Thông qua việc bịt miệng Phương Hàm, đáy mắt Trịnh Thiểu Hoa hiện rõ ý lạnh có thể thấy được.
Phương Hàm sợ tới mức run rẩy cả người, run run nói: “Thiếu gia, có người bắt cóc tôi.......”
“Tôi biết rõ.” Người kia không phải là anh sao?
Trịnh Thiểu Hoa nửa ngồi trước mặt ông ta, thần sắc lạnh lùng hơn so với ngày thường. Từ trong đôi mắt anh, có thể trông thấy nét lạnh như băng.
Hà Tâm Hạ bay sau lưng Trịnh Thiểu Hoa, cũng chờ từ miệng Phương Hàm hỏi được một ít manh mối.
“Phương Hàm, tôi có lời hỏi ông, ông phải ăn ngay nói thật, như vậy có thể cho ông ăn một chút xương cốt.” Môi mỏng của Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng nhếch lên, lời nói mang theo tia lạnh lẽo, ngũ quan của anh vô cùng tuấn tú, phần tuấn tú này lại mơ hồ mang theo vẻ lạnh lùng, có một cảm giác khó gần.
Lần đầu tiên Phương Hàm nhìn thấy thiếu gia lộ ra vẻ mặt như thế, sợ tới mức ăn nói không rõ ràng.
“Thiếu gia......”
Trịnh Thiểu Hoa cắt đứt lời ông ta, bắt đầu hỏi: “Ngày mười tháng ba, ông đã đi đâu?”
Sắc mặt Phương Hàm lập tức thay đổi, ông ta do dự vài phút, ấp a ấp úng mở miệng: “Ngày đó ông Thiên muốn dùng xe, tôi định lái qua đường Kiệt Lưu lái qua, ai ngờ gặp phải kẹt xe, làm trễ hai giờ, còn bị ông ấy mắng cho một trận, sau đó ở cùng một chỗ với lão gia.”
Đường Lưu Kiệt? Hôm đó quả thật có kẹt xe, trên báo chí đưa tia chỗ đó xảy ra tai nạn giao thông, làm cho kẹt xe. Chuyện này, Trịnh Thiểu Hoa rất có ấn tượng.
Nhưng anh lại không tin lời Phương Hàm nói, nếu như hôm đó kẹt xe, thì đoạn băng ghi hình của ông ta giải thích thế nào.
Trịnh Thiểu Hoa lấy từ trong túi quần một con dao nhỏ, con dao này là dao chuyên dùng giải phẩu của bệnh viện, vô cùng sắc bén, nhẹ nhàng cắt một cái, có thể cắt đứt da người.
Con dao từ từ trượt trên mặt Phương Hàm, ngón tay thon dài của Trịnh Thiểu Hoa nắm chặt cán dao, nói: “Phương Hàm, tôi không muốn nghe lời nói dối, không cần phải khảo nghiệm sự chịu đựng của tôi.”
Ông cũng biết tôi là bác sĩ ngoại khoa, đối với việc làm thế nào để tạo vết thương trên người ta, không người nào hiểu rõ hơn so với tôi.”
Lưỡi dao lạnh như băng xẹt qua gương mặt Phương Hàm, cảm giác lành lạnh kia, trong chớp mắt làm cho Phương Hàm nổi da gà.
Ông ta sợ tới mức hai mắt mở to, cả người run run, “Thiếu gia.....Thiếu gia, tôi nói đúng sự thật.... ...”
Trịnh Thiểu Hoa giễu cợt hừ lạnh một tiếng, con dao bên cạnh vỗ vào gò má vài cái: “Nếu không nói, lưỡi dao này sẽ rơi vào trên mặt ông.”
Từ trong ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa, có thể biết được anh tuyệt đối không nói dối.
Phương Hàm giãy dụa rụt rụt đầu, Trịnh Thiểu Hoa vẫn cầm con dao kề tới vài phần.
Nội tâm đấu tranh mãnh liệt, thần kinh Phương Hàm căng thẳng đến cực hạn.
“Nếu không nói, tao liền.... ...” Trịnh Thiểu Hoa dùng mũi dao kề vào gương mặt ông ta, chỉ cần hơi dùng sức, có thể dễ dàng cắt chảy máu.
Phương Hàm sợ tới mức cả người run lên: “Phải.....Là lão gia phân phó, bảo tôi phá hư phanh xe của Hà Tâm Hạ, làm một chút việc vặt. Việc khác tôi thật sự không biết, tất cả tôi đều nghe theo lời lão gia mà làm việc.”
Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa trở nên khó dò, tiếp tục hỏi: “Những thứ khác đâu? Tại sao ông ta phải ra tay với Hà Tâm Hạ?”
Trong gia đình phức tạp của nhà họ Trịnh này, Phương Hàm rất được ba anh trọng dụng. Ông đã phái Phương Hàm đi làm chuyện này, như vậy ông đã biết đến không ít bí mật.
