Đa số chúng ta thường nghĩ ước mong cũng chỉ là mong ước, vì bản thân điều ước không bao giờ trở thành hiện thực, nhưng đôi khi nó lại trở thành hiện thực, và khi đó chúng ta lại không tin, là không tin hay không dám tin thì còn phụ thuộc vào từng người, nhưng riêng với Hoàng Như Kỳ thì nó thực sự không dám tin.
Con người ta thiếu thứ gì thì mong muốn có thứ đó và Hoàng Như Kỳ cũng không ngoại lệ, nó chỉ có một điều ước tưởng chừng như đơn giản nhưng bao nhiêu năm qua, nó sớm đã quên, vì nó biết điều này vĩnh viễn cũng không trở thành hiện thực.
Hoàng Như Kỳ, con gái duy nhất của đại gia bất động sản Hoàng Vĩnh Bình, đáng lý ra nó phải trải qua cuộc sống sung sướng của tiểu thư nhà giàu trong tình thương của bố mẹ, nhưng ngày đó, người phụ nữ ấy đã dẫn theo một đứa trẻ đứng trước nhà nó, từ đó nó có thêm một đứa em gái, cũng từ đó nó không còn là duy nhất, và không lâu sau, ngay cả cha mẹ nó cũng không còn. Ngày ông bà ngoại mất, nó đứng đó nhìn trời tự hỏi trên đời này liệu còn ai thương yêu nó. Nó ước ao, nó khát khao tình thương bao nhiêu, nhưng thứ nó nhận được chỉ có dối trá và dối trá, vậy nên điều ước này nó sớm quên từ lâu. Thế nhưng hôm nay, bỗng nhiên, nó lại nhận được sự quan tâm của một người xa lạ, thứ mà ngay cả người thân cũng không muốn cho nó, nó tự hỏi liệu mình có nên tin?
Một đêm mất ngủ, Như Kỳ sớm đem câu nói của Thiên Kỳ cất sâu vào tận cùng của đáy lòng, nó không có can đảm để đón nhận, vì nó sợ hiện thực giả dối sẽ giết nó thêm một lần nữa.
Con đường quen thuộc, những ngôi nhà dường như đã khắc sâu vào trí nhớ nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại đẹp lạ thường.
- Như Kỳ, chào buổi sáng.
Ngọc Linh bước ba bước thành hai tiến lại chỗ nó ngồi, lên tiếng chào, nhưng ngược lại điều này lại thành công khiến đôi mắt đang dán vào quyển sách Vật Lý di chuyển sang vị trí khác. Như Kỳ nheo mắt nhìn người trước mặt, trực giác mách bảo ở đây sẽ có một âm mưu nào đó đang chờ nó.
- Có chuyện gì sao?
- Cũng không có gì.
- Thật không có gì?
Như Kỳ cười như không nhìn Ngọc Linh, nhỏ này có thể qua mặt nó sao? Có khả năng? Mơ.
- À... thật ra là có một chuyện.
Một lần nữa, Như Kỳ rời mắt khỏi quyển sách, lần này nó đặt hẳn quyển sách xuống bàn, tựa lưng vào ghế, tay vòng trước ngực nhìn Ngọc Linh, ánh mắt như xuyên thấu khiến Ngọc Linh rùng mình một cái, hai tay xiết chặt.
- Mầy nói tao nghe coi.
- Hôm nay là bữa thi cuối cùng rồi... nên... nên...Thiên Kỳ hẹn chiều nay đi ...
- Không đi.
Ngọc Linh nheo mắt nhìn người tựa ở cửa, người mà không biết hai chữ lịch sự được viết thế nào, cắt ngang lời bà nói?
Láo !!!!!!!!!!
- Này... cậu có biết lịch sự không hả? Ở đâu cái kiểu cắt ngang lời người khác như vậy? Mà tôi đang hỏi Như Kỳ chứ không hỏi cậu...
- Tôi trả lời giùm Kỳ.
- Cậu lấy quyền gì?
Thiên Kỳ bước thẳng tới bàn Như kỳ đang ngồi, lạnh lùng nhìn thẳng mặt Cao Quân, không che dấu sự tức giận của bản thân.
Như Kỳ nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, từ khi Cao Quân xuất hiện tới giờ, nó hoàn toàn không tìm được cảm giác thân thuộc vốn có, đã vậy còn cảm thấy người trước mắt hoàn toàn rất không vừa mắt.
Tuy nhiên, hai người này lại không nhận ra sự khó chịu trong mắt của nó, vẫn tiếp tục chiến đấu, bắt đầu chính là Trần Cao Quân.
- Tôi lấy quyền gì cậu không cần biết.
- Cậu đang nói chuyện với con nít hả?
- Phải, trong mắt tôi cậu cũng chỉ là thằng nhóc. Sao hả? Muốn dụ dỗ bạn gái người khác?
- Ai là bạn gái cậu? Đang mơ sao?
- Kỳ cậu nói đi. Nói cho tên này...
- Đi ra ngoài hết đi.
