Dư Tư Nhạc chính thức có cơ hội góp sức, đã ít lại càng ít.
Lúc không có việc gì làm, cô mở một vài trang web ra xem. Anh hai muốn uống nước, cô phải đi rốt một cốc nước bưng đến trước mặt anh, lúc cần văn kiện, cô đi đến trước giá tìm kiếm giúp anh. Những việc cô làm, đều làm việc nhỏ nhặt.
Trên trang web có rất nhiều tin hot, đa số đều là chuyện trong làng giải trí. Các phóng viên thương quan tâm nhiều nhất về Làng Giải Trí, cho dù có biến động nhỏ cũng làm các phóng viên chú ý đến, Bộ Phong Tróc Ảnh tạo nên tin tức bát quái lớn.
Dư Tư Nhạc mở từng trang xem, chợt nhìn thấy hai cái tên quen thuộc.
Một người là Lý Hi Vi, một người là Triệu Tần Lâm.
Ảnh chụp hai người cùng đi vào khách sạn, Lý Hi Vi mang cặp mắt kính lớn, gần như che khuất cả gương mặt, nhưng việc này cũng đừng nghĩ giấu diếm được hỏa nhãn kim tinh của các phóng viên.
Tiêu đề bài đăng là "Chuyện xấu của nữ minh tinh mới, hư hư thực thực cùng giám đốc công ty ngôi sao Tuyền Nhâm tay trong tay tiến vào khách sạn Húc Nhật!"
Dư Tư Nhạc mở bài đăng ra, xem toàn bộ nội dung bên trong.
Vì sự kiện thuốc phiện lần trước, nữ minh tinh của công ty ngôi sao bị đưa ra nước ngoài cai nghiện. Mà Lý Hi Vi đã sớm không phải là người của công ty ngôi sao, cho nên cũng không có tên của cô ta. Cứ theo lẽ thường, Lý Hi Vi phải hận Triệu Tần Lâm mới đúng, làm sao có thể thân thiết với ông ta đi vào khách sạn?
Dư Tư Nhạc nhìn thấy ảnh chụp, chăm chú nhìn tấm biển khách sạn Húc Nhật. Khách sạn này Dư Tư Nhạc có từng đến đó một lần, chính là lần bị Tưởng Oánh Oánh lừa gạt.
Là khách sạn thuộc là họ Dung!
Ba người bỏ chạy, Dư Tư Nhạc cả kinh mở to hai mắt, hoài nghi giữa bọn họ đã có âm mưu bí mật.
Cô lại nghĩ đến Dung Húc nói tặng lễ vật thứ ba, chẳng lẽ có liên quan đến họ?
Dư Tư Nhạc rất lo lắng, nhưng đầu óc lại bình tĩnh lạ thường. Mím môi lại, tự hỏi tiếp theo sẽ có chuyện xảy ra. Mọi người đều biết, tập đoàn Vinh thị và tập đoàn Du thị đều có quan hệ, Triệu Tần Lâm cũng câm hận anh em nhà họ Du, Lý Hi Vi cũng từng bị Du Lăng Thần đuổi ra khỏi công ty ngôi sao.
Ba người họ đều có thù với Du thị, nói bọn họ liên kết lại lập âm mưu, thật sự không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng là cho người ta khó hiểu nhất chính là, bọn họ sẽ làm những gì?
Có thể nói tập đoàn Du thị cho một tay Du Lăng Thần chống đỡ, anh chính là trụ cột của tập đoàn Du thị, không có sự có mặt của anh, cả tập đoàn Du thị đều rơi vào hỗn loạn, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, tập đoàn Du thị phải có anh trấn giữ.
Bọn họ muốn đối phó với anh hai?
Vừa nghĩ tới khả năng này, đôi mi thanh tú của Dư Tư Nhạc nhíu lại cùng một chỗ.
"Anh hai, em quên trong nhà không có thức ăn, em đi siêu thị một chuyến." Dư Tư Nhạc đóng máy vi tính lại, đi đến trước bàn của Du Lăng Thần, nói với anh: "Em cũng không thể được về trước chứ?"
Vào lúc này, bỏ một mình Du Lăng Thần ở lại công ty, trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy hơi áy náy.
Nhưng lý do nấu cơm xào rau này, cũng hợp tình hợp lý.
Huống chi đã lâu rồi Du Lăng Thần không được ăn món ăn do Dư Tư Nhạc nấu, rất nhớ: "Công ty cũng không còn chuyện của em, em về đi."
"Cảm ơn anh hai." Trước khi rời đi, Dư Tư Nhạc rót cho anh một ly nước ấm.
... ...... ...... ...... ...... .......
Dư Tư Nhạc không đi siêu thị, cô đi thẳng về biệt thự.
Trong kế hoạch của đám người Dung Húc, bước đầu tiên nhất định là đối phó với anh hai. Việc này cũng không có nghĩa đưa anh hai vào chỗ chết, có lẽ bọn họ chỉ muốn dùng cách nào đó ràng buộc bước đi của anh hai, chỉ cần trong khoảng thời gian này anh hai không thể quản lý tập đoàn Du thị, như vậy Dung thị tuyệt đối sẽ gia tăng sự đả kích đối với tập đoàn Du thị.
