Như Kỳ nhìn khuôn mặt vừa hốt hoảng vừa tức giận của Thiên Kỳ mà tức cười, vươn tay kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, nhẹ nhàng đáp lại.
- Có gì mà không được, ở với Ngọc Linh cũng tốt mà.
- Như Kỳ, cậu đừng đi mà, ở đây không tốt hơn chứ sao?
Thiên Kỳ ôm lấy cánh tay Như Kỳ, tỏ vẻ đáng thương. Haizz!! Biết trước là sẽ vậy mà, vừa mới tỉnh dậy mấy ngày đã đòi đi rồi. Thiên Kỳ thầm oán trách ai kia qua cầu rút ván, nhưng lại không dám nói ra lời, tủi thân không chịu nổi.
Như Kỳ thở dài một hơi, buồn cười nhìn người đang chuẩn bị gục vào lòng mình.
- Cậu đang tính làm con trai của tôi đó hả?
- Gì?
- Còn không à? Nhìn bộ dạng của cậu lúc này xem.
- Còn không phải tại cậu sao? Như Kỳ... đừng đi mà...
Như Kỳ cười cười nhìn Thiên Kỳ ủ dột bên cạnh, rõ ràng là đứa trẻ làm nũng. Nó không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng xếp quần áo của mình. Từ trước đến giờ chuyện nó đã quyết, không ai có thể ngăn cản được, nói chi chuyện này đều tốt cho cả hai.
- Như Kỳ...
- Khi người khác biết tôi và cậu sống chung, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?
Như Kỳ không nhanh không chậm cắt ngang những điều Thiên Kỳ muốn nói, nó không muốn vì một chuyện nhỏ này mà hai người phải cãi nhau.Thiên Kỳ cất luôn bộ dạng cún con của mình, Như Kỳ nói đúng, bản thân cậu quá ích kỷ nên mới muốn giữ nó lại, nếu mọi người biết nó và cậu sống chung, thanh danh của Như Kỳ sẽ không còn gì cả. Nhưng mà...
- Như Kỳ.
- Uhm.
- Tôi yêu cậu.
- Uhm.
Nghe thấy tiếng trả lời của Như Kỳ, rốt cuộc Thiên Kỳ cũng không giữ nổi bình tĩnh, cậu lạnh lùng xô ngã Như Kỳ ra giường, dùng cả cơ thể to lớn của cậu chèn ép ở phía trên.
- Uhm? Cậu trả lời như vậy là sao? Tôi biết cậu ra đi là điều nên làm, nhưng cậu có nghĩ cho cảm giác của tôi, tôi chờ cậu bao nhiêu năm, tôi đã làm nhiều điều như vậy, cho đến bây giờ thứ tôi nhận được là gì? Chỉ một tiếng “uhm” của cậu? Rốt cuộc cậu đặt tôi vào vị trí nào trong cuộc đời của cậu vậy? Rốt cuộc cậu tôi là gì hả?
Như Kỳ nhìn khuôn tức giận mà bi thương của Thiên Kỳ chợt thấy lòng đau thắt. Cậu cả ngày cợt nhả với nó, làm nũng với nó, nhưng cậu lại không cách nào che dấu được nỗi bất an cùng lo sợ trong mắt.Như Kỳ khẽ vươn bàn tay nhỏ nhắn thon dài nhưng đầy vết sai sần của mình nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày rậm của Thiên Kỳ. Thiên Kỳ quay phắt mặt qua chỗ khác, nhắm chặt hai mắt. Cậu không muốn, rất không muốn để Như Kỳ thấy được sự bất lực từ trong mắt cậu. Đối với một thằng con trai, đây không khác gì lưỡi dao nhọn đâm vào tim cậu cả. Ngay khi cậu hoàn toàn thất vọng, chuẩn bị đứng dậy thì Như Kỳ lại chậm rãi nhả một câu:
- Mọi người trong nhà đều gọi tôi là mợ chủ, tôi cũng thật sự không biết mình rốt cuộc là gì của cậu đây.
Thiên Kỳ sửng sốt vài giây, sau đó tức giận mà đáp lại:
- Cậu nói xem là gì?
- Tôi thực sự không biết, vậy nên cậu hãy nói cho tôi biết đi.
Thiên Kỳ cuối đầu nhìn khuôn mặt vừa hờ hững lại có ý trêu ngươi của người trong lòng, cậu không đáp lại, khóe môi câu lên một nụ cười đầy gian xảo, nhắm chuẩn xác thứ mà cậu đã khao khác bấy lâu nay.