Nhắc tới việc này, Phương Hàm cũng không nói gì thêm, xem ra không có ý định nói thật.
Trịnh Thiểu Hoa cũng không nói nhảm với ông ta, dùng dao găm hung hăng đâm vào đùi ông ta, máu tươi lập tức chảy ra. Một dao kia, anh không do dự chút nào, giống như đâm vào không phải là đùi người, mà là một miếng đậu hủ.
Chỗ anh đâm vào, không đến mức giết chết người, cũng không tạo thành mất máu quá nhiều, nhưng cảm giác đau đớn lại mãnh liệt nhất.
Phương Hàm đau đến hét thảm thiết: “Thiếu gia......Thiếu gia, tôi nói.”
Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng gật đầu, cùng đợi ông ta nói tiếp.
Sau khi Phương Hàm bị thương, mồ hôi trên trán ông ta ướt đẫm hai bên tai, môi mỏng tái nhợt đóng mở: “Lão gia biết được ngài và tiểu thư Hà Tâm Hạ thân mật, nảy sinh tức giận rất lớn, lo lắng sẽ phá hư quan hệ nhà họ Hà và nhà họ Trịnh, cho nên phân phó tôi tạo ra vụ tai nạn xe.”
Lúc nói đến đây, giọng nói Phương Hàm ngày càng cố hết sức, nếu như bị lão gia biết ông ta tiết lộ bí mật, ông ta nhất định không có quả ngon để ăn.
Giọng nói ông ta đứt quãng: “Nhưng tôi đã kiểm tra thiết bị chiếc xe, tôi nghĩ rằng cô ta sẽ ngã thành người tàn phế.... ...”
Ông ta không nghĩ tới chiếc xe vượt ra khỏi vòng bảo vệ, rớt xuống sườn dốc.
Từ trong giọng nói của ông ta, có thể nghe ra ông ta cũng có tia tự trách.
Trịnh Thiểu Hoa nắm cán dao ngày càng chặt, đáy mắt hiện lên tia độc ác, mũi dao lần nữa đâm vào đùi Phương Hàm.
Phương Hàm đau đến mức rít lên một tiếng.
Máu tươi chảy đầy mặt đất, quần của Phương Hàm đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hai lần đều đâm vào cùng một chỗ, từ miệng vết thương có thể trông thấy xương cốt, từ lực đạo của Trịnh Thiểu Hoa liền đoán ra anh phẫn nộ đến mức nào.
Trịnh Thiểu Hoa ném con dao trên mặt đất, đứng lên đi ra ngoài.
Bên ngoài có hai người canh giữ nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa đi ra, tôn kính gọi một tiếng “Cậu Trịnh“.
“Các người có thể trở về, thay tôi nhắn với Viên Chúc Hồng một tiếng, chuyện này cảm ơn ông ấy.” Trịnh Thiểu Hoa và đi về phía chiếc xe của mình, vừa nói: “Đừng quản người kia, làm sao để trở về thành phố, để tự ông ta nghĩ cách.”
Nói xong, Trịnh Thiểu Hoa tiến vào vị trí lái xe, lái xe rời đi.
Hai tên thủ hạ của Viên Chúc Hồng nhìn về phía nhà xưởng bỏ hoang, người kia nằm sấp trên mặt đất vì bị thương, không thể đứng lên, cả người nằm rạp, dùng hai tay bám lấy cánh cửa.
Bọn họ đều nhớ lúc Trịnh Thiểu Hoa gần đi đã nói câu kia, cũng không dám ra tay giúp đỡ, ngồi lên xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Từ thành phố lái xe đến nhà xưởng bỏ hoang, ít nhất cũng phải bốn mươi lăm phút, trong khoảng thời gian này, Phương Hàm chỉ có thể tự cầu phúc.
... ...... ...... ....
Đại não Hà Tâm Hạ vẫn trong trạng thái nghi hoặc, vừa rồi trong lúc họ nói chuyện với nhau, có thể nghe rất rõ quan hệ giữa nhà họ Hà và nhà họ Trịnh không phải tầm thường.
Nhưng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, Hà Tâm Hạ cũng không biết. Cô càng không biết vì sao cô và Trịnh Thiểu Hoa thân mật với nhau, cũng bị chủ nhân nhà họ Trịnh hãm hại.
Hà Tâm Hạ quan sát Trịnh Thiểu Hoa vài lần, cũng không đoán ra được cái gì.
Phương hướng xe chạy đi, cũng không phải về nhà trọ, đây là con đường Hà Tâm Hạ cảm thấy không quen.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự, có lẽ căn biệt thự này được xây dựng nhiều năm, phong cách và bố cục khắp nơi thuộc kiến trúc hơn mười năm trước.