Đến lúc đótập đoàn Du thị không có sự lãnh đào nồng cốt, khi bọn đả kích, nhất định quân lính sẽ tan rã. Chờ Du Lăng Thần trở lại Du thị khống chế cục diễn thì đã không còn kịp, bởi vì một khi sai sót, sẽ hết cách xoay chuyển.
Có người nói thương trường như chiến trường, đạo lý này thật là đúng.
Trong mưu kế bắt giặc phải bắt vua trước, được nhiều người vận dụng. Du Lăng Thần, không hề nghi ngờ ngày nay đã trở thành Đế Vương của tập đoàn Du thị.
Tìm kiếm số điện thoại của Đặng Tạ Liên, Dư Tư Nhạc vừa đi vào biệt thự, vừa nói: "Cô Đặng, tôi có việc muốn nhờ cô giúp đỡ."
Đặng Tạ Liên đang ở nước ngoài để cai nghiện, hai ba tháng qua, cô gần như đã bỏ được vài cơn nghiện, đang ở thời gian quan sát, cùng tiếp nhận phương pháp trị liệu tâm lý.
"Cô Du tìm tôi có chuyện gì?" Đặng Tạ Liên vô cùng cảm ơn anh em nhà họ Du, nếu không phải bọn họ kéo cô ra, nói không chừng cô ta đã lâm vào cơn nghiện nặng, cuối cùng không thể thoát được.
"Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng trở về nước, tốt nhất có thể trước bảy giờ sáng thứ bảy." Trong lời nời của Dư Tư Nhạc, dường như cất giấu nhiều thứ.
Đặng Tạ Liên xem như biết ơn người ta, cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức đồng ý.
"Được rồi, cô Du, bây giờ tô lập tức ra sân bay."
"Cảm ơn." Dư Tư Nhạc nói hai chữ cuối cùng, rồi cúp điện thoại.
Điều duy nhất của có thể làm, là hành động trước nhà họ Dung, giành trước một bước với bọn họ, như vậy bọn họ không thể đưa ra phần lễ vật thứ ba.
Có rất nhiều đầu mối, Dư Tư Nhạc cũng không thể làm rõ, cô chỉ biết hôm nay chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến.
Dư Tư Nhạc bước lên bậc thang lên lầu hai, đi vào trong thư phòng.
Trong thư phòng, trên giá sách đều là sách vở, bàn học một lớn một nhỏ được đặt cùng một chỗ, có loại cảm giác ấm áp yên tĩnh.
Mỗi lần Dư Tư Nhạc nhìn thấy tủ sách lớn này, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Dư Tư Nhạc ngồi phía trước xử lý văn kiện.
Không có thời gian để Dư Tư Nhạc nghĩ nhiều, cô bước nhanh đến trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, bị khóa rồi.
Dư Tư Nhạc đã từng nhìn thấy anh trai để chì khóa ở đâu, bước vài bước đi đến trước giá sách, từ bên trong lấy ra một quyển sách, từ khe hở của quyển sách, lấy một cái chìa khóa.
Lấy chìa khóa ra, Dư Tư Nhạc tra vào ổ khóa ngăn kéo mở khóa.
Trong ngăn kéo có vài tờ văn kiện, những thứ đó đều là không có công dụng lớn, bình thường vật quan trọng bí mật đều được Du Lăng Lần cất trong hộp sắt, sẽ không tùy ý ném trong ngăn kéo.
Dư Tư Nhạc tìm được một thẻ nhớ, cầm trong tay rồi nhìn nhìn. Cô đoán được anh trai nhất định sẽ không giao toàn bộ cuộn ghi âm cho nhà họ Triệu, nhà họ Triệu là ai, sao Du Lăng Thần có thể không rõ chứ.
Tuy hai bên từng hứa hẹn, nhưng vì phòng ngừa ngộ nhỡ, anh trai tuyệt đối sẽ giữ lại một phần cuộn ghi âm để làm đường lui.
Nhà họ Triệu không làm khó dễ cũng được, càng khó, trong tay anh càng có nhiều lợi thế.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ.
Du Lăng Thần từ công ty chạy về biệt thự, sau khi ăn xong bữa cơm đơn giản với Dư Tư Nhạc, tiếp tục đến công ty làm việc.
Dư Tư Nhạc lấy một cái cớ, nói với Du Lăng Thần đêm nay sẽ không cùng anh đến công ty. Cô cảm thấy ngày mai nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, Dư Tư Nhạc muốn yên lặng cẩn thận suy nghĩ một chút.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Dư Tư Nhạc đi đến, cầm ống nghe lên nghe.
"Alo." Dư Tư Nhạc nói.
Đầu dây bên kia im lặng, không trả lời lại.
Dư Tư Nhạc khó hiểu nhíu mày, đang định cúp điện thoại thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Dư Tư Nhạc, nếu em và Du Lăng Thần hủy bỏ hôn ước, không để cho anh ta đụng vào việc của tập đoàn Du thị, anh sẽ không đưa ra lễ vật thứ ba, em cảm thấy thế nào?" Đây là giọng nói của Dung Húc.
"Hai điều này, tôi không thể chấp nhận. Dung Húc, tôi ghét nhất bị uy hiếp." Giọng nói Dư Tư Nhạc bình tĩnh không dao đọng, giống như đã tiếp nhận chuyện cùng nhà họ Dung đối lập.
