Thế lực ngày càng lớn mạnh, không ai có thể vĩnh viễn đứng ở nơi cao, bởi vì sau lưng anh, còn rất nhiều người tre già măng mọc, rất khó cam đoan sẽ không chen chúc nữa.
Chủ quyền của Trịnh gia đã sớm bị Trịnh Thiểu Hoa nắm trong tay từng chút từng chút, mà bởi vì Trịnh Tĩnh đã lớn tuổi, cùng dần dần rời khỏi quản lý bệnh viện, đi làm nghiên cứu y học khác.
Trịnh Thiểu Hoa nắm USB trong tay, bước từng bước ra khỏi bệnh viện.
Một khi anh đưa ra việc này, vậy có nghĩa tất cả của Trịnh gia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, mà những gì ah vốn có, cũng sẽ bị cướp đoạt hơn phân nửa.
Anh lái xe đến trước cục cảnh sát, lộ trình này như dài đằng đẵng....
Hà Tâm Hạ ngồi trên ghế lái phụ, trong lòng gợn sóng mạnh mẽ, cô dùng ngón tay viết lên kính chắn gió “Anh mắt kính, thu tay lạy đi, đừng nghĩ báo thù.
Đối tượng báo thù, một bên là cha của Trịnh Thiểu Hoa, một bên là Hạ gia.......
Quan hệ mật thiết như thế, hai bên dùng cách thức tàn khốc nhất để tổn thương nhau.
Trịnh Thiểu Hoa rung tay, trong lời nói kiên định giuống như sẽ không có bất kỳ vật gì lay động “Tâm Hạ, em suy nghĩ cho họ khắp nơi, bọn họ đối với em thế nào?”
Có câu nói gọi là, người lương thiện bị người khác bắt nạt.
Trịnh Thiểu Hoa không có cách nào dễ dàng tha thứ cho cô gái mình yêu thương nhất trở thành hồn ma, anh lại không thể làm việc gì khác.
Cho dù là ai, cũng không có quyền làm tổn thương cô, bởi vì đó là cắt từng miếng thịt quả tim anh, đau từng khúc.
Hà Tâm Hạ hiểu người đàn ông này cố chấp, bóng dáng trong suốt từ từ trở lại ghế ngồi, không nhiều lời ngăn cản nữa.
... ...... ....
Chiếc xe nhanh chóng đến cục cảnh sát.
Trịnh Thiểu Hoa lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại khác “Là cục trưởng Dương phải không? Nghe nói gần đây cục cảnh sát của ông đang điều tra vụ án buôn lậu vũ khí phải không?”
Đối phương là cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố C, có quan hệ không tệ với Trịnh Thiểu Hoa.
Trịnh Thiểu Hoa đối nhân xử thế vô cùng tốt, có quan hệ rất rộng ở thành phố C này.
Cục trưởng Dương vừa thấy anh gọi điện thoại đến, lập tức nghĩ đến tin tức Trịnh Thiểu Hoa trong giới y học, còn linh hoạt hơn so với cục cảnh sát, nói: “Viện trưởng Trịnh, anh tra ra được tin tức gì rồi sao?”
Từ trong kính chiếu hậu, mới có thể nhìn thấy bộ dạng trò chuyện của Trịnh Thiểu Hoa.
Anh liếc nhìn phản xạ ánh sáng, thu hồi tầm mắt: “Nếu tôi có thể cung cấp tin tức cho ông, các ông định làm gì?”
“Đương nhiên là đưa bọn họ ra công lý, anh cũng biết buôn lậu vũ khí có tính nghiêm trọng, không phải sao?”
Chợ đen có rất nhiều người buôn bán vũ khí, nhưng hướng đi của những ngươi buôn bán vũ khí kia, cảnh sát vẫn không tìm được. Người trong cuộc vì lợi ích, hạ giá sản xuất, nhưng về phương diện giao dịch, là bị cấm, là trái pháp luật. Nhưng còn những người khác, vụng trộm cắt đứt người bị hại.
Giống như hai tháng trước, có người đến quán ăn đêm ăn uống quá chén, sáng hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong phòng tắm, trên bụng có lỗ thủng, gan bị thiếu một cái. Loại tình huống này coi như rất nhỏ, dù sao người hành hung không muốn tính mạng con người.
“Buôn lậu vũ khí là vụ án cảnh sát coi trọng nhất, viện trưởng Trịnh biết rõ cái gì, xin nhất định không cần phải giấu diếm.” Cảnh sát Dương và Trịnh Thiểu Hoa nói chuyện, Trịnh Thiểu Hoa đã gọi điện thoại đến, như vậy anh nhất định sẽ nói cho ông ta biết, lẳng lặng chờ Trịnh Thiểu Hoa nói.
Hai người đều là lão hồ ly, tâm tư đều hiểu rõ nhau như vậy.
Trịnh Thiểu Hoa nói ra: “Tôi sẽ cung cấp thông tin cho ông, cung cấp thông tin cho ông thế nào? Tôi cho ông một cơ hội lập công, chỉ cần ông bảo vệ tôi an toàn, về phần những thứ khác, ông muốn làm thế nào, thì làm thế đó.”
Theo lời Trịnh Thiểu Hoa nói, các điều kiện cần thiết tối thiểu, điều kiện này có ý nghĩa nhượng bộ thật lớn.
Chỉ là nghe lời Trịnh Thiểu Hoa, cục trưởng Dương mơ hồ đoán được ý gì. Trịnh Thiểu Hoa dự định bất cứ giá nào, tất cả đều không quan tâm rồi sao? Tuy rằng lợi ích có cao đến đâu, anh cũng muốn lật ngược sự thật trước?
Phần quyết đoán này, thật làm cho cục trưởng Dương lau mắt mà nhìn. Rốt cuộc là vì sao, mới khiến cho Trịnh Thiểu Hoa làm ra quyết định như thế? Nguyện ý buông tha trước khi lấy được tất cả.
Ở thành phố C này tốt xấu gì Trịnh gia cũng coi như có mặt mũi, một khi những chuyện này bị tuôn ra, Trịnh gia còn có thể sống yên ổn sao?
“Có thể nói cho tôi biết, nguyên nhân anh làm tất cả là vì sao không?” Cục trưởng Dương nói.
Giọng nói Trịnh Thiểu Hoa hơi trầm thấp: “Bởi vì tôi đã yêu một cô gái.”
Cho nên náo loạn cùng gia tộc? Cục trưởng Dương đột nhiên nhớ tới vụ tai nạn trước đây, chẳng lẽ trong đó còn có tin tức hay sao?
