Bệnh viện Tư Thành, phòng bệnh số .
Tống Lập Thành tựa người vào đầu giường nhớ lại cô gái vừa rồi cứu mình.
Nghe tiếng gõ cửa, giọng nói khàn khàn vang lên: "Vào đi."
Nhìn thấy là người bạn tốt của mình thì đôi lông mày hơi giãn ra.
"Sao cậu biết tôi ở đây?"
Doãn Bằng đi đến chiếc ghế cạnh giường bệnh ngồi xuống, đặt giỏ trái cây lên bàn, lấy ra một quả táo bắt đầu gọt.
"Trợ lí cậu nói cho tôi biết.
Thật là, bị tai nạn cũng không nói năng gì, có còn là bạn bè không vậy?" Đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Tống Lập Thành chất vấn.
"Gia đình tôi biết chưa?"
"Còn chưa biết đâu, cha mẹ cậu đi du lịch rồi.
Ông nội cậu còn đang lo tìm đối tượng cho cậu đấy."
Tống Lập Thành không nói gì.
Doãn Bằng đưa một miếng táo cho Tống Lập Thành, hỏi:
"Có bị gì không?"
"Vẫn chưa chết được!"
Doãn Bằng liếc xéo, lúc nãy đang có một cuộc họp cổ đông, nghe thư kí báo Tống Lập Thành xảy ra tai nạn, mém tí nữa là trái tim rớt ra khỏi lồng ngực.
Khi tới bệnh viện, nghe bác sĩ nói tai nạn không nghiêm trọng lắm, cũng may là nhờ có một cô gái đã sơ cứu trước nếu không chắc chắn sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, hai tuần nữa cánh tay có thể cử động lại bình thường.
"À, cái cô gái mà cứu cậu đó, biết là ai không?"
Tống Lập Thành lắc đầu "Đã kêu tiểu Minh điều tra rồi."
Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới.
Tiểu Minh vừa gửi tư liệu của Bạch Gia Thi vào email của Tống Lập Thành.
Anh click vào, mục đầu tiên hiển thị họ và tên, anh nhìn chằm chằm vào cái tên Bạch Gia Thi một lúc mới lướt xuống dưới, là một nữ diễn viến tuyến ba.
Lướt đến thông tin gia đình cảm thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt có chút suy tư.
Doãn Bằng thấy thế tò mò nhướn người qua xem, cũng hơi bất ngờ.
"Này, là con của chú Bạch hả? Tôi còn tưởng là thần thánh phương nào? Thì ra là cái cô tiểu thư cưng như trứng ở nhà họ Bạch.
Mà cũng kì lạ, cái cô tiểu thư này từ một năm trước đã không thấy bóng dáng rồi, tôi còn nghe đồn cô ấy rất vô dụng, được người nhà bao bọc rất kĩ, không biết làm việc gì! Ngay cả việc thay quần áo mà còn phải nhờ người giúp việc thay cho, đi đứng cũng phải có người dìu, chứ đừng nói là biết sơ cứu.
Có khi nào tiểu Minh gửi nhầm cho câu không?" Doãn Bằng luyên thuyên không ngừng.
Tống Lập Thành hơi nhíu mày, khẳng định chắc nịch:
"Là cô ấy."
"Kì lạ thật!"
"Mấy lời đồn đó không nên tin làm gì!"
Giới "thượng lưu" rất phức tạp, có khi chỉ là ghen ăn tức ở nên mới bịa đặt nói xấu, không nên tin vào.
"Ừ cũng đúng."
Tống Lập Thành mở mục tìm kiếm gõ tên Bạch Gia Thi, lại phát hiện cô đang ở trên hot search, lướt năm cái thì hết ba cái đều là liên quan tới cô.
Tống Lập Thành cẩn thận đọc qua một lượt, hiểu rõ đại khái, lên tiếng hỏi: "Anh của cô ấy không phải là Bạch Vu Quân à?"
"Đúng vậy, cái tên đó cực kì cuồng em gái" Doãn Bằng cảm thán.
"Sao lại để cô ấy ở bên Ngu Thần?"
Doãn Bằng nhún nhún vai, lắc đầu: "Ai mà biết."
____________________
Cùng mọi người hàn huyên tâm sự vài câu thì Bạch Gia Thi cũng xin phép mọi người lên lầu tìm Bạch Vu Quân.
Cô gõ cửa một cái, nghe thấy người bên trong nói vọng ra: "Vào đi."
Bạch Gia Thi đẩy cửa phòng, căn phòng rất lớn có màu trắng làm màu chủ đạo, được trang trí đơn giản.
"Anh ba."
Bạch Vu Quân đang kí một tập văn kiện, nghe thấy tiếng của Bạch Gia Thi, ngẩng đầu lên.
"Thi Thi, em về lúc nào đấy?" Bạch Vu Quân bỏ tập văn kiện đang kí dở xuống, đi lại phía cô, ngắm nghía một lúc, lông mày hơi nhíu lại.
"Gầy đi rồi."
Cô cười khẽ: "Anh đang làm việc sao? Em vô có làm phiền anh không?"
"Mấy cái này không quan trọng đâu.
Em tìm anh có việc gì."
"À, em muốn nhờ anh đổi người đại diện."
Bạch Vu Quân suy tư.
"Ừ, nhưng mà em là nghệ sĩ dưới trướng Ngu Thần, anh không biết chỗ bọn họ thế nào, khó sắp xếp."
"Vậy nếu được thì xin anh thu nạp cô em gái này, em sẽ giải quyết chuyện hợp đồng với công ty, việc Nghiêm Quân lạm dụng chức quyền, tự ý đổi vai diễn cũng đủ để em khởi kiện rồi.
Em vào công ty anh nhất định sẽ không để anh thiệt đâu."
Cô nghĩ kĩ rồi, điều đầu tiên khi xuyên đến đây, nhất định phải đổi người đại diện, Nghiêm Quân cặn bã như vậy, nếu tiếp tục e là sẽ bị chèn ép tới chết.
Bạch Vu Quân cười tươi, hai hàm răng trắng sáng đều lộ ra: "Được được, để anh ba sắp xếp cho em."
"Cảm ơn anh ba!"
"Là người nhà khách sáo gì chứ.".