Ngày thứ hai, Dư Tư Nhạc mang theo mặt mèo rời giường, xung quanh hốc mắt đều thâm đen.
Đêm qua cô suy nghĩ chuyện kia đến khuya, vẫn không hiểu rõ lời nói của anh hai. Vì sao công ty đó không dám động vào Du Lăng Thần? Vì sao anh hai nói tất cả nguy hiểm đều trôi qua rất nhanh?
Làm Dư Tư Nhạc cả đêm bị mất ngủ, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Vừa xuống lầu đến phòng khách, thì nhìn thấy bốn vệ sĩ đứng ở đó. Nhìn tinh thần bọn họ phấn chấn hơn so với người nằm ngủ trên giường như Dư Tư Nhạc, ồn ào chào hỏi Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc cười chào hỏi lại, sau đó đi vào phòng bếp.
Tối hôm qua thật sự không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đều bị anh hai nói trúng rồi.
Dư Tư Nhạc đưa tay mở tủ lạnh, cầm lấy hai quả cam tươi ra, một tay cầm một trái, muốn đi ép nước trái cây uống.
Cầm quả cam bỏ vào máy ép, Dư Tư Nhạc nhấn nút mở xuống, máy ép lập tức làm quấy đều.
Du Lăng Thần cũng có thói quen thức sớm, nghe thấy trong phòng bếp có âm thanh, anh vừa sửa ống tay áo, vừa cất bước đi vào phòng bếp.
“Tối hôm qua ngủ thế nào?” Du Lăng Thần nhìn chằm chằm vào vành mắt cùng với vẻ mặt mệt mỏi của cô.
Biết rõ còn hỏi! Dư Tư Nhạc vụng trộm nhe răng trợn mắt, cô suy nghĩ cả một đêm, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, trong lòng khỏi phải nói bực tức cỡ nào. Nhưng mà từ mặt mũi, Dư Tư Nhạc kiên trì trả lời: “Em ngủ được, một đêm không gặp ác mộng.”
Lấy sự thông minh của Du Lăng Thần, sẽ tin Dư Tư Nhạc nói dối sao?
Tất nhiên sẽ không.
Nhưng mà anh không vạch trần cô, chỉ nói: "thật ra có rất nhiều lúc, những chuyện xung quanh xem sẽ nhắc nhở em một chút. Cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ dễ dàng nghĩ ra đáp án."
Dư Tư Nhạc nghi ngờ ngảng đầu, anh hai, anh đây là đang nói với em, hay là vẫn vòng vo nhắc nhở em?
"Có thể nói rõ hơn một chút không?" Đư Tư Nhạc ấp úng, trong giọng nói mang theo một chút xấu hổ.
Có trời mới biết đêm qua cô suýt chút phát điên rồi! Trời ơi, chỉ số thông minh không đủ dùng, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao.
Sống chung với người có đầu óc thông minh, Dư Tư Nhạc phát hiện... Bản thân mình ngày càng tự ti! Có phải không?
Du Lăng Thần mở cửa tủ lạnh lấy một hộp sữa bò, nghiêng tay nhắm ngay cái miệng ly, chất lỏng màu trắng chảy vào đầy ly: "Đáp áp rất đơn giản."
Còn đơn giản Nếu sự thật là đơn giản vì sao giày vò Dư Tư Nhạc mất ngủ cả đêm.
Du Lăng Thần cầm cốc sữa lên, đi đến trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly nước trái cây.
Qủa cam trong máy ép trái cây đã hoàn toàn thay đổi, một dòng nước nhỏ từ miệng bình chảy ra "Em nhìn cái gì? Đây chính là đáp án."
Dư Tư Nhạc có một cỗ xúc động đến choáng váng! Làm nửa ngày, anh hai muốn thừa nước đục thả câu? Suy nghĩ trong đầu Dư Tư Nhạc đều rối loạn cả lên.
Máy ép trái cây?
Cũng coi là nhắc nhở sao?
"Cố gắng nghĩ đi, cuối cùng cũng sẽ ra." Du Lăng Thần an ủi sờ sờ trán cô, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Dư Tư Nhạc từ từ nhìn theo bóng lưng anh hai rời đi, thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn chằm chằm vào máy ép trái cây đến ngẩn người.
Anh hai không cố ý đùa cô, như vậy đáp án của chuyện này, có thể từ máy ép trái cây này ra sao?
