“Thế này đi, các anh để Tạ Duyên lại đây cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho các anh giày ở đâu.”
“Ha ha ha ha!”
Mọi người nghe vậy đều điên cuồng cười to. Mấy phù dâu khác nghe vậy khuôn mặt cũng mang theo vẻ ngại ngùng, có vẻ không ngờ rằng cô gái kia lại to gan như vậy.
“Người anh em à, hôm nay anh đây có thể ôm bà xã về nhà hay không đều tùy thuộc vào cậu!”
Tưởng Liên Khải vừa nói vừa xắn tay áo, mấy phù rể khác cũng đi tới vây quanh Tạ Duyên, có vẻ thật sự muốn áp giải hắn ra.
Cô phù dâu nói muốn hôn Tạ Duyên kia cũng kích động lấy tay che mặt, thực ra cô cũng rất thẹn thùng.
Tô San ở đằng sau hơi đảo mắt, chuẩn bị muốn tiến lên trước nói gì đó.
“Chờ một chút.”
Tạ Duyên đột nhiên lên tiếng, tay giơ ra chặn lại cánh tay của Tưởng Liên Khải, ánh mắt nhìn về phía sau lưng của cô dâu:
“Giày của cô ấy ở đằng sau lưng.”
Nghe vậy, mấy phù dâu cũng quay qua nhìn nhau, ngay cả Tưởng Liên Khải cũng sửng sốt, không nói nhiều lập tức đi qua đó tìm.
“Được rồi được rồi, tụi tôi lấy ra là được.”
Cô phù dâu kia chỉ có thể xua xua tay bất đắc dĩ nói, sau đó đi qua lật lên làn váy cưới to rộng đằng sau cô dâu lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc.
Không ngờ giày đúng là được giấu ở đó, Tưởng Liên Khải không nhịn được đấm vào vai Tạ Duyên:
“Được nha, sao cậu biết hay vậy?”
Tạ Duyên không nói gì, chỉ cười cười nhìn anh ta.
Nghĩ lại lúc nãy mình còn chuẩn bị đẩy cậu ấy ra làm vật hy sinh, Tưởng Liên Khải lập tức cảm thấy hơi chột dạ. Tưởng Liên Khải tiến lên bế cô dâu theo kiểu công chúa, trong tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh, nhanh chóng bế cô dâu ra khỏi phòng.
Thấy cô dâu đã được bế ra, mấy người bên ngoài cũng hô hào sôi nổi, tránh ra nhường đường. Đến lúc Tạ Duyên cũng ra tới, Tô San chậm rãi đi tới gần, liếc nhìn hắn một cái:
“Sao anh biết được giày cao gót của cô dâu ở đằng sau?”
Thực ra Tô San cũng đã phát hiện ra. Mọi chỗ trong phòng, chỗ nào có thể giấu đồ thì đều đã tìm hết, mà áo cưới của cô dâu thì đáng lẽ tà váy phía sau không cần phải trải rộng ra như vậy, cô ấy lại cố tình trải rộng làn váy ra, có lẽ phía dưới có giấu đồ.
Khi tất cả mọi người lục tục đi ra, Tạ Duyên vòng tay ôm vai Tô San, cúi đầu nhỏ giọng nói với cô:
“Sau này em không được học theo mấy cô ấy.”
Tô San: “…….”
Xem ra Tạ Duyên đã có ám ảnh tâm lý với việc tìm giày rồi.
Nhưng nếu quả thật tới lúc đó, cô chắc chắn sẽ giấu thật kỹ. Dù sao cả đời chỉ có một lần, nếu dễ dàng tìm ra được như vậy thì cũng quá có lợi cho hắn rồi.
“Anh cũng mau đi lên đi, Tưởng lão sư hôm nay còn phải động phòng, anh nhất định không thể để anh ấy uống quá nhiều rượu được.”
Tô San tốt bụng dặn dò một câu.
Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ “uhm” một tiếng rồi đi nhanh theo mấy người phù rể khác.
Thấy hắn đi tới phía trước, Tô San cũng bước nhanh theo mọi người. May là Tưởng Liên Khải cũng rất khỏe mạnh cường tráng, nếu không bế cô dâu từ trên phòng khách sạn xuống tới dưới lầu chắc chắn mất rất nhiều sức lực, còn thêm chiếc váy cưới ít nhất nặng hai mươi cân. Khi anh ta lên xe mọi người cũng sôi nổi nhanh chóng lên xe theo sau.
Tô San vẫn ngồi cùng xe với Sầm Thanh. Lần này cô ấy và Tào Yên Nhi cũng không nói chuyện gì với cô cả. Xe chạy khoảng mười mấy phút, cuối cùng dừng trước cửa một khách sạn khác.
Nguyên phòng hội trường rộng lớn của khách sạn đều được thuê, đã bày sẵn các bàn tiệc rượu dành cho khách. Ở đường đi ngay chính giữa trải thảm đỏ. Ở đầu bên kia của thảm đỏ còn có một trái tim lớn kết bằng hoa tươi, bốn phía xung quanh cũng ngập tràn hình trái tim. Còn để một tấm ảnh cưới của hai người, thoạt nhìn vô cùng lãng mạn.
Khi đã ngồi vào vị trí của mình, Tô San ngồi yên ở đó chờ hôn lễ bắt đầu. Ngồi chung bàn với cô có Cát Lạc, Trịnh Đồng, Sầm Thanh, Tào Yên Nhi. Trên mặt mọi người đều mang theo ý cười lây nhiễm từ không khí vui mừng của hôn lễ.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi ánh đèn trong đại sảnh đều tắt, nhưng cũng không có ai sợ hãi hoảng hốt, chỉ thấy một ánh đèn chiếu hướng tới đầu kia thảm đỏ. Cô dâu cầm tay cha mình, từng bước đi dọc tới đầu bên này.
Người chủ trì hôn lễ là một vị MC tiền bối khá lão làng trong giới MC chương trình truyền hình. Mặc dù không phải chủ trì hôn lễ chuyên nghiệp, nhưng dù sao do đặc thù nghề nghiệp, nên năng lực phản ứng trước đám đông cùng với kỹ năng điều khiển không khí của ông ấy thì không chê vào đâu được.
