Đột nhiên, Nguyễn Viên nở một nụ cười vui vẻ, có chút hàm ý trêu chọc.
“Em có thể xào cà chua trứng là tốt lắm rồi, yêu cầu của chị không cao lắm đâu”
Cô cố ý nói như vậy vì cô biết Ngu Hạm không biết nấu ăn. Bình thường, nếu em ấy muốn giúp đỡ thì cô cũng chỉ để em ấy rửa rau hoặc nêm nếm gia vị.
Ngu Hạm không ôm Nguyễn Viên nữa, miệng chu ra, có chút giận dỗi.
Nguyễn Viên cầm một hộp sữa chua, cắm ông hút vào rồi đưa cho Ngu Hạm.
Coi như là lấy lòng.
Cô biết, nếu cô không nói, có lẽ Ngu Hạm sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ tối nay mà Thẩm Dục nhờ vả.
Vì sao mà Thẩm Dục phải đưa Ngu Hạm đánh xếp hạng chung, trong lòng cô đã hiểu, nhưng cô không nghĩ quá nhiều.
Có đôi lúc, làm người không cần thông minh quá. Vì vậy, vào lúc này, cô giả ngu ngơ thì tốt hơn.
Ngu Hạm cầm sữa chua, Nguyễn Viên nghĩ ngợi thật kỹ rồi nói: “Thật ra, chị rất thích ăn cay, nhưng không thể ăn quá cay, bởi vì ăn quá cay thì mặt chị sẽ bị nổi mụn”.
Ngu Hạm hút một ngụm sữa chua, gật đầu, xem như đã hiểu: “Sao trước đây em chưa bao giờ thấy chị ăn cay vậy?”.
“Bởi vì mẹ chị không ăn được cay, nhưng bố chị lại thích ăn cay”.
Khi còn bé, Nguyễn Viên luôn được bố yêu thương, cưng chiều. Khẩu vị của bố và cô đều giống nhau, rất thích ăn cay. Nhưng mẹ cô chỉ thích ăn thanh đạm, vì thế cả nhà đều không ăn cay. Chỉ là không ăn cay thôi, cả cô và bố đều chịu được. Có đôi khi, bố sẽ đưa cô đến một tiệm xiên nướng đối diện một rạp chiếu phim ở thành phố C.
Rải lên xiên nướng một tầng bột ớt thật dày, Nguyễn Viên ăn đến nỗi cả mặt đều là mồ hôi, Nguyễn Thư Hoa nói cô là “một con mèo nhỏ” rồi cười rất vui vẻ.
Không ai có thể ngờ rằng, một người đàn ông giàu sang, có địa vị ở thành phố C sẽ đưa con gái mình đi ăn que nướng ở lề đường vào buổi tối, còn bản thân ngồi nhâm nhi hai lon bia.
Sau này, Nguyễn Viên trở lại thành phố C, rạp chiếu phim vẫn ở đó nhưng quầy xiên nướng thì không còn nhìn thấy nữa.
Cũng giống như những ký ức còn sót lại đã bị gió thổi bay, không còn nhìn thấy nữa.
Ngu Hạm nhìn khuôn mặt của Nguyễn Viên, cô đột nhiên ôm chầm lấy chị họ rồi nói: “Em nấu cho chị một nồi lẩu được không? Cay đến mức làm chị bật khóc”.
Nguyễn Viên cười khẽ, cô biết Ngu Hạm lại sợ cô nhớ tới những chuyện không vui, cô vỗ nhẹ vào tay Ngu Hạm nói một tiếng: “Được”.
Ngồi trong nhà ăn, Ngu Hạm lấy điện thoại ra thông báo tin tức cho Thẩm Dục, Nguyễn Viên đi nấu canh. Ngu Hạm nói với Thẩm Dục: “Chị gái em thích ăn cay nhưng đừng cay quá, chị ấy sợ nổi mụn”.
Thẩm Dục: “Cụ thể hơn một chút nữa được không?”
Ngu Hạm: “Em chỉ có thể hỏi được nhiêu đó thôi. Đại thần tự suy nghĩ kỹ xem nên mời chị gái em ăn món gì, không cần phải đến nhà hàng cao cấp đâu, quán ăn bình thường cũng được”.
Thẩm Dục: “Được rồi, cảm ơn em”.
So với việc không biết cái gì thì thế này đã khá tốt, Thẩm Dục bắt đầu tìm kiếm quán ăn bình dân trong thành phố.
Ngu Hạm đã uống xong canh mà Nguyễn Viên nấu cho cô, tay chống cằm đột nhiên thở dài một cái.
Nguyễn Viên ăn không nhanh, không chậm, nhìn Ngu Hạm, không biết con bé này lại có chuyện gì nữa đây: “Nghĩ cái gì vậy?”
“Chị ơi, chị đúng là một cô gái hiền hòa, dịu dàng, đảm đang”. Nguyễn Viên bỏ muỗng xuống, nói một câu: “Em rảnh đến vậy à, không có việc gì để làm sao?”
“Em rảnh rỗi thật mà”.
Nguyễn Viên dọn dẹp chén bát, cầm đi rửa sạch sẽ.
Cô đột nhiên hỏi: “Tại sao tối nay em lại không chơi game?”
Ngu Hạm chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra, tìm bộ phim chiếu gần đây, cô nổi hứng, phấn chấn nói: “Chị, em muốn đi xem phim, chị đưa em đi xem có được không?”.
“Được rồi, đi thôi, chị đưa em đi. Hai chị em mình đi xem phim” Ngu Hạm biết Nguyễn Viên sẽ không từ chối, cô đẩy chị gái vào trong phòng, kêu Nguyễn Viên thay áo quần.
Nguyễn Viên không hiểu nổi, cô bị Ngu Hạm kéo ra ngoài đi xem một bộ phim hài.
Kịch bản của bộ phim hài cũng khá hay, Nguyễn Viên cười rất vui vẻ, Ngu Hạm ở bên cạnh nhìn cũng cười rất vui.
Hai người là người thân, cô luôn mong chị mình vui vẻ.
Hôm nay cô đã khiến chị nghĩ đến chuyện không vui, vì vậy cô đưa chị họ đi xem phim, coi như là lời xin lỗi.
Nguyễn Viên và Ngu Hạm ra ngoài chơi lâu như vậy nên đều cảm thấy rất mệt mỏi. Sau khi về nhà tắm gội sạch sẽ, hai người lên giường liền ngủ thiếp đi.
Thật ra, Ngu Hạm muốn gọi cho Thẩm Dục, báo thêm thông tin, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra.
Cô không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm được.
Nếu cô can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người họ quá nhiều thì không chỉ có Ngu Hạm gặp rắc rối, mà có khi Nguyễn Viên cũng không vui vẻ.
Hai người là chị em tốt nhất, thân thuộc nhất. Tuy rằng Ngu Hạm còn nhỏ nhưng cô vẫn hiểu được những chuyện như vây.
Cùng Nguyễn Viên trải qua một buổi tối đi chơi vui vẻ, ngày mai cô phải về lại thành phố B.
Lúc cô đang ngủ say, có tin nhắn gửi đến cho cô.
Là từ Wechat của Lục Trường Uyên: “Ngu Hạm, chúng ta nói chuyện đi”.
Cô đã ngủ say nên không nhìn thấy tin nhắn, cứ như vậy cô ngủ đến sáng.
Đồng hồ sinh học của Nguyễn Viên luôn đều đặn đúng giờ, giờ phải rời giường, có đôi lúc thức khuya thì dậy muộn hơn một chút, nhưng cũng có lúc tự động tỉnh lại lúc giờ.
Cô nấu xong bữa sáng, đi xuống lầu vứt rác. Lúc về, cô nhìn thấy Ngu Hạm đang dựa vào khung cửa phòng khách. Em ấy đang khóc.
Nguyễn Viên chậm rãi đi đến bên cạnh Ngu Hạm, cô không nói gì. Ngu Hạm đột nhiên xoay người ôm chầm lấy cô, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Chị ơi, vì sao thích một người lại khó khăn, khổ sở đến vậy?”
Nguyễn Viên không biết trả lời sao.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Hạm.
“Em kém anh ấy mười sáu tuổi, trước đây anh ấy đối xử với em rất tốt, lúc trước anh ấy còn nói … Anh ấy cũng thích em”.
Có phải vì cô vẫn còn nhỏ, cho nên đã lầm tưởng rằng những lời dỗ dành đó thật sự là sự tình yêu.
Hơn nữa, cô luôn ghi tạc những lời nói đó trong lòng, cô luôn chờ đợi anh, chờ anh quay lại cho cô một cái liếc nhìn, cô sẽ từ từ trưởng thành rồi ở bên cạnh anh.
Ngu Hạm chậm rãi bình tĩnh lại, cô ở trong lồng ngực Nguyễn Viên thút thít, chị họ vẫn luôn trấn an cô.
“Tình yêu, phong nguyệt(), quyến rũ, tốt đẹp”.
Nguyễn Viên nhẹ nhàng cười, cho dù trong lòng cô đối với chuyện tình yêu luôn bi quan, nhưng chuyện quan trọng nhất hiện tại là an ủi Ngu Hạm.
“Tiểu Hạm, chuyện khó lường nhất trên thế gian này chính là phong nguyệt. Em vẫn còn nhỏ, chuyện yêu đương, tình cảm này vẫn rất mờ mịt”.
“Thiêu thân lao đầu vào lửa dù chỉ có thể nắm được, có thể bắt được trong chốc lát, nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy, kiến quyết không buông tay” Nguyễn Thư Hoa nhìn ánh trăng trên bầu trời rồi nói với Nguyễn Viên.
Thế giới của người trưởng thành chính là muốn có được tất cả.
Cô đã từng thấy sự chấp niệm() trong mắt bố mình, chỉ là lúc đó cô còn nhỏ nên không hiểu.
Từ từ lớn lên, cô đã hiểu cái gọi là nắm được trong tay nhưng rồi lại bất lực, tuyệt vọng nhìn nó rời xa mình. Đó gọi là tình yêu.
Ngu Hạm gật đầu, rời khỏi vòng ôm của Nguyễn Viên, vai của Nguyễn Viên ướt một mảng lớn. Cô giơ tay lau khô nước mắt của Ngu Hạm.
“Có muốn nói chuyện này với chị không? Tuy rằng chị chưa bao giờ yêu đương nhưng chị vẫn có thể chia sẻ, tâm sự với em”.
Ngu Hạm cười ngại ngùng.
Cô biết là do cô xúc động quá mức, chị họ chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương, mà thật ra cô cũng chưa từng trải, chỉ là tự đơn phương mà thôi.
Cô đã sai khi đem sự yêu quý, cưng chiều của Lục Trường Uyên trở thành tình cảm yêu đương.
Anh ấy đối với cô, có lẽ cả đời này, chỉ là sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc của một người chú dành cho một đứa cháu mà thôi. Không có bất cứ tình cảm khác. Chỉ thế mà thôi.
Là do cô tự mình đa tình() mà thôi.
Anh không nói rõ ràng nhưng Ngu Hạm vẫn hiểu được. Cuối cùng, cô vẫn không nhịn nổi mà rơi nước mắt.
Nguyễn Viên thấy Ngu Hạm không nói gì, trong lòng cô đã hiểu rõ nhưng không nói gì cả.
Nếu đã như vậy thì cô cũng không hỏi nữa, Nguyễn Viên nói: “Đi rửa mặt đi, chị đi làm bữa sáng, ăn xong chị đưa em ra sân bay”.
Ngu Hạm gật đầu, lau sạch nước mắt lần nữa, nở nụ cười không biết là vì chua xót, đau lòng hay vì điều gì nữa.
Cô mới có tuổi, cuộc đời vẫn còn dài, cô sợ cái gì chứ.
Ở trước mặt chị họ khóc một trận như vậy, thật sự rất mất mặt, cô chạy vào phòng tắm rửa mặt thật sạch sẽ.
Nguyễn Viên thay áo quần, tâm trạng của Ngu Hạm làm cô khá lo lắng nhưng cô vẫn không hỏi quá nhiều.
Hỏi nhiều chỉ khiến tâm trạng người bị hỏi trở nên kém đi mà thôi. Vì vậy sau khi ăn xong bữa sáng, cô giúp Ngu Hạm thu dọn hành lý, bắt đầu đi đến sân bay.
Trên đường đi đến sân bay, Ngu Hạm dựa vào người Nguyễn Viên, vươn tay nắm lấy tay Nguyễn Viên.
“Chị, em sợ vì chuyện hôm nay của em mà chị sẽ trốn tránh chuyện yêu đương”.
Hàng lông mi Nguyễn Viên run nhẹ, cô cúi đầu cười, không phủ nhận: “Em đã nhìn ra rồi sao”.
Ngu Hạm làm sao nhìn không ra, tuy chị họ không nói gì nhưng cô cũng biết thái độ của chị họ đối với tình yêu.
Chị họ cô không tin vào tình yêu, cho nên mới nói, thích một người là sự hư vô, mù mịt.
Thái độ của Thẩm Dục đối với chị cô rõ ràng như vậy nhưng chị cô lại giả vờ không thấy gì hết.
Ngu Hạm chỉ cần nhìn một cái cũng đủ biết Thẩm Dục thích Nguyễn Viên nhiều đến mức nào, nhưng sau khi cô nghe nói Thẩm Dục điều tra Nguyễn Viên.
Lòng nghi ngờ của cô trở nên nặng nề, cô còn cho rằng Thẩm Dục sẽ rút lui sau khi biết gia thế của chị họ cô, nhưng không ngờ đại thần lại …
Một chút cũng không quan tâm.
Trong lòng cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng Thẩm Dục đại thần lại không nói gì.
Thẩm Dục đại thần là một ngọn lửa nồng nhiệt, chị họ cô lại là một tảng băng lạnh lùng.
Có lẽ thời điểm mà tảng băng nên tan chảy đã đến rồi sao?
“Chị, giống như chị đã từng nói sáng nay, tình yêu là phong nguyệt, quyến luyến nhưng lại rất tốt đẹp, em không sợ gì cả. Cuộc đời em vẫn còn dài, rồi em sẽ gặp được người mình yêu. Nhưng chị ơi, nếu như chị gặp được người mình thích thì đừng sợ hãi, đừng bỏ lỡ người đó” Ngu Hạm nhéo tay Nguyễn Viên, giống như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.
Nguyễn Viên không nghĩ ra, lời nói này cô lại được nghe từ miệng một cô nhóc.
Ngu Hạm cũng đâu còn là một cô nhóc, cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi thôi.
tuổi hiểu được yêu, hận, quấn quýt, si mê. Kết quả cuối cùng là cô làm chị gái nhưng lại được cô em gái này dạy dỗ chuyện yêu đương.
Suy nghĩ của Nguyễn Viên có một rào chắn lại bị hai câu này đánh bay đi.
Cô đành nói: “Tới nơi rồi, xuống xe thôi”.
Tới sân bay, Ngu Hạm vào cửa an ninh, vẫy tay chào cô, Nguyễn Viên cũng vẫy tay chào lại.
Nhìn bóng dáng Ngu Hạm nhỏ dần, nụ cười của Nguyễn Viên chậm rãi thu hồi, đã nhiều năm như vậy, hai người chính là hai chị em thân thuộc nhất.
Tuy rằng hai người không thường xuyên ở bên cạnh nhau nhưng lại có thể thấu hiểu nỗi lo lắng, khổ sở của nhau.
Trước lúc máy bay cất cánh, Ngu Hạm nhắn tin cho Thẩm Dục: “Đại thần, em đi đây, anh phải cố lên, thành công đưa chị gái em làm bạn gái anh, em tin tưởng anh”.
Thẩm Dục: “Ok, mượn lời tốt lành của em, lên đường bình an”.
Thẩm Dục đã đặt trước một nhà hàng, anh nhận được tin nhắn xong liền chuyển qua màn hình nhắn tin với Nguyễn Viên.
“Đêm nay có thể cùng nhau ăn một bữa được không?”
Nguyễn Viên mở màn hình khóa nhìn thì thấy tin nhắn của Thẩm Dục, cô liền nhắn lại, “Được”.
Xoay người nhìn bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, tâm trạng cô cuối cùng đã ấm áp lên.
() Phong nguyệt: Chỉ tình yêu nam nữ.
() Chấp niệm: suy nghĩ của một người và suy nghĩ này không thể buông bỏ hoặc có suy nghĩ tiêu cực về một vấn đề.
() Đa tình: Hiểu như vậy đa tình có nghĩa là người có nhiều tình cảm, dễ nảy sinh quan hệ tình cảm với người khác giới, gặp ai cũng thích, gặp ai cũng yêu, những người luôn ảo tưởng về việc có nhiều người yêu mến.