Trong Forrest Gump có câu: Đời người giống như một hộp socola, bạn vĩnh viễn không biết viên sau sẽ có mùi vị gì.
Cũng giống như bạn không biết mình vừa cởi quần thổi máy lạnh thì bị người ta chụp hình......!
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Bàn tay cầm điện thoại đó, năm ngón thon dài, móng tay được cắt cực kỳ ngắn, là bàn tay của một phụ nữ.
Hạ Dĩ Đồng còn không đến nổi bị hoang tưởng là có người trộm lấy thẻ phòng của Lục Ẩm Băng rồi cố ý trốn vào trong phòng tắm chụp lén cô, giải thích có khả năng nhất là: Lúc nãy khi cô vào phòng thì Lục Ẩm Băng đã ở trong phòng tắm rồi, chỉ là không biết tại sao lại không phát ra tiếng động thôi, Lục Ẩm Băng không có thay dép nên cô tất nhiên cho rằng đối phương vẫn chưa về.
Quả nhiên, cửa được mở ra, đôi chân thon dài của Lục Ẩm Băng thò ra, khoe điện thoại trong tay: "Tin sốt dẻo! Giữa ban ngày ban mặt, hoa đán Hạ Dĩ Đồng lão sư đang nổi tiếng không ngờ lại cởi quần khoe hàng một cách trắng trợn!"
Hạ Dĩ Đồng bịt chặt khăn lại, van xin nói: "Lục lão sư——"
"Ầy." Lục Ẩm Băng làm ra tư thế rửa tai lắng nghe, "Kêu tôi làm gì?"
"Chị xóa nó đi." Hạ Dĩ Đồng nước mắt lưng tròng.
"Tin sốt dẻo vậy sao mà xóa được?" Lục Ẩm Băng ung dung nhìn sang cô ấy, "Tôi cực khổ mai phục trong phòng tắm lâu vậy, là để đợi giây phút này đó, hình này bán ra chắc chắn sẽ được không ít tiền."
Sau khi Lục Ẩm Băng nói với vẻ mặt không biến sắc, tự mình cũng thấy buồn cười trong lòng: cái bản lĩnh bịa chuyện không chớp mắt này là học từ Hạ Dĩ Đồng đó, làm gì có cực khổ mai phục, cô vừa mới bước vào phòng tắm thì Hạ Dĩ Đồng cũng vào phòng rồi, cho nên Lục Ẩm Băng trốn luôn trong đó, cố ý không phát ra tiếng động, do đó Hạ Dĩ Đồng không có phát hiện ra.
Cô vốn định nhân lúc Hạ Dĩ Đồng không chú ý ra ngoài hù dọa cô ấy, không những thành sự thật, mà còn có thu hoạch bất ngờ nữa.
"Lục lão sư của em ơi." Hạ Dĩ Đồng hai tay chắp lại, mím môi, làm ra tư thế cực kỳ tội nghiệp, làm nũng nói, "Lục lão sư tốt bụng của em, xin chị đó, chị xóa nó đi mà, nếu chị thích xem hình của em thì em sẽ cho chị chụp mấy kiểu khác, muốn chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu, có được không hả?"
Lời này vừa nói xong, hai người đồng thời cùng ngẩn người.
Lục Ẩm Băng nhớ ra chuyện sáng nay trước khi ra cửa mình có lén xem hình của Hạ Dĩ Đồng trên weibo, tự nhiên thấy nóng mặt lên, nghĩ bụng: "Không lẽ sáng nay cô ấy thấy được màn hình điện thoại của mình à? Vậy tại sao lại không......"
Hạ Dĩ Đồng thì lại kinh ngạc vì ngữ khí đột nhiên trở nên thân thuộc của mình, thân thuộc đến nỗi có chút vượt giới hạn.
Thái độ làm nũng giả moe này ngoại trừ đối với người cực thân ra thì cô cũng chỉ dùng để đối phó với truyền thông thôi, bây giờ không ngờ lại cực kỳ tự nhiên nói chuyện như vậy với Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng chắc sẽ không cảm thấy cô được đằng chân rồi trèo lên đằng đầu đâu ha? Dù sao thì hiện giờ cô chắc là bạn bè thân hơn người khác đôi chút.
Một người thì suy nghĩ bâng quơ, một người thì thấp thỏm lo lắng.
Thời gian ngừng lại s, hai người đồng thời hoàn hồn, nhưng Lục Ẩm Băng thất vọng phát hiện cái biểu cảm yếu đuối làm người ta muốn tiếp tục bắt nạt của Hạ Dĩ Đồng biến mất rồi, thay vào đó là sự bình tĩnh và giả bộ ung dung thường thấy.
Hạ Dĩ Đồng tất nhiên cũng phát hiện được biến động nho nhỏ trên mặt Lục Ẩm Băng, không hiểu sắc mặt cô ấy tại sao lại tệ hơn vậy.
"Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng: "Em......"
"Hở?"
Lục Ẩm Băng nói: "Làm lại lần nữa biểu cảm lúc nãy."
"Lúc nãy?"
"Thì là biểu cảm hai tay chắp lại."
"Vậy hả?" Hạ Dĩ Đồng làm lại lần nữa, Lục Ẩm Băng vẫn không hài lòng, nhướng mày nói: "Còn lời thoại."
Lời thoại?
"Cái câu Lục lão sư tốt bụng của em hả?"
"Ừm."
Ể? Lục lão sư có gu lạ vậy? Hạ Dĩ Đồng tự động tưởng tượng là anh trai tốt, em gái tốt, đột nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô lắc đầu điên cuồng.
Lục Ẩm Băng không vui nói: "Biểu cảm gì đó, kêu em nói một câu tôi tốt bụng là khó khăn lắm hả?"
"Không phải không phải," đầu của Hạ Dĩ Đồng lắc đến muốn bay luôn, "Chị chỗ nào cũng tốt hết, thật đó! Nhưng chân ái là phải đặt trong tim, không được nói oang ra ngoài miệng."
"Đặt mợ n......!nhân vật nương nương hôm nay tôi cảm thấy em diễn cũng không tệ." Lục Ẩm Băng nói rất nghiêm trang.
(chòi, bà Băng lỡ miệng mém nói bậy nên lái liền =)))))
"Cám ơn Lục lão sư khen ngợi." Hạ Dĩ Đồng sắp cười chết vì cô ấy lỡ miệng văng tục, nhưng bề ngoài lại vẫn duy trì sự bình tĩnh và khiêm tốn, dù sao thì Lục Ẩm Băng vẫn tự cho rằng mình là một tiểu thư đài các không văng tục trong lòng của dân chúng.
"Em xem em cũng thích nghe tôi khen em mà, mau khen tôi đi."
Hạ Dĩ Đồng thỏa hiệp, hai tay chắp lại, vái hai cái: "Lục lão sư tốt bụng của em."
Quy quy củ củ, cung cung kính kính, vái rất thành khẩn, chỉ là không giống như vái người sống.
Lục Ẩm Băng nheo mắt lại: "Hạ bảo bảo, gan của em ngày càng to ra rồi đó nha."
Cái câu bảo bảo vừa nói ra miệng, trong lòng Hạ Dĩ Đồng run một cái, cảm thấy đôi chân đang tê lúc nãy giờ càng mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất, cũng may là có cái ghế chống đỡ lại.bg-ssp-{height:px}
Còn chưa đợi cô hoàn hồn lại, Lục Ẩm Băng "soạt" một cái vén cái khăn đang che đùi Hạ Dĩ Đồng ra.
Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn phản xạ theo điều kiện Á lên một tiếng, đứng bật dậy giành lấy cái khăn trong tay Lục Ẩm Băng.
Nhưng cô thấp hơn Lục Ẩm Băng đến nửa cái đầu, Lục Ẩm Băng còn nhón chân lên huơ qua huơ lại, Hạ Dĩ Đồng với chiều cao chỉ có cho dù có nhảy lên cũng giành không được.
"Lục lão sư tốt bụng! Xin chị đó."
"Bây giờ mới muốn hòa giải với tôi à, trễ rồi."
"Chị muốn em làm sao thì em sẽ làm vậy."
"Miễn bàn!"
Hai người đuổi nhau vòng vòng xung quanh giường, hai cái bóng in trên rèm cửa như đang quấn chặt vào nhau.
......!
Đối diện khách sạn, trong phòng của paparazzi có độ cao hơn so với phòng của hai người.
Mùi cơm hộp nồng nặc, sườn chua ngọt hơi nát, trộn lẫn chung với cơm trắng.
Một thanh niên trẻ tuổi có mái tóc dài tết thành cái bím nhỏ kèm theo đôi mắt thâm đen đang mau chóng lùa cơm vào miệng mình, đột nhiên bịt miệng lại, ho sặc sục nói: "Nước, nước."
Ở cửa sổ là một cái giá đỡ ống kính chụp hình ba chân, góc độ hơi chếch xuống, một người tóc vàng cùng với đôi mắt thâm đen, đôi mắt đó như muốn chui vào ống kính, tốt nhất là có thể nổi lửa lên được, thiêu rụi tấm rèm bên kia.
Nghe tiếng kêu của đồng bọn, đầu hắn quay lại quăng chai nước qua đó, tên thắt bím nhận lấy chai nước uống lấy uống để, khó khăn lắm mới nuốt được cục cơm thì bị nghẹn xuống cổ, sau đó chửi một câu: "Đậu xanh."
Tên tóc vàng dụi đôi mắt đau nhức của mình, rồi lắc lắc cổ, hắn vào nghề đã nhiều năm nay rồi, kinh nghiệm phong phú, điềm tĩnh hơn tên thắt bím, hỏi: "Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì tới lượt chú canh chừng, anh đói muốn chết rồi đây."
Tên thắt bím bị hắn làm lơ, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm tiếp.
Ba phút sau, cơm ăn xong, nước cũng uống xong, còn mở chai mới ra nữa, đến lượt tên thắt bím ra ngồi chỗ ống kính.
Tên tóc vàng mở hộp bún đã nở tét lét ra, cọng nào cọng nấy to gấp đôi cọng bình thường, gắp lên, đứt gãy.
Hắn thở dài, cầm nghiêng cái hộp bún, trực tiếp lùa vào miệng mình, cắn trúng một miếng ớt, cố nhịn, đợi lượt bún sẽ nuốt xuống luôn.
Tên thắt bím nhìn vào cái rèm cửa kín mít trong ống kính, quay đầu qua phàn nàn với tiền bối: "Anh nói xem tụi mình đã ở đây canh từ lúc đoàn phim chưa quay, vậy mà không săn được tin gì hết, sao bây giờ vẫn tiếp tục canh vậy."
Tên tóc vàng giơ tay quăng một chiếc đũa qua đó, vừa hay trúng đầu tên thắt bím: "Làm nhiều, phàn nàn ít, quay qua kia cho anh."
"Anh, không phải em phàn nàn." Tên thắt bím ngượng ngùng quay đầu lại, "Anh xem, Hạ lão sư bình thường về phòng là kéo rèm lại, lần nào cũng che kín mít, y như là chống trinh sát vậy, cái này không bằng chia nhau ra ở riêng nữa, ít ra là không có kéo rèm lại, cho dù không săn được tin gì, nhìn thấy mặt cũng no con mắt."
Tóc vàng lại quăng chiếc đũa còn lại qua.
Tên thắt bím ôm đầu, kêu: "Anh sao lại đánh em nữa? Bộ anh có luyện qua ném lao hả, lần nào cũng ném trúng một chỗ, đau."
Tên tóc vàng húp ngụm canh cuối cùng, chậc một tiếng, hơi mặn, nhưng cũng no rồi.
Hắn đứng dậy khỏi sofa, dùng ánh mắt trầm lắng nhìn tên thắt bím, nói: "Uổng công anh còn muốn đào tạo chú thành người kế nghiệp anh, hoàn toàn không có chút nhạy bén gì của người săn tin cả.
Tại sao khi hai người họ ở riêng lại kéo rèm ra cho chúng ta thấy---"
Tên thắt bím khẽ cắt ngang: "Anh, chúng ta là chụp lén......"
Tóc vàng nói rất nghiêm khắc: "Cái gì gọi là chụp lén, hình mà ký giả săn tin chụp sao gọi là chụp lén được? Hơn nữa minh tinh đều như nhau, người nào người nấy nhìn thì giống như băng sơn tuyết liên, mở miệng ra khiển trách chúng ta, nhưng sau lưng lại bán tin tức cho chúng ta để tung tin ra tạo độ hot, bọn họ nếu đã nhúng chân vào ngành này rồi thì từ sớm phải biết là nên chấp nhận sự giám sát vĩ đại của chúng ta!"
Tên thắt bím cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cái đẳng cấp quốc tế như Lục ảnh hậu cần gì tạo độ hot làm chi, Hạ lão sư hai năm nay cũng rất nổi tiếng, nhưng tóc vàng đã nói vậy thì thắt bím cũng phụ họa theo: "Đúng đúng, anh nói rất có lý."
"Anh lúc nãy nói đến đâu rồi?" Tóc vàng châm một điếu thuốc hút cho có tinh thần.
"Tại sao khi ở riêng thì mở rèm ra cho chúng ta giám sát, khi ở chung thì ngày nào cũng như chống trộm vậy, không phải có điều mờ ám thì là gì?" tóc vàng cười, nói, "Cho dù không có gì mờ ám, thì chúng ta cũng làm cho có, tiếp tục canh chừng, chỉ cần chụp được là nửa năm sau chúng ta không cần lo kế sinh nhai rồi."
......!
Trong phòng Lục Hạ.
Hạ Dĩ Đồng chiến đấu rất lâu với Lục Ẩm Băng, nhưng vẫn không giành lại được cái khăn, trong lúc sốt ruột, nhanh trí nói: "Lục lão sư chị cực kỳ xinh đẹp!"
Cái tay trên cao của Lục Ẩm Băng ngừng lại.
Có cửa rồi, Hạ Dĩ Đồng mừng thầm, nói tiếp: "Lục lão sư chị giả nam trang rất khôi ngô xuất chúng, anh tuấn tiêu sái, trầm tĩnh cao quý, tài đức hơn người, nữ trang thì xinh đẹp như tiên phong hoa tuyệt đại đầy khả ái và ngây ngất lòng người! Em cảm thấy chị không phải là người---"
Lục Ẩm Băng nhướng mày.
Hạ Dĩ Đồng nói đến nước bọt tung bay: "Chắc chắc là tiên nữ hạ phàm rồi! Chị có biết tại sao hiện nay trên mặt trăng không còn Hằng Nga nữa không? Là do ganh tị với chị đến thài luôn rồi đó!"
Lục Ẩm Băng nhếch môi, tay buông ra, trả cái khăn lại.