Trong phút chốc người kia xuất hiện, Như Kỳ cảm thấy rằng căn tin vốn rộng lớn này bỗng nhiên bị thu nhỏ đến mức chật chội, khó chịu đến mức không đủ không khí để thở.
Thiên Kỳ vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, cô bạn gái mình quen biết với thái tử từ bao giờ, tại sao cậu lại không biết nhỉ? Mà nhìn biểu cảm của người kia… Một sự lo lắng bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí Thiên Kỳ.
Cố Mộc Thần yêu mị đứng dưới ánh mặt trời càng trở nên thần thánh khiến đám sinh viên nữ hò hét đến điên cuồng, nhưng bản thân hắn lại làm như không khí xung quanh không hề có liên quan gì tới mình chỉ lẳng lặng đứng dựa tường chăm chú nhìn Như Kỳ.
Như Kỳ cứng ngắt đứng đó đón nhận khuôn mặt như cười như không của người kia cộng thêm không biết bao nhiêu ánh mắt oán hận xung quanh mà không biết làm sao cho phải, IQ cao tới cỡ nào cũng phải bó tay trước hoàn cảnh này, nó chỉ biết tự nhủ với bản thân rằng binh tới thì nước chặn, không có việc gì phải sợ. Sâu thẳm trong nội tâm Như Kỳ lúc này có một giọng nói đang gào thét mãnh liệt. Người trước mặt thật nguy hiểm, hãy tránh xa hắn ta. Như Kỳ đọc được trong ánh mắt Cố Mộc Thần ngoài giá băng còn có khinh miệt và hận thù. Phải. Đó chính là hận thù. Điều mà Hoàng Như Kỳ nó không thể nào lý giải được tại sao?
- Tiểu Thư Như Kỳ, rất vui được gặp lại cô.
Cố Mộc Thần cất giọng nói trầm trầm của mình. Ánh mắt đầy cảm xúc phúc tạp nhìn nó.
- Cám ơn.
Như Kỳ cứng ngắc đáp lại.
- Tôi cảm thấy cô rất thú vị, có thể làm bạn gái tôi được không?
Cố Mộc Thần nhếch môi cười, sự khinh miệt không hề che dấu.
Thiên Kỳ dù có ghen tuông cỡ nào dưới biểu cảm này của Cố Mộc Thần cũng không kìm được mà âm thầm lo lắng thay Như Kỳ, kể cả những người còn lại trong căn tin cũng vậy. Thay vì nhận được sự ghen ghét và đố kị của người khác, thì giờ đây cái Như Kỳ nhận được chính là những ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của bọn họ.
- Được.
Như Kỳ dứt khoát đáp lại, nhưng ánh mắt nó lại càng lúc càng lạnh.
- Vậy…Tối nay chúng ta hẹn hò nhé.
- Không được.
- Tại sao?
- Bận.
Như Kỳ nhìn thẳng vào mắt đối phương trả lời rõ ràng từng câu một. Không khí quỷ dị này khiến mọi người khó chịu. Ít nhất là đối với những người đang đứng cạnh Như Kỳ lúc này.
- Vậy… hẹn gặp sau.
Cố Mộc Thần bỏ lại một câu rồi quay lưng bước đi. Ánh sáng vẫn chiếu lên tấm lưng cao lớn của hắn, nhưng Như Kỳ lại không cảm nhận được một chút độ ấm nào từ trên người anh ta, chỉ có lạnh giá và… cô đơn.
- Như Kỳ, mày không sao chứ?
Ngọc Linh không nhịn được mà quan tâm nó.
- Không sao.
- Này, rốt cuộc là cô đắc tội với tên đó từ lúc nào vậy hả?
Hoàng Dương bên cạnh tỏ vẻ bực bội với sự việc vừa rồi, thần tượng của bọn họ xuất hiện nhưng chưa gì hết đã…Đã vậy còn đứng ở hai phe đối lập nữa chứ. Haizz!!!
Thiên kỳ quay lưng rời khỏi căn tin mà không nói lời nào. Ngay khi cậu nghe thấy Như Kỳ đáp ứng lời kia, mặc dù cậu tự nói với lòng rằng Như Kỳ có suy nghĩ gì đó chưa nói với cậu được, nhưng sự ghen tuông kia vẫn không thể nào giấu diếm đi được.
