Thẩm Dục lái xe đến bệnh viện rồi đưa Nguyễn Viên vào khám.
Ở thành phố C, anh có một vài bạn bè thân thiết, trong đó có Chu Khôn.
Dẫn cô đi khám, bác sĩ nói rằng cô bị viêm phổi nhẹ, phải truyền thuốc mới được.
Nguyễn Viên nghe nói phải truyền thuốc, cô vội vàng lắc đầu, không chịu truyền: “Có thể uống thuốc thôi được không?”
Chu Khôn lắc đầu: “Nếu em không chịu truyền thuốc bây giờ thì sau này sẽ càng có nhiều biến chứng nặng hơn, không chỉ có khàn giọng mà đôi khi tắt tiếng, không nói được, lúc ho sẽ khiến ngực đau hơn.
Lúc đó em sẽ cảm thấy như phổi muốn văng ra ngoài”.
Nguyễn Viên giống như một con lười ôm chặt lấy cành cây to Thẩm Dục, giương mắt nhìn anh.
Ánh mắt yếu ớt, đáng thương, giống như cô đang hỏi anh: “Em có thể không truyền được không?”
Thẩm Dục cầm sổ khám bệnh của cô rồi nói: “Anh đưa em đi truyền thuốc, đừng sợ”.
Anh xoa đầu cô, vừa trìu mến vừa thương xót.
Anh nói cảm ơn với Chu Khôn, sau đó Nguyễn Viên bước chầm rì rì đi theo anh.
Cô không biết phải đi đến chỗ nào, vẫn phải đợi một chút, nên hai người kiếm ghế ngồi xuống.
Nguyễn Viên cảm thấy cô thật ngốc nghếch.
Anh rời khỏi chỗ của hai người sau đó gọi một cô y tá lại gần, nói bạn gái anh cần tiêm một mũi.
Nguyễn Viên hỏi Thẩm Dục: “Chỉ cần truyền một mũi là được, đúng không?”
Cô y tá mỉm cười rồi nói: “Đây là thử phản ứng của em đối với penicillin (kháng sinh) xem có bị dị ứng không.
Thử xong rồi mới bắt đầu truyền”.
Thẩm Dục ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, sau đó anh ôm cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Anh sẽ nhờ y tá chọn một đầu kim nhỏ một chút, em đừng nghĩ gì cả, cứ nhìn anh là được”.
Cô y tá luôn nở nụ cười, bệnh nhân sợ kim tiêm ngày nào cô cũng nhìn thấy nhưng yêu thương, chiều chuộng bạn gái như vậy, cô thật sự rất hiếm khi thấy.
Cô y tá rất nhanh đã giúp Nguyễn Viên làm xong phản ứng với thuốc, cô chỉ cảm thấy trên tay mình hơi lạnh, càng rúc sâu vào lòng anh, hỏi anh: “Như vậy là xong rồi sao?”
Thẩm Dục “Ừ” một tiếng, biết cô nói đến chuyện gì, “ Có lẽ là không còn việc gì nữa đâu, những việc còn lại anh trai anh sẽ giải quyết”.
“Vậy là tốt rồi”.
Hai người vẫn giống như trước, chưa từng xa nhau một tháng, vẫn cứ ngọt ngào, “dính người”.
Lúc nhìn thấy anh về, Nguyễn Viên cảm thấy giống như tìm lại được sự an tâm của mình.
Anh ấn miếng bông lên cánh tay Nguyễn Viên, nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Anh thật sự cảm thấy ở bên cạnh em khá tốt.
Có lẽ là do anh không đủ tự tin, vì thế mới nổi giận với em.
Anh cũng không hiểu vì sao lại làm vậy, lúc đó anh chỉ cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng anh rất thích em, nên anh muốn đối tốt với em.
Em đừng áy náy với anh, lời nói của em lúc đó làm anh cảm thấy hơi đau lòng”.
Thật ra không phải là có “hơi đau lòng” mà là rất đau lòng.
Thẩm Dục thấy lỗ tiêm trên tay cô không chảy máu nữa, vứt bông cầm máu vào thùng rác, kéo tay áo của cô xuống.