Bảo vệ canh giữ biệt thự hiển nhiên nhận biết xe của Trịnh Thiểu Hoa, chiếc xe vừa đến gần, cửa chính biệt thự liền mở ra.
Trịnh Thiểu Hoa lái xe đi vào.
Đập vào mắt chính là bãi cỏ màu xanh, xa xa còn có suối phun nước, trong đầm nước có nhiều con cá đang bơi lội.
Đây là lần đầu tiên Hà Tâm Hạ đến nơi này, dò xét nhìn xung quanh.
“Thiếu gia, lão gia đã ở trong phòng chờ ngài.” Nói chuyện là người hầu nhà họ Trịnh, anh ta hơi khom người, nói với Trịnh Thiểu Hoa.
Trịnh Thiểu Hoa bước xuống xe, cũng không nói gì, cất bước tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách, có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, gương mặt của ông ta có ba phần tương tự Trịnh Thiểu Hoa, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng.
“Nhìn con làm những chuyện gì! Phương Hàm là do con gọi người bắt cóc đó sao? Con còn để người cha này vào mắt hay không?” Trịnh Tĩnh mới mở miệng liền răn dạy, vừa rồi ông ta nhận được tin sau khi Phương Hàm điện thoại về, liền hiểu được rốt cuộc Trịnh Thiểu Hoa muốn làm cái gì.
Quả nhiên! Diệt trừ con gái riêng của nhà họ Hà là đúng! Nhìn đứa con của ông ta, hồn phách đều vứt đi, tuyệt không giống như người làm việc lớn.
Nghe thấy lời nói này, vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa không một chút thay đổi, anh đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
“Tôi làm việc gì, không phải ông đã biết sao?” Trịnh Thiểu Hoa lạnh lùng nâng mắt chống lại Trịnh Tĩnh.
Trịnh Tĩnh bị ánh mắt chế giễu kia làm cho kích động, hít thở gấp gáp: “Mày nhớ kỹ cho tao, mày là người nhà họ Trịnh, là người nhà họ Trịnh! Giúp đỡ một người ngoài, tranh cãi với ba mình, là việc của mày sao?”
Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa không thay đổi, nhưng khóe miệng lạnh nhếch lên nụ cười nhẹ, tràn đầy châm chọc.
“Tôi thà rằng không phải người nhà họ Trịnh, để tránh nhà họ Trịnh làm cho dơ bẩn tay chân.” Trịnh Thiểu Hoa nói lời hàm ý.
Lửa giận của Trịnh Tĩnh ngày càng lớn: “Mày nói mê gì đó?”
“Trịnh Tĩnh.” Trịnh Thiểu Hoa gọi thẳng tên ông ta, nói tiếp: “Chuyện này tôi sẽ tiếp tục điều tra, thương tổn đối với Hà Tâm Hạ, một cái tôi cũng không bỏ qua.”
Những lời này hoàn toàn tuyên bố quan hệ tồi tệ giữa hai cha con, Trịnh Tĩnh ngồi đó nói không nên lời, hai mắt trợn tròn nhìn anh.
“Vì một đứa con gái, mày định náo loạn cả nhà họ Trịnh?” Trịnh Tĩnh không thể tin được Trịnh Thiểu Hoa lại làm ra quyết định như thế, ông rất hiểu rõ con ông, từ nhỏ thích nắm lợi ích trong lòng bàn tay, cho nên sau khi tiếp nhận bệnh viện Khang Ninh, vẻn vẹn chỉ trong một tháng, liền hoàn thành công việc giao tiếp, thậm chí còn loại bỏ tất cả những người ông ta sắp xếp nằm vùng.
“Không phải tôi muốn náo loạn nhà họ Trịnh, là ông bức tôi, mỗi người đều có giới hạn riêng, không khéo chính ông chạm vào giới hạn của tôi.” Vẻ mặt ôn nhu của Trịnh Thiểu Hoa không còn tồn tại, thay vào đó là rét lạnh như băng.
Hà Tâm Hạ là người anh cất giấu tận đáy lòng, anh làm xong tất cả công việc, vốn cũng định lựa chọn hành động, chính thức làm rõ quan hệ giữa hai người. Trong giời phút quan trọng, Hà Tâm Hạ bị tai nạn xe cướp đi tính mạng.
Loại cảm giác này hiển nhiên cắt da cắt thịt của anh.
“Đừng nói cô ta chết, cho dùng cô ta còn sống, tao cũng không thể chấp nhận cô ta tiến vào cửa nhà họ Trịnh. Tâm tư kia mày giấu tận đáy lòng, nghĩ là tao không biết sao? Không phải mày thích con gái ri6ng của nhà họ Hà sao?” Trịnh Tĩnh đơn giản nói ra chân tướng, vẻ mặt giận dữ.
Hà Tâm Hạ đứng bên cạnh bỗng chốc ngây ngẩn cả người, ánh mắt dần dần chuyển qua người Trịnh Thiểu Hoa. Trong đầu chợt nghĩ chính là, điều này sao có thể? Cô và Trịnh Thiểu Hoa giống như anh em, nhưng lại yêu mến? Loại tình cảm.......
Đang lúc Hà Tâm Hạ tự hỏi, Trịnh Thiểu Hoa thẳng thắn thừa nhận: “Đúng thế thì sao? Tôi chưa từng nói tôi không thích cô ấy.”
Du Lăng Thần trở lại biệt thự, cảm thấy bên trong cũng không có ánh sáng của bóng đèn, đôi mày kiếm nhíu chặt lại một chỗ.
Trong biệt thự trống rỗng, không có mùi cơm chín như thường ngày.
Trên bàn trà, điện thoại của Dư Tư Nhạc nằm lặng lẽ trên đó.
Du Lăng Thần ý thức được điều gì, cô gái nào đó lại mất tích lần nữa.
Chuông điện thoại đột nhiên vang laeb, là điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa gọi đến.
Giọng nói của đối phương vẫn ấm áp không thay đổi: "Du thiếu, anh ngàn vạn lần phải vui vẻ, vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn mượn phòng của tôi để ở tạm."
Nói là ở tạm, nhưng thật ra muốn trốn tránh vị boss nào đó.
Du Lăng Thần nhíu mày: "Cậu nói đã trễ, Tiểu Nhạc bỏ trốn rồi. Quan hệ của cậu rộng rãi hơn so với tôi, cậu gọi cho nhiều người đi tìm giúp tôi đi."
Đối phương như sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không thành vấn đề, chúng ta là bạn bè, loại việc này vẫn nên giúp đỡ. Nhưng mà, Du Lăng Thầ, Tiểu Nhạc là đứa bé ngoan, cậu đừng nhất thời hồ đồ mà làm tổn thương đến cô ấy."
Du Lăng Thần nhíu mày: "Không nghĩ tới cậu sẽ nói tốt giúp Tiểu Nhạc, nhưng mà lo lắng của cậu thật là dư thừa."
Cho dù anh làm tổn thương đến ai, cũng sẽ không làm tổn thương Dư Tư Nhạc. Cô gái kia là người anh yêu thương nhất, tổn thương đến cô, chẳng khác nào dùng dao đâm vào tim anh.
Giống như bây giờ, rõ ràng Dư Tư Nhạc đã rời khỏi nhà. Anh lại tức không chịu được, trong lòng ngoại trừ lo lắng cô ở bên ngoài ra, không còn cái nào khác.
Sau khi cúp điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa, Du Lăng Thần vừa gọi điện cho vài nhân vật lớn trong thành phố C, bảo họ hỗ trợ tìm kiếm Dư Tư Nhạc. Trong một lúc, người của hai phái hắc bạch được điều động đi.
Du Lăng Thần không yên lòng ở trong biệt thự, anh lái xe ra ngoài.
Lúc tay anh nắm lấy tay lái, Du Lăng Thần còn đang suy nghũ, có lẽ Dư Tư Nhạc cố ý để anh gấp đến uýnh lên, nhất định cô đang trốn ở một chỗ nào đó trong thành phố mà anh không biết, ngẫm nghĩ muốn anh buông tha cho chuyện kia.
Du Lăng Thần tự lái xe, đi qua đường lớn hẻm nhỏ, anh lái xe với tốc độ rất chậm, vừa lái xe, vừa quan sát hai bên đường, nhìn xem có thấy bóng dáng quen thuộc kia hay không.
Chỉ tiết, đáp án làm anh thất vọng.
... ...... ...... .....
Tiết trời mùa hè đã qua, lá mùa thu bên ngoài bay vào cửa sổ, làm cho người ta cảm thấy cái lạnh thấm từ ngoài da vào tim gan.
Dư Tư Nhạc có thói quen, sau khi cuộc sống xảy ra sự thay đổi lớn, cô càng không ngủ được.
Chăn bông này có mùi ẩm mốc, Dư Tư Nhạc chỉ ngửi một cái, trong đầu chợt nổi lên ý nghĩ.... ......Đã bao lâu rồi không có người ngủ. Vì vậy cô đẩy chăn bông sang một góc, cũng không muốn đắp nữa, nằm thành hình chữ đại trên chiếc giường.
Hai mắt mở ra lại nhắm vào, một chút buồn ngủ cũng không có.
Cùng lúc đó, đã ba bốn giờ sáng, Du Lăng Thần vẫn lái xe chạy vòng vòng thành phố C.
Mỗi ngày trôi qua, không nghe thấy tin tức của Dư Tư Nhạc, sắc mặt của Du Lăng Thần ngày càng khó coi.