Như Kỳ chỉ kịp ý thức được rằng. Nụ hôn đầu tiên của mình, vậy là ra đi bởi sự tức giận của ai kia.
Thiên Kỳ thỏa mãn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của sư tỷ lừng lẫy một thời, cảm thấy thành tựu không thể tả.
- Mợ chủ của nhà này chỉ có thể là vợ của tôi, đáp án này có làm cậu hài lòng không? Hả?
Mặt Như Kỳ càng lúc càng đỏ, tức giận hơn là nó lại tự dây lửa vào thân, trêu người cuối cùng bị người trêu lại, đây là cái thế sự gì vậy chứ?
- Nhưng tôi không muốn làm vợ người sớm vậy đâu, với lại...
- Với lại làm sao?
Thiên Kỳ càng lúc càng hài lòng với biểu cảm của Như Kỳ, cậu bây giờ chính là một bụng mật ngọt nha.
- Này, cậu tưởng muốn vợ là có vợ hả? Hoa đâu? Nhẫn đâu? Nhà đâu? Xe đâu? Hoàng Như Kỳ tôi là thứ ai đó muốn là vợ thì là vợ sao?
Như Kỳ thẹn quá hóa giận, đây là lần đầu tiên trong đời nó xấu hổ như vậy, đã thế người nào kia còn cố tình thêm dầu vô lửa, vậy thì bản sư tỷ đây cũng không cần nể nang chi hết.
- A... hóa ra Như Kỳ nhà ta muốn mấy thứ này, chuyện nhỏ, cậu muốn xe gì? Nhà kiểu gì? Nhẫn ra sao? Ngày mai tôi sẽ mua hết.
- Này...
- Ha... ha...Được rồi, được rồi không trêu nữa, kẻo Như Kỳ nhà ta lại thẹn quá hóa giận.
- Ai thẹn quá hóa giận hả? Mà ai là Như Kỳ nhà cậu? Đừng có mà ăn dưa bở.
Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ của Như Kỳ hạnh phúc không tả nỗi, càng xiết chặt vòng ôm của mình hơn.
- Nhưng mà...tạm thời tôi không muốn cho mọi người biết mối quan hệ của chúng ta.
- Tại sao?
Thiên Kỳ bật người ngồi dậy, hay tay xiết chặt bả vai nó, ánh mắt đau thương mà tức giận. Hóa ra là như vậy, rõ ràng là lừa người, đồng ý làm người yêu, nhưng không công khai, như vậy trong mắt thiên hạ, cậu là ai? Nó là ai? Hai người có liên quan nhau sao?
- Thiên Kỳ, bình tĩnh một chút được không?
- Bình tĩnh? Cậu nói tôi làm sao bình tĩnh hả? Lừa người.
- Tôi thực sự không muốn nghe bọn họ nói rằng tôi...
Như Kỳ nói đến đây liền nghẹn ngào, hôm nay coi như nó đã hiểu, trong mắt những người kia, nó là con nhà nghèo còn cậu là đại gia, thử hỏi một người tự tôn như nó làm sao chấp nhận được những lời lẽ như vậy?
Thiên Kỳ nghe đến đây chợt hiểu rằng mình đã trách lầm nó, thầm hối hận không thôi.
- Xin lỗi, anh không nên trách em.
Như Kỳ nhíu mày một cái khi nghe câu nói vừa thốt ra khỏi miệng ai kia, sửng sốt mất mấy giây, này đừng có thay đổi nhanh như vậy chứ?Thiên Kỳ thầm đắt ý trong bụng, im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nha. Nhưng rất nhanh một suy nghĩ khác cắt ngang sự vui mừng của cậu.
- Có phải hôm nay bọn họ đã nói gì?
Như Kỳ khẽ cười nhạt, bọn họ? Là tất cả bọn họ mới đúng.- Là điều tất nhiên thôi.- Em... Xin lỗi... là lỗi của anh.- Thiên Kỳ?
- Hả?
- Tôi nhớ không nhầm là cậu sinh sau tôi hai tháng, mười tám ngày. Cho nên cậu phải gọi tôi là chị mới đúng.
Thiên Kỳ:.....
- Cho nên...
- Chỉ lúc có hai chúng ta thôi được không?
Như Kỳ nhìn vẻ mặt cún con đầy thành khẩn của Thiên Kỳ, ánh mắt đắt ý kia là gì chẳng lẽ nó không biết, nhưng mà... chiều lòng cậu một chút cũng không sao?
- Được.
Đáp lại Như Kỳ lại là một cái hôn, mà lần này còn mãnh liệt hơn lần trước.
