Anh chàng Thiên Kỳ triển khai ngay kế hoạch tác chiến “đẹp trai không bằng chai mặt” từ những ngày đầu tiên, lúc nào cũng bắt chước cái ông U Vương làm mọi cách để có được nụ cười của Bao Tự . Lúc đầu nó còn ngu ngơ tự hỏi tại sao tự nhiên cậu ta có những hành động kỳ quái đến vậy, nhưng đến giờ phút này, nó đã hiểu và… bắt đầu bài binh bố trận để nghênh đón kẻ thù.
Sau mấy lần thất bại thảm hại, Thiên Kỳ cũng cảm thấy tình hình ngày càng không ổn, liền triệu tập đồng bọn tới bàn mưu tác chiến. Cuối cùng, sau mấy ngày cùng nhau tranh cãi, thảo luận về đề tài làm sao để anh hai Kỳ cưa đổ sư tỷ Kỳ, cả bọn con trai đã cùng nhau thống nhất kế hoạch của Huy Gù : “Đẹp trai không bằng chai mặt”.
Phương án một : “Tặng hoa trong vòng ba tháng”.
Thiên Kỳ vỗ ngực đảm bảo, anh đây sắc không thiếu, tài không thiếu, tiền càng không, nên việc này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ...
Vậy là sáng ngày hôm sau, mới bước chân vào lớp nó đã thấy có một bó hoa hồng tươi rói, đỏ chót nằm chương ướng trên bàn, vẫn giữ thái độ bình thản, nó cầm bó hồng trên tay đi thẳng ra cổng trường, phía bên kia đường có một tiệm hoa nhỏ, một vài người tò mò đi theo nó xem nó định làm gì thì… chỉ có một từ để diễn tả tâm trạng của bọn họ lúc này, đó chính là … Sốc
- Bó hoa này khoảng bao nhiêu tiền hả chị? – nó bình thản hỏi người bán hoa.
- Khoảng 100 ngàn đó em – người bán hoa nhìn nó rồi trả lời, sắc mặt tràn đầy khả nghi.
- Em bán 50 ngàn chị mua không?
- …
Chắc không cần nói thêm gì nữa, chỉ mấy giây sau người ta đã thấy nó cầm tờ polymer hồng hồng đi ra khỏi tiệm bán hoa rồi tiện tay nhét vô túi luôn.
Đây chính là vế sau “vô nhân đạo” !!!!!!!!
Anh hai Kỳ trân trối nhìn nó bước ra khỏi tiệm hoa, nghẹn ngào không nói nên lời, thằng Nam đứng phía sau chỉ biết vỗ vai cậu để an ủi. Ui chao!!! Thế giới này đúng là ... không có chuyện gì là không thể.
Tuy nhiên, hằng ngày anh hai Kỳ vẫn đều đặn đặt lên bàn sư tỷ Kỳ một bó hồng, theo như lời thằng Huy Gù “mưa dầm sẽ thấm đất”, rồi từ từ Sư tỷ cũng sẽ cảm động. Nhưng ngày lại ngày, hoa vẫn cứ được đổi thành tiền, và Sư tỷ vẫn cứ vô cảm như không có chuyện gì xảy ra.
Bọn con trai lại một lần nữa tổ chức một cuộc hội nghị bàn tròn, vấn đề thảo luận cũng chỉ có một “Phương án tặng hoa không có khả năng, cần triển khai phương án mới.
Sau N phút thảo luận cuối cùng, cả bọn nhất trí sẽ nghe theo lời của thằng Nam.
Phương án hai “ săn sóc, dụ dỗ”.
Và thế là...
Ngày ngày, anh hai Kỳ cơm bưng nước rót tận tay sư tỷ, khiến cho cả trường cũng rầm rộ mà theo dõi, Nhỏ Ngọc Linh còn mở luôn một sòng bài bạc để cá cược cuối cùng Sư tỷ Kỳ đổ hay không đổ. Khi mà hai bên đã tạo được thế cân bằng, một nửa con bạc cá đổ, nửa còn lại cá không thì một sự việc chấn động căn tin đã xảy ra.
Một ngày cũng như mọi ngày, vào giờ giải lao giữa buổi, căn tin luôn chật cứng người. Và nó, sư tỷ Kỳ cũng giống như bao đứa con gái khác trong trường, bon chen xếp hàng để mua món ăn vặt mình thích, món khoái khẩu của bọn con gái trường này - xoài xanh chấm mắm ruốc, còn đang ngán ngẩm nhìn cái hàng dài trước mắt, liếc mắt oán giận Ngọc Linh chậm chạp, nếu không đã không phải chờ lâu như thế này, thì bắt gặp ánh mắt gian xảo như hồ ly của cô bạn, nó nhíu mày không biết chuyện gì, trước mặt bỗng dưng lại xuất hiện một bịch xoài cộng một chén mắm ruốc. Nó từ từ chuyển mắt từ đôi tay chạy dọc lên tới khuôn mặt tươi cười của người đang đứng bên cạnh. Câu nói của bà giáo Huyền lúc nãy đột nhiên vang lên trong đầu nó “Chỉ có những học sinh thiếu chất xám mới có thể yêu đương trong giai đoạn này”, cơn thịnh nộ không biết từ đâu kéo tới, giăng kín cả bầu trời, nó từ từ đưa tay ra phía trước đón lấy chén mắm ruốc, khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào chủ nhân của cánh tay kia, rồi từ từ nghiêng lấy cái chén, thế là … bao nhiêu tinh hoa của đất trời thấm đẫm lên cái áo trắng tinh không vết nhăn của anh hai, Thiên Kỳ chết lặng trước hành vi của nó, đờ đẫn chính là tâm trạng của cậu cũng chính là tâm trạng của những cô cậu đang có mặt tại đây, không biết là sau bao lâu chết trân với mớ hỗn hợp đang tỏa “ hương thơm” chết người trên áo, cả căn tin rung động với âm thanh khủng bố “HOÀNG NHƯ KỲ”…
Cái này chính là vế trước “tàn bạo”!!!!!!!!
Một con người vô cảm như nó thì làm gì biết tới hai chữ “áy náy” hay “ray rứt”. Lương tâm? Xin lỗi hai từ này không nằm trong từ điển của nàng. Chỉ có một phương châm duy nhất trong hoàn cảnh này :“ Theo ta thì sống còn chống ta thì ...chết”. Chỉ tội cho anh hai kia, chỉ tại nghe lời thằng Huy Gù, cái gì mà “đẹp trai không bằng chai mặt”, còn cả thằng Nam xảo quyệt, hậu quả thật “thành công” ngoài sức tưởng tượng. Thiên Kỳ nghiến răng trèo trẹo đảo mắt khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của hai tên quân sư dởm, nhưng thất vọng thay, hai tên này sớm đã chuồn mất dạng, không phải vì sợ mà là không đủ can đảm để chứng khiến cảnh này, bọn hắn cũng đã lường trước được hậu quả chỉ có một chút hy vọng nhỏ nhoi là sư tỷ Kỳ sẽ nhận ai ngờ... trái đất vẫn quay, con người trước sau vẫn vậy. Haizzz!!!
Thiên Kỳ sau vụ việc ăn chén mắm ruốc “thơm phức” kia thì mất tăm mất dạng luôn, mọi người đoán rằng anh hai hình như là quá sốc hay cũng có thể là không chịu nổi với sự tàn bạo và vô nhân đạo của sư tỷ Kỳ nên tự động rút lui để bảo toàn tính mạng. Thế nhưng sự đời rất là trế trêu, mấy ngày này chị hai đến lớp không thấy hoa hồng, đi ăn không ai xếp hàng giùm, tiết thể dục không ai mua nước cho … lại thấy vô cùng trống trải và thiếu thốn, mặc dù bản thân không biết vì nguyên nhân gì nhưng tâm trạng lại vô cùng khó chịu, thành ra không khí lớp học cũng như ở trường vô cùng căng thẳng, sao mà không căng thẳng cho được khi mà chị hai ngày ngày mặt nặng mày nhẹ như vậy cơ chứ.