Không ít người đều biết thiên kim của tập đoàn Du thị mất tích, mỗi người đều sống trong nơm nớp lo sợ không dám đi gặp Boss.
Trong thời gian này, Trịnh Thiểu Hoa có gọi điện thoại đến vài lần, tỏ vẻ an ủi đối với vị Boss nào đó.
Mỗi lần anh ta gọi điện thoại, Du Lăng Thần kích động đến mức hận không thể lột da anh ta.
Mà cuối cùng, luôn đổi lấy một câu của Trịnh Thiểu Hoa: "Đều nói đối xử với con gái, thì không thể gấp gáp, nhìn một chút xem, Tiểu Nhạc sợ đến chạy trốn luôn rồi. Nếu không tìm được, tôi thật lo lắng nửa đời sau của anh phải trải qua như thế nào."
Du Lăng Thần luôn bị anh ta chọc tức đến sắc mặt rất khó coi, không đợi anh ra nói xong đã thẳng tay cúp điện thoại.
Thời gian từng chút trôi qua, đảo mắt đã đến ngày sinh nhật của Dư Tư Nhạc.
Đến chín giờ tối, Du Lăng Thần cũng không tìm được tung tích của Dư Tư Nhạc, có thể thấy lần này Dư Tư Nhạc quyết tâm trốn tránh anh.
Trên bàn cơm được bày món bánh ngọt hình trái tim thơm ngon. Có bánh ga tô hình tròn, nhưng đã qua sinh nhật, mà người đó vẫn không trở về.
Lúc đầu Du Lăng Thần muốn chúc mừng sinh nhật cho Dư Tư Nhạc, cũng không nghĩ sẽ mở bửa tiệc chiêu đãi những người khác làm gì. Vì anh chỉ nghĩ đến lợi ích cho bản thân, sinh nhật mười tám của Tiểu Nhạc, sau này cùng với những sinh nhật khác, đều chỉ do anh và cô chúc mừng thôi, không để những người khác chia sẻ những thức đặc biết vốn thuộc về anh.
Đang lúc anh thất thần nhìn bánh sinh nhật, chuông điện thọa vang lên trong phòng khách.
Một lúc sau, anh mới chậm chạp nhận điện thoại.
"Du thiếu, cuối cùng ngài cũng nhận điện thoại." Giọng nói của đối phương mang theo vẻ đắc ý "Chúng tôi tìm được tung tích của tiểu thư Du rồi, cô ấy đang ở trong khách sạn của khu nhà nhỏ. Nơi tiểu thư Du trốn cũng thật bí mật, nếu không phải có người của tôi ở bên đó, nói không chừng đến bây giờ cũng không tìm ra tung tích của cô ấy."
Tất nhiên là Du Lăng Thần biết được cuộc sống của khu vực đó như thế nào, vừa nghĩ đến hoàn cảnh đó, Du Lăng Thần nhíu mày thật sâu.
Người gọi điện thoại cho anh tên là Bành Dũng, là người lẫn lộn trong giới xã hội đen.
Tuy Du Lăng Thần làm ăn trong giới bạch đạo, nhưng ít nhiều cũng quen biết vài người trong giới này. Hàng năm tập đoàn Du thị đều cho họ một khoảng tiền, xem như xử lý mối quan hệ trên dưới. Quan hệ giữa hai bên cũng không tệ, không có mâu thuẫn vì lợi ích.
"Tổng giám đốc Du, cô công chúa nhỏ của ngài cách vài ngày lại mất tích một lần, nên dạy dỗ thật tốt, con cái bây giờ quen thói được chiều chuộng, ngài không cho cô ấy biết tay, cô ấy không biết cái gì gọi là 'sợ'." Bành Dũng có lòng tốt nhắc nhở Du Lăng Thần.
Trong lòng Du Lăng Thần thầm nghĩ, nên dạy dỗ thật tốt.
Trong miệng lúc nào cũng phun ra những từ đơn giản, "ừ, được"... ......Cách diễn đạt dường như hơi qua loa một chút.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh khởi động xe, không cần nghĩ cũng biết Du Lăng Thần đang định lái xe đến khách sạn bắt người.
Cuối cùng Bành Dũng lên tiếng khuyên bảo tận tình: "Tổng giám đốc Du, lái xe phải cẩn thận, tôi sẽ không quấy rầy anh......"
Nói xong, đối phương muốn cúp điện thoại, xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thông qua việc bịt miệng Phương Hàm, đáy mắt Trịnh Thiểu Hoa hiện rõ ý lạnh có thể thấy được.
Phương Hàm sợ tới mức run rẩy cả người, run run nói: “Thiếu gia, có người bắt cóc tôi.......”
“Tôi biết rõ.” Người kia không phải là anh sao?
Trịnh Thiểu Hoa nửa ngồi trước mặt ông ta, thần sắc lạnh lùng hơn so với ngày thường. Từ trong đôi mắt anh, có thể trông thấy nét lạnh như băng.