Máy ép trái cây sử dụng cái gì? Hoa quả được ép lấy nước còn lại cặn bã, ép ra một ly nước ngon miệng. Những lời này hiện lên trong đầu Dư Tư Nhạc, bừng tỉnh trong lúc đó, mờ mịt trong sương mù, loáng thoáng lộ ra con đường nhỏ. Loại cảm giác này như đẩy sương mù gặp trăng sáng.
Nếu máy ép trái cây là công ty đó, chẳng lẽ Khưu Mẫn là quả cam sao?
Ý thức được điều này, tay cầm ly nước trái cây của Dư Tư Nhạc hơi run run.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc vội vàng gọi một tiếng vọng ra bên ngoài, muốn tìm đáp án chính xác từ anh trai.
Du Lăng Thần ngồi trên ghế sô pha, không hoảng hốt bất loạn uống sữa: "Chính là như em nghĩ."
Giọng nói rất lạnh lùng, cũng thật vô tình.
Dư Tư Nhạc muốn nói chuyện gì, khóe môi giật giật vài cái, nhưng một âm thanh cũng không phát ra.
Một tiếng chuông dễ nghe đột nhiên vang lên.
Là chuông điện thoại của Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc nghe qua rất nhiều lần, là ca khúc tiếng anh rất có tiết tấu.
"Alo." Du Lăng Thần cầm lấy di động đặt sát vào lỗ tai, im lặng nghe đối phương nói chuyện, mãi cho đến cuối cùng, anh mới nói: "Không thành vấn đề, chút nữa tôi sẽ qua đó."
Du Lăng Thần nói chuyện rất ngắn gọn, một cuộc điện thoại không tốn 2 phút.
"Là cục cảnh sát gọi đến, đã bắt được người hành tung, tên là Dương Hạo, là một tên côn đồ ngoài đường." Du Lăng Thần đứng lên, quay đầu nhìn Dư Tư Nhạc: "Nhưng mà tin tức qua trọng, trước sau anh ta vẫn không chịu tiết lộ. Anh ta thừa nhận đã tạt a xít sun phu ríc với em, nói là có người cầm tiền mời anh ta làm vậy. Giao dịch giữa bọn họ chỉ liên hệ bằng di động, cũng chưa từng gặp mặt nhau, vì vậy kết quả người kia là ai, anh ta cũng không biết."
Nói cách khác, chứng cớ này chứng minh không có người đứng phía sau.
Dư Tư Nhạc mắng thầm, thật là đồ phá hoại!
"Anh phải đến cục cảnh sát một chuyến, em ăn sáng xong thì đi học đi." Du Lăng Thần sửa lại cổ tay áo, xác định quần áo đã chỉnh tề mới cất bước rời khỏi biệt thự."
............................
Bởi vì có vệ sĩ ở biệt thự, nên lúc làm bữa sáng Dư Tư Nhạc cố ý làm sáu phần.
Lần đầu tiên cô rửa nhiều bát như vậy, lãng phí thời gian một chút, làm cho việc đi học trễ hơn vài phút.
Tuy rằng biết sự kiện tạt a xít sun phu ríc đã kết thúc, nhưng mà vì phòng ngừa những chuyện chưa xảy ra, nhóm người vệ sĩ vẫn lấy thái độ bảo vệ Dư Tư Nhạc cẩn thận, đem việc bảo vệ tiến hành chặt chẽ.
Buổi trưa tan học, Dư Tư Nhạc vẫn chưa về nhà.
Đồng dạng, bữa trưa của Du Lăng Thần cũng ra ngoài giải quyết.
Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi chỉ có hai giờ, cho tới nay, Dư Tư Nhạc đều tùy tiện ra ngoài ăn trưa, sau đó quay trở lại trường tiếp tục làm bài tập.
Hôm nay cô vừa ra khỏi trường, định đến nhà ăn gần đây lấp đầy bụng trống rỗng. Lúc ở trên đường gặp phải một người không muốn gặp.
Khưu Mẫn trang điểm cũng không tệ, dáng người gợi cảm quyến rũ, eo thon nhỏ dường như đầy cả nắm tay, có thể nhốt chặt vào lòng.
Cô ta phe phẩy mái tóc xoăn rất phong tình cạn chủng, cười vẫy tay với Dư Tư Nhạc: "Dư tiểu thư! Lâu quá không gặp, không nghĩ tới có thể gặp nhau ở đây, thật sự là quá khéo."
