Đối mặt với ánh mắt suy tư của Lục Ẩm Băng, còn có độ cong của khóe miệng không hề có ý tốt kia, Hạ Dĩ Đồng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại bị ánh mắt giống như uy hϊếp của Lục Ẩm Băng chế ngự dễ dàng, không thể rục rịch bước chân.
Lục Ẩm Băng lại ngồi xuống ghế sofa, duỗi tay vén váy của Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng hoảng sợ mà lui về sau liên tục, Lục Ẩm Băng bước nhanh về phía trước một bước, vòng lấy eo cô, ôm lại: "Đừng nhúc nhích, chị không có làm gì cả."
Ba phút sau, váy của Hạ Dĩ Đồng bị Lục Ẩm Băng cẩn thận cuốn lên tận thắt lưng, cô đang ngồi trên đùi của người kia, tư thế này khiến cô có chấp niệm sâu sắc.
Hạ Dĩ Đồng không được tự nhiên, động động thắt lưng, muốn nhảy xuống, Lục Ẩm Băng thản nhiên nói: "Em lại lộn xộn thì chị không cam đoan lại có thể làm ra chuyện gì đâu."
Hạ Dĩ Đồng há miệng, biết mình không có khả năng cự tuyệt, chỉ nói ra một câu: "...Em có chút lạnh."
Lục Ẩm Băng liền đặt một tay lên đùi cô, ma sát để sưởi ấm, Hạ Dĩ Đồng vốn còn chút lo lắng, nhưng đối phương không phải là khiêu khích, vuốt ve, chỉ là đang dùng phương pháp sưởi ấm nguyên thủy nhất để sưởi ấm đôi chân lạnh lẽo của cô.
Ngồi như thế trong chốc lát, eo của Hạ Dĩ Đồng bị một tay của Lục Ẩm Băng ôm từ phía sau, tay kia của Lục Ẩm Băng thì không ngừng ma sát đùi cô, eo của Hạ Dĩ Đồng giữ thẳng một hồi lâu, có chút mỏi.
Lục Ẩm Băng nhìn ra được là cô đang cố chống đỡ, bàn tay phía sau liền đi lên, đặt ở trên lưng cô, hơi dùng lực một chút, khiến cho Hạ Dĩ Đồng nghiêng cả người về phía trước, nằm sấp trong lòng ngực của cô.
Lục Ẩm Băng sờ sờ gáy cô một chút: "Mệt thì nằm trong lòng chị một chút, ở trước mặt chị không cần đứng đắn như vậy làm gì."
Hạ Dĩ Đồng nghĩ thầm: Em cũng không muốn đứng đắn nhiều như vậy.
Bất quá cô vẫn là thành thật nằm trong lòng ai kia, trong đáy mắt mơ hồ hiện lên ý cười dịu dàng.
Hai người chỉ đơn giản mà ôm nhau, cả hai đều không có tư tưởng gì, có thì cũng nhớ tới buổi lễ công chiếu sắp tới, liền đem mấy suy nghĩ này vứt sau đầu.
Nhưng đối với Lai Ảnh, vừa tiến vào cửa thì không phải như vậy.
Từ góc độ của cô mà nói, Lục Ẩm Băng chính là đang ngồi trên ghế sofa, trên người cô còn có Hạ Dĩ Đồng, hai người kế sát vào nhau, một tay của người này còn ôm lấy eo của người kia, tay kia ở dưới thì không biết đang sờ sờ mó mó cái gì, nghĩ tới là biết đang làm chuyện gì đó không mấy tốt lành!
Hạ Dĩ Đồng hướng về phía cửa, trong não bộ của Lai Ảnh, mặt cô đầy vẻ hoa đào, khóe mắt lại có chút ươn ướt.
Là một thiếu phụ đã kết hôn một năm, cái gì cũng chưa thử qua, đối với tư thế này lại vô cùng quen thuộc, Lai Ảnh lập tức cả kinh!
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, hai người này lại ở trong phòng nghỉ đi làm chuyện này, thật sự là...!Thật sự là...
Cô "A" một tiếng, gắt gao lấy tay che hai mắt mình lại, lui ra sau, miệng còn nói "Thói đời về sau", "Thật khiến cho người ta sợ hãi", bộ dáng cả kinh đi ra ngoài.
Hạ Dĩ Đồng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô, quay đầu lại, nhìn Lục Ẩm Băng nhíu mày nói: "Có phải chị ấy hiểu làm gì không?"
Lục Ẩm Băng vỗ vỗ mông cô, dùng đầu lưỡi ấn nhẹ vào cằm cô, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lộ ra một biểu tình không biết là nên khóc hay nên cười: "Chắc là vậy đi." Cô duỗi tay lấy di động, quay số rồi bấm gọi.
Ngoài cửa, Lai Ảnh nhận điện thoại, hào hứng nói: "Ây da, xong rồi sao? Tớ có phải là đặc biệt tinh tế hay không, để cho hai người một chỗ."
"Xong cái đầu nhà cậu, đi vào phòng mau!" Lục Ẩm Băng tức giận với microphone.
Lai Ảnh ở ngoài cửa gõ gõ, vô cùng lịch sự mà nói một tiếng "Tớ vào đó nha", sau đó mới chậm rãi đẩy cửa vào, trước tiên là đưa đầu vào dò xét một hồi, vừa thấy cảnh tượng muốn "nóng cả mắt" liền lập tức lui về, nhưng nhìn biểu tình trên mặt của hai người kia, cuối cùng cô vẫn bước vào.
Vẻ mặt Lục Ẩm Băng bình tĩnh thì không nói gì, cô ấy luôn mặt dày như vậy, nhưng mặt của Hạ Dĩ Đồng cũng lạnh nhạt như vậy, cô có chút không thể nói được.
Có phải bản thân mình hiểu làm cái gì không? Cô nghĩ nghĩ như vậy, đi về phía hai người, duỗi cổ nhìn về phía thắt lưng của hai người, Hạ Dĩ Đồng vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, hẳn là không có gì xảy ra đâu.
Lục Ẩm Băng biểu tình lạnh lùng, trách mắng: "Trong đầu toàn tư tưởng dâʍ ô! Nếu không phải tớ gọi cậu quay trở lại, chỉ sợ thanh danh của hai người tớ đều bị bại hoại."
Lai Ảnh: "......"
Không biết ai mới là người đầu óc chứa đầy tư tưởng dâʍ ô, còn đi tìm Lâu Tiểu Lâu nói là muốn xem tài nguyên! Xem xong còn chảy máu mũi!
Hạ Dĩ Đồng ban nãy muốn xuống khỏi đùi Lục Ẩm Băng, chỉ là Lục Ẩm Băng muốn tự mình chứng minh trong sạch, mới ngồi lâu như vậy.
Hạ Dĩ Đồng xuống khỏi đùi cô, lấy ly giấy, rót nước lạnh cho Lai Ảnh.
Mắt Lai Ảnh lộ ra vui mừng, vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Chị quả nhiên thương em là đúng đắn mà."
Ánh mắt của Lục Ẩm Băng như một mũi tên sắc bén, bắn về phía tay Lai Ảnh đang chạm vào tay Hạ Dĩ Đồng, Lai Ảnh rụt tay về, quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Cái đồ keo kiệt."
Lục Ẩm Băng: "Cậu không có chồng hay gì, đụng vào người của tớ làm gì?"
Lai Ảnh nói: "Tớ không có đụng vào chồng của cậu nhá."
Lục Ẩm Băng nâng cằm lên, hướng về phía Hạ Dĩ Đồng, kêu một tiếng: "Chồng ơi, lại đây."
Hạ Dĩ Đồng như bị sét đánh.
Lai Ảnh cạn ngôn: "Cậu...cậu...cậu..."
Hạ Dĩ Đồng đứng yên ngây ngốc tại chỗ, lúng ta lúng túng, không biết là nên đi qua đó hay không.
Mãi cho đến khi Lục Ẩm Băng vẫy tay với cô một cái, dịu dàng nói: "Lại đây."
Hạ Dĩ Đồng ngồi bên cạnh cô, Lục Ẩm Băng lấy tay của cô vừa bị Lai Ảnh chạm vào, đưa tới miệng thổi thổi, giống như là muốn thổi bay bụi bẩn vậy.
bg-ssp-{height:px}
Lai Ảnh thấy thế tức giận, muốn ném cái ly xuống đât, cô ngửa cô uống cạn một hơi, ly giấy dùng một lần liền bị ném xuống đất.
Lục Ẩm Băng nhàn nhạt giương mắt, Lai Ảnh liền nhặt ly giấy lên, ném vào thùng rác.
"Cậu quay xong rồi à?" Lục Ẩm Băng không có lời nào nói, mới đi hỏi thăm cô.
Lai Ảnh hôm nay mặc quần tây, thoải mái mà bắt chéo chân: "Không phải tháng trước tớ nói với cậu là quay xong rồi sao?"
"Không nhớ rõ." Lục Ẩm Băng nhún vai.
Cô cố ý nói như vậy, vậy thì Lai Ảnh mới không tức giận, cười hì hì nói: "Vậy cũng không nhớ rõ, bây giờ trong lòng cậu, ngoại trừ Hạ Dĩ Đồng ra, sao có thể để tâm chuyện khác được."
Lục Ẩm Băng đăm chiêu suy nghĩ: "Nói cũng đúng."
"Nếu tớ không phải là người rộng lượng, sớm đã bị cậu làm cho tức chết rồi." Lai Ảnh cười nói, "Có sắc liền quên bạn."
"Muốn cùng tớ tính toán à?" Lục Ẩm Băng chậm rãi nhíu mày, nói: "Chúng ta cùng nhau ra ngoài uống trà chiều, chồng của cậu đã gọi điện tới cho cậu, cậu có thể ngồi nói cả một buổi, nói xong thì muốn đi Paris để mua sắm, vừa tới sân bay thì bỏ mặc tớ ở lại, nói là chồng mình được nghỉ hai ngày, phải về nhà..
Rốt cuộc là ai tốt tính hơn đây?"
Lai Ảnh giơ tay xin đầu hàng: "Cậu tốt là cậu tốt được chưa, tớ không bao giờ đề cập chuyện này nữa."
Lục Ẩm Băng tự nhiên ôm lấy Hạ Dĩ Đồng vào lòng, nhớ tới một chuyện, thản nhiên nói: "Phòng làm việc của tớ vừa tuyển thêm ít người, cậu xem cậu nhìn trúng ai, liền đi hỏi Tiết Dao là được."
Lai Ảnh kinh hỉ nói: "Cậu lại đi tuyển người cho tớ sao?" Nói xong còn giơ ngón tay cái lên, "Đúng là chị em tốt."
Lục Ẩm Băng: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cuối tháng này Hạ Dĩ Đồng phải ký hợp đồng với studio của tớ, chỉ là tớ muốn chuẩn bị thật tốt thôi."
Lai Ảnh: "....."
Lúc hai người họ đấu võ mồm, Hạ Dĩ Đồng chỉ ở một bên nhìn, trước kia cô thấy, khi hai người họ đấu võ mồm còn có chút náo nhiệt, hiện tại toàn bộ sự chú ý của cô đều rơi trên người Lục Ẩm Băng, cô liền phát hiện ra một chuyện, lông mày của Lục Ẩm Băng tựa hồ rất linh hoạt, có nhiều động tác rất nhỏ, khó phát hiện, khóe mắt lại còn có độ cong, càng vui vẻ lại càng quyến rũ người khác, câu dẫn thần hồn người khác, nhìn tới nỗi thất thần.
Hai người cứ nói chuyện một lúc, cô lại không hề chú ý, mãi đến khi Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng nhéo sau gáy cô một cái, kề sát vào lỗ tai cô, ánh mắt không nhìn cô, mỉm cười nói: "Bảo bối, ánh mắt của em sắp thiêu đốt chị rồi, ở đây có người ngoài, chú ý một chút, về nhà lại nhìn."
Hạ Dĩ Đồng bỗng nhiên hoàn hồn, Lai Ảnh đã không còn nói chuyện nữa, còn lộ vẻ mặt trêu chọc cô, tắm tắc thở dài: "Ai da, nữ nhân lâm vào bể tình thật đáng sợ."
Hạ Dĩ Đồng nhất thời liền muốn tìm lỗ chui xuống đất.
Lục Ẩm Băng lại đào cô lên khỏi mặt đất, đầu tiên là liếc xéo Lai Ảnh một cái, sau đó chậm rãi sửa lại váy cho cô, nói: "Sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị một chút."
Lai Ảnh cười cười, chợt đứng dậy: "Được rồi, tớ ra chỗ của mình trước, lát nữa gặp."
"Đi thì đi nhanh đi, chỉ có cậu là nói nhiều." Lục Ẩm Băng nói.
Không thấy là đã chọc bạn gái của cô thành bộ dạng gì rồi sao? Không biết điều gì trơn!
Hai người ở trong phòng nghỉ sửa sang lại một chút, cùng sánh vai nhau đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, Lục Ẩm Băng bỗng nhiên hỏi cô một câu không đầu không đuôi: "Hạ lão sư, em có cảm thấy hôm nay em cùng chị rất xứng đôi hay không?"
Hạ Dĩ Đồng sửng sốt một chút, không nghĩ ra được gì, chỉ suy nghĩ một chút, đáp: "Xứng đôi nha, từ xưa ai cũng nói lam với đỏ là CP mà."
"Vậy..." Là chị và em lam đỏ xứng đôi, hay là em cùng Sầm Khê xứng đôi? Nhưng nói ra lời này, có vẻ cô không quá phóng khoáng, quan hệ của cô với Hạ Dĩ Đồng, sao lại đi so với Sầm Khê kia chứ.
Từ khi Hạ Dĩ Đồng thăm ban xong, mỗi một kỳ của 《 Sao Thủy Đụng Địa Cầu 》cô đều xem, nhưng Hạ Dĩ Đồng không có ở bên cạnh cô, cô không cần phải ghen nữa, chỉ là xem chương trình vì Hạ Dĩ Đồng mà thôi.
Chuyện ghen tuông này, chính chủ không có ở đây, ăn giấm cũng không có ích lợi gì, chỉ thêm phiền não.
Chỉ là không nghĩ tới cô có thể xem chương trình một cách thờ ơ như vậy, vốn dĩ chương trình luôn có một phần diễn xuất, nhưng đối với CP Hạ Sầm được tung hô trên mạng trong hai tháng gần đây, trong lòng vẫn có khúc mắc, mặc dù đó là yêu cầu của công ty Hạ Dĩ Đồng muốn phối hợp lăng xê, cô luôn nghĩ CP của mình và Hạ Dĩ Đồng có thể đè bẹp được CP Hạ Sầm, theo Tiểu Tây nói, hai người bọn họ cũng có fan CP! Đây cũng là nguyên nhân lần trước vì sao cô muốn để lại bình luận trên Weibo của hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng đương nhiên là không biết mục đích thật sự của cô, cho rằng cô chỉ là nhất thời hứng khởi, liền trả lời bình luận "Cưới cưới cưới", Lục Ẩm Băng vô cùng cao hứng, nhưng sau khi load lại bình luận, lại chẳng thấy fan CP nào, chỉ có fans là đang cấu xé lẫn nhau.
Cô cho rằng fans của mình là toàn fans giả, phỏng chừng khi nào cô tự mình "come out" trước toàn thể mọi người, khi đó bọn họ mới tin rằng quan hệ giữa cô và Hạ Dĩ Đồng là vô cùng tốt.
Cô yên lặng không có nói gì, Hạ Dĩ Đồng đành phải tiếp lời, nghi hoặc nói: "Vậy....!cái gì?"
Lục Ẩm Băng lắc đầu: "Không có gì."
Hạ Dĩ Đồng dù có khó hiểu, nhưng Lục Ẩm Băng không nói, cô liền bỏ qua, hai người buông tay nhau ra, mở cửa, lần lượt đi về phía lễ tân.
Khóe môi của Lục Ẩm Băng hơi cong lên, dường như là có chuyện gì trọng đại sắp xảy ra.
Lần này mình và em ấy cùng mặc trang phục tình nhân, xuất hiện trước mặt của nhiều phóng viên, báo đài, liệu nhờ vậy mà CP Hạ Băng lại xuất hiện không?
Lục Ẩm Băng thầm nghĩ như vậy..