Như Kỳ nhìn khuôn mặt vừa hốt hoảng vừa tức giận của Thiên Kỳ mà tức cười, vươn tay kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, nhẹ nhàng đáp lại.
- Có gì mà không được, ở với Ngọc Linh cũng tốt mà.
- Như Kỳ, cậu đừng đi mà, ở đây không tốt hơn chứ sao?
Thiên Kỳ ôm lấy cánh tay Như Kỳ, tỏ vẻ đáng thương. Haizz!! Biết trước là sẽ vậy mà, vừa mới tỉnh dậy mấy ngày đã đòi đi rồi. Thiên Kỳ thầm oán trách ai kia qua cầu rút ván, nhưng lại không dám nói ra lời, tủi thân không chịu nổi.
Như Kỳ thở dài một hơi, buồn cười nhìn người đang chuẩn bị gục vào lòng mình.
- Cậu đang tính làm con trai của tôi đó hả?
- Gì?
- Còn không à? Nhìn bộ dạng của cậu lúc này xem.
- Còn không phải tại cậu sao? Như Kỳ... đừng đi mà...
Như Kỳ cười cười nhìn Thiên Kỳ ủ dột bên cạnh, rõ ràng là đứa trẻ làm nũng. Nó không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng xếp quần áo của mình. Từ trước đến giờ chuyện nó đã quyết, không ai có thể ngăn cản được, nói chi chuyện này đều tốt cho cả hai.
- Như Kỳ...
- Khi người khác biết tôi và cậu sống chung, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?
Như Kỳ không nhanh không chậm cắt ngang những điều Thiên Kỳ muốn nói, nó không muốn vì một chuyện nhỏ này mà hai người phải cãi nhau.Thiên Kỳ cất luôn bộ dạng cún con của mình, Như Kỳ nói đúng, bản thân cậu quá ích kỷ nên mới muốn giữ nó lại, nếu mọi người biết nó và cậu sống chung, thanh danh của Như Kỳ sẽ không còn gì cả. Nhưng mà...
- Như Kỳ.
- Uhm.
- Tôi yêu cậu.
- Uhm.
Nghe thấy tiếng trả lời của Như Kỳ, rốt cuộc Thiên Kỳ cũng không giữ nổi bình tĩnh, cậu lạnh lùng xô ngã Như Kỳ ra giường, dùng cả cơ thể to lớn của cậu chèn ép ở phía trên.
- Uhm? Cậu trả lời như vậy là sao? Tôi biết cậu ra đi là điều nên làm, nhưng cậu có nghĩ cho cảm giác của tôi, tôi chờ cậu bao nhiêu năm, tôi đã làm nhiều điều như vậy, cho đến bây giờ thứ tôi nhận được là gì? Chỉ một tiếng “uhm” của cậu? Rốt cuộc cậu đặt tôi vào vị trí nào trong cuộc đời của cậu vậy? Rốt cuộc cậu tôi là gì hả?
Như Kỳ nhìn khuôn tức giận mà bi thương của Thiên Kỳ chợt thấy lòng đau thắt. Cậu cả ngày cợt nhả với nó, làm nũng với nó, nhưng cậu lại không cách nào che dấu được nỗi bất an cùng lo sợ trong mắt.Như Kỳ khẽ vươn bàn tay nhỏ nhắn thon dài nhưng đầy vết sai sần của mình nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày rậm của Thiên Kỳ. Thiên Kỳ quay phắt mặt qua chỗ khác, nhắm chặt hai mắt. Cậu không muốn, rất không muốn để Như Kỳ thấy được sự bất lực từ trong mắt cậu. Đối với một thằng con trai, đây không khác gì lưỡi dao nhọn đâm vào tim cậu cả. Ngay khi cậu hoàn toàn thất vọng, chuẩn bị đứng dậy thì Như Kỳ lại chậm rãi nhả một câu:
- Mọi người trong nhà đều gọi tôi là mợ chủ, tôi cũng thật sự không biết mình rốt cuộc là gì của cậu đây.
Thiên Kỳ sửng sốt vài giây, sau đó tức giận mà đáp lại:
- Cậu nói xem là gì?
- Tôi thực sự không biết, vậy nên cậu hãy nói cho tôi biết đi.
Thiên Kỳ cuối đầu nhìn khuôn mặt vừa hờ hững lại có ý trêu ngươi của người trong lòng, cậu không đáp lại, khóe môi câu lên một nụ cười đầy gian xảo, nhắm chuẩn xác thứ mà cậu đã khao khác bấy lâu nay.
