Lục Ẩm Băng tuy không ở công ty, nhưng tốt xấu gì cũng là người đại diện, trên danh nghĩa là người nắm mọi hoạt động lợi ích của công ty, vì vậy mặc dù tần suất một năm cô xuất hiện chỉ có một hay hai lần, nhưng công ty vẫn cho cô một phòng làm việc xa hoa, còn có người vào quét dọn thường xuyên.
Lần đầu tiên Lục Ẩm Băng nghiêm túc quan sát văn phòng làm việc của mình, bàn làm việc dài m, rộng m, có thể nằm ngang được, ghế của sếp thì được làm bằng da mềm, hai người ngồi hoàn toàn vẫn chịu được áp lực.
Trong văn phòng còn có một phòng nghỉ, có cửa ngăn riêng biệt, đẩy cửa vào xem, một giường đôi Kingsize, được phủ bằng vải, phòng tắm còn có phòng thay quần áo, diện tích so với phòng còn lại tương đối nhỏ.
Lớn, lớn, lớn, cái gì cũng lớn, lại rất hợp ý của Lục Ẩm Băng.
Văn phòng này là ai chủ đích thiết kế? Liền phát tiền thưởng, phát tiền thưởng liền.
Tiết Dao gõ gõ cửa, bên trong không có phản ứng, cô liền tự mình mở cửa bước vào, Lục Ẩm Băng đang từ phòng nghỉ đi ra, như đang suy tư điều gì đó mà ngồi vào ghế của sếp, sau đó chống cằm suy nghĩ, sau lưng thì thử độ mềm mại của ghế.
"Lục tổng." Tiết Dao thay đổi xưng hô.
"Tiết tổng." Lục Ẩm Băng cùng cô khách sáo, Tiết Dao lập tức nổi da gà, không thể giả vờ được nữa, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, "Nói đi, tìm tôi làm gì?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là sau này tôi có thể đến đây làm việc, chào hỏi chị một chút."
"Đi làm?" Tiết Dao cảm thấy tai mình như bị điếc ngang rồi, bằng không sao lại nghe được lời này chứ?
"Công ty thành lập lâu như vậy rồi, tôi cũng nên để mắt tới, không thể dựa vào một mình chị được." Lục Ẩm Băng nói.
Lời này mà nói khi năm trước, Tiết Dao có lẽ liền tin, hiện tại trong đầu cô liếc mắt nhìn một cái đều đọc ra được suy nghĩ kia: "Em là bởi vì Hạ Dĩ Đồng ký hợp đồng vào đây nên tới đây chứ gì."
"Hay lắm.
Tôi tới đây chính là cùng chị nói chuyện này." Lục Ẩm Băng nói, "Chị xem, tôi nên sắp xếp văn phòng cho em ấy ở đâu thì tốt?"
Tiết Dao ung dung nhìn cô: "Liền sắp xếp ở chỗ em đi, làm...!cái gì cũng đều rất tiện."
Lục Ẩm Băng xua xua tay: "Này quá ngượng ngùng, lại chọc cho người khác phê bình."
Trong lòng Tiết Dao nói thầm em còn sợ chọc người khác phê bình? Ước gì người ta phê bình hai ba câu về em và Hạ Dĩ Đồng nhiều chút, nhưng này là ý kiến của sếp, mặt ngoài phải giả bộ lắng nghe: "Vậy ý của Lục tổng thế nào?"
Lục Ẩm Băng: "Sắp xếp văn phòng của em ấy cạnh tôi, sau đó thiết lập một cửa trung gian, thông tới phòng nghỉ của tôi, chị thấy thế nào?"
Tiết Dao: "...."
Tôi là thấy có bệnh thì hơn.
Cô đành mỉm cười nói: "Khá tốt, ngài xem thử khi nào đào thành hang động, à không, làm cửa thông?"
Lục Ẩm Băng trầm ngâm nói: "Hai ngày nữa đi, không, hôm nay, miễn cho chị lại kéo dài chuyện này."
Tiết Dao cả người đều tức giận, muốn hóa thành hồ lô.
Cô có rất nhiều việc phải làm, trên bàn làm việc vẫn còn kịch bản chọn cho Hạ Dĩ Đồng để trình lên Lục Ẩm Băng, cô nói chỉ có ngày để làm, cô cũng sớm có sắp đặt, lại nói mình cố ý kéo dài chuyện này? Khi nào lời nói của cô lại khiến em ấy để bụng chứ?!
Đứa trẻ xui xẻo này, tức chết cô rồi.
Lục Ẩm Băng: "Hạ Dĩ Đồng giao lại bên cạnh chị, chị vất vả rồi, tôi cho chị thêm % cổ phần, chị thấy được không?"
Ánh mắt Tiết Dao sáng lên, lập tức nói: "Được."
Hiện tại cô lập tức đi tìm người đào hang, à không, là thông cửa.
Vất vả cái gì chứ, cô không vất vả chút nào, một chút đều không, Lục Ẩm Băng đúng là đứa trẻ ngoan, chỉ là đôi lúc hơi nghịch ngợm một chút, còn một chút tật xấu khác thì cũng không có.
"Lục tổng còn có việc gì sao?"
"Không biết, xem như là có...!vẫn là không có đi..." Lục Ẩm Băng hiếm khi lộ ra vẻ sầu khổ, Tiết Dao lộ ra vẻ mặt mẹ hiền, yêu mến hài tử: "Làm sao vậy?"
Bàn làm việc quá rộng, Lục Ẩm Băng luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa, nên cô dứt khoát đi đến ghế sofa ngồi xuống, Tiết Dao thì ngồi trên ghế sofa đơn còn lại.
Lục Ẩm Băng trầm mặc trong chốc lát, nói: "Có phải tôi nên giữ khoảng cách với Hạ Dĩ Đồng không?"
"Hả?" Chẳng phải em vừa nói muốn đem văn phòng của hai người thông nhau sao.
Lục Ẩm Băng nhìn phản ứng của cô liền biết đối phương đang nghĩ sai vấn đề, giải thích: "Không phải như chị nghĩ, tôi nói là giữ khoảng cách ở trước công chúng, tôi không muốn vì tôi mà em ấy bị mắng, mặc dù em ấy không quan tâm, nhưng tôi thì có."
"Để tôi nói cho em một chuyện từng xảy ra ở trong giới." Tiết Dao nghĩ nghĩ, nói, "A và B là một đôi đồng tính luyến ái, B so với A rất nổi tiếng, A là nhờ một vai diễn cùng với B mà trở nên nổi tiếng, hai người họ vì diễn xuất mà nảy sinh tình cảm.
Còn thái độ trong nước, rải thính tương tác thì OK, nhưng tình yêu đồng tính chân chính nhất định sẽ bị phong sát.
Vì vậy hai người ở bên ngoài đặc biệt tránh hiềm nghi, nên không giao hảo gì với nhau, người ngoài tuyệt đối không nghĩ hai người bọn họ là một đôi."
"Sau đó thì sao?"
Tiết Dao nói: "Bọn họ ở bên nhau năm thứ ba thì bị truyền thông chụp được."
Tim của Lục Ẩm Băng trở nên căng thẳng, Tiết Dao lẳng lặng nhìn cô hai giây, nói: "Tuy không phải là ảnh hôn môi, nhưng là ảnh ái muội, chụp được rất mờ, ai cũng có thể nhìn ra là quan hệ của hai người không đơn giản, thậm chí giống như là tình nhân, hoàn toàn bất đồng với chuyện lúc trước truyền ra, là hai người không có giao hảo gì.
Nhưng vẫn có người âm thầm điều tra mối quan hệ của hai người suốt mấy năm, sau đó thì phanh phui cho mọi người biết, hai người đó đều thừa nhận, còn phải hứng chịu chửi rủa từ tám phương bốn hướng, danh dự bị hủy hoại, bị công ty tuyết tàn, mọi triển vọng đều sụp đổ.bg-ssp-{height:px}
Những năm trước so với bây giờ, đại đa số mọi người đều có thái độ cực đoan như vậy."
"Vậy về sau thì sao?" Ngón tay Lục Ẩm Băng bất an mà xoa xoa quần mình.
"Hai người đều đã lập gia đình, kết hôn sinh con." Tiết Dao thổn thức nói, "Hiện tại hai người họ không còn trong giới nữa."
Lục Ẩm Băng nhíu chặt mày, như có điều suy tư gì đó.
Tiết Dao đứng dậy đi ra ngoài, kẹp dưới tay là một sấp kịch bản, rót hai ly cà phê, sau đó thì tiến vào, đẩy một ly về phía Lục Ẩm Băng, tự mình dựa vào ghế sofa, lật kịch bản ra xem, lúc cô đang lật được một nửa, nghe Lục Ẩm Băng nói: "Ý của chị là tôi không những không thể giữ khoảng cách, ngược lại càng phải làm quá lên một chút?"
Tiết Dao uống một ngụm cà phê nóng hổi, nói: "Xem em tính toán như nào đã, em có muốn cùng Hạ Dĩ Đồng công khai hay không, công khai như thế nào, dự tính khi nào.
Em nên đánh đòn phủ đầu trước, theo tôi được biết thì trong giới còn có một đôi đồng tính luyến ái nhưng lại được công nhận là anh em tốt với nhau, vô luận truyền thông truyền ra tin tức gì, bình luận phía dưới vĩnh viễn đều là hahaha tui đây không tin, tôi dự định đưa em và Hạ Dĩ Đồng theo hướng này, chỉ cần hai người không bị chụp ảnh giường chiếu thì hai người đều an toàn."
Vẻ mặt Lục Ẩm Băng nhìn về phía Tiết Dao hơi phức tạp: "Sao chị lại biết nhiều người đồng tính như vậy? Trước nay tôi chưa từng nghe thấy chị nhắc qua."
Tiết Dao: "Không có việc gì thì nhắc chuyện này làm gì, trước kia không phải tôi cố tình túm lấy em nói chuyện sao? Kể từ lần trước em thẳng thắn với tôi, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho việc này rồi, đã tìm rất nhiều trường hợp thực tế.
Hai người bọn em so với hai người kia còn khó khăn hơn, chỉ riêng độ nổi tiếng và fan là một sợi ren rối rắm không biết đường gỡ.
Mặt khác, bên cạnh Hạ Dĩ Đồng có quá nhiều người nhìn chằm chằm, cũng may em cũng sắp trở thành sếp cô ấy, lúc đó lại có thêm một tầng quan hệ, bị truyền thông chụp được thì vẫn có cách, đừng để bị chụp lúc hôn môi là được."
Lục Ẩm Băng nóng lòng muốn thử: "Tôi có thể dẫn em ấy đi dạo phố không?"
Tiết Dao nhún vai: "Sếp chuẩn bị trang phục cho nhân viên mới, thể hiện ấn tượng của công ty, có vấn đề gì sao?"
Quả thật không có vấn đề gì!
Lục Ẩm Băng ngo ngoe rục rịch: "Tôi có thể dẫn em ấy cùng đi uống cà phê sao?"
Tiết Dao buông tay: "Sếp muốn truyền đạt triết lý của công ty cho nhân viên mới, hai người bắt đầu hợp tác, cùng tạo ra một tương lai tươi sáng, có vấn đề gì không?"
Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!
Lục Ẩm Băng biểu tình kích động: "Tôi có thể...."
Tiết Dao nhẹ nhàng mà cắt ngang cô, vui vẻ cười nói: "Chỉ cần khắc chế tình cảm của em một chút, chuyện gì cũng có thể."
Lục Ẩm Băng vui mừng như sắp phát điên, vui mừng hệt như là công khai tình cảm rồi vậy, lập tức đi chia sẻ kế hoạch tháng sau của cô với Hạ Dĩ Đồng.
"Em muốn đi nước ngoài hay là đi trong nước?"
【 nước ngoài đi.
】 Hạ Dĩ Đồng gõ chữ trả lời, hiện tại cô đang ở hậu trường của sự kiện, đeo tai nghe nghe Lục Ẩm Băng nói chuyện.
"Nhưng đi nước ngoài giống như là đang đi trốn vậy, bằng không mình đi trong nước hai ngày đi, chị dẫn em đi dạo phố, ăn cơm, đi đến nhiều nơi có phóng viên cho bọn họ chụp chụp muốn lòe mắt cũng vô dụng."
【 chị đây là đang đánh đòn tâm lý gì vậy? 】 Hạ Dĩ Đồng buồn cười, thu hút sự chú ý của một đồng nghiệp bên cạnh, hai mắt vội vàng đi nhìn đông nhìn tây.
"Không có tâm lý gì cả, chỉ là đối với người luôn bịa đặt về em có chút khó chịu, chị muốn quang minh chính đại ở trước mặt bọn họ, chị muốn xem bọn họ có thể viết ra chuyện gì."
【 được rồi, đều nghe chị.】
Tâm tình Lục Ẩm Băng rất tốt, cả người hoàn toàn chìm vào ghế ngồi mềm mại, thoải mái "Ừm" một tiếng dài.
【 Lục lão sư....!】
Lục Ẩm Băng: "Hửm?"
Hạ Dĩ Đồng ——【 chị vì sao lại bỗng nhiên câu dẫn em? 】
Lục Ẩm Băng: "Hơ, chị nào câu dẫn -----" cô đem ghi âm giọng nói hủy bỏ, cố ý hạ thấp giọng, "Một ngày không gặp như cách ba thu, chớp mắt đã hai năm đi qua, em cũng không muốn chị sao?"
Hạ Dĩ Đồng ——【 bằng không ngày mai lộ diễn kết thúc, hai mình tìm nơi bí mật có được không? Em cũng không có sự kiện gì khác.
】
Lục Ẩm Băng chờ cô nói những lời này đã lâu, Hạ Dĩ Đồng so với cô mỗi ngày còn bận rộn hơn, có thể dành thời gian ra hẹn hò đúng là không dễ dàng gì, lập tức cao hứng phấn chấn mà đồng ý, liền kéo dài giọng nói: "Được." Cùng với giọng nói của cô, còn có tiếng máy móc ầm ầm vang lên.
Lục Ẩm Băng hoảng sợ, từ trên ghế nhảy xuống, đi về phía phòng nghỉ, một lỗ trên tường cao nửa người xuất hiện, gạch đá rải rác trên mặt đất, bụi bặm mịt mù.
Lục Ẩm Băng vừa ho khan vừa giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh, vội vàng đi ra ngoài.
"Văn phòng tương lai của em, có cảm thấy...!khụ khụ khụ...!kinh hỉ hay không?".