Tô Hàn nghe được tiếng "bíp" từ điện thoại, trong lòng thầm nói: "Gì vậy trời?"
Tô Hàn và Tiết Dao cũng không phải người xa lạ, bọn họ đã quen biết từ nhiều năm trước đây.
Tiết Dao lớn hơn cô tuổi, trời sinh có bộ mặt y như búp bê, nhìn như con nít, lúc Tô Hàn vừa mới vào nghề, Tiết Dao đã là người đại diện có tiếng trong giới, Tô Hàn đi theo cô ấy một thời gian, sau đó vì một số lí do mà rời đi, từ đó cũng không gặp nhau nữa.
Vốn tưởng rằng sau bao nhiêu năm, cô ấy sẽ đối đã với người khác ôn hòa hơn trước kia một chút, hiện tạu xem ra không những có mà ngược lại nhiều hơn.
Lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy, rõ ràng tối qua vừa nói chuyện điện thoại, hôm nay liền giả vờ lại không quen biết cô.
Tô Hàn tức giận, bất quá không có gào thét lên để phát tiết, mà hướng về phía không khí đấm đá quyền cước một trận.
Sau đó lại thở dài, thầm nghĩ: Hạ Dĩ Đồng à Hạ Dĩ Đồng, nếu như em có thể nổi tiếng như Lục Ẩm Băng thì tôi cũng không cần phải chịu khổ sở thế này.
Nhân vật tai tiếng trong tin đồn hiện đang ở phim trường hóa trang, bây giờ là thời đại thông tin, tin tức trên mạng lan truyền rất là nhanh, sáng sớm Phương Hồi đã nhìn thấy, vừa lúc đang muốn khuyên nhủ Hạ Dĩ Đồng điều gì đó, nhưng bị Hạ Dĩ Đồng nhìn thấu, cô nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nở ra nụ cười như trước đây.
Cô cái gì cũng biết, không cần người khác đi nói cho cô.
Đâu chỉ Phương Hồi, cả đoàn phim ai cũng đều biết, những ai không biết đều bị thu hút bởi tiếng buôn chuyện của người khác, bọn họ tự cho là đang thì thầm trong bí mật, nhưng nhiều người cộng lại thì chính là tạo ra âm thanh không thể không chú ý tới.
Hạ Dĩ Đồng ở phòng hóa trang đợi cho đến khi Tần Hàn Lâm đến phim trường, cô trực tiếp đi thẳng ra ngoài quay phim luôn.
Chỉ khi đóng phim, mới có thể toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nhân vật, không cần phải để ý đến những lời đồn thổi ngoài kia.
"Cắt! Qua----"
"Đều là những lời đồn thôi, đừng để tâm, qua mấy ngày nữa sẽ ngưng thôi." Tần Hàn Lâm vỗ vỗ vai Hạ Dĩ Đồng, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Em hôm nay đã quay xong cảnh rồi, nên về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi."
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Không được, trước kia em đều ở đoàn phim tới tối, đợi cho khi kết thúc xong việc, hôm nay cũng vậy."
Chồng của Tần Hàn Lâm cũng từng bị như vậy, tuy là ở nhiều năm trước đây, nhưng thủ đoạn bẩn thỉu trong giới vẫn rõ, mười mấy năm cũng vẫn vậy, Hạ Dĩ Đồng vừa nói ra là ông liền hiểu, Tần Hàn Lâm rất tự nhiên, gật đầu hỏi: "Vậy em có muốn cùng tôi xem lại playback không?"
Người xung quanh Tần Hàn Lâm không ai dám nói gì, điều này đã tạo ra một không gian yên tĩnh cho Hạ Dĩ Đồng, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, gật đầu: "Đương nhiên là muốn xem rồi, cảm ơn đạo diễn Tần."
Hai cặp mắt đang ẩn nấp trong bóng tối liền chớp động một cái, rồi lại biến mất.