Nguyễn Viên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt của cô hơi mơ màng, đây là lần đầu cô chịu cúi đầu với người khác.
Có lẽ cô chính là loại người mà người khác đối tốt với mình một chút thì lập tức không chịu được.
Thẩm Dục cũng nhìn cô rồi nắm lấy tay cô.
Tay cô quá nhỏ so với tay anh, có thể nắm trọn trong lòng bàn tay anh, “Bây giờ chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa, anh cũng đừng nghĩ nhiều, đợi bệnh của em khỏi rồi chúng ta lại nói tiếp”.
Thẩm Dục gật đầu, đợi phút sau, y tá lại đi tới chỗ hai người xem phản ứng của Nguyễn Viên với thuốc, xác nhận cô không bị dị ứng, cười với cô: “Cần tiêm bốn bình, nhưng dùng đầu mũi tiêm nhỏ thì thuốc sẽ truyền khá chậm”.
Nguyễn Viên gật đầu, biểu cảm ngờ nghệch, cô hỏi: “Cần tiêm trong bao nhiêu ngày ạ?”
“Ba ngày”.
Thẩm Dục trả lời, anh lại ôm cô vào lòng bởi vì y tá nói chuẩn bị tiêm thuốc.
Ánh mặt trời bên ngoài ấm áp giống như người cô đang tựa vào.
Cô nhớ lúc còn nhỏ luôn bị bệnh, bác sĩ gia đình vẫn luôn đến truyền nước cho cô, đó là một anh bác sĩ rất cao to, đẹp trai, tháng nào cô cũng gặp anh bác sĩ đó.
Cô biết cần phải truyền thuốc, đưa cánh tay ra sau đó nói: “Em rất dũng cảm đó nha”.
Lúc còn bé, cô chả sợ gì cả, truyền nước thì truyền nước thôi.
Sau này, lớn rồi thì không hiểu vì sao cái gì cô cũng sợ.
Hình như là do có một lần, cô cũng bệnh giống vậy, cảm rất nặng, chỉ mình cô đi bệnh viện, khám bác sĩ, uống thuốc, truyền nước.
Chất lỏng lạnh lẽo từng giọt từng giọt truyền vào cơ thể, làm cô cảm thấy rất buồn.
Cô còn nhớ hôm đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo, gió bắc thổi mạnh, cảm thấy bản thân giống như không có gia đình vậy.
Cô từng sợ cả đời này không quên được đoạn ký ức đó, nhưng bây giờ Thẩm Dục ôm cô vào lòng, vô cùng ấm áp, an lòng, khiến cô cảm thấy rất buồn ngủ.
Không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại, không biết sao cô lại rơi nước mắt.
Thẩm Dục nhìn người đang ngủ trong lòng mình.
Vốn dĩ anh còn định đi mua hai cái khẩu trang, tuy rằng bệnh viện là nơi chữa bệnh nhưng người bệnh nhiều như vậy, nếu lúc nói chuyện hoặc ngồi gần mà bị lây bệnh thì thật khó nói.
Nhưng cô đã ngủ say trong lòng anh, bây giờ anh không thể nào rời đi được.
Anh dựa vào ghế, cô dựa vào người anh ngủ say.
Khuôn mặt của anh rất đẹp, có người nhận ra anh, muốn chụp ảnh nhưng anh vẫy tay, nhỏ giọng nói: “Đừng chụp ảnh, cảm ơn.
Tôi không muốn bạn gái tôi xuất hiện trên ảnh”.
Cô gái kia rất tiếc nuối nhưng vẫn tìm một quyển vở đưa cho anh, rồi nhìn thoáng qua Nguyễn Viên, ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ, cũng nhỏ giọng nói: “Đại thần có thể ký tên cho em không?”
Thẩm Dục mỉm cười rồi tiếp nhận bút, nhanh chóng ký tên rồi đưa lại cho cô gái.
Cô gái kia nhận lại bút và vở rồi nói cảm ơn với, anh lúc này mới rời khỏi đó.