Như Kỳ chỉ kịp ý thức được rằng. Nụ hôn đầu tiên của mình, vậy là ra đi bởi sự tức giận của ai kia.
Thiên Kỳ thỏa mãn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của sư tỷ lừng lẫy một thời, cảm thấy thành tựu không thể tả.
- Mợ chủ của nhà này chỉ có thể là vợ của tôi, đáp án này có làm cậu hài lòng không? Hả?
Mặt Như Kỳ càng lúc càng đỏ, tức giận hơn là nó lại tự dây lửa vào thân, trêu người cuối cùng bị người trêu lại, đây là cái thế sự gì vậy chứ?
- Nhưng tôi không muốn làm vợ người sớm vậy đâu, với lại...
- Với lại làm sao?
Thiên Kỳ càng lúc càng hài lòng với biểu cảm của Như Kỳ, cậu bây giờ chính là một bụng mật ngọt nha.
- Này, cậu tưởng muốn vợ là có vợ hả? Hoa đâu? Nhẫn đâu? Nhà đâu? Xe đâu? Hoàng Như Kỳ tôi là thứ ai đó muốn là vợ thì là vợ sao?
Như Kỳ thẹn quá hóa giận, đây là lần đầu tiên trong đời nó xấu hổ như vậy, đã thế người nào kia còn cố tình thêm dầu vô lửa, vậy thì bản sư tỷ đây cũng không cần nể nang chi hết.
- A... hóa ra Như Kỳ nhà ta muốn mấy thứ này, chuyện nhỏ, cậu muốn xe gì? Nhà kiểu gì? Nhẫn ra sao? Ngày mai tôi sẽ mua hết.
- Này...
- Ha... ha...Được rồi, được rồi không trêu nữa, kẻo Như Kỳ nhà ta lại thẹn quá hóa giận.
- Ai thẹn quá hóa giận hả? Mà ai là Như Kỳ nhà cậu? Đừng có mà ăn dưa bở.
Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ của Như Kỳ hạnh phúc không tả nỗi, càng xiết chặt vòng ôm của mình hơn.
- Nhưng mà...tạm thời tôi không muốn cho mọi người biết mối quan hệ của chúng ta.
- Tại sao?
Thiên Kỳ bật người ngồi dậy, hay tay xiết chặt bả vai nó, ánh mắt đau thương mà tức giận. Hóa ra là như vậy, rõ ràng là lừa người, đồng ý làm người yêu, nhưng không công khai, như vậy trong mắt thiên hạ, cậu là ai? Nó là ai? Hai người có liên quan nhau sao?
- Thiên Kỳ, bình tĩnh một chút được không?
- Bình tĩnh? Cậu nói tôi làm sao bình tĩnh hả? Lừa người.
- Tôi thực sự không muốn nghe bọn họ nói rằng tôi...
Như Kỳ nói đến đây liền nghẹn ngào, hôm nay coi như nó đã hiểu, trong mắt những người kia, nó là con nhà nghèo còn cậu là đại gia, thử hỏi một người tự tôn như nó làm sao chấp nhận được những lời lẽ như vậy?
Thiên Kỳ nghe đến đây chợt hiểu rằng mình đã trách lầm nó, thầm hối hận không thôi.
- Xin lỗi, anh không nên trách em.
Như Kỳ nhíu mày một cái khi nghe câu nói vừa thốt ra khỏi miệng ai kia, sửng sốt mất mấy giây, này đừng có thay đổi nhanh như vậy chứ?Thiên Kỳ thầm đắt ý trong bụng, im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nha. Nhưng rất nhanh một suy nghĩ khác cắt ngang sự vui mừng của cậu.
- Có phải hôm nay bọn họ đã nói gì?
Như Kỳ khẽ cười nhạt, bọn họ? Là tất cả bọn họ mới đúng.- Là điều tất nhiên thôi.- Em... Xin lỗi... là lỗi của anh.- Thiên Kỳ?
- Hả?
- Tôi nhớ không nhầm là cậu sinh sau tôi hai tháng, mười tám ngày. Cho nên cậu phải gọi tôi là chị mới đúng.
Thiên Kỳ:.....
- Cho nên...
- Chỉ lúc có hai chúng ta thôi được không?
Như Kỳ nhìn vẻ mặt cún con đầy thành khẩn của Thiên Kỳ, ánh mắt đắt ý kia là gì chẳng lẽ nó không biết, nhưng mà... chiều lòng cậu một chút cũng không sao?
- Được.
Đáp lại Như Kỳ lại là một cái hôn, mà lần này còn mãnh liệt hơn lần trước.