Playback phát lại là đoạn phim mà Hạ Dĩ Đồng vừa đóng lúc nãy, cô thông minh tuyệt đỉnh, bày mưu tính kế, trước khi phát ra sự tình thì đã dự đoán trước được tất cả mọi việc, vì lục điện hạ Kinh Tú một kế hoạch lớn.
Khác xa với sự bất lực trong thực tại của cô.
Hiện tại, cô không thể liên lạc được với điện hạ, giả vờ lấy điện thoại di động xem thời gian, sau đó ấn vào ứng dụng WeChat, Lục Ẩm Băng vẫn như cũ không gửi cho cô một tin nhắn, ngược lại có mấy người bạn trong giới nhắn tin thăm hỏi, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp lại từng người một.
Những người vẫn giữ liên lạc với cô từ lúc cô còn ở đỉnh cao, đến khi gặp chuyện, như vậy đều là những người bạn thật sự.
[Cô không sao chứ, tiểu Đồng?]
[Không sao đâu, tôi đang ở trong đoàn phim.]
[ Trong giới chính là như vậy, toàn hóng hớt chuyện này chuyện kia, không bao lâu sẽ có tin tức khác thôi, đừng để trong lòng.]
[Tôi biết rồi.]
......!
[Hạ Hạ, tâm tình có ổn không?]
[Vẫn ổn, vừa quay xong một đoạn phim, đang xem playback cùng đạo diễn.]
[Tớ cũng vừa vào đoàn phim, cách chỗ cậu không xa lắm, buổi chiều sẽ đi thăm cậu, thuận tiện mang một ít đồ ăn ngon cậu, chờ tớ nhá [cười xấu xa] ]
[Đừng qua, chuyện này với tớ không tiện cho lắm.]
[Tớ đi thăm là chuyện bình thường, có gì bất tiện chứ.]
[Sẽ có người nói tâm tình tớ không tốt, có bạn tốt bên cạnh an ủi, chẳng lẽ phải kéo cậu xuống bùn luôn hay sao? Hay có khi tớ bị nói, yêu người khác, một lúc đạp hai thuyền? ]
Người bạn đó vừa cầm di động đọc, vừa cười to: Trả lời: [Hahahaha, cái quái gì vậy, quá hai ngày sẽ đi thăm cậu, có việc gì thì cứ gọi cho tớ bất cứ lúc nào.
Yêu cậu! Moahh~]
"Cách cách cách...." Hạ Dĩ Đồng bị một cái bình lắc lư trước mắt hấp dẫn sự chú ý, ngẩng đầu lên, sau bình phản chiếu ra là khuôn mặt của Phương Hồi, Phương Hồi đưa cho cô, là một loại nước ép trái cây, nước nho, lành lạnh rất ngọt, Phương Hồi nói: "Dư lão sư mời mọi người uống, ai cũng đều có phần."
Phim trường chỉ có một Dư lão sư, chính là tiểu thịt tươi đang nổi Dư Thanh Ngôn.
Xa xa hướng Dư Thanh Ngôn ném một cái nhìn cảm kính, Dư Thanh Ngôn dùng ngón tay ấn lông mày của mình, thập phần nhìn rất anh tuấn.
bg-ssp-{height:px}
......!
Lục Ẩm Băng ngủ đến g sáng, đứng dậy, trước tiên liền có thể thông báo cho Tiết Dao, cô vừa mới ngủ dậy, có thể cùng cô ấy bàn chuyện chính sự.
g sáng khi tỉnh dậy, Lục Ẩm Băng gửi tin nhắn cho Tiết Dao, hiện tại còn cảm thấy bản thân rất cơ trí, nếu để cho Tiết Dao xử lý chuyện đó, chính là gặp ma giết ma, gặp thần giết thần, chỉ là một Hạ Dĩ Đồng, nói không chừng liền hóa thành pháo hôi, Lục Ẩm Băng biết Tiết Dao còn bất mãn về vụ Hạ Dĩ Đồng bấm ké độ hot của cô lần trước, thêm vụ việc tin đồn lần này, thù mới nợ cũ lần lượt tính cả.