“Anh ở đâu?” Cục trưởng Dương tiếp tục hỏi.
“Ở bên ngoài cục cảnh sát, tôi có món đồ cho ông, theo chứng cứ tôi nắm giữ, cũng đủ để ông lấy đi lập công.” Trịnh Thiểu Hoa mở cửa xe ra, vừa đi ra ngoài, vừa nói.
Hà Tâm Hạ thở ra một hơi, bay ở bên cạnh anh.
Làm như vậy, thật sự đáng giá không?
Nếu Trịnh Thiểu Hoa biết rõ trong lòng cô nghĩ gì, nhất định sẽ trả lời cô, đáng giá.
Cục trưởng Dương nhanh chóng từ trong cục cảnh sát chạy ra, ông ta liếc mắt nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa ở bên cạnh chiếc xe.
Dáng người Trịnh Thiểu Hoa vô cùng cao, độc tác lộ ra vẻ thản nhiên ưu nhã.
Hà Tâm Hạ nhìn cục trưởng Dương bước từng bước đi về phía bên này.
“Xem ra anh vô cùng cấp bách muốn làm hết chuyện này.”
Trịnh Thiểu Hoa không có phủ nhận, sớm ngày hoàn thành, cũng sớm ngày làm cho anh thả lỏng gánh nặng trong lòng “Vụ án này dính dáng đến một quan chức, ngài có dám tiếp tục làm không? Nếu như không muốn, tôi sẽ tìm người khác.”
Quan chứ? Việc này cũng không nhỏ.... ........
Cục trưởng Dương hơi nhíu mày, lập tức thầm nghĩ, khó trách điều tra lâu như vậy, cũng không tra được bất kỳ tin tức gì, thì ra bên trong có người, bộ dáng như vậy có thể giải thích rõ.
“Vì sao không dám?” Mặc dù các quan chức bị đảo lộn, đi trên mũi đao, nhưng loại này là một cơ hội lập công lớn. Nếu thành công, ông ta cũng được đề bạt.
Trịnh Thiểu Hoa gật đầu với ông ta, ý tứ trong ánh mắt, không cần nói cũng biết.
“Đi vào rồi nói sau.” Cục trưởng Dương đi ở phía trước, dẫn đường cho Trịnh Thiểu Hoa.
Phá một vụ án, thường xuyên dùng đến người mua chuộc. Nếu như vụ án được phá và bắt giam, còn phải cho mật thám đó một số chi phí. Cho nên Trịnh Thiểu Hoa vào trong hàng ngũ mật thám, như vậy tất cả những gì anh làm trước đây, đều xuất phát từ chính nghĩa, theo lý, luật pháp sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh.
Trịnh Thiểu Hoa cất bước vào trong cục cảnh sát, lần trước tới nơi này, có lẽ là đến thăm Tiểu Nhạc. Không nghĩ đến lúc này đây. đổi lại là anh tự mình đi vào.
Hà Tâm Hạ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào anh....
Một hành động rất nhỏ, chạm vào rất khẽ.
Làm cho Trịnh Thiểu Hoa toát ra một cảm giác thỏa mãn, có cô bên cạnh, cho dù thế giới có biến thành thế nào, anh cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Trịnh Thiểu Hoa lấy USB ra, đưa cho cục trưởng Dương.
“Chứng cứ ở trong này.”
Dục trưởng Dương lấy đi, chuyện thứ nhất muốn làm là cắm USB vào trong máy tính, bên trong chứa một lượng lớn video clip, còn có ảnh chụp, rất nhiều ảnh chụp còn ghi chú thời gian, nhìn ra được Trịnh Thiểu Hoa chuẩn bị những vật này, có một khoảng thời gian rất dài.
“Cái này thật ra cũng là do anh giữ lại đường lui cho mình à?” Sau khi cục trưởng Dương xem xong tất cả, nói ra những lời này.
Hễ là người tiến hành hoạt động tội phạm, không thể mãi mãi thoát khỏi xử phạt pháp lý, trừ phi anh có thể làm không chê vào đâu được, không có một chút sơ hở. Người thông minh thật sự, lúc kiếm được thắng lợi, bắt đầu rửa sạch.
Con đường này người trong hắc đạo lẫn lộn, thường xuyên sử dụng.
Ví dụ như hiện tại có rất nhiều nhà giàu, trước khi làm nhà giàu, đều có quan hệ mật thiết vối hắc đạo.
“Cục trưởng Dương, ngài nói đúng không?” Trịnh Thiểu Hoa không trả lời thẳng, ngược lại ném cho một câu hỏi.
Anh đan chéo hai chân ngồi trên ghế trước bàn làm việc của đối phương, anh biết rõ, những thứ trong USB này cũng đủ để cục trưởng Dương hài lòng.
Cục trưởng Dương nói: “Anh trở về chờ tin tức, tôi sẽ cho mật thám ghi nhận lại thân phận. Nhưng về lợi ích bệnh viện kiếm được.... ....”
“Ông cho rằng tôi sẽ quan tâm những thứ kia sao?” Trịnh Thiểu Hoa chưa bao giờ là một người ham muốn vật chất, anh nói: “Các người muốn xử lý thế nào, tôi không có ý kiến.”
Anh chậm rãi đứng lên, anh đã xong việc, chuyện tiếp theo, cục cảnh sát tự quyết định.
Những chứng cứ này, cũng đủ để Trịnh gia và Hà gia hoàn toàn suy sụp trong thành phố C, mà điều này cũng làm cho Trịnh Thiểu Hoa đạt được mục đích trả thù.
Hà Tâm Hạ nhìn thấy đoạn video trong USB, bên trong video có Hà Chính Trí giúp đỡ Trịnh gia buôn lậu vũ khí. Vụ án buôn lậu vũ khí này, là do Trịnh Tĩnh bắt đầu kinh doanh từ mười năm trước, về sau sau khi Trịnh Thiểu Hoa quản lý bệnh viện Khang Ninh, dần dần cho anh phụ trách tiến hành.
Thì ra trong khoảng thời gian này, Trịnh Thiểu Hoa vừa thu thập chứng cứ, vừ tìm đường lui cho mình, vừa đáp ứng Trịnh Tĩnh quản lý tốt bệnh viện.
Một luồng không khí rất nhỏ xuyên qua Trịnh Thiểu Hoa, giống như nắm mười ngón tay anh lại, bóng dáng trong suốt của Hà Tâm Hạ sóng vai cùng anh, đi ra khỏi cục cảnh sát.
Rõ ràng là người của hai thế giới, tại giờ phút này lại sinh ra một cảm giác tốt đẹp hài hòa.