Nguyễn Viên lẩm bẩm mấy tiếng, giống như bị quấy rầy, mơ màng mở mắt, muốn dùng tay dụi mắt nhưng anh nhanh tay ấn tay cô đang định nâng lên, nhẹ giọng nói với cô: “Em còn đang truyền thuốc, đừng có giơ tay”.
Nguyễn Viên phản ứng lại, bây giờ cô đang truyền thuốc, ngủ một lát rồi tỉnh, nhưng cổ họng lại khàn đến mức không nói ra tiếng.
Thẩm Dục ngẩng đầu nhìn thấy thuốc nước sắp truyền xong, kêu chị y tá tới giúp Nguyễn Viên rút kim ra.
Cô cảm thấy tay trái mình tê rần.
Thẩm Dục ôm cô đứng lên, trên tay còn cầm theo một bịch thuốc, sau đó đi cùng cô xuống bãi đỗ xe bệnh viện.
Anh đỡ cô ngồi vào ghế, thắt dây an toàn giùm cô.
Nguyễn Viên nhìn băng dán cá nhân trên tay, thở dài một tiếng.
Còn phải truyền thuốc hai ngày nữa, vốn dĩ cô cho rằng truyền thuốc là đã có thể khỏe hơn, không nghĩ bây giờ lại mệt như vậy.
Suốt cả quãng đường về, hai người không nói chuyện, cô cảm thấy ở cổ như bị thứ gì đó chặn lại thành một tầng rất dày, đọng ở chỗ đó, không phát ra được âm thanh nào.
Anh nói với cô rất nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian anh ở thành phố B xử lý chuyện của gia đình Nhan Tiểu Phong.
Nguyễn Viên nhìn anh liên tục gật đầu, sau đó cô lấy điện thoại ra đánh bốn chữ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, anh dừng xe, cô mới đưa cho anh xem: “Anh rất đẹp trai”.
Anh không giấu nổi ý cười: “Chờ cổ em tốt hơn thì tự nói cho anh nghe đi”.
Cô im lặng, cất điện thoại vào trong túi xách, coi như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Thẩm Dục không chở cô về nhà mà đưa cô về nhà anh.
Nguyễn Viên muốn nói gì đó nhưng lúc hai người ở trong thang máy, anh nói với cô: “Em tới nhà anh đi, anh sẽ chăm sóc cho em.
Dì giúp việc nhà anh sẽ dọn dẹp, nấu cơm.
Mấy ngày nay em phải dưỡng bệnh cho thật tốt.
Anh sẽ coi chừng em, không cho em chơi điện thoại nữa”.
Nguyễn Viên gật đầu, cảm thấy ở nhà anh cũng không tệ, cô cố hết sức hắng giọng, dùng giọng nói khàn khàn nói với anh: “Em muốn đi lấy áo quần”.
Thẩm Dục nhìn cô một cái: “Đưa chìa khóa cho anh, anh giúp em lấy”.
“Không chỉ có quần áo, còn có …” Nguyễn Viên dừng một chút, cô cảm thấy từ kia khá khó nói ra.
Thẩm Dục vẫn ngầm hiểu ý cô, anh gật đầu: “Anh sẽ giúp em lấy, em yên tâm đi”.
Anh ấy có cần phải dùng giọng điệu nghiêm nghị vậy để nói với cô không? Cô đi theo anh ra khỏi thang máy, sau đó cô đưa chìa khóa cho anh.
Lúc hai người vào nhà, một dì từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: “Tiểu thiếu gia, đồ ăn tôi đã làm xong.
Nhà tôi có chút việc, tôi xin về sớm một ngày nhé.
Hai người ăn xong hãy để vào bồn rửa, mai tôi sẽ tới dọn dẹp sạch sẽ.”
Thẩm Dục gật đầu: “Vất vả cho dì rồi, dì Quyên”.
Buổi chiều cô đã ngủ một giấc nên tinh thần không tệ, cô cười với dì Quyên coi như chào hỏi.
