Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày… Hơn mười ngày trôi qua, người nào đó vẫn chưa hề xuất hiện.
Mấy ngày nay Tần Dật suy nghĩ rất nhiều, dần bình tĩnh trở lại. Thực ra hắn luôn là một người lười biếng, mấy năm nay vẫn tuân theo quy tắc thuận theo tự nhiên, trước nay chưa từng trở mặt cũng không muốn quá gần gũi với ai. Được rồi, nơi nào có người là có phiền phức. Những người khiến hắn hao tổn tâm tư trong suốt 23 năm qua không được mấy ai. Ngoài mấy người đó ra cũng không có ai khiến hắn cảm thấy đặc biệt ghét hay đặc biệt thích cả.
Thế đó, thuận theo tự nhiên thôi. Vậy thì, cứ thuận theo tự nhiên.
Vì phải xử lý mấy chuyện liên quan đến việc tốt nghiệp, hôm đó An Nhược Uyên trở về trường.
Tần Dật đưa cậu đến cổng trường, bạn nhỏ An rưng rưng nước mắt nói: “A Dật, cậu không ở đây ai sẽ là người chăm sóc mình, ai sẽ cho mình ăn đây…”, bị hắn đạp xuống xe.
Sau khi đứng vững, bạn nhỏ lại quay đầu gõ vào cửa kính xe hắn, đổi sang vẻ mặt cực kỳ chân thành: “A Dật, cậu vẫn luôn thông minh như vậy mà sao lại không biết đối tốt với chính mình một chút. Ở một mình hoài thật khổ sở, cậu có thể thử tin tưởng một ai đó khác được không.”
Tần Dật cười: “Cậu còn chưa tìm thì tôi vội cái gì?”
Bạn nhỏ An bĩu môi nói: “Nói không chừng mình sắp gả đi rồi, hừ. À, a Dật, cậu không phải luôn thích mình chứ?”
Tần Dật trừng cậu một lúc, mặt nhóc thối kia bị ánh nắng hun cho ửng hồng, đặc biệt đáng yêu.
Thở dài một hơi, đáp: “Cậu cuối cùng cũng nhận ra. Tôi khổ bao nhiêu năm rồi giờ cậu mới biết.”
Nhược Uyên nghe vậy thì bật cười khanh khách: “Thế này mới đúng. Mình chính là thích bộ dạng trêu chọc mình của cậu.”
………
Tối đến tan ca về nhà mới ý thức được cái khổ sở Nhược Uyên nói tới. Lúc trước không nhận thấy ở một mình có vấn đề gì, bây giờ cư nhiên lại cảm thấy trống rỗng.
Tắm rửa xong leo lên giường, đọc tin nhắn của Nhược Uyên: Đêm dài trôi chầm chầm, người cậu nhớ mong còn đó chăng, ha ha ha.
Nhớ mong sao, ha.
………
Tối ngày 20/5, Tần Dật nằm trên giường chơi game. Trong lòng nôn nóng, giống như đang mọc mầm, hắn nhìn nhân vật trên màn hình không ngừng chết đi rồi sống lại. Ai ai, thế này là sao.
11h39’. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tần Dật nhìn thấy là số điện thoại lạ liền dứt khoát không nhận máy.
Bên kia gọi một lúc liền dập máy.
Sau đó là chuông báo tin nhắn, vẫn là từ “người lạ” kia.
— Bé cưng thân yêu, mau mở cửa ra, anh để quên chìa khóa rồi.
Tần Dật lập tức ném di động, gập “bộp” laptop lại, kéo chăn chùm qua đầu đi ngủ, tất cả các hành động làm liền mạch lưu loát.
Di động tiếp tục đổ chuông, reo vang không ngừng. Tần Dật quay người, bịt tai không nghe.
Sau đó lại là tin nhắn.
Được rồi, Tần Dật nhìn không được, xuống giường xme.
— Hức hức hức hức, tình yêu ơi, mưa rồi…
Thời tiết hai hôm nay rất đẹp, mưa ở đâu ra chứ? Trong lòng nghĩ vậy nhưng người đã đi xuống tầng.
Mở cửa ra, người kia đứng dưới cách bậc cầu thang ba bước, dáng người cao thẳng, nụ cười xinh đẹp, nhưng không giấu được nét vất vả mệt mỏi trên người. Hình như gầy đi không ít. Sắc mặt cũng không được tốt.
Tần Dật không nói gì.
Nhan Tử Khâm nhìn hắn, nụ cười vừa dịu dàng lại vừa lưu mannh.
“Tình yêu, có nhớ anh không?”