Ngày hôm sau, vụ án mua bán vũ khí lậu, chính thức trồi lên mặt nước.
Cục cảnh sát dùng tốc độ nhanh như chớp bắt Hà Chính Trí và Trịnh Tĩnh, sau đó công bố chứng cứ có liên quan, làm chấn động hàng ngàn cư dân mạng, tất cả tòa soạn báo Đại Tân Văn cũng đồng thời đưa tin về chuyện này. Ngay lập tức, Hà Chính Trí và Trịnh Tĩnh lâm vào vực sâu bị mắng chửi, hễ là bệnh viện dưới cờ Trịnh Tĩnh, lập tức trở nên có tiếng xấu, rất nhiều bệnh nhân yêu cầu chuyển viện.
Trịnh Thiểu Hoa cầm trong tay một tờ tạp chí, đang đọc qua, đây là kết quả anh đã dự đoán trước.
Hà Tâm Hạ yên tĩnh ở bên cạnh anh, dùng ngón tay viết lên bàn trà “Hối hận không?”
Bệnh viện lâm vào hoàn cảnh này, tất cả đều do việc kinh doanh của Trịnh gia rạn nứt, trực tiếp làm cho sau này Trịnh Thiểu Hoa không có khả năng quản lý bệnh viện. Nghiêm trọng một chút, có thể nói là hủy hoại toàn bộ danh dự của Trịnh gia, cho dù đi đến chỗ nào, Trịnh Thiểu Hoa đều bị người khác chỉ chỉ chõ chõ.
“Anh chưa bao giờ biết hai chữ này viết thế nào.” Trịnh Thiểu Hoa nhẹ giọng nói: “Tâm Hạ, em có muốn đổi lại chỗ bắt đầu lại lần nữa không? Vĩnh viễn không để người khác quấy rầy chúng ta.”
Hà Tâm Hạ nghĩ nghĩ, cô không có lưu luyến gì chỗ này. Trịnh Thiểu Hoa muốn đi chỗ nào, cô sẽ cùng đến đó, sau đó mang theo
Bình Tử.
“Đổi đi.” Hà Tâm Hạ viết ra hai chữ.
Trịnh Thiểu Hoa nói “Anh đi đặt vé máy bay một tuần sau.”
... ...... .......
Vụ án buôn lậu vũ khí làm xôn xao cả thành phố C, Hà Chính Trí đã bị bắt giữ và thẩm vấn, sau khi xác định sự thật, bị bãi bỏ tất cả chức vụ, cộng thêm hủy bỏ đảng viên. Về phần Trịnh Tĩnh......Là nghi phạm quan trọng nhất trong vụ án buôn lậu vũ khí, đã bị bắt vào nhà tù, chỉ còn chờ phán quyết nữa thôi.
Người bị điều tra ra, không chỉ có hai người họ, còn có rất nhiều nhân viên từng tham gia vào vụ án này.
Không biết người nào tiết lộ ra chuyện này do Trịnh Thiểu Hoa đưa ra, trên mạng có rất nhiều người nói anh đại nghĩa diệt thân, tiếng ủng hộ Trịnh Thiểu Hoa ngày càng lớn.
Nhưng đối mặt với tin tức này, Trịnh Thiểu Hoa vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào. Cho dù là tốt hay xấu, Trịnh Thiểu Hoa muốn đứng ở thành phố C là không thể nào, dù sao vụ án buôn lậu vũ khí, liên quan đến rất nhiều người trong giới hắc đạo, nói không chừng những tên đàn em kia lại chạy đến tìm anh gây náo loạn.
Sau khi Du Lăng Thần nghe được tin này, đã gọi điện thoại đến nói: “Đây không giống như tác phòng làm việc của cậu, tính nhẫn nại trước kia của cậu đâu mất rồi? Tại sao cậu lại gây ra cuộc phong ba này?”
Du Lăng Thần nhìn rõ trong đó có mánh khóe, Trịnh Thiểu Hoa cũng không nghĩ có thể giấu diếm được ánh mắt của anh.
“Bởi vì còn người tôi đang quan tâm.” Cho nên, anh không có ý định tiếp tục như vậy, anh đã sai lầm một lần, không muốn sai lầm lần thứ hai. “Tôi hiểu được cái gì đối với tôi quan trọng nhất, bọn họ không lay chuyển được tôi, không cần quá lo lắng cho tôi.
Du Lăng Thần nghe không hiểu ý tứ trong lờ nói, nhẹ nhàng nhăn đầ lông mày, đang định tiếp tục hỏi thăm, Trịnh Thiểu Hoa đã cúp điện thoại.
Âm thanh tút tút truyền đến.
Dư Tư Nhạc ngồi bên cạnh đang gọt táo chợt ngẩng đầu, nhìn Du Lăng Thần: “Anh hai, anh Trịnh nói thế nào?”
Du Lăng Thần kể lại cuộc đối thoại cho Dư Tư Nhạc nghe.
Dư Tư Nhạc lặp lại những lời “Bởi vì còn có người tôi đang quan tâm”, chợt nhớ tới bóng dáng lóe lên rồi biến mất trong ngày tang lễ.
Có lẽ.... ...
Trong đầu cô xuất hiện một suy đoán.
“Nói không chừng, trên đời này thật sự có linh hồn.” Chính cô là một dạng tồn tại đặc thù, khác nhưng tin là có, không thể tin là không, không phải sao?
Ít nhất, cô hy vọng linh hồn Hà Tâm Hạ vẫn tồn tại.
... ...... ...... .......
Ba ngày ngắn ngủi, hai người Hà Chính Trí và Trịnh Tĩnh đều bị đền tội, quyết định chính là ở tù chung thân.
Tài sản Hà gia đã bị đánh giá tài sản, phát hiện ông ta có lượng lớn tài chính có lai lịch bất chính, trong lúc nhất thời bất động sản của ông ta, toàn bộ tài chính ngân hàng bị đóng băng.
Sau khi mẹ của Hà Nghiên Vũ nghe được tin này, bởi vì không cách nào tiếp nhận nên ngất đi, được đưa đến bệnh viện. Mà Hà Nghiên Vũ bị dọa đến gương mặt thất sắc, tay chân vẫn run rẩy, dường như không tin đây là sự thật. Bọn họ bị đuổi ra khỏi biệt thự đang ở, trong nhà có những đồ vật gì cũng không cho phép họ mang đi.
Cô ta nghĩ lại mấy hôm trước Trịnh Thiểu Hoa đã nói, hơn nữa trên những tin tức, lập tức đoán được việc này do người nào làm.