Hà Tâm Hạ bay sau lưng Trịnh Thiểu Hoa, cũng chờ từ miệng Phương Hàm hỏi được một ít manh mối.
“Phương Hàm, tôi có lời hỏi ông, ông phải ăn ngay nói thật, như vậy có thể cho ông ăn một chút xương cốt.” Môi mỏng của Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng nhếch lên, lời nói mang theo tia lạnh lẽo, ngũ quan của anh vô cùng tuấn tú, phần tuấn tú này lại mơ hồ mang theo vẻ lạnh lùng, có một cảm giác khó gần.
Lần đầu tiên Phương Hàm nhìn thấy thiếu gia lộ ra vẻ mặt như thế, sợ tới mức ăn nói không rõ ràng.
“Thiếu gia......”
Trịnh Thiểu Hoa cắt đứt lời ông ta, bắt đầu hỏi: “Ngày mười tháng ba, ông đã đi đâu?”
Sắc mặt Phương Hàm lập tức thay đổi, ông ta do dự vài phút, ấp a ấp úng mở miệng: “Ngày đó ông Thiên muốn dùng xe, tôi định lái qua đường Kiệt Lưu lái qua, ai ngờ gặp phải kẹt xe, làm trễ hai giờ, còn bị ông ấy mắng cho một trận, sau đó ở cùng một chỗ với lão gia.”
Đường Lưu Kiệt? Hôm đó quả thật có kẹt xe, trên báo chí đưa tia chỗ đó xảy ra tai nạn giao thông, làm cho kẹt xe. Chuyện này, Trịnh Thiểu Hoa rất có ấn tượng.
Nhưng anh lại không tin lời Phương Hàm nói, nếu như hôm đó kẹt xe, thì đoạn băng ghi hình của ông ta giải thích thế nào.
Trịnh Thiểu Hoa lấy từ trong túi quần một con dao nhỏ, con dao này là dao chuyên dùng giải phẩu của bệnh viện, vô cùng sắc bén, nhẹ nhàng cắt một cái, có thể cắt đứt da người.
Con dao từ từ trượt trên mặt Phương Hàm, ngón tay thon dài của Trịnh Thiểu Hoa nắm chặt cán dao, nói: “Phương Hàm, tôi không muốn nghe lời nói dối, không cần phải khảo nghiệm sự chịu đựng của tôi.”
Ông cũng biết tôi là bác sĩ ngoại khoa, đối với việc làm thế nào để tạo vết thương trên người ta, không người nào hiểu rõ hơn so với tôi.”
Lưỡi dao lạnh như băng xẹt qua gương mặt Phương Hàm, cảm giác lành lạnh kia, trong chớp mắt làm cho Phương Hàm nổi da gà.
Ông ta sợ tới mức hai mắt mở to, cả người run run, “Thiếu gia.....Thiếu gia, tôi nói đúng sự thật.... ...”
Trịnh Thiểu Hoa giễu cợt hừ lạnh một tiếng, con dao bên cạnh vỗ vào gò má vài cái: “Nếu không nói, lưỡi dao này sẽ rơi vào trên mặt ông.”
Từ trong ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa, có thể biết được anh tuyệt đối không nói dối.
Phương Hàm giãy dụa rụt rụt đầu, Trịnh Thiểu Hoa vẫn cầm con dao kề tới vài phần.
Nội tâm đấu tranh mãnh liệt, thần kinh Phương Hàm căng thẳng đến cực hạn.
“Nếu không nói, tao liền.... ...” Trịnh Thiểu Hoa dùng mũi dao kề vào gương mặt ông ta, chỉ cần hơi dùng sức, có thể dễ dàng cắt chảy máu.
Phương Hàm sợ tới mức cả người run lên: “Phải.....Là lão gia phân phó, bảo tôi phá hư phanh xe của Hà Tâm Hạ, làm một chút việc vặt. Việc khác tôi thật sự không biết, tất cả tôi đều nghe theo lời lão gia mà làm việc.”
Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa trở nên khó dò, tiếp tục hỏi: “Những thứ khác đâu? Tại sao ông ta phải ra tay với Hà Tâm Hạ?”
Trong gia đình phức tạp của nhà họ Trịnh này, Phương Hàm rất được ba anh trọng dụng. Ông đã phái Phương Hàm đi làm chuyện này, như vậy ông đã biết đến không ít bí mật.
Nhắc tới việc này, Phương Hàm cũng không nói gì thêm, xem ra không có ý định nói thật.
Trịnh Thiểu Hoa cũng không nói nhảm với ông ta, dùng dao găm hung hăng đâm vào đùi ông ta, máu tươi lập tức chảy ra. Một dao kia, anh không do dự chút nào, giống như đâm vào không phải là đùi người, mà là một miếng đậu hủ.
