Buổi chiều hai người không rảnh rỗi lắm, Thẩm Dục có hai vé xem phim, không biết là ai tặng cho anh. Ở nhà quá chán, dù sao coi xong phim cũng vừa vặn tới giờ Nguyễn Viên đặt bàn ở nhà hàng.
Bộ phim hai người xem là một bộ phim bom tấn của Hollywood, hiệu ứng khá đẹp, nhưng nội dung kịch bản thì quá nhàm chán.
Nguyễn Viên không quan tâm đến người khác, cô ngồi thẳng lưng ở trong rạp chiếu phim, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, rất nghiêm túc coi hết bộ phim.
Ban đầu Thẩm Dục còn định nói chuyện với cô về nội dung bộ phim, nhưng khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, anh quyết định im lặng.
Thôi bỏ đi, để cô xem hết bộ phim đi, sau này không mua vé phim bom tấn của Hollywood nữa, hoàn toàn không thích hợp với hai người.
Sau khi xem xong, trong lòng cô có chút bực bội, cảm thấy rất tiếc tiền.
“Đây là cái cốt truyện quái quỷ gì vậy trời” cô đi ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn khung cảnh xe cộ tấp nập, chửi một câu.
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra anh đi phía sau lưng cô.
Anh cảm thấy biểu cảm của cô thay đổi rất nhanh.
“Anh, không nghe thấy em nói gì hết đúng không?”
Nguyễn Viên quay đầu nhìn Thẩm Dục, biểu cảm trên mặt cô tỏ ra vô tội, giống như người vừa chửi bậy không phải là cô.
“Không sao, anh sẽ giả bộ coi như không nghe thấy gì”.
Nguyễn Viên “Aizzzz” một tiếng, dùng tay che mặt.
Đột nhiên cô cảm thấy liêm sỉ của mình rớt sạch.
Mỗi lần anh ôm cô đều khiến cô cảm thấy rất ấm áp, nhưng đây là chỗ công cộng, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa, cô đẩy đẩy anh: “Nhà hàng em đặt trước cách đây hai con đường, bây giờ đã h rồi, em gọi điện cho Linh tử xem cô ấy đã ra khỏi nhà chưa”.
Thẩm Dục gật đầu, đi về nhà với cô rồi lấy xe dưới hầm, hai người đi tới bãi đậu xe nhà hàng Nhật.
Nguyễn Viên và Thẩm Dục đến hơi trễ, Tiết Linh Quân đã đến và đợi hai người ở bàn đặt trước.
Thấy Tiết Linh Quân tới sớm như vậy, Nguyễn Viên rất ngạc nhiên, cởi áo khoác ra rồi hỏi cô nàng: “Sao cậu tới sớm quá vậy”.
Thẩm Dục thấy Tiết Linh Quân nở nụ cười, Nguyễn Viên đứng bên cạnh cô ấy, giới thiệu: “Đây là bạn của em, Tiết Linh Quân”.
“Chào em, anh là bạn trai của Nguyễn Viên, Thẩm Dục”.
“Chào anh, em là Tiết Linh Quân” Tiết Linh Quân thấy Thẩm Dục cũng không ngại ngùng, không tràn ngập vẻ hâm mộ giống như lúc trước, vẫn rất cố gắng duy trì hình tượng.
Ba người vui vẻ ngồi vào bàn ăn, phục vụ đi tới đưa thực đơn, Nguyễn Viên nhận lấy, sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Dục, ý là: “Anh gọi món hay em gọi món?”
Thẩm Dục đem quyển thực đơn khép lại: “Em gọi đi, anh không biết con gái thích ăn món gì”.
Nguyễn Viên gật đầu, Tiết Linh Quân nhìn bộ dạng ăn ý của hai người đối diện mà trong lòng nổi lên máu “bà tám”.
“Đại thần, làm sao anh có thể quen biết với Nguyễn Viên?”