Cô ta vịn vào khung cửa khóc lớn, khóc đến thanh kiệt lực suy.
... ...... ...... ...
Gần đây tốc độ làm việc của Trịnh Thiểu Hoa cực nhanh, bên cục cảnh sát cũng bề bộn công việc, một tuần lễ vội vàng trôi qua, anh thu dọn rất nhiều đồ, cất vào rương hành lý.
Anh không có dự định xuất ngoại, một là đến thành phố khác bắt đầu lại lần nữa, ở nơi đó làm bác sĩ, sống cùng với Hà Tâm Hạ.
Trên bầu trời xanh, giống như một khối ngọc bích làm sạch, trong suốt, xuyên thấu.
Từng tia nắng mặt trời chiếu xuống, làm ấm áp lòng người.
Một tay Trịnh Thiểu Hoa xách hành lý, một tay ôm Bình Tử, bước từng bước lên máy bay.
Bóng dáng trong suốt của Hà Tâm Hạ bay bên cạnh anh, ngẫu nhiên vuốt vuốt vài cọng tóc của anh.
Bình Tử sủa gâu gâu một tiếng, dường như khích lệ hành động đùa giỡn của chủ nhân đối với người đàn ông.
Từ nay về sau, Hà gia và Trịnh Thiểu Hoa không có bất kỳ quan hệ gì.
Mấy năm sau
Hồ nước sóng vỗ dập dờn, một cây cần câu treo lơ lững trên mặt hồ, Trịnh Thiểu Hoa mang theo cái nón mặt trời ngồi trên bãi cỏ.
Trên mặt nước nhẹ nhàng lay động, Trịnh Thiểu Hoa thu cần câu lại, một con cá lắc lắc cái đuôi đã cắn câu.
“Tâm Hạ, đêm nay chúng ta nấu canh cá thế nào?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lướt nhẹ qua gò má Trịnh Thiểu Hoa.
Cảm xúc rất nhỏ bò lên lòng bàn tay anh, giống như có người cố ý cùng anh chơi trò đoán chữ, trong lòng bàn tay anh viết một chữ “được.”
Sóng dợn lăn tăn trên mặt hồ, phản chiếu cái bóng Trịnh Thiểu Hoa. Mà ở bên cạnh anh, dường như phản chiếu một bóng dáng mơ hồ, mái tóc đen tung bay trong gió, khóe miệng hiện lên nụ cười tươi.
Hình ảnh yên tĩnh và hoàn mỹ nhất, thời gian dường như cũng không dễ dàng phá vỡ hành ảnh này, cố tình ngừng lại.
Gâu gâu gâu.... ....
Ở bên chân Trịnh Thiểu Hoa, con chihuahua không lớn hơn cái chén bao nhiêu đang dùng đầu cọ lên ống quần Trịnh Thiểu Hoa, tựa nhưa oán giận chủ nhân và người đàn ông đang thân mật, quên đi sự hiện hữu của nó.
Hà Tâm Hạ cười ha ha, âm thanh này như cơn gió nhẹ, làm xao xuyến lòng người.
Cô xoay người sờ lên cái đầu nhỏ của Bình Tử, nhẹ giọng nói một câu “Bình Tử ngoan.”
Cũng không phải oanh oanh liệt liệt mới xem là tình yêu, yên tĩnh và bình thản cũng giống như tình yêu, tình cảm sẽ không lạnh nhạt hơn so với trước đây.
Hoàn
Trong khoảng thời gian này, trong giới thương mại ngày càng có sự thay đổi, thành phần không an toàn này xuất phát từ rất nhiều công ty nhỏ.
Tình hình của nhà họ Dung và nhà họ Du ngày càng căng thẳng, từ mấy tháng trước sau khi xuất hiện tin tức không hòa thuận, cả hai nhà cắt đứt mọi hợp tác hạng mục trong tập đoàn. Sau một thời gian êm ấm và tích lũy, giao tranh giữa hai tập đoàn từ từ lộ ra.
Cũng chính là vì không rõ hướng đi của tập đoàn lớn, vì vậy những công ty nhỏ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đứng sai phe, thua sạch.
Du Lăng Thần chưa từng nói chuyện công ty cho Dư Tư Nhạc nghe, nhưng Dư Tư Nhạc cũng không ngốc, từ nội dung trên tạp chí, cũng có thể nhìn ra một chút manh mối.
Bỏ bộ quần áo được cắt may vào trong ghế xe, bảo Tiểu Vương lái xe chở quần áo về biệt thự, còn Dư Tư Nhạc cất bước đi vào cửa chính của công ty.
Thái độ của nhân viên công ty đối với Dư Tư Nhạc đều vô cùng mềm mỏng lễ độ. Dù sao người nào không biết Boss vô cùng cưng chìu em gái nhà mình, thậm chí còn bằng lòng cho thiên kim Du thị phát triển trong Làng Giải Trí.
Đối mặt với sự chào hỏi của nhân viên, Dư Tư Nhạc chỉ mỉm cười lại.
Đi thang máy đến phòng làm việc trên tầng cao nhất, Dư Tư Nhạc vừa đến trước cửa phòng, còn chưa kịp di vào, chợt nghe thấy tiếng khiển trách dữ dội từ bên trong truyền đến.
Giọng nói Du Lăng Thần lạnh đến cực điểm: "Bọn họ thật sự có ý nghĩ như vậy với Du thị à?"
"Theo tình hình trước mắt, dường như là ý tứ kia, ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ tùy ý để cho đám người kia cố ý chèn ép Du thị sao?" Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, thư ký Tôn đã thành công trở thành nhân viên đáng tín nhiệm nhất của Du Lăng Thần.
"Có tôi ở đây, mưu kế của đám lão hồ ly kia vĩnh viễn sẽ không thực hiện được". Trong giọng nói của Du Lăng Thần có chút kiêu ngạo tự tin, dường như không để đám người kia vào mắt.
Nhưng trong lòng Dư Tư Nhạc lại dấy lên một trận sóng to gió lớn, đám người kia? là bọn người Vinh Diệu Huy, Đào Thanh Úc sao?
Trừ bỏ mấy đối thủ một mất một còn này, trong đầu Dư Tư Nhạc không nghĩ ra những người khác.
"Cô đi ra ngoài làm việc khác đi, tạm thời những chuyện này đều phải giữ bí mật." Giọng nói của Du Lăng Thần vang lên lần nữa.
Thư ký Tôn cũng là người hiểu lấy đại cục làm trọng, chuyện gì nên giấu trong lòng cô đều hiểu được. Sau khi nghe Boss xua đuổi, cũng không nói thêm gì, tự giác mở cửa đi ra ngoài.
