kýLý đen đi, trong bụng vô cùng oan ức chẳng biết nói như thế nào.
Triệu yêu nữ đứng một bên không nhịn được, Tô Tiểu Lai rốt cục là đào hoa đến level mấy rồi? Đầu tiên là với anh chàng đầu bếp đẹp trai , giờ lại đến thư ký Lý, xét lên theo trình tự đó, chẳng phải người tiếp theo là đại boss sao?
Không được, không thể để cho cái loại chuyện như thế này xảy ra, ả vất vả xin vào công ty này, vì Trình Thiếu Phàm, một cơ hội ả cũng chẳng bỏ lỡ. Bây giờ nhất định không thể để cho Tô Tiểu Lai cướp mất, nhất định phải nghĩ ra biện pháp gì đó, đột nhiên nảy ra ý hay, ả đẩy Tô Tiểu Lai về phía trước, nhìn thư ký Lý mỉm cười. "Thư ký Lý, Tô Tiểu Lai của chúng tôi là một cô gái tốt đó nha, anh xem cô ấy tới công ty chưa tới một tháng mà đã mệt nhọc như vậy, chuyện gì cũng tranh làm, phải không, Tiểu Lai?".
Dứt lời, còn vỗ lên lưng Tô Tiểu Lai một cái thật ân cần.
Tô Tiểu Lai đau, một chút cũng chẳng phản ứng lại, liền "Ối" một tiếng.
Đây là nói tốt cho cô sao?
Nhưng mà, những lời này không giống như từ cái miệng chỉ biết nói lời độc địa của Triệu yêu nữ thốt ra nha, có phần là lạ. Hơn nữa, cô từ khi nào lại trở thành người để kẻ khác hết mực khen ngợi như vậy, không đúng, khẳng định là có âm mưu gì đó.
Đột nhiên, một loại dự cảm xấu trỗi lên trong lòng, quả nhiên...
"Thư ký Lý, về sau anh phải đối xử với Tiểu Lai thật tốt nha, chúng tôi là chị em tốt đó". Triệu Linh San cười gian, vẻ mặt đắc ý vì quỷ kế đã được thực hiện.
Tô Tiêu Lai lấy máu ra thề, thề rằng đời này cô và yêu nữ họ Triệu kia sẽ không-đội-trời-chung.
Thư ký Lý cũng thoắt tái thoắt đỏ, thầm nghĩ mình nên sớm đào thoát khỏi chỗ này thôi
Kết quả là, thư ký Lý đã tìm được một lý do cũ mốc meo, chạy ra ngoài. "Tổng giám đốc còn có nhiều chuyện cần giải quyết, tôi đi trước đây".
Nói xong liền để hai người còn lại trong phòng nhìn theo bóng dáng tuấn nhã.
Triệu Linh San thực hiện được quỷ kế, hài lòng bỏ đi.
Tô Tiểu Lai nắm chặt tay, trong lòng mặt niệm: Yêu nữ họ Triệu kia!!! Cô nên cầu nguyện rằng tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không cô cứ nằm mà chờ chết đi!!!!
Cô thiếu chút nữa quên mất, cái đầu chim cánh cụt bay vụt lên màn hình mới sực nhớ.
Trạch nữ: Buzz!!!
Trạch nữ: Đang làm gì đó???
Trạch nữ: Đi đại tiện rồi à =))
Hủ nữ:Ừ! Đại tiện thúi lắm, như miệng con mụ Triệu Linh San đó!!
Trạch nữ:o[╯□╰]o
Trạch nữ: Cô em so sánh thô bỉ quá, tàn ác quá, thú tính quá!!!
Văn phòng lầu .
Trình Thiếu Phàm hết sức chuyên chú nhìn văn kiện, đột nhiên thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, ngẩng mặt nói: "Hội nghị buổi chiều sắp xếp xong chưa?".
Thư ký Lý cung kính nói." Dạ rồi, tổng giám đốc".
"Còn chuyện ngày tháng này khai trương khách sạn R.S sao rồi?".
Khách sạn R.S chính là một trong những khách sạng hàng đầu của Trình Thị. Vì khách sạn được phát triển sớm, đội ngũ nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp nên bây giờ R.S có thể nói là khách sạn xa hoa nhất, cao cấp nhất của thành phố S, tháng năm trước thi công đến tháng năm nay đã làm xong. Hiện tại hẳn nhiên sẽ phải lo lắng tất bật cho chuyện khai trương, đến lúc đó còn có thể sẽ mời những nhân vật có máu mặt đến dự dạ tiệc.
"Tất cả mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, tôi cam đoan hôm đó sẽ là ngày khánh thành long trọng nhất của thành phố S".
"Tốt lắm, vậy cậu đi đi". Anh khoát tay.
Thư ký Lý do dự một chút, nhưng vẫn đi ra.
Nhưng khi đi thong thả tới cửa, lại ngừng, ho một tiếng. "Tổng giám đốc, tôi... ". Ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Trình Thiếu Phầm nhướng mi, không kiên nhẫn nói. "Có chuyện gì cứ nói".
"Tôi nghĩ lại rồi, tôi không muốn đưa cơm nữa". Hình ảnh lúc này thật là hiên ngang lẫm liệt.
Trình Thiếu Phàm buông văn kiện trong tay, day day huyệt thái dương, mặt âm trầm hỏi. "Vì sao?".
Cái này không phải là biết mà còn cố hỏi sao? Tổng giám đốc đúng là giảo hoạt nha.
"Tôi không muốn người khác hiểu lầm, đến lúc đó lại phải đi thanh minh".
"Tôi chính là muốn như thế".
Hả?? Tổng giám đốc của chúng ta thế này là thế nào? Trước kia không phải ghét nhất cái kiểu nhân viên nữ líu ríu đeo bám không lo làm việc sao? Vậy thì hiện giờ sao lại thế, Tô Tiểu Lai thực sự là người như thế nào? Coi như là buộc cô một chỗ đi, nhưng đâu nhất thiết phải dùng cách này? Không thể hiểu được.
"Nhưng mà, tôi...".
"Tốt lắm, cứ kiên trì hai ngày tiếp theo đi". Lần này miệng nói tuyệt không chấp nhận chối từ.