Ánh nắng chói chang dường như không hảnh hưởng đến khí thế lùng bắt tội phạm của vị giáo viên được mệnh danh là sát thủ học đường.Trong đầu bọn này chỉ còn lại đúng một suy nghĩ “tiêu rồi, chắc chắn chuyến này sẽ bị hạ hạnh kiểm”, riêng chỉ có hai vị lãnh đạo cấp cao là vẫn điềm nhiên không thay đổi sắc mặt.
- Như Kỳ, em đang làm gì vậy? Thân là hội trưởng hội học sinh mà lại tổ chức đánh nhau như vậy, em còn lời nào để nói. – sát thủ Huyền cất cao giọng.
Không biết giữa trời trưa nắng nóng thế này, vị giáo viên nổi tiếng với 4D của trường “dạy, dỗ, dọa, diệt” lại lưu lạc đến chốn này làm gì, nhưng phải nói là cô đã đánh rất đúng vào tâm lý của mấy bạn nhỏ tại đây, vốn dĩ mối quan hệ giữa vị giáo viên vô cùng nghiêm khắc với cô bạn học sinh đứng đầu trường về thành tích học tập đã vô cùng không tốt đẹp, trước giờ chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng, bây giờ lại vô cùng căng thẳng, nhưng vị hội trưởng đáng kính của chúng ta lại vô cùng bình tĩnh và bình thản, đó là phương châm của nó trong mọi tình huống, nhẹ nhàng và vô cùng lễ phép đáp lại vị giáo viên đáng kính:
- Thưa cô, tụi em không tổ chức đánh nhau, chỉ tổ chức “giao lưu” tinh hoa của quê hương mình thôi ạ. – nó dõng dạt trả lời.
Thiên Kỳ sững sờ khi nghe nó nói. Gì chứ? Nói vậy mà cũng được sao? Cậu còn chưa kịp định thần thì hai người trước mặt vẫn tiếp tục giao lưu với nhau bằng những chiêu thức khiến người khác câm nín qua lời nói.
- Giao lưu cái gì? Rõ ràng tôi thấy hai em đang đánh nhau, còn chối hả?
- Thưa cô, em không chối, không phải tinh hoa của quê hương mình là võ cổ truyền sao ạ? – nó vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
- Em …. – cô này có vẻ đã đuối lý, đang suy nghĩ phải làm sao để buộc tội nó thì nó lại lên tiếng.
- Với lại … em cũng muốn cho bạn này biết thế nào là … - nó bỏ dỡ câu nói.
- Thế nào là sao ?
- Thế nào là con gái đất võ.
- Con gái đất võ thì sao?
- Con gái đất võ không dễ bị bắt nạt.
Bị bắt nạt? Ai bắt nạt ai vậy? Ô my chúa! Ai đang nói những lời này vậy, bọn con trai gào thét trong lòng “ bà không bắt nạt bọn tui đã may lắm rồi, làm gì có chuyện... hic... đổi trắng thay đen không chớp mắt... Thật đúng là nhân tài đất võ”.
Giây phút này thì bà la sát đã đuối lý hoàn toàn, nhưng vẫn muốn tỏ rõ uy phong của mình nên vẫn cao giọng:
- Tuy là vậy nhưng cũng không được tụ tập như thế này, nếu có lần sau tôi sẽ báo lên nhà trường hạ hạnh kiểm tất cả các em, biết chưa?
Cả đám thở phào nhẹ nhõm cùng đồng thanh “ nghe rõ” thật to giống hệt đám học sinh ngoan vâng lời, nhưng khi vị giáo viên kia vừa cất bước quay lưng thì đứa nào cũng bịt miệng cười khúc khích, chỉ có nó là vội vội vàng vàng leo thẳng lên con ngựa sắt đạp cái lèo để lại sự ngạc nhiên vô bờ bến và một đống hụt hẫng cho anh chàng Thiên Kỳ, bằng chứng là cậu đang há miệng đớp bụi do nó để lại.
...
Trên con chiến mã lâu năm của mình, nó hăm hở đạp đến một quán cà phê quen thuộc – Mộc. Vội vàng gửi xe rồi chạy thẳng vào một vị trí cũng rất quen thuộc, ngửa tay xem đồng hồ, nó muộn 10 phút rồi.
- Dạ chào chú, xin lỗi cháu tới trễ.
Người đàn ông trạc tuổi bố nó đang ngồi đọc gì đó trên cái máy tính bảng của mình, nghe nó nói liền ngước mặt lên nhìn, ông cười nhẹ.
- Cũng không muộn lắm, cháu ngồi đi.
Nó lễ phép cám ơn rồi kéo cái ghế đối diện ngồi xuống, quay lại gọi một ly cam vắt. Xong đâu đấy nó lôi trong túi mình ra một tập tài liệu dày cộm đưa cho người đàn ông.
- Đây là tác phẩm mới của con, phim ngắn thôi, chú coi lại giùm con ạ.
Người đàn ông buông chiếc máy tính ra, cầm xấp tài liệu trên tay nó, bìa trên có mấy chữ in hoa rõ to : kịch bản phim ngắn.
- Tốc độ viết của cháu càng ngày càng nhanh đó.