Trong chớp mắt, đụng vào Dư Tư Nhạc đứng bên ngoài cửa.
Một màn này, cũng làm cho Du Lăng Thần ở trong phòng nhìn thấy.
"Tiểu Nhạc, em đến bao lâu rồi?" Đáy mắt Du Lăng Thần lóe lên tia sáng khác thường, giống như tự hỏi Dư Tư Nhạc đã nghe mấy phần lời nói vừa rồi.
Dư Tư Nhạc thật sự đoán không ra người đàn ông trước mắt này, rõ ràng công ty đã lâm vào cảnh phân tranh, nhưng mỗi lần anh hai trở lại biệt thự, vẫn cứ mang bộ dáng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Nếu như hôm nay không phải Dư Tư Nhạc ngẫu nhiên nghe những lời nói này, thậm chí còn không biết anh hai đang làm việc trên áp lực lớn như thế.
"Em vừa đến.......Định gõ cửa đi vào." Dư Tư Nhạc cũng không nói thật, trong lòng cô cũng biết, anh hai cố ý lừa cô, là vì không muốn cô lo lắng chuyện của Du thị.
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể đứng sau anh, lặng lẽ ủng hộ anh.
Du Lăng Thần khẽ gật đầu, tựa như tin tưởng lý do thoái thác của cô.
"Anh hai, em đến cửa hàng lấy bộ âu phục rồi." Dư Tư Nhạc đi đến trước bàn làm việc, trên bàn bày rất nhiều văn kiện, có rất nhiều văn kiện cô xem không hiểu, chỉ có thể mơ hồ đoán được đại biểu cho ý tứ kia.
Du Lăng Thần tùy ý ừ một tiếng: "Nửa tiếng nữa anh sẽ tan làm, trước tiên Tiểu Nhạc có thể ngồi đó, đợi một chút chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối."
Dư Tư Nhạc ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, nhìn một bên mặt anh hai. Không thể không nói anh hai là một người rất có năng lực lãnh đạo, dưới sự lãnh đạo của anh, tương lai Du thị phát trển không giới hạn số lượng. Chẳng trách ba mẹ lại giao Du thị cho anh hai quản lý, tài quản lý của anh hai vô cùng xuất sắc.
Tuy Dư Tư Nhạc không biết Du thị sẽ lâm vào nguy hiểm như thế nào, nhưng cô tin tưởng, anh hai nhất định có thể chuyển nguy thành an.
... ...... ...... ....
Sau khi Du Lăng Thần làm xong công việc trong tay, anh đưa Dư Tư Nhạc đến nhà hàng Hoài Hương.
Đây là một trong những khách sạn quen thuộc nhất của Du Lăng Thần, đồng thời cũng là một quán rượu lớn nhất của Du thị.
Mỗi lần Dư Tư Nhạc đến đây, lúc rảnh rỗi sẽ tìm dì Lưu ồn ào một trận. Dì Lưu cầm tiền lương của nhà họ Du hơn mười năm, trước đây khi chưa đến nhà hàng Hoài Hương, vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc Dư Tư Nhạc, có thể nói là xem Dư Tư Nhạc là người thân của mình. Vì vậy, sau khi nói chuyện với Dư Tư Nhạc, có lẽ đều có mang theo vẻ che chở của trưởng bối.
Dư Tư Nhạc cũng thích phần nhiệt tình đối xử của dì Lưu này, mỗi lần nói chuyện với bà, đều cười thật lòng.
Du Lăng Thần đứng ở xa nhìn vào, càng cảm thấy nụ cười tươi bên môi cô gái đẹp động lòng người, giống như món đồ tốt nhất trong thiên hạ. Anh có một xúc động muốn giấu cô gái này ở một nơi không ai nhìn thấy, chỉ cho phép cô cười như vậy đối với mình thôi.
Tính tình của anh rất bá đạo, lại còn chưa tới mức thiêu đốt đầu óc. Bởi vì cưỡng ép bắt lòng của cô gái làm tù binh, chỉ biết sẽ phá hủy phần tốt đẹp này, thuận theo tự nhiêu mới có hiệu quả nhất.
"Tiểu Nhạc, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà thôi." Nói đến chữ "nhà". Giọng nói Du Lăng Thần có một tia kiên định cố chấp.
Dường như chữ kia, đại biểu có ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Sau khi Dư Tư Nhạc chào tạm biệt dì Lưu, nắm tay Du Lăng Thần rời đi.
Hai người trở lại biệt thự.... ...... ...
Trong chớp mắt mở cửa ra, Dư Tư Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn cảnh trong biệt thự.
Từng đống đồ được chất thành núi nhỏ.
"Những thứ này là cái gì?" Dư Tư Nhạc bước nhanh qua, buổi chiều lúc ra cửa, trong nhà không có những đồ vật này. Sao cô vừa mới ra ngoài có mấy tiếng, trong nhà đã bị một đống đồ này chiếm cứ?
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần, tùy tiện cầm lấy một cái tui từ trong đống đồ này, sau khi mở ra, bên trong là một túi xách màu đen hàng hiệu.
Cô nhìn thấy rất quen mắt, chợt nhớ tới cái gì, lại tiếp tục lật coi những đồ vật khác, tất cả đều là những món dồ trong cửa hàng bán quần áo buổi chiều hôm nay.... .....
"Anh hai, anh mua à?" Dư Tư Nhạc cất giọng hỏi.
Du Lăng Thần không phủ nhận: "Có thích không?"
Dư Tư Nhạc hung hăng cắn răng, cầm túi xách màu đen kia, đi đến trước mặt anh hai: "Anh hai! Anh mua những món đồ này làm gì thế? Em tuyệt không thích."
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nhíu mi: "A Bưu nói.... ....Em đã nhìn cái túi xách này rất nhiều lần."
"Nhìn nhiều lần có nghĩa là thích? Em nhìn Dung Húc bao nhiêu lần, cũng không thấy thích cậu ta." Dư Tư Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, một bộ dáng rèn sắt không thành thép, trong lòng cảm thấy châm chọc một lần nữa, trời ơi! Người đàn ông này chưa từng chạm vào củi gạo dầu muối! Đúng là không biết cuộc sống khó khăn mà!
Du Lăng Thần liếc mắt nhìn đống đồ trên mặt đất: "Ở đây không có món đồ nào em thích sao?"
Đoán không ra rốt cuộc trong lòng Dư Tư Nhạc muốn cái gì, Du Lăng Thần chỉ có thể dù cách thức ngu ngốc nhất, nhanh chóng đạt được mục tiêu của cô.