- Thiên Kỳ… cậu ta…
Nhã Thanh không biết nói sao trước hành động của Thiên Kỳ, rõ ràng là… lẽ nào cậu ta không hiểu, cậu ta ngốc sao?
Như Kỳ nhìn theo bóng lưng kia mà cười khổ, có lẽ tối nay mệt rồi đây.
Tuấn Vũ cùng Hoàng Dương liếc mắt nhìn Như Kỳ một cái rồi cũng rời khỏi, chỉ còn lại Quang Khánh đứng đó, dúng ánh mắt phức tạp nhìn nó. Gì nữa đây? Anh chàng này không phải là… như vậy cũng quá ngu ngốc đó có biết không hả?
- Hai cậu vào lớp trước đi.
Như Kỳ quay sang hai nhỏ còn đang xoắn xít bên cạnh nói nhỏ.
Ngọc Linh cùng Nhã Thanh liếc nhau một cái rồi cũng rời khỏi.
Như Kỳ ra khỏi căn tin, Quang Khánh cũng bước theo, đến dưới một hàng cây, không chờ cậu ta mở miệng Như Kỳ đã nói thẳng.
- Tôi biết cậu nghĩ gì? Tôi làm vậy là có lý do của tôi. Nhưng…
Nói tới đây Như Kỳ bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt Quang Khánh, khiến cậu ta cảm thấy chột dạ.
- Nhưng gì?
Như Kỳ cũng không gấp gáp trả lời cậu ta, chậm rãi nở một nụ cười, Quang Khánh chỉ thấy lúc này trong mắt Như Kỳ phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, khiến người khác chỉ cảm thấy tin tưởng vô điều kiện.
- Nhưng tôi muốn cậu tin một điều. Tôi chỉ muốn làm nữ chính trong cuộc đời của cậu ấy, còn với người khác…Tôi không quan tâm.
Tôi chỉ muốn làm nữ chính trong cuộc đời của cậu ấy.
Quang Khánh nhẹ nhàng lặp lại câu nói kia, nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng đầy quật cường phía xa xa, có chút gì đó đang dâng trào, có lẽ cậu nên cảm thấy vui thay cho thằng bạn mình. Có lẽ, tên kia sẽ khó khăn trong việc chinh phục một cường nữ như vậy, nhưng một khi thành công thì thứ mà cậu ta nhận được có lẽ sẽ không có ai có thể tưởng tượng.
Buổi tối.
Như Kỳ nhẹ nhàng bấm chuông cửa, rất nhanh nghe được giọng nói của người giúp việc.
- Ai vậy?
- Là tôi.
- Vâng, mợ chủ. Mời cô vào.
Người giúp việc nhẹ nhàng khom lưng chào Như Kỳ, sự lễ phép thể hiện rõ trên mặt. Đôi khi Như Kỳ tự hỏi không biết nhà này đã bỏ ra bao nhiêu tiền để khiến bọn họ lễ phép như vậy. Phải biết rằng đây là đất nước xã hội chủ nghĩa, mà không phải là chế độ dân chủ hay cộng hòa.
- Thiên Kỳ có nhà không?
- Dạ có, cậu chủ đang trên phòng.
Như Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt bất đắc dĩ.
- Dì hai, không cần phải khách khí như vậy.
- Dạ.
Người phụ nữ bên cạnh lễ phép đáp lại.
Một lý do khiến Như Kỳ muốn nhanh chóng dọn ra khỏi nhà này chính là đây. Nó thật sự cảm thấy nghẹt thở trước thái độ của đám người làm. Rõ ràng là đáp ứng nhưng nhìn kìa, kia gọi là không khách khí?
Như Kỳ lắc đầu bước nhanh lên lầu, thôi đi trấn áp tên kia trước đã. Nếu không tối nay cả hai người khó mà ngủ được.