Như Kỳ thật sự không còn đủ kiên nhẫn để nghe hai người này cãi nhau. Ngọc Linh đứng bên nháy mắt liên tục với Thiên Kỳ. Trong hoàn cảnh này, ai cũng biết, sư tỷ là đang nóng đấy, chớ trêu vào. Tuy nhiên, Thiên Kỳ hiểu là chuyện của Thiên Kỳ mà Cao Quân có hiểu hay không là chuyện của Cao Quân.
- Kỳ cậu làm sao vậy? Từ lúc tui trở về tới giờ thái độ của cậu rất không bình thường, cậu nói đi, là cậu thay lòng rồi đúng không?
Thay lòng? Hay cho chữ thay lòng.
Thiên Kỳ với Ngọc Linh cười lạnh trong lòng, họ sớm nhận ra tên giả mạo này hoàn toàn ngu ngốc, chỉ được cái mác bên ngoài thôi, không ngờ kế hoạch thứ hai lại thành công như vậy, bây giờ họ chỉ cần đứng cạnh nhìn tên này tự mình bôi đen chính mình mà thôi.
Như Kỳ lạnh lùng nhìn người trước mặt, trong lòng sớm đã có nghi vấn, bây giờ nó càng khẳng định, tên này có vấn đề. Như Kỳ và Cao Quân lớn lên bên nhau, nhưng cả hai chỉ là bạn, mà lúc họ chia tay, cả hai mới chỉ có tám tuổi, đã biết gì để hứa hẹn chứ đùng nói là thay lòng?
Như Kỳ lạnh lùng nhìn người trước mặt, ánh mắt sắt bén khiến Cao Quân giả lạnh người, cậu ta thầm than trong lòng có phải mình diễn hơi quá rồi không? Căn bản người chủ mưu cộng thêm tên diễn viên này hoàn toàn không biết một chút gì quá khứ thật của Như Kỳ và Cao Quân, nên cứ nghĩ chỉ cần tên này xuất hiện sẽ khống chế được nó, bọn họ hẳn sẽ không ngờ, sự tự tin của bọn họ chính là hoàn đá đập vào chân mình.
- Sao không nói nữa?
- Tôi... tôi... sợ cậu buồn.
- Buồn?
- Phải.
Cao Quân giả kiềm nén sự lạnh giá trong lòng, cố gắn thẳng người trả lời nó.
- Chờ thi xong đi. Tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi có buồn hay không.
Nói xong nó đứng dậy bước chân ra khỏi phòng trên mặt chỉ có sự lạnh giá và vô cảm.
Đa số chúng ta thường nghĩ ước mong cũng chỉ là mong ước, vì bản thân điều ước không bao giờ trở thành hiện thực, nhưng đôi khi nó lại trở thành hiện thực, và khi đó chúng ta lại không tin, là không tin hay không dám tin thì còn phụ thuộc vào từng người, nhưng riêng với Hoàng Như Kỳ thì nó thực sự không dám tin.
Con người ta thiếu thứ gì thì mong muốn có thứ đó và Hoàng Như Kỳ cũng không ngoại lệ, nó chỉ có một điều ước tưởng chừng như đơn giản nhưng bao nhiêu năm qua, nó sớm đã quên, vì nó biết điều này vĩnh viễn cũng không trở thành hiện thực.
Hoàng Như Kỳ, con gái duy nhất của đại gia bất động sản Hoàng Vĩnh Bình, đáng lý ra nó phải trải qua cuộc sống sung sướng của tiểu thư nhà giàu trong tình thương của bố mẹ, nhưng ngày đó, người phụ nữ ấy đã dẫn theo một đứa trẻ đứng trước nhà nó, từ đó nó có thêm một đứa em gái, cũng từ đó nó không còn là duy nhất, và không lâu sau, ngay cả cha mẹ nó cũng không còn. Ngày ông bà ngoại mất, nó đứng đó nhìn trời tự hỏi trên đời này liệu còn ai thương yêu nó. Nó ước ao, nó khát khao tình thương bao nhiêu, nhưng thứ nó nhận được chỉ có dối trá và dối trá, vậy nên điều ước này nó sớm quên từ lâu. Thế nhưng hôm nay, bỗng nhiên, nó lại nhận được sự quan tâm của một người xa lạ, thứ mà ngay cả người thân cũng không muốn cho nó, nó tự hỏi liệu mình có nên tin?
Một đêm mất ngủ, Như Kỳ sớm đem câu nói của Thiên Kỳ cất sâu vào tận cùng của đáy lòng, nó không có can đảm để đón nhận, vì nó sợ hiện thực giả dối sẽ giết nó thêm một lần nữa.
Con đường quen thuộc, những ngôi nhà dường như đã khắc sâu vào trí nhớ nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại đẹp lạ thường.
- Như Kỳ, chào buổi sáng.
Ngọc Linh bước ba bước thành hai tiến lại chỗ nó ngồi, lên tiếng chào, nhưng ngược lại điều này lại thành công khiến đôi mắt đang dán vào quyển sách Vật Lý di chuyển sang vị trí khác. Như Kỳ nheo mắt nhìn người trước mặt, trực giác mách bảo ở đây sẽ có một âm mưu nào đó đang chờ nó.