Chỗ anh đâm vào, không đến mức giết chết người, cũng không tạo thành mất máu quá nhiều, nhưng cảm giác đau đớn lại mãnh liệt nhất.
Phương Hàm đau đến hét thảm thiết: “Thiếu gia......Thiếu gia, tôi nói.”
Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng gật đầu, cùng đợi ông ta nói tiếp.
Sau khi Phương Hàm bị thương, mồ hôi trên trán ông ta ướt đẫm hai bên tai, môi mỏng tái nhợt đóng mở: “Lão gia biết được ngài và tiểu thư Hà Tâm Hạ thân mật, nảy sinh tức giận rất lớn, lo lắng sẽ phá hư quan hệ nhà họ Hà và nhà họ Trịnh, cho nên phân phó tôi tạo ra vụ tai nạn xe.”
Lúc nói đến đây, giọng nói Phương Hàm ngày càng cố hết sức, nếu như bị lão gia biết ông ta tiết lộ bí mật, ông ta nhất định không có quả ngon để ăn.
Giọng nói ông ta đứt quãng: “Nhưng tôi đã kiểm tra thiết bị chiếc xe, tôi nghĩ rằng cô ta sẽ ngã thành người tàn phế.... ...”
Ông ta không nghĩ tới chiếc xe vượt ra khỏi vòng bảo vệ, rớt xuống sườn dốc.
Từ trong giọng nói của ông ta, có thể nghe ra ông ta cũng có tia tự trách.
Trịnh Thiểu Hoa nắm cán dao ngày càng chặt, đáy mắt hiện lên tia độc ác, mũi dao lần nữa đâm vào đùi Phương Hàm.
Phương Hàm đau đến mức rít lên một tiếng.
Máu tươi chảy đầy mặt đất, quần của Phương Hàm đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hai lần đều đâm vào cùng một chỗ, từ miệng vết thương có thể trông thấy xương cốt, từ lực đạo của Trịnh Thiểu Hoa liền đoán ra anh phẫn nộ đến mức nào.
Trịnh Thiểu Hoa ném con dao trên mặt đất, đứng lên đi ra ngoài.
Bên ngoài có hai người canh giữ nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa đi ra, tôn kính gọi một tiếng “Cậu Trịnh“.
“Các người có thể trở về, thay tôi nhắn với Viên Chúc Hồng một tiếng, chuyện này cảm ơn ông ấy.” Trịnh Thiểu Hoa và đi về phía chiếc xe của mình, vừa nói: “Đừng quản người kia, làm sao để trở về thành phố, để tự ông ta nghĩ cách.”
Nói xong, Trịnh Thiểu Hoa tiến vào vị trí lái xe, lái xe rời đi.
Hai tên thủ hạ của Viên Chúc Hồng nhìn về phía nhà xưởng bỏ hoang, người kia nằm sấp trên mặt đất vì bị thương, không thể đứng lên, cả người nằm rạp, dùng hai tay bám lấy cánh cửa.
Bọn họ đều nhớ lúc Trịnh Thiểu Hoa gần đi đã nói câu kia, cũng không dám ra tay giúp đỡ, ngồi lên xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Từ thành phố lái xe đến nhà xưởng bỏ hoang, ít nhất cũng phải bốn mươi lăm phút, trong khoảng thời gian này, Phương Hàm chỉ có thể tự cầu phúc.
... ...... ...... ....
Đại não Hà Tâm Hạ vẫn trong trạng thái nghi hoặc, vừa rồi trong lúc họ nói chuyện với nhau, có thể nghe rất rõ quan hệ giữa nhà họ Hà và nhà họ Trịnh không phải tầm thường.
Nhưng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, Hà Tâm Hạ cũng không biết. Cô càng không biết vì sao cô và Trịnh Thiểu Hoa thân mật với nhau, cũng bị chủ nhân nhà họ Trịnh hãm hại.
Hà Tâm Hạ quan sát Trịnh Thiểu Hoa vài lần, cũng không đoán ra được cái gì.
Phương hướng xe chạy đi, cũng không phải về nhà trọ, đây là con đường Hà Tâm Hạ cảm thấy không quen.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự, có lẽ căn biệt thự này được xây dựng nhiều năm, phong cách và bố cục khắp nơi thuộc kiến trúc hơn mười năm trước.
Bảo vệ canh giữ biệt thự hiển nhiên nhận biết xe của Trịnh Thiểu Hoa, chiếc xe vừa đến gần, cửa chính biệt thự liền mở ra.
Trịnh Thiểu Hoa lái xe đi vào.
Đập vào mắt chính là bãi cỏ màu xanh, xa xa còn có suối phun nước, trong đầm nước có nhiều con cá đang bơi lội.
Đây là lần đầu tiên Hà Tâm Hạ đến nơi này, dò xét nhìn xung quanh.