Như Kỳ đứng trước của phòng Thiên Kỳ, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Bản thân nó cũng thấy bất đắc dĩ, từ khi nào mà nó trở nên lo được lo mất thế này không biết, cái này gọi là yêu sao? Lắc đầu cười khổ mới ý thức được bản thân mình gõ cửa thế nhưng không có người đáp lại. Lại gõ cửa lần nữa, lần này nó cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong. Như Kỳ nghe được âm thanh đồ vật ngã, nhưng mà… tại sao vẫn không có ai ra mở cửa? Thiên Kỳ, cậu ta … giận sao? Nhưng mà … làm sao cậu ta biết được là nó mà giận dỗi không mở cửa chứ?
Như Kỳ đưa tay nắm lấy tay cầm vặn nhẹ, tên kia ấy vậy mà không khóa cửa nha, âm thầm cười đắc ý trong bụng, rón ra rón rén bước vào. Như Kỳ có chết cũng không nghĩ ra được tên kia thế nhưng là cố ý bày thiên la địa võng, chỉ chờ nó vào mà thôi.
Như Kỳ đảo mắt nhìn một lượt, căn phòng này với nó có thể nói là quen không thể quen hơn được.
A … Cậu ta đang ngồi quay lưng lại với nó mà nghe nhạc, có lẽ âm thanh trong tai phone quá lớn khiến cậu ta không nghe được tiếng gõ cửa?
Như Kỳ rón rén bước lại gần tính làm một chuyện bất ngờ nhưng một giọng nói trần bổng vang lên cắt đứt âm mưu của nó.
- Cậu tới làm gì?
- Tôi không được tới sao?
Rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt nhưng thành công làm Thiên Kỳ nghẹn. Cậu rất muốn nó tới đó chứ? Có thể dối lòng nói không được sao? Thế là cậu chàng làm mặt lạnh tiếp tục làm bạn với máy tính.
- A… thái độ này có nghĩa là cậu không muốn tôi tới? Vậy tôi về đây.
Nói xong Như Kỳ bước ra cửa. Nhưng mà cái tên ôn thần kia… sao hắn vẫn ngồi im một chỗ vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự không muốn nó tới? Hắn giận thật sao?
Trong phút chốc người kia xuất hiện, Như Kỳ cảm thấy rằng căn tin vốn rộng lớn này bỗng nhiên bị thu nhỏ đến mức chật chội, khó chịu đến mức không đủ không khí để thở.
Thiên Kỳ vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, cô bạn gái mình quen biết với thái tử từ bao giờ, tại sao cậu lại không biết nhỉ? Mà nhìn biểu cảm của người kia… Một sự lo lắng bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí Thiên Kỳ.
Cố Mộc Thần yêu mị đứng dưới ánh mặt trời càng trở nên thần thánh khiến đám sinh viên nữ hò hét đến điên cuồng, nhưng bản thân hắn lại làm như không khí xung quanh không hề có liên quan gì tới mình chỉ lẳng lặng đứng dựa tường chăm chú nhìn Như Kỳ.
Như Kỳ cứng ngắt đứng đó đón nhận khuôn mặt như cười như không của người kia cộng thêm không biết bao nhiêu ánh mắt oán hận xung quanh mà không biết làm sao cho phải, IQ cao tới cỡ nào cũng phải bó tay trước hoàn cảnh này, nó chỉ biết tự nhủ với bản thân rằng binh tới thì nước chặn, không có việc gì phải sợ. Sâu thẳm trong nội tâm Như Kỳ lúc này có một giọng nói đang gào thét mãnh liệt. Người trước mặt thật nguy hiểm, hãy tránh xa hắn ta. Như Kỳ đọc được trong ánh mắt Cố Mộc Thần ngoài giá băng còn có khinh miệt và hận thù. Phải. Đó chính là hận thù. Điều mà Hoàng Như Kỳ nó không thể nào lý giải được tại sao?
- Tiểu Thư Như Kỳ, rất vui được gặp lại cô.
Cố Mộc Thần cất giọng nói trầm trầm của mình. Ánh mắt đầy cảm xúc phúc tạp nhìn nó.
- Cám ơn.
Như Kỳ cứng ngắc đáp lại.
- Tôi cảm thấy cô rất thú vị, có thể làm bạn gái tôi được không?
