Như Kỳ âm thầm phỉ nhổ trong lòng, đây là căn tin trường sao? Phải nói là khách sạn năm sao cũng không quá. Tường ốp gạch sáng bóng, đồ ăn tinh xảo, bài trí tao nhã, nói chung tất cả mọi thứ ở đây đều mang hai chữ “sang trọng”. Cũng may Như Kỳ yêu tiền chứ không tiếc tiền, nếu không với giá một bữa ăn sáng ở đây chẳng khác nào muốn lấy dao đâm vào tim người ta cả. Đắc không thể tưởng.
Như Kỳ chọn cho mình một phần hambeger bò với một ly sữa tươi. Sau đó, tìm vị trí tương đối khuất ngồi xuống, hai cô nàng kia còn đang đưa đẩy trước quầy thức ăn.
- Chào em, bọn anh ngồi ở đây được không?
Như Kỳ đang gặm bánh mì hết sức “tao nhã” nghe thấy giọng nói cợt nhã vang trên đầu mình, khẽ nhíu mày.
- Có người rồi.
Khuôn mặt vốn đang thản nhiên, bỗng phút chốc hóa thành băng giá, mà cái kiểu tiếc chữ như vàng cũng được phát huy triệt để.
Tuy nhiên, dường như bọn họ hoàn toàn không hề để tâm đến lời nó nói, cứ tự nhiên như vậy mà ngồi xuống. Bốn người, bốn ghế hoàn toàn chiếm hết chỗ.
Từ lúc bốn chàng này xuất hiện ở bàn nó, xung quanh đã bắt đầu vang lên những tiếng xì xào, vừa quen vừa lạ. Mà giờ đây, khi bốn chàng đồng loạt ngồi xuống, những tiếng xì xào bỗng dưng tắt ngấm thay vào đó là những tiếng hét đầy kinh ngạc và tức giận của các bạn nữ.
Như Kỳ buồn bực hết sức, muốn ăn một bữa sáng trong yên lành vậy mà cũng không được, đang chuẩn bị phát tác thì một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía đối diện.
- Nghe nói bạn Như Kỳ đây là người yêu của Tuấn Vũ. Rất vui được quen biết.
Thiên Kỳ nửa cười nửa không, vươn tay ra trước mặt Như Kỳ, trông rất lịch sự. Nhưng có chúa mới biết khi Như Kỳ nhìn vào đôi mắt kia, không tự chủ mà rùng mình một cái. Lần đầu tiên trong đời, nó âm thầm thương thay cho số phận sắp tới của mình.- Này Kỳ, mầy đừng làm cho cô ấy sợ.
- SỢ...
Tuấn Vũ bên cạnh nhìn Như Kỳ bằng ánh mắt “đắm đuối”, tiện thể bồi thêm một câu thể hiện sự “bao bọc” của mình với người yêu, nhưng đáp lại cậu là hai tiếng hét đồng thanh của hai người bạn.
- Này, chỗ này là của bọn tôi đấy.
Ngọc Linh sau khi chọn xong thức ăn, quay lại bàn thì thấy cảnh này, không tự chủ mà lo lắng thay cho Như Kỳ, ai không biết, chứ nhỏ thừa biết tên Thiên Kỳ kia cái gì cũng giỏi mà ghen là giỏi nhất.
- A... Ngọc Linh chỗ này của cậu hả? Vậy chúng ta ngồi chung đi.
Như Kỳ cũng đã nghe qua về nhóm bạn của Thiên Kỳ mà Ngọc Linh chính là nàng công chúa trong nhóm bọn họ, nhưng mà... Trái đất này cũng tròn quá thể, sao có thể lại là mấy tên này cơ chứ?
- Bạn Kỳ không muốn làm quen với mình à?
Thiên Kỳ rất kiên nhẫn mà hỏi lần hai.
- Không.
Như Kỳ cũng thản nhiên đáp lại.
- Vậy sao? Nhưng tôi lại rất muốn làm quen với bạn đấy, tôi còn đang có ý định theo đuổi bạn kỳ nữa.
PHỤT....
Á....Á....
Đầu tiên chính là âm thanh phụt nước của Như Kỳ, sau đó chính là những tiếng la hét của các bạn nữ.
Ngọc Linh và Nhã Thanh thì ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Như Kỳ vừa thản nhiên đón nhận những ánh mắt giết người đang phóng tới trên người mình, vừa bình tĩnh hỏi lại Thiên Kỳ. Gì chứ? Không biết hôm qua bản sư tỷ đây bị đám bạn của nhà ngươi gây không biết bao nhiêu phiền phức à. Ngươi không bù đắp chì chớ còn muốn tham gia bắt nạt bản sư tỷ? Nằm mơ!!!
- Nhà cậu nhiều tiền hơn nhà bạn trai tôi sao?
Phụt...
Phụt...
Sau câu nói của Như Kỳ, căn tin chính thức bùng nổ bằng âm thanh phun thức ăn.
Như Kỳ trực tiếp trả lời Thiên Kỳ bằng giọng nói trêu ngươi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu nói cho cậu biết “Dừng lại đi, nếu không....hậu quả cậu tự hiểu”. Thiên Kỳ nhìn ánh mắt kia đang do dự có nên dừng lại không thì hai tên thích náo nhiệt cạnh bên đã thả ngay một quả bom cắt luôn bật thang đi xuống của Thiên Kỳ.
- Nếu so về đẹp trai hay giàu có thì trong trường này không có mấy người có thể so sánh với hai cậu ta đâu.
- Vậy nên cô cứ tự nhiên mà chọn, đừng ngại.
Nghe câu nói này, Như Kỳ trực tiếp bật cười, nhưng Thiên Kỳ lại nhìn rất rõ ánh mắt mỉa mai của nó, cậu âm thầm đem hai tên bạn tra tấn trong đầu hai trăm tám chục lần vẫn chưa hả dạ.
- Này, hai tên khùng kia nói nhảm gì vậy hả? Như Kỳ từ khi nào mầy trở thành bạn gái của Tuấn Vũ vậy?
Ngọc Linh không nhìn nổi hai tên kia cứ như vậy mà đem mấy chục lít xăng đi đốt nhà người khác, liền lên tiếng giải vây.
Như Kỳ không thèm đáp lại, bởi vì chuyện này với nó chính là chuyện nực cười nhất từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay, chỉ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, nhấm nháp ly sữa.
- Này, cậu nói đi.
Ngọc Linh nhìn thái độ kia cũng không dám chọc vào, liền quay qua Hoàng Dương.
Hoàng Dương là thánh nhiều chuyện, vậy nên phấn khích kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm qua, chỉ thừa chữ chứ không thiếu lấy một lời.
- Này, vậy mà cậu cho rằng Như Kỳ đã nhận lời đó hả? Cậu cho rằng Như Kỳ nhà tôi là ai chứ?
Ngọc Linh nghe xong cũng không tiếc lời xỉ vả tên bạn mắt bệnh tự luyến.
- Này Kỳ...
Ngọc Linh đang định khuyên Như Kỳ bỏ qua cho tên bạn tự luyến của mình, nhưng lúc này nhỏ lại bắt gặp ánh mắt muốn giết người của nó, nhìn theo phương hướng kia thì...
- Thiên Kỳ... lâu quá không gặp, em rất nhớ anh đó.
Giọng nói chảy nước của Mỹ nữ Cẩm Quyên vang lên bên tai bọn họ ngay sau đó.
Như Kỳ khẽ đảo mắt nhìn Thiên Kỳ, đôi mắt giá lạnh đã mất đi, khóe môi cong lên thành một đường cong, tao nhã uống cạn ly sữa. Muốn rước nhục? Vậy thì xin mời. Chị đây cũng không cản.
- Cút.
Thiên Kỳ giá lạnh buông một chữ.
Mỹ nữ Cẩm Quyên từ lúc bước tới chỉ nhìn Thiên Kỳ, vả lại Như Kỳ lúc này đang hướng mặt ra cửa sổ nên nhỏ ta cũng không biết người ngồi đó là Như Kỳ, càng ra vẻ ấm ức, mặt tỏ vẻ không biết phải làm sao, nhưng miệng vẫn rất ngọt ngào.
- Thiên Kỳ, anh làm sao vậy? Nếu em làm gì sai, anh có thể nói cho em biết, em sẽ sửa, anh đừng đối với em như vậy được không?
- Này Cẩm Quyên, tôi thật sự không biết tại sao một đứa con gái như cô lại không biết nhục như vậy, hai năm qua Thiên Kỳ tránh cô như tránh rắn rết vậy mà cô càng lúc càng không biết xấu hổ là vậy?
Ngọc Linh vừa nhìn thấy Cẩm Quyên cơn giận đã bốc lên tới đỉnh đầu hoàn toàn không lưu lại chút mặt mũi nào cho mỹ nữ. Thế nhưng, da mặt cô ta vẫn rất dày, vẫn tỏ ra rất cương liệt.
- Chị Ngọc Linh mọi người đều nói chị và Thiên Kỳ là một cặp nhưng tôi biết sự thật không phải vậy, nên chị không có tư cách nói tôi điều này. Tôi yêu anh Thiên Kỳ vậy nên những thứ chị nói, đối với tôi không có ý nghĩa.
Không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên cô đặc, âm thanh nói chuyện xung quanh cũng biến mất không dấu vết. Tât cả mọi người đều đang dỏng tai lên để theo dõi tình hình chiến sự bàn bên này. Dường như bọn họ không hề ngạc nhiên với chuyện này, chỉ mang tâm trạng bát quái để theo dõi mà thôi, bằng chứng là bọn họ đều đang làm chuyện của mình, chỉ là biểu cảm của bọn họ đã tố cáo tất cả, ngay cả hai tên nhiều chuyện kia cũng im lặng mang theo bộ mặt xem kịch vui mà nhìn.
Ngọc Linh giận đến đỏ mặt, nhưng không mở miệng nói thêm gì? Bởi vì trong lời nói kia có một câu khiến nhỏ lo lắng, đúng là cả trường này đều nghĩ rằng nhỏ và Thiên Kỳ là một cặp, mà bọn họ không biết rằng trong hai năm qua bởi vì chăm sóc cho Như Kỳ nên hai người bọn họ luôn đi chung với nhau.- Vô liêm sỉ.
Tô Nhã Thanh làm người tàn hình từ lúc này đến giờ rốt cuộc cũng không nhịn được mà chửi một câu.
- Này, chị nói vậy là sao? Một đứa con gái của xã hội đen như chị thì làm gì biết thế nào là tình yêu mà nói.
- Tôi không biết thế nào là tình yêu cũng không ngốc đến mức không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào.
- Chị...
Cẩm Quyên không nghĩ hôm nay mình lại đụng phải hai quả bom hạng nặng thế này, đang định rút lui, thì người từ nãy giờ vẫn một mực trung thành mà nhìn cửa sổ, bỗng nhiên quay đầu lại thả một câu.
- Đã lâu không gặp.
- Chị...Hoàng Cẩm Quyên nhìn thấy khuôn mặt kia, một sự sợ hãi cùng lạnh lẽo không biết từ đâu sộc đến bao trùm lấy cả người cô, toàn thân trở nên rung rẩy lợi hại. Đối lập với cô ta, Như Kỳ thong thả rời ghế, khóe môi tao nhã nở một nụ cười, nhưng nụ cười kia không những khiến Hoàng Cẩm Quyên đang đứng cũng phải ngã quỵ mà ba chàng đang xem trò vui cũng phải rùng mình.
- Nếu đã yêu nhiều đến vậy thì nên tiếp tục theo đuổi, đừng sợ. Chỉ là... không nên xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không...Như Kỳ bỏ dở câu nói của mình, sau đó lạnh lùng bước ra khỏi căn tin. Ngọc Linh, Thiên Kỳ và mấy người còn lại cũng đồng loạt đứng dậy. Tất cả dều xem cô ta là người người vô hình mà không thèm đếm xỉa tới. Chỉ là... bọn họ càng lúc càng không hiểu, người được cho là trẻ mồ côi kia rốt cuộc là ai mà phải khiến cho một trong tứ đại hotgirl của trường phải sợ hãi đến vậy, nhưng tất cả đều nhận định một điều rằng “ cô ta rất nguy hiểm”, chỉ nhìn nụ cười đầy chết chóc kia là biết.