Bên trong một phòng tổ chức lễ trao giải vô cùng rộng lớn thu hút hàng bao các cánh nhà báo và phóng viên ghi hình, đứng trên một chiếc bục cao, dưới những ánh đèn điện chiếu sáng rực rỡ và tiếng hò reo của tất cả mọi người, Vương Đề Hiền trong bộ vest đen thanh lịch, trang nhã đã thành công với bài thuyết trình sản phẩm mới của doanh nghiệp của anh, đánh dấu những bước ngoặt rất lớn của anh sau này.
Còn tôi thì đang ở nhà, quằn quại trên sàn đất lạnh lẽo do cơn đau đến điên dại của căn bệnh suy tim.
Trong giây phút đó, như theo bản năng của một người vợ, tôi muốn gọi điện cho Vương Đề Hiền, nhưng lại nghĩ anh đang trong buổi lễ của cả đời anh mong đợi, tôi lại không dám phá.
Bộ dáng bây giờ của tôi trông thật nhếch nhác, tim trong lồng ngực như muốn vỡ tung ra, từng mạch máu trong người căng phồng lên nhức nhối.
Những cơn đau như muốn xé xác tôi ra thành trăm mảnh.
Tôi thấy khó thở quá.
Thân người tôi đôi lúc sẽ lại co giật lên run rẩy.
Cổ họng khò khè chỉ phát ra những tiếng rên rỉ ô ô a a.
Toàn thân tôi co cứng lại, như không thể qua nổi cơn đau ấy.
Nhưng lại nghĩ rằng mình sẽ đi mà không kịp để lại gì cho anh, tôi lại cố gắng chống người dậy.
Lê dài trên đất, tay run rẩy bám lấy ga giường, cào cấu trên sàn gạch đến móng tay tưởng như sắp bật ra khỏi ngón.
Tầm mắt tôi nhoè đi bởi nước mắt, những giọt mồ hôi lạnh ngắt chảy xuống nhễ nhại trên gò má trắng bệch.
Lúc đã đến gần với một chiếc kệ tủ, tôi bám không vững, trượt xuống ngã rầm xuống sàn, kéo theo cả ảnh cưới của tôi và anh ấy rơi xuống, vỡ tan tành.
Những mảnh kính sắt nhọn rơi vung vãi, cắm vào da thịt tôi.
Nhưng tôi không còn đủ sức để hét lên đau đớn nữa.
Tôi dùng tất cả thần hồn còn lại của mình để bới tung trong tủ tìm lọ thuốc, vội vã đổ chúng vào lòng bàn tay.
Lúc đó vì không còn khả năng kiểm soát nổi thân mình nên tôi không nhớ mình đã đưa vào miệng bao nhiêu lượng thuốc.
Chỉ biết rằng cơn đau nhói trong tim đang dần lắng đi còn tôi thì nằm sõng soài trên mặt đất, trong bãi mồ hôi và máu tươi của chính mình.
Trời đất lúc ấy trong tôi như lộn nhào, không gian như thiếu mất trọng lực mà bay loạn tứ tung, quay cuồng, toàn thân tôi cũng vậy, mệt quá.
Trong phòng ngủ bây giờ là một khoảng hỗn độn, tôi sợ khi về mà Vương Đề Hiền thấy phải cảnh này, anh sẽ tức giận mất.
Mà tức giận thì không tốt.
Sẽ ảnh hưởng đến tim.
Mà tôi không hề muốn anh chật vật giống như tôi bây giờ.
(Mặc dù bệnh của tôi không liên quan đến nguyên do này.)
Toi mong muốn anh sẽ sống một cuộc đời thật tốt, sống thật lâu, sống cả phần tôi nữa.
Khi tôi biết mình mắc bệnh suy tim nặng, chỉ còn một năm nữa để sống.
Khi ấy thực sự là một ngày ám ảnh lấy tôi.
Nhìn cái lắc đầu tiếc thương của bác sĩ, tôi đã cứng họng không thốt nổi thành lời.
Nhớ khi đó tôi thất thần, lo lắng, buồn bã rồi tuyệt vọng.
Tuổi tôi còn chưa , đã phải chuẩn bị tinh thần để chào xa thế giới.
Tôi sợ chết.
Không phải là bàng hoàng bởi tuổi đời mình ngắn ngủi.
Là vì trong lòng tôi còn mang nặng những nỗi lo về người ấy.
Là chồng tôi - Vương Đề Hiền.
Tôi sợ chết sớm, sẽ chẳng kịp để bù đắp cho anh ấy.
Cuộc hôn nhân này tôi vui biết bao nhiêu, thì Vương Đề Hiền lại mang vẻ bất đắc dĩ gấp bội nhiêu đấy phần.
Là do tôi ép buộc anh phải ở bên cạnh mình, là vì tôi mà anh ấy đánh mất đi tình yêu của mình.
Tôi biết tôi là một kẻ tồi tệ đến nhường nào.
Nên khi cưới anh, tôi đã tự nhủ cả phần đời còn lại tôi sẽ dành riêng chỉ để bù đắp cho anh.
Thật may mà anh không vì chuyện tôi chen ngang cuộc tình của anh mà đối xử tệ bạc với tôi, anh đối với tôi rất tốt.
Anh cho tôi mọi thứ, nhà ở, thức ăn, tiền bạc, nhưng lại không cho tôi tình yêu.
Cuộc hôn nhân này anh không mấy thờ ơ, cũng chẳng cuồng nhiệt là bao.
Ở chung một nhà, nằm chung trên một chiếc giường, tình cảm của anh ở tôi cũng chỉ dừng lại ở mức "chủ nhân của căn nhà" và "người ở nhờ".
Từ khi bên cạnh tôi, anh không còn mấy vui vẻ nữa, đã lâu rồi tôi không thấy anh nở một nụ cười thật lòng.
Là tôi đã làm cho hạnh phúc của anh biến mất, tôi phải trả lại.
Tôi sợ mình chưa thể làm gì cho anh, đã phải chết rồi.
Từ ngày tôi bước ra khỏi bệnh viện cũng đã qua sáu tháng, còn sáu tháng nữa để sống, tôi biết phải làm gì đây?
Thời gian quá mức ngắn ngủi, nhưng tôi thì chưa thể làm gì cả..