- Có chuyện gì sao?
- Cũng không có gì.
- Thật không có gì?
Như Kỳ cười như không nhìn Ngọc Linh, nhỏ này có thể qua mặt nó sao? Có khả năng? Mơ.
- À... thật ra là có một chuyện.
Một lần nữa, Như Kỳ rời mắt khỏi quyển sách, lần này nó đặt hẳn quyển sách xuống bàn, tựa lưng vào ghế, tay vòng trước ngực nhìn Ngọc Linh, ánh mắt như xuyên thấu khiến Ngọc Linh rùng mình một cái, hai tay xiết chặt.
- Mầy nói tao nghe coi.
- Hôm nay là bữa thi cuối cùng rồi... nên... nên...Thiên Kỳ hẹn chiều nay đi ...
- Không đi.
Ngọc Linh nheo mắt nhìn người tựa ở cửa, người mà không biết hai chữ lịch sự được viết thế nào, cắt ngang lời bà nói?
Láo !!!!!!!!!!
- Này... cậu có biết lịch sự không hả? Ở đâu cái kiểu cắt ngang lời người khác như vậy? Mà tôi đang hỏi Như Kỳ chứ không hỏi cậu...
- Tôi trả lời giùm Kỳ.
- Cậu lấy quyền gì?
Thiên Kỳ bước thẳng tới bàn Như kỳ đang ngồi, lạnh lùng nhìn thẳng mặt Cao Quân, không che dấu sự tức giận của bản thân.
Như Kỳ nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, từ khi Cao Quân xuất hiện tới giờ, nó hoàn toàn không tìm được cảm giác thân thuộc vốn có, đã vậy còn cảm thấy người trước mắt hoàn toàn rất không vừa mắt.
Tuy nhiên, hai người này lại không nhận ra sự khó chịu trong mắt của nó, vẫn tiếp tục chiến đấu, bắt đầu chính là Trần Cao Quân.
- Tôi lấy quyền gì cậu không cần biết.
- Cậu đang nói chuyện với con nít hả?
- Phải, trong mắt tôi cậu cũng chỉ là thằng nhóc. Sao hả? Muốn dụ dỗ bạn gái người khác?
- Ai là bạn gái cậu? Đang mơ sao?
- Kỳ cậu nói đi. Nói cho tên này...
- Đi ra ngoài hết đi.
Như Kỳ thật sự không còn đủ kiên nhẫn để nghe hai người này cãi nhau. Ngọc Linh đứng bên nháy mắt liên tục với Thiên Kỳ. Trong hoàn cảnh này, ai cũng biết, sư tỷ là đang nóng đấy, chớ trêu vào. Tuy nhiên, Thiên Kỳ hiểu là chuyện của Thiên Kỳ mà Cao Quân có hiểu hay không là chuyện của Cao Quân.
- Kỳ cậu làm sao vậy? Từ lúc tui trở về tới giờ thái độ của cậu rất không bình thường, cậu nói đi, là cậu thay lòng rồi đúng không?
Thay lòng? Hay cho chữ thay lòng.
Thiên Kỳ với Ngọc Linh cười lạnh trong lòng, họ sớm nhận ra tên giả mạo này hoàn toàn ngu ngốc, chỉ được cái mác bên ngoài thôi, không ngờ kế hoạch thứ hai lại thành công như vậy, bây giờ họ chỉ cần đứng cạnh nhìn tên này tự mình bôi đen chính mình mà thôi.
Như Kỳ lạnh lùng nhìn người trước mặt, trong lòng sớm đã có nghi vấn, bây giờ nó càng khẳng định, tên này có vấn đề. Như Kỳ và Cao Quân lớn lên bên nhau, nhưng cả hai chỉ là bạn, mà lúc họ chia tay, cả hai mới chỉ có tám tuổi, đã biết gì để hứa hẹn chứ đùng nói là thay lòng?
Như Kỳ lạnh lùng nhìn người trước mặt, ánh mắt sắt bén khiến Cao Quân giả lạnh người, cậu ta thầm than trong lòng có phải mình diễn hơi quá rồi không? Căn bản người chủ mưu cộng thêm tên diễn viên này hoàn toàn không biết một chút gì quá khứ thật của Như Kỳ và Cao Quân, nên cứ nghĩ chỉ cần tên này xuất hiện sẽ khống chế được nó, bọn họ hẳn sẽ không ngờ, sự tự tin của bọn họ chính là hoàn đá đập vào chân mình.
- Sao không nói nữa?
- Tôi... tôi... sợ cậu buồn.
- Buồn?
- Phải.
Cao Quân giả kiềm nén sự lạnh giá trong lòng, cố gắn thẳng người trả lời nó.
- Chờ thi xong đi. Tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi có buồn hay không.
Nói xong nó đứng dậy bước chân ra khỏi phòng trên mặt chỉ có sự lạnh giá và vô cảm.