Lương Thư Yểu đưa ly nước, bàn chải đánh răng cho Lục Ẩm Băng, thiếu chút nữa là hầu hạ cô rửa mặt luôn, điện thoại di động đặt ở bên ngoài vang lên, Lục Ẩm Băng chỉ liếc cô một cái, Lương Thư Yểu luền chịu thương chịu khó cầm di động đưa cho cô, Lục Ẩm Băng ra hiệu cho cô mở loa ngoài.
Tiết Dao đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: "Em cùng Hạ Dĩ Đồng là quan hệ gì?"
"Phụt----" Lục Ẩm Băng phun ra một ngụm kem đánh răng, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần thứ ba cô bị hỏi về vấn đề này, lần đầu tiên là ba mẹ cô, lần thứ hai là Lương Thư Yểu, hiện tại lại là Tiết Dao.
Mấu chốt là giọng điệu của bọn họ đều giống nhau khi hỏi về quan hệ giữa cô và Hạ Dĩ Đồng, hai người bọn họ rõ ràng là thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn được nữa.
Đây là sao vậy, lát nữa cô nhất định phải cùng Hạ Dĩ Đồng phỉ nhổ một chút.
Lục Ẩm Băng súc miệng, một lần nữa lặp lại câu trả lời: "Bạn bè, bạn bè tốt hơn bạn bè bình thường một chút, không đến nỗi là tri kỷ.
Tôi còn muốn tiếp tục kết giao với cô ấy."
Kết giao....!
Lương Thư Yểu nhìn trời thở dài: "......"
Cô nên nói biểu muội của cô có dã tâm hay nói thẳng là làm chuyện động trời?
"Tôi chỉ là xác nhận lại một chút," Tiết Dao nói ra nguyên nhân thật sự mà cô gọi điện đến, "Đã bước đầu xác nhận người giật dây phía sau là ai, còn đang thu thập chứng cứ, dự tính hai giờ sau có thể là thu thập xong."
Lục Ẩm Băng dừng lại động tác, hỏi: "Ai?"
Tiết Dao: "Đổng Nhã Phi."
Lục Ẩm Băng ngây ngốc một chút, "Này là ai? Sao chưng từng nghe qua, từ đâu lọt ra người này?"
Tiết Dao thiếu chút nữa là bật cười, bình tĩnh lại, nói: "Một nghệ sĩ hạng ba, cùng Hạ Dĩ Đồng chung công ty và người đại diện, ngay từ đầu nhân vật mà Hạ Dĩ Đồng đóng là của cô ấy, sau lại bị Hạ Dĩ Đồng đoạt mất."
"Từ từ, Hạ Dĩ Đồng đoạt nhân vật gì của cô ta, nhân vật gì chứ?" Lục Ẩm Băng căn bản không biết chuyện này, lúc này cô mới nhớ ra, lần đầu tiên gặp Hạ Dĩ Đồng là hình như cô ấy chủ động gõ cửa phòng cô, sau đó chính là buổi thử vai, cô cho rằng Hạ Dĩ Đồng chính là thử vai mới đến khách sạn, Hạ Dĩ Đồng không có nói cho cô biết, cô cũng không nhớ tới chuyện này, hiện tại nghĩ lại, không phải là rất kỳ lạ hay sao? Thì ra lúc trước cô ấy có vai diễn, Lục Ẩm Băng không hiểu tại sao lại tò mò về nhân vật ban đầu của cô ấy.
Tiết Dao nói móc nàng: "Em không biết? Không phải là bạn tốt hay sao, còn có ý định tiếp tục kết giao nữa?"
"Ít nói nhảm, chị mau nói cho tôi biết."
"Cung nữ." Tiết Dao lập tức nói.
Lục Ẩm Băng truy lại ký ức bản thân về kịch bản cùng tư liệu, sửng sốt không nhớ ra có nhân vật cung nữ quan trọng gì, vì thế hỏi: "Tên gọi là gì?"