“Tưởng Liên Khải tiên sinh, anh có đồng ý cưới Trương Ngâm Quyên nữ sĩ đứng bên cạnh làm vợ? Cho dù trải qua thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần hàn, khỏe mạnh hay lúc ốm đau, lúc vui sướng hay lúc ưu sầu, anh sẽ luôn hết mình yêu cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy không?”
Toàn bộ mọi người ngồi ở dưới đều im phăng phắc, chỉ còn giọng nói của người chủ trì. Mà ngay khi người chủ trì dứt lời, Tưởng Liên Khải không hề do dự, cầm microphone nói:
“Tôi đồng ý.”
Nói xong, người chủ trì lại nhìn qua cô dâu:
“Trương Ngâm Quyên nữ sĩ, cô có đồng ý gả cho Tưởng Liên Khải tiên sinh bên cạnh? Cho dù trải qua thuận lợi, hay khó khăn, giàu có hay bần hàn, khỏe mạnh hay lúc ốm đau, lúc vui sướng hay lúc ưu sầu, cô sẽ luôn hết mình yêu anh ấy, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy không?”
Giọng nói của cô dâu có hơi nghẹn ngào, vẫn gật đầu đáp:
“Tôi đồng ý.”
Sau đó trong đại sảnh vang lên một khúc nhạc dành cho hôn lễ, tất cả mọi người kịch liệt vỗ tay chúc phúc, Tô San cũng kịch liệt vỗ tay. Nghe nói hai người này đã quen nhau rất lâu, thực ra tình cảm mưa dầm thấm lâu cũng là một loại tình yêu rất đẹp.
Lúc này, Tưởng Liên Khải trong lúc rất vui sướng kích động cầm microphone nói với cô dâu:
“Anh rất may mắn, ông trời đã ban cho anh một người vợ là em. Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không có được sự lãng mạn của những người trẻ tuổi, thậm chí những lúc đóng phim rất bận rộn, quanh năm suốt tháng không gặp nhau. Nhưng trước giờ em đều không hề có một chút oán giận, lúc trẻ tuổi thì do anh không hiểu chuyện, luôn bỏ qua không quan tâm tới cảm giác của em, nhưng em chưa bao giờ tranh cãi với anh, thậm chí một câu oán giận cũng không có. Chúng ta có thể đi được tới bây giờ đều là em luôn đứng phía sau chờ anh. Anh sẽ không nói những lời nói cảm động kinh thiên động địa, anh chỉ muốn nói với em rằng, bà xã, từ nay về sau mỗi ngày của em đều sẽ có anh.”
Mọi người ở dưới đều nhiệt liệt vỗ tay. Hội trường này rất lớn, cũng có rất nhiều khách mời là người trong thương giới, một số người từng hợp tác với Tưởng Liên Khải cũng tới. Nói thật, mặc dù không phải là một nửa giới giải trí trong nước đều tới, nhưng ít nhất cũng phải là một nửa người trong giới điện ảnh đều có mặt ở đây.
Cô dâu đã xúc động khóc không thành tiếng, cuối cùng Tưởng Liên Khải ôm cô ấy vào lòng, cô ấy mới nghẹn ngào nói một câu:
“Em yêu anh.”
Rất nhiều người trong giới giải trí mặc dù yêu đương nhưng lại quá bận rộn, gặp mặt thì ít, xa cách thì nhiều cuối cùng dẫn tới chia tay. Đặc biệt là bên đằng gái lại không phải người trong giới, thì áp lực còn lớn hơn nữa. Dù sao Tưởng Liên Khải cũng không phải kiểu cố chấp như Tạ Duyên, chỉ cần gặp được kịch bản hay, trong đó có cảnh diễn thân mật mờ ám thì vẫn đóng. Thấy anh ta đóng cùng với mấy nữ diễn viên xinh đẹp như vậy, nhà gái tất nhiên sẽ cảm thấy áp lực và khó chịu trong lòng, vậy mà vẫn có thể cam chịu kiên trì cho tới giờ, phải nói rằng mức độ tin tưởng của hai người không phải những người bình thường có thể có được. Còn Tưởng Liên Khải giờ cũng dần dần lui về hậu đài chắc cũng muốn dành thời gian để ở bên cạnh gia đình. Thật may là bọn họ cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Cảm xúc của Tô San cũng rất phức tạp, cô đột nhiên nhận ra rằng kết hôn là một chuyện tốt đẹp đến nhường nào.
“Tiểu Tô, khi nào mới đến lượt cô với Tạ Duyên đây?”
Cát Lạc đứng bên cạnh bỗng nhiên cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, Tô San lập tức khách khí trả lời:
“Chúng tôi chỉ muốn tùy duyên, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Cô vừa nói mặt vừa đỏ lên, Sầm Thanh ngồi bên kia lại không khỏi nhìn Tô San một cái, trong mắt có một cảm xúc khác thường.
…
Chú rể và cô dâu đi từng bàn để mời rượu. Trong hội trường có khoảng trên dưới 100 bàn tiệc, trong tình huống này lập tức thể hiện được tác dụng của phù rể, đó là đỡ rượu thay cho chú rể.
Mặc dù có sáu phù rể, nhưng cũng không ăn thua gì đối với 100 bàn tiệc thế này. May là cả 6 phù rể cũng đều là những người tai to mặt lớn, cho nên những khách mời không quen thuộc với họ lắm thì cũng không dám làm khó dễ bọn họ. Không nói tới những cái khác, chỉ riêng địa vị của chú rể Tưởng Liên Khải ở trong giới như vậy, trừ những người đặc biệt thân thuộc, còn không thì cũng không có ai dám ép rượu anh ta.
Tiệc cưới tới chiều vẫn chưa xong. Tô San ngồi đó cảm giác lưng đã cứng đờ, đau nhức, chỉ có thể lướt di động.
Sáng hôm nay Tưởng Liên Khải có đăng ảnh chụp của mình và cô dâu lên Weibo, cũng đăng cả ảnh chụp dàn phù rể lên. Vì vậy bảng xếp hạng hot search lập tức bị những từ khóa liên quan tới hôn lễ hôm nay chiếm cứ hết. Trong đó, top 1 là #Dàn phù rể mạnh nhất trong lịch sử#
Cư dân mạng A: “A a a a! Cuộc đời của tôi!”
Cư dân mạng B: “Bảy người này mà cùng nhau đi đóng phim điện ảnh chắc chắn doanh thu phòng vé sẽ đột phá 5 tỷ *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng C: “Dàn phù rể thế này thì quá trâu bò rồi, mối quan hệ của Tưởng đại ca thật là rộng *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng D: “A a a a a Tạ Duyên! Đẹp trai muốn khóc!”
Cư dân mạng E: “Thế này thì coi như cả nửa giới giải trí rồi nha. Tưởng đại ca cũng không dễ dàng gì, cuối cùng cũng lấy được vợ rồi, chúc hai người hạnh phúc *trái tim*”
Một vài nghệ sỹ không tham dự hôn lễ thì cũng đăng Weibo chúc phúc. Đương nhiên cũng có người đăng lên chỉ muốn để người khác cũng chú ý tới mình. Nhưng tóm lại là toàn bộ tin tức giải trí trong nước ngày hôm nay đều liên quan tới hôn lễ của Tưởng Liên Khải. Còn có một vài hình ảnh chụp én bị rò rỉ ra, ảnh khá mờ, chỉ thấy quang cảnh lúc chú rể và cô dâu đứng tuyên thệ. Mọi người cũng đều vào bình luận chúc phúc cho cặp đôi này.
Bữa tiệc kéo dài tới tận 8 giờ tối. Một số khách mời đã rời khỏi. Dù sao mọi người ai cũng bận rộn. Một vài hoạt động lịch trình quan trọng thì còn phải đi xuyên đêm để về nước cho kịp. Tô San ngồi đó thật lâu, cuối cùng nghe Cát Lạc nói mấy người kia đi nháo động phòng, thế là tụi cô cũng đi về phía đó.
Nhà Tưởng Liên Khải ở trong nước, cho nên phòng tân hôn được đặt tại phòng tổng thống trên lầu 9 của khách sạn. Đến lúc Tô San theo Cát Lạc tới lầu 9 thì thấy hành lang vô cùng náo nhiệt, trên sàn nhà còn đầy vụn hoa kim tuyến.
Đến cửa phòng nhìn vào thì thấy trong phòng khách đầy người, Tưởng Liên Khải ngồi trên sô pha bị nguyên đám người vây quanh. Trên bàn để đầy chai rượu, chắc chắn mọi người không muốn cho anh ta dễ dàng đi vào động phòng.
“Tôi nói cho các cậu nhé, nếu các cậu ai dám quấy rầy tôi làm nhiệm vụ nối dõi tông đường cho nhà họ Tưởng thì đừng trách tôi không khách khí!”
Giọng nói của Tưởng Liên Khải rất tự tin và khí thế, nhưng mọi người vậy quanh anh ta cũng không kém, đều sôi nổi cười nhạo:
“Chẳng lẽ trừ hôm nay ra, về sau anh không thể làm nhiệm vụ nối dõi tông đường hay sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay nếu cậu không uống đủ để chúng tôi hài lòng thì cũng đừng mong có thể bước vào phòng ngủ!”
Tôn Thực mở hai bình rượu rất nóng lòng muốn chuốc say anh ta.
Phía trước thì có sói, phía sau thì có hổ, Tưởng Liên Khải chỉ có thể cầu xin mấy người này tha mạng. Tô San đứng ở cửa thấy màn này thì chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Trong phòng khách vô cùng lộn xộn, cà mấy phù dâu cũng đứng xem trò vui, chắc chắn mấy cô ấy cũng không muốn chú rể dễ dàng đi vào động phòng.
“Mấy người nghĩ mà xem, tôi đã tới tuổi này mới được kết hôn có dễ dàng không hả? Ba mẹ tôi giờ cũng đều hơn 60 tuổi rồi, chỉ luôn chờ mong bế cháu nội. Mấy người làm như vậy không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?”
Vì động phòng, Tưởng Liên Khải còn muốn ca bài ca tình cảm để đả động bọn họ.
Những người khác chỉ cười không nói, Tạ Duyên ngồi bên cạnh Tưởng Liên Khải, hơi liếc mắt nói:
“Lương tâm là cái gì?”
“Ha ha ha!”
Tất cả mọi người không nhịn được cười lớn.
Thấy cậu ta như vậy, Tưởng Liên Khải cũng rất tức giận. Anh ta biết Tạ Duyên là người đầu sỏ xúi giục mấy người này ngăn cản hắn. Còn không phải là muốn trả thù chuyện lúc sáng mình bắt cậu ta phải hôn phù dâu sao, là một người đàn ông trưởng thành mà còn nhỏ mọn như vậy!
“Tô San!”
Tưởng Liên Khải đột nhiên nhìn qua, lập tức hướng về phía cửa hô lớn:
“Mau lôi Tạ Duyên đi, về sau chú sẽ mời cháu ăn cơm!”
Tô San đứng ngoài cửa cũng sửng sốt, rồi cảm thấy Tưởng Liên Khải cũng không dễ dàng gì, thực ra chỉ cần đùa một lúc là được rồi, cũng nên để cho người ta động phòng thôi.
Nghĩ vậy, cô cuối cùng vẫn đi qua đó, đến cạnh Tạ Duyên kéo tay hắn:
“Chúng ta đi thôi, hôm nay Tưởng lão sư cũng rất mệt rồi.”
“Đúng đúng đúng!”
Tưởng Liên Khải lập tức gật đầu phụ họa, giờ trong mắt anh ta thì Tô San chính là thiên sứ.
Tạ Duyên liếc nhìn anh ta một cái, chỉ đứng lên chỉ vào bình rượu trên bàn:
“Uống xong chỗ này thì sẽ để anh vào.”
Mọi người cũng chỉ muốn đùa một chút, cũng không phải thật tình không cho anh ta động phòng, cho nên giờ Tạ Duyên nói ra cũng không ai phản đối gì. Tưởng Liên Khải tất nhiên là nhanh chóng uống cạn bình rượu, sau đó lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.
Mấy người khác thấy vậy không nhịn được cười ra tiếng. Hôm nay mọi người cũng đã uống rất nhiều, nhưng vẫn muốn tụ tập chỗ khác làm tăng hai. Tạ Duyên không đi theo bọn họ mà theo Tô San trở về.
Gió đêm hơi lạnh, hai người vừa ra tới cửa khách sạn thì gặp Hạ Hoa. Sau khi nhìn thấy hai người, Hạ Hoa lập tức nói:
“Tạ Duyên, tối nay không phải là cậu cần lên máy bay trở về phim trường sao? Giờ đã mấy giờ rồi, còn không mau về phòng thu thập hành lý đi?”
Tô San không ngờ tối nay hắn đã đi rồi, nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn hắn nói:
“Vậy chúng ta mau quay về khách sạn thôi, đừng để trễ giờ.”
Bản thân Tô San thì không vội. Hiện giờ phim kia đã đóng máy rồi. Lúc sau chỉ cần tham gia một vài hoạt động nho nhỏ. Phim của đạo diễn Lê thì giữa tháng sau mới khởi quay, cũng không quá gấp gáp.
Tạ Duyên “Uhm” nhẹ một tiếng, ba người bắt taxi quay về khách sạn.
Tạ Duyên cũng không có nhiều đồ đạc để thu thập lắm. Tô San thì cầm giúp hắn bộ trang phục phù rể về nước, dù sao hắn đóng phim cũng không dùng tới làm gì.
“Anh đi đây.”
Hắn dùng một tay kéo vali, đứng ở cửa phòng lẳng lặng nhìn cô.
Biết hắn chỉ còn hơn mười ngày nữa phim sẽ đóng máy, Tô San chỉ dặn dò ở trên đường nhớ chú ý cẩn thận. Thấy hắn vẫn chưa chịu đi, đứng đó lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng Tô San chỉ có thể đỏ mặt, nhón chân hôn một cái lên má hắn.
Lúc này Tạ Duyên mới vừa lòng kéo vali rời khỏi. Tô San cũng quay vào thu thập hành lý của mình.
Ngày hôm sau, cô bay chuyến lúc 10 giờ sáng. Nhưng mới sáng sớm khi cô đang ngồi chờ ở sân bay thì lại phát hiện ra một chuyện. Hôm qua không biết là ai chụp được cô cùng Tạ Duyên và Hạ Hoa đứng ở cửa khách sạn nói chuyện. Mặc dù mặt cô bị khuất không thấy rõ, nhưng hình ảnh Tạ Duyên đứng nắm tay cô thì rõ rành rành.
Bức ảnh này khiến cho cư dân mạng nổi sóng to gió lớn. Tất cả mọi người đều đã biết chuyện Tạ Duyên có bạn gái, vốn ban đầu cũng chỉ kêu rên thôi. Cũng không biết báo lá cải nào đưa tin rằng cô gái trong ảnh là Sầm Thanh, quan trọng là hôm qua đúng là Sầm Thanh và Tô San cùng mặc váy màu trắng, cô ấy còn đăng hình lên Weibo. Vì vậy càng nhiều người suy đoán rằng có khi nào bạn gái của Tạ Duyên là Sầm Thanh hay không, dù sao trước đây hai người này cũng từng đóng phim với nhau.
Tuy nhiên cũng có nhiều bình luận tiêu cực, chửi rủa, fan Tạ Duyên tuyệt đối không tin người trong hình là Sầm Thanh.
Cư dân mạng A: “Liên quan tới quan hệ của hai người, công ty quản lý của Tạ Duyên đã làm sáng tỏ một lần rồi, cho nên xin đừng tiếp tục bịa đặt, cảm ơn * mặt mỉm cười*”
Cư dân mạng B: “Tôi có cảm giác chuyện này là do Sầm nữ sĩ muốn lăng xê. Trước đây cũng từng ồn ào như vậy, cuối cùng là công ty quản lý của Tạ Duyên làm sáng tỏ. Sao? Cô vẫn ngại chưa đủ xấu mặt sao *mỉm cười*’
Cư dân mạng C: “Tôi có cảm giác đây là sự thật, nếu không thì sao lại là váy trắng, như thế thì cũng quá trùng hợp rồi.”
Cư dân mạng D: “Sầm nữ sĩ không chịu tập trung cải thiện diễn xuất đi, trái lại mỗi ngày chỉ biết thể hiện hình tượng thục nữ có khí chất, giờ lại muốn lăng xê. Tôi quên mất là sắp tới có một phim điện ảnh của cô ta sắp công chiếu *mỉm cười*”
Cư dân mạng E: “Tôi tình nguyện người trong hình là Phạm Mộng có mặt cương thi còn hơn là kỹ nữ họ Sầm nào đó *nôn mửa*”
Cư dân mạng F: “Ha ha ha, lỡ đâu hai người này thật sự đang ở bên nhau thì sao? Tụi fan não tàn thật là nực cười, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Tạ Duyên cũng không phải là của mấy người *mỉm cười*”
Ngồi trong phòng chờ người người qua lại, Tô San lướt lướt mạng, thấy có rất nhiều trang báo mạng đều đăng lại bức ảnh này, thậm chí còn có người chắc chắn rằng Tạ Duyên và Sầm Thanh đã ở bên nhau, dư luận ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Hoa ngồi bên cạnh cũng đã biết chuyện này, sau khi nhắn tin cho ai đó, lại quay sang an ủi cô:
“Bên phía công ty sẽ đứng ra làm sáng tỏ.”
“Sầm Thanh rất quen thân với Tạ Duyên sao?”
Tô San quay sang hỏi anh ta.
Mọi người trong phòng chờ đã bắt đầu di chuyển lên máy bay, Hạ Hoa nghe vậy cũng không để tâm nhiều, chỉ bất đắc dĩ cười nói:
“Thực ra, trước đây cô ấy từng tìm tôi để xin số điện thoại của Tạ Duyên, tôi cũng cho, nhưng Tạ Duyên thì trước giờ đều không thèm để ý tới.”
---Hết Chương 68---
“Ha ha ha ha!”
Mọi người nghe vậy đều điên cuồng cười to. Mấy phù dâu khác nghe vậy khuôn mặt cũng mang theo vẻ ngại ngùng, có vẻ không ngờ rằng cô gái kia lại to gan như vậy.
“Người anh em à, hôm nay anh đây có thể ôm bà xã về nhà hay không đều tùy thuộc vào cậu!”
Tưởng Liên Khải vừa nói vừa xắn tay áo, mấy phù rể khác cũng đi tới vây quanh Tạ Duyên, có vẻ thật sự muốn áp giải hắn ra.
Cô phù dâu nói muốn hôn Tạ Duyên kia cũng kích động lấy tay che mặt, thực ra cô cũng rất thẹn thùng.
Tô San ở đằng sau hơi đảo mắt, chuẩn bị muốn tiến lên trước nói gì đó.
“Chờ một chút.”
Tạ Duyên đột nhiên lên tiếng, tay giơ ra chặn lại cánh tay của Tưởng Liên Khải, ánh mắt nhìn về phía sau lưng của cô dâu:
“Giày của cô ấy ở đằng sau lưng.”
Nghe vậy, mấy phù dâu cũng quay qua nhìn nhau, ngay cả Tưởng Liên Khải cũng sửng sốt, không nói nhiều lập tức đi qua đó tìm.
“Được rồi được rồi, tụi tôi lấy ra là được.”
Cô phù dâu kia chỉ có thể xua xua tay bất đắc dĩ nói, sau đó đi qua lật lên làn váy cưới to rộng đằng sau cô dâu lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc.
Không ngờ giày đúng là được giấu ở đó, Tưởng Liên Khải không nhịn được đấm vào vai Tạ Duyên:
“Được nha, sao cậu biết hay vậy?”
Tạ Duyên không nói gì, chỉ cười cười nhìn anh ta.
Nghĩ lại lúc nãy mình còn chuẩn bị đẩy cậu ấy ra làm vật hy sinh, Tưởng Liên Khải lập tức cảm thấy hơi chột dạ. Tưởng Liên Khải tiến lên bế cô dâu theo kiểu công chúa, trong tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh, nhanh chóng bế cô dâu ra khỏi phòng.
Thấy cô dâu đã được bế ra, mấy người bên ngoài cũng hô hào sôi nổi, tránh ra nhường đường. Đến lúc Tạ Duyên cũng ra tới, Tô San chậm rãi đi tới gần, liếc nhìn hắn một cái:
“Sao anh biết được giày cao gót của cô dâu ở đằng sau?”
Thực ra Tô San cũng đã phát hiện ra. Mọi chỗ trong phòng, chỗ nào có thể giấu đồ thì đều đã tìm hết, mà áo cưới của cô dâu thì đáng lẽ tà váy phía sau không cần phải trải rộng ra như vậy, cô ấy lại cố tình trải rộng làn váy ra, có lẽ phía dưới có giấu đồ.
Khi tất cả mọi người lục tục đi ra, Tạ Duyên vòng tay ôm vai Tô San, cúi đầu nhỏ giọng nói với cô:
“Sau này em không được học theo mấy cô ấy.”
Tô San: “…….”
Xem ra Tạ Duyên đã có ám ảnh tâm lý với việc tìm giày rồi.
Nhưng nếu quả thật tới lúc đó, cô chắc chắn sẽ giấu thật kỹ. Dù sao cả đời chỉ có một lần, nếu dễ dàng tìm ra được như vậy thì cũng quá có lợi cho hắn rồi.
“Anh cũng mau đi lên đi, Tưởng lão sư hôm nay còn phải động phòng, anh nhất định không thể để anh ấy uống quá nhiều rượu được.”
Tô San tốt bụng dặn dò một câu.
Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ “uhm” một tiếng rồi đi nhanh theo mấy người phù rể khác.
Thấy hắn đi tới phía trước, Tô San cũng bước nhanh theo mọi người. May là Tưởng Liên Khải cũng rất khỏe mạnh cường tráng, nếu không bế cô dâu từ trên phòng khách sạn xuống tới dưới lầu chắc chắn mất rất nhiều sức lực, còn thêm chiếc váy cưới ít nhất nặng hai mươi cân. Khi anh ta lên xe mọi người cũng sôi nổi nhanh chóng lên xe theo sau.
Tô San vẫn ngồi cùng xe với Sầm Thanh. Lần này cô ấy và Tào Yên Nhi cũng không nói chuyện gì với cô cả. Xe chạy khoảng mười mấy phút, cuối cùng dừng trước cửa một khách sạn khác.
Nguyên phòng hội trường rộng lớn của khách sạn đều được thuê, đã bày sẵn các bàn tiệc rượu dành cho khách. Ở đường đi ngay chính giữa trải thảm đỏ. Ở đầu bên kia của thảm đỏ còn có một trái tim lớn kết bằng hoa tươi, bốn phía xung quanh cũng ngập tràn hình trái tim. Còn để một tấm ảnh cưới của hai người, thoạt nhìn vô cùng lãng mạn.
Khi đã ngồi vào vị trí của mình, Tô San ngồi yên ở đó chờ hôn lễ bắt đầu. Ngồi chung bàn với cô có Cát Lạc, Trịnh Đồng, Sầm Thanh, Tào Yên Nhi. Trên mặt mọi người đều mang theo ý cười lây nhiễm từ không khí vui mừng của hôn lễ.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi ánh đèn trong đại sảnh đều tắt, nhưng cũng không có ai sợ hãi hoảng hốt, chỉ thấy một ánh đèn chiếu hướng tới đầu kia thảm đỏ. Cô dâu cầm tay cha mình, từng bước đi dọc tới đầu bên này.
Người chủ trì hôn lễ là một vị MC tiền bối khá lão làng trong giới MC chương trình truyền hình. Mặc dù không phải chủ trì hôn lễ chuyên nghiệp, nhưng dù sao do đặc thù nghề nghiệp, nên năng lực phản ứng trước đám đông cùng với kỹ năng điều khiển không khí của ông ấy thì không chê vào đâu được.
“Tưởng Liên Khải tiên sinh, anh có đồng ý cưới Trương Ngâm Quyên nữ sĩ đứng bên cạnh làm vợ? Cho dù trải qua thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần hàn, khỏe mạnh hay lúc ốm đau, lúc vui sướng hay lúc ưu sầu, anh sẽ luôn hết mình yêu cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy không?”
Toàn bộ mọi người ngồi ở dưới đều im phăng phắc, chỉ còn giọng nói của người chủ trì. Mà ngay khi người chủ trì dứt lời, Tưởng Liên Khải không hề do dự, cầm microphone nói:
“Tôi đồng ý.”
Nói xong, người chủ trì lại nhìn qua cô dâu:
“Trương Ngâm Quyên nữ sĩ, cô có đồng ý gả cho Tưởng Liên Khải tiên sinh bên cạnh? Cho dù trải qua thuận lợi, hay khó khăn, giàu có hay bần hàn, khỏe mạnh hay lúc ốm đau, lúc vui sướng hay lúc ưu sầu, cô sẽ luôn hết mình yêu anh ấy, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy không?”
Giọng nói của cô dâu có hơi nghẹn ngào, vẫn gật đầu đáp:
“Tôi đồng ý.”
Sau đó trong đại sảnh vang lên một khúc nhạc dành cho hôn lễ, tất cả mọi người kịch liệt vỗ tay chúc phúc, Tô San cũng kịch liệt vỗ tay. Nghe nói hai người này đã quen nhau rất lâu, thực ra tình cảm mưa dầm thấm lâu cũng là một loại tình yêu rất đẹp.
Lúc này, Tưởng Liên Khải trong lúc rất vui sướng kích động cầm microphone nói với cô dâu:
“Anh rất may mắn, ông trời đã ban cho anh một người vợ là em. Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không có được sự lãng mạn của những người trẻ tuổi, thậm chí những lúc đóng phim rất bận rộn, quanh năm suốt tháng không gặp nhau. Nhưng trước giờ em đều không hề có một chút oán giận, lúc trẻ tuổi thì do anh không hiểu chuyện, luôn bỏ qua không quan tâm tới cảm giác của em, nhưng em chưa bao giờ tranh cãi với anh, thậm chí một câu oán giận cũng không có. Chúng ta có thể đi được tới bây giờ đều là em luôn đứng phía sau chờ anh. Anh sẽ không nói những lời nói cảm động kinh thiên động địa, anh chỉ muốn nói với em rằng, bà xã, từ nay về sau mỗi ngày của em đều sẽ có anh.”
Mọi người ở dưới đều nhiệt liệt vỗ tay. Hội trường này rất lớn, cũng có rất nhiều khách mời là người trong thương giới, một số người từng hợp tác với Tưởng Liên Khải cũng tới. Nói thật, mặc dù không phải là một nửa giới giải trí trong nước đều tới, nhưng ít nhất cũng phải là một nửa người trong giới điện ảnh đều có mặt ở đây.
Cô dâu đã xúc động khóc không thành tiếng, cuối cùng Tưởng Liên Khải ôm cô ấy vào lòng, cô ấy mới nghẹn ngào nói một câu:
“Em yêu anh.”
Rất nhiều người trong giới giải trí mặc dù yêu đương nhưng lại quá bận rộn, gặp mặt thì ít, xa cách thì nhiều cuối cùng dẫn tới chia tay. Đặc biệt là bên đằng gái lại không phải người trong giới, thì áp lực còn lớn hơn nữa. Dù sao Tưởng Liên Khải cũng không phải kiểu cố chấp như Tạ Duyên, chỉ cần gặp được kịch bản hay, trong đó có cảnh diễn thân mật mờ ám thì vẫn đóng. Thấy anh ta đóng cùng với mấy nữ diễn viên xinh đẹp như vậy, nhà gái tất nhiên sẽ cảm thấy áp lực và khó chịu trong lòng, vậy mà vẫn có thể cam chịu kiên trì cho tới giờ, phải nói rằng mức độ tin tưởng của hai người không phải những người bình thường có thể có được. Còn Tưởng Liên Khải giờ cũng dần dần lui về hậu đài chắc cũng muốn dành thời gian để ở bên cạnh gia đình. Thật may là bọn họ cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Cảm xúc của Tô San cũng rất phức tạp, cô đột nhiên nhận ra rằng kết hôn là một chuyện tốt đẹp đến nhường nào.
“Tiểu Tô, khi nào mới đến lượt cô với Tạ Duyên đây?”
Cát Lạc đứng bên cạnh bỗng nhiên cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, Tô San lập tức khách khí trả lời:
“Chúng tôi chỉ muốn tùy duyên, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Cô vừa nói mặt vừa đỏ lên, Sầm Thanh ngồi bên kia lại không khỏi nhìn Tô San một cái, trong mắt có một cảm xúc khác thường.
…
Chú rể và cô dâu đi từng bàn để mời rượu. Trong hội trường có khoảng trên dưới 100 bàn tiệc, trong tình huống này lập tức thể hiện được tác dụng của phù rể, đó là đỡ rượu thay cho chú rể.
Mặc dù có sáu phù rể, nhưng cũng không ăn thua gì đối với 100 bàn tiệc thế này. May là cả 6 phù rể cũng đều là những người tai to mặt lớn, cho nên những khách mời không quen thuộc với họ lắm thì cũng không dám làm khó dễ bọn họ. Không nói tới những cái khác, chỉ riêng địa vị của chú rể Tưởng Liên Khải ở trong giới như vậy, trừ những người đặc biệt thân thuộc, còn không thì cũng không có ai dám ép rượu anh ta.
Tiệc cưới tới chiều vẫn chưa xong. Tô San ngồi đó cảm giác lưng đã cứng đờ, đau nhức, chỉ có thể lướt di động.
Sáng hôm nay Tưởng Liên Khải có đăng ảnh chụp của mình và cô dâu lên Weibo, cũng đăng cả ảnh chụp dàn phù rể lên. Vì vậy bảng xếp hạng hot search lập tức bị những từ khóa liên quan tới hôn lễ hôm nay chiếm cứ hết. Trong đó, top 1 là #Dàn phù rể mạnh nhất trong lịch sử#
Cư dân mạng A: “A a a a! Cuộc đời của tôi!”
Cư dân mạng B: “Bảy người này mà cùng nhau đi đóng phim điện ảnh chắc chắn doanh thu phòng vé sẽ đột phá 5 tỷ *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng C: “Dàn phù rể thế này thì quá trâu bò rồi, mối quan hệ của Tưởng đại ca thật là rộng *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng D: “A a a a a Tạ Duyên! Đẹp trai muốn khóc!”
Cư dân mạng E: “Thế này thì coi như cả nửa giới giải trí rồi nha. Tưởng đại ca cũng không dễ dàng gì, cuối cùng cũng lấy được vợ rồi, chúc hai người hạnh phúc *trái tim*”
Một vài nghệ sỹ không tham dự hôn lễ thì cũng đăng Weibo chúc phúc. Đương nhiên cũng có người đăng lên chỉ muốn để người khác cũng chú ý tới mình. Nhưng tóm lại là toàn bộ tin tức giải trí trong nước ngày hôm nay đều liên quan tới hôn lễ của Tưởng Liên Khải. Còn có một vài hình ảnh chụp én bị rò rỉ ra, ảnh khá mờ, chỉ thấy quang cảnh lúc chú rể và cô dâu đứng tuyên thệ. Mọi người cũng đều vào bình luận chúc phúc cho cặp đôi này.
Bữa tiệc kéo dài tới tận 8 giờ tối. Một số khách mời đã rời khỏi. Dù sao mọi người ai cũng bận rộn. Một vài hoạt động lịch trình quan trọng thì còn phải đi xuyên đêm để về nước cho kịp. Tô San ngồi đó thật lâu, cuối cùng nghe Cát Lạc nói mấy người kia đi nháo động phòng, thế là tụi cô cũng đi về phía đó.
Nhà Tưởng Liên Khải ở trong nước, cho nên phòng tân hôn được đặt tại phòng tổng thống trên lầu 9 của khách sạn. Đến lúc Tô San theo Cát Lạc tới lầu 9 thì thấy hành lang vô cùng náo nhiệt, trên sàn nhà còn đầy vụn hoa kim tuyến.
Đến cửa phòng nhìn vào thì thấy trong phòng khách đầy người, Tưởng Liên Khải ngồi trên sô pha bị nguyên đám người vây quanh. Trên bàn để đầy chai rượu, chắc chắn mọi người không muốn cho anh ta dễ dàng đi vào động phòng.
“Tôi nói cho các cậu nhé, nếu các cậu ai dám quấy rầy tôi làm nhiệm vụ nối dõi tông đường cho nhà họ Tưởng thì đừng trách tôi không khách khí!”
Giọng nói của Tưởng Liên Khải rất tự tin và khí thế, nhưng mọi người vậy quanh anh ta cũng không kém, đều sôi nổi cười nhạo:
“Chẳng lẽ trừ hôm nay ra, về sau anh không thể làm nhiệm vụ nối dõi tông đường hay sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay nếu cậu không uống đủ để chúng tôi hài lòng thì cũng đừng mong có thể bước vào phòng ngủ!”
Tôn Thực mở hai bình rượu rất nóng lòng muốn chuốc say anh ta.
Phía trước thì có sói, phía sau thì có hổ, Tưởng Liên Khải chỉ có thể cầu xin mấy người này tha mạng. Tô San đứng ở cửa thấy màn này thì chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Trong phòng khách vô cùng lộn xộn, cà mấy phù dâu cũng đứng xem trò vui, chắc chắn mấy cô ấy cũng không muốn chú rể dễ dàng đi vào động phòng.
“Mấy người nghĩ mà xem, tôi đã tới tuổi này mới được kết hôn có dễ dàng không hả? Ba mẹ tôi giờ cũng đều hơn 60 tuổi rồi, chỉ luôn chờ mong bế cháu nội. Mấy người làm như vậy không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?”
Vì động phòng, Tưởng Liên Khải còn muốn ca bài ca tình cảm để đả động bọn họ.
Những người khác chỉ cười không nói, Tạ Duyên ngồi bên cạnh Tưởng Liên Khải, hơi liếc mắt nói:
“Lương tâm là cái gì?”
“Ha ha ha!”
Tất cả mọi người không nhịn được cười lớn.
Thấy cậu ta như vậy, Tưởng Liên Khải cũng rất tức giận. Anh ta biết Tạ Duyên là người đầu sỏ xúi giục mấy người này ngăn cản hắn. Còn không phải là muốn trả thù chuyện lúc sáng mình bắt cậu ta phải hôn phù dâu sao, là một người đàn ông trưởng thành mà còn nhỏ mọn như vậy!
“Tô San!”
Tưởng Liên Khải đột nhiên nhìn qua, lập tức hướng về phía cửa hô lớn:
“Mau lôi Tạ Duyên đi, về sau chú sẽ mời cháu ăn cơm!”
Tô San đứng ngoài cửa cũng sửng sốt, rồi cảm thấy Tưởng Liên Khải cũng không dễ dàng gì, thực ra chỉ cần đùa một lúc là được rồi, cũng nên để cho người ta động phòng thôi.
Nghĩ vậy, cô cuối cùng vẫn đi qua đó, đến cạnh Tạ Duyên kéo tay hắn:
“Chúng ta đi thôi, hôm nay Tưởng lão sư cũng rất mệt rồi.”
“Đúng đúng đúng!”
Tưởng Liên Khải lập tức gật đầu phụ họa, giờ trong mắt anh ta thì Tô San chính là thiên sứ.
Tạ Duyên liếc nhìn anh ta một cái, chỉ đứng lên chỉ vào bình rượu trên bàn:
“Uống xong chỗ này thì sẽ để anh vào.”
Mọi người cũng chỉ muốn đùa một chút, cũng không phải thật tình không cho anh ta động phòng, cho nên giờ Tạ Duyên nói ra cũng không ai phản đối gì. Tưởng Liên Khải tất nhiên là nhanh chóng uống cạn bình rượu, sau đó lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.
Mấy người khác thấy vậy không nhịn được cười ra tiếng. Hôm nay mọi người cũng đã uống rất nhiều, nhưng vẫn muốn tụ tập chỗ khác làm tăng hai. Tạ Duyên không đi theo bọn họ mà theo Tô San trở về.
Gió đêm hơi lạnh, hai người vừa ra tới cửa khách sạn thì gặp Hạ Hoa. Sau khi nhìn thấy hai người, Hạ Hoa lập tức nói:
“Tạ Duyên, tối nay không phải là cậu cần lên máy bay trở về phim trường sao? Giờ đã mấy giờ rồi, còn không mau về phòng thu thập hành lý đi?”
Tô San không ngờ tối nay hắn đã đi rồi, nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn hắn nói:
“Vậy chúng ta mau quay về khách sạn thôi, đừng để trễ giờ.”
Bản thân Tô San thì không vội. Hiện giờ phim kia đã đóng máy rồi. Lúc sau chỉ cần tham gia một vài hoạt động nho nhỏ. Phim của đạo diễn Lê thì giữa tháng sau mới khởi quay, cũng không quá gấp gáp.
Tạ Duyên “Uhm” nhẹ một tiếng, ba người bắt taxi quay về khách sạn.
Tạ Duyên cũng không có nhiều đồ đạc để thu thập lắm. Tô San thì cầm giúp hắn bộ trang phục phù rể về nước, dù sao hắn đóng phim cũng không dùng tới làm gì.
“Anh đi đây.”
Hắn dùng một tay kéo vali, đứng ở cửa phòng lẳng lặng nhìn cô.
Biết hắn chỉ còn hơn mười ngày nữa phim sẽ đóng máy, Tô San chỉ dặn dò ở trên đường nhớ chú ý cẩn thận. Thấy hắn vẫn chưa chịu đi, đứng đó lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng Tô San chỉ có thể đỏ mặt, nhón chân hôn một cái lên má hắn.
Lúc này Tạ Duyên mới vừa lòng kéo vali rời khỏi. Tô San cũng quay vào thu thập hành lý của mình.
Ngày hôm sau, cô bay chuyến lúc 10 giờ sáng. Nhưng mới sáng sớm khi cô đang ngồi chờ ở sân bay thì lại phát hiện ra một chuyện. Hôm qua không biết là ai chụp được cô cùng Tạ Duyên và Hạ Hoa đứng ở cửa khách sạn nói chuyện. Mặc dù mặt cô bị khuất không thấy rõ, nhưng hình ảnh Tạ Duyên đứng nắm tay cô thì rõ rành rành.
Bức ảnh này khiến cho cư dân mạng nổi sóng to gió lớn. Tất cả mọi người đều đã biết chuyện Tạ Duyên có bạn gái, vốn ban đầu cũng chỉ kêu rên thôi. Cũng không biết báo lá cải nào đưa tin rằng cô gái trong ảnh là Sầm Thanh, quan trọng là hôm qua đúng là Sầm Thanh và Tô San cùng mặc váy màu trắng, cô ấy còn đăng hình lên Weibo. Vì vậy càng nhiều người suy đoán rằng có khi nào bạn gái của Tạ Duyên là Sầm Thanh hay không, dù sao trước đây hai người này cũng từng đóng phim với nhau.
Tuy nhiên cũng có nhiều bình luận tiêu cực, chửi rủa, fan Tạ Duyên tuyệt đối không tin người trong hình là Sầm Thanh.
Cư dân mạng A: “Liên quan tới quan hệ của hai người, công ty quản lý của Tạ Duyên đã làm sáng tỏ một lần rồi, cho nên xin đừng tiếp tục bịa đặt, cảm ơn * mặt mỉm cười*”
Cư dân mạng B: “Tôi có cảm giác chuyện này là do Sầm nữ sĩ muốn lăng xê. Trước đây cũng từng ồn ào như vậy, cuối cùng là công ty quản lý của Tạ Duyên làm sáng tỏ. Sao? Cô vẫn ngại chưa đủ xấu mặt sao *mỉm cười*’
Cư dân mạng C: “Tôi có cảm giác đây là sự thật, nếu không thì sao lại là váy trắng, như thế thì cũng quá trùng hợp rồi.”
Cư dân mạng D: “Sầm nữ sĩ không chịu tập trung cải thiện diễn xuất đi, trái lại mỗi ngày chỉ biết thể hiện hình tượng thục nữ có khí chất, giờ lại muốn lăng xê. Tôi quên mất là sắp tới có một phim điện ảnh của cô ta sắp công chiếu *mỉm cười*”
Cư dân mạng E: “Tôi tình nguyện người trong hình là Phạm Mộng có mặt cương thi còn hơn là kỹ nữ họ Sầm nào đó *nôn mửa*”
Cư dân mạng F: “Ha ha ha, lỡ đâu hai người này thật sự đang ở bên nhau thì sao? Tụi fan não tàn thật là nực cười, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Tạ Duyên cũng không phải là của mấy người *mỉm cười*”
Ngồi trong phòng chờ người người qua lại, Tô San lướt lướt mạng, thấy có rất nhiều trang báo mạng đều đăng lại bức ảnh này, thậm chí còn có người chắc chắn rằng Tạ Duyên và Sầm Thanh đã ở bên nhau, dư luận ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Hoa ngồi bên cạnh cũng đã biết chuyện này, sau khi nhắn tin cho ai đó, lại quay sang an ủi cô:
“Bên phía công ty sẽ đứng ra làm sáng tỏ.”
“Sầm Thanh rất quen thân với Tạ Duyên sao?”
Tô San quay sang hỏi anh ta.
Mọi người trong phòng chờ đã bắt đầu di chuyển lên máy bay, Hạ Hoa nghe vậy cũng không để tâm nhiều, chỉ bất đắc dĩ cười nói:
“Thực ra, trước đây cô ấy từng tìm tôi để xin số điện thoại của Tạ Duyên, tôi cũng cho, nhưng Tạ Duyên thì trước giờ đều không thèm để ý tới.”
---Hết Chương 68---