Hạ Dĩ Đồng vẫn còn thấp thỏm, nhìn khuôn mặt lạnh của Lục Ẩm Băng không biết nên làm thế nào, trong lúc nóng vội, buột miệng nói: "Lục lão sư, xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Lại làm chị giận rồi, xin lỗi."
"Em biết là vì chuyện gì không?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Không biết, nhưng nếu chị giận thì chắc chắn là lỗi của em!"
Lục Ẩm Băng cúi mặt xuống, không nói chuyện, dùng lòng bàn tay bao lấy cái bình ước nguyện đó, Hạ Dĩ Đồng hơi nhón chân lên, hình như là nóng vội muốn đi qua đó, nhưng kiềm chế lại.
Lục Ẩm Băng đột nhiên dùng ngữ khí dịu dàng nói ra một yêu cầu: "Cái này có thể tặng tôi không?"
Hạ Dĩ Đồng: "Hả?"
Lục Ẩm Băng dường như mới bước ra khỏi thế giới của mình, ánh mắt lóe nhanh qua một tia bối rối, lập tức nói: "Tôi nói đùa thôi, đừng để bụng."
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng."
"Tiểu Tây."
"Có." Tiểu Tây
Lục Ẩm Băng nói: "Chúng ta về phòng thôi, đừng quấy rầy Hạ lão sư nghỉ ngơi."
"Vâng."
Hạ Dĩ Đồng đưa Lục Ẩm Băng ra cửa phòng: "Lục lão sư, chúc ngủ ngon."
Lục Ẩm Băng rất thích biểu cảm lưu luyến không rời trên mặt cô ấy, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều: "Chúc ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi."
"Chúc ngủ ngon." Hạ Dĩ Đồng lại nói lần nữa.
"Chúc ngủ ngon." Tuy không hiểu tại sao, nhưng Lục Ẩm Băng xưa nay chú trọng lễ nghĩa lại trả lời lần nữa.
Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm vào cô ấy, thần sắc như đang muốn nói gì đó, dường như khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm.
Lục Ẩm Băng hơi nghiêng đầu qua: "Hử?"
"Chị đợi một lát." Hạ Dĩ Đồng chạy như bay vào phòng, ba giây sau lại chạy ra ngoài, nhét một vật vào tay Lục Ẩm Băng, "Cái này tặng cho chị."
Lục Ẩm Băng nhìn xuống, một sợi dây ruy băng màu xanh lộ ra bên ngoài tay cô — là cái bình ước nguyện của cô ấy.
"Em......"
"Em có thể xếp tiếp mà." Hạ Dĩ Đồng chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, tình cảm mãnh liệt đang dâng trào gần như sắp mất khống chế, lồng ngực kịch liệt lên xuống vì thở, hai má đỏ ửng, "Em phải đi ngủ thật rồi, chúc ngủ ngon Lục lão sư!"
Cô đóng sập cửa lại, rầm một tiếng.
Lục Ẩm Băng ngẩn người đứng trước cửa: "......"
Toàn thân cái bình lạnh ngắt, chỉ trong vòng s ngắn ngủi không thể nào làm cho nó mang theo hơi ấm của người kia, nhưng Lục Ẩm Băng lại có thể cảm nhận được trái tim nóng bỏng cuồng nhiệt đó đang đập.
Cô ấy quả thật là rất thích mình.
Các ngôi sao trong đó như đang nhìn cô, Lục Ẩm Băng từ từ cười lên.
"Cám ơn món quà của em, chúc ngủ ngon." Môi cô gần như là dán sát vào cửa nói.
"Không có chi! Chúc, chúc ngủ ngon!" Hạ Dĩ Đồng dựa lưng vào cửa, cả khuôn mặt đỏ rực như sắp sôi luôn rồi.
Phương Hồi quan sát từ đầu đến cuối: "......"
Sức mạnh của tình yêu quả thật là đáng sợ.
À không, Hạ lão sư chìm đắm trong tình yêu còn đáng sợ hơn tình yêu nữa.
Nếu nói đêm qua Lục Ẩm Băng giống như là bị thay đổi linh hồn thì đêm nay Hạ Dĩ Đồng là sức mạnh hồng hoang tiềm ẩn lâu năm được khơi dậy, sau khi làm cái động tác Squat, tiếp theo đó là tập nâng tạ, tắm xong lại ngồi trên thảm yoga luyện cơ bụng.
Phương Hồi ngáp lên ngáp xuống, nhìn điện thoại, h rưỡi tối rồi.
"......"
Rồi nhìn Hạ Dĩ Đồng, vẫn vận động với khí thế ngất trời, các đường cơ bụng hiện ra rất rõ ràng.
Phương Hồi: "Hạ lão sư, mai chị có lịch quay không?"
Hạ Dĩ Đồng từ từ thở ra, rồi trả lời: "Có, nhưng mà là ban đêm lận."
"Đêm nay chị tính mấy giờ ngủ?"
"Không biết nữa, buồn ngủ thì ngủ thôi."
Phương Hồi cảm thấy chắc cô ấy đêm nay không có buồn ngủ đâu, nói: "Cái này......!Lục lão sư hình như có lịch quay vào ban ngày thì phải? Còn nữa, chị lúc nãy kêu em mai nhớ đem theo thuốc nhỏ mắt?"
Hạ Dĩ Đồng nhảy bật dậy khỏi thảm yoga, tiếp theo đó là lăn lên giường, nhắm mắt lại: "Tắt đèn đi, chị muốn ngủ rồi."
Phương Hồi như được giải phóng, liền tắt đèn đóng cửa lại: "Chúc ngủ ngon Hạ lão sư."
Trong bóng tối, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt một lát rồi lại mở ra, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Lỡ như Lục Ẩm Băng nhìn thấy chữ bên trong ngôi sao thì......!
"AAAAAA!"
Hạ Dĩ Đồng lấy chăn trùm qua đầu mình, cái giường Kingsize bị lăn lộn rối tung cả lên.
Sáng hôm sau, cằm Hạ Dĩ Đồng nổi một cục mụn to, mang theo cái nguy cơ bị mắng đến phim trường, quả nhiên Tần Hàn Lâm vừa nhìn thấy cô là Ây da vỗ đùi một cái, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương nói: "Cục mụn này của em ở đâu ra vậy?"
Hạ Dĩ Đồng: "Đêm qua em ngủ trễ quá."
Tần Hàn Lâm nhìn xung quanh, thần bí nói: "Ẩm Băng ở chỗ em lâu không?"
"Chắc khoảng mười mấy phút."
"Ngắn vậy à?"
"Hả?"
"Chậc, uổng công em xỉu một cú rồi."
"Hả?" Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc mở to mắt ra.
"Muốn lừa tôi à, cưng còn non lắm." Tần Hàn Lâm ưỡn bộ ngực không săn chắc của mình lên, tự hào nói, "Sao hả? Hai người đều bị tôi lừa rồi, hahaha, chồng tôi là ảnh đế liên hoan phim Cannes đó."
Hạ Dĩ Đồng giơ ngón tay cái lên: "Khâm phục khâm phục!"
"Mâu thuẫn giải quyết xong chưa?"
Hạ Dĩ Đồng lần này càng kinh ngạc hơn: "Ngay đến chiều hôm qua bọn em giả bộ làm lành mà đạo diễn cũng biết nữa?"
Tần Hàn Lâm cũng học cô ấy mở to mắt ra: "Còn gì nữa? Có gì mà tôi không biết chứ!"bg-ssp-{height:px}
Lục Ẩm Băng ra khỏi phòng hóa trang, nhìn thấy hai người kia đang xì xầm trong góc, lâu lâu còn nở nụ cười thần bí, đi qua đó hỏi: "Thì thầm gì đó?"
Hai người ăn ý cùng nhau lắc đầu.
Lục Ẩm Băng phớt lờ Tần Hàn Lâm, trực tiếp nheo mắt lại, dùng ngữ khí uy nghiêm nói: "Hạ Dĩ Đồng! Mau nói!"
Tần Hàn Lâm liền lắc đầu.
Hạ Dĩ Đồng trọng sắc quên tất cả, đứng nghiêm: "Báo cáo Lục lão sư, em và đạo diễn Tần nói chị hôm nay trang điểm cực kỳ xinh đẹp!"
Tần Hàn Lâm thẳng lưng lên: "Đúng đó, là như vậy đó!"
Lục Ẩm Băng nhìn hai người một cái, nói: "Cấu kết làm càn." Sau đó liền đi khỏi.
Tần Hàn Lâm: "Ê......"
Hạ Dĩ Đồng cười trên nỗi đau của ông: "Hahaha."
Lục Ẩm Băng quay bước chân lại, giơ ngón tay búng lên trán Hạ Dĩ Đồng một cái, Hạ Dĩ Đồng ôm trán kêu lên một tiếng.
Tần Hàn Lâm cười lớn tiếng: "Hahaha!"
Hạ Dĩ Đồng thông qua kẽ ngón tay nhìn bóng dáng của Lục Ẩm Băng, cảm thấy tâm trạng hôm nay của cô ấy cực kỳ tốt.
Cô ấy rốt cuộc có thấy được chữ bên trong ngôi sao không ta?
Lục Ẩm Băng là nam chính của Phá Tuyết, cũng là nhân vật tuyệt đối số một của bộ phim này, đất diễn nhiều hơn so với nữ chính Hạ Dĩ Đồng, còn Hạ Dĩ Đồng ngoại trừ những cảnh đóng tay đôi với Lục Ẩm Băng ra thì chỉ có vài cảnh ít ỏi thôi, phần lớn thời gian Lục Ẩm Băng quay phim, cô đều đứng ở ngoài xem.
Nhìn diễn viên có tài diễn xuất đóng phim là một sự hưởng thụ, huống hồ gì lại là người trong mộng, Hạ Dĩ Đồng không những học thuộc lời thoại của mình, mà còn thuộc luôn cả lời thoại của Lục Ẩm Băng, so sánh cách diễn của mình với Lục Ẩm Băng, thì càng có thể thấy được sự chênh lệch của mình với cô ấy.
Cô hồi tưởng lại Hạ Phiên Phiên mà Lục Ẩm Băng đóng trong Phong Đao Tương Kiếm, cự ly hiện giờ giữa cô và Lục Ẩm Băng là Hạ Phiên Phiên và Triệu Mẫn.
Nhưng cách nghĩ này không khiến cho cô nhụt chí, mà ngược lại khơi gợi sự đấu tranh trước giờ chưa từng có! Cho dù cô vĩnh viễn không theo kịp được Lục Ẩm Băng của hiện giờ, ít ra vẫn còn có thể theo đuổi được bước chân của cô ấy, nghĩ lại mấy năm trước cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà thôi, không ngờ bây giờ lại có thể đóng chung một bộ phim với cô ấy, tương lai rồi sẽ như thế nào, không ai có thể đoán trước được.
Cô nhịn không nổi, được voi đòi tiên liền nghĩ: Nói không chừng rất nhanh là sẽ sở hữu được cô ấy.
Nhưng giây sau lại lập tức tát mình một cái trong bụng, cảnh cáo bản thân: Đóng phim cho đàng hoàng vô, nghĩ ngợi lung tung gì đó, nếu còn như vậy thì mày sẽ bị đá ra đoàn phim ngay lập tức, mày có biết không hả?!
Bộ não lập tức tỉnh táo, Hạ Dĩ Đồng thở dài một hơi, điều chỉnh cho ánh mắt tập trung vào lời thoại kịch bản và hiện trường.
Buổi trưa, Lục Ẩm Băng có thời gian rảnh, Hạ Dĩ Đồng đi đưa thuốc nhỏ mắt, thiếu điều nữa là muốn nhảy tưng tưng về phim trường ăn cơm hộp.
Đêm đó cuối cùng cũng nghênh đón cảnh quan trọng đầu tiên của bộ phim, Cô Tang dâng cống mỹ nhân, chỉ xuất hiện thoáng qua trong yến tiệc.
Do là cảnh diễn đông người, bối cảnh cũng phức tạp, nhân viên trong ê - kíp như tổ đạo cụ, tổ grip từ sớm đã đến Tần hoàng cung, bối cảnh bắt đầu dựng lên từ buổi chiều, bàn dài, vò rượu và các món ăn đều rất cầu kỳ, người phụ trách tổ đạo cụ đưa hình cho Tần Hàn Lâm lựa chọn, cuối cùng cũng chọn ra những món ăn mà Tần Hàn Lâm cho rằng là thích hợp nhất và ngon mắt nhất.
Sau khi quay xong cảnh này, tiếp theo đó là cảnh Lục điện hạ mượn cớ rời tiệc, Trần Khinh giả bộ tình cờ gặp mặt đồng thời ve vãn, Tần Hàn Lâm đoán chắc cũng không xong sớm hơn hôm qua nên cho dùng món ăn thật, để sau khi xong việc thì cho mọi người ăn khuya luôn.
Hạ Dĩ Đồng có một cảnh nhảy múa, là do cô đích thân biểu diễn.
Lúc vừa mới chọn xong diễn viên, do thời gian gấp rút, Tần Hàn Lâm trước giờ cầu toàn cũng tính sẽ sử dụng người đóng thế, ai ngờ Hạ Dĩ Đồng nghe ông nói xong, tự xung phong nói mình biết nhảy, Lục Ẩm Băng cũng có mặt tại đó, hai người đều kinh ngạc nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng kiềm chế xấu hổ, múa một đoạn.
Lục Ẩm Băng khoanh tay trêu chọc: "Tôi còn tưởng trong đoàn phim này, ngoại trừ tôi ra thì không còn ai biết múa cổ điển nữa chứ, cứ tưởng là Tần Hàn Lâm sẽ tìm tôi đóng thế.
Chậc, mất đi một khoản tiền đóng thế rồi."
Tần Hàn Lâm kích động nói: "Sao em vừa hay lại biết múa cổ điển vậy?!"
Hạ Dĩ Đồng lúc đó không nói chuyện, chỉ mỉm cười.
Lục Ẩm Băng nổi tiếng kính nghiệp trong giới, lúc trước có đóng qua một bộ phim, trong đó có cảnh múa cổ điển, thế là cô đi học múa cổ điển hết nửa năm, khi biểu diễn giải chuyên nghiệp thì không ai nhìn ra được cô ấy là nghiệp dư cả.
Lúc đó Hạ Dĩ Đồng vẫn đang học cấp , nhìn thấy tin này, cũng chạy đi học theo.
Buổi chiều hôm nay kết thúc sớm, h rưỡi, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt lại ngồi trong phòng hóa trang, hai thợ trang điểm đang thoa thoa trét trét lên mặt cô, do có một cảnh múa một mình, cho nên quá trình hóa trang hôm nay phức tạp hơn thường ngày rất nhiều.
Còn Lục Ẩm Băng chỉ cần thay bộ trang phục khác mà thôi, sau khi thay xong cô liền qua xem Hạ Dĩ Đồng, thợ trang điểm đang tính kêu cô ấy thì bị cô ngăn cản lại.
Hạ Dĩ Đồng tranh thủ lúc hóa trang nghỉ ngơi một chốc, không có mở mắt, nhất thời không phát hiện ra cô.
Nửa tiếng sau, Hạ Dĩ Đồng mở mắt ra, nhìn thấy cái ghế bên cạnh cô có một người, làm cô giật hết cả mình.
Lục Ẩm Băng kéo cái nón không biết tìm ở đâu ra, ánh mắt mơ màng: "Em tỉnh rồi à?"
Hạ Dĩ Đồng trả lời theo phản xạ: "Vâng."
Qua một lát mới suy nghĩ, không đúng, câu này đáng lẽ mình hỏi mới đúng chứ.
Lục Ẩm Băng tỉnh ngủ rồi, ngồi thẳng người dậy, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy, xem người ta hóa trang.
Trên mặt gần như trang điểm xong rồi, mặt trắng như bạch ngọc, ngây thơ lại đáng yêu, làm người ta rất muốn cắn một miếng.
Lục Ẩm Băng vừa ngắm vừa nghĩ: Tổ hóa trang này cũng không tệ.
"Em phải thay quần áo rồi, Lục lão sư."
"Ừm." Lục Ẩm Băng trả lời qua loa một tiếng, không động đậy.
Hạ Dĩ Đồng hơi sốt ruột, nhắc lại lần nữa nói: "Lục lão sư, em phải thay quần áo rồi."
"Ồ!" Lục Ẩm Băng như mới tỉnh mộng, quay cái ghế qua hướng khác, "Tôi không nhìn đâu, em thay đi."
Hạ Dĩ Đồng ôm quần áo đứng đằng sau cô ấy, vừa mới cởi áo khoác ra, bỗng ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy hối hận đến muốn đập đầu vào tường.
Tại cô sao lại nhắc nhở cô ấy chi vậy!!!