"Phần lễ vật thứ ba này, cũng không phải tốt, Dư Tư Nhạc, anh cũng không muốn quan hệ của chúng ta trở nên cứng nhắc." Dường như Dung Húc hơi do dự, cậu ta quả thật cảm thấy mình đã thích Dư Tư Nhạc, cho nên cũng muốn giữa lại đường sống cho bọn họ.
Nhưng cậu ta không bao giờ biết rõ, mỗi bước cậu ta đi, đều đã kéo xa khoảng cách của bọn họ.
"Dung Húc, cậu biết vì sao tôi không thích cậu không?" Dư Tư Nhạc nói mang theo tia thở dài.
Vấn đề này vẫn xoắn xuýt tư tưởng Dung Húc, cậu ta vô ý nói: "Vì sao?"
"Bởi vì tâm tư của tôi và cậu khác biệt nhau, ví dụ như lấy sự kiện gà chết trong sân trường, tôi muốn tự mình giải quyết, không muốn người khác nhúng tay vào, nhưng cậu lại cương ngạnh chen vào, suýt chút nữa làm làm người gây chuyện trốn mất. Còn chuyện cậu tặng hoa hồng cho tôi, cậu chưa từng hỏi tôi có thích hay không. Hai người chính thức yêu nhau, tâm ý phải tương thông nhau, đây cũng là nguyên nhân chúng ta không đến được với nhau."
Nhiều lời nói bỗng chốc bị nghẹn lại cuống họng, tâm tình Dung Húc ngày càng tệ.
"Nhưng anh đã thay đổi.... ..."
"Tôi không cần cố ý nói hùa." Dư Tư Nhạc dừng một chút lại nói "Dung Húc, món quà thứ ba kia, cậu không có hơi hội tặng ra ngoài, bởi vì tôi biết các người đang bí mật tìm cách gì." Dư Tư Nhạc không muốn nói thêm gì, cúp điện thoại.
Dung Húc ở đầu dây bên kia nắm chặt điện thoại, dường như không thể tin.
Vinh Diệu Huy ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Làm việc lớn, cũng đừng bị con gái chi phối. Dung Húc à, ông nội đã nói nó sẽ không cảm kích, thế nào? Sau khi không nên đụng phải cây đinh, mới biết tỉnh ngộ sao?"
Dung Húc chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ông nội, cuối cùng con có chỗ nào không tốt.....Vì sao cô ấy luôn.... ......."
Vinh Diệu Huy vỗ vỗ vai cháu nội, lúc này ông tỏ ra như một ông lão hiền từ: "Chỗ nào của con cũng tốt, chỉ là mơ hồ với thứ gọi là tình yêu này, cưỡng cầu không được."
"Ông nội, Dư Tư Nhạc nói cô ấy biết phần lễ vật thứ ba là cái gì rồi, còn nói không để cho chúng ta thực hiện được." Dung Húc nói lại đoạn đối thoại này, cho Vinh Diệu Huy nghe.
Sắc mặt Vinh Diệu Huy lập tức suy sụp xuống, nghi ngờ mức độ sự thật của những lời nói này, cuối cùng thà tin là có, nói: "Húc nhi, con đến trông coi chỗ kia, ít nhất sau đêm nay, đợi sau ngày mai kết cục đã định rồi hãy trở về."
Dung Húc gật đậu, nghe theo lời Vinh Diệu Huy phân phó.
... ...... ...... ...... .....
Cô ôm gối đầu ngồi trên ghế sô pha, tùy ý để âm thanh trong ti vi vang dội, cũng không có cách nào thu hút sự chú ý của cô.
Sau khi Đặng Tạ Liên và cô nói chuyện điện thoại, cô ấy nói sáu giờ sáng mai sẽ đến.
Dư Tư Nhạc nhìn thẻ nhớ trong tay, sau một lúc thất thần, cắn răng đứng lên đi ra ngoài.
Cô phải gây phong ba trước đối với nhà họ Dung, trước tiên phải chặt đứt chồi non của phong ba này, nếu không.... .....Ngộ nhỡ phong ba này gây nguy hiểm cho anh hai, tập đoàn Du thị phải đứng trước cảnh lo lắng.
Nhưng kế hoạch luôn thay đổi khó lường.
Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tập đoàn Du thị.
Ba gã thám tử tư đứng cùng một chỗ, cầm trong tay một xấp ảnh chụp.
“Tổng giám đốc Du, về nơi tiểu thư Du có thể đi, chúng tôi đều đã tìm, không có phát hiện bất kỳ tung tích nào. Một cô gái vị thành niên đang bị thương nặng, nên không thể ra ngoài một mình được, vì vậy chúng tôi cảm thấy chắc chắn có người đang âm thầm giúp đỡ tiểu thư Du.”
Thám tử tư rút ra một tấm ảnh chụp, bên trong là cảnh Trịnh Thiểu Hoa xách theo giỏ trái cây, lái xe từ bãi đỗ xe ra.