Cố Mộc Thần nhếch môi cười, sự khinh miệt không hề che dấu.
Thiên Kỳ dù có ghen tuông cỡ nào dưới biểu cảm này của Cố Mộc Thần cũng không kìm được mà âm thầm lo lắng thay Như Kỳ, kể cả những người còn lại trong căn tin cũng vậy. Thay vì nhận được sự ghen ghét và đố kị của người khác, thì giờ đây cái Như Kỳ nhận được chính là những ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của bọn họ.
- Được.
Như Kỳ dứt khoát đáp lại, nhưng ánh mắt nó lại càng lúc càng lạnh.
- Vậy…Tối nay chúng ta hẹn hò nhé.
- Không được.
- Tại sao?
- Bận.
Như Kỳ nhìn thẳng vào mắt đối phương trả lời rõ ràng từng câu một. Không khí quỷ dị này khiến mọi người khó chịu. Ít nhất là đối với những người đang đứng cạnh Như Kỳ lúc này.
- Vậy… hẹn gặp sau.
Cố Mộc Thần bỏ lại một câu rồi quay lưng bước đi. Ánh sáng vẫn chiếu lên tấm lưng cao lớn của hắn, nhưng Như Kỳ lại không cảm nhận được một chút độ ấm nào từ trên người anh ta, chỉ có lạnh giá và… cô đơn.
- Như Kỳ, mày không sao chứ?
Ngọc Linh không nhịn được mà quan tâm nó.
- Không sao.
- Này, rốt cuộc là cô đắc tội với tên đó từ lúc nào vậy hả?
Hoàng Dương bên cạnh tỏ vẻ bực bội với sự việc vừa rồi, thần tượng của bọn họ xuất hiện nhưng chưa gì hết đã…Đã vậy còn đứng ở hai phe đối lập nữa chứ. Haizz!!!
Thiên kỳ quay lưng rời khỏi căn tin mà không nói lời nào. Ngay khi cậu nghe thấy Như Kỳ đáp ứng lời kia, mặc dù cậu tự nói với lòng rằng Như Kỳ có suy nghĩ gì đó chưa nói với cậu được, nhưng sự ghen tuông kia vẫn không thể nào giấu diếm đi được.
- Thiên Kỳ… cậu ta…
Nhã Thanh không biết nói sao trước hành động của Thiên Kỳ, rõ ràng là… lẽ nào cậu ta không hiểu, cậu ta ngốc sao?
Như Kỳ nhìn theo bóng lưng kia mà cười khổ, có lẽ tối nay mệt rồi đây.
Tuấn Vũ cùng Hoàng Dương liếc mắt nhìn Như Kỳ một cái rồi cũng rời khỏi, chỉ còn lại Quang Khánh đứng đó, dúng ánh mắt phức tạp nhìn nó. Gì nữa đây? Anh chàng này không phải là… như vậy cũng quá ngu ngốc đó có biết không hả?
- Hai cậu vào lớp trước đi.
Như Kỳ quay sang hai nhỏ còn đang xoắn xít bên cạnh nói nhỏ.
Ngọc Linh cùng Nhã Thanh liếc nhau một cái rồi cũng rời khỏi.
Như Kỳ ra khỏi căn tin, Quang Khánh cũng bước theo, đến dưới một hàng cây, không chờ cậu ta mở miệng Như Kỳ đã nói thẳng.
- Tôi biết cậu nghĩ gì? Tôi làm vậy là có lý do của tôi. Nhưng…
Nói tới đây Như Kỳ bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt Quang Khánh, khiến cậu ta cảm thấy chột dạ.
- Nhưng gì?
Như Kỳ cũng không gấp gáp trả lời cậu ta, chậm rãi nở một nụ cười, Quang Khánh chỉ thấy lúc này trong mắt Như Kỳ phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, khiến người khác chỉ cảm thấy tin tưởng vô điều kiện.
- Nhưng tôi muốn cậu tin một điều. Tôi chỉ muốn làm nữ chính trong cuộc đời của cậu ấy, còn với người khác…Tôi không quan tâm.