Ngày thứ hai, Dư Tư Nhạc mang theo mặt mèo rời giường, xung quanh hốc mắt đều thâm đen.
Đêm qua cô suy nghĩ chuyện kia đến khuya, vẫn không hiểu rõ lời nói của anh hai. Vì sao công ty đó không dám động vào Du Lăng Thần? Vì sao anh hai nói tất cả nguy hiểm đều trôi qua rất nhanh?
Làm Dư Tư Nhạc cả đêm bị mất ngủ, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Vừa xuống lầu đến phòng khách, thì nhìn thấy bốn vệ sĩ đứng ở đó. Nhìn tinh thần bọn họ phấn chấn hơn so với người nằm ngủ trên giường như Dư Tư Nhạc, ồn ào chào hỏi Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc cười chào hỏi lại, sau đó đi vào phòng bếp.
Tối hôm qua thật sự không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đều bị anh hai nói trúng rồi.
Dư Tư Nhạc đưa tay mở tủ lạnh, cầm lấy hai quả cam tươi ra, một tay cầm một trái, muốn đi ép nước trái cây uống.
Cầm quả cam bỏ vào máy ép, Dư Tư Nhạc nhấn nút mở xuống, máy ép lập tức làm quấy đều.
Du Lăng Thần cũng có thói quen thức sớm, nghe thấy trong phòng bếp có âm thanh, anh vừa sửa ống tay áo, vừa cất bước đi vào phòng bếp.
“Tối hôm qua ngủ thế nào?” Du Lăng Thần nhìn chằm chằm vào vành mắt cùng với vẻ mặt mệt mỏi của cô.
Biết rõ còn hỏi! Dư Tư Nhạc vụng trộm nhe răng trợn mắt, cô suy nghĩ cả một đêm, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, trong lòng khỏi phải nói bực tức cỡ nào. Nhưng mà từ mặt mũi, Dư Tư Nhạc kiên trì trả lời: “Em ngủ được, một đêm không gặp ác mộng.”
Lấy sự thông minh của Du Lăng Thần, sẽ tin Dư Tư Nhạc nói dối sao?
Tất nhiên sẽ không.
Nhưng mà anh không vạch trần cô, chỉ nói: "thật ra có rất nhiều lúc, những chuyện xung quanh xem sẽ nhắc nhở em một chút. Cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ dễ dàng nghĩ ra đáp án."
Dư Tư Nhạc nghi ngờ ngảng đầu, anh hai, anh đây là đang nói với em, hay là vẫn vòng vo nhắc nhở em?
"Có thể nói rõ hơn một chút không?" Đư Tư Nhạc ấp úng, trong giọng nói mang theo một chút xấu hổ.
Có trời mới biết đêm qua cô suýt chút phát điên rồi! Trời ơi, chỉ số thông minh không đủ dùng, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao.
Sống chung với người có đầu óc thông minh, Dư Tư Nhạc phát hiện... Bản thân mình ngày càng tự ti! Có phải không?
Du Lăng Thần mở cửa tủ lạnh lấy một hộp sữa bò, nghiêng tay nhắm ngay cái miệng ly, chất lỏng màu trắng chảy vào đầy ly: "Đáp áp rất đơn giản."
Còn đơn giản Nếu sự thật là đơn giản vì sao giày vò Dư Tư Nhạc mất ngủ cả đêm.
Du Lăng Thần cầm cốc sữa lên, đi đến trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly nước trái cây.
Qủa cam trong máy ép trái cây đã hoàn toàn thay đổi, một dòng nước nhỏ từ miệng bình chảy ra "Em nhìn cái gì? Đây chính là đáp án."
Dư Tư Nhạc có một cỗ xúc động đến choáng váng! Làm nửa ngày, anh hai muốn thừa nước đục thả câu? Suy nghĩ trong đầu Dư Tư Nhạc đều rối loạn cả lên.
Máy ép trái cây?
Cũng coi là nhắc nhở sao?
"Cố gắng nghĩ đi, cuối cùng cũng sẽ ra." Du Lăng Thần an ủi sờ sờ trán cô, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Dư Tư Nhạc từ từ nhìn theo bóng lưng anh hai rời đi, thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn chằm chằm vào máy ép trái cây đến ngẩn người.
Anh hai không cố ý đùa cô, như vậy đáp án của chuyện này, có thể từ máy ép trái cây này ra sao?