“Dựa theo sự sắp xếp và điều tra của chúng tôi, bác sĩ Trịnh là người vô cùng khả nghi nhất. Chúng tôi đã tìm hiểu, sáng sớm hôm cô Du mất tích, bác sĩ Trịnh đã đến bệnh viện rất sớm, sau đó không biết nguyên nhân vì sao lại rời đi.” Thám tử tư phân tích chân tướng sự việc, cuối cùng bổ sung thêm: “Có một ngôi biệt thự, nghi ngờ tám mươi phần trăm cô Du đang trốn ở đó.”
Du Lăng Thần nắm cây bút trong tay ngày càng chặt.
Mỗi lời nói của thám tử tư đều ám chỉ Du Lăng Thần, Tiểu Nhạc bị thương chưa lành, chạy đến biệt thự của Trịnh Thiểu Hoa để trốn tránh anh!
Đáng giận nhất chính là Trịnh Thiểu Hoa biết mà không báo, có ý định gì? Dùng biệt thự giấu Tiểu Nhạc, vốn định kim ốc giấu người sao?
Du Lăng Thần ngày càng tức giận, anh ném cây bút trong tay, im lặng bước ra khỏi phòng làm việc “Thù lao của các anh, đi tìm thư ký Tôn lấy.”
Trước nay Du Lăng Thần làm việc nhanh như chớp, chưa bao giờ lãng phí thời gian, anh đi thang máy tốc hành đến bãi đỗ xe, lấy xe từ bên trong ra, đi thẳng về địa chỉ ngôi biệt thự của Trịnh Thiểu Hoa.
Trịnh Thiểu Hoa và Tiểu Nhạc thật sự rất giỏi! Liên kết lại lừa gạt anh, uổng công mấy ngày nay anh gấp đến độ như kiến trên chảo nóng, ngày ngày lo lắng Dư Tư Nhạc ở bên ngoài có tốt không.
Du Lăng Thần lái xe với tốc độ nhanh, may mắn là trên đường không gặp nạn kẹt xe, nếu không dựa theo anh đang tức giận, không biết chừng làm ra chuyện gì.
Lúc chuông cửa vang lên lần nữa, Dư Tư Nhạc và Trịnh Thiểu Hoa đang trò chuyện vui vẻ.
Người làm chạy ra mở cửa.
Hơi thở kiềm nén vậy xung quanh Du Lăng Thần, không nói lời nào đi vào. Sau khi vào nhà, nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Du Lăng Thần hận không thể nhào tới ôm cô gái kia vào lòng, đánh vào mông cô một trận.
Bị hơi thở vây quanh, dường như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào, Dư Tư Nhạc cảm thấy sau lưng hơi ớn lạnh, hơi quay đầu lại, lập tức đối diện với tầm mắt của Du Lăng Thần, đôi đồng tử co rụt lại, run giọng gọi: “Anh hai.”
Du Lăng Thần tức giận kéo cánh tay của cô, kéo cô từ bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa đến đây.
Vừa rồi khoảng cách giữa Trịnh Thiểu Hoa với Dư Tư Nhạc chỉ có một hai centimet, không biết hai người đang nói chuyện gì mà cười vui như thế. Nhưng......Trò chuyện cả ngày, phải dựa vào gần như vậy sao?
Đã chín ngày rồi Du Lăng Thần không gặp được Tiểu Nhạc, cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức nào của cô, trong lòng cực lực nén giận. Vừa tìm được người, lại nhìn thấy một màn này, bình giấm chua cất giấu tận đáy lòng bỗng chốc bùng nổ.
“Em còn coi anh là anh hai của em sao? Có một em gái nghịch ngợm rời nhà trốn đi, có ý khiến người nhà sốt ruột sao chứ?”
Dư Tư Nhạc đang thất thần từ trong lời nói của anh mới bình tĩnh lại, ai nghịch ngợm rời nhà đi chứ? Cô chỉ muốn tránh mặt anh hai, ra ngoài bình tĩnh một chút. Với lại câu nói đầu tiên, khiến Dư Tư Nhạc nói thầm, Du Lăng Thần nói đúng, bây giờ cô thật sự không có cách nào xem anh là anh hai, đặc biệt sau khi đã hiểu rõ tâm ý của mình.
Nhưng Du Lăng Thần càng phá vỡ danh hiệu “anh hai”, vụng trộm thích cô, trong lòng cô ngày càng căm giận. Tự nhủ thầm, dựa vào cái gì cô phải thổ lộ trước? Chuyện thổ lộ này đáng lẽ ra để cho đàn ông làm mới đúng.
Cô cũng muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.
Trong đầu bỗng chốc có nhiều giọng nói vang lên, giống như đang nói “ai nói trước thì người đó thua”, “có những thứ dễ dàng có được, đàn ông càng không biết quý trọng”.....Lời nói lập tức xóa bỏ tâm tư của Dư Tư Nhạc.
Cô muốn cùng Du Lăng Thần giày vò lẫn nhau, dây dưa, xem ai không kiên trì được thổ lộ trước.
Trịnh Thiểu Hoa mặc áo sơ mi trắng, ngồi dựa vào ghế sô pha, đáy mắt hiện lên tia sáng. Cuối cùng nhìn thấy gương mặt Du Lăng Thần, lại lộ ra một chút tức giận.