Tôi chỉ muốn làm nữ chính trong cuộc đời của cậu ấy.
Quang Khánh nhẹ nhàng lặp lại câu nói kia, nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng đầy quật cường phía xa xa, có chút gì đó đang dâng trào, có lẽ cậu nên cảm thấy vui thay cho thằng bạn mình. Có lẽ, tên kia sẽ khó khăn trong việc chinh phục một cường nữ như vậy, nhưng một khi thành công thì thứ mà cậu ta nhận được có lẽ sẽ không có ai có thể tưởng tượng.
Buổi tối.
Như Kỳ nhẹ nhàng bấm chuông cửa, rất nhanh nghe được giọng nói của người giúp việc.
- Ai vậy?
- Là tôi.
- Vâng, mợ chủ. Mời cô vào.
Người giúp việc nhẹ nhàng khom lưng chào Như Kỳ, sự lễ phép thể hiện rõ trên mặt. Đôi khi Như Kỳ tự hỏi không biết nhà này đã bỏ ra bao nhiêu tiền để khiến bọn họ lễ phép như vậy. Phải biết rằng đây là đất nước xã hội chủ nghĩa, mà không phải là chế độ dân chủ hay cộng hòa.
- Thiên Kỳ có nhà không?
- Dạ có, cậu chủ đang trên phòng.
Như Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt bất đắc dĩ.
- Dì hai, không cần phải khách khí như vậy.
- Dạ.
Người phụ nữ bên cạnh lễ phép đáp lại.
Một lý do khiến Như Kỳ muốn nhanh chóng dọn ra khỏi nhà này chính là đây. Nó thật sự cảm thấy nghẹt thở trước thái độ của đám người làm. Rõ ràng là đáp ứng nhưng nhìn kìa, kia gọi là không khách khí?
Như Kỳ lắc đầu bước nhanh lên lầu, thôi đi trấn áp tên kia trước đã. Nếu không tối nay cả hai người khó mà ngủ được.
Như Kỳ đứng trước của phòng Thiên Kỳ, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Bản thân nó cũng thấy bất đắc dĩ, từ khi nào mà nó trở nên lo được lo mất thế này không biết, cái này gọi là yêu sao? Lắc đầu cười khổ mới ý thức được bản thân mình gõ cửa thế nhưng không có người đáp lại. Lại gõ cửa lần nữa, lần này nó cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong. Như Kỳ nghe được âm thanh đồ vật ngã, nhưng mà… tại sao vẫn không có ai ra mở cửa? Thiên Kỳ, cậu ta … giận sao? Nhưng mà … làm sao cậu ta biết được là nó mà giận dỗi không mở cửa chứ?
Như Kỳ đưa tay nắm lấy tay cầm vặn nhẹ, tên kia ấy vậy mà không khóa cửa nha, âm thầm cười đắc ý trong bụng, rón ra rón rén bước vào. Như Kỳ có chết cũng không nghĩ ra được tên kia thế nhưng là cố ý bày thiên la địa võng, chỉ chờ nó vào mà thôi.
Như Kỳ đảo mắt nhìn một lượt, căn phòng này với nó có thể nói là quen không thể quen hơn được.
A … Cậu ta đang ngồi quay lưng lại với nó mà nghe nhạc, có lẽ âm thanh trong tai phone quá lớn khiến cậu ta không nghe được tiếng gõ cửa?
Như Kỳ rón rén bước lại gần tính làm một chuyện bất ngờ nhưng một giọng nói trần bổng vang lên cắt đứt âm mưu của nó.
- Cậu tới làm gì?
- Tôi không được tới sao?
Rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt nhưng thành công làm Thiên Kỳ nghẹn. Cậu rất muốn nó tới đó chứ? Có thể dối lòng nói không được sao? Thế là cậu chàng làm mặt lạnh tiếp tục làm bạn với máy tính.
- A… thái độ này có nghĩa là cậu không muốn tôi tới? Vậy tôi về đây.
Nói xong Như Kỳ bước ra cửa. Nhưng mà cái tên ôn thần kia… sao hắn vẫn ngồi im một chỗ vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự không muốn nó tới? Hắn giận thật sao?