"Tiểu Xuân."
"Đó chẳng phải là cung nữ bên người tôi sao? Không đúng nha." Lục Ẩm Băng nhíu mày nói, "Cung nữ này chính là pháo hôi mà."
"Tôi đã tra qua, chính là cung nữ này, Tô Hàn vốn dĩ đem nhân vật này cho Đổng Nhã Phi, thử vai của đoàn phim của thông qua, chỉ là thiếu hợp đồng khi tiến tổ, là Hạ Dĩ Đồng đã chặn ngang lại, ỷ vào vị trí của mình, nhất quyết muốn nhân vật này, nghe nói còn bị cấp trên chỉ trích, là hướng tổng giám đốc Sở Giải Trí nên đè xuống." Tiết Dao nói đến chuyện kỳ quái này, "Bạn của em chắc nên đi xem lại chỉ số thông minh."
Trong đầu của Lục Ẩm Băng một ý tưởng chợt lóe qua, không đợi cô kịp load não thì đã biến mất.
"Chỉ số thông minh của cô ấy rất bình thường." Lục Ẩm Băng bỏ qua sự khác thường trong lòng mình, tự nhiên vì Hạ Dĩ Đồng giải vây, hơn nữa không cam lòng mà mắng lại, "Chị mới là chỉ số thông minh thấp."
"Tôi chỉ số thông minh thấp, tôi có thể giúp em tra được cái này?"
"Xin lỗi tôi thu hồi lại lời nãy, còn gì nữa?"
Tiết Dao: "Hoặc là chính cô ấy biết tiên tri, biết đoàn phim sẽ trống vị trí nữ chính, biết được cô ấy nhất định có thể đoạt được nhân vật này, tiên tri thì tôi không tin, nhưng tâm cơ khẳng định là có."
"Đừng nói bậy, chị một chút cũng không biết cô ấy như thế nào."
"Em thế nào lại giúp cô ấy nói hộ? Không phải là bạn bè bình thường sao?"
"....."
Hai người nói chuyện không ít, cuối cùng Tiết Dao nói: "Thấy em cùng Hạ Dĩ Đồng là quan hệ bạn bè, Đổng Nhã Phi lại cùng người đại diện với cô ấy, chuyện này tôi tới hỏi ý kiến em một chút, xem em muốn xử lý thế nào, nhanh chóng cho tôi đáp án.
Không nên kéo dài thêm, đêm dài lắm mộng, đối với em sẽ bất lợi."
"Tôi biết rồi."
Lục Ẩm Băng cúp điện thoại, rửa mặt, thay y phục, Lương Thư Yểu cũng thu dọn đồ đạc, đi theo cô xuống lầu.
Mẹ Lục nhìn Lục Ẩm Băng một thân y phục ra ngoài, có chút mờ mịt: "Chuyện này, đây là sao vậy? Như thế nào vừa mới về nhà liền đi?"
Lục Ẩm Băng:"Mẹ, con có việc gấp phải đến đoàn phim."
Lương Thư Yểu cười cười: "Dì Mẫn, vừa lúc con cũng có việc, cùng Uổng Băng đi một chuyến."
Mẹ Lục sửng sốt một chút, nhìn Lục Ẩm Băng mở miệng, tựa như muốn nói gì đó, rồi lại thôi: "Được rồi, vậy mau đi đi, để mẹ gọi tài xế cho các con."
Lục Vân Chương bắt lấy cánh tay của vợ mình, một tay tháo mắt kính, đứng dậy từ ghế sofa: "Để ba đưa mấy đứa ra sân bay, Hân Mẫn, em ngồi ghế phụ đi."
Ngồi trên xe đi ra sân bay, Lục Ẩm Băng cắn môi dưới, một tay nắm chặt điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Hạ Dĩ Đồng:
[Vì sao em lại muốn đóng vai cung nữ kia?]