Người lúc trước chỉ có thể xuất hiện trong màn hình TV, bây giờ ngồi đối diện mình, Tiết Linh Quân cảm thấy tâm trạng mình rất kích động.
Cô cảm thấy vẫn không có cách nào xóa bỏ khoảng cách, trực tiếp gọi “Thẩm Dục” thì tỏ ra quá thân quen, vì thế cô quyết định dùng từ thuận miện để nói.
Nguyễn Viên còn đang chăm chú xem thực đơn, lần này cô đặt bàn ở một nhà hàng nổi tiếng về món Nhật ở thành phố C, cô đang nghe nhân viên phục vụ giới thiệu món khai vị, món chính, món phụ.
Thẩm Dục nhìn Nguyễn Viên, nở nụ cười, sau đó nói với Tiết Linh Quân: “Quá trình quen biết nhau hơi phức tạp một chút. Lần đầu bọn anh gặp nhau là ở buổi phỏng vấn sau trận chung kết ở MSI, trước lúc phỏng vấn anh đã nhặt được thẻ công tác của cô ấy. Sau đó ở trong game VGVD anh thấy cô ấy dùng loa thông báo muốn nhận đồ đệ, anh lập tức gửi lời mời kết bạn rồi dần dần trở thành đồ đệ của cô ấy”.
Tiết Linh Quân rất kinh ngạc, cô có cảm giác bản thân đang đọc một đoạn trong tiểu thuyết ngôn tình, trùng hợp quá đi.
Lúc này Nguyễn Viên đang gọi món chính, hỏi Tiết Linh Quân muốn ăn món gì.
Hai cô gái ngồi cạnh nhau, còn Thẩm Dục ngồi đối diện với Nguyễn Viên, Tiết Linh Quân nghiêng đầu qua nhìn thực đơn nói: “Tớ muốn ăn một đĩa Tempura”.
“Được” Nguyễn Viên ngẩng đầu nhìn Thẩm Dục: “Anh thì sao?”
“Gọi thêm một phần giống em là được”.
Nguyễn Viên gật đầu, gấp thực đơn lại rồi đưa cho nhân viên phục vụ. Cô cảm thấy hơi đói bụng vì thế đã gọi một món ăn nhẹ.
Tiết Linh Quân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, máu “phóng viên tương lai” bắt đầu trỗi dậy, cô nàng bắt đầu hỏi đủ chuyện: “Vậy làm sao anh có thể theo đuổi được cậu ấy? Em cảm thấy Nguyễn Viên là người rất khó để theo đuổi, hơn nữa bình thường cậu ấy ở trường toàn cách xa con trai m”.
Nguyễn Viên uống một ngụm nước, cô biết cô bạn thân này lại bắt đầu trêu ghẹo mình.
“Đúng là theo đuổi rất khó, đến tận bây giờ anh cũng không chắc chắn rằng anh đã có vị trí trong lòng cô ấy chưa?”
Thẩm Dục không tự tin lắm, cúi đầu cười: “Anh vẫn sẽ tiếp tục nỗ lực”.
Thấy Thẩm Dục như vậy, không hiểu sao Tiết Linh Quân cảm thấy nhẹ nhõm.
Kèm theo đó là cảm giác hâm mộ.
Nguyễn Viên sợ hãi với tình yêu, chuyện này cô đã biết từ lâu.
Bởi vì cậu ấy không có cảm giác ăn toàn và chính cậu ấy cũng sợ cảm giác mất đi.
Bây giờ Thẩm Dục đã là bạn trai của cậu ấy, nhưng anh ấy vẫn muốn làm Nguyễn Viên yêu anh ấy nhiều hơn bằng cách tạo niềm vui, yêu thương.
Bình thường Nguyễn Viên đối xử với người khác rất lạnh lùng, đã có rất nhiều người nói tính cách của cô lạnh lùng quá mức.