“Thiếu gia, lão gia đã ở trong phòng chờ ngài.” Nói chuyện là người hầu nhà họ Trịnh, anh ta hơi khom người, nói với Trịnh Thiểu Hoa.
Trịnh Thiểu Hoa bước xuống xe, cũng không nói gì, cất bước tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách, có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, gương mặt của ông ta có ba phần tương tự Trịnh Thiểu Hoa, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng.
“Nhìn con làm những chuyện gì! Phương Hàm là do con gọi người bắt cóc đó sao? Con còn để người cha này vào mắt hay không?” Trịnh Tĩnh mới mở miệng liền răn dạy, vừa rồi ông ta nhận được tin sau khi Phương Hàm điện thoại về, liền hiểu được rốt cuộc Trịnh Thiểu Hoa muốn làm cái gì.
Quả nhiên! Diệt trừ con gái riêng của nhà họ Hà là đúng! Nhìn đứa con của ông ta, hồn phách đều vứt đi, tuyệt không giống như người làm việc lớn.
Nghe thấy lời nói này, vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa không một chút thay đổi, anh đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
“Tôi làm việc gì, không phải ông đã biết sao?” Trịnh Thiểu Hoa lạnh lùng nâng mắt chống lại Trịnh Tĩnh.
Trịnh Tĩnh bị ánh mắt chế giễu kia làm cho kích động, hít thở gấp gáp: “Mày nhớ kỹ cho tao, mày là người nhà họ Trịnh, là người nhà họ Trịnh! Giúp đỡ một người ngoài, tranh cãi với ba mình, là việc của mày sao?”
Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa không thay đổi, nhưng khóe miệng lạnh nhếch lên nụ cười nhẹ, tràn đầy châm chọc.
“Tôi thà rằng không phải người nhà họ Trịnh, để tránh nhà họ Trịnh làm cho dơ bẩn tay chân.” Trịnh Thiểu Hoa nói lời hàm ý.
Lửa giận của Trịnh Tĩnh ngày càng lớn: “Mày nói mê gì đó?”
“Trịnh Tĩnh.” Trịnh Thiểu Hoa gọi thẳng tên ông ta, nói tiếp: “Chuyện này tôi sẽ tiếp tục điều tra, thương tổn đối với Hà Tâm Hạ, một cái tôi cũng không bỏ qua.”
Những lời này hoàn toàn tuyên bố quan hệ tồi tệ giữa hai cha con, Trịnh Tĩnh ngồi đó nói không nên lời, hai mắt trợn tròn nhìn anh.
“Vì một đứa con gái, mày định náo loạn cả nhà họ Trịnh?” Trịnh Tĩnh không thể tin được Trịnh Thiểu Hoa lại làm ra quyết định như thế, ông rất hiểu rõ con ông, từ nhỏ thích nắm lợi ích trong lòng bàn tay, cho nên sau khi tiếp nhận bệnh viện Khang Ninh, vẻn vẹn chỉ trong một tháng, liền hoàn thành công việc giao tiếp, thậm chí còn loại bỏ tất cả những người ông ta sắp xếp nằm vùng.
“Không phải tôi muốn náo loạn nhà họ Trịnh, là ông bức tôi, mỗi người đều có giới hạn riêng, không khéo chính ông chạm vào giới hạn của tôi.” Vẻ mặt ôn nhu của Trịnh Thiểu Hoa không còn tồn tại, thay vào đó là rét lạnh như băng.
Hà Tâm Hạ là người anh cất giấu tận đáy lòng, anh làm xong tất cả công việc, vốn cũng định lựa chọn hành động, chính thức làm rõ quan hệ giữa hai người. Trong giời phút quan trọng, Hà Tâm Hạ bị tai nạn xe cướp đi tính mạng.
Loại cảm giác này hiển nhiên cắt da cắt thịt của anh.
“Đừng nói cô ta chết, cho dùng cô ta còn sống, tao cũng không thể chấp nhận cô ta tiến vào cửa nhà họ Trịnh. Tâm tư kia mày giấu tận đáy lòng, nghĩ là tao không biết sao? Không phải mày thích con gái ri6ng của nhà họ Hà sao?” Trịnh Tĩnh đơn giản nói ra chân tướng, vẻ mặt giận dữ.
Hà Tâm Hạ đứng bên cạnh bỗng chốc ngây ngẩn cả người, ánh mắt dần dần chuyển qua người Trịnh Thiểu Hoa. Trong đầu chợt nghĩ chính là, điều này sao có thể? Cô và Trịnh Thiểu Hoa giống như anh em, nhưng lại yêu mến? Loại tình cảm.......
Đang lúc Hà Tâm Hạ tự hỏi, Trịnh Thiểu Hoa thẳng thắn thừa nhận: “Đúng thế thì sao? Tôi chưa từng nói tôi không thích cô ấy.”