Dư Tư Nhạc bừng tỉnh hiểu rõ ý tứ trắng trợn trong lời nói của anh hai, anh hai mua những thứ này, nhưng thật ra thà rằng giết lầm lần, cũng không bỏ sót một cái, muốn tặng món quà sinh nhật cô thích nhất?
Vừa nghĩ đến anh hai dùng tiền làm việc riêng này, lòng nhỏ mọn tiếc tiền của Dư Tư Nhạc tan thành mây khói.
Cô cầm túi xách màu đen, nói: "Anh hai, em muốn quà tặng, cũng không phải vật chất gì đó. Có lẽ anh làm cho em một bữa cơm, em nghĩ đó là quà tặng sinh nhật tốt nhất với em rồi, hay là anh xoa bóp đấm lưng cho em, em cũng cảm thấy rất vui vẻ. Không cần tốn nhiều tiền như thế, cố ý đi mua đồ cho em."
"Anh có biết tại sao em nhìn túi xách này nhiều lần không?" Dư Tư Nhạc nói một câu rồi dừng lại: "Bởi vì em thấy nó niêm yết giá hơn một vạn, lại cảm thấy nó không xứng, vì vậy em rất buồn bực vì sao giá tiền lại cao như thế."
"Còn có đôi giày cao gót thủy tinh kia, bề ngoài đẹp đẽ thì thế nào? Còn không phải bị người ta giẫm nát dưới lòng bàn chân đó sao. Một đôi giày vài chục vạn, có biết số tiền này nuôi sống rất nhiều đứa bé nghèo khổ không?" Dư Tư Nhạc quen sống cuộc sống ở cô nhi viện, điều này cũng làm cho cô ấy khác biệt với những người khác, cô có thói quen xem một phần tiền như hai phần hoa, cương quyết không lãng phí lương thực tiền tài.
Nhưng hôm nay anh hai tùy tùy tiện tiện xài mấy trăm vạn, làm quan niệm của cô bị đả kích nghiêm trọng.
Du Lăng Thần nhíu chặt chân mày, trong tay anh có tiền, mấy trăm vạn đối với anh chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, vốn là chuyện không đáng để nói đến. Nhưng bây giờ Dư Tư Nhạc lại nói cho anh biết, tiêu tiền phung phí là không đúng, khoản tiền này, tốt hơn hết quyên góp cho trẻ em nghèo khó?
"Nếu em không thích, lần sau anh sẽ không mua đồ lung tung nữa." Du Lăng Thần liếc nhẹ trong ngực cô, giọng nói mang theo một tia trấn an: "Nếu em nói sớm cho anh biết, đến cùng em thích cái gì, anh cố gắng sẽ không mua đồ lung tung. Nếu em không thích những món đồ này, vậy thì vứt bỏ hết là được."
Ít ra những vật này có giá trị mấy đồng tiền, cầm lấy đi quyên góp cho quỹ từ thiện cũng không tệ.
Cơn giận của Dư Tư Nhạc từ từ tiên tan, cũng không muốn vòng vèo với anh trai nữa, nói với anh: "Thật ra em cũng không nghĩ ra mình muốn quà tặng gì nữa."
Cuộc sống bây giờ của cô không thiếu, cô rất thỏa mãn với hiện tại, trong lòng cũng không mong muốn gì đặc biệt. Lúc ấy cô chỉ tìm lý do, tránh cho anh hai cứ hai ba ngày lại giày vò cô một lần.
Du Lăng Thần vất vả nghĩ ra đáp án, thế nhưng lại không có đáp án?
Vậy cuộc sống trong mấy ngày kìm nén vừa qua, không phải uổng phí rồi sao? Sắc mặt anh hơi nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nắm cằm Dư Tư Nhạc: "Ý là sau khi đòi anh quà tặng xong, sau đó sẽ báo đáp?"
Trời ơi! Dư Tư Nhạc trừng to hai mắt, sững sờ phản ứng, vì nhất thời xúc động, cô đã nói toàn bộ rồi. Ngày đó cô nói muốn quà tặng, chẳng qua cố ý không cho Du Lăng Thần lấy cớ đụng vào cô, cô vẫn không bị anh hai giày vò đến chết.
Dư Tư Nhạc vô ý thức lui về sau một bước, nghĩ muốn chạy trốn Du Lăng Thần.
Nhưng Du Lăng Thần hiểu rõ, nhìn mí mắt cô hơi run run, thì đoán được cô muốn làm gì.
Ôm eo cô, cản trở đường lui của cô, ôm ngang cô lên: "Có lẽ hôm nay phải bổ sung lại cơ hội bị mất đi của mấy ngày hôm trước?"
Dư Tư Nhạc giãy dụa, cô có thể cảm nhận được, những lời này của anh hai tuyệt đối không nói đùa!
Cửa phòng ngủ được mở ra.
Dư Tư Nhạc bị vị Boss nào đó cởi sạch quần áo, ăn đến muốn chết.
Trong phòng tràn ngập không khí ám muội, thỉnh thoảng cô gái trẻ vang lên vài tiếng rên rỉ, trêu ghẹo lòng người.
Một lúc lâu sau, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Du Lăng Thần vừa ôm eo nhỏ của Dư Tư Nhạc, vừa kề sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhạc, anh tặng cả Du thị cho em thì thế nào?"
Dư Tư Nhạc bị giày vò mệt rả rời, đầu óc hơi mơ mơ màng màng, cách một lúc lâu mới phản ứng với lời nói của anh trai.
"Đang êm đẹp tại sao muốn tặng Du thị cho em?" Dư Tư Nhạc nói đứt quãng, giống như mỗi lần mở miệng nói chuyện đều tiêu hao rất nhiều sinh lực, cô uể oải nằm bên cạnh Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần cắn vành tai cô: "Đừng hỏi vì sao, em có muốn hay không?"
Trong mắt Dư Tư Nhạc hàm chứa hơi nước, dường như không hiểu tại sao anh hai có thể nói những lời kỳ lạ như thế.
"Nếu em nói muốn, anh liền cho em sao?" Dư Tư Nhạc không xác định hỏi.
Du Lăng Thần trả lời chắc chắn: "Cho."
Dư Tư Nhạc nhắm mắt lại, lông mi hơn run run, sau đó lắc đầu nói: "Em không cần".
Khi cô nói ra ba chữ này, dường như Du Lăng Thần hơi sửng sốt một chút, sau đó hàm răng ma sát vào vành tai Dư Tư Nhạc.