Kể từ ngày yêu anh, cô cười càng lúc càng nhiều hơn, Tiết Linh Quân cũng hiểu rõ điều này, là Thẩm Dục đã mang lại ấm áp, mang lại sự an toàn cho Nguyễn Viên.
Tiết Linh Quân cảm thấy hâm mộ, thở dài: “Thấy hai người yêu nhau tốt đẹp như vậy làm em muốn yêu ai đó quá”.
Nguyễn Viên nở nụ cười, nhưng cô không tiếp lời.
Đồ ăn được đưa lên, Nguyễn Viên gọi đầy một bàn, sau đó nhướng mày với Tiết Linh Quân, khiêu khích nói: “Tối nay người nào ăn không hết làm chó (cún) nha”.
Tiết Linh Quân xoa xoa tay, cười một tiếng: “Ăn món Nhật, cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ ăn đến lúc cậu tán gia bại sản”.
Thẩm Dục cảm thấy thú vị, anh không hiểu bình thường con gái chơi với nhau thế nào, nhưng anh thấy hai cô gái trước mặt rất thân với nhau.
Anh không nói gì nhiều, vốn dĩ anh rất coi trọng buổi hẹn tối nay, anh sợ trước mặt bạn thân của cô lưu lại ấn tượng không tốt, nhưng bây giờ xem ra thật sự chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi.
Anh cảm thấy yên tâm, nhìn hai cô gái đang nói về ngành học của mình với một ít chuyện kỳ lạ và một vài chuyện vui vẻ gần đây mà hai người biết. Hai cô gái nói chuyện vui vẻ như vậy làm anh cảm thấy bản thân mình chỉ là phông nền mà thôi.
Như vậy cũng không tệ, Thẩm Dục hùa theo hai người, bầu không khí rất vui vẻ.
Anh nhìn thấy hai cô gái ăn uống đều cùng một tốc độ, đem từng món trên bàn ăn hết, từ sushi, sashimi, đĩa cơm cho đến tempura.
Anh suy nghĩ cũng may mình ăn không nhiều, còn thấy hơi no.
Nguyễn Viên ăn xong miếng sushi cuối cùng, cảm thấy rất thỏa mãn, cười cười: “Hì hì, ăn no quá”.
Khóe miệng cô còn dính nước sốt, Thẩm Dục nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu chiều. Anh giơ tay ra, dùng ngón cái lau sạch khóe môi của cô, sau đó cầm một tờ giấy lau sạch tay của mình.
“Anh đi ra ngoài một chút” Anh cười cười, đứng lên rời khỏi bàn, trên mặt cô vẫn còn biểu cảm ngơ ngẩn, cầm một tờ giấy lau miệng.
Sự bĩnh tĩnh của Tiết Linh Quân đã hoàn toàn biến mất khi Thẩm Dục rời khỏi bàn ăn, cô kéo tay Nguyễn Viên, giọng nói vô cùng kích động: “Trời ạ, thật sự là quá đẹp trai, Viên Viên à, cậu sướng quá đó, tớ thấy anh ấy nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình lắm luôn”.
Nguyễn Viên cúi đầu cười cười: “Do tớ may mắn, cậu ăn no chưa? Hay là tớ lại gọi thêm kem nhé?”
Tiết Linh Quân khóc không ra nước mắt: “Đừng kêu nữa, tháng này tớ đã tăng kg rồi, đều là do cậu mời tớ ăn quá nhiều”.
“Không phải cậu muốn tớ mời cậu ăn cơm sao? Tớ mời cậu ăn thì cậu lại nói tớ mời cậu quá nhiều”. Nguyễn Viên từ trong túi xách lấy ra một thỏi son đưa cho Tiết Linh Quân: “Đây là quà lần trước tớ quên đưa cho cậu, dù sao cậu cũng ăn hết son môi luôn rồi, hay là bôi màu này xem sao?”