Ánh mắt của Du Lăng Thần lạnh như băng, quét mắt đến Trịnh Thiểu Hoa, trong mắt như bắn ra tia cảnh cáo.
Trịnh Thiểu Hoa không chút để ý: “Du thiếu, cậu đến rồi cũng tốt, tôi giúp cậu chăm sóc Tiểu Nhạc đủ chín ngày, cũng đưa tiền thuê nhà, tiền điện nước tiền ga luôn đi.”
Câu nói sau cùng, thật sự là lời của viện trưởng bệnh viện An Khang nói sao? Cậu ta có nghèo đến nổi phải bảo người khác đưa tiền thuê nhà, điện nước, tiền ga sao?
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên nhìn Trịnh Thiểu Hoa, sớm biết anh ta tính tiền anh hai như thế, cô sẽ không tiết kiệm tiền cho Trịnh Thiểu Hoa đâu.
Ngược lại Du Lăng Thần rất hiểu rõ ý của anh ta, đừng nhìn bề ngoài vinh quang chói lọi của Trịnh Thiểu Hoa, nhưng trong bụng lại xấu xa, về mặt tiền tài, xưa nay luôn tuân theo nguyên tắc “anh em ruột tính toán rõ ràng”. Bạn ăn của anh ta dùng đồ của anh ta, cũng đừng nghĩ vứt bỏ món nợ của anh ta. Nếu không sau này bạn đến bệnh viện của anh ta khám bệnh, anh ta sẽ tìm mọi cách đối phó bạn. Hơn nữa còn không bảo bạn trả tiền rõ ràng, nhất định sẽ tra tấn bạn cho đủ, chờ sau khi bạn ý thức được phải tự giác trả tiền, anh ta mới hậm hực nhận lấy.
Tóm lại, người này cũng có hành vi xấu xa.
“Cậu tính xem bao nhiêu tiền, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký Tôn, bảo cô ấy gửi vào thẻ ngân hàng cho cậu.” Du Lăng Thần rất phối hợp.
Dư Tư Nhạc cảm thấy anh đang kiêu căng, nên không dám chen vào, cố gắng làm giảm xuống sự có mặt của mình.
Nhưng Du Lăng Thần sao có thể quên cô được?
“Tiểu Nhạc, em cần phải cho anh hay một lời giải thích rõ ràng. Chín ngày không về nhà là chuyện một cô gái nên làm à?
Ngủ lại trong nhà của đàn ông khác, chuyện này truyền ra ngoài nên nói thế nào đây?” Du Lăng Thần quát mắng nói.
Đầu của Dư Tư Nhạc đầy vạch đen, trước kia Du Lăng Thần đứng trên lập trường anh cả, đến quát mắng cô, cô tuyệt đối sẽ không thấy trong lòng xấu hổ đau lòng, thề sau này không để cho anh hai đau lòng vì cô. Nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả một chút ái náy đau lòng cô cũng không có, ngược lại cảm thấy sắc mặt nghiêm nghị của Du Lăng Thần, vẻ mặt cứng rắn dạy dỗ người khác, tựa như có một chút đáng giá? hoặc là sức quyến rũ?
Dư Tư Nhạc nhìn không thể rời mặt.
“Em nhắn tin lại cho anh rồi.’ Cô viết rõ, muốn ra ngoài bình tĩnh suy nghĩ một chút, lại nói đi không về nhà chứ? tại sao anh hai lại bày ra bộ dạng ghét cay ghét đắng, tựa như trách cô cố ý rời nhà trốn đi chứ?
Nhưng Dư Tư Nhạc không biết sau khi cô rời đi không lâu, Trịnh Thiểu Hoa cố ý nói vòng vo chỉ dẫn Du Lăng Thần nghĩ đến “rời nhà trốn đi”, chuyện này cũng làm cho người đàn ông nào đó tức giận, còn nghĩ rằng Dư Tư Nhạc không chấp nhận anh, cố ý trốn tránh anh.
Du Lăng Thần nhanh chóng ý thức được, anh bị Trịnh Thiểu Hoa sắp xếp rơi vào bẫy. Ánh mắt anh trở nên ngày càng lạnh, vài bước vọt đến trước mặt Trịnh Thiểu Hoa: “Không ngờ Viện trưởng Trịnh cũng biết tính chuyện 'phúc hắc' với tôi."
Trịnh Thiểu Hoa đẩy gọng mắt kính, cười lạnh nhạt. Bởi vì trong cuộc sống thiếu tính hài hước, nên cần phải tự tạo ra tính hài hước.
Huống chi anh ta cũng đang nghĩ cho cảm xúc của hai người: “Du thiếu từng nghe “khoảng cách mới là tốt” chưa? Có đôi khi xa cách một thời gian, sẽ không tưởng tượng được kết quả.”
Du Lăng Thần cười như không cười nhìn anh, một lúc sau mới chậm rì rì nói: “Đúng không? Viện trưởng Trịnh hao tâm tổn trí cố gắng giúp tôi như thế, sao tôi có thể không báo đáp được chứ? Thật ra tôi cũng đồng ý những lời “khoảng cách mới là tốt nhất” này.”
Lần này đổi lại Trịnh Thiểu Hoa nghĩ không ra, đến hai ngày sau anh ta mới hiểu được lời Du Lăng Thần nói có ý gì. Người anh ta thích lại âm thầm biến mất, ngay cả một chút tin tức cũng không để lại cho anh ta.