"Du thị là tập đoàn lớn nhất thành phố C, em thật không muốn sao? Có biết lợi nhuận hàng năm của Du thị là bao nhiêu tiền không?" Du Lăng Thần khẽ cười hỏi.
Những người khác có lao lực cả đời cũng không lấy được tập đoàm Du thị, nhưng Dư Tư Nhạc lại nói cho anh biết, cô không muốn?
"Em không có năng lực quản lý Du thị, Du thị sẽ chết trong tay em, sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn, em không muốn nhìn thấy nó bị hủy hoại trong tay em." Dư Tư Nhạc rất rõ năng lực của mình, sẽ không biết lượng sức mình tiếp nhận Du thị.
Lại nói từ sau khi anh hai tiếp nhận quản lý Du thị, có tiền đồ rất lớn, Dư Tư Nhạc làm vậy không phải gây náo loạn sao?
"Lúc nào em muốn, thì nói cho anh biết một tiếng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em". Ánh mắt Du Lăng Thần thâm trầm nhìn cô, trong ánh mắt tựa như mang theo tia thận trọng.
Dư Tư Nhạc cảm thấy cuộc nói chuyện lần này hết sức kỳ lạ, vì sao đột nhiên anh hai lại nhắc tới chuyện này? Tuy bây giờ quan hệ giữa hai người họ là người yêu, nhưng.... .....Còn chưa kết hôn, nhanh như vậy mà anh hai đã muốn giao tài sản cho cô rồi sao?
Cho dù muốn nộp tiền lương cho vợ, cũng không cần lấy cả tiền lời nộp luôn chứ?
Không đợi Dư Tư Nhạc nghĩ ra nguyên nhân, Du Lăng Thần chợt đè lên người cô: "Chúng ta tiếp tục".
Dư Tư Nhạc sợ tới mức theo bản năng muốn thoát khỏi, thế nhưng lại bị vị Boss nào đó bắt trở về.
Vật động kịch liệt rốt cuộc cũng không làm cho Dư Tư Nhạc có lòng dạ thảnh thơi để suy nghĩ đến những chuyện khác.
... ...... ........
Ngày hôm sau, Dư Tư Nhạc bị đau lưng.
Trong buổi học thể dục, cô không thể chạy cự li dài, hoặc làm một vài vận động nhảy cao, cô đến xin thầy Hướng nghỉ học, ngồi trên sân cỏ.
Ánh mặt trời rất chói mắt, từng tia nắng ấm áp chiếu xuống người cô.
Dư Tư Nhạc nghe tiếng chuông điện thoại, cầm lên nhấn nút trò chuyện: "Alo...Đạo diễn Vệ, tìm tôi có việc gì không?"
"Cô Du, lần trước cô đồng ý tham gia quay phim, ngày mai chúng tôi bắt đầu tiến hành quay phim, hy vọng cô có thể sắp xếp thời gian thật tốt." Giọng nói đạo diễn Vệ vô cùng nhỏ nhẹ, giống như sợ Dư Tư Nhạc từ chối không đi bất cứ lúc nào.
Dư Tư Nhạc không đến mức lật lộng, nói: "Ông yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
Sau đó, hai người nói rất nhiều về chuyện này, đều là chuyện quay phim chụp ảnh.
Đạo diễn Vệ là một người thầy không tệ, trong đầu ông chứa rất nhiều ý tưởng, hơn nữa rất hiểu về việc quay phim chụp ảnh, luôn dạy cho Dư Tư Nhạc diễn xuất như thế nào, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Học kỳ này đã qua ba tháng rồi, còn một tháng nữa sẽ kết thúc.
Giác quan thứ sáu của Dư Tư Nhạc nói cho cô biết, sau khoảng thời gian đó nhất định sẽ không yên ổn.
Cùng đạo diễn Vệ hợp tác quay phim, Dư Tư Nhạc luôn xin thầy Hướng nghỉ học. Tổng cộng trong học kỳ này, cô đi học được tám buổi, cũng không nhiều. Lại cứ tiếp tục như thế, sẽ trở thành học trò gây ấn tượng sâu sắc nhất đối đối với giáo viên chủ nhiệm lớp.
Nhưng Dư Tư Nhạc không có cách nào ngăn cản chuyện này xảy ra, chỉ có thể dựa vào thời gian rảnh rỗi học phụ đạo với anh hai, để theo kịp tiến độ ở trường.
... ...... ......
Bộ phim truyền hình đã bước vào ngày quay thứ hai, Dư Tư Nhạc gặp mặt Thích Nghi Thụy là ở trường quay.
Anh ta là một người rất thích trò chuyện, luôn nóng tính, lại không ấm áp giống như Trịnh Thiểu Hoa. Ngũ quan xinh đẹp của anh ta, khiến cho hàng vạn cô gái đều yêu thích.
Sau khi Dư Tư Nhạc nhìn anh ta ở khoảng cách gần, cũng không nhịn được khen ngợi "đẹp trai".
"Uống nước không?" Thích Nghi Thụy cầm hai chai nước ngọt đi đến, đưa cho Dư Tư Nhạc một chai.
Nhân lúc thời tiết tốt, đạo diễn Vệ bảo hôm nay quay nhiều cảnh đùa giỡn.
Cùng hợp tác với đội ngũ diễn viên rất dễ chịu, gần như đều đã gặp qua, không cần lặp lại nhiều.
"Cảm ơn." Dư Tư Nhạc nhận lấy rồi nói.
Gương mặt Dư Tư Nhạc thuần khiết động lòng người, làn da mềm mại có thể vẻo chảy nước. Năm nay vừa tròn tuổi, chính là lứa tuổi đẹp nhất trong đời người con gái. Tuy cô không trang điểm nhiều, nhưng dáng vẻ phấn chất hoạt bát kia khiến cho người ta thấy ấn tượng sâu sắc.
Đây cũng là nguyên nhân đạo diễn Vệ lựa chọn cô quay phim, kịch bản của bộ phim này nói về thờ kỳ tình yêu đẹp nhất của người con gái, mà khí chất và tuổi tác của Dư Tư Nhạc là phù hợp nhất.
"Không nghĩ đến em tuổi nhỏ như thế, hành động lại tốt như vậy, chẳng trách đạo diễn Vệ khen em ở trước mặt truyền thông." Thích Nghi Thụy rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
Dư Tư Nhạc cười cười với anh ta: "Anh cũng không có dáng vẻ của một ngôi sao lớn".
Thích Nghi Thụy là một ngôi sao lớn sống hòa hợp với Dư Tư Nhạc nhất.