- Cảm ơn chú, nhưng cháu chỉ viết được phim ngắn thôi, không biết đến khi nào cháu mới viết được phim dài tập nữa. – nó nói mà mặt ỉu xìu hệt như đứa trẻ đáng thương.
Ông chú này thấy nó như vậy thì cười hiền, an ủi:
- Ở tuổi cháu mà đã viết được như thế này là giỏi lắm rồi, chú đang có ý định viết phim mới, chủ đề về cuộc sống của học sinh cuối cấp như bọn cháu, cháu có muốn cùng viết với chú không?
- Thật ạ, nhưng… cháu chỉ sợ cháu viết không hay lại làm chú thất vọng.
- Con bé ngốc này, nếu cháu viết không hay chú không bao giờ có đề nghị này đâu.
- Như vậy thì chau sẽ cố gắn hết sức.
Hai chú cháu đang nói chuyện vui vẻ, không gian quán cà phê cũng đang yên tĩnh thì một loạt âm thanh ồn ào vang lên, cả hai chú cháu cùng quay lại nhìn thì ….
- Ồ ai đây ta, không phải là chị hai của chúng ta sao? – Thiên Kỳ cười nói giọng rất mỉa mai, nhưng khi quay qua nhìn thấy ông chú già ngồi bên cạnh nó thì cậu trở nên rất lễ phép “dạ, cháu chào chú ạ”.
Ông chú thấy Thiên Kỳ lễ phép vậy thì cười rất tươi, tỏ vẻ rất hài lòng, chứ ông đâu biết rằng sau lưng người lớn, cả hai người này đều là những bật lão luyện trong “giới giang hồ kid”.
Thấy bọn này bước vào quán, trai có gái có, mà lại ồn ào như vậy, tâm trạng của nó thay đổi một cách đột ngột, vậy nên nó xin phép ông chú biên kịch về trước, kẻo ngồi lại mắc công lộ bí mật.
Nó đạp xe chạy thẳng ra biển, có rất nhiều buổi chiều nó một mình lững thững trên bờ biển dài, những con sóng có lúc lăn tăn nhẹ nhàng như thiếu nữ mới lớn, nhưng cũng có lúc gào thét như nỗi lòng của người con gái đau khổ vì tình yêu. Thường thì chưa buổi chiều nào nó ra biển mà sóng lăn tăn nhẹ nhàng cả, luôn luôn là những con sóng mạnh mẽ gào thét va vào những mỏm đá ngầm xa xa tung bọt trắng xóa.
Nó lặng lẽ bước trên bãi biển dài, lòng nặng trĩu, nó nghĩ lại khoảng thời gian dài dằng dặt mà mình đã sống, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ngày Cao Quân rời đi cũng là ngày ba mẹ nó cùng nhau ký vào tờ đơn ly hôn rồi mỗi người một ngả, cả hai đều có gia đình riêng của mình, nó được đưa về nhà bà ngoại sống, nhưng đến một ngày ông bà cũng già cũng yếu rồi cũng qua đời, ngôi nhà của ông bà bị các dì các cậu tranh giành. Cuối cùng nó phải về ở với ba và mẹ kế, một ngày nó bị mẹ kế đánh không biết bao nhiêu lần, nó sớm đã bị cướp mất tuổi thơ của mình, càng ngày càng trở nên chai lỳ, ít nói, ít cười. Trong cuộc đời mỗi người đều có những bước ngoặt thần kỳ mà ít ai có thể tự nhận ra được, không biết là tình cờ hay là do số phận, nó vô tình quen biết ông chú biên kịch, chú biết khả năng của nó, nhiệt tình giúp đỡ, rồi tự nó cũng có thể kiếm được tiền, năm 16 tuổi nó cầm trong tay 15 triệu tiền viết kịch bản, so với độ tuổi của nó, thì số tiền đó là quá lớn. Nó chuyển ra ngoài tự lập một mình, rồi từ đó nó càng lầm lì, càng khó gần. Sâu trong tâm hồn nó là sự cô đơn lạnh buốt. Vào những dịp sinh nhật nó tự thắp nến, tự hát mừng rồi tự thổi nến, không một ai bên cạnh. Đã có rất nhiều lần nó tự hỏi, tại sao con người phải sống? Con người sống để làm gì? Giữa dòng đời tấp nập, nó luôn một mình, luôn cô độc. Nó sống chỉ có một lý do duy nhất là chờ đợi, đợi một ngày người nào đó sẽ trở về tìm nó. Con đường nó đang bước mù mịt đầy bóng tối, nó thầm mong ai đó sẽ đến bên cạnh nắm lấy tay nó mà nói rằng “không sao, ngày mai trời lại sáng” hoặc là có thể dẫn nó bước ra khỏi đoạn đường không một chút ánh sáng này. Trong những đêm lạnh nó nhìn chăm chăm lên trần nhà mà tự hỏi đến khi nào Cậu ấy mới trở về, những giọt nước mắt cứ lặng lẽ tràn ra đầy gối, rồi không biết mình chìm vào giấc ngủ như thế nào, chỉ biết ngày mai trời lại sáng, nhưng nó vẫn một mình, một mình tới trường, một mình ăn, một mình làm việc, một mình ngủ,…