Dì Quyên cười lại với cô rồi rời đi, Thẩm Dục đặt thuốc ở trên bàn phòng khách, dựa theo sự dặn dò của bác sĩ, anh bắt đầu phân loại thuốc: “Cái này là hạ sốt, mỗi ngày uống hai viên, cái này là …”
Nguyễn Viên đi đến trước mặt anh, nghiêng người nhìn anh phân loại thuốc cẩn thận.
Thẩm Dục phân loại xong, ngẩng đầu thấy ánh mắt của cô đang nhìn mình, sau đó anh đứng thẳng dậy đỡ cô: “Ăn cơm thôi”.
Tình yêu là thứ bắt đầu từ những điều rất nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Đột nhiên Thẩm Dục nhớ lại lúc trước anh bị thương ở lưng, lúc đó cô vừa lo lắng vừa nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng.
Có lẽ tâm trạng của anh cũng giống cô lúc đó, chỉ hy vọng cô nhanh chóng khỏi bệnh.
Dì Quyên được anh dặn dò trước, làm đồ ăn toàn món ấm nóng, như vậy mới tốt cho cổ họng, hơn nữa không được bỏ ớt, không được nêm cay.
Thẩm Dục biết cô thích ăn cay nhưng bây giờ anh bắt buộc phải hạn chế việc ăn cay của cô.
Ăn cơm xong, Thẩm Dục lại đưa thuốc cho Nguyễn Viên uống, sau đó anh mới cầm chìa khóa sang nhà cô lấy áo quần.
Thời tiết tháng ban ngày nhờ có ánh nắng mặt trời nên vẫn còn ấm áp, nhưng đến ban đêm gió lạnh thổi qua, lạnh đến nỗi không ai chịu được, hơn nữa bây giờ cô đang bị cảm, không nên bị trúng gió.
Thẩm Dục vào phòng cô, thấy có một cái vali, anh lấy rất nhiều áo quần từ tủ của cô, xếp từng cái một theo thứ tự.
Ngoại trừ đồ bên ngoài còn có đồ lót rất đáng yêu.
Anh cảm thấy mặt mình đỏ lên rồi, tuy rằng anh không phải là một “xử nam” ngây thơ nhưng nhìn thấy đồ trong của cô, trong lòng anh muốn cô biết bao nhiêu.
Trời ạ, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Cứ như vậy anh kéo vali về nhà, tuy Nguyễn Viên bị cảm nhưng không đến mức cô không đứng dậy nổi, cô đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ.
Một lúc sau anh đã về, kéo theo vali của cô, trên vai anh còn có thêm vài cái áo khoác, người không biết nhìn vào còn tưởng anh bán quần áo.
Nguyễn Viên phồng má lên rồi mới nhận áo quần từ tay anh, mở khẩu hình hỏi hôm nay cô ngủ ở đâu.
Trong nhà dư rất nhiều phòng nhưng anh làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, anh không chút suy nghĩ: “Em ngủ chung với anh”.
Nguyễn Viên giơ tay véo má anh, cúi đầu khụ một tiếng, sau đó cô ngẩng đầu nói: “Đừng nói giỡn với em”.
“Ngủ với anh đi, anh sẽ chăm sóc em, buổi tối em muốn uống nước anh sẽ đi rót giúp em, như vậy không tốt sao” Thẩm Dục đem vali cất vào phòng mình, Nguyễn Viên đi sau lưng anh, nhìn anh rất tự nhiên mở vali ra, tầng đầu tiên chính là đồ nội y.
Mặt cô lập tức đỏ lên, cô nhào lên cản không cho anh tiếp tục mở vali, anh vẫn như cũ, rất bình tĩnh.
Cô đẩy anh ra khỏi phòng, khó khăn nói với anh: “Em tự xếp đồ là được”.
Sau đó, cô phát hiện một điều, đây là phòng anh, nói cách khác, quần áo của cô và quần áo của anh sẽ được đặt chung với nhau.
Aaaaaaa tên xấu xa này, không biết cô đang rất ngại sao, lại còn tự mình mở vali ra!!!