Trong chớp mắt anh ta nghĩ đến Du Lăng Thần, nhanh chóng gọi lại cho đối phương.
Đối phương lại không nóng không lạnh nói: “Không phải viện trưởng Trịnh đã nói, có đôi khi xa cách một thời gian sẽ không tưởng tượng được kết quả sao? Tôi đã sắp xếp cho cô ấy đến một chỗ nghĩ phép, không tới mười ngày nửa tháng là không về được, hy vọng lần này chia ly, cũng có thể khiến viện trưởng Trịnh gặt hái được kết quả.”
Chuyện này khiến Trịnh Thiểu Hoa tức giận không nhẹ. Du Lăng Thần đúng là người có thù tất báo. Vì vậy Trịnh Thiểu Hoa cũng trải qua nửa tháng thấp thỏm bất an.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dư Tư Nhạc chính thức có cơ hội góp sức, đã ít lại càng ít.
Lúc không có việc gì làm, cô mở một vài trang web ra xem. Anh hai muốn uống nước, cô phải đi rốt một cốc nước bưng đến trước mặt anh, lúc cần văn kiện, cô đi đến trước giá tìm kiếm giúp anh. Những việc cô làm, đều làm việc nhỏ nhặt.
Trên trang web có rất nhiều tin hot, đa số đều là chuyện trong làng giải trí. Các phóng viên thương quan tâm nhiều nhất về Làng Giải Trí, cho dù có biến động nhỏ cũng làm các phóng viên chú ý đến, Bộ Phong Tróc Ảnh tạo nên tin tức bát quái lớn.
Dư Tư Nhạc mở từng trang xem, chợt nhìn thấy hai cái tên quen thuộc.
Một người là Lý Hi Vi, một người là Triệu Tần Lâm.
Ảnh chụp hai người cùng đi vào khách sạn, Lý Hi Vi mang cặp mắt kính lớn, gần như che khuất cả gương mặt, nhưng việc này cũng đừng nghĩ giấu diếm được hỏa nhãn kim tinh của các phóng viên.
Tiêu đề bài đăng là "Chuyện xấu của nữ minh tinh mới, hư hư thực thực cùng giám đốc công ty ngôi sao Tuyền Nhâm tay trong tay tiến vào khách sạn Húc Nhật!"
Dư Tư Nhạc mở bài đăng ra, xem toàn bộ nội dung bên trong.
Vì sự kiện thuốc phiện lần trước, nữ minh tinh của công ty ngôi sao bị đưa ra nước ngoài cai nghiện. Mà Lý Hi Vi đã sớm không phải là người của công ty ngôi sao, cho nên cũng không có tên của cô ta. Cứ theo lẽ thường, Lý Hi Vi phải hận Triệu Tần Lâm mới đúng, làm sao có thể thân thiết với ông ta đi vào khách sạn?
Dư Tư Nhạc nhìn thấy ảnh chụp, chăm chú nhìn tấm biển khách sạn Húc Nhật. Khách sạn này Dư Tư Nhạc có từng đến đó một lần, chính là lần bị Tưởng Oánh Oánh lừa gạt.
Là khách sạn thuộc là họ Dung!
Ba người bỏ chạy, Dư Tư Nhạc cả kinh mở to hai mắt, hoài nghi giữa bọn họ đã có âm mưu bí mật.
Cô lại nghĩ đến Dung Húc nói tặng lễ vật thứ ba, chẳng lẽ có liên quan đến họ?
Dư Tư Nhạc rất lo lắng, nhưng đầu óc lại bình tĩnh lạ thường. Mím môi lại, tự hỏi tiếp theo sẽ có chuyện xảy ra. Mọi người đều biết, tập đoàn Vinh thị và tập đoàn Du thị đều có quan hệ, Triệu Tần Lâm cũng câm hận anh em nhà họ Du, Lý Hi Vi cũng từng bị Du Lăng Thần đuổi ra khỏi công ty ngôi sao.
Ba người họ đều có thù với Du thị, nói bọn họ liên kết lại lập âm mưu, thật sự không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng là cho người ta khó hiểu nhất chính là, bọn họ sẽ làm những gì?
Có thể nói tập đoàn Du thị cho một tay Du Lăng Thần chống đỡ, anh chính là trụ cột của tập đoàn Du thị, không có sự có mặt của anh, cả tập đoàn Du thị đều rơi vào hỗn loạn, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, tập đoàn Du thị phải có anh trấn giữ.
Bọn họ muốn đối phó với anh hai?
Vừa nghĩ tới khả năng này, đôi mi thanh tú của Dư Tư Nhạc nhíu lại cùng một chỗ.
"Anh hai, em quên trong nhà không có thức ăn, em đi siêu thị một chuyến." Dư Tư Nhạc đóng máy vi tính lại, đi đến trước bàn của Du Lăng Thần, nói với anh: "Em cũng không thể được về trước chứ?"
Vào lúc này, bỏ một mình Du Lăng Thần ở lại công ty, trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy hơi áy náy.
Nhưng lý do nấu cơm xào rau này, cũng hợp tình hợp lý.
Huống chi đã lâu rồi Du Lăng Thần không được ăn món ăn do Dư Tư Nhạc nấu, rất nhớ: "Công ty cũng không còn chuyện của em, em về đi."
"Cảm ơn anh hai." Trước khi rời đi, Dư Tư Nhạc rót cho anh một ly nước ấm.
... ...... ...... ...... ...... .......
Dư Tư Nhạc không đi siêu thị, cô đi thẳng về biệt thự.
Trong kế hoạch của đám người Dung Húc, bước đầu tiên nhất định là đối phó với anh hai. Việc này cũng không có nghĩa đưa anh hai vào chỗ chết, có lẽ bọn họ chỉ muốn dùng cách nào đó ràng buộc bước đi của anh hai, chỉ cần trong khoảng thời gian này anh hai không thể quản lý tập đoàn Du thị, như vậy Dung thị tuyệt đối sẽ gia tăng sự đả kích đối với tập đoàn Du thị.
Đến lúc đótập đoàn Du thị không có sự lãnh đào nồng cốt, khi bọn đả kích, nhất định quân lính sẽ tan rã. Chờ Du Lăng Thần trở lại Du thị khống chế cục diễn thì đã không còn kịp, bởi vì một khi sai sót, sẽ hết cách xoay chuyển.
Có người nói thương trường như chiến trường, đạo lý này thật là đúng.
Trong mưu kế bắt giặc phải bắt vua trước, được nhiều người vận dụng. Du Lăng Thần, không hề nghi ngờ ngày nay đã trở thành Đế Vương của tập đoàn Du thị.
Tìm kiếm số điện thoại của Đặng Tạ Liên, Dư Tư Nhạc vừa đi vào biệt thự, vừa nói: "Cô Đặng, tôi có việc muốn nhờ cô giúp đỡ."
Đặng Tạ Liên đang ở nước ngoài để cai nghiện, hai ba tháng qua, cô gần như đã bỏ được vài cơn nghiện, đang ở thời gian quan sát, cùng tiếp nhận phương pháp trị liệu tâm lý.
"Cô Du tìm tôi có chuyện gì?" Đặng Tạ Liên vô cùng cảm ơn anh em nhà họ Du, nếu không phải bọn họ kéo cô ra, nói không chừng cô ta đã lâm vào cơn nghiện nặng, cuối cùng không thể thoát được.
"Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng trở về nước, tốt nhất có thể trước bảy giờ sáng thứ bảy." Trong lời nời của Dư Tư Nhạc, dường như cất giấu nhiều thứ.
Đặng Tạ Liên xem như biết ơn người ta, cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức đồng ý.
"Được rồi, cô Du, bây giờ tô lập tức ra sân bay."
"Cảm ơn." Dư Tư Nhạc nói hai chữ cuối cùng, rồi cúp điện thoại.
Điều duy nhất của có thể làm, là hành động trước nhà họ Dung, giành trước một bước với bọn họ, như vậy bọn họ không thể đưa ra phần lễ vật thứ ba.
Có rất nhiều đầu mối, Dư Tư Nhạc cũng không thể làm rõ, cô chỉ biết hôm nay chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến.
Dư Tư Nhạc bước lên bậc thang lên lầu hai, đi vào trong thư phòng.
Trong thư phòng, trên giá sách đều là sách vở, bàn học một lớn một nhỏ được đặt cùng một chỗ, có loại cảm giác ấm áp yên tĩnh.
Mỗi lần Dư Tư Nhạc nhìn thấy tủ sách lớn này, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Dư Tư Nhạc ngồi phía trước xử lý văn kiện.
Không có thời gian để Dư Tư Nhạc nghĩ nhiều, cô bước nhanh đến trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, bị khóa rồi.
Dư Tư Nhạc đã từng nhìn thấy anh trai để chì khóa ở đâu, bước vài bước đi đến trước giá sách, từ bên trong lấy ra một quyển sách, từ khe hở của quyển sách, lấy một cái chìa khóa.
Lấy chìa khóa ra, Dư Tư Nhạc tra vào ổ khóa ngăn kéo mở khóa.
Trong ngăn kéo có vài tờ văn kiện, những thứ đó đều là không có công dụng lớn, bình thường vật quan trọng bí mật đều được Du Lăng Lần cất trong hộp sắt, sẽ không tùy ý ném trong ngăn kéo.
Dư Tư Nhạc tìm được một thẻ nhớ, cầm trong tay rồi nhìn nhìn. Cô đoán được anh trai nhất định sẽ không giao toàn bộ cuộn ghi âm cho nhà họ Triệu, nhà họ Triệu là ai, sao Du Lăng Thần có thể không rõ chứ.
Tuy hai bên từng hứa hẹn, nhưng vì phòng ngừa ngộ nhỡ, anh trai tuyệt đối sẽ giữ lại một phần cuộn ghi âm để làm đường lui.
Nhà họ Triệu không làm khó dễ cũng được, càng khó, trong tay anh càng có nhiều lợi thế.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ.
Du Lăng Thần từ công ty chạy về biệt thự, sau khi ăn xong bữa cơm đơn giản với Dư Tư Nhạc, tiếp tục đến công ty làm việc.
Dư Tư Nhạc lấy một cái cớ, nói với Du Lăng Thần đêm nay sẽ không cùng anh đến công ty. Cô cảm thấy ngày mai nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, Dư Tư Nhạc muốn yên lặng cẩn thận suy nghĩ một chút.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Dư Tư Nhạc đi đến, cầm ống nghe lên nghe.
"Alo." Dư Tư Nhạc nói.
Đầu dây bên kia im lặng, không trả lời lại.
Dư Tư Nhạc khó hiểu nhíu mày, đang định cúp điện thoại thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Dư Tư Nhạc, nếu em và Du Lăng Thần hủy bỏ hôn ước, không để cho anh ta đụng vào việc của tập đoàn Du thị, anh sẽ không đưa ra lễ vật thứ ba, em cảm thấy thế nào?" Đây là giọng nói của Dung Húc.
"Hai điều này, tôi không thể chấp nhận. Dung Húc, tôi ghét nhất bị uy hiếp." Giọng nói Dư Tư Nhạc bình tĩnh không dao đọng, giống như đã tiếp nhận chuyện cùng nhà họ Dung đối lập.
"Phần lễ vật thứ ba này, cũng không phải tốt, Dư Tư Nhạc, anh cũng không muốn quan hệ của chúng ta trở nên cứng nhắc." Dường như Dung Húc hơi do dự, cậu ta quả thật cảm thấy mình đã thích Dư Tư Nhạc, cho nên cũng muốn giữa lại đường sống cho bọn họ.
Nhưng cậu ta không bao giờ biết rõ, mỗi bước cậu ta đi, đều đã kéo xa khoảng cách của bọn họ.
"Dung Húc, cậu biết vì sao tôi không thích cậu không?" Dư Tư Nhạc nói mang theo tia thở dài.
Vấn đề này vẫn xoắn xuýt tư tưởng Dung Húc, cậu ta vô ý nói: "Vì sao?"
"Bởi vì tâm tư của tôi và cậu khác biệt nhau, ví dụ như lấy sự kiện gà chết trong sân trường, tôi muốn tự mình giải quyết, không muốn người khác nhúng tay vào, nhưng cậu lại cương ngạnh chen vào, suýt chút nữa làm làm người gây chuyện trốn mất. Còn chuyện cậu tặng hoa hồng cho tôi, cậu chưa từng hỏi tôi có thích hay không. Hai người chính thức yêu nhau, tâm ý phải tương thông nhau, đây cũng là nguyên nhân chúng ta không đến được với nhau."
Nhiều lời nói bỗng chốc bị nghẹn lại cuống họng, tâm tình Dung Húc ngày càng tệ.
"Nhưng anh đã thay đổi.... ..."
"Tôi không cần cố ý nói hùa." Dư Tư Nhạc dừng một chút lại nói "Dung Húc, món quà thứ ba kia, cậu không có hơi hội tặng ra ngoài, bởi vì tôi biết các người đang bí mật tìm cách gì." Dư Tư Nhạc không muốn nói thêm gì, cúp điện thoại.
Dung Húc ở đầu dây bên kia nắm chặt điện thoại, dường như không thể tin.
Vinh Diệu Huy ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Làm việc lớn, cũng đừng bị con gái chi phối. Dung Húc à, ông nội đã nói nó sẽ không cảm kích, thế nào? Sau khi không nên đụng phải cây đinh, mới biết tỉnh ngộ sao?"
Dung Húc chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ông nội, cuối cùng con có chỗ nào không tốt.....Vì sao cô ấy luôn.... ......."
Vinh Diệu Huy vỗ vỗ vai cháu nội, lúc này ông tỏ ra như một ông lão hiền từ: "Chỗ nào của con cũng tốt, chỉ là mơ hồ với thứ gọi là tình yêu này, cưỡng cầu không được."
"Ông nội, Dư Tư Nhạc nói cô ấy biết phần lễ vật thứ ba là cái gì rồi, còn nói không để cho chúng ta thực hiện được." Dung Húc nói lại đoạn đối thoại này, cho Vinh Diệu Huy nghe.
Sắc mặt Vinh Diệu Huy lập tức suy sụp xuống, nghi ngờ mức độ sự thật của những lời nói này, cuối cùng thà tin là có, nói: "Húc nhi, con đến trông coi chỗ kia, ít nhất sau đêm nay, đợi sau ngày mai kết cục đã định rồi hãy trở về."
Dung Húc gật đậu, nghe theo lời Vinh Diệu Huy phân phó.
... ...... ...... ...... .....
Cô ôm gối đầu ngồi trên ghế sô pha, tùy ý để âm thanh trong ti vi vang dội, cũng không có cách nào thu hút sự chú ý của cô.
Sau khi Đặng Tạ Liên và cô nói chuyện điện thoại, cô ấy nói sáu giờ sáng mai sẽ đến.
Dư Tư Nhạc nhìn thẻ nhớ trong tay, sau một lúc thất thần, cắn răng đứng lên đi ra ngoài.
Cô phải gây phong ba trước đối với nhà họ Dung, trước tiên phải chặt đứt chồi non của phong ba này, nếu không.... .....Ngộ nhỡ phong ba này gây nguy hiểm cho anh hai, tập đoàn Du thị phải đứng trước cảnh lo lắng.