Trong mắt Tiết Linh Quân hiện lên sự ngạc nhiên: “Viên Viên, cậu đúng là tiên nữ mà, tớ yêu cậu đến chết mất”.
Tiết Linh Quân nhận son môi, lấy gương trong túi xách, chuẩn bị trang điểm lại.
Hôm nay Nguyễn Viên ra ngoài chỉ kẻ lông mày, cô cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài thanh toán, mới vừa đi ra khỏi phòng ăn đã gặp Thẩm Dục.
“Anh vừa mới thanh toán rồi, em không cần trả đâu” Thẩm Dục biết bây giờ cô đang muốn đi đâu, anh giữ chặt tay cô rồi xoa nhẹ.
Nguyễn Viên ngẩng đầu “A” một tiếng: “Anh làm vậy sao được, rõ ràng cậu ấy là bạn em, đương nhiên là em trả tiền rồi”.
Thẩm Dục cười cười: “Làm gì có chuyện để con gái trả tiền bao giờ, nếu để em trả tiền anh sẽ bất an lắm, ngoan, chuyện này đừng để trong lòng”.
Người phục vụ đứng ngoài cửa nở nụ cười, đẩy cửa phòng ra, Thẩm Dục giúp Nguyễn Viên cầm túi xách. Nguyễn Viên nói cô muốn đi nhà vệ sinh một chút, Thẩm Dục gật đầu, một mình quay về bàn ăn.
Tiết Linh Quân đã trang điểm xong, nhân viên phục vụ đã đem toàn bộ chén bát dọn xuống, thấy Thẩm Dục, Tiết Linh Quân đưa bút và sổ cho anh rồi nói: “Đại thần, anh kí tên giúp em đi”.
Thẩm Dục mỉm cười nhận cuốn sổ, ký tên rồi nói: “Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi anh là Thẩm Dục là được rồi, em và Nguyễn Viên quen biết nhau lâu chưa?”
Đưa sổ lại cho Tiết Linh Quân, cô nhận lấy, bỏ vào túi xách rồi nói: “Bọn em quen biết nhau từ thời cấp , hình như cuối năm nhất hay đầu năm hai gì đấy, dù sao lúc đó đều là bạn học cả. Có một lần Viện Viện thi không tốt, bị thầy giáo xếp xuống ngồi với em, sau đó em bị cậu ấy thúc ép, bắt đầu nghiêm túc học hành, nỗ lực tiến về phía trước. Cậu ấy thật sự rất thần kì”.
Đối với chuyện của cô lúc trước, anh hứng thú vô cùng, Tiết Linh Quân nói như máy hát, bắt đầu khen Nguyễn Viên: “Viên Viên lớn lên rất xinh đẹp, lúc trước cậu ấy ở cao trung còn tham gia cái mà đại nhạc hội gì đó do Bạc Lâm nữ thần dẫn dắt, biểu diễn còn đạt giải nhất. Cô ấy cũng nấu ăn rất ngon, lúc trước em thường xuyên qua nhà cậu ấy ăn ké cơm, mẹ của cậu ấy nấu cơm cũng rất ngon”.
Nói tới đây, đôi mắt Tiết Linh Quân hơi ảm đạm: “Bây giờ tính cách của Nguyễn Viên thành ra như vậy có thể là do ảnh hưởng của gia đình, tuy rằng cậu ấy rất mạnh mẽ, nhưng em biết cậu ấy rất muốn được người khác yêu thương, quan tâm. Những thứ này là do cậu ấy thiếu thốn khi còn bé, cho nên đại thần … Thẩm Dục, anh đừng khiến cho cậu ấy thất vọng”.
Thẩm Dục nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Tiết Linh Quân, anh trịnh trọng gật đầu: “Anh sẽ không làm cô ấy thất vọng, cô ấy có người bạn như em cũng rất may mắn”.
Tiết Linh Quân đột nhiên thở dài, cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Lúc em biết người mà cậu ấy phỏng vấn là anh, trong lòng em tràn ngập sự ghen tị. Lúc đó cậu ấy còn không biết anh là ai, em còn ngốc nghếch liên tục khen anh trước mặt cậu ấy, nhưng mà cậu ấy vẫn rất lạnh lùng, một chút hứng thú, quan tâm cũng không có”.
Nhớ tới lúc đó Nguyễn Viên lạnh lùng, Tiết Linh Quân còn cảm thấy duyên phận đúng là kỳ diệu, ai có thể ngờ được, một cô gái lạnh lùng, vô tâm lại có thể làm người yêu với chính người mình không quan tâm lúc phỏng vấn.
Thẩm Dục nghe xong cảm thấy nghẹn họng, nếu không phải còn có thêm danh phận là đồ đệ của cô, có lẽ Nguyễn Viên đối với anh vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Bây giờ anh cảm thấy cô ấy chịu làm người yêu anh đã là một chuyện rất kì diệu rồi”.
Cảm giác đi một vòng từ quỷ môn quan trở về giống như cảm giác khi cô đồng ý làm bạn gái anh.
Nghĩ vậy, anh càng cảm thấy may mắn, âm thầm hạ quyết tâm phải đối xử tốt với cô hơn, đề phòng cô bỏ rơi anh.
Tiết Linh Quân đột nhiên nhớ ra gì đó nói với Thẩm Dục: “Đại thần, sau này anh có còn livestream không? Em cảm thấy sau khi anh bắt đầu yêu đương thì anh không còn hứng thú với việc livestream nữa?”
“Nguyễn Viên nói chờ mùa này lên được bậc vinh quang quốc phục Điêu Thuyền thì sẽ bắt đầu chỉnh đốn lại việc livestream của anh” Thẩm Dục bây giờ xem Nguyễn Viên cứ như chủ nhân của mình, không khó nghĩ ra sau này hai người về chung nhà thì anh chắc chắn sẽ biến thành một thê nô.
Nguyễn Viên lúc này đẩy cửa đi vào, thấy hai người đang sôi nổi nói chuyện, sau khi ngồi xuống cô vuốt vuốt tóc, cười hỏi: “Hai người nói gì vậy?”
“Anh còn không biết là em biết hát đó, nhưng giọng nói của em ngọt ngào như vậy, chắc chắn em hát rất hay rồi. Khi nào em hát thử cho anh nghe đi, được không?”
Nguyễn Viên ngồi xuống nhìn thoáng qua Tiết Linh Quân, thấy cô bạn thân đang cúi đầu cười.
Di động của Thẩm Dục vang lên, anh cười chỉ điện thoại, Nguyễn Viên và Tiết Linh Quân đều hiểu rõ, hai người không nói gì nữa.
Thẩm Dục ấn nhận cuộc gọi, biểu cảm trên mặt anh dần trở nên lạnh lùng, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười.
“Được, tôi biết rồi, chuyện này chờ tôi về rồi nói tiếp, bây giờ tôi đang ở bên ngoài”.
Thẩm Dục đặt điện thoại trên bàn, khôi phục nụ cười như vừa rồi, Nguyễn Viên đối với chuyện này rất mẫn cảm, hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiết Linh Quân cũng cảm thấy không được bình thường, tay cô bắt đầu nắm chặt.
Thẩm Dục biết anh không giấu được, im lặng khoảng hai giây mới nói với Nguyễn Viên: “Nhà Nhan Tiểu Phong kéo tới gây sự, cầm biểu ngữ chạy tới tổng công ty ở thành phố B, nói muốn kiện tập đoàn, bị truyền thông thấy được, đã bị chụp rất nhiều ảnh, giờ đã lan truyền trên mạng. Có thể anh sẽ phải về thành phố B một chuyến, em ở thành phố C học hành cho tốt nhé”.