Máy ép trái cây sử dụng cái gì? Hoa quả được ép lấy nước còn lại cặn bã, ép ra một ly nước ngon miệng. Những lời này hiện lên trong đầu Dư Tư Nhạc, bừng tỉnh trong lúc đó, mờ mịt trong sương mù, loáng thoáng lộ ra con đường nhỏ. Loại cảm giác này như đẩy sương mù gặp trăng sáng.
Nếu máy ép trái cây là công ty đó, chẳng lẽ Khưu Mẫn là quả cam sao?
Ý thức được điều này, tay cầm ly nước trái cây của Dư Tư Nhạc hơi run run.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc vội vàng gọi một tiếng vọng ra bên ngoài, muốn tìm đáp án chính xác từ anh trai.
Du Lăng Thần ngồi trên ghế sô pha, không hoảng hốt bất loạn uống sữa: "Chính là như em nghĩ."
Giọng nói rất lạnh lùng, cũng thật vô tình.
Dư Tư Nhạc muốn nói chuyện gì, khóe môi giật giật vài cái, nhưng một âm thanh cũng không phát ra.
Một tiếng chuông dễ nghe đột nhiên vang lên.
Là chuông điện thoại của Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc nghe qua rất nhiều lần, là ca khúc tiếng anh rất có tiết tấu.
"Alo." Du Lăng Thần cầm lấy di động đặt sát vào lỗ tai, im lặng nghe đối phương nói chuyện, mãi cho đến cuối cùng, anh mới nói: "Không thành vấn đề, chút nữa tôi sẽ qua đó."
Du Lăng Thần nói chuyện rất ngắn gọn, một cuộc điện thoại không tốn phút.
"Là cục cảnh sát gọi đến, đã bắt được người hành tung, tên là Dương Hạo, là một tên côn đồ ngoài đường." Du Lăng Thần đứng lên, quay đầu nhìn Dư Tư Nhạc: "Nhưng mà tin tức qua trọng, trước sau anh ta vẫn không chịu tiết lộ. Anh ta thừa nhận đã tạt a xít sun phu ríc với em, nói là có người cầm tiền mời anh ta làm vậy. Giao dịch giữa bọn họ chỉ liên hệ bằng di động, cũng chưa từng gặp mặt nhau, vì vậy kết quả người kia là ai, anh ta cũng không biết."
Nói cách khác, chứng cớ này chứng minh không có người đứng phía sau.
Dư Tư Nhạc mắng thầm, thật là đồ phá hoại!
"Anh phải đến cục cảnh sát một chuyến, em ăn sáng xong thì đi học đi." Du Lăng Thần sửa lại cổ tay áo, xác định quần áo đã chỉnh tề mới cất bước rời khỏi biệt thự."
............................
Bởi vì có vệ sĩ ở biệt thự, nên lúc làm bữa sáng Dư Tư Nhạc cố ý làm sáu phần.
Lần đầu tiên cô rửa nhiều bát như vậy, lãng phí thời gian một chút, làm cho việc đi học trễ hơn vài phút.
Tuy rằng biết sự kiện tạt a xít sun phu ríc đã kết thúc, nhưng mà vì phòng ngừa những chuyện chưa xảy ra, nhóm người vệ sĩ vẫn lấy thái độ bảo vệ Dư Tư Nhạc cẩn thận, đem việc bảo vệ tiến hành chặt chẽ.
Buổi trưa tan học, Dư Tư Nhạc vẫn chưa về nhà.
Đồng dạng, bữa trưa của Du Lăng Thần cũng ra ngoài giải quyết.
Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi chỉ có hai giờ, cho tới nay, Dư Tư Nhạc đều tùy tiện ra ngoài ăn trưa, sau đó quay trở lại trường tiếp tục làm bài tập.
Hôm nay cô vừa ra khỏi trường, định đến nhà ăn gần đây lấp đầy bụng trống rỗng. Lúc ở trên đường gặp phải một người không muốn gặp.
Khưu Mẫn trang điểm cũng không tệ, dáng người gợi cảm quyến rũ, eo thon nhỏ dường như đầy cả nắm tay, có thể nhốt chặt vào lòng.
Cô ta phe phẩy mái tóc xoăn rất phong tình cạn chủng, cười vẫy tay với Dư Tư Nhạc: "Dư tiểu thư! Lâu quá không gặp, không nghĩ tới có thể gặp nhau ở đây, thật sự là quá khéo."