Không cần phải nói người nào cũng biết Dư Tư Nhạc, ai dám tự cao tự đại ở trước mặt cô? Đây không phải múa rìu qua mắt thợ sao?
Thích Nghi Thụy mở nắp chai, uống một hớp nói: "Tiểu thư Du, buổi tối có rảnh cùng đi ăn cơm không? Hai chúng ta xem như hợp tác với nhau, hiểu rõ một chút về đối phương, cũng cần trợ giúp đối với diễn xuất, ví dụ như sau hậu trường cảnh đùa giỡn, trước tiên hai chúng ta có thể luyện tập."
Dư Tư Nhạc giương mắt nhìn anh, ở nhà họ Du lâu như thế, Dư Tư Nhạc đương nhiên biết ý đề phòng người khác. Đặc biệt về tình yêu, về phương diện mời người khác ăn cơm, Dư Tư Nhạc càng thêm cảnh giác.
Thích Nghi Thụy gần như nhìn ra tâm tư của cô, nói: "Em có biết để truyền bá cho bộ phim truyền hình, cách để tạo chủ đề là cái gì không? Là nam nữ chính làm chuyện xấu, tuy cách này rất thối rất dung tục, nhưng mỗi lần đều đạt kết quả nhanh chóng."
Dư Tư Nhạc không phủ nhận, trong tạp chí bát quái cũng thường xuyên nói về chuyện giữa ngôi sao này với ngôi sao kia. Dư Tư Nhạc đều sưu tầm những tin tức về Thích Nghi Thụy, bên trong bao gồm những chuyện đào hoa của anh ta, còn có những ảnh chụp của anh ta và những minh tinh khác.
Dư Tư Nhạc chợt hiểu được ý tứ của anh ta.
"Tôi sẽ không đồng ý." Dư Tư Nhạc buông chai nước ra, lui về sau hai bước: "Tôi không thích dùng chuyện xấu để lăng xê tác phẩm."
Thích Nghi Thụy sốt ruột, bước về phía trước hai bước, đuổi theo Dư Tư Nhạc: "Tiểu thư Du, chúng ta chỉ giả vờ diễn trò, cũng không phải làm chuyện yêu đương thật sự. Phóng viên truyền thông thích bắt gió bắt bóng, tùy tiện tiết lộ cho học một vài tin tức, đã có người tuyên truyền miễn phí giúp chúng ta, có gì mà không thể? Tôi cũng là vì tuyên truyền cho bộ phim truyền hình này."
Dư Tư Nhạc cũng không đồng ý lời anh ta nói, có rất nhiều cách để tuyên truyền, tại sao phải dùng cách lừa gạt này chứ, lừa gạt những người xem khác? Quan điểm của Dư Tư Nhạc không giống anh ta, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được).
"Những lời này anh đã nói với đạo diện Vệ chưa? Ông ấy đồng ý không?" Dư Tư Nhạc mở miệng nói.
Thích Nghị Thụy bỗng chốc ngây ngẩn cả người, dường như không ngờ cô sẽ trả lời một câu như thế. Mấy ngày hôm trước anh ta có hỏi vòng vo xin ý kiến của đạo diễn Vệ, nhưng Vệ Hâm và Dư Tư Nhạc có cách nhìn giống nhau, không đồng ý cho anh ta dùng cách làm chuyện xấu để tuyên truyền. Anh ta cũng không có cách khác, mới tìm Dư Tư Nhạc bàn luận, muốn cô đi khuyên Vệ Hâm.
"Chuyện này, sau này đừng nhắc lại." Dư Tư Nhạc cất bước đi ra ngoài, đúng lúc đạo diễn Vệ gọi mọi người vào vị trí để chuẩn bị quay phim.
Theo cách của Thích Nghi Thụy, vì xuất phát từ việc muốn tuyên truyền cho bộ phim, chỉ tiếc là Dư Tư Nhạc không cách nào tiếp nhận cái nhìn của anh ta. Dù sao mỗi người có một cách xử lý riêng, không giống nhau. Huống chi Dư Tư Nhạc vừa xác định quan hệ với anh trai, nếu cùng Thích Nghi Thụy làm chuyện xấu, vậy cô đối mặt với anh hai như thế nào chứ?
Khi đối mặt với màn ảnh, Dư Tư Nhạc cố gắng ổn định lòng mình, hết lòng vui vào việc quay phim.
Đạo diễn Vệ hô một câu "bắt đầu", Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật.
Cảnh này, là đùa giỡn với Thích Nghi Thụy. Nữ chính là nhân viên giao hàng, lúc mở cửa xe tải ra, đối diện có một chiếc xe thể thao lái qua, bởi vì chủ của chiếc xe thể thao lái với vận tốc siêu tốc, suýt chút nữa đánh đụng vào xe tải, nữ chính không thể không đạp phanh lại, nhưng lúc đó hai xe vẫn va quẹt nhau, sau đó cùng tranh chấp với nam chính.
Tóm lại, cảnh cô bé lọ lem gặp phải thiếu gia nhà giàu.
Hôm nay Du Lăng Thần cố ý tan tầm sớm một chút, đến trường quay xem Dư Tư Nhạc quay phim như thế nào, anh từ từ cất bước đi về phía trường quay.
Do vừa mới bắt đầu cảnh quay, vừa vào cảnh nam nữ chính gặp nhau.
Một tiếng két vang lên.... ....hai xe đều phanh lại.
Đạo diễn Vệ im lặng ra hiệu, bảo hai người tiếp tục.
Giờ phút này, Thích Nghi Thụy ngồi trong xe thể thao, trên mặt mang một cặp kính mát, một bộ dáng công tử nhà giàu, bướng bĩnh, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn vô lễ.
Trong chớp mắt Du Lăng Thần thấy gương mặt anh ta, dường như nghĩ đến điều gì, lấy điện thoại di động ra, điều tra ảnh chụp.
... .....Đúng vậy, anh ta chính là người mà Dư Tư Nhạc gặp ở cửa hàng. Hoàn toàn trùng hợp với người đàn ông mang cặp kính này.
Vừa nghĩ đến mỗi lần Dư Tư Nhạc sau khi nghe tên Thích Nghi Thụy, bề ngoài luôn hưng phấn, cơn ghen tức của vị Boss nào đó ngày càng lớn. Ánh mắt nhìn chăm chú vào cảnh Dư Tư Nhạc và Thích Nghi Thụy đang quy.......Cảm thấy đây là một uy hiếp.
Trong lòng anh vang lên hồi chuông cảnh báo, đôi mắt tà tà nheo lại, dường như lại nghĩ ra chủ ý gì.