Tần Dật trợn trắng mắt, “Không mưa, anh đi được rồi.”
Nhan Tử Khâm tiếp tục cười, đáp: “Cho dù không mưa, em nhìn qua cửa sổ là thấy được, vì sao còn chạy xuống đây, hả?”
Tiến lên trước, kéo hắn lại, đưa cho hắn tập tranh.
Không chờ hắn phản ứng lại, vòng tay qua eo, ôm vào lòng. Ừm, sớm đã muốn làm việc này.
Bìa tập tranh là bức hôm trước y cho hắn xem ở ban công, bên dưới người nào đó đích thân viết mấy chữ đại tự:
DUY NHẤT TRÊN ĐỜI
— Gửi người thiếu niên tôi yêu mến.
Lời tựa bên trong là một đoạn người nào đó viết: “Anh thấy thực tiếc nuối. Hai mươi hai năm qua của em không có anh, trong năm tháng trưởng thành của em không có anh, vì thế anh đi lại một lượt. Chỉ cần em bằng lòng, sau này anh sẽ luôn bầu bạn cùng em.”
Tần Dật mở tập tranh ra, những chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt. Từ vườn trẻ cho đến Đại học H, có lẽ vì y vẽ quá đẹp, cảm giác như một quyển tranh liên hoàn. Y cư nhiên còn đi tới Đức.
Tần Dật lúc năm tuổi, trắng trắng mềm mềm. Sau khi mười tuổi đã trở nên rất thanh tú. Về sau hơn nữa, chính là bộ dạng tràn đầy sức sống lần đầu Nhan Tử Khâm nhìn thấy. Khiến cho Tần Dật có cảm giác hơn hai mươi năm nay người này vẫn luôn ẩn núp bên cạnh mình.
Nhan Tử Khâm ôm eo hắn, kề bên tai hắn, “Ba, hai, một. Chúc mừng sinh nhật, bảo bối tình yêu của anh.”
Y nói: “Thực ra anh còn chưa viết xong, không muốn chút nào đâu, hừ hừ. Anh cứ xoắn xuýt mãi, xoắn xuýt chết đi được.”
Tần Dật nói: “Ngày mai, à, đã là hôm nay rồi, không phải sinh nhật tôi.”
Nụ cười trên mặt người nào đó thoáng chốc vỡ nát.
Mấy ngày nay Tần Dật suy nghĩ rất nhiều, dần bình tĩnh trở lại. Thực ra hắn luôn là một người lười biếng, mấy năm nay vẫn tuân theo quy tắc thuận theo tự nhiên, trước nay chưa từng trở mặt cũng không muốn quá gần gũi với ai. Được rồi, nơi nào có người là có phiền phức. Những người khiến hắn hao tổn tâm tư trong suốt 23 năm qua không được mấy ai. Ngoài mấy người đó ra cũng không có ai khiến hắn cảm thấy đặc biệt ghét hay đặc biệt thích cả.
Thế đó, thuận theo tự nhiên thôi. Vậy thì, cứ thuận theo tự nhiên.
Vì phải xử lý mấy chuyện liên quan đến việc tốt nghiệp, hôm đó An Nhược Uyên trở về trường.
Tần Dật đưa cậu đến cổng trường, bạn nhỏ An rưng rưng nước mắt nói: “A Dật, cậu không ở đây ai sẽ là người chăm sóc mình, ai sẽ cho mình ăn đây…”, bị hắn đạp xuống xe.
Sau khi đứng vững, bạn nhỏ lại quay đầu gõ vào cửa kính xe hắn, đổi sang vẻ mặt cực kỳ chân thành: “A Dật, cậu vẫn luôn thông minh như vậy mà sao lại không biết đối tốt với chính mình một chút. Ở một mình hoài thật khổ sở, cậu có thể thử tin tưởng một ai đó khác được không.”
Tần Dật cười: “Cậu còn chưa tìm thì tôi vội cái gì?”
Bạn nhỏ An bĩu môi nói: “Nói không chừng mình sắp gả đi rồi, hừ. À, a Dật, cậu không phải luôn thích mình chứ?”
Tần Dật trừng cậu một lúc, mặt nhóc thối kia bị ánh nắng hun cho ửng hồng, đặc biệt đáng yêu.
Thở dài một hơi, đáp: “Cậu cuối cùng cũng nhận ra. Tôi khổ bao nhiêu năm rồi giờ cậu mới biết.”
Nhược Uyên nghe vậy thì bật cười khanh khách: “Thế này mới đúng. Mình chính là thích bộ dạng trêu chọc mình của cậu.”
………
Tối đến tan ca về nhà mới ý thức được cái khổ sở Nhược Uyên nói tới. Lúc trước không nhận thấy ở một mình có vấn đề gì, bây giờ cư nhiên lại cảm thấy trống rỗng.
Tắm rửa xong leo lên giường, đọc tin nhắn của Nhược Uyên: Đêm dài trôi chầm chầm, người cậu nhớ mong còn đó chăng, ha ha ha.
Nhớ mong sao, ha.
………
Tối ngày 20/5, Tần Dật nằm trên giường chơi game. Trong lòng nôn nóng, giống như đang mọc mầm, hắn nhìn nhân vật trên màn hình không ngừng chết đi rồi sống lại. Ai ai, thế này là sao.
11h39’. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tần Dật nhìn thấy là số điện thoại lạ liền dứt khoát không nhận máy.
Bên kia gọi một lúc liền dập máy.
Sau đó là chuông báo tin nhắn, vẫn là từ “người lạ” kia.
— Bé cưng thân yêu, mau mở cửa ra, anh để quên chìa khóa rồi.
Tần Dật lập tức ném di động, gập “bộp” laptop lại, kéo chăn chùm qua đầu đi ngủ, tất cả các hành động làm liền mạch lưu loát.
Di động tiếp tục đổ chuông, reo vang không ngừng. Tần Dật quay người, bịt tai không nghe.
Sau đó lại là tin nhắn.
Được rồi, Tần Dật nhìn không được, xuống giường xme.
— Hức hức hức hức, tình yêu ơi, mưa rồi…
Thời tiết hai hôm nay rất đẹp, mưa ở đâu ra chứ? Trong lòng nghĩ vậy nhưng người đã đi xuống tầng.
Mở cửa ra, người kia đứng dưới cách bậc cầu thang ba bước, dáng người cao thẳng, nụ cười xinh đẹp, nhưng không giấu được nét vất vả mệt mỏi trên người. Hình như gầy đi không ít. Sắc mặt cũng không được tốt.
Tần Dật không nói gì.
Nhan Tử Khâm nhìn hắn, nụ cười vừa dịu dàng lại vừa lưu mannh.
“Tình yêu, có nhớ anh không?”
Tần Dật trợn trắng mắt, “Không mưa, anh đi được rồi.”
Nhan Tử Khâm tiếp tục cười, đáp: “Cho dù không mưa, em nhìn qua cửa sổ là thấy được, vì sao còn chạy xuống đây, hả?”
Tiến lên trước, kéo hắn lại, đưa cho hắn tập tranh.
Không chờ hắn phản ứng lại, vòng tay qua eo, ôm vào lòng. Ừm, sớm đã muốn làm việc này.
Bìa tập tranh là bức hôm trước y cho hắn xem ở ban công, bên dưới người nào đó đích thân viết mấy chữ đại tự:
DUY NHẤT TRÊN ĐỜI
— Gửi người thiếu niên tôi yêu mến.
Lời tựa bên trong là một đoạn người nào đó viết: “Anh thấy thực tiếc nuối. Hai mươi hai năm qua của em không có anh, trong năm tháng trưởng thành của em không có anh, vì thế anh đi lại một lượt. Chỉ cần em bằng lòng, sau này anh sẽ luôn bầu bạn cùng em.”
Tần Dật mở tập tranh ra, những chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt. Từ vườn trẻ cho đến Đại học H, có lẽ vì y vẽ quá đẹp, cảm giác như một quyển tranh liên hoàn. Y cư nhiên còn đi tới Đức.
Tần Dật lúc năm tuổi, trắng trắng mềm mềm. Sau khi mười tuổi đã trở nên rất thanh tú. Về sau hơn nữa, chính là bộ dạng tràn đầy sức sống lần đầu Nhan Tử Khâm nhìn thấy. Khiến cho Tần Dật có cảm giác hơn hai mươi năm nay người này vẫn luôn ẩn núp bên cạnh mình.
Nhan Tử Khâm ôm eo hắn, kề bên tai hắn, “Ba, hai, một. Chúc mừng sinh nhật, bảo bối tình yêu của anh.”
Y nói: “Thực ra anh còn chưa viết xong, không muốn chút nào đâu, hừ hừ. Anh cứ xoắn xuýt mãi, xoắn xuýt chết đi được.”
Tần Dật nói: “Ngày mai, à, đã là hôm nay rồi, không phải sinh nhật tôi.”
Nụ cười trên mặt người nào đó thoáng chốc vỡ nát.