“Mày câm mồm vào! Ai cho mày nói hả?!”
“Còn anh thì chắc có tư cách để nói?”
Hai người bố, hai người anh em cùng chung huyết thống quay ra đấu chọi với nhau.
Từ Vương Thì Vinh luôn toả ra một loại khí túc điên cuồng, còn Vương Quân Thụy lại trầm tĩnh như một mặt hồ bằng phẳng, lại lạnh đến kinh hồn.
Hai người nhìn nhau như nhìn vào kẻ thù đã tước đi một mạng của mình, như hận không thể ngay lập tức lấy dao để xẻ thịt đối phương ra làm trăm mảnh.
Người ngoài nhìn vào, còn có ai dám nói họ là cùng một mẹ sinh ra?
Vương đại lão gia tức giận, vừa nãy hai người anh em họ Vương Đề Hiền và Vương Chí Nguyên xảy ra ẩu đả đã đủ khiến cho cụ mệt não lắm rồi, nay lại đến lượt hai kẻ này nữa, mà họ cũng có phải là mấy đứa trẻ mẫu giáo nóng nảy tranh giành đồ chơi nữa đâu?
“Ngồi xuống!!! Tôi nói hai anh, ngồi xuống!”
Vương Quân Thụy vẫn giữ nguyên phong thái tĩnh lặng như trước, còn Vương Thì Vinh thì không thể ở lại đây được nữa mà phẫn nộ đá gãy một chiếc ghế bên cạnh rồi đùng đùng mở toang cửa bỏ về.
Ông ta nghiến răng đến đau cả lợi, trong đôi con ngươi hằn học tia máu.
Hai bố con lũ chúng mày… Tao sẽ giết hết!
Giết hết!!!
Vương Đề Hiền nhìn đám người xôn xao, lại nhìn sang Hiểu Phù, để ý đến sắc mặt của cô.
Thấy cô không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng anh vẫn lo cô bị mệt, nên nói lại với mọi người một tiếng trước khi rời đi.
“Phần tôi ông nội đã nói xong rồi, còn lại mọi người tự bàn luận tiếp với nhau nhé?”
Anh nói rồi mỉm cười, lúc đi ngang qua Vương Quân Thụy và Vương Đề Mã, anh gật đầu một cái coi như là chào tạm biệt.
Hiểu Phù chào ông, rồi liếc đến nhìn Vương Phong Thuỳ, thấy cậu cứ liếc liếc nhìn mình rồi lại lảng mặt đi một cách vội vã, cô cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi theo sau Vương Đề Hiền rời đi.
Lúc ngồi vào trong xe, Hiểu Phù cài dây an toàn, vừa lơ đãng liếc nhìn về lại quán bar mà bọn họ vừa mới bước ra.
“Anh không sợ à?”
“Sợ gì?”
Vương Đề Hiền dù đã quá hiểu cô đang hỏi anh về vấn đề gì, nhưng anh vẫn vờ như không biết, là để được nghe giọng cô nhiều hơn một chút.
Hiểu Phù biết được suy nghĩ đó của anh, nhưng cô cũng không thể không hỏi được.
“Sau khi biết số cổ phần được chia như vậy, anh không sợ sẽ bị đám người họ Vương còn lại tính kế sao?”
Lòng người là một cái hố sâu không đáy.
Dù có lấp vào bao nhiêu thì lòng tham cũng không thể vơi bớt đi được, chỉ càng ngày càng tăng thêm mà thôi.
Vương Đề Hiền dường như không quá lo lắng về vấn đề này lắm, anh chỉ đùa cợt nói như có như không.
“Anh còn sợ họ nghĩ rằng, chỉ cần có một chút cổ phần trong công ty, việc còn lại chỉ là ngồi không nhìn số tiền trong túi tăng lên từng ngày, hóng anh làm việc quần quật để cho tập đoàn phát triển, từ đó họ không cần làm mà vẫn có cái ăn đều đều.”
Hiểu Phù không nói lại anh, cô chỉ dựa tay chống cằm nhìn ra bên ngoài đường lớn.
Tương lai khó nói, nhưng nếu Vương Đề Hiền đã tự tin như vậy, cô cũng không muốn nhắc anh ta thêm gì nữa.
Không phải là do cô lo lắng cho anh, chỉ là vì, cô cảm thấy anh bị gia tộc tính kế hãm hại không hề cam phục chút nào.
Anh vẫn nên là dưới một tay cô hủy hoại mà thôi.
Mấy ngày sau sự việc ở quán bar và quyết định trong di chúc của Vương đại lão gia, trong một buổi chiều, từ điện thoại phòng khách, Hiểu Phù nhận được một cuộc gọi đến, là từ Vương gia.
Bọn họ đã nghĩ xong những kế hoạch để đoạt lấy tài sản rồi sao?
Hiểu Phù nhận cuộc gọi, nghe thấy bên kia là một giọng nữ trẻ tuổi nhưng vô cùng xấc xược, hoàn toàn không hề tôn trọng cô chút nào.
“Ông nội cho gọi về.”
Hiểu Phù nhíu mày, dựa lưng lên bờ tường cạnh đó.
“Gọi ai?”
“Là gọi mày đấy, con btch!”
Ồ… Cô hình như nhận ra đây là “nhân vật lớn” nào rồi.
“Đề Hiền.” Giọng nói của Hiểu Phù ngọt ngào vọng vào trong màng loa điện thoại: “Em lỡ bật loa ngoài mất rồi, có ai đang gọi cho em kêu về nhà ông nội, chắc anh chưa nghe thấy gì đâu phải không?”
“Cái gì?! Đề Hiền đang ở đó?!”
Vương Tố Đồng mặt mày tái xanh như hóc phải xương cá, vội vã xin lỗi rối rít.
“Anh à, là vừa nãy em nhầm thôi! Em không cố tình gọi chị dâu là cái đó đó! Là em đang nhầm lẫm mình đang gọi với một đứa bạn của em! Vừa mới đi học về nên đầu còn hơi lú lẫm chút! Em biết đầu em là não chó nên anh đừng tin những lời nói vừa nãy là thật nhé!”
Vương Tố Đồng hoảng sợ đến cả người run rẩy, nhưng chờ mãi chẳng thấy ở bên kia có ai đáp lại, thay vào đó là những tiếng cười khúc khích như đang nhịn không nổi của Hiểu Phù, cô ta biết mình đã bị cô lừa rồi!
“Con khốn này! Mày cười cái đéo!”
“Này em họ à, em gọi cho chị chỉ để nói ra những từ học được trong tình trạng não chó sao? Xin lỗi, nhưng chị chỉ tiếp nhận được tiếng người thôi.
Chị cúp máy đây.
Chờ em tỉnh táo rồi, có thể gọi lại cho chị sau.”
“Mẹ con đ này! Không được tắt!”
Vương Tố Đồng đã thẹn đến cả người đỏ lên như quả cà chua, hàm răng sít chặt vang lên những tiếng kêu kèn kẹt đến chói cả tai.
“Ông nội gọi mày về! Nếu hôm nay mày mà không xuất hiện ở nhà thờ tổ họ Vương, ông nói sẽ trục xuất mày ra khỏi gia phả của Vương gia!”
“Thế thì tốt quá, mấy ngày qua chị lúc nào cũng ngủ không ngon giấc để nghĩ cách rời xa khỏi mấy người, không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy, cảm ơn em đã nhắc cho chị nhé.”
Hiểu Phù không đợi Vương Tố Đồng kịp phản ứng lại đã dập luôn điện thoại xuống, tắt máy ghi âm đi rồi vung vẩy xoay xoay trên tay.
Cô đang tự hỏi, đăng lên mạng, hay đưa lên hẳn công ty truyền thông đây?
Thiên kim tiểu thư danh giá của nhà họ Vương lại có thể nói ra những lời này, thật muốn xem mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào..