Hạ Dĩ Đồng không cần nghĩ ngợi, lập tức gọi lại.
Lục Ẩm Băng do dự, bắt máy với ngữ khí không tốt nói: "Chuyện gì?"
"Lục lão sư, em..."
"Có chuyện thì mau nói."
Cô ấy ngữ khí đang không tốt, Hạ Dĩ Đồng biết, đáy lòng nhịn không được nổi lên một ý nghĩ ngọt ngào, ngón trỏ câu lấy tóc đang rũ trước ngực, cuốn lại một cái, giọng nói nhè nhẹ, cố nén vui mừng, nói: "Chị..
vì gì lại theo dõi em?"
"Em nói xem?"
Bị hỏi đột ngột nên không có chuẩn bị, Hạ Dĩ Đồng mấp máy môi, nghĩ thầm: Cứ tưởng Lục lão sư sẽ không trực tiếp hỏi cô như vậy.
"Em đoán...!Bởi vì chúng ta là bạn bè, có phải không?"
"Chúc mừng nha, nói đúng rồi."
Hạ Dĩ Đồng thuận miệng, nói: "Việc đó, có phải hay không là có thể thân mật nhiều hơn?" Nói xong, cô liền hối hận, Lục Ẩm Băng nhất định sẽ lại tức giận.
"Chờ một chút, có người gõ cửa."
"Dạ được."
Lục Ẩm Băng bỏ điện thoại xuống, đi đến mở cửa, ngoài cửa là một thân váy ngủ dài, cùng nụ cười xán lạn - Lương Thư Yểu: "Chào! Biểu muội ~"
Lục Ẩm Băng khẽ hừ một tiếng, xem như đối với xưng hô như vậy là tương đối hài lòng, hỏi: "Chị lại tới đây làm gì?"
"Tới tìm em ngủ chung." Lương Thư Yêu huơ huơ cái gối màu trắng trong tay, làm ra vẻ muốn chạy tới ôm cô ấy, liền nói "Chị buổi tối ngủ một mình không được, không quen."
Lục Ẩm Băng thuần thục nghiêng người né tránh cái ôm, rầu rĩ nói: "Chị có liêm sỉ xíu đi.
Giường kia chị ngủ năm rồi đó, còn giả bộ nói không quen?"
"Nói bậy, năm nay chị mới hà."
"Còn một tháng liền rồi, già rồi đó."
"Không so với em nữa, đồ yêu tinh ốm yếu." Lương Thư Yểu vừa nói vừa tiến về hướng giường ở trong phòng Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng ném gối đầu qua ghế sofa, nhanh chóng phi lên giường.
"Mặc xác chị, không có cho ngủ trên giường em."
Lương Thư Yểu lập tức ném nệm, chăn lên giường, giống như đang nổi lên chiến tranh Star Wars vậy.
Lục Ẩm Băng: "....."
Cô mắt không thấy, tâm không phiền, hướng ra cửa sổ, đưa lưng về phía Lương Thư Yểu, "Alo", một tiếng, "Còn ở đó không?"
Hạ Dĩ Đồng ăn hai miếng chanh chua lè, trong miệng toàn là mùi chua, nói: "Chỗ chị còn có người khác sao?"
"Là một bà chị họ hàng xa."
"À."
"À?"
"Không có gì, không có gì, em chỉ muốn hỏi...." Hạ Dĩ Đồng khẽ cắn môi, nói, "Chị với biểu tỷ buổi tối ngủ cùng nhau sao?"
"Đúng vậy, em không vui?" Lục Ẩm Băng cảm giác như vậy, đơn giản hỏi trực tiếp.
"Không có."
"Thật không có?"
"Thật sự không có mà, không tin em cười cho chị nghe?"
"Vậy em cười xem."
"Lục lão sư....." Hạ Dĩ Đồng nói còn mang theo ngữ khí làm nũng, "Em chỉ là thuận miệng nói thôi."
"Không được, hiện tại tôi muốn nghe me cười thì sao?"
"Hahahaha, vậy là được rồi chứ?" Hạ Dĩ Đồng ngồi cười một mình ở trong căn phòng yên tĩnh, nếu mà biết có người rình coi cô như vậy, chắc cô xấu hổ chết mất.
"Ngoan." Lục Ẩm Băng cười nói.
Lương Thư Yêu ngồi trên giường chơi di động, bổng nhiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Lục Ẩm Băng rồi nhíu mày.
.....!
"Ngủ ngon."
Lục Ẩm Băng gọi điện thoại xong thì trở về giường, xoay người lại thì đối diện là vẻ mặt có biến của Lương Thư Yêu đang nhìn chằm chằm vào cô: "Nói, gọi điện thoại cho ai? Còn bảo ngoan?"
"Liên quan gì đến chị?"
"Em không cảm thấy là để cho khách quý lên giường ngủ, rồi bản thân lại gọi điện thoại, vậy là rất thất lễ sao?"
"Không hề, chị mà là khách quý cái gì, nếu thật là khách thì em đã đuổi chị đi ra lâu rồi."
"Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay." Lương Thư Yểu giả bộ khóc lóc, kể lể nói.
"Thói đời cái gì, lòng em đó giờ vẫn vậy.
Tránh đường đi, em muốn đi tắm rửa, tắm rửa xong trở về nói chị nghe."
"Được rồi, chị ở trên giường chờ em nha~."
Lương Thư Yểu đem điều hòa chỉnh lên độ, làm phẳng chăn bông lại, điều chỉnh gối kê lên đầu giường, hai đôi chân dài, trắng nõn lộ ra từ dưới váy ngủ, đang kê trên chiếc chăn bông màu xanh đậm.
Từ trên cao, ánh sáng đèn chùm chiếu xuống, hình ảnh này như có thể trình diễn show thời trang pyjama vậy.
"Là fans của em?" Lương Thư Yểu nói.
Lục Ẩm Băng nằm, Lương Thư Yểu ngồi, nghe cô kể về việc phát sinh trong đoàn phim.
"Cô ấy tự mình nói, hơn nữa ngày thường cũng có biểu hiện chân thật là hâm mộ em, rất đáng tin, em nói đông cô ấy không dám hướng tây, em nói nam cô ấy tuyệt đối không hướng bắc, vừa thấy em liền đỏ mặt, động một chút liền thẹn thùng."
Lương Thư Yểu nheo đôi mắt lại, tràn đầy vẻ nguy hiểm: Em xác định chỉ là fans thôi sao? Mà không phải đối với em có mưu đồ gì đó?
Bất quá Lương Thư Yểu không tính toán, đi tìm phiền toái cho bản thân, "Em đối cô ấy cảm giác là gì?"
"Là bạn bè thôi."
"Bạn bè loại gì?"
"So với bạn bè bình thường thì tốt hơn một chút.".bg-ssp-{height:px}
Truyện Nữ Phụ
"Em đối với bạn bè tốt hơn bạn bè bình thường một chút đi nói ngoan?"
"Em có nói sao?" Lục Ẩm Băng mịt mờ hỏi, "Chắc là không?"
"Em có nói."
"Em không nhớ rõ." Lục Ẩm Băng nhún vai, "Đừng có hỏi em, em ngoại trừ quay phim thì chỉ có quay phim thôi, không có gì hết.
Chị còn có thể đi khắp nơi này nọ, có chuyện gì mới mẻ mà không biết chớ?"
Lương Thư Yểu nói: "Đúng là có."
Lục Ẩm Băng nhìn cô, ánh mắt như vẻ đang chờ mong.
Lương Thư Yểu trầm ngâm nói: "Chị từ một người bạn nghe được một chuyện.
Có một người bạn thầm mến một người, là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng lui cùng tiến, còn giúp người ấy đánh mấy tên côn đồ, giúp người ấy làm khảo thí ôn tập, giúp người ấy gánh tội bị phạt, về sau, thì hai người đều có sự nghiệp riêng, xa cách, ít khi gặp nhau, nhưng tình cảm vẫn vậy.
Mặc kệ người ấy khi nào thì trở về, người bạn đó đều bỏ mặc hết sự tình, ngồi chuyến bay sớm nhất để về, chỉ vì muốn nhìn thấy người ấy."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, hiện tại người bạn đó không có thổ lộ."
"Bạn của chị là nam hay nữ vậy?"
"Nữ."
"Còn người thầm mến thì sao?"
Lương Thư Yểu nhìn con ngươi trong trẻo của cô ấy, ma xui quỷ khiến sao lại sửa đáp án thành: "..Nam."
"A, vì cái gì mà cô ấy không thổ lộ tình cảm?"
"Có thể là sợ hù đối phương chạy mất."
"Nha." Lục Ẩm Băng ngáp một cái.
"Em có suy nghĩ gì?"
"Không có nghĩ gì cả, lúc nào bạn của chị thổ lộ thì nói kết quả cho em biết." Lục Ẩm Băng xoay người, "Em ngủ đây, hiếm lắm có một ngày không có kịch bản, được ngủ sớm."
Lương Thư Yểu: "...."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon".
Lương Thư Yểu tắt đèn, ngồi lẳng lặng ở trong bóng tối một lát rồi cũng nằm xuống.
"Uổng Băng, tháng sau chị đi thăm em nhé?"
Lục Ẩm Băng mơ hờ ừ một tiếng, cũng không biết là có nghe hay không.
Lương Thư Yểu kéo nhẹ vành tai của cô, nói: "Chị nói, tháng sau đi thăm đoàn phim của em, em có nghe hay không?"
"Nghe rồi, đi thăm dò nhiều lần rồi, thích tới hay không thì tùy, mặc kệ chị, tự mà đi tìm chỗ ở." Lục Ẩm Băng trở tay, đánh trúng ngay tay cô, bực bội nói, "Đi ngủ! Không ngủ thì đá chị xuống giường!"
"Ngủ ngủ."
"Bà chị à, chị bao nhiêu tuổi rồi, nhất định phải ôm vật gì mới có thể ngủ sao? Em lấy cho chị con búp bê có được hay không?" Lục Ẩm Băng giật cánh tay lại, yên lặng, không động đậy nữa.
Cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ, còn Hạ Dĩ Đồng lại lướt Weibo, hot search ở vị trí thứ hai: Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng dây dưa với nhau.
Cách nhau hơn một ngày đêm, độ hot cũng bắt đầu giảm xuống, hơn nữa giờ tối không phải là thời điểm lướt Weibo, cho nên lượt tìm kiếm chỉ hơn vạn, Hạ Dĩ Đồng từ hot search ấn vào, tổng hợp lại là Một đại giải trí lớn V, đăng lúc giờ tối hôm qua, lượt share đi vạn:
"Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng là diễn viên chính của bộ phim Phá Tuyết gần đây của đạo diễn tài ba, quái đản Tần Hàn Lâm, liên tiếp bị cư dân mạng lấy ra lấy ra so sánh, sau khi Lục ảnh hậu tức giận Giải Trí Sao ngày, sau cơn sốt Lục & Hạ CP trên mạng, hai người liền dốc tâm để quay phim, cho đến giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Tuy nhiên, tiểu biên tập dí dỏm phát hiện lúc giờ chiều nay, trên danh sách follow của Lục ảnh hậu thình lình có thêm tên của Hạ Dĩ Đồng.
Đã hai năm Lục ảnh hậu không ở trước công chúng nói lời lẽ khó nghe, năm nay lại là lần đầu tiên trên Weibo, có phải chăng là nổi giận vì hồng nhan hay không đây? [ Tiểu Hoàng nhân cười xấu] [ Tiểu Hoàng nhân cười xấu]"
[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Hạ Dĩ Đồng mở bình luận.
[Dây dưa, không dây dưa? Dây dưa, lại không dây dưa? Rốt cuộc là có thôi hay không, mới tham gia đoàn phim bao ngày, ngươi đã hưởng kế độ hot Lục Thần của ta mấy lần rồi? Diễn xuất không được tốt, về nhà luyện tập thêm không được sao? Nhất định phải xào lại, má nó, nhìn rất rõ thủ đoạn, không biết mới ngu đó! [Mặt cười] Like.
[Haha, lầu trên cũng thật buồn cười, làm phiền các ngươi làm rõ, là Lục Thần của mấy người quan tâm Hạ Hạ của chúng ta, nếu cô ấy không chú ý thì chúng ta có xào lại thế nào cũng không thể làm được, đừng có cái gì cũng đổ thừa là do Đồng của ta, xin lỗi, không mượn!! Like.
[Quần chúng ăn dưa đi ngang qua, ai nổi tiếng cũng không quan tâm.
Chỉ muốn nói một câu: Trước đây khi Lục ảnh hậu làm phim, hot search là do tác phẩm, diễn xuất thần sầu, mỹ nhân nhan sắc, bây giờ thì sao? Động một chút là cùng tiểu hoa đán nào đó chung một chỗ, nói đằng sau không có nghi vấn mới lạ đó? Dù sao tôi cũng không tin đâu [ngáp] [ngáp] ] Like.
......!
[Hai người bọn họ sẽ không phải là diễn giả tình thật đi? Giấc mơ CP trở thành sự thật?] Like.
Đáng nhẽ Hạ Dĩ Đồng muốn đóng lại giao diện, nhưng những câu comment phía dưới này rất nhiều, cô tò mò mở ra đọc một chút, trong nháy mắt liền trầm mặt.
"Nghe một người bạn của tôi ở đoàn phim nói, Lục ảnh hậu và Hạ tiểu hoa mỗi ngày cùng nhau đi ra ngoài, còn ngủ chung một phòng."
Phía dưới lại có câu hỏi, "Trời đất ơi, thiệt hay giả vậy? Thật sự trắng trợn như vậy?"
"Chính xác trăm phần trăm nhé, mấy ngày trước có người nhìn thấy Hạ tiểu hoa ở trong phòng hóa trang khóc, Lục ảnh hậu còn ôm cô ấy, không chừng là cãi nhau."
"Trời ơi, ai có búa hông? Mị sốc quá, bản thân như đang bốc cháy dị."
Bên dưới là một bức ảnh được tung ra, nhìn từ đằng xa, rất mơ hồ, có thể nhìn thấy hai người đang ôm nhau, nhưng ngay cả bản thân Hạ Dĩ Đồng cũng không rõ đó có phải là cô và Lục Ẩm Băng hay không.
Cô đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động vang lên, là Tô Hàn gọi điện đến.
"Chị Tô Hàn?"
"Hạ Đồng, có người muốn